[Dịch]Long Tổ- Sưu tầm
Chương 16 : Ta Tình Nguyện Bị Cưỡng Gian…
.
Từ phòng giáo viên đi ra, Dương Vũ mang theo vẻ mặt thống khổ nhưng khi bước vào phòng học hắn miễn cưỡng tìm cách nở nụ cười.
Thấy Chung Lâm lộ vẽ mỉm cười nhìn mình, Dương Vũ làm như không thấy, về chỗ ngồi của mình. Nhưng hắn vừa ngồi xuống thì gương mặt lại toát lên vẻ thống khổ.
“Dương Vũ, chẳng lẽ ‘trinh tiết’ của mày bị cô bà già đoạt đi rồi à? Sao vẻ mặt thống khổ như vậy?” Thực Hoa xích lại gần, lộ ra nụ cười đểu cán nhìn Dương Vũ hỏi.
“Quả thực so với bị đoạt ‘trinh tiết’ tao còn thống khổ hơn.” Cơ mặt Dương Vũ giật giật nói. Cả một cuốn sách giáo khoa, mình làm sao có thể chép hết chứ, đây là khái niệm gì chứ, mình cũng đâu phải cái máy photocopy! Dương Vũ thống khổ thầm mắng.
“Còn có chuyện so với việc bị đoạt mất ‘trinh tiết’ còn thống khổ hơn sao?” Thực Hoa không tin nhìn Dương Vũ hỏi.
“So với chuyện này, tao tình nguyện bị bà cô đó cưỡng gian còn hơn!” Dương Vũ thống khổ nói: “ như vậy … ít ra còn có một chút khoái cảm.”
Kỳ thật, bà cô già này cũng không xấu, thậm chí từ mặt nào đó mà nói thì cũng được coi là xinh đẹp, nhưng gương mặt bị che đậy bởi cặp kính to đùng cùng với tính tình cổ quái đã khiến cô trở thành bà cô già làm mọi người chán ghét.
“Mẹ kiếp… mày có thể tình nguyện để bà cô già đó cưỡng hiếp cũng không muốn làm chuyện này sao!” Thực Hoa vẻ mặt khó tin nhìn Dương Vũ “Tao thật muốn biết bà cô này rốt cuộc muốn cho mày làm gì?”
“Stop talking, else I'll cry. I am suffering agonies that I want to cry!” (Đừng nói nữa, tao khóc a, tao khổ đến sắp khóc đây.) Dương Vũ làm một tràng tiếng Anh.
“Chẳng lẽ, bà cô này muốn mày chép phạt?” Thực Hoa tựa hồ đoán được cái gì đó hỏi.
“Người anh em, mày thiệt đúng là tri kỷ của tao.” Dương Vũ thâm tình nhìn Thực Hoa “Hay là lần này mày giúp tao một chút đi?!”
“Đừng, đừng, đừng tìm tao, tao không rãnh.” Thực Hoa không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
“Mẹ kiếp, uổng công tao coi mày là anh em, ngay cả chuyện này cũng không giúp đỡ. Mày thiệt khiến tao khinh bỉ!” Vừa nói, Dương Vũ vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thực Hoa.
“Thôi đi, mày không đúng rồi, nếu là mày rủ tao đi đánh lộn thì tao sẽ giúp mày không hề chớp mắt một cái. Nhưng cái chuyện này… mày …à… nên tìm Chung Lâm giúp đi nha.”
“Giúp? Giúp như thế nào? Nguyên cuốn sách mà bắt tao chép hết!” Dương Vũ đột nhiên cao giọng nói.
“Ha ha …” Nghe Dương Vũ nói vậy, Thực Hoa không nhịn được bật cười ha hả nói: “Quá độc ác!”
“Nhỏ tiếng thôi!” Dương Vũ vỗ vai Thực Hoa một cái nói: “Mọi người đang nhìn kìa, thành thật một chút cho tao”
Thực Hoa nhìn thoáng qua phòng học, phát hiện hầu như mọi người đều liếc mắt về bên này. Nhưng hắn cũng không để ý lắm, hắn lúc này chỉ muốn cười thật to. Vì vậy mà hắn úp mặt xuốn bàn không ngừng cười sằng sặc.
Nhìn bộ dáng của Thực Hoa, Dương Vũ hận không thể cho hắn một đạp, nhưng lại không thể, Dương Vũ đành lôi sách ra bắt đầu chép phạt.
“Trách không được tại sao mày lại tình nguyện cho bà cô già đó cưỡng gian …ha ha…” Thực Hoa cười khoái trá: “Nếu là tao, tao cũng tình nguyện bị bà cô già đó cưỡng gian cũng không muốn chép phạt cả cuốn sách cho một khóa!”
“Dương Vũ, tao nghĩ ra một chủ ý.” Thực Hoa nhìn nhìn Dương Vũ một lúc rồi lại lộ ra nụ cười quỷ dị nói.
“Cái gì? Có phải muốn bảo tao không cần chép phạt?” Dương Vũ cũng muốn như vậy, nhưng nếu hắn không chép phạt thì bà cô già đó không biết còn nghĩ ra chuyện độc ác gì để hành hạ hắn nữa. Như vậy người thiệt thòi chính là hắn, mà hắn còn hai năm nữa mới có thể rời khỏi cái trường chết tiệt này.
“Không phải, Dương Vũ, tao thấy tướng tá của mày rất tốt, là một điều kiện rất tốt" Thực Hoa nhìn Dương Vũ rồi tiếp tục nói: “Tao có biện pháp không những giúp mày không phải chép phạt nhàm chán, hơn nữa đối với mày lại còn có lợi.”
“Biện pháp gì?” Nhìn vẻ tươi cười hèn mọn, bỉ ổi của Thực Hoa, Dương Vũ có cảm giác không ổn lắm, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Tao thấy mày có thể dùng mỹ nam kế đi dụ dỗ bà cô già, chỉ cần hy sinh một chút hương sắc là có thể thoát khỏi thống khổ này rồi.” Thực Hoa dùng giọng nói rất bỉ ổi kề sát tai Dương Vũ nói.
“Đi chết đi!” Dương Vũ giơ tay lên muốn tát tên này một phát.
“Dương Vũ, tao nói thật mà.” Thực Hoa lấy tay chặn bàn tay của Dương Vũ lại, chăm chú nói: “Lúc nãy không phải mày nói tình nguyện để bà cô đó cưỡng gian sao? Bây giờ nếu như mày chịu hy sinh một chút, dụ dỗ bà cô già này thì không chỉ có thể giải quyết vấn đề phiền toái lần này, không chừng sau này bà cô này cũng không tìm mày gây phiền toái nữa.”
“Muốn đi thì tự mày đi đi.” Dương Vũ khinh bỉ nhìn Thực Hoa, cũng chỉ có tên này mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.
“Dương Vũ, mày không nên bỏ qua cơ hội, làm vậy hai bên đều có lợi mà, mày vì sao lại lựa chọn một mình chịu khổ sở, mà để bà cô già đó sảng khoái một mình được chứ?”
“Mịa, đi chết đi.” Dương Vũ trừng mắt nhìn Thực Hoa, rồi chớp mắt một cái nói: “Không bằng mày giúp tao vụ này đi, mày đi đối phó bà cô già đó giúp tao, như thể nào?”
“Ặc, coi như tao chưa nói gì.” Thực Hoa lập tức làm bộ mặt như không có chuyện gì xảy ra, lật một cuốn sách ra tiếp tục xem…
“Mày thiệt không chịu giúp tao sao? Người anh em! tao thấy tướng tá mày cũng rất ngon lành, đẹp trai hơn tao nhiều, dám chắc là thành công. Hắc hắc.”
“Tao không biết gì hết.” Thực Hoa liếc liếc Dương Vũ rồi nói: “Mày chép nhanh nhanh cho xong đi, đừng để đến lúc không có hàng giao rồi kêu xui xẻo.”
“Bà cô già cũng không nói tao lúc nào thì nộp.” Dương Vũ mặt lộ ra vẻ buồn bực nói.
Cả buổi sáng bọn Chung Lâm kỳ quái tại sao Dương Vũ lại mang sách giáo khoa ra chép vào lúc này mà không làm gì khác. Dương Vũ nói là bắt đầu từ hôm nay hắn sẽ cố gắng học tập, bắt đầu từ môn tiếng Anh!
Sao chép giáo khoa vốn chỉ là một phương pháp học tập mà thôi, chỉ là Dương Vũ trong lòng rất khổ não, nhưng cũng may mắn là trí nhớ và khả năng giải thích của hắn bây giờ đã có biến đổi long trời lở đất, tại sao không nhân cơ hội này mà ghi nhớ kỹ chúng nó chứ. Từ mặt nào đó mà nói thì Dương Vũ đúng thật sự là đang học tập.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện