[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Chương 186 : Yêu, Có Thể Chia Đều Sao?
.
Dương Vũ buồn bực từ bên trong phòng khách đi ra ngoài, hiện tại hắn cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào mới tốt.
"Tiểu tử thúi, tới đây cho mẹ." Vừa mới đi ra ngoài, thanh âm trách cứ của Dương mẫu đã vang lên bên tai Dương Vũ, Dương Vũ nhìn sang, thấy cha mẹ hắn đang ngồi ở hai bên cách cửa dưới lầu.
Hiện tại, mặc dù là mùa đông. Nhưng mùa đông miền nam nơi này cũng giống như mùa thu, hiện tại cha mẹ Dương Vũ đang mặc chính là trang phục mùa thu. Nếu không cha mẹ hắn sao ngồi đó mà hứng gió bắc?
Dương Vũ vẽ mặt buồn bực đặt mông ngồi xuống.
"Tiểu tử thúi, đây là chuyện gì?" Dương Vũ mới vừa ngồi xuống, Dương mẫu liền nghiêm nghị hỏi. Thật ra thì không cần hỏi, Dương mẫu cũng đã cảm giác được chuyện gì rồi. Chẳng qua chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi.
"Không có chuyện gì đâu mẹ. " Dương Vũ cười khổ một tiếng. Dương Vũ cũng không phải là không muốn nói với cha mẹ của hắn, nhưng hắn cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa, nếu như nói Chung Lâm cùng Tiêu Dao hai người đều là bạn gái của mình, vậy còn cha mẹ còn không bị ngất mới lạ?
"Không có việc gì, con đừng tưởng rằng mẹ con già rồi thì cái gì cũng không biết. Ánh mắt Chung Lâm nhìn con đại biểu cho cái gì? Đừng cho là cha mẹ không biết. Chẳng qua là, tiểu tử thúi, mẹ cảnh cáo con, chuyện này con phải xử lý cho tốt, cả hai cô gái đều là cô bé tốt a." Dương mẫu thở dài một hơi.
"Mẹ... " Dương Vũ ngẩng đầu nhìn rồi mẹ một cái. Vẻ mặt có chút không hiểu.
"Tiểu Vũ a, chuyện này con nhất định phải hảo hảo xử lý, ngàn vạn lần không nên phụ lòng hai cô bé tâm kia. Cả hai đứa đều tốt, nếu để cho cả hai toàn bộ đều trở thành con dâu của cha. .., vậy cũng tốt." Cha Dương Vũ tiến tới nói nhỏ vào tai hắn.
"Lão đầu tử, Ông nói cái gì đó?" Mặc dù cha của Dương Vũ đã giảm thanh âm nói nhỏ với hắn, nhưng mẹ hắn đang ngồi kế bên sao có thể không nghe? Sau đó, mẹ hắn liền hung hăng liếc cha hắn một cái.
Dương phụ nhìn Dương mẫu một cái, sau đó ngượng ngùng cười một tiếng, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ như vậy không tốt sao?"
"Lão đầu tử, ông tới đây cho tôi!" Dương mẫu nổi giận trợn mắt nhìn Dương phụ một cái, kéo tay cha hắn muốn vào. Lúc đi ngang qua bên cạnh Dương Vũ, Dương mẫu dừng lại một chút.
"Dương Vũ, đây là chuyện của con, cha mẹ thật sự là không nên nhúng tay. Đây là chuyện tình cảm của con. Nếu như con cho rằng chuyện con làm sẽ không thương hại đến bất cứ ai trong hai cô gái... Vậy con cứ mạnh dạn yêu đi. Nhưng mẹ muốn cảnh cáo con, con phải suy nghĩ một chút. Yêu, có thể chia đều sao?"
"Yêu, có thể chia đều sao?" Nghe mẹ nói một câu, để cho Dương Vũ chìm vào trong trầm tư. Thậm chí, ngay cả cha mẹ hắn rời đi lúc nào hắn cũng không biết.
"Yêu, có thể chia đều sao?" Dương Vũ cúi đầu suy tư. Cho tới nay, Dương Vũ thật tình cũng chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này. Sau khi trọng sinh, ý niệm trong đầu hắn là muốn đem Chung Lâm cùng Tiêu Ngọc hai người mình từng yêu trước kia trở thành người yêu mình.
Trên thực tế, Dương Vũ có lẽ đã thực hiện được mục đích này. Nhưng vô luận là thời điểm cùng Chung Lâm hoặc là Tiêu Ngọc ở chung một chỗ, Dương Vũ đều không có nghĩ tới, một khi hai cô bé tụ cùng một chỗ, vậy thì như thế nào? Hai cô bé có suy nghĩ giống như mình, có thể tiếp nhận cuộc sống như thế sao?
Chính mình đối Chung Lâm hoặc là Tiêu Ngọc đều yêu hết lòng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tình yêu của mình đối với các nàng thật sự chia đều sao?
Không phải, không thể phủ nhận, mình đối Tiêu Ngọc yêu nhiều một chút. Có lẽ là do nguyên nhân tiềm thức. Nhưng Dương Vũ biết, đối Chung Lâm mình vẫn rất yêu, đó là một loại tình yêu không hề giữ lại chút nào. Nhưng hiện tại, hai cô bé có thể tiếp nhận mình sao?
Chân mày Dương Vũ nhíu lại thật sâu. Không biết, hắn thật không biết, hai cô bé có thể tiếp nhận hay không.
"Yêu, là không thể chia đều! "
Dương Vũ biết, tình yêu của mình, căn bản không khả năng chia đều cho hai người Chung Lâm cùng Tiêu Ngọc, tình yêu đối với các nàng vẫn có một chút chênh lệch.
"Ha hả... " Dương Vũ bất đắc dĩ cười, "Không biết hai người nói chuyện ra sao?" Dương Vũ trong lòng có chút thấp thỏm.
"Thật là đáng ghét a." Dương Vũ trong lòng buồn bực, "Rốt cuộc giải quyết chuyện này như thế nào đây?" Hắn lần nữa lâm vào trầm tư.
Ở trong lòng Dương Vũ, không thể nghi ngờ, hắn đều là thật tâm đối với Chung Lâm cùng Tiêu Dao. Vô luận mất đi người nào, Dương Vũ cũng sẽ đau đến không muốn sống! Dương Vũ không cho phép mình mất đi một trong hai nàng.
Hai người, Dương Vũ đều muốn có! Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải tìm biện pháp giải quyết chuyện trước mắt!
Lúc này, lời nói của mẹ hắn lúc nãy lại vang lên trong đầu. "Yêu, có thể chia đều sao?" Dương Vũ lại lâm vào trầm tư.
Hồi lâu sau, Dương Vũ trên mặt liền chậm rãi hiện vẻ tươi cười.
"Nếu không thể chia đều, vậy cần gì phải chia đều?" Dương Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười. Lúc nãy hắn để tâm vào chuyện vụn vặt rồi. Yêu, là không thể chia đều! Yêu, vĩnh viễn chỉ có toàn tâm yêu.
Đối với Chung Lâm là yêu không có chút nào giữ lại, còn đối với Tiêu Ngọc cũng là yêu không có chút nào giữ lại! Cái này cũng không mâu thuẫn. Chỉ cần thật lòng! Cần gì phải chia đều?(yêu cả hai mà không giữ lại chút nào thì... tinh tẩn thân vong là cái chắc)
"Ta biết phải làm sao rồi." Dương Vũ cười một chút, đứng lên, sau đó đi vào trong nhà.
Bên trong phòng khách im ắng, không thanh âm nào truyền ra."Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Dương Vũ thấp thỏm trong lòng bước nhanh vào trong.
Thời điểm hắn đi vào phòng khách, Dương Vũ vẻ mặt vô cùng phong phú. Đầu tiên là thấp thỏm, tiếp theo đó là kinh ngạc, sau đó lại biến thành không thể tin.
Tình cảnh lúc nãy, Chung Lâm thương tâm mà khóc. Mà Tiêu Ngọc mặc dù thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt cũng không cũng mấy tốt. Nhưng hiện tại, để cho Dương Vũ kinh ngạc là lúc này hai nàng gương mặt đều mang nụ cười, thấp giọng cười nói.
Nhìn nụ cười sáng lạn của hai nàng, Dương Vũ biết, những thứ này tuyệt đối đều là chân thật, không phải là giả tạo. Nhưng trong lòng Dương Vũ kỳ quái, các nàng tại sao lại biến chuyển nhanh như vậy?
Nhưng thấy tình cảnh như vậy hắn cũng khoái chí!
"Ha hả, đang đàm luận chuyện gì, sao cười vui vẻ vậy." Dương Vũ đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn hai nàng nói.
"Hừ, chuyện không liên quan đến anh." Chung Lâm đầu tiên là ngẩng đầu ai oán nhìn rồi Dương Vũ một cái, sau đó liền hừ lạnh nói.
"Đây là chuyện của chị em phụ nữ, không liên đến anh." Tiêu Ngọc cũng liếc Dương Vũ một cái.
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, hắn thật không biết, hai nàng có thể nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, hôm nay mới quen nha, sao lại giống như lão bằng hữu? Nữ nhân... Ài...! Thật là không hiểu nổi a.
" Ha hả, nói chuyện gì đó, anh cũng muốn nghe một chút." Dương Vũ ngồi đối diện nhìn hai nàng cười nói. "Đã nói là chuyện không liên quan tới anh." Hai nàng cơ hồ trăm miệng một lời nói, đồng thời còn liếc Dương Vũ một cái.
"Đi, chị Chung Lâm, chúng ta quay về phòng của mình từ từ nói chuyện, không cho tên đáng ghét này nghe." Vừa nói, Tiêu Ngọc liền kéo Chung Lâm đứng lên.
Nhìn bóng lưng hai nàng, Dương Vũ bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi, mặc dù các nàng không muốn cho mình gia nhập chủ đề của các nàng. Nhưng nhìn bộ dạng hòa hợp của hai người, Dương Vũ trong lòng vô cùng cao hứng. Đây không phải là chuyện Dương Vũ vẫn hi vọng sao? Dương Vũ nở nụ cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện