[Dịch] Long Linh Tử Hiên

Chương 25 : Đông kinh ngự linh

Người đăng: 

Lễ kỷ niệm thành lập trường cuối cùng cũng kết thúc mà không xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng, trừ chuyện của ta và Vũ Dung là hơi rắc rối. Có người nói chúng ta là quan hệ tay ba, có người lại nói chúng ta trời sinh một cặp. Ta nghe xong muốn khóc cũng không được muốn cười cũng không xong. Kỳ thật Vũ Dung đối với ta là yêu hay cảm kích ta cũng không rõ ràng lắm. Mặc kệ như thế nào, đến đâu hay đến đó, nói sao ta cũng không thể phụ tấm lòng của Vũ Dung. “Tử Hiên, mấy ngày nay sao không thấy Linh nhi đâu?” Ta đột nhiên nhớ Linh nhi có nói nàng ta cần yên tĩnh tu luyện, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma… Ta sợ hãi nên cũng đồng ý cho Linh nhi trở lại ngọc bội. “À, Linh nhi đã trở về nhà.” Ta thuận miệng nói một câu. “ Ồ, Linh nhi không phải cô ấy là cô nhi sao? Nhà Linh nhi ở đâu?” Ta giật mình, dù sao ta với Linh nhi cũng chưa thương lượng về gia đình của nàng ấy. Nhỡ ta nói linh tinh thì thật là thê thảm, vì vậy ta cố ý nói sang chuyện khác : “ Vũ Minh mấy ngày nay làm việc gì vậy?” “ Ngươi không nói ta quên mất.” Vũ Dung nhíu mày suy nghĩ. Tiếp theo nói : “ Ca ca mấy ngày nay không biết làm sao, ta cũng không hiểu được ca ca có tâm sự gì, làm việc luôn mơ mơ màng màng. Ta có hỏi vài lần nhưng ca ca không nói. Ngươi hỏi giùm ta xem, có lẽ chuyện này liên quan đến tình cảm nam nữ.” Ta cười nói : “ Được rồi, ta sẽ hỏi Vũ Minh. Chuyện tình cảm nam nữ rắc rối lắm.” Nói xong ta cười thầm hắc hắc hai tiếng, lần trước ở lễ hội hắn dám trêu cợt ta, lần này ta sẽ phục thù. “ Tử Hiên, ngày mai đi xem phim với ta nhé!” Vũ Dung lắc lắc tay ta nũng nịu nói. Ta vừa định mở miệng đáp ứng thì điện thọai reo. “ Tử Hiên đấy à? Ta là Bạch Tô, ngày mai đến nhà ta có việc. Nếu không đến đừng trách ta độc ác. Nhớ đấy, sáng mai gặp!” Ta chưa kịp hồi đáp thì nghe tiếng dập điện thọai…. Đúng là không còn ai dữ hơn nàng ta. “ Bạch tỷ hả?” Ta gật đầu nói: “ Bạch tỷ tìm ta không biết có chuyện gì?” “ Tỷ ấy vẫn thường hay thích tỷ thí với nam sinh. Tỷ ấy tính tình rất thẳng thắn, ngươi không nên trách mắng tỷ ấy.” Vũ Dung chớp mắt nhìn ta. Ta đương nhiên chỉ còn cách đáp ứng, bất quá ta cũng không giận gì nàng ta. Nàng ta thật ra cũng rất đáng thương. “ Đương nhiên là không rồi. Nàng xem ta là lọai người nào, ta như vậy mà không có phong độ của nam nhi ư?” nói xong cười ha ha. Vũ Dung tịnh không phản bác, nàng kéo tay ta rồi cũng đi vào phòng. Nhật Bản – Tokyo. “ Các ngươi câm miệng cho ta!” nhất thời cả đại sảnh đều im lặng. “ Mỗi lần ta về là thấy các ngươi tranh giành quyền lực. Bất đắc dĩ lắm ta mới trở về! Nhìn xem đây là thứ gì?” nói xong tiện tay đưa miếng ngọc màu đỏ cho người bên cạnh. Sau đó lần lượt chuyền qua cho từng người. Người nói chuyện chính là lão nhân lần trước ở tòa nhà Đông Đại Đế. Lão chính là Tokugawa. Lần này lão trở về là muốn cho gia tộc xem miếng ngọc màu đỏ mà lão tìm được trên thân người Vũ Dung. Gia tộc của lão bề ngòai là một tập đòanh kinh doanh lớn, nhưng thật ra là một tổ chức thần bí. Lúc này có một nữ tử Nhật Bản bưng trà đến, trong lúc đó các gia tộc trưởng lão vẫn đang bàn tán về miếng ngọc. “ Này cháu gái, ngươi cũng đến xem miếng ngọc đỏ đó đi.” Lão nhân hướng về nử tữ bưng trà nói. Nử tử này khỏang 20 tuổi, mi thanh mục tú, gọi là Phi Nguyệt, so với Linh nhi và Vũ Dung thì nhan sắc không kém bao nhiêu. Nữ tử này thật ra không thuộc gia tộc Tokugawa nhưng lão nhân thấy nàng ta ngộ tính rất cao nên thu nhận làm cháu gái. Nử tử liếc qua miếng ngọc rồi nói : “ Ngọc thạch này có điểm không bình thường, bên trong nó ẩn chứa một năng lượng cường đại. Nhưng năng lượng này tựa hồ không thể vận dụng. Nó có khí tức của linh thể, một khí tức bá đạo mạnh mẽ giống như khí tức của bậc Vương giả.” Phi Nguyệt nói xong, Tokugawa liên tục gật đầu, xem ra hắn cũng nghĩ như vậy. Phi Nguyệt thật không đơn giản, chỉ hơi liếc qua là đã có thể nói ra lai lịch của miếng ngọc. Điểm ấy ngay cả Tokugawa cũng không có khả năng. Khi Phi Nguyệt nói ra những lời đó, các trưởng lão gia tộc nhất thời chóang váng. Bọn họ đều không nhìn ra lai lịch miếng ngọc, thế mà tiểu cô nương này có thể nói ra. “ Tiểu Nguyệt nói không sai! Chỉ có khí tức của bậc Vương giả mới mạnh mẽ như vậy. Lọai này không phải linh thể bình thường sở hữu, có khả năng là của linh thú hoặc tu luyện đến cấp Tương linh thể trở lên như trong truyền thuyết!” mọi người nghe xong tòan thân chấn động. “ Ngay cả cấp độ tương linh thể, tộc ta cũng chưa có người nào đạt tới.” “ Chẳng lẽ truyến thuyết có thật chăng?” “ Không thể nào tin được!” Lúc này, một lão nhân bên trái hỏi : “ Không lẽ gần đây ông vừa mới thu nạp tân linh thể?” Lời này vừa nói ra, mọi người tại đại sảnh đều hướng ánh mắt về Tokugawa. Kết quả này không chỉ quan hệ đến gia tộc mà còn liên quan đến quyền lực, còn có thể ảnh hưởng đến tổ chức thần bí khác trên thế giới. Tương linh thể ngàn năm khó gặp. Chỉ thấy lão nhân chậm rãi lắc đầu. Một lão nhân khác lập tức hỏi: “ Vậy miếng ngọc này từ đâu đến? Chẳng lẽ không phải từ tộc của ta?” Lới này khiến cho mọi người dao động, sự việc này quả thực rất quan trọng. “Mọi người im lặng!” xem ra Tokugawa trong tộc có địa vị rất lớn. Hắn vừa lên tiếng, nhất thời bốn phía đều tập trung vào hắn. “ Chuyện này rất trùng hợp. Trước đây không lâu, chúng ta bắt được một linh thể nhưng đã để thóat. Đương nhiên sau đó chúng ta rất nhanh bắt đầu tìm kiếm. Vốn sắp tìm được nhưng ta không tưởng được linh thể đó trở nên lợi hại. Hắn đã tiêu diệt những người truy tìm.” Lão nhân tịnh không nói ra chân tướng sự việc, linh thể chạy thóat là do ái đồ của lão thả ra. Tiếp theo lão nói : “ Vừa rồi gần đây, chúng ta cảm ứng được khí tức của linh thể nên phái người đi tìm. Kết quả đó không phải là linh thể mà chỉ là người bình thường.” “Một người bình thường sao lại có vật đó?” “Ai ya!” Tokugawa thở dài một hơi rồi nói : “ Ta cũng không biết, nhưng đóan rằng nàng ta có khả năng gọi ngự linh, nhưng…” lời còn chưa dứt lão lắc lắc đầu thở ra một hơi cảm thán. “ Như vậy phải tra hỏi người đó rõ ràng.” “ Tokugawa, mau đưa người đó về đây để chúng ta tra hỏi rõ ràng. Nhất định sẽ tìm ra sự thật.” “ Chúng ta không tiếc bất cứ thứ gì mới hắn ta gia nhập gia tộc.” Nói xong, mọi người lại nhao nhao bàn tán! Phải tìm được ngự linh! Hắn là nhân tài…phải cho hắn gia nhập gia tộc… Tokugawa không nói gì, hướng Phi Nguyệt hỏi : “ Khang Giới thế nào rồi?” Khang Giới chính là tên đệ tử ở bên cạnh Vũ Dung. Hắn cũng là người trong gia tộc nhưng không có khả năng triệu hồi ngự linh. Cho nên, Tokugawa thu hắn làm đồ đệ truyền thụ cho hắn một ít kiếm thuật. Lão vốn không tưởng được vì bảo vệ Vũ Dung mà hắn mất đi một cánh tay. Mấy ngày hôm trước lão bí mật sai người chữa trị cho Khang Giới. Không những bảo tòan được mệnh mà ngay cả cánh tay bị đứt cũng phục hồi nguyên trạng. Việc này ngọai trừ một vài người thì không ai biết được. Phi Nguyệt cuối đầu đáp : “ Khang Giới ca vết thương đã lành, đang an tĩnh nghỉ ngơi.” “ Tokugawa, sao lại thế này? Khang Giới không phải ở cùng ngươi tại Trung Quốc ư? Sao hắn lại bị thương?” người vừa lên tiếng chính là ông nội Khang Giới. “ Ngày đó, Khang Giới vì đang canh giữ người phụ nữ có miếng ngọc đỏ không nghĩ tới có người gây náo lọan, nhân số không ít. Kết quả, địch nhân cứu thóat người phụ nữ đó, còn Khang Giới bị thương.” Tokugawa giải thích. “ Chủ nhân của miếng ngọc đã thóat?” “ Không được, phải bắt về tra hỏi rõ ràng.” “ Ngài không có nhân tính sao, Khang Giới bị thương ngài không quan tâm. Chỉ quan tâm đến địa vị và quyền lực…” Phi Nguyệt trong lòng phẫn nộ bất bình. Ông nội Khang Giới muốn đi xem thương tích của hắn nên sau đó cùng rời đi với Phi Nguyệt. Tokugawa tiếp tục nói : “ Tất cả mọi người cũng biết công phu của Khang Giới như thế nào, ngay cả hắn cũng không ngăn được địch nhân. Có thể thấy người này không đơn giản, có hắn bảo vệ nử tử thì chúng ta rất khó khăn.” “ Hiểu rồi, chúng ta sẽ không tiếc nhân lực. Phải tìm ra nử tử kia để hỏi cho rõ ràng. Ta tán thành dùng dị linh thể đi tìm nàng ta trở về.” Lão nhân giận dữ nói : “ Chúng ta đã phái đi năm linh thể, kết quả hai chết một bị thương. Xem ra địch nhân cũng không tầm thường. Nhất định sau lưng có tổ chức chống lưng. Việc gây náo lọan cũng là có chủ đích nhằm điệu hổ ly sơn.” Mọi người trong đại sảnh đều trầm mặc, một lúc sau có một người lên tiếng : “ Trước tiên chúng ta phải điều tra xem đối phương là ai, sau đó mới đề ra biện pháp. Nếu không điều tra được thì chúng ta xuất hết dị linh thể đối phó. Ta không tin một tương linh thể có thể chống lại tòan bộ lực lượng của chúng ta. Mặc dù sẽ trả một cái giá rất lớn nhưng không là bạn bè thì là địch nhân.” Tất cả mọi người liên tục gật đầu. Tokugawa tiếp theo nói : “ Được rồi, sẽ theo ý các ngươi. Trước tiên phải điều tra rõ ràng, ta sẽ nói Khang Giới cung cấp một ít tư liệu cho mọi người.” Nói xong tất cả đều ly khai. Tokugawa thấy mọi người đã đi hết thở dài một tiếng rồi đến chỗ Khang Giới dưỡng thương. Khang Giới thấy lão nhân đến vội đứng lên, Phi Nguyệt lúc này cũng đang ở bên cạnh chăm sóc. “ Không cần đa lễ. Vết thương thế nào rồi?” Tokugawa ôn nhu hỏi. “ Tạ sư phụ cứu mạng. Bất quá nếu không phải đối phương tha đệ tử một mạng thì bây giờ cũng không có mặt ở đây! Đã làm sư phụ mất mặt.” “ Không cần nói vậy! Đối phương đã không giết ngươi khẳng định bọn họ cũng không phải là kẻ xấu. Ngươi phối hợp với các trưởng lão cung cấp tin tức của bọn họ. Chúng ta phải điều tra lai lịch của hắn rõ ràng.” Khang Giới gật đầu nói : “ Đối phương không phải người bình thường…không biết hắn sử dụng kiếm pháp gì mà đả thương đệ tử..” kỳ thật lúc ấy Khang Giới cũng không biết vì sao cánh tay mình bị đứt, chỉ cảm thấy một cơn đau đớn vô tận. Khang Giới cũng nghĩ rằng đối phương chỉ chém đứt cánh tay mà không phải là dung hóa… “ Tiểu Nguyệt, theo ta ra đây.” Nói xong Tokugawa và Phi Nguyệt rời đi. “ Tiểu Nguyệt, ngươi học nhẫn thuật như thế nào rồi?” Tokugawa đột nhiên hỏi. “ Qua vài ngày nữa có thể thông qua thượng nhẫn khảo thí.” Tokugawa gật đầu hỏi tiếp : “ Khả năng triệu gọi ngự linh thế nào?” “ Mặc dù con chưa có khả năng tùy tâm sử dụng nhưng quan hệ với ngự linh cùng từng bước cải thiện.” Tokugawa gật đầu hài lòng “ Tiểu Nguyệt ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.” Lão nhân dừng bước, tiếp theo lại nói : “ Ta muốn ngươi đi tiếp xúc với một người, dùng mọi cách bắt hắn phải gia nhập tổ chức.” Tiểu Nguyệt nghe vậy, thân thể hơi chấn động, ngay sau đó khôi phục vẻ mặt hỏi : “ Ông muốn cháu tiếp xúc với người đả thương Khang Giới ca ca?” “ Đúng vậy! Hắn là nhân tài. Tổ chức rất cần những người như vậy.” Lúc này Phi Nguyệt cũng cảm thán trong lòng, không nghĩ được bọn họ chỉ xem mình là công cụ sử dụng. Không lẽ vận mệnh của ta chỉ là như vậy. Ở đây chỉ có Khang Giới ca ca đối với ta tốt nhất. Người nọ không những tổn thương đến Khang Giới, ta còn chưa tìm hắn báo thù, nay ông nội lại bảo ta…. Nghĩ vậy Phi Nguyệt trên mặt có thóang ửng đỏ, trong lòng thầm mắng chính mình… *** Hôm sau, ta dậy sớm chuẩn bị đến Bạch Tô gia. Ta không dám chậm trễ một phút nào. Sự việc ngày đầu tiên ở đội kiếm đạo đã khắc ghi sâu trong tâm trí ta. Lần này là lần thứ hai ta đến Bạch Tô gia, lần trước vì chuyện của Vũ Dung ta không chú ý. Rốt cuộc Bạch Tô gia là như thế nào. Từ ngòai cửa lớn đi vào là một con đường trải dài. Hai bên là những thảm cỏ, còn có những chậu cây cảnh cỡ lớn, bên trái có khu nuôi ngựa. Tiến vào đại sảnh, nhìn ra bên ngòai còn thấy hồ bơi, sân tenis, sân golf…quả thực rất lớn. Bạch gia thật là giàu có. Ta ngồi ở phòng khách đợi Bạch Tô, trong chốc lát Bạch Tô một thân bạch y từ trên lầu đi xuống. Khuôn mặt sáng ngời, bộ ngực đầy đặn, da tay trắng như tuyết…ngọc dung thật tuyệt vời a! Nhưng ta chợt nghĩ đến tính cách của nàng liền không còn hứng thú ngắm nhìn. “ Hôm nay tìm ta là muốn tỷ thí ư?” ta chợt hỏi. “ Đúng vậy! Ngươi ngồi đây đợi ta một chút! Sau đó sẽ bắt đầu.” Bạch Tô cao giọng nói. “ Thật ra tỷ thí như thế nào?” “ Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” nói xong nàng ta đi lên lầu… Thái độ thế này là sao, hôm nay ta đến cũng rất sớm mà. Hay là nàng ấy khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ta? Thật bất hạnh, từ nhỏ ta cũng hay bị Tử Y khảo nghiệm. Trong khi ta ngồi đợi thỉnh thỏang có vài bảo vệ đi ngang qua. Ước chừng bốn mươi phút sau, Bạch Tô cũng đã chuẩn bị xong, một thân y phục bó sát người làm nổi bật lên những đường cong tuyệt mỹ. Ta đi theo sau nàng ấy, ngồi lên một chiếc xe. Chiếc xe này thật kỳ lạ, không hề có bánh lái. Chỉ thấy Bạch Tô thao tác thuần thục bấm nút, sau đó chiếc xe tự động di chuyển. Ta tò mò nhìn nàng thao tác…thật chóang váng. Dọc theo đường đi ta đắm chìm trong tâm sự, không biết qua bao lâu chúng ta rốt cuộc tới một địa phương. Nơi này nhìn như một khu rừng nguyên thủy…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang