[Dịch]Lời Nói Dối Của Thần - Sưu tầm
Chương 40 : Đám cưới.
Ngày đăng: 19:12 27-01-2018
                                            .
                                    
             Nếu không có hội Siêu  trăng hẳn đám cưới của Aides Allen và Nessy Williams sẽ là sự kiện được  trông đợi nhất thế kỷ của toàn giới phù thủy. Đám cưới diễn ra lúc chín  giờ nhưng từ bảy giờ sáng sân trường đã nhộn nhịp người, trong nhà hôn  lễ số khách khứa đã đến phân nửa. Là trưởng tộc Ivient, Esme cũng phải  xuống sớm, có rất nhiều người đang chờ để chào hỏi ông. Chào hết vòng  trong vòng ngoài, khi Esme trở lại được khu ghế ngồi cho người nhà chú  rể đồng hồ đã điểm tám giờ bốn lăm. Ngồi sẵn ở đó có Helen và hai đứa  con của ông đang chờ, khi ông tới Gil đang cùng mẹ nói chuyện rôm rả. So  với El có vẻ Gil vẫn hợp với mẹ hơn, cậu ngài có thể đem đủ chuyện Đông  Tây Nam Bắc ra chọc mẹ cười khanh khách. Ngồi cạnh, El nhún vai bảo với  ông.
- Sở thích của mẹ với Gil dị lắm. Con chịu. Cha chào hỏi xong xuôi hết rồi à?
Esme gật đầu. El bật cười.
- Trông cha mệt phờ ra rồi. Cha ngồi vào đây, ngồi bên mẹ này, để con ngồi ngoài. Có ai tới con sẽ chào hộ cha.
- Riêng chút tinh ý này của con mẹ cho con mười cộng.
Helen quay qua, đôi mắt bà nhấp nháy cười.
- Hơn điểm anh Gil luôn hả mẹ?
- Cậu tự đoán xem cậu hai ạ.
Nói rồi Helen kéo tay Esme tới gần mình, bàn tay bà nắm tay ông thật chặt.
-  Em tự dưng nhớ đến hôn lễ năm ấy của chúng ta thầy ạ. Cũng trang trọng  chẳng kém phần, nếu có thể, em còn muốn tổ chức lễ cưới với thầy một lần  nữa…
- Nếu có thể? – El nửa cười nửa không nhìn mẹ mình, tính mẹ  nó hiểu hơn ai hết. Người phụ nữ nép mình trong lòng cha không phải là  kẻ yếu đuối, tính độc chiếm của mẹ rất cao, mỗi câu bà nói ra đều đã có  dự tính cả rồi. – Mẹ định làm gì?
- Lát các cậu chờ sẽ thấy…
Helen  nháy mắt, bà dựa đầu vào vai Esme, gương mặt tràn đầy mãn nguyện. El  cũng chẳng gặng hỏi, nó hướng mắt lên phía lễ đài của nhà hôn lễ, nơi ấy  đồng hồ đang nhích dần đến mốc chín giờ. Thời khắc quan trọng sắp tới  gần.
Vua Tinh Linh bước ra từ hàng ghế khách mời, đó là một chàng  thanh niên mang vẻ đẹp rất tinh tế với mái tóc dài màu xanh lục và đôi  cánh mỏng như cánh ve. Ngài ôm theo một bó hồng đỏ rực rỡ, bước đi nhún  nhảy cuốn theo hằng sa bướm ngũ sắc vây quanh mình.
- Thưa quý  ông và quý bà… - Giọng ngài vang lên ngâm nga như hát. - Vào một ngày  tháng cuối tháng bảy rực lửa chúng ta có mặt ở đây là để chứng kiến một  thời khắc thiêng liêng sẽ đi vào lịch sử, lễ thành hôn của đôi bạn trẻ  thuộc hai gia tộc vị đại nhất nhì giới phù thủy. Nổi nhạc lên, chúng ta  sẽ chiến cho bay cái nắng này…
Nhạc lập tức được ngân vang, ban  nhạc được hợp thành từ một dàn đồng ca đến từ tộc Nhân ngư, tộc Tiên nữ  và tộc Người chim, đúng là một tổ hợp trong mơ, vậy nên phân nửa khách  mời nơi này đã phải té ghế vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần để thưởng  thức. Một bản nhạc hùng tráng, cháy bỏng rực lửa và giật cục đến hãi  hùng, bản nhạc này hẳn nên mở khi phát động chiến tranh mới phải, hà cớ  gì lại diễn nó trong đám cưới!?
Nhưng nhạc trưởng của dàn nhạc có  vẻ chẳng nhận ra điều gì bất thường, trên thực tế vua Tinh linh còn  đang say mê trong âm nhạc. Ngài đã chứng tỏ, bất chấp vẻ ngoài đầy văn  nhã thì ngài chính là một vị vua cực kỳ hợp thời, thậm chí còn đi trước  thời đại. Dưới khán đài, Helen Allen có vẻ cũng vô cùng hài lòng khi đã  mời vua Tinh linh làm chủ trì buổi lễ này. Ngồi bên cạnh, El đưa mắt  nhìn cha mình với hàm ý rành rành “Con đã bảo sở thích của mẹ rất dị  mà”.
Thật may mắn là nhạc hiệu khủng bố ấy cũng không kéo dài quá  lâu, Vua Tinh Linh vẫn chưa quên mất nhiệm vụ chính của mình. Không  giới thiệu dông dài, ngài hắng giọng.
- Nhân vật chính của buổi lễ hôm nay, chú rể Aides Allen!
Anh  Aides bước ra từ một cổng không gian được trang trí như một ô cửa kính  trang trọng. Hôm nay anh đã thay bộ vest đen cứng nhắc của mình ra và  khoác vào một chiếc áo lễ phục màu trắng, gương mặt anh vẫn cứng đơ  không cảm xúc như từ trước đến giờ. Tiếng máy ảnh nháy lên ở khắp nơi,  anh bước chậm rãi ra giữa lễ đài.
- Và cô dâu của chúng ta, tiểu thư Nessy Williams!
Nessy  xuất hiện sau một cổng hoa, cô vừa bước ra lập tức hàng ngàn cánh hồng  đủ sắc đã được thả tung từ không trung. Mùi hương nồng nàn lan tỏa,  Nessy mặc một chiếc váy cưới màu đỏ rực, mái tóc cô buông dài đến eo, cả  thân hình nóng bỏng quyến rũ như một ngọn lửa. Đằng sau cô hai nàng phù  dâu xinh đẹp nâng đuôi váy giúp cô bước đi, dìu tay cô vị chủ tộc  Williams cười rạng rỡ, có vẻ đám cưới của cô con gái làm ông vô cùng hài  lòng, ông dắt Nessy tới, trao tay cô cho Aides.
- Chúc hai con hạnh phúc.
Ông  nói rồi rời lễ đài. Đứng giữa đôi bạn trẻ đang cầm tay nhau, vua Tinh  linh chậm rãi chấm nước mắt, trời sinh ra Tinh linh tộc vốn là giống  loài giàu tình cảm và dễ xúc động, mất một hồi lâu nghẹn ngào ngài mới  tìm lại được tiếng nói của mình.
- Trời cao vui mừng chúc phúc  cho đôi bạn trẻ, một ngày trọng đại nên duyên, hẳn hai người họ đều đã  chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Tất cả mọi âm thanh ồn ã và chộn rộn đều dừng lại sau câu nói của ngài. Vua Tinh linh hít vào một hơi.
-  Aides, con có đồng ý lấy Nessy Williams làm vợ của mình, nguyện yêu  thương, trân trọng cùng cô ấy vượt qua mọi gian khổ khó khăn, bên nhau  lúc buồn đau cũng như khi hạnh phúc, sống với nhau trọn tình trọn nghĩa  đến cuối cuộc đời?
- Con đồng ý.
Giọng Aides vâng lêm cứng  nhắc nhưng bàn tay anh lại nắm tay Nessy thật chặt, đôi mắt anh chỉ  chăm chú nhìn vào cô gái trước mặt.
- Nessy, còn con. Liệu con  còn đồng ý lấy người đàn ông trước mặt làm chồng, bên anh ta cả lúc khoẻ  mạnh cũng như ốm đau, chăm sóc yêu thương anh ta hết mực, cùng anh ấy  xây dựng một gia đình hạnh phúc. Con có đồng ý nắm lấy đôi tay ấy không  rời?
- Con đồng ý.
Mắt Nessy rơm rớm lệ, cô mỉm cười đằm  thắm như một đoá hoa. Aides rướn người tới, anh hôn lên vầng trán của  Nessy một nụ hôn trân trọng, Nessy bật cười, cô nhận ra bàn tay của  Aides đang run.
- Vậy ta tuyên bố từ thời khắc này hai con chính thức là vợ chồng. Hai con có thể trao nhẫn cho nhau…
Phù  dâu phù rể tiến lên đưa ra hai hộp nhẫn. Trong đó có chứa một đôi nhẫn  vàng đơn giản mà tinh xảo. Aides trân trọng trao nó vào tay Nessy, cũng  để Nessy đeo nhẫn cho mình. Nhẫn vừa đeo vào ngón tay, anh đã kéo cô ôm  chặt vào lòng, họ hôn nhau một cách say đắm trong sự ủng hộ vang trời  xung quanh.
Vua Tinh linh lại khóc như mưa, lần này phải mất một khoảng thời gian lâu hơn hẳn ngài mới tìm lại được tiếng nói của mình.
-  Tình yêu thực sự là điều kỳ diệu nhất… - Ngài sụt sùi. – Sau nghi thức  trao nhẫn là màn ban phước lành, đáng nhẽ ta sẽ là người cử hành nhưng  hôm nay chúng ta có một vị khách đặc biệt, vị khách mà chỉ sự xuất hiện  của người ấy cũng đủ khiến đám cưới này trở thành lịch sử. Không ai có  tư cách nói ra lời chúc phúc hơn người mà chúng ta đang chờ đợi, xin  giới thiệu, nữ thần tình yêu Selen!!!
Cái gì!!!
Lập tức tứ  phía trở nên nhốn nháo, khách mời không ai tin nổi lời giới thiệu vừa  rồi của vua Tinh linh, họ nghển cổ ngó lên và nín thở chờ đợi sự xuất  hiện của vị khách không ngờ tới kia. Giây phút nàng bước ra từ sau cổng  hoa, nhất loạt mọi người đều hít khí lạnh, trời đất quỷ thần ơi, tại sao  lại có một người đẹp như thế!!!
Và cũng vì quá bất ngờ nên không  ai nhận ra khi vừa bước qua cổng hoa, nhìn thấy bộ váy đỏ rạng rỡ Nessy  đang mặc Fleur đã khựng lại giây lát. Nàng cố trấn tĩnh mình để bước  đi, sau giấc mơ đêm qua nàng không ngủ được, cả cơ thể nàng giờ nhộn  nhạo như có bàn tay ai khuấy đảo tất cả loạn thành một nùi. Trái tim  nàng vẫn đang đập rất mạnh, nhìn thấy chị Nessy nó dừng lại một nhịp rồi  lại như ngựa phi mất cương lao vun vút. Màu đỏ của tà váy ấy thật chói  mắt, nàng nghĩ, quá chói mắt!
Fleur hít sâu một hơi, nàng bước  từng bước thật chậm lên lễ đài để tới gần người anh cả là chú rể hôm  nay. Từ thời khắc nàng xuất hiện sự chú ý của mọi người đã đổi hướng,  người ta nín thở theo từng cử động của nàng, lòng thầm than, nữ thần quả  là đẹp đến không thể tin nổi. Anh Aides nhìn nàng, gương mặt vô cảm của  anh hơi giãn ra, nàng biết anh đang vui.
- Em có món quà cho hai người…
Nàng  nói khẽ rồi rút ra một chiếc hộp nhung nhỏ, chiếc hộp này không khác  mấy hộp nhẫn ban nãy của Aides. Nàng mở hộp, bên trong đó có hai sợi dây  đeo cổ được bện rất chặt, lủng lẳng treo trên là hai mảnh ngọc được  khắc hình hoa tỉ mỉ…
- Hoa Mẫu đơn, đây là loài hoa tượng trưng cho an bình và hạnh phúc. Chúc hai người trọn đời yêu thương.
Ở  dưới lễ đài, không ai nghe thấy Fleur nói gì cả, người ta chỉ thấy nàng  rút ra hai chiếc vòng và đeo nó vào cổ cô dâu chú rể. Khi vòng đã yên  vị tại vị trí nó đáng thuộc về thì cũng là lúc pháo tay giòn giã vang  lên, những người đứng đầu các tộc đều đứng dậy, họ cúi đầu biểu lộ sự  kính trọng chân thành với vị nữ thần mà họ thờ phụng. Đứng bên cạnh  Fleur, vua Tinh linh cũng cúi người, ngài cẩn trọng nắm lấy bàn tay nàng  và hôn nhẹ lên đó.
- Ta tin rằng, lời chúc của nữ thần sẽ là  phước lành lớn lao nhất đối với đôi vợ chồng hạnh phúc này. – Ngài lớn  giọng nói. – Niềm vui có lẽ nên nhân lên để thế gian này ngày càng tốt  đẹp hơn nữa, cô dâu Nessy, cô có thể ném bó hoa cưới của mình để tìm ra  người hạnh phúc tiếp theo không? Còn nữ thần tình yêu xinh đẹp, sẽ thật  tuyệt vời nếu trong đám cưới tiếp theo ấy nàng có thể có mặt ban đi  những phước lành cho thế gian…
Fleur không từ chối, nàng lẳng  lặng coi như ngầm đồng ý, thấy vậy tất thảy mọi người phút chốc trở nên  nhốn nháo, ai cũng muốn dành được cho mình bó hoa kia để trở thành người  may mắn tiếp theo. Nhưng có vẻ bó hoa ấy đã được xếp sẵn chủ, Nessy  quay người về phía hàng ghế mà nhà Ivient đang ngồi, chị khẽ mỉm cười  với bà Helen, người phụ nữ đã từng một lần bị buộc ly hôn để cứu lấy gia  tộc đang trên đà sụp đổ, hơn ai hết bà cần một lý do thúc đẩy để nối  lại hôn nhân của bản thân mình. Chị ném đi bó hoa như ném đi một tia hy  vọng, bó hoa bay một đường cong đẹp đẽ trên không trung đúng theo hướng  mà chị mong muốn, chỉ có điều… Có vẻ nó đã nhận sai người vào phút cuối…
Gil  nhìn bó hoa yên vị trong vòng tay mình mà bất ngờ tới quên cả tiếng  nói, bên cạnh cậu bà Helen giơ tay tiếc nuối, bà nhìn cậu con trai đang  ngẩn ngơ mà chẳng biết nói gì. Cuối cùng bà giận dỗi than thở…
- Cậu chẳng hiểu ý mẹ gì hết, cậu cả à…
Nhưng  Gil lại không “nghe” bà nói, cậu còn bận ngước mắt lên lễ đài tìm kiếm  hình bóng người con gái mà cậu yêu thương. Cậu cười rạng rỡ với nàng,  cậu không hề biết, giây phút ấy trái tim cô gái cậu yêu đã hẫng một  nhịp…
Lễ cưới cứ như thế nhanh chóng xong xuôi, tiết mục chiếm  nhiều thời gian hơn là phần xã giao giữa các tộc. Gil cầm trong tay bó  Calla bắt được, cậu chỉ muốn chạy đi tìm Fleur ngay để tặng nó cho nàng,  đáng tiếc, vì là người may mắn trong lễ cưới hôm nay nên số người kéo  đến chúc mừng Gil đông chẳng kém bên cô dâu chú rể. Vừa nói cười, Gil  vừa đưa mắt nhìn xung quanh, Fleur đã đi đâu mất từ bao giờ, cậu nghĩ có  lẽ nàng trở về tháp Bắc. Mất một hồi lâu sau mới vãn người tới chúc  mừng, Gil vừa dợm tính sẽ trốn lên tháp Bắc thì đúng lúc ấy một con bồ  câu hốt hoảng đem thư tới.
- Sao vậy Gil? – Đứng gần đó El chạy lại hỏi.
- Bệnh nhân buồng anh lên cơn nguy kịch.
Đóng vội lá thư, Gil đưa bó Calla trong tay cho El.
- Tặng Fleur giúp anh. Bảo cô ấy, anh sẽ đến tìm cô ấy ngay sau khi xong việc.
Nói  rồi Gil lập tức chạy đi. Đã quá quen với chuyện này El cũng chẳng ngạc  nhiên lắm, cậu chàng chỉ cảm thấy cầm bó hoa này quá là nguy hiểm giữa  rừng người lúc nào cũng nhăm nhe bày tỏ sự thân ái, tốt nhất là nên đưa  nó về đúng chủ càng nhanh càng tốt. Nghĩ vậy El cất bó hoa vào túi rồi  âm thầm dời bước tìm đường đi lên tháp Bắc. Ấy thế nhưng khi cậu tới nơi  tháp Bắc lại vắng hoe không người, ngay cả con mèo Zaza cũng mất hút.  El gãi gãi đầu, đi đâu rồi?
Zaza khi ấy đang trên đường đi tới  bìa rừng. Nó cũng không rõ thánh Fly biết chuyện từ bao giờ nhưng trước  đó mấy hôm người tới tìm nó và bảo, hôm nay ngoài đưa tiểu thư Fleur trở  về nó hãy mang cả ngài Esme Ivient đi theo với. Tất cả mọi người sẽ tập  trung ở bìa rừng tránh cho chuyến du hành thời gian này bị người ngoài  phát hiện, nó và ngài Esme tự tới, tiểu thư Fleur sẽ được Đông cung sứ  đưa tới.
Zaza đang rất lo lắng, trái tim nó đập thình thịch, xét  cho cùng nó chỉ là một cô Hổ 1000 tuổi, chưa bao giờ đưa người xuyên  thời gian. Chẳng biết liệu có bất chắc gì không…
Vừa đi vừa ngẩn  ngơ nghĩ nên tim Zaza chút nữa đã dừng đập luôn khi bất chợt nó bị nhấc  bổng khỏi mặt đất, bốn cái chân ngắn hốt hoảng quờ quạng giữa không  trung. Zaza ngoảnh đầu quay lại, đôi mắt hổ phách phút chốc mở lớn…  
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện