[Dịch]Lôi Hỏa- Sưu tầm

Chương 43 : Sở Hiển Thực Lực

Người đăng: 

.
Quyền đầu hai người không hề hoa mĩ va chạm nhau, sau một trận cuồng phong điên cuồng quét qua, Sở Nghị Phong chỉ hơi lui lại một bước nhỏ, mà Cố Thiên Bằng thì lại cả người ầm ầm bay đi, trên nắm đấm vung ra vẫn còn mang theo nhiều tia lửa điện, tựa hồ còn toát ra một tia khói xanh. Phượng Uyển Dĩnh giật mình mà mừng rỡ nhìn Sở Nghị Phong, nàng như thế nào cũng không ngờ thanh niên tuấn lãng trước mắt lại có tu vi cao như thế, có thể đem Cố Thiên Bằng cao thủ của Thanh Đường Tinh đánh bay. Kì thật không riêng gì Phượng Uyển Dĩnh khó hiểu, mà cả Cố Thiên Bằng bản thân cũng không rõ vì cái gì chính mình bị đánh bay, hắn chỉ thấy được khi quyền đầu của mình cùng quyền đầu Sở Nghị Phong va chạm một chỗ, một cỗ điện lưu trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, mà nắm đấm cứng rắn của mình lại bị đối phương hoàn toàn triệt tiêu. Mà Sở Nghị Phong trong mắt lại toát ra một tia thoải mái, vừa rồi hắn vận chuyển chân nguyên, mang lực lượng lôi điện bố trí bên ngoài cơ thể, dùng gần sáu thành lực lượng, đem Cố Thiên Bằng đánh bay rầm rầm. Bất quá Cố Thiên Bằng hiển nhiên không phải người dễ dàng nhận thua, hơn nữa từ trước đến nay, trên Thanh Đường Tinh, hắn đã quen thói hoành hành, căn bản không để người khác vào mắt, cho nên lại đứng dậy, cắn răng nghiến lợi nói: “Hảo tiểu tử, không ngờ dám đánh ta, xem ta thu thập ngươi thế nào.” Nói rồi, trong tay Cố Thiên Bằng đột nhiên ngưng khởi một đoàn hào quang thanh hắc sắc, linh khí chung quanh nhanh chóng hướng phía hào quang thanh hắc sắc vọt đến, mà sau khi nhập vào trong đó, Sở Nghị Phong cảm thấy một cỗ cảm giác âm hàn từ trên người Cố Thiên Bằng truyền đến. Sở Nghị Phong sắc mặt ngưng trọng chăm chú nhìn Cố Thiên Bằng, mà Phượng Uyển Dĩnh đã vội vàng đứng ra nói: “Cố Thiên Bằng, ngươi dám động võ tại Huyền Y Phái, cẩn thận ta nói cho cha ngươi…“ “Cáp…“ Cố Thiên Bằng cười ác độc, “Nói cho cha ta, ta cũng phải giết chết tên xú tiểu tử đui mù này trước đã.” Tiếng nói vừa dứt, Cốt Thiên Bằng vung tay, điên cuồng thét lên một tiếng: “Hắc Diễm Ma Phong !” sau đó đoàn hào quang thanh hắc sắc kia hoá thành một đạo hắc mang, rít lên dữ dội, nhằm phía Sở Nghị Phong và Phượng Uyển Dĩnh, nơi nào hắc mang đi qua nhiệt độ không khí chợt lạnh, trên mặt đất cùng cây cối chung quanh lập tức kết một tầng băng, bất quá tầng băng này cùng không phải màu trắng, mà là màu đen. Sở Nghị Phong nhẹ nhàng giữ chặt một tay Phượng Uyển Dĩnh, kéo về phía bên người mình, bước lên một bước, che trước người nàng, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thấy hào quang hắc sắc sắp đánh tới, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Lôi Quang Thuẫn!” Chỉ thấy Sở Nghị Phong đột nhiên vươn tay phải, bàn tay xoè ra, từng đạo tia thiểm điện dày đặc loé ra trong bàn tay, lập tức hình thành một quang mạc hình bầu dục, trong quang mạc, điện quang trạm lam sắc (xanh da trời) không ngừng chớp loé, phát ra từng trận âm thanh “chi nha.” Hào quang hắc sắc va chạm trên Lôi Quang Thuẫn trạm lam sắc, liền không di động thêm được nửa phân, dưới sự oanh kích của lôi điện trên Lôi Quang Thuẫn, nhanh chóng tan biến, cuối cùng lại hoá thành từng tia linh khí, tiêu tán trong thiên địa, mà hắc băng kéo dài một đường từ chỗ Cố Thiên Bằng đứng đã dừng lại ở vị trí hai bộ trước người Sở Nghị Phong. Cố Thiên Bằng giật mình nhìn tình cảnh trước mắt, như thế nào hắn cũng không thể nghĩ rõ ràng được, chiêu số tưởng như bất bại của mình, vì cái gì đều hoàn toàn không có tác dụng trên người tên tiểu tử đui mù này, mà một màng kế đó, càng thiếu chút nữa làm cho hắn tức nổ phổi. Phượng Uyển Dĩnh đứng ở sau Sở Nghị Phong, tay bị Sở Nghị Phong lôi kéo, trong sát na đó, trên người giống như có điện chạy qua, không tự chủ được run rẩy một chút, không khỏi rụt tay về một cái, lại bị bàn tay to lớn của Sở Nghị Phong nắm chặt, trong lúc nhất thời lại không rút ra, mà sau đó từ tay Sở Nghị Phong truyền đến cảm giác ấm áp, tạo cho nàng một loại cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có. Mà kế đó Cố Thiên Bằng phát động công kích đều bị Sở Nghị Phong cản hết, càng khiến Phượng Uyển Dĩnh cảm thấy Sở Nghị Phong lợi hại hơn so với Cố Thiên Bằng, cho nên càng đắm chìm trong cảm xúc của bản thân, ánh mắt nhìn về phía Sở Nghị Phong nhẹ nhàng có chút khác thường. “Ai…“ Phượng Uyển Dĩnh dịu dàng phát ra một tia âm thanh, ôn nhu tránh thoát tay của Sở Nghị Phong. Sở Nghị Phong lúc này mới chú ý thấy chính mình vẫn còn lôi kéo tay Phượng Uyển Dĩnh, không khỏi đỏ mặt lên, nhanh chóng mở tay mình ra. Bất quà còn không đợi hắn nói gì, Cố Thiên Bằng điên cuồng thét lên: “Ta tức chết mất, tức chết mất, xem chiêu…“ Đồng dạng thanh hắc sắc quang đoàn xuất hiện trong hai tay Cố Thiên Bằng, hơn nữa có thể nhìn thấy linh khí tụ tập lại so với lần đầu còn muốn nhiều hơn, mà thanh hắc sắc quang đoàn còn chưa phát ra, không khí chung quanh lại còn rét lạnh hơn nữa. Uy lực tự nhiên cũng lớn hơn, đến nỗi thậm chí cả bản thân Cố Thiên Bằng cũng có chút không thể khống chế, Sở Nghị Phong tinh tường nhìn thấy hai tay Cố Thiên Bằng đang run rẩy. “Cố Thiên Bằng, ngươi muốn giết cả ta luôn phải không?” Phượng Uyển Dĩnh có chút sợ hãi nhìn Cố Thiên Bằng lần nữa ngưng tụ một quang đoàn thật lớn, yêu kiều quát. Nàng cho rằng lực lượng như thế của Cố Thiên Bằng, có thể Sở Nghị Phong không trụ được, cho nên nàng mới trực tiếp dùng an nguy bản thân nhằm khiến Cố Thiên Bằng do dự. Bất quá Sở Nghị Phong cũng không nghĩ nhẹ tay với Cố Thiên Bằng, tự nhiên không nghĩ luôn bị động chịu đòn, nên Sở Nghị Phong vận chuyển chân nguyên, tay phải nâng lên, ngón cái cùng ngón trỏ duỗi thẳng, ba ngón kia nắm lại, cả bàn tay thành hình dạng một cây súng ngắn, sau đó một chút điện quang trạm lam sắc chợt loé trên đầu ngón tay trỏ. Chỉ nghe trong miệng Sở Nghị Phong lạnh lùng quát: “Lăng Điện Chỉ!” Âm thanh như sấm nổ, như nộ hoả của trời, một đạo lôi điện trạm lam sắc nháy mắt phát ra, giống như một điện xà quấn tới trên người Cố Thiên Bằng, Cố Thiên Bằng hú lên quái dị, thận thể lập tức run lên, mà thanh hắc sắc quang đoàn trong tay hắn rốt cuộc khống chế không được, “Phanh” một tiếng, phát ra bạo tạc. Bạo tạc làm cho linh khí trong thiên địa kích động một trận, cuồng phong xuất hiện, cây cối và nham thạch sớm đã đóng băng bên trong cuồng phong lập tức trở thành nát bét, Sở Nghị Phong nhanh chóng ngưng khởi một đạo Lôi Quang Thuẫn, che trước người hắn và Phượng Uyển Dĩnh, mặc cho cuồng phong loạn vũ phía trước, nhưng Sở Nghị Phong và Phượng Uyển Dĩnh lại bình yên vô sự. Chờ cuồng phong thổi qua, Sở Nghị Phong thu hồi Lôi Quang Thuẫn, nhưng lại phát hiện không tìm thấy Cố Thiên Bằng đâu. Bất quá thần thức Sở Nghị Phong nhẹ nhàng khuếch tán, lập tức phát hiện Cố Thiên Bằng nằm bên cạnh một rừng cây. “Cố Thiên Bằng đâu?” Phượng Uyển Dĩnh từ phía sau Sở Nghị Phong đi ra, nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng hỏi. Sở Nghị Phong không nói lời nào, chỉ hướng ra xa chỉ một cái. “Hắn không việc gì chứ?” Phượng Uyển Dĩnh tựa hồ có chút lo lắng, bởi vì nàng biết Cố Thiên Bằng là thiếu đường chủ Thanh Ma Đường, Thanh Ma Đường trên Thanh Đường Tinh là đại môn phái số một số hai. “Không biết, đi xem thử.” Sở Nghị Phong bình tĩnh rả lời, tựa hồ sự tình bình thường không phải do hắn làm. Lúc hai người đi đến bên cạnh Cố Thiên Bằng, phát hiện Cố Thiên Bằng chỉ là nằm bẹp trong rừng cây, râu tóc quăn tít, tựa hồ mới đi uốn tóc, ngay cả lông mi cũng , bất quá trên bề mặt tựa hồ kết một tầng băng lăng rất nhỏ. Dù sao cũng không nguy hiểm tính mạng, thấy Sở Nghị Phong và Phượng Uyển Dĩnh đến, hắn lập tức giãy dụa bò dậy. Trong ánh mắt Cố Thiên Bằng vẫn mang vẻ không phục, lửa giận trong mắt tựa hồ muốn đem Sở Nghị Phong thiêu chết, đáng tiếc cũng chỉ là tưởng tượng trong tâm lý thôi, bất quá Sở Nghị Phong hiển nhiên không nghĩ bị hắn trừng mắt như vậy, nên lại lần nữa vươn ngón trỏ, đầu ngón tay ngưng khởi một chút điện quang. “Ngươi… Ngươi… Ngươi…“ Cố Thiên Bằng rõ ràng sợ hãi, trong mắt lộ thần sắc kinh hoàng, lắp ba lắp bắp, nhưng một câu cũng không nói được. “Ngươi chờ đó, ta sẽ tìm ngươi báo thù ngày hôm nay.” Nói xong Cố Thiên Bằng cả tên của Sở Nghị Phong cũng không hỏi, chật vật điều khiển phi kiếm chuồn đi. Sở Nghị Phong lạnh lùng cười, Lăng Điện Chỉ sớm ngưng tụ chỉ trong nháy mắt phát ra, một đạo điện quang trạm lam sắc chợt loé qua, vừa xong Cố Thiên Bằng giữa không trung kêu lên thảm thiết, thân hình vẹo một cái, thiếu chút nữa từ trên trời rơi xuống, bất quá Sở Nghị Phong vẫn chưa sử dụng toàn lực, cho nên Cố Thiên Bằng mới có thể miễn cưỡng khống chết thân hình, tiếp tục bay về phía trước, nhưng từ sau lưng nhìn thấy hai vai hắn không ngừng run rẩy, giống như đang khóc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang