[Dịch]Lôi Hỏa- Sưu tầm

Chương 18 :  Sơ hiện tu chân

Người đăng: 

“Tham quan” Đó là điều đầu tiên Sở Nghị Phong nghĩ đến khi thấy Tống Hiển. Bởi vì tên quan cùng đi với Anh Hoa quá giống, chỉ mới nhìn cái dáng cao cao là có chín phần mười là tương tự rồi. Đầu tiên Anh Hoa chạy đến bên người Sở Nghị Phong, cảm kích nói: “Tiền bối, Hoàng thượng đã hạ lệnh phóng thích thân nhân chúng tôi, tất cả đều là nhờ ở ngài” Sở Nghị Phong chỉ thản nhiên cười, dời tầm mắt về phía Tống Hiển. Thấy thế Anh Hoa lập tức giới thiệu: “ Vị ….này là tể tướng Tống Hiển đại nhân” Sau đó lại giới thiệu Sở Nghị Phong: “ Vị này…là Sở công tử” Anh Hoa không quên những lời Sở Nghị Phong từng nói nên không công khai thân phận Sở Nghị Phong, mặc dù đã có người biết Sở Nghị Phong là Thiên nhân. “Sở công tử”. Tống Hiển cười cười đi về phía Sở Nghị Phong, “Nghe nói Sở công tử đã tìm được Sí Dương thạch cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nghe được phi thường vui vẻ, cho nên sai hạ quan đến mời công tử tiến cung, Hoàng thượng tất có trọng thưởng.” Sở Nghị Phong nghe Anh Hoa và Tống Hiển xưng hô, cảm giác như các tuồng kịch đã xem trong TV, nhưng ngẫm lại cũng không biết đây là thời đại nào? Bất quá rất nhanh Sở Nghị Phong cũng thích ứng, lập tức trở thành một nhân vật trong vở kịch, hắn nghe được Tống Hiển nói Hoàng thượng sẽ có trọng thưởng không khỏi nghĩ đến một việc, liền hỏi: “Trọng thưởng cái gì?” Tống Hiển cũng không nghĩ tới Sở Nghị Phong sẽ hỏi như thế. Trước tới giờ đã có ai dám hỏi Hoàng thượng thưởng cái gì, đây chẳng phải ra điều kiện với Hoàng thượng sao, đại nghịch bất tạo nha! Nhưng Tống Hiển lại không chút kinh hoảng, ngược lại ngầm cảm thấy vui mừng. Còn Anh Hoa thì gấp đến độ nhảy dựng lên, thầm nghĩ: “ Sở tiền bối tất nhiên không hiểu lễ tiết cho nên mới hỏi như vậy, vạn nhất Tống Hiển nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng rất nóng tính, khẳng định sẽ trách tội. Mà Sở tiền bối lại là tiên nhân, so với Hoàng thượng thì lợi hại hơn, cuối cùng mà xuất cái gì, hoạ thế nào cũng tính hết lên đầu mình.” Vì vậy vội vàng thế Tống Hiển hỏi: “Không biết Sở công tử muốn gì?” Sở Nghị Phong cũng không khách khí, trực tiếp nói: “Ta nghĩ hoàng cung các ngươi chắc chắn phải có võ công bí kíp, cho ta xem một chút là được” Anh Hoa cùng Tống hiển liếc mắc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ : “Cái này mà cũng là thưởng sao, chỉ cần nhìn bí kíp ?” Nhưng là do Sở Nghị Phong nói, Tống Hiển cũng không thể cự tuyệt, hơn nữa hắn nghĩ Võ công bí kíp trong hoàng cung cũng không phải loại gì cao thâm, hắn muốn xem thì cho xem, nên liền đáp ứng Sở Nghị Phong. “Sở công tử, có thể lấy Sí Dương thạch ra cho hạ quan nhìn một lần?” Tống Hiển cuối cùng nói. “Có thể” Sở Nghị Phong liền lấy Sí Dương thạch từ trong trữ vật giới chỉ ra. Trước đó Sở Nghị Phong đã thu tiên giáp, bởi vì tiên giáp không thể tuỳ tiện lộ ra ngoài, bất quá độ nóng của Sí Dương thạch cũng giảm đi rất nhiều, nên Sở Nghị Phong không cần mặc tiên giáp tay không cũng có thể cầm lấy. Mà cho dù như thế thì nhiệt độ của Sí Dương thạch người bình thường cũng không chịu đựng nổi, chỉ thấy trong tay Sở Nghị Phong hồng quang chợt loé, liền nổi lên một ngọn lửa to, cao đến tận nóc nhà. Ngay cả Tống Hiển và Anh Hoa do đứng gần Sở Nghị Phong nên áo quần cũng bắt đầu bóc cháy. Lập tức bên trong quán rối loạn, có người lo cứu hoả, người thì vọt tới Anh Hoa, Tống Hiển mà dập tắt lửa trên người bọn họ. Sở Nghị Phong không ngờ xảy ra tình huống này, nên không khỏi thầm trách mình, vì vậy lập tức phóng Sí Dương thạch trở lại trữ vật giới chỉ. Qua hồi lâu lửa mới được dập tắt hết. Sở Nghị Phong đi tới bên người Tống hiển, mang vẻ bất đắc dĩ, nói: “ngươi thấy đó, Sí Dương thạch nhiệt độ cao lắm, người bình thường không thể tới gần , nên tốt nhất vẫn để ta giữ, các ngươi khi nào cần thì ta lại lấy ra” Lúc này, ánh mắt Tống Hiển nhìn Sở Nghị Phong khác hẳn vừa rồi. Mới đây chính hắn cảm nhận nhiệt độ toả ra từ viên đá đó, dù cách một khoảng nhưng thiếu chút là bị thiêu chết. Vậy mà Sở Nghị Phong cầm nó trong tay lại chả có việc gì. Nên hắn nghĩ Sở Nghị Phong không phải người thường, cũng có thể cùng vị đại phu kia giống nhau đều là “Thiên nhân”. Nghĩ tới đây, khuôn mặt Tống hiển trở nên khó coi, bởi vì hắn không nghĩ đột nhiên lại xuất hiện thêm một Thiên nhân, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch mình. Bất quá, Tống hiển cũng rất nhanh trấn định xuống, hắn nghĩ phải thương lượng lại với hai vị thiên nhân sau lưng mình một chút. “Cũng tốt, Sí Dương thạch công tử cứ giữ, ta đi thỉnh Hoàng thượng, để ngài cho mời công tử tiến cung..” Tống hiển khách khí nói xong, lập tức rời đi. Rất nhanh sau đó Tống hiển quay lại mời Sở Nghị Phong tiến cung theo ý chỉ Hoàng thượng. Sở Nghị Phong mặc trang phục bình thường, ung dung tự tại đi phía sau Tống Hiển. Bọn họ không đi hoàng cung chánh điện , mà đi qua ngự hoa viên. Mặc dù như thế nhưng trên đường đi “Kim ngoã hồng tường, sâm nghiêm bích luỹ”, vệ đội hoàng gia, khôi minh giáp lượng…. đều hiện lên khí thế uy nghi của hoàng gia. Đi vào ngự hoa viên Sở Nghị Phong thấy đủ loại kì hoa dị thảo, cây xanh , núi giả rất ưu nhã điềm tĩnh, thật là địa phương tốt để nghỉ ngơi. Tống Hiển mang theo Sở Nghị Phong đi vào một toà cung điện không quá lớn, Sở Nghị Phong nãy giờ đi qua không ít cung điện nên không còn cảm giác hứng thú trước các kiến trúc này. Rất nhanh liền nghe âm thanh thái giám truyền ra, mời Tống hiển cùng Sở Nghị Phong đi vào. Tống hiển lập tức cúi đầu đi vào cung điện, còn Sở Nghị Phong không thèm để ý, cứ ngẫng đầu mà đi tới. Chứng kiến Hoàng thượng Xích Viêm quốc, Sở Nghị Phong liền phát hiện hắn bệnh tình không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, mắt lờ đờ, khoé miệng thì chảy cả nước miếng ra, tứ chi không cách nào hoạt động, bàn tay phải ló ra bên ngoài thì co rút lại…Đây là di chứng sau khi trúng phong. Sở Nghị Phong tại Đại học y khoa cũng không phải chuyên về loại bệnh này…bất quá hắn không biết Sí Dương thạch đối với trúng phong có tác dụng trị liệu gì. “Lớn mật, thấy hoàng thượng sao còn không quỳ?” Một vị võ sĩ bên cạnh trực trùng Sở Nghị Phong quát. Sở Nghị Phong ánh mắt phong lãnh nhìn qua. Người nọ cả người run run, cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh chảy ròng, Sở Nghị Phong đối với vị Hoàng thượng này, không có chút sùng kính nào, nên khỏi nhắc tới việc kêu hắn quỳ….. “Sở công tử, ta nghe Anh Hoa nói, ngươi tìm được Sí Dương thạch, việc này có đúng hay không?” một vị phu nhân quần áo hoa lệ, từ bên giường hoàng thượng đứng lên chặn lời tên võ sĩ hỏi. “Đúng vậy, ta đã tìm được Sí Dương thạch, nhưng cũng không biết phải sử dụng nó như thế nào?” Sở Nghị Phong sắc mặt bình tĩnh, hắn đoán vị phu nhân này không là Hoàng hậu thì cũng là quí phi. “Việc này không sao, ta có ngự y. Không biết Sí Dương thạch có được mang theo bên người hay không?” “Có” “Vậy có thể mang ra cho ta xem được không” “Không được” “Vì sao?” Trên mặt vị phu nhân hiện ra vẽ không hài lòng. Tống Hiển tại một bên vội vàng nói: “Hoàng hậu nương nương, Sí Dương thạch nhiệt độ rất cao, sẽ xảy ra hoả hoạn mất.” Trên mặt hắn còn mang theo tia hoảng sợ, tất nhiên sợ lại bị hoả thiêu. Vị phu nhân nhìn thoáng qua Tống hiển rồi quay sang hỏi thái giám: “Ngươi đã đi mời Trương ngự y chưa” “Đã phái người mời..” Thái giám nhỏ giọng đáp. Chỉ chốc lát, có người bẩm báo Trương ngự y tới. Sở Nghị Phong nhìn thấy một vị lão đầu đi vào cung điện, nhưng Sở Nghị Phong lại cảm nhận được trên người lão đầu có sự lưu động của chân nguyên. “Người tu chân” Sở Nghị Phong trong đầu lập tức đưa ra phán đoán. Mà kiền sấu lão đầu trong mắt lộ ra tia tinh minh, cũng mang ánh mắt chú ý tới trên người Sở Nghị Phong, bởi vì trên người Sở Nghị Phong hắn cũng cảm nhận được sự ba động cường đại của chân nguyên. Bị ánh mắt lãnh đạm của Sở Nghị Phong nhìn, trong lòng hắn không khỏi có chút phát run.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang