[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Chương 47 : Dường Như Đã Từng Quen Biết
.
“Xin chào.” Dương Vũ mỉm cười nhìn Nhã Tư rồi bắt chuyện. Trong lòng Dương Vũ cảm thấy kỳ quái, có cảm giác giống như đã từng quen biết Nhã Tư ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dương Vũ cẩn thận nhìn Nhã Tư, suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu hắn, bản thân hắn đã gặp qua cô bé đang đứng trước mắt này khi nào. Cho dù Dương Vũ cố nhớ lại kiếp trước hay kiếp này, thì Nhã Tư cũng không hề tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Chỉ có chút giống nhau mà thôi. Dương Vũ cười giễu, kiếp trước hắn chưa từng thấy qua người giàu có bậc này .
“Người này thật kỳ quái, vì sao nhìn người ta hoài vậy?” Cặp mắt to tròn của Nhã Tư nhìn Dương Vũ chằm chằm, kỳ lạ hỏi.
Nghe Nhã Tư hỏi, Dương Vũ kịp thời trấn tỉnh, ánh mắt hắn di chuyển lên người Hoàng Nhã Tư, cũng vừa đúng lúc chạm phải cái nhìn khó hiểu của Nhã Tư dành cho hắn.
“Ha ha, vì thấy cô bé rất dễ thương, cho nên anh thất thần trong chốc lát.” Dương Vũ ngượng ngùng cười nói.
“Ha ha …”. Nhìn thấy bộ dạng Dương Vũ, Hoàng lão đứng bên cạnh lúc này cũng bật cười sang sảng. Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ chế nhạo của Hoàng lão, Dương Vũ có chút lúng túng.
“Thật vậy chăng ?” Nghe Dương Vũ nói như vậy, Nhã Tư nở nụ cười vui vẻ, xoay một vòng tại chổ, rồi đến trước mặt Dương Vũ, cao hứng hỏi .
“Thật ”. Dương Vũ thoáng nhìn Hoàng Nhã Tư, mặc dù nàng vẫn còn nhỏ, khoãng mười ba tuổi. Nhưng thân thể của nàng đã bắt đầu có lồi có lõm, dù chưa phải là một mỹ nữ, nhưng cũng được xem như là một tiểu mỹ nhân. Sau này, khi lớn lên, chắc chắn sẽ là một đại mỹ nữ khuynh nước khuynh thành.
“Thật là tốt quá .” Nhã Tư cao hứng nhảy lên, ôm lấy Dương Vũ hôn liền lên mặt một cái, “chụt”.
“Ông xem, Anh Dương Vũ cũng bảo cháu xinh đẹp này.” Nhã Tư thả Dương Vũ ra, vùi đầu vào ngực Hoàng lão, làm nũng: “Các người bình thường luôn nói cháu không xinh đẹp, còn bảo cháu là một con nhóc, vẫn là anh Dương Vũ tốt hơn .”
“Đứa nhỏ này.” Hoàng lão cười, nhìn Dương Vũ đang bên cạnh nói: “ Đứa nhỏ này bị người trong nhà làm hư rồi, cháu đừng để ý.”
Dương Vũ mỉm cười, nói: “Nhã Tư muội muội thiên chân khả ái như thế, thực làm cho người ta cảm thấy yêu mến, sao lại trách móc cho được.”
“Hi hi…”. Nhã Tư ló đầu ra khỏi ngực Hoàng lão, hướng về phía Dương Vũ cao hứng nở nụ cười.
Nhìn Nhã Tư cười, Dương Vũ cũng khẽ mỉm cười. Nhưng trong lòng hắn lại tăng thêm cảm giác mà Hoàng Nhã Tư đã mang đến… Cảm giác như là đã từng quen biết.
“Tốt lắm Dương Vũ, cháu hãy nghỉ ngơi ở đây, ông lên lầu trước, Tư Tư, cháu ở đây tiếp đãi khách, không được gây sự”. Hoàng lão hiền hòa nhìn Nhã Tư, nói.
“Ông nội mới là gây sự.” Hoàng Nhã Tư không nghe lời hướng về phía Hoàng lão hừ một tiếng.
“Tốt tốt, cháu không gây sự, cháu hãy tiếp đãi anh Dương Vũ cho tốt, hôm nay cậu ấy sẽ ở chơi nhà chúng ta”. Nói xong Hoàng lão đánh mắt ra hiệu cho Dương Vũ một cái, sau đó đi lên lầu.
“Hi hi, anh Dương Vũ, ngồi đi”. Đợi Hoàng lão lên lầu, Hoàng Nhã Tư lập tức nhảy lên ghế, quay đầu về phía Dương Vũ cười, nói .
Dương Vũ khẽ cười, ngồi xuống bên cạnh Nhã Tư.
“Anh Dương Vũ, hiện bây giờ anh làm gì?” Hoàng Nhã Tư ôm cái gối lớn, mắt đảo tròn, nhìn Dương Vũ dò hỏi .
“Anh hả, anh vẫn còn đang học trung học”. Dương Vũ không ngần ngại nữa, ngã lưng vào ghế, nhìn Hoàng Nhã Tư rồi trả lời.
“Vậy thành tích học tập của anh nhất định rất lợi hại phải không?” Hoàng Nhã Tư dò hỏi.
“Cũng được, thiếu chút nữa là thứ nhất nhưng chỉ là đếm ngược từ dưới lên mà thôi.” Dương Vũ khẽ cười nói .
“Gạt em sao. Em vừa nhìn là biết ngay anh nhất định là người rất giỏi. Nếu không ông nội em tuyệt đối sẽ không dẫn anh về nhà”. Nhã Tư chu cái miệng nhỏ nhắn nói .
“Anh thật không có gạt cô bé đâu, nhưng mà, anh có bí mật .” Dương Vũ ra vẻ thần bí cười nói.
“Bí mật gì?” Hoàng Nhã Tư hết sức lấy làm hiếu kỳ.
“ Muốn biết sao ?”.
“Ừ .” Hoàng Nhã Tư gật mạnh đầu.
“Ha ha, vậy em phải trả lời anh một vấn đề, anh sẽ đem bí mật của anh nói cho em biết .”
“Vấn đề gì?” Nhã Tư mắt xoe tròn không có phản ứng.
“Ha ha, anh muốn biết thân phận ông nội của em là gì, nếu như em đem thân phận của ông nội muội nói cho anh biết, anh cũng sẽ đem bí mật của anh nói cho em biết .”
“Không được. Đổi vần đề khác đi”. Hoàng Nhã Tư lắc đầu kịch liệt phản đối.
“Không được thì không được, cô bé cũng đừng có lắc như vậy gãy cổ bây giờ”. Nhìn bộ dạng Nhã Tư Dương Vũ thật sự sợ cô bé lắc đầu đến gảy cổ.
“Đổi vấn đề khác đi, thí dụ như là em có chị hay không?” Hoàng Nhã Tư quỷ dị nhìn Dương Vũ cười nói .
“Vậy thì đổi vấn đề, nhà của em ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy, đây chính là nhà em.”
“Ông nội em sao mỗi ngày lại chạy đến công viên Tháp Sơn rèn luyện thân thể?”
“Hừ”. Hoàng Nhã Tư nhíu mày, “Ông nói nơi đó tương đối náo nhiệt, còn nơi này thì thanh vắng quá, hừ, em thấy ông hình như có dụng ý khác .”
“Anh Dương Vũ, nơi này thanh vắng quá hả? Sau này anh thường xuyên đến đây có được không?”
“Không được, anh còn phải đi học nữa .”
“Em cũng vậy, cũng phải đi học nữa.” Hoàng Nhã Tư nhướng mày, rồi nở nụ cười. “Sau này, em sẽ tới trường học tìm anh, có được không?” Hoàng Nhã Tư xích lại ôm cánh tay Dương Vũ nói..
“Không được.” Dương Vũ sợ hết hồn
“Em hiện tại mới vừa vào lớp 8, học tập là chính yếu .”
”Hừ, không được thì thôi!" Hoàng Nhã Tư không vui hừ một tiếng, sau đó chân mày khẽ nhíu dường như nghĩ tới điều gì, một lần nữa nhìn Dương Vũ mỉm cười nói: "Dương Vũ, anh cũng nên nói cho em biết bí mật kia của anh đi chứ?"
“Thật ra, anh học tập rất kém cỏi, đó chỉ là giả vờ.” Dương Vũ thần thần bí bí nói.
“Stop đê … cái này mà bí mật gì? Không tính, hi hi.” Nhã Tư cười một tiếng, “Anh Dương Vũ, anh có bạn gái chưa? Xem anh đẹp trai như vậy, nhất định là có bạn gái.” Nhã Tư lầm bầm.
Dương Vũ gật đầu, không phủ nhận. “Em muốn nghe chuyện tình của anh.” Hoàng Nhã Tư cao hứng nói.
“Có cái gì để nghe đâu chứ?” Dương Vũ lập tức cự tuyệt.
“Thật là hẹp hòi. Hừ, Em không thèm để ý tới anh nữa.” Nói xong, Hoàng Nhã Tư liền tức giận, quay lưng đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện