[Dịch]Lời Nói Dối Của Thần - Sưu tầm
Chương 47 : Hà.
Ngày đăng: 19:22 16-03-2018
                                            .
                                    
             Và đúng thế thật,  buổi chiều hôm ấy, có một con mèo nhỏ lại lén lút trèo cửa sổ vào phòng.  Nó đã biết trước, Nắng vốn chẳng có ai chơi cùng, lại thêm lòng tò mò  thôi thúc thế nào cũng sẽ quay lại tìm nó. Lần này nàng đứng ở chỗ xa,  có vẻ phân vân không biết có nên tiến tới không. Thấy vậy nó vẫy vẫy  tay, Nắng nhìn thấy thì lon ton tới gần.
-    Cuối cùng ngươi cũng đổi ý chịu chơi với ta rồi hả?
Nắng hớn hở cười, gương mặt nàng bừng sáng như một bông hoa nhỏ.
-    Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta...
Câu nói của Nắng bị cắt đứt giữa chừng khi nàng đã đến được bên giường nó. Đôi mắt nàng mở to, nàng kinh ngạc lắp bắp:
-    Mắt ngươi...
Đây  là phản ứng của hầu hết mọi người khi đối diện với nó, Nareicia đã quá  quen thuộc. Nó lớn lên không có một diện mạo đẹp, đói ăn thường xuyên  tạo cho nó một thân hình gầy gò với nước da tái nhợt nhạt, mái tóc bạc  xơ xác điêu tàn và cả một đôi mắt dị hợm. Khoé mắt hẹp nhếch cao gian  xảo như mắt cáo, tròng mắt bạc khác loài vô cảm và lạnh lùng, ngay cả  nốt ruồi son dưới đuôi mắt trái cũng không thể kéo lại phần nào vẻ thiện  cảm cho gương mặt này. Nó nhắm đôi mắt lại, Nắng như giật mình bừng  tỉnh.
-    Đừng giả bộ ngủ mà.
Nàng lập tức bám chặt lấy tay nó.
-    Chơi với ta.
Nareicia  mở mắt ra, Nắng đang nhìn nó, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của nàng sự  kinh ngạc đã tan đi, nó hoài nghi phải chăng mình đã nhìn nhầm, dường  như nàng đang lo lắng cho nó?
-    Ngươi ốm à? - Bàn tay nhỏ bé  của Nắng sờ lên trán nó. - Lạnh thế này. - Nàng lẩm bẩm. Rồi chẳng đợi  nó phản ứng gì nàng đã tự mình thao thao bất tuyệt một hồi. - Lúc ốm ấy  ta cũng xấu lắm, nhưng mà khoẻ lại là ổn thôi, trông ngươi gầy thế này,  lại lười ăn phải không? Lười ăn là rất xấu, càng ốm ngươi phải càng ăn  nhiều vào, ăn cho tan cái ốm đi. Lúc ta ốm Điện hạ lúc nào cũng bảo, chỉ  cần ta chăm ăn, ta chịu uống thuốc sau ốm người sẽ dẫn ta xuống trần  gian chơi một chuyến. Ngươi cũng thế, mau khỏi ốm đi, ra ngoài kia trời  thu đẹp lắm. Ta dẫn ngươi đi chơi nha, đi ngắm bình minh, đi xem chính  ngọ, đi coi hoàng hôn, còn cả trăng và sao nữa, bao nhiêu thứ đẹp. Chẳng  nhẽ ngươi muốn nằm trên giường này mãi?
Nareicia lặng im ngắm  nàng, lời của nàng vào tai nó dẫu sao cũng chỉ là lời nói lung tung của  một đứa con nít, vô tai này sẽ ra tai kia, thứ lưu lại có lẽ chỉ là lời  Nắng vô tình chê nó xấu và câu hỏi cuối cùng của nàng. Không, đương  nhiên nó không muốn nằm ở đây mãi mãi, dẫu có chết nó cũng muốn phơi xác  dưới bầu trời kia. Đôi tay nó run run nắm lấy một cuốn sách, nó mở một  trang sách trắng rồi lại với lấy cây bút. Vì quá trình này nó chỉ thực  hiện bằng một tay nên mọi chuyện tương đối khó khăn, đợi tới khi nó viết  ra được một hàng chữ thì đã là cả lát sau rồi.
Nắng chăm chú nhìn theo tay nó, cái đầu nàng nghiêng nghiêng.
-    Ồ, chơi trò vẽ hình đoán chữ à. - Đôi mắt Nắng nhướn lên thích thú. - Ngươi vẽ cái gì vậy?
Xong.  Nareicia thở hắt ra một hơi, chuyện tới với nó chưa bao giờ là dễ dàng,  chẳng biết nó có sinh nhầm giờ hung không mà vận số lại lận đận thế. Rõ  ràng trên giấy nó đang viết chữ, nhưng vào mắt Nắng những dòng chữ này  hoàn toàn vô nghĩa, vì lý do bảo mật nên Đông cung đã tự mình sáng chế  ra một bộ chữ viết riêng khác biệt với Tây phương và trần thế, tuy phần  lớn những người ở Đông cung sẽ thông thạo cả hai loại chữ viết nhưng  chắc hẳn Nắng mới chỉ được học về chữ viết riêng kia. Nareicia phiền  muộn cầm bút lên lần nữa, cánh tay trái của nó vẫn không ngừng đau nhức,  lần này nó vẽ xuống một hình nho nhỏ.
-    Mặt trời? - Nắng nhìn  ông mặt trời bé tẹo nguệch ngoạc được vẽ lên trên giấy, lòng thầm nghĩ,  trần đời có ai vẽ tệ vậy. Hẳn đám loằng ngoằng bên trên là hắn đang vẽ  giun rồi. - Ta bảo này,  ngươi vẽ xấu lắm, hay chúng ta chơi trò khác  đi!
Nareicia vẫn lẳng lặng chẳng nói, lại vẽ thêm một mũi tên nữa bên cạnh mặt trời bé tẹo. Nắng đưa mắt nhìn theo hướng tên chỉ.
-    Ngươi?
-    ... 
-    Chăn?
-    ... 
-    Sách?
-    ... 
-    A, ta biết rồi! Cái tường!!!
-    ...! 
-    Hay ngươi vẽ sai?
-    ... 
-    Vẫn đoán tiếp à? Cung tên?
-    ... 
-    Giường? 
-    ... 
-    Thế là cái gì thế?
-    ... 
-    Lần cuối nhé, ngươi vẽ bừa đúng không?
-    ...!!! 
-    Vẫn không phải à, vậy nốt lần này thôi nhé...
Cứ  như thế thời gian vùn vụt trôi qua chẳng mấy chốc hoàng hôn đã buông  xuống, Nắng đã nói bao nhiêu đáp án mà không thứ nào vừa lòng người đối  diện, cuối cùng nàng cũng phải từ bỏ.
-    Ta chịu thôi, muộn lắm rồi ta phải về! Chơi trò này mệt quá, hôm sau ta đến chúng ta đổi trò khác nha! 
Thế rồi Nắng lại trèo cửa sổ đi mất, trước khi đi Nắng còn cố gọi lại.
-    Quên mất chưa nói, tên ta là Phù Du! Nhớ nhé, Phù Du!
Cánh cửa sổ một lần nữa đóng chặt, đôi mắt bạc mất kiên nhẫn nhắm lại rồi mở ra... Phù Du? Thật ngu ngốc!
Ngày hôm sau đúng hẹn Phù Du lại trèo tới, gương mặt còn hớn hở hơn cả hôm trước, tay nàng vung vẩy một quyển sách to ụ.
-    Xem ta mang thứ gì tới này.
Nàng  đặt bịch cuốn sách xuống giường rồi lom khom cúi xuống. Nareicia liếc  mắt nhìn sang, nó phát hiện thứ nàng mang đến là một quyển từ điển.
-    Ta  biết con giun ngươi viết hôm nọ là gì rồi, ngươi viết chữ hả? Ngươi có  biết ta khó khăn thế nào mới nhớ được con giun xấu xí ấy không, ta phải  mang đi hỏi Diên Họa ca ca mới biết đấy.
Giọng rất đắc thắng,  đoạn nàng giở cuốn sách ra, một làn bụi mỏng hắt qua mặt Nareicia làm nó  phải nhắm mắt lại. Vẫn vô tư chẳng hay biết gì Phù Du cứ thao thao bất  tuyệt.
-    Sao ngươi không viết chữ bình thường mà lại sính  Ngoại ngữ thế, chọc ta chơi hả? Hay là ngươi không biết chữ bình thường?  Ngươi không phải người ở đây hả? Vậy ngươi từ chỗ nào tới? Có phải nở  ra từ trứng giống như ta không? Không thì cha mẹ ngươi đâu? Ngươi có anh  em chứ? Họ đâu rồi? Sao ta hỏi mãi mà ngươi không trả lời thế? Ngươi bị  ốm à? Ốm nặng không? Bao giờ mới khỏi? Mà ta nói nhé, ta đã lật quyển  sách này tới lui rồi vẫn không thấy mặt trời ngươi vẽ là ý gì? Có khi  nào ngươi nhầm không? Đừng ngại, thỉnh thoảng ta vẫn sai chính tả nhưng  cũng không ai cười ta cả? Diên Họa ca chỉ bảo ta ngốc thôi. Ta vẫn cho  rằng đấy là một cách bày tỏ tình cảm của huynh ấy, huynh ấy là một người  hay xấu hổ. Tuy rằng thỉnh thoảng Họa ca đánh ta hơi đau nhưng ta vẫn  nghĩ ấy chỉ là huynh ấy muốn thân thiết hơn với ta thôi. Hê hê. Anh trai  ta rất tốt đấy, ngươi có biết không?
Làm sao mà ta biết được!  Nareicia bực bội nghĩ, trời đúng là yêu quý nó, con bé này đã ngốc lại  còn lắm lời, phái một kẻ như thế đến liệu có làm hỏng chuyện của nó  không đây? Nhưng ở trong tình cảnh này nó cũng không thể kén cá chọn  canh gì nhiều, đành phải dựa vào con ngốc này hòng thoát ra khỏi đây.  Bàn tay nó cầm cây bút lên.
-    Ngươi lại viết à? Nói chuyện  không nhanh hơn sao. - Phù Du nghiêng đầu nhìn theo những dòng chữ đang  dần hiện ra trên giấy. - Đợi chút, để ta tra xem ngươi viết cái gì. Đã  bảo từ từ, ta còn chưa quen. Viết gì thế đưa ta xem nào... "Nói khẽ  thôi?" Bộ ta nói to lắm hả? - Nàng chuyển qua giọng thầm thì. - Nhưng  sao mà phải nói bé? "Ta không nói được?" Ngươi bị ốm hả, ta biết mà, có  phải bị mất giọng không? - Nàng líu lo. - Độ nọ ta bị cảm xong cũng mất  giọng thế mà Phục Minh ca lại bảo là do ta hót nhiều quá nên mới cấm  khẩu, ngươi có thấy huynh ấy ngốc không? Ta có phải chim đâu mà hót cho  nổi... Á ui da, sao ngươi lại giựt tóc ta?
Ấy là ta nhịn không  nổi nữa! Nareicia thầm nghĩ, nếu nó không cắt ngang chẳng biết con bé  lắm lời này còn định lái câu chuyện đến tận chốn nào. Cái mặt bầu bĩnh  của nàng lập tức phị ra, nàng chớp chớp mắt nhìn nó.
-    Ngươi  học theo Họa ca dùng cách này bày tỏ sự thân thiết với ta hả? Ta biết là  ngươi quý ta nhưng tiến triển như thế thì nhanh quá. Ta cũng không  thích bị giựt tóc lắm, không bằng lần sau ngươi vuốt nhẹ thôi nha...
Đôi  khi ngốc quá cũng là cái phước, Nareicia thở hắt ra một hơi, có lẽ nó  không nên manh động thế. Nó cầm bút viết xuống thêm lần nữa...
-    "Ta  lỡ tay?" Ừ, ta biết mà. - Phù Du vui vẻ cười. Có vẻ nàng thấy trò dịch  chữ này cũng thú vị. - "Ta đang bị...?" Là sao? Ngươi viết từ từ, ta  giở. Sao từ này không có nhỉ? Ngươi viết cái gì thế? A, đây rồi...
Cứ  như thế chữ được chữ mất cuối cùng Nareicia cũng có thể biện giải xong  tình trạng của nó, trở thành nó bị ốm, không nói được cũng không cử động  được. Tuy bệnh này không lây truyền nhưng thầy thuốc vẫn cách ly nó với  mọi người để bảo vệ sức khỏe, thầy thuốc sẽ không vui nếu phát hiện có  ai tới đây, chuyện lộ ra nó lập tức sẽ bị dời chỗ tới nơi khác. Vì bị  cách ly nên nó rất buồn...
-    Nên ngươi muốn chơi với ta đúng  không? - Vui rạo rực, Phù Du hân hoan bảo. - Ta biết mà, ta biết ngươi  muốn chơi cùng ta. Đừng lo, ta sẽ không chê ngươi không thể ra ngoài,  chúng ta chơi tại giường cũng được. Đoán chữ cũng vui mà, ngươi còn muốn  làm gì không? Đọc truyện nhé...
Và dĩ nhiên con bé ngốc nghếch  tin lời nó ngay tắp lự, không một chút nghi ngờ. Cho đến khi tạm biệt ra  về nàng vẫn vẫy tay hẹn ngày mai lại tới. Cánh cửa đóng lại sau bóng  lưng nàng mang bóng tối trùm xuống căn phòng, nhưng lần này thì Nareicia  không còn phiền muộn nữa, có lẽ vì đoán chữ với nàng quá mệt nên ngay  sau ấy nó đã thiếp đi ngay. Một giấc ngủ an lành.
-    Ba ngày rồi ta vẫn quên chưa hỏi, này ngươi tên là gì thế?
Đây  là câu đầu tiên Phù Du bảo sau khi hì hụi bò qua khung cửa lần thứ tư,  Nareicia trợn mắt coi thường, chỉ thiếu điều vỗ tay khen ngợi, cô nương,  nhớ ra sớm thế! Nó cứ ngỡ nàng không bận tâm tên nó là gì mới không  hỏi, ai dè vẫn đánh giá quá thấp sự ngu ngốc của nàng. Nhưng nó không  định đáp, ngay cả việc Phù Du tới đây còn là bí mật thì nàng nghĩ nó sao  có thể đưa tên của mình cho một kẻ lắm lời như nàng treo lên trên  miệng. Vả lại, cái tên ấy nó vốn cũng muốn vứt đi rồi!
-    Sao ngươi không đáp?
Sau  một hồi lâu chẳng nhận được câu trả lời Phù Du lên tiếng thắc mắc. Đổi  lại Nareicia chỉ nhắm mắt lặng thinh, nàng nì nèo mãi cuối cùng đôi tay  của nó cũng chậm rãi viết ra mấy chữ.
-    "Quên rồi." Ủa tên mà  cũng quên được luôn hả? - Phù Du gãi đầu tự hỏi. - Ta nghĩ mình đã đãng  trí lắm rồi mà sao ngươi còn hơn thế? Vậy giờ ta gọi ngươi thế nào?
Thế  ba ngày qua nàng đã gọi nó thế nào? Nareicia liếc mắt coi thường, nhưng  Phù Du lại không chú ý tới, nàng còn đang bận xoắn xuýt không thôi.
-    Tên  mà cũng quên được? Bộ ngươi ghét cái tên của mình lắm hả? Xấu lắm sao?  Đừng lo, ta thương. Vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là gì? Ta sẽ thuận theo ý  thích của ngươi.
Đến lúc này Nareicia lại trầm mặc, nó cũng chưa  từng nghĩ mình muốn có một cái tên thế nào. Dẫu sao, nó chỉ vừa mang hy  vọng tìm đường sống trong chỗ chết được vài ngày đâu đã suy nghĩ xa tới  vậy. Cuối cùng nó lặng lẽ viết ra.
-    "Tùy ngươi?" Tùy ta? Tùy ta thật hả? Ngươi muốn ta đặt tên cho hả? Ta đặt thật nha? Ngươi sẽ lấy chứ?
Trừ phi cái tên quá ngu ngốc, bằng không nó cũng chẳng bận tâm. Dù sao cũng chỉ là tên gọi tạm thời, nếu muốn nó sẽ đổi sau.
-    Hà nha?
Mang  theo tâm thế có thể chấp nhận bất cứ cái tên quái dị nào, Nareicia khá  ngạc nhiên khi con bé ngốc nghếch trước mặt nó chỉ gọi ra một tiếng bình  thường thế.
-    Hà thì sao? Ta có thể gọi ngươi là Hà không?
Đôi  mắt Phù Du sáng rực rỡ, nàng mang theo niềm hy vọng không nhỏ hào hứng  hỏi nó. Thấy nó có vẻ không phản đối, nàng hạnh phúc reo lên.
-    Vậy là Hà nhé! Hà, ngươi cuối cùng cũng quay trở lại.
Và  theo cách chẳng ngờ tới nhất, Phù Du rưng rưng khóc. Nareicia thì chẳng  hiểu sao, chẳng nhẽ đặt một cái tên lại làm nàng ta cảm động thế? Phù  Du vừa lau nước mắt vừa giãi bày.
-    Đó là tên người bạn thân  thiết của ta. Gọi tên Hà, ta cảm giác cứ như người bạn ấy đã quay trở  lại vậy. Từ lần đầu tiên gặp ngươi ta đã thấy rất quen thuộc rồi, đôi  mắt ngươi giống hệt Hà của ta... 
-     
Có vẻ là một câu chuyện buồn. Nareicia lẳng lặng nghe.
-    Đôi mắt ấy, đẹp như vậy...
Nareicia  kinh ngạc ngó nàng, đây là lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng mà bảo  đôi mắt quái dị của nó xinh đẹp, nhất thời mọi suy nghĩ trong nó đều  ngưng trệ. Phù Du khóc một hồi thì tự nín, nàng lau lau nước mắt.
-    Dù  Hà của ta đã đi đến một nơi rất xa nhưng ta luôn cảm giác Hà sẽ quay  lại. Thật rồi nè, có phải Hà bảo ngươi tới chơi với ta cho ta đỡ buồn  không?
Đến giờ thì Nareicia cũng hơi tò mò, chẳng biết Hà trong lời nàng nói là ai. Như tỏ tưởng nỗi lòng nó, nàng vui vẻ kể.
-    Ngươi  đừng lo, Hà xinh đẹp lắm, Hà là chú cún đẹp nhất Đông cung này! Ngươi  mau cố ăn cho khỏi ốm, khỏi rồi có lẽ ngươi sẽ đẹp không kém gì Hà đâu!
-    ... 
Nareicia  câm lặng nhìn đỉnh giường, bùa Định thân vẫn lập lòe sáng. Nó biết ngay  mà, làm gì có chuyện con bé ngốc này đặt được cái tên bình thường, có  sai tí nào đâu. Phù Du thì vẫn tiếp tục líu lo.
-    Hà đẹp cực,  mắt đẹp, lông đẹp, tai đẹp... Chỉ phải tội có hơi nhiều đuôi thôi, thế  mà mấy người xung quanh ta cứ bảo Hà không phải cún. Gì chứ, chẳng qua  chỉ có nhiều hơn tám cái đuôi thôi chứ mấy! Không phải cún thì còn là  gì?
Là cáo, là cáo, cáo đó!!! Nếu có thể Nareicia thật chỉ muốn  bật dậy chỉ vào mũi nàng mà rằng. Sao ngươi có thể ngu hết phần thiên hạ  như thế!!! Tiếc là ngoại trừ vô lực ngó lung tung thì nó chẳng thể làm  gì.
Đặt được cái tên cho nó Phù Du vui lắm. Nàng líu lo hót cả  buổi mới luyến tiếc quay về. Nareicia thở hắt ra một hơi rồi nhanh chóng  đi vào giấc ngủ. Một giấc ngủ an yên không mộng mị...
Ngày hôm  sau Phù Du quay lại rất sớm, có vẻ cả ngày nàng chỉ đợi tới lúc được gặp  lại Hà của nàng. Câu đầu tiên khi nàng ngó thấy mặt nó, nàng hỏi:
-    Hà, ta vẫn còn chưa biết, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
-    ... 
Ngày  thì hỏi tên, ngày sau hỏi tuổi, nếu đến ngày mai con bé ngốc này chợt  nhiên nhớ ra rồi hỏi nó là nam hay nữ chắc Nareicia cũng chẳng có gì bất  ngờ. Nó cầm bút viết lên giấy.
-    Mười tuổi? - Phù Du có vẻ rất ngạc nhiên. - Ngươi có nhầm không? Ngươi lớn hơn ta tận hai tuổi á?
Về  khoản này thì Nareicia cùng không chắc chắn, nó chỉ biết ngày nó bị mẹ  quẳng vào căn phòng này nó vừa bước qua sinh nhật tám tuổi. Nằm ngu ngốc  ở đây từ bấy đến giờ chẳng ai nói nó hay thời gian đã trôi qua bao lâu,  có khi nó ước tính nhầm cũng không chừng. Nhưng một điều chắc chắn nó  vẫn lớn tuổi hơn con nhóc này.
-    Vậy sao trông ngươi bé thế? -  Phù Du có vẻ rất bối rối. Ngươi bằng tuổi Tế Mộng ca mà huynh ấy cao  hơn ngưoi tận từng này, từng này...
Nàng nhướn nhướn gót chân lên ám chỉ.
-    Ngay  cả Diên Hoạ ca cũng cao hơn ngươi. Ta cứ nghĩ ngươi nhỏ hơn ta chứ.  Hà  à, vậy giờ ta nên xưng hô với ngươi thế nào cho phải? "Không quan  trọng?" Không! Quan trọng chứ! Hà, muội vẫn gọi ca là Hà nhé? Ca?
Tiếng  ca nàng kêu lên nghe rất ngọt ngào, nụ cươi của nàng cũng thật ấm áp,  Nareicia ngẩn người ngó nàng một lát, đáy lòng nó bỗng cảm thấy như vừa  có sợi lông vũ nhẹ nhàng quét qua. Có một cô em gái như thế này kỳ thực  cũng không tệ lắm. Ngoài việc nàng ta nói hơi nhiều...
Nhưng cũng  nhờ cái tật nói nhiều ấy mà chỉ trong ba hôm qua lời nàng Nareicia đã  được giới thiệu đầy đủ về Đông cung từ trên xuống dưới vài lần, ngay cả  những chuyện lông gà vỏ tỏi như con vẹt của Nhật Đế điện hạ hôm rày chọc  giận Diên Họa nên bị nhổ trụi lông cánh hay chuyện Thiên Nguyệt công  chúa cứ hay trốn cung đi chơi nó cũng biết cả. Sau khi thấy mình đã hiểu  biết tương đối về nơi này, cũng đã lia mắt qua nhìn và nhớ gần hết cuốn  từ điển Phù Du mang tới thì Nareicia cũng chuyển mục tiêu khác. Nhằm  hướng tới cuộc thi lựa chọn Thất thần sẽ diễn ra sau hơn hai tháng tới,  nó dần lân la dụ dỗ Phù Du mang sách tới đọc, từ địa sử pháp luân cho  tới kinh tài chiến lược nó đều muốn đọc. Ban đầu Phù Du không thích,  nhưng sau rồi, nghe Nareicia thuyết phục nàng cũng ưng lòng. Trong mắt  nàng Hà của nàng thật đáng thương, tuy ham học nhưng vì ốm yếu nên chẳng  được tới lớp như chúng bạn, từng cuốn sách nàng mang tới Hà đều ngấu  nghiến đọc rất nhanh, nàng có thể cảm nhận được đằng sau cơ thể gầy gò  và xấu xí của y là một bộ óc phi thường. Và dẫu sao kỳ thi cũng ngày một  liền kề, nàng ham chơi nhưng không có nghĩa nàng chẳng có hoài bão gì.
-    Muội  nhất định phải trở thành thần Hà ạ. - Nàng bảo. - Điện hạ nói trở thành  thần là muội có thể góp một phần sức lực bảo vệ Đông cung, người đặt  nhiều hy vọng vào muội như vậy nếu muội không thi đạt chẳng phải sẽ có  lỗi với người sao?
Tiếp xúc với nàng lâu Nareicia cũng biết cô  gái bé nhỏ này yêu nơi mình được sinh ra nhường nào, từng câu chuyện  nàng kể đều thấm đẫm tình cảm hồn nhiên của một cô nhóc tám tuổi. Nàng  vui vẻ ngây ngô lại ấm áp như nắng, qua góc nhìn của nàng thế giới ngoài  kia xinh đẹp biết bao, mọi thứ đều đơn thuần và rạng rỡ như nụ cười của  chính nàng vậy. Ở bên nàng Nareicia dần bối rối, nếu cả thế gian với nó  là tối tăm thì sự xuất hiện của Nắng nhỏ bé như cành hoa cứu rỗi được  đưa bề trên ban tặng, dẫu nó không thể cười cũng chẳng thể nói thì trái  tim nó cũng đã nhu hoà hơn rất nhiều. Nó tham lam hưởng thụ tình cảm và  sự quấn quýt của nàng, hạnh phúc khi nàng tới thăm nhưng lại càng sợ hãi  hơn mỗi khi cánh cửa kia khép lại. Chưa nếm được mật ngọt sẽ không sợ  trái đắng, được nhìn thấy ánh sáng sẽ càng khiếp đảm bóng đêm, càng ngày  ý muốn được thoát ra khỏi nơi này của nó càng mãnh liệt, nó nhìn nàng  nhanh nhẹn hoạt bát như một con chim chích lại nhìn bản thân tù túng và  bất lực. Nó thừa nhận mình ghen tỵ, ghen tỵ với nàng khi được sinh ra  trong yêu thương và nuôi lớn trong hạnh phúc, ghen tỵ với nàng hồn nhiên  và vô ưu, nàng có mọi thứ mà nó khát vọng, nó vừa tham luyến nụ cười  của nàng vừa cảm thấy đắng chát trong cổ họng. Dù nàng đã tốt với nó đến  thế, nhưng những xúc cảm xấu xí trong nó vẫn không ngừng lan tràn, soi  vào nàng nó tự thấy bản thân thật bẩn thỉu, chẳng nhẽ đây là bản ngã của  dòng máu quỷ trong người nó?
Thời gian càng trôi qua nó lại càng  bối rối, nó nhận ra mình yêu quý nàng, ngay cả sự ngốc nghếch và lắm  lời của nàng nó cũng thấy thật đáng yêu, nó dành cho nàng sự dịu dàng  chưa từng trao ai. Nhưng sự hoài nghi trong lòng nó cũng lớn dần, nó  không tin được tình cảm của chính bản thân mình, nó hòa nhã với nàng chỉ  vì quý nàng hay vì nó đang cần lợi dụng nàng? Nó sợ hãi, một khi nàng  nhìn thấu tâm tư dơ bẩn của nó liệu nàng sẽ dành cho nó ánh mắt gì? Thất  vọng hay đau lòng? Nàng có còn cười với nó nữa không? Cô gái bé nhỏ sẽ  không khóc chứ? Nó càng phân vân, nếu đi đến bước cuối cùng nó chắc chắn  sẽ làm tổn thương nàng, ấy vậy mà nó lại không thể bỏ cuộc. Đây là cơ  hội duy nhất nó có, nó sao đành buông tay?
Cứ như vậy, một bên  đơn thuần một bên tính toán thời gian thấm thoắt qua mau, kỳ thi chọn  lựa Thất thần cũng sắp tới gần. Phù Du bận rộn cũng ít lui tới hơn nhưng  nàng vẫn nhận ra được Hà của nàng đang có điều tâm sự.
-    Ca  sao vậy? Sao lại buồn? Đừng giấu muội, muội thấy mà. Ca buồn vì muội ít  tới chơi với ca à? Muội xin lỗi, muội bận quá. Muội hứa sau khi thi xong  muội sẽ đến thường xuyên hơn. Đợi muội trở thành thần rồi muội sẽ mời  thầy thuốc giỏi nhất tới chữa cho ca, chữa khỏi rồi chúng ta ra ngoài  nhé. Trời thu đẹp lắm, mình cùng đi chơi.
Hà của nàng chỉ nhìn nàng không đáp, đôi mắt nó lặng lẽ và bình yên đến lạ, hồi lâu nó chậm rãi viết xuống một chữ.
"Được."
"Chúng ta sẽ cùng đi chơi."
Dối lừa như làn khói chậm rãi lan ra theo từng hơi thở, đôi mắt Hà mệt mỏi nhắm lại...
Là nó đã nợ nàng.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện