[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Chương 184 : Khách Không Mời Mà Đến (thượng).
.
Một đêm này, hai cha con hàn huyên rất nhiều thứ. Vô hình trung, những mối bất hòa giữa hai người cũng dần biến mất. Cuộc nói chuyện đến khuya để lại trong lòng Dương Vũ rất nhiều cảm khái, nhưng tấm lòng hiếu kính cha mẹ của Dương Vũ càng kiên định hơn bao giờ hết.
“Tốt lắm, cũng trể rồi, con về nghỉ ngơi đi.” Cha Dương Vũ nhẹ nhàng nói.
“Cha, cha về trước đi. Con muốn ngồi đây thêm một lúc nữa.”
“Được rồi, con cũng không nên ngồi đây quá lâu. À phải rồi, tối nay cha vô ý quá phải không, bạn của con đến chơi, vậy mà cha lại mang con ra đây ngồi?” Cha Dương Vũ bất chợt nghĩ tới việc này, nói với hắn.
“Thôi chết rồi.” Đợi đến khi cha mình nhắc nhở, Dương Vũ mới hét toáng lên. Như vậy không phải là mình tiếp khách không chu đáo sao. Dương Vũ cảm thấy buồn bực.
“Cha, con đi xuống trước đây.” Vừa nói Dương Vũ vừa vội vã chạy chạy xuống. Hắn lo lắng Tiêu Ngọc không quen cuộc sống thôn quê, mà mình lại không có ở bên cạnh…, cô nàng kia bây giờ không biết đang làm gì?
Vội vã chạy từ trên lầu xuống trước cửa phòng Tiêu Ngọc, Dương Vũ thấy đèn vẫn còn sáng, có âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ truyền từ trong phòng ra.
Dương Vũ gõ gõ cửa, đợi tiếng trả lời từ trong phòng vang lên mới đi vào.
“Mẹ, Tiêu Ngọc.” Dương Vũ ngượng ngùng nhìn hai người. “Tiểu tử thúi, hai cha con làm cái gì thế, không biết ý tứ gì cả, đệ mặc Tiêu Ngọc ở đây à.” Nhìn thấy Dương Vũ đi vào phòng, mẹ hắn lập tức trách cứ.
“Không sao đâu ạ. Bác đừng la anh Dương Vũ.” Tiêu Ngọc vội vàng lên tiếng.
“Ha ha, cháu cũng không cần che chở cho nó đâu.”
“Bác, bác cũng không cần lo lắng đâu ạ. Không phải là còn có bác nói chuyện với cháu sao.”
“À à, vậy thì được rồi, bác cũng về đi ngủ đây. Tiểu Vũ, con nói chuyện với tiểu Ngọc đi.” Vừa nói, mẹ Dương Vũ ngáp một cái rồi đi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đi thong thả.” Dương Vũ đưa mẹ mình ra khỏi cửa xong liền đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống bên giường Tiêu Ngọc.
“Có cảm thấy quen không?” Dương Vũ cười nhìn Tiêu Ngọc nói. “Cũng được.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái.
“Phải rồi, Tiêu Ngọc, hôm nay có một chuyện mà anh quên mất không hỏi em.” Dương Vũ cảm thấy kì quái. “Chuyện gì vậy?” Tiêu Ngọc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Dương Vũ.
“Tại sao hôm nay em lại muốn đến nhà anh vậy? Hơn nữa còn không báo trước cho anh biết nữa?” Đây là vấn đề Dương Vũ vẫn thắc mắc.
“Em muốn tới thì tới thôi, không được sao? Không hoan nghênh em à? Không hoan nghênh em thì em đi đây.” Nói xong, Tiêu Ngọc còn giả bộ nhảy xuống giường. “Đừng đừng.” Dương Vũ vội vàng ngăn cản Tiêu Ngọc. “Ý anh không phải là như vậy, anh chỉ tò mò thôi mà.”
“Có gì lạ đâu chứ.” Tiêu Ngọc lại liếc Dương Vũ lần nữa. Tuy nhiên, nghĩ kĩ lại, Tiêu Ngọc đúng là cảm giác mình có chút kì quặc. Mặc dù quan hệ giữa mình và Dương Vũ đã như vậy rồi(là tiền trảm hậu tấu), nhưng mà hai người tuổi vẫn còn nhỏ, cũng chỉ là học sinh cấp III thôi, bây giờ mình đột nhiên đến đây, phải chăng là có chút quá mức…?
Thôi vậy, tới thì cũng đã tới rồi. Hơn nữa gia đình Dương Vũ lại nhiệt tình như vậy, Tiêu Ngọc cũng không lo lắng nhiều nữa. Nhưng Tiêu Ngọc vẫn liếc hắn một cái.
“Được rồi, bây giờ cũng đã khuya, anh mau về phòng đi thôi, em muốn đi ngủ đây.” Vừa nói, Tiêu Ngọc dùng sức đẩy Dương Vũ từ trên giường ra ngoài.
“Muốn đi ngủ à? Hay là chúng ta ngủ chung đi?” Dương Vũ bỉ ổi cười. “Anh về phòng mình mà ngủ.” Tiêu Ngọc đỏ mặt, tiếp tục dùng sức đẩy Dương Vũ ra ngoài. Nhưng mà thân thể Dương Vũ như là một cái đinh đóng chặt trên giường, cho dù Tiêu Ngọc đẩy cỡ nào cũng không di động một bước.
“Anh đã ở đây rồi thì không về đâu.” Dương Vũ thật sự không muốn trở về. Khó khăn lắm mới có dịp ở bên cạnh Tiêu Ngọc, hắn làm sao có thể về phòng mình được?
“Bại hoại, em biết là anh đang nghĩ cái gì. Nhưng mà bây giờ không được.” Sắc mặt Tiêu Ngọc càng lúc càng đỏ. Cô dĩ nhiên biết vì sao Dương Vũ không muốn đi. Nhưng bây giờ mình đang ở nhà Dương Vũ, làm sao có thể như vậy? Nếu bị cha mẹ Dương Vũ phát hiện, vậy hai bác sẽ nhìn mình như thế nào đây?
Tiêu Ngọc cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho cha mẹ Dương Vũ. “Anh mau về phòng đi.” Tiêu Ngọc không thuận theo Dương Vũ.
“Tại sao chứ?” Dương Vũ quả thật không muốn rời đi lúc này. Kể từ lần trước xảy ra quan hệ với Tiêu Ngọc, cả hai đã xa nhau nửa tháng rồi. Có câu nói rất hay, một ngày không gặp như cách ba thu. Hơn nữa hai người mới được ăn trái cấm thì lại phải cách xa nhau…
Hiện giờ, Tiêu Ngọc đang ở trước mặt mình, Dương Vũ làm sao có thể đi được.
Nhìn Dương Vũ, Tiêu Ngọc không đành lòng chút nào. Nhưng vì tương lai lâu dài sau này, tối nay nhất định không thể để Dương Vũ ở lại đây. “Dương Vũ, anh về mau đi.” Tiêu Ngọc vẫn không đồng ý.
“Đêm nay, thật sự là không thể sao?” Nhìn thấy sự khó khăn trên gương mặt Tiêu Ngọc, trong lòng Dương Vũ bỗng nhiên cảm thấy áy náy.
“Dương Vũ, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, hôm nay thật sự là không được đâu.”
“Được rồi, vậy anh về ngủ đây.” Dương Vũ đột nhiên hôn nhẹ lên trán Tiêu Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười. “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai anh dẫn em đi chỗ này chơi vui lắm. Đúng rồi, có chuyện gì thì gọi anh, anh ở bên cạnh thôi.”
“Ừ!” Tiêu Ngọc gật đầu. “Anh ngủ ngon nha!”
“Em cũng ngủ ngon nhé!”
Nằm ở trên giường, Dương Vũ mãi vẫn không thể ngủ được, vốn cho là tối nay hắn có thể ở bên cạnh Tiêu Ngọc, nhưng không được. Dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân làm Dương Vũ mất ngủ, nếu quả thật là vậy thì Dương Vũ chính là tinh trùng lên não rồi.
Hiện tại, Dương Vũ vô cùng hưng phấn. Đáng lẽ ra kỳ nghỉ hè không phải là dài, mặc dù trong lòng Dương Vũ rất nhớ Tiêu Ngọc cũng đành gác lại để ở nhà làm bạn với cha mẹ mà không đi thăm nàng.
Bây giờ, Tiêu Ngọc tới đây làm cho Dương Vũ cao hứng! Rút cục, vừa có thể chăm sóc cha mẹ, lại có thể ở bên cạnh Tiêu Ngọc thì còn gì bằng nữa. Chỉ tiếc là Chung Lâm không có ở đây. Dương Vũ nghĩ ngợi.
Lại nói, ở phòng bên kia Tiêu Ngọc cũng không thể ngủ được.
Sáng hôm sau, lúc Dương Vũ còn đang mơ mơ màng màng thì lại nghe được có người gọi mình. “Được rồi, để cho anh ngủ thêm một lát, đừng chọc anh nữa mà.”
Cái gì? Đường đường là một dị năng giả làm sao lại có thể ngủ như heo chết được, ngay cả có người gọi mình ở bên cạnh cũng không biết? Thật ra Dương Vũ cố ý buông lỏng cảnh giác, lúc này đang ở trong nhà của mình, hắn còn phải cảnh giác cái gì chứ? Không bằng buông lỏng tinh thần, cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt còn hơn.
“Đồ lười biếng, dậy đi nào, anh không phải nói hôm nay muốn đưa em đi chơi hay sao?” Tiêu Ngọc ngồi bên giường Dương Vũ, khuôn mặt cườ rạng rỡ.
“Trời vẫn còn sớm mà.” Dương Vũ lầu bầu, hai tay kéo chăn che lên mặt. “Con sâu lười, anh còn không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn sớm gì nữa, đã gần trưa rồi đấy.” Tiêu Ngọc tức giận nói.
“Cháu cứ trực tiếp đá nó từ trên giường xuống đất là được rồi.” Đúng lúc này, giọng nói của mẹ Dương Vũ truyền tới. “Mẹ…” Dương Vũ lẩm bẩm, hiện giờ muốn ngủ nướng cũng không được rồi. “Tốt rồi, anh dậy đây, hôm nay để anh dẫn em đi xem phong cảnh nông thôn nơi này.” Vừa nói Dương Vũ liền nhảy xuống giường.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện