[Dịch]Lời Chúc Phúc - Sưu tầm

Chương 20 : Chương 20

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:20 24-04-2018

.
“Kunikida-kun… Nhìn thấy anh ta như vậy thật sự là đáng thương đâu… A, Dazai-san, không cần đem máy quay phim lắp đặt ở trong này a… Quên đi, có nói với anh, anh cũng sẽ không nghe .” Từ sau sự việc lần trước xong, Kaori chỉ có thể bị cưỡng chế yêu cầu ở lại trong công ty thám tử vũ trang, không cho cô đi đâu hết. Vì thế chỉ có nhìn Kunikida bởi vì bị trói ghế bởi vì dính nguyền rủa mà nói ra câu chửi rủa hàm chứa một ít lời “Dọa người”… A… Tuy rằng lý trí cảm thấy chụp hình như vậy là không tốt, nhưng mà trên cảm tình nghĩ đến sau này Kunikida nhìn thấy, đại khái cũng là một văn kiện… Ừm, có thể làm cho hắn điên cuồng ẩu đả Dazai-san đi? Trận chiến tranh này, rốt cuộc là khi nào thì mới có thể chấm dứt đâu? Bên ngoài bởi vì năng lực của Q-kun mà rơi vào một mảnh hỗn loạn. Sau khi Atsushi trốn thoát khỏi Guild đã đưa ra ý kiến hợp tác cùng với Mafia Cảng. “Ô la, cô gái nhỏ, cô cũng bị giữ lại đây.” Kouyou Ozaki ngồi ở trên ghế sô pha phòng khách nhìn thấy Kaori bưng cho cô một ly trà, nên mở miệng nói như vậy. “Không có cách nào đâu, tôi ngoại trừ một chút việc nhỏ này thì cũng sẽ không làm gì khác.” Kaori im lặng mỉm cười nói. “Bất quá, hiện tại chỉ có thể làm việc mà chính mình có thể làm thôi. Nếu tất cả mọi người vì bảo vệ thành phố này mà liều mạng chiến đấu, như vậy, tôi cái gì sẽ không làm được cũng chỉ có thể ngồi ở nơi này chờ mà thôi. Đem chỗ nghỉ ngơi quét tước sạch sẽ, đem tất cả thu dọn lại thật tốt, im lặng cùng chờ đợi, vì thắng lợi của bọn họ trở về mà chúc mừng.” Kouyou Ozaki trừng mắt nhìn con ngươi, một lát sau bật cười. “Cô gái nhỏ nha, cô thật sự rất dịu dàng đâu, thật sự tin tưởng những người bạn của mình sao?” “Kouyou tiểu thư, cũng không giống nhau sao?” Kaori mỉm cười nắm tay đặt ở vị trí trên ngực nói. “Thật ra tôi có chút hâm mộ, Kouyou tiểu thư có thể cùng với những người đồng nghiệp của mình kề vai sát cánh chiến đấu trên chiến trường đâu.” Kouyou Ozaki khép sách lại, tư thế thanh nhã ngồi ở trên ghế sô pha, hai ngón tay cái để ở trên bìa trong trang sách. “Cô gái nhỏ, con người luôn luôn có việc thích hợp để làm cùng với việc không thích hợp để làm.” Mặc dù cô gái nhỏ trước mặt mình không được xem như là loại hình mà cô đặc biệt thích, nhưng mà loại tính cách này, cho dù là ai cũng đều không thể cự tuyệt, muốn bắt chuyện nói thêm hai câu đi. “Chỉ có năng lực nằm ở trong phạm vi của chính mình thì mới có thể làm tốt việc có thể làm. Hơn nữa toàn bộ trái tim đều tin tưởng đồng bạn, việc này cũng cần đến dũng khí.” Kaori cười gật đầu. “Cám ơn nha, thật sự là thiện người am hiểu ý đâu, Kouyou tiểu thư.” Nói như vậy xong, cô lấy từ trong tay áo mình ra một phong thơ. “Đây là vật mà Dazai-san muốn tôi đưa cho cô, hiện tại hắn hình như là vội vàng đi làm chuyện khác.” “Hửm? Cư nhiên muốn cô gái nhỏ như cô đây đến đây chuyển giao sao?” “Mặc kệ Dazai-san có làm cái gì thì cũng đều có lý do của hắn, tôi là tin tưởng vào điểm này.” Trên mặt Kaori vẫn như trước là vẻ mặt tươi cười làm cho người ta không đoán ra được. Cô gái nhỏ này cũng là một người làm cho người ta không thể hiểu rõ được ý nghĩ nào. Kouyou Ozaki không khỏi thở dài một hơi. “Có chuyện gì liền trực tiếp nói cho tôi đi.” “Dazai-san hy vọng cô có thể đem phong thư này gửi cho ngài Mori Ogai.” “…” Nhìn thấy vẻ mặt Kouyou Ozaki có chút ngạc nhiên, Kaori nói lời giải thích. “Bởi vì thành viên mới của chúng tôi ấy, đã đưa ra một lời đề nghị rất đặc biệt và giỏi đâu.” — Rất giỏi để cho bọn tôi muốn vì đứa nhỏ này cám thấy tự hào. Trận chiến tranh này, vẫn là nhanh chóng chấm dứt đi. Mà vào lúc bọn họ nghiên cứu và thảo luận nên xâm nhập cá voi trắng tên là “Moby Dick” như thế nào. Rốt cuộc Kaori bởi vì nghe được cái tên này há to miệng ra, vẻ mặt mê mang nhìn Atsushi. “Cậu nói… Moby Dick?” “Kaori-san? A… Cám ơn cô đã đưa trà và bánh vào… Nhưng mà hiện tại…” Atsushi có chút luống cuống tay chân nói. “Cậu vừa mới nói ‘Moby Dick’ đi?” Kaori buông trà trên tay xuống, nhíu mày. “Làm sao vậy?” Fukuzawa Yukichi ở một bên mở miệng hỏi. “Cá voi trắng… Là sinh vật dị năng a, vì cái gì sẽ trở thành máy móc đâu?” Cô gái lộ ra khổ sở vẻ mặt đến, “Người điều khiển nó, có phải tên là Herman Melville không?” “Kaori-san biết sao?” Kaori thế nhưng không có trả lời Atsushi, chính là im lặng lắc đầu, sau đó lại gật đầu. Một lát sau mới mỉm cười nói, lấy ngón tay khoa tay múa chân một chút. “Tôi đã thấy nó — bộ dáng lớn như thế này.” Không thể lớn hơn so với một máy ghi âm, nho nhỏ, được ôm ở trong lòng ngực của đứa trẻ kia. — Đó là ký ức thật lâu thật lâu trước kia. “Cái gì… ?” Trong lúc những người còn lại nhất thời còn không có phản ứng lại đây, Kaori trước tiên hít một hơi thật sâu. “Cố lên đi, Atsushi-kun, chấm dứt trận chiến tranh này, nếu như có thể, thay tôi đưa cho Herman Melville –” Cô dùng một chút, mới tiếp tục nói. “Sensei, mang theo đồ vật giống nhau đi.” Tuy rằng không biết nên nói cái gì mới tốt, từ đầu đến cuối Atsushi không hiểu được Kaori rốt cuộc đang nói cái gì. Nhưng là chỉ có những này, hắn hiểu được ý tứ cảu Kaori, nhìn hai người bọn họ Dazai cũng không hề nói một câu, chính là im lặng nheo mắt lại. — Cuối cùng, vào lúc cá voi trắng rơi xuống, trước khi hủy diệt hết tất cả, giống như tất cả chuyện xưa có kết cục hoàn mỹ đã xong xuôi hết, Kyouka Izumi cũng đã trở về công ty thám tử vũ trang. Nếu như muốn nói đến việc ai là người cao hứng nhất thì… Kaori nhớ tới ngày đó, Akutagawa cứng cỏi vượt lên đảm nhiệm việc chiến đấu mà bị thương, mệt mỏi, thật thể không chịu nổi đứng ở trước mặt Dazai. Cô liền nhịn không được muốn cười. Cái vẻ mặt “Chết cũng không tiếc” kia, thật sự làm cho người ta buồn cười nha. Đương nhiên… Phương pháp giải quyết nhanh nhất, vẫn là đem hắn đưa cho bác sĩ Akiko. Vì thế, ngoại trừ các vị ở công ty thám tử vũ trang, Motojirou Kajii và Sakaguchi Ango. Lại có thêm người mắc phải căn bệnh tâm lý tên là “Nhìn thấy Yosano Akiko thì cả người đều đau”. Ban đêm, khi công ty thám tử vũ trang mở tiệc chúc mừng, có người gõ cửa ở trong công ty. Khi Atsushi chạy tới mở cửa ra thì, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Herman Melville cùng với một người trẻ tuổi không biết tên đứng ở ngoài cửa. Herman Melville ăn mặc một thân tây trang, trên đầu đội một nón phục cổ thân sĩ, tháo mũ xuống đặt ở trước ngực mình nói với Atsushi. “Thật cao hứng lại được nhìn thấy cậu, thiếu niên. Nhưng mà tôi tới đây không phải là vì quấy rầy mọi người vui vẻ đoàn tụ.” Ánh mắt của ông lướt qua những người khác, băn khoăn một lúc sau, dừng ở trên người Kaori đang mỉm cười vui vẻ. Kaori đưa tay vén lên ở ở trước, hướng về phía hắn hơi cúi đầu, mỉm cười. Ông lão đứng đó thật lâu, mới đem mũ đặt ở trước ngực hơi cúi người chào với Kaori — Trên khuôn mặt đã có tuổi kia, râu tóc trắng xóa, hiện ra vẻ mặt được nhìn thấy người thân nhiều năm xa cách – Nước mắt giống như muốn chảy xuống dưới, nhìn kỹ lại thì không hề có. Thủy chung không có một câu đối thoại, Herman Melville mang mũ lên xoay người rời khỏi công ty thám tử vũ trang. “A ~ xem ra Kaori-chan còn giấu diếm rất nhiều tiểu bí mật thôi.” Dazai cầm ly rượu tựa vào trên quầy bar bên cạnh Kaori, nghiêng mặt cười nói với Kaori. “Cũng vậy?” Kaori quay về với một mỉm cười. Dazai cười mà không nói, giơ Vodka trên tay mình lên. “Vì bí mật cụng ly.” Kaori đành phải cười cầm lấy ly nước cam trên tay mình, va chạm vào ly cảu hắn một chút. “Vì bí mật cụng ly.” — Mỗi một người đều sẽ có đi, một bí mật nho nhỏ. Nếu không bị hỏi đến, liền im lặng chôn dấu. — Nếu như là người kia còn muốn hỏi đâu? — Vậy thì nói cho người đó biết đi. Dù sao, ở trước mặt hắn cũng không có bí mật nào đáng giá bị giấu đứng lên. —————— Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kế tiếp chính là hằng ngày đi, ta không đem Đà Tư phóng xuất … Nga văn học này một khối tác giả đặt ra, ta phi thường không thích… OTZ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang