[Dịch] Long Vương Truyền Thuyết - Sưu Tầm
Chương 46 : Lãnh Ngạo nam thần
.
Vũ Trường Không lạnh như băng, cường thế, nhất thời làm đệ tử cả lớp câm như hến.
- Tiếp tục.
- Ta, ta là Chu Trường Khê, Vũ Hồn Đại Lực Thần Viên, Hồn Lực Thập Nhất cấp, mục tiêu là có thể trở thành một Sức Mạnh Hệ Chiến Hồn Sư.
...
- Tạ Giải, Vũ Hồn Quang Long Chủy, Hồn Lực Thập Bát cấp, Đánh Nhanh Hệ Chiến Hồn Sư.
Mấy chữ Lúc Thập Bát nói ra, lập tức khiến học viên toàn lớp một mảnh kinh ngạc. Thập Bát cấp, chín tuổi Thập Bát cấp, cái này là chân chính thiên tài! Hơn nữa còn là Chiến Hồn Sư. Lại đề thăng hai cấp, có thể tiến vào Đại Hồn Sư tầng thứ mấy đây. Phàm là mười hai tuổi trước kia có thể trở thành Đại Hồn Sư đấy, cũng có thể được gọi là thiên tài.
Bất quá, Tạ Giải làm cho mọi người kinh ngạc cấp bậc Hồn Lực, đồng thời cũng chính là điểm sáng day nhất trong lớp rồi, trừ hắn ra bên ngoài, Vân Tiểu Thập Nhị cấp đều xem như cao, học viên khác đại đa số đều là Thập Nhất cấp vừa đủ tiêu chuẩn để có thể nhập học, Vũ Hồn cũng là thiên kì bách quái. Hầu như không có cường thế Vũ Hồn.
Đương nhiên, Đường Vũ Lân Lam Ngân Thảo, là kém nhất. Cái này tựa như đã trở thành định luật.
- Ngày mai, chính thức bắt đầu đi học. Phương thức ta dạy học so với các lão sư khác có chút không giống. Nếu như các ngươi sợ khổ, sợ mệt mỏi, sợ đau đớn, mau chóng chuyển trường hoặc là nghĩ biện pháp chuyển lớp, lưu lại đấy, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Tan học.
Vũ Trường Không bước trên đôi chân dài thân hình cao ngất rời đi, trong lớp lập tức bùng nổ. Tuyệt đại đa số, những vị này lại là soái lão sư đấy.
- Đi thôi, nên thực hiện lời hứa của ngươi rồi.
Tạ Giải quay đầu nhìn về phía Đường Vũ Lân. Tuy rằng vẫn là buổi sáng, nhưng hôm nay đã không học, ngày mai mới bắt đầu chính thức đi học.
- Tốt.
Đường Vũ Lân đứng lên, đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa, hắn liền chứng kiến, hành lang kêu loạn xạ, xa xa, tựa như có rất nhiều cấp cao học viện vây quanh cái gì đó.
Bọn họ là đang làm gì đó?
- Ồ, Đường Vũ Lân?
Đúng lúc này, thoáng có giọng nói quen thuộc vang lên.
Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đã đi tới trước mặt hắn, chính là ngày hôm qua nhập học đã dẫn hắn đi vào học viện, học tỷ Lưu Ngữ Tâm.
- Học tỷ.
Đường Vũ Lân trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười, đối với vị này học tỷ, hắn rất có hảo cảm.
- Vũ Lân, ngươi đang ở Ngũ ban à?
Đường Vũ Lân gật gật đầu:
- Vũ Hồn của ta là Lam Ngân Thảo, phế Võ Hồn, dĩ nhiên là chỉ có thể ở nơi này.
Lưu Ngữ Tâm chặn lại nói:
- Không, không, ta không phải ý này. Ta là đang nói, Vũ Trường Không lão sư là chủ nhiệm lớp của các ngươi sao?
Đường Vũ Lân nói:
- Đúng vậy ạ
Lưu Ngữ Tâm đôi mắt lập tức phát sáng lên:
- Vũ Lân, học tỷ có chút việc muốn phiền ngươi.
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút:
- Được
Lưu Ngữ Tâm đem đồ vật gì đó nhét vào trong tay hắn, thấp giọng nói:
- Về sau các khi đi học, có thời gian giúp ta chụp ảnh lãnh ngạo nam thần nhé, chính là Vũ Trường Không lão sư của các ngươi.
- Lãnh ngạo nam thần?
Đường Vũ Lân nghi hoặc nhìn cô.
Lưu Ngữ Tâm khuôn mặt đỏ lên:
- Các ngươi chắc không biết, lão sư Vũ Trường Không khi còn là học viện là đệ nhất đại soái ca đấy. Chính là người lạnh điểm.Bất luận là các cô giáo trẻ tuổi, hay là cao cấp bộ nữ sinh chúng ta, đều đặc biệt ưa thích. Lão dư vốn cũng dạy cho cao cấp bộ chúng ta đấy. Không biết phạm sai lầm gì, bị đày đi đến trung cấp bộ tới bên này, hơn nữa còn là lớp chủ nhiệm lớp làm các ngươi. Chúng ta đều thay lão sư bất bình đây. Nhưng học viện đã quyết định, hiện tại cũng không có biện pháp. Đối với chúng ta đều rất nhớ lão sư, ngươi giúp chúng ta chụp ảnh, học tỷ sẽ không bạc đãi ngươi.
Đường Vũ Lân ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới Lưu Ngữ Tâm lại để cho hắn làm việc này:
- Học tỷ, cái này không tốt lắm đâu?
Lưu Ngữ Tâm hì hì cười một tiếng:
- Không có việc gì, không có gì không tốt. Học tỷ có ít có quan hệ với Vũ lão sư, đối với các ngươi cũng là tốt.
Lưu Ngữ Tâm nói:
- Vũ lão sư là lão sư lợi hại nhất học viện chúng ta, chẳng những đẹp trai, vóc người đẹp, hơn nữa học rộng tài cao. Dạy học sinh cũng đặc biệt tốt. Hơn nữa một thân tu vi cũng phi thường cường đại. Có người nói lão sư là học viện đệ nhất cao thủ đấy. Mấy lần ta mơ hồ chứng kiến, Vũ lão sư giống như có sáu cái Hồn Hoàn. Hoàn toàn xứng đáng Hồn Đế cấp cường giả.
Hồn Đế? Đây đối với Đường Vũ Lân thật sự mà nói là quá xa vời. Dù hắn bây giờ Hồn Linh đẳng cấp, tương lai muốn tu luyện tới Lục Hoàn căn bản là không thể nào, bởi vì hắn căn bản cũng không có năng lực mua cường đại Hồn Linh.
Nhân loại có thể hấp thu Hồn Linh là có hạn đấy, bởi vì Tinh Thần Lực không cách nào thừa nhận quá nhiều. Màu trắng Hồn Linh chỉ có thể cung cấp một cái Hồn Hoàn, mà trước mắt mới chỉ, Hồn Sư có thể hấp thu Hồn Linh, bình thường tối đa cũng chính là ba cái. Nếu như chẳng qua là ba cái màu trắng Hồn Linh, như vậy, Tam Hoàn tu vi chính là cực hạn.
Màu vàng Hồn Linh có khả năng có thể sinh ra hai cái Hồn Kỹ, cũng chính là có thể làm hai cái Hồn Hoàn đến sử dụng. Đây là vì cái gì, loại này trăm năm Hồn Linh giá trị đắt đỏ. Về phần cao hơn màu tím nghìn năm Hồn Linh, màu đen vạn năm Hồn Linh, cái này là Đường Vũ Lân liền nghĩ cũng không dám nghĩ rồi.
Vũ Trường Không mà có được Lục Hoàn, đây chính là phi thường cường đại tồn tại! Lục Hoàn Hồn Đế. Toàn bộ Đông Hải Thành chỉ sợ đều không có mấy vị. Hơn nữa, lão sư còn trẻ như vậy.
- Được rồi, ta đi trước. Nhớ giúp ta chụp ảnh nhé!
Nàng kín đáo đưa cho Đường Vũ Lân đấy, chính là một bộ Hồn Đạo máy chụp ảnh.
- Học tỷ!
Đường Vũ Lân kêu một tiếng, nhưng Lưu Ngữ Tâm đã chạy xa, tốc độ nhanh vô cùng, cũng là vì đuổi theo phương hướng lão sư Vũ Trường Không đi.
- Ngươi trước tiên tốt nhất đem máy chụp ảnh giao cho người khác đảm bảo, tránh khỏi tí nữa mà hư mất không có cách nào nói rõ.
Tạ Giải lạnh lùng nói.
- Không cần, đi thôi.
Đường Vũ Lân liếc mắt nhìn hắn.
Tối hôm qua minh tưởng hắn thu hoạch không nhỏ, lại để cho hắn kinh ngạc là, thu hoạch lớn nhất không phải là tới từ lò rèn, mà là một cuộc đánh nhau. Lần đầu dùng Vũ Hồn đánh nhau, hơn nữa Tạ Giải mang áp lực cho hắn, vậy mà làm hắn rõ ràng cảm giác được chính mình đối với Vũ Hồn lý giải gia tăng lên một phần. Cho nên, đối với hôm nay trận này đọ sức hắn cũng không đắn đo.
Lão sư nói rồi, Lam Ngân Thảo của mình đã có chút ít biến dị, cũng không phải cái loại phế vật Vũ Hồn thuần túy rồi.
Đi ra Lầu Dạy Học, Đường Vũ Lân nhìn Tạ Giải hỏi:
- Đi nơi nào?
Tạ Giải nói:
- Chúng ta đi công viên Đông Hải, bên kia ít người. Ngươi yên tâm, ta đả thương ngươi sẽ tìm người trị liệu cho ngươi.
Đường Vũ Lân:
- Sự thật sẽ chứng minh tất cả.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện