[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 190 : Huyết chiến

Người đăng: ZhuQiong

Chương 190: Huyết Chiến Tiếp theo chuyện mà mỗi cuộc chiến đều phải làm là tướng lĩnh hai bên khiêu chiến, sau khi Chu quân hao tổn hai đại tướng, Hề Vi phất cờ mang binh xông vào trận của Chu quân. Lúc này, công sức mấy tháng huấn luyện cuối cùng cũng có chỗ để dùng. Hạ quân cường hãn hung tàn, khí thế hùng dũng như vậy lao đến, nhưng có vẻ lại bị quân Chu bày trận vây xung quanh. Riêng điểm này cũng đã đi quá xa suy đoán của Hề Vi. Chỉ có điều, Hạ quân dù sao cũng nhiều hơn Chu quân, qua một ngày bày trận vây quanh, Chu quân bắt đầu lùi lại. Quyết định thối lui của Chu quân là cực kỳ vội vàng, nhưng đồng thời thối lui mà không loạn, điểm này đã làm Hề Vi bội phục. Hắn một bên hạ lệnh đuổi theo, một bên lại nghĩ: Chu Viễn mặc dù có điểm quần áo là lượt, cũng vẫn có thể xem là một thượng giai (giai là tốt) tướng tài. Ngược lại cần phải khuyên bệ hạ lưu lại nhân tài như hắn. --------------------- Hạ quân lấy số quân gấp mấy lần, thừa thắng đuổi theo, lần này truy đuổi là bảy ngày. Hề Vi đứng ở sườn núi trên cao, mắt nhìn xa xăm. Đúng lúc này, thì một đại tướng quân chạy tới bên cạnh hắn,lập tức kêu lên: -Tướng quân đã tính rõ ràng chưa, hôm nay Chu quân chôn bếp lò nấu cơm so với hôm qua thiếu mất một phần, đồng thời theo đấu chân và vó ngựa để lại , xem ra đối phương lòng quân đã tan, đào binh cũng đến mấy vạn. Hề Vi gật đầu, Thu công chúa đi tới bên cạnh hắn, theo hắn cũng nhìn về phương xa, chỉ về hướng bắc cao giọng nói: -Chư vị, không quá một tháng nữa chúng ta sẽ đạp phá cửa thành bắc, không cần tới ba tháng nước Chu sẽ bị xoá trên trong sử sách. Nàng vừa nói xong chúng quân đồng thời kêu lên: -Dạ Thu công chúa khí thế phấn chấn, nàng ta quay đầu nhìn về phía Hề Vi, thấy hắn cau mày, không khỏi quan tâm hỏi: -Huynh đang suy nghĩ cái gì? Hề Vi lắc lắc đầu nói: -Không có gì, chỉ là không hiểu tại sao trong lòng có điểm bất an. Thu công chúa chép miệng nói: -Giờ có cái gì bất an? Lê Thanh cùng Chu Viễn có giỏi đến mấy cũng không theo kịp một đội quân yếu nhược tất bại, Chu quân đối với Hạ quân kỳ thật không thể so sánh Hề Vi ừ một tiếng cũng không nói nữa. --------------------- Ngày thứ chín, truy binh đã tiến vào một con đường rất hẹp. Vừa nghe con đường này nhỏ hẹp, Hề Vi lập tức sai thám báo đi trước rất xa dò xét toàn bộ, biết được thập phần an toàn, Hạ quân mới tiến vào trong đó. Con đường này vừa hẹp vừa dài, chính là một chỗ rất tốt để mai phục. Trong lúc Hề Vi hết sức cẩn thận, thì chúng quân một đường bình an, cũng không có xuất hiện cái gì gọi là mai phục, điều này làm cho Hề Vi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, một vị tướng lĩnh chạy đến chỗ hắn, người này kêu lên: -Đại tướng quân, Chu quân ở phía trước chỉ còn cách hai ngày là đuổi kịp. Chỉ là phát hiện ra xung quanh chúng ta vài dặm, bốc lên một mùi hôi cổ quái, không biết là vì cớ gì? Hề Vi nói: -Ta sớm đã nghe thấy, những nông dân ở gần đây, bọn họ nói thế nào? -Bọn họ nói mùi hôi là do nơi này có một loại cỏ hôi, 4 phía đều có. Hề Vi nhẹ gật đầu, hắn nói: -Các vị, bệ hạ tăng thêm binh lực cho quân ta vốn đã nhiều, chính là muốn tốc chiến tốc thắng, chúng ta phải nắm được điểm này. -Dạ Đi qua con đường nhỏ hẹp kia, phía trước hơn mười dặm đều là rừng cây rậm rạp. Hề Vi chỉ vào phía cuối khu rừng nói: -Các vị trước khi mặt trời lặn chúng ta phải đi qua khu rừng này. -Dạ Hắn vừa dứt lời, đột nhiên một loạt tiếng động lạ truyền đến. Hề Vi lập tức quay đầu quát: -Xảy ra chuyện gì Trả lời hắn là một bầu trời hoã tiễn. Hoã tiễn phóng lên cao, rất xa rơi vào trong rừng. Thấy những hoả tiễn đó, Hề Vi cười ha hả, hắn cười vang nói: -Thì ra những hạng người tầm thường cũng không cần hai ngày mới có thể đuổi tới. Bọn họ đang ẩn núp ở trong rừng cây này. Hắn lạnh giọng quát: -Bây giờ đúng là mùa hè, bổn tướng cũng muốn nhìn xem, Chu tướng như thế nào phóng hoả đây. Trong lúc hắn nói, hơn vạn hoã tiễn đồng thời bay ra đầy khắp núi đồi lạc tới giữa rừng cây. Chình là lúc hoả tiễn rơi xuống, Hề Vi tưởng rằng hoả tiễn rơi vào những đám lá cây bụi cỏ xum xuê, sẽ không cháy được bao lâu. Nhưng sự tình không phải như vậy. Hoả tiễn kia, càng cháy càng lợi hại, rất lâu cũng không dứt. Hề Vi biến sắc, không khỏi lạnh giọng hỏi: -Đó là lửa gì vậy? Sao lại lợi hại như vậy? Lúc này trong không khí mùi hôi càng phát ra nồng nặc hơn. Ngay sau đó một tướng lãnh vội vàng đuổi ngựa chạy tới. Đi tới trước mặt thì hắn vội vàng xuống ngựa. Ngay khi hành lễ xong, vội vàng nói: -Không xong rồi, có chút cổ quái. Hắn sắc mặt tái nhợt: -Sông Nam hà phía trước mười dặm, lòng sông phát hoả, khói bốc cuồn cuộn Hắn một câu vừa nói xong, thanh âm của Thu công chúa có chút kinh loạn truyền đến: -Hề đại ca, rừng cây phát hoả rồi. Hề Vi quay đầu nhìn lại, đã thấy trong rừng xuất hiện nhiều đám cháy. Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng cũng là cuối hạ sang thu, hoả tiễn đầy trời như vậy, rất lâu không tắt, rốt cuộc cũng làm cho lửa bắt đầu cháy lan ra. Hề Vi sắc mặt trắng bệch, thì lại có một tướng lĩnh chạy tới: -Đại tướng quân không xong rồi, phía trước ba mặt đều cháy lớn, chúng ta chỉ có thể lui về phía sau. -Lui Theo một tiếng ‘lui’ của Hề Vi, toàn quân hơn 10 vạn người lập tức di chuyển, tiền đội thành hậu đội, hậu đội thành tiền đội. Hạ(nguyên văn là Chu, chắc tác giả viết nhầm) quân không hổ danh là thiên hạ hùng sư, mặc dù gặp phải hoả trận, nhưng tiến lùi vẫn không loạn Hề Vi chật vật giục ngựa chạy trở về, giữa cảnh người ngựa ngã đổ, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói của Thu công chúa: -Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao ngay cả nước sông cũng có thể bị thiêu cháy? Đó là ngọn lửa ma quỷ gì vậy? Không chỉ có nàng, mà mọi người ở đây, bất luận là Hạ quân hay Chu quân, trong lòng mỗi người đều có ý niệm:”Đây là ngọn lửa ma quỷ gì vậy?” Lửa vừa mới bắt đầu cháy, uy thế của nó đã hết sức kinh người, trong nháy mắt, ngọn lửa bốc lên cao, khói bay đầy trời, buộc Hạ Quân phải khẩn trương rời khỏi. Ngọn lửa càng lúc càng ép sát tới, Hạ quân ngay từ đầu trấn định tỉnh táo, dần dần thì chuyển thành hoảng loạn, vừa mới hoảng loạn, trong mười vạn quân vang đã vang lên tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Nghe những tiếng kêu thảm thiết đó, Hề Vi xé cuống họng la lên liên tục. Thanh âm của hắn mặc dù vang dội, nhưng lại bị bao phủ bởi những âm thanh “phực phực” của lá cây bị thiêu đốt. Trong nháy mắt sơn đạo nhỏ hẹp lúc trước lại xuất hiện. Vách núi hai bên có nhiều tảng đá lớn mà không có rừng cây, cỏ dại cũng không nhiều. Mọi người đến được đây, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có Hề Vi, lại ngay lập tức biến sắc, mặt càng thêm tái nhợt, hắn còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy trên ngọn núi, tiếng kêu rung trời, đồng thời vô số tảng đá từ trên núi lăn xuống. Mấy tảng đá này tới thật bất ngờ, lúc mọi người đang lo sợ chuyển thành vui mừng. Lúc này đây, những tảng đá này lăn xuống, người ngựa ngã đổ. Đồng thời vô số mũi tên từ trên trời rơi xuống, đóng đinh nguyên một đám Hạ quân trên mặt đất. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang