[Dịch]Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 192 : Thích khách

Người đăng: ZhuQiong

Chuong 192: Thích khách Chu quân đại thắng, Chu vương mừng rỡ, liên tục hạ lệnh muốn chúng quân khải hoàn trở về triều, muốn phải phong cho Hà Doanh chức hộ quốc quốc sư. Lê Thanh lấy cớ: ‘trận đấu tuy thắng, quân Hạ có thể ngóc đầu trở lại’ khước từ, mà Hà Doanh cũng lấy lý do “không thể để lộ thiên cơ’ để cự tuyệt. Lúc này, Hà Doanh mơ hồ cảm giác được di chứng sau khi giả mạo thần tiên. Sau khi thắng lợi, càng ngày càng nhiều truyền thuyết lộ ra dân gian. Nàng đi đến bất cứ chỗ nào, bất kể là binh hay là dân, cũng dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn nàng. Làm cho nàng cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên. Ngày này, Hà Doanh cùng bọn Lê Thanh thương nghị, đều nhất trí cho rằng Hạ vương sẽ không dễ dàng bỏ qua. Trong lòng Hà Doanh muốn tìm một cơ hội lui thân sau khi công đã lập. Giống như là bây giờ nàng rời đi, nàng cũng cho rằng nàng không có gì hổ thẹn. Bất quá muốn đi cũng phải chọn một thời cơ. Hà Doanh nghĩ đợi thêm một thời gian nữa, nhiệt tình của mọi người giảm xuống, nàng mới đi cũng không muộn. Trong mấy thàng này, Hà Doanh không có thấy qua thê tử của Lư Minh là Ứng thị, không khỏi mở miệng hỏi qua vài lần. Lư Minh mỗi lần đều là một câu đuổi nàng đi. Đối với chuyện này Hà Doanh bản thân cũng không muốn nói nhiều, liền cũng không hỏi tới nữa. ----------------------- Ngày này, Hà Doanh ở trong lều, nàng mới vừa ở một nơi hẻo lánh tắm rửa, lúc vừa trở về đã phát hiện trong lều của mình có hai quân sĩ đến phục dịch cho nàng. Hà Doanh vội vàng tìm cớ khước từ. Miên man suy nghĩ một hồi Hà Doanh đứng dậy. Từ sau khi đại thắng, nàng vẫn bị bao quanh bởi một cảm giác hưng phấn trong hoảng hốt. Loại hưng phấn này không giống ngày thường, cảm giác được thắng lợi rõ ràng. Có đôi khi Hà Doanh sau khi vui mừng nội tâm lại sinh ra buồn bã. Ở trong lều đi đi lại lại vài vòng. Hà Doanh mơ hồ nghe được thanh âm bọn quân sĩ cười nói. Sau khi đại thắng, trong quân tự nhiên xuất hiện một chút thảnh thơi. Theo loại thảnh thơi này còn hoà với cảm giác vô cùng kích động và vui sướng. Chu quân vui mừng, liền ban thịt rượu cấp cho ba quân.Càng khiến cho doanh trướng thường xuyên xuất hiện loại âm thanh sung sướng say sưa. Hà Doanh biết. Như vậy cũng không phải là đúng. Bất quá trong lòng nàng cảm thấy những việc này cũng không phải là việc của mình. Nàng chỉ cần việc này kết thúc hoàn mỹ, liền có thể bỏ đi thật xa, cũng không nghĩ tới chuyện thế gian nữa. Ngồi lại xuống giường Hà Doanh rót cho mình một chén trà, chậm rãi thưởng thức. Mới uống được vài ngụm, một trận cười sang sảng truyền đến: -Ta đã biết, hiền giả đại nhân nhất định là tự giam mình ở trong trướng mà trầm tư. Âm thanh dừng lại, Chu Viễn vén bạt đi vào, phía sau hắn là Lê Thanh cùng hai tướng quân khác. Bọn họ vừa đi đến đã nhìn thấy Hà Doanh ngồi bên giường, đầu tóc dường như mới gội xong, cột qua loa, khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ vẫn còn sót lại một vài giọt nước. Thật là động lòng đến không không thành lời. Mấy người thấy vậy không khỏi sững sờ. Sau đó rất nhanh, lại đồng thời xuất hiện vẻ kính sợ - mỹ nam tử trước mắt kia vốn là tiên nhân, trong lòng mình lại có tâm tư này, thật là bất kính vô cùng. Hà Doanh không có phát hiện điểm dị thường của bọn họ, nàng đứng lên nói: -Chư vị tướng quân, xin mời ngồi. Lê Thanh ngồi xuống trước tiên, lúc này một tướng quân cao lớn khôi ngô, ngũ quan đoan chính cười nói: -Hiền giả đại nhân, lần này quân ta đại thắng, thiên hạ chấn động, Bệ hạ quá đỗi vui mừng, các vị tướng quân cao phong lượng tiết (thanh cao a), không muốn hồi kinh lĩnh thưởng, bởi vậy, người đã phái người đưa phần thưởng tới đây, khoảng năm ba ngày nữa sẽ đến Hà Doanh sững sờ hỏi: -Phần thưởng. Lê Thanh cười nhạt một tiếng, nói: -Đúng vậy, bệ hạ ra thủ bút như thế, đến lúc đó hiền giả đại nhân có thể chọn lựa một ít đồ mình thích. Hắn vừa nói xong, vị đại tướng vừa mở miệng kia lập tức nháy mắt nói: -Rất hay, rất hay, ta xem dại nhân nơi này lạnh lẽo vắng vẻ, ngay cả thị nữ cũng không có. Lần này trong danh sách phần thưởng của Đại vương có có mười xử nữ thượng đẳng. Ca cơ ba mươi người, nghe nói đây là các nước khác dâng lên cho Đại vương. Hiện giả đại nhân đến lúc đó có thể chọn ra một ít. Hắn nói đến đây thì Lê Thanh Chu Viễn đồng thời đảo mắt nhìn hắn. Tướng quân này thấy bọn họ nhìn mình như vậy, ngơ ngác nhìn Hà Doanh hỏi: -Sao vậy? Ta nói sai rồi sao? Lê Chu hai người không có trả lời, trong lòng bọn họ tự nhiên cảm thấy nói thế có chỗ không ổn, Chính là muốn nói, nhưng không biết nói như thế nào. Hà Doanh cười khẽ, nói : -Đa tạ Trịnh tướng quân, tại hạ là người tu đạo, kiêng kỵ nữ sắc Nàng vừa nói xong, mọi người mới chợt hiểu ra. Lê Thanh nhìn vẻ mặt Hà Doanh tuấn tú tuyệt luân, tâm thần đột nhên cảm thấy hoảng hốt: Người này đung là một nhân vật thế gian hiếm có tuấn tú xuất trần. Bình sinh ngoại trừ Hà Doanh sợ là không có người thứ ba có thanh linh siêu thoát như vậy. (linh: linh hồn) Vừa nghĩ xong, hắn cười khổ: thật là ta sao có thể vừa nhìn thấy Hiền giả đại nhân liền nghĩ tới Hà Doanh Chu Viễn ở bên cạnh khẽ cười nói: -Nước Chu mấy chục năm rồi chưa có chuyện gì làm cả nước vui mừng như vậy. Đây đều là công lao của hiền giả đại nhân. Hắn ngả người về phía sau hơi ngửa mặt lên nói: -Nhớ ngày đó, quân Hạ tới xâm phạm, bốn nước còn lại đối với Chu ta đều không xem trọng. Triệu hồi sứ giả, rồi thương nhân các nước cũng rút đi hết, khiến cho Chu lòng người bàng hoàng. Bây giờ thì tốt rồi. Nghe nói trong thành Chu bây giờ bốn nước không ngừng phái sứ giả tới, xe ngựa chất đầy lễ vật, thành Chu đường lớn đường nhỏ đều chật ních. Hắn ăn nói khoa trương, mọi người không khỏi ha ha cười, trong lòng thập phần vui sướng.Tiếng cười càng ngày càng vang dội. Mọi người chuyển sang chủ đề khác nói về sự náo nhiệt của Chu thành. Hà Doanh cùng bọn họ cười cười nói nói một lúc, đêm cũng đã khuya, mọi người liền cáo từ. Tiễn bọn họ đi xong rồi, Hà Doanh nằm thẳng trên giường. Lăn qua lăn lại sau nửa canh giờ, Hà Doanh xuống giường khoác áo, mang giày rồi đi ra ngoài. Nàng vứa nmới đi ra, đột nhiên thấy bụi cây cách đó khoảng một trăm thước, có một bóng đen nhanh như điện xẹt qua. Hà Doanh giật mình, im hơi lặng tiếng, nhẹ nhàng bước đến trốn ở bên cạnh lều. Nàng thò đầu ra nhìn về hướng kia. Một lát sau thấy cái bóng đen kia lướt một cái, cả người như một đạo ảnh màu đen, ‘phật’ một tiếng đã xuất hiện trước lều của nàng. Quả nhiên, cảm giác của nàng không có sai. Người này có công phu cao cường, Hà Doanh chưa thấy qua. Cách xa như vậy, trực giác của Hà Doanh vượt xa người thường liền cảnh báo cho nàng. Cảnh báo này khiến nàng lập tức phản ứng:công phu của người này thật là không thể tưởng tượng nổi. Giữa hai mươi vạn Chu quân, hắn lại có khả năng ra vào tự nhiên! Người thế này nếu muốn làm gì thật là khó lòng phòng bị được. Trước tiên không nên đả thảo kinh xà, cứ yên lặng quan sát cử động của hắn rồi tính. Nàng tâm tư thay đổi hết sức nhanh, hắc y nhân kia từ trong tay áo móc ra một cây đao hàn quanh loé loé, ‘rẹt’ một tiếng rạch một đường trên lều của Hà Doanh, sau đó tựa như làn khói lướt vào trong lều của Hà Doanh Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang