[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm

Chương 33 : Xuất Viện.

Người đăng: 

.
Khi mấy người Dương Vũ bắt đầu rời khỏi bệnh viện thì trời đã tối. "Không xong, trời tối như vậy. Hai người muộn giờ học rồi." Mới ra đến cửa bệnh viện, Dương Vũ giật mình nói. "Muộn cái gì? Hôm nay là thứ bảy, không cần lên lớp tự học buổi tối, anh thậm chí cả thời gian cũng quên rồi sao." Chung Lâm đang cùng Trầm Di đi bên cạnh Dương Vũ, nghe vậy không khỏi liếc nhìn Dương Vũ. "Thứ bảy?" Dương Vũ ngượng ngùng cười, "Anh hôn mê suốt, biết thời gian thế nào được." "A!" Dương Vũ đột nhiên dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ nhìn hai nàng, "Hai người ăn cơm chưa? Anh đói bụng quá!" Dương Vũ vuốt vuốt bụng, trên mặt tỏ vẻ xấu hổ. "Tụi này mới vừa tan học đã tới xem ông như thế nào, làm sao có thời gian ăn cơm." Trầm Di trừng mắt nhìn Dương Vũ tức giận nói. "Vậy đi thôi, tui mời hai người ăn tối." Dương Vũ vừa nghe, lập tức mời hai nàng ăn cơm. "Được." Hai người Chung Lâm nhìn thoáng qua nhau, rồi đáp ứng Dương Vũ."Nhưng bây giờ ông có tiền sao?" Trầm Di hỏi. "Không có." Dương Vũ xấu hổ, tiền trên người hắn đêm hôm đó cháy hết cùng quần áo rồi. Quần áo bây giờ chính là Chung Lâm mang tới, mấy chi phiếu cũng để ở trong ký túc xá, trên người đích xác một xu cũng không có. "Vậy làm sao bây giờ? Hay là hai người ở đây chờ một chút, tui về trường lấy tiền?" Dương Vũ nhìn bọn họ xấu hổ nói. "Không cần, chờ ông trở lại trường học bọn tui cũng đã về đến nhà rồi. Hay là, tui cho ông vay tiền được không?" Trầm Di nhìn Dương Vũ cười nói. "Thế này có chút không hay?" Dương Vũ mặc dù có chút xuôi lòng. Nhưng nghĩ đến việc vay tiền bạn gái, hắn lại cảm giác có chút ngượng ngùng. "Có cái gì không hay. Nếu không, ông về trường ăn cơm canteen đi." Trầm Di đắc ý nhìn Dương Vũ. "Vậy được, tui vay tiền cũng được. Tui nằm viện nửa tháng rồi, vừa xuất viện đã ăn cơm canteen tui sợ sẽ quay lại bệnh viện ngay mất." Dương Vũ cũng không muốn quay về ăn cơm ở canteen, cơm ở đó nói thật không phải đồ ăn của người. "Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi." "Hai người ăn gì?" Trong quán cơm, ba người Dương Vũ tìm một cái bàn ngồi xuống, Dương Vũ hỏi hai nàng. "Em muốn một hoành thánh chiên, còn bạn thì sao Trầm Di?" Chung Lâm hỏi. "Mình cũng vậy. Một hoành thánh chiên." "Được, chủ quán, cho ba hoành thánh chiên, thêm một mì sợi, một mì xào nữa, tạm thời vậy đã." Dương Vũ hướng về phía chủ quán gọi. "Có ngay, các vị chờ một chút, sẽ có ngay." "Anh ăn ba phần sao?" Hai người Chung Lâm kinh ngạc nhìn Dương Vũ, "Anh ăn nhiều vậy sao?" "Ây da, chẳng lẽ không được? Bụng anh kẹp lép rồi, nếu không ăn gì chắc bị chết đói mất." Dương Vũ cười nói. "Nửa tháng nay anh không ăn gì cả, làm sao có thể một lần ăn nhiều như vậy? Anh ăn một chén là đủ rồi." Chung Lâm cau mày nhìn Dương Vũ nói. "Không phải mới vừa ăn một chút ở bệnh viện rồi sao? Không có việc gì đâu." Dương Vũ vẻ mặt bất cần, huống gì, hắn bây giờ thật sự đói lắm rồi. "Ông đừng có ăn rồi vào bệnh viện luôn nha." Trầm Di cũng nhìn Dương Vũ lo lắng nói. "Hai người không cần lo lắng đâu, tui ăn từ từ là được mà? Yên tâm đi, không sao đâu." Lúc này, hoành thánh chiên cũng đã được đem lên. "Được rồi, không nói chuyện nữa, tui ăn đây." Nhìn hoành thánh chiên nóng hổi trên bàn, Dương Vũ nuốt một ngụm nước bọt, quay qua hai người Chung Lâm nói một tiếng rồi bắt đầu động đũa. "Oa, nóng quá." Dương Vũ nuốt vội một miếng hoành thánh, mới hốt hoảng kêu lên. "Anh cẩn thận một chút." Chung Lâm nhìn Dương Vũ ăn ngấu nghiến, trên mặt không khỏi hơi mỉm cười. "Uh, uhm." Dương Vũ gật đầu ậm ừ, điên cuồng ăn đồ ăn của hắn. "No thật." hơn mười phút sau, Dương Vũ rốt cục ăn sạch sẽ ba phần đồ ăn, cảm giác được bụng no căng, Dương Vũ nhìn hai người Chung Lâm và Trầm Di ở phía đối diện thoải mái nói. Lúc này, đồ ăn trong bát hai người Chung Lâm vẫn còn đến một nửa."Hai người ăn chậm quá đó." Dương Vũ tựa vào ghế, nhìn hai người các nàng nói. "Là ông ăn nhanh quá thì có." Trầm Di nhìn ba cái bát sạch sẽ trước mặt Dương Vũ, trong mắt không khỏi hiện lên một chút kinh dị. "Tui ăn no rồi, hai người cứ ăn từ từ, không cần gấp, tui nghỉ ngơi một chút." Dương Vũ cười nhìn ra hướng bên ngoài quán. Lúc ánh mắt nhìn thấy một thân ảnh đang đi trên đường, đồng tử Dương Vũ co rút lại, sắc mặt lúc này cũng trầm xuống. "Lý Bân." Dương Vũ nheo mắt nhìn Lý Bân đang cùng một đám người đi trên đường, trong lòng ngẫm nghĩ. Mình nằm viện hơn nửa tháng, tuy không phải là do Lý Bân trực tiếp gây ra. Nhưng tất cả đều là vì Lý Bân ở sau giở trò quỷ. Nếu như không phải vì Lý Bân, Dương Vũ đêm đó cũng không bị người chặn đánh, cũng sẽ không phải nằm viện hơn nửa tháng. Có thể nói tất cả đều là vì Lý Bân. Chỉ đáng tiếc, đêm đó mình không tìm tới Lý Bân trước, nếu không người bị thiêu chết không phải là Bạo Hùng mà là Lý Bân rồi. Chỉ đáng tiếc lúc phát ra một kích cuối cùng, mình cũng đã hôn mê, nếu không Lý Bân hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tinh quang trong mắt Dương Vũ chớp động, trong lòng suy tính thiệt hơn. Nếu Lý Bân đã tàn nhẫn kêu anh họ hắn diệt trừ mình, như vậy mình cũng không thể để người khác tùy ý ăn hiếp mình như vậy! Thù này nhất định phải báo, tất cả những vũ nhục đêm đó đã chịu, mình nhất định phải bắt bọn họ trả giá gấp bội. Dương Vũ suy tính, nhưng trên mặt từ từ lộ ra vẻ mỉm cười. "Mặc kệ là Lý Bân hay là anh họ Lý Bân, bọn họ đều phải bị trừng phạt. Những gì mình từng phải chịu đựng, bọn họ đều phải hoàn lại tất cả. Hơn nữa, kẻ tình địch Lý Bân này một ngày không trừ, trong lòng Dương Vũ cũng một ngày không được yên tâm. "Nhưng việc này bây giờ còn chưa phải lúc để giải quyết, mình đối với bọn họ không biết một chút nào. Phải đợi lúc dị năng của mình hoàn toàn thức tỉnh mới chắc chắn được." Dương Vũ nghĩ đến đây, ánh mắt thu lại nhìn về hướng hai người Chung Lâm. Đúng lúc hai người Chung Lâm cũng vừa ăn xong. "Em ăn xong chưa?" Dương Vũ mỉm cười hỏi. "Uh, ăn xong rồi, tâm tình anh tốt lắm thì phải?" Chung Lâm nhìn vẻ mặt Dương Vũ, kỳ quái hỏi. "Đúng vậy, tâm tình anh sao lại không tốt?" Dương Vũ vừa cười vừa nói. Tâm tình hắn tốt một phần vì hôm nay được xuất viện, một phần vì hắn đã có kế hoạch đối phó với bọn Lý Bân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang