[Dịch]Loạn - Sưu tầm

Chương 30 : Thoát

Người đăng: 

.
“Rắc!” Một âm thanh chát chúa vang lên, cảnh vật trước mắt đám người Khanh đệ bỗng trở nên vặn vẹo dị thường. không gian như một tấm gương vỡ, hoàng loạt những vệt nứt dài, vắt ngang bầu trời, tạo nên một cảnh tượng như trong phim viễn tưởng. “Aaaaaa!” “Phụt, phụt, phụt!” Tiếng kêu thất thanh không biết từ đâu truyền tới, vang vọng khắp Thập Tuyệt Trận, cùng lúc đó mười tên Gao cũng phun ra mười vòi máu đỏ tươi làm nhòe cả bầu trời, do quá sức mà mười tên này đã hóa thành một đốm sáng bay thẳng vào cái nhẫn trên tay Khanh đệ. Còn nhân vật chính của chúng ta thì sao? Hắn đang lơ lửng giữa các tầng mây, Thuận Thiên trên tay vẫn tỏa ra ánh sáng chói lòa bao phủ đám người anh Sanh bên dưới. Đột nhiên, một âm thanh khản đặc như kẻ nghiện thuốc lào lâu năm cất lên một cách tức tối: “Ta muốn tất cả bọn mi phải chết!” Lời nói vừa dứt được một giây thêm năm mươi nháy thì Thập Tuyệt Trận lại một lần nữa biến đổi, gió lạnh bắt đầu thổi, mặt đất xuất hiện trạng thái đóng băng, cánh đồng cỏ xanh mượt giờ đã biến mất để lại một cái lạnh tê tái đến tận xương tủy. “Hỏa!” Shingen lại một lần nữa sử dụng siêu năng lực của mình, hai muôi bốn tùy tùng đã ở trong tình trạng đèn dầu sắp cạn, khuôn mặt cắt không được giọt máu như ẩn như hiện trong Hỏa Trận làm tậm trạng cả đám trùng xuống. Nhưng trời xanh vô tình, cái lạnh liên tục ập vào những thân thế thiếu vải, anh Sanh chửi to một câu: “Chẳng lẽ lại chịu chết như vậy?” “Không thể nào, em còn muốn lấy vợ, mà có chết cũng không thể chết bên cạnh một đám đàn ông được!” MC Thế ở bên kêu to thực là thảm thiết, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt muốn dầu ăn của cả đám, anh Sanh nóng tính tiến lại vỗ một phát vào đầu Thế chửi: “Đang lúc nguy cấp mà nói cái gì thế hả, chết với bọn ta là vinh dự cho ngươi đó!” Xoa xoa gáy MC Thế vẫn cố kiết nói một câu: “Nhưng mà em thích cái đẹp!” Không thể chịu nổi Thạch Sanh gầm lên: “Chẳng lẽ bọn ta thích đực đẹp, mi nói nhảm quá đi, việc quan trọng bây giờ là làm sao thoát khỏi đây!” Đúng lúc đó Khanh đệ cũng đã đáp xuống đất, vòng lửa của Hỏa Trận như một người mẹ mở rộng vòng tay đón hắn vào lòng, à nhầm, vào trong. Thấy mọi người xuống tinh thần, Hồng Khanh nói: “Tất cả đừng sợ, chúng ta có thể ra khỏi đây.” Sanh nhìn Khanh đệ một cái, vừa rồi, một kiếm của nhân vật chính đã để lại trong lòng anh một chấn động cùng một lòng tin không hề nhẹ, nhẹ nhàng hỏi Khanh đệ một câu: “Chú có cao kiến gì?” Khanh đệ không trả lời mà nhìn Shingen hỏi: “Ngươi còn giữ được cái vòng lửa này trong bao lâu?” Shingen bấm đốt như thầy bói một lúc rồi nói: “Khoảng năm phút hai mươi giây mười tích tắc!” Khanh đệ gật đầu một cái rồi hỏi anh Sanh: “Bọn anh mau nói năng lực của mình đi, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, phải giao hợp, à nhầm, kết hợp thật tốt.” Từ sau lưng, Sanh rút ra một cây rìu bổ củi nói: “Trên tay anh có mỗi cây rìu, nếu dồn sức bổ một nhát thì cũng chỉ kém kiếm vừa rồi của chú một nửa.” Không nói gì, Khanh nhìn sang MC Thế như chờ đợi, thấy được nói, anh Thế nhanh nhảu rút từ hai bên hông ra một búa một dùi khoa trương nói: “Từ bé đến lớn anh chỉ có hai món này để tác nghiệp, chú yên tâm là cái gì anh cũng đục được.” Khanh đệ lại không nói gì mà nhìn thành viên cuối cùng trong đoàn người, đó chính là Raito, chàng trai mang nét thư sinh, mọt sách, mỏng manh yếu ớt. Đón nhận nhiều cắp mắt hướng đến mình, Raito cũng không ngần ngại mà rút ra một quyển sổ và cây bút nói: “Tôi có một quyển sổ, nếu viết tên ai lên thì người đó sẽ bị đau bụng, quằn quại một ngày, nhưng mà một ngày chỉ viết được hai cái tên, vừa rồi đã dùng một lần rồi!” Anh Sanh ở bên cạnh ồ lên một tiếng rồi cất giọng oang oang hỏi Raito: “Thì ra cái vụ phóng uế của tên da xanh là do chú gây ra à?” Raito ngượng ngùng gật đầu một cái, không khí lại chìm vào im lặng, mỗi giây qua đi, cái lạnh càng đến gần hơn, Khanh đệ vẫn trầm ngâm, chỉ còn một phút ba mươi giây nữa là Shingen sẽ nằm xuống. Lén rút ra từ sau lưng một cái gói nhỏ, Khanh đệ thì thầm: “Có nên thử không?” Gói nhỏ đó chính là một thứ thuốc mà lão Trác đã đưa cho Khanh đệ sau khi hắn hỏi: “Lão có cái gì có thể làm gia tăng sức mạnh của ta lên gấp đôi, gấp ba lần trong thời gian ngắn không?” Lão Trác ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa cho hắn một cái gói rồi nói: “Ta cũng vừa thử điều chế loại thuốc như vậy, chú thử xem thế nào!” Khanh đệ cầm gói thuốc mở ra, một thứ bột trắng trắng, vàng vàng, chấm thêm ít màu nhờ nhờ xuất hiện trước mắt, một cảm giác ghê người chạy dọc sống lưng nhân vật chính, cố nuốt ngụm nước bọt hắn hỏi Trác: “Lão cho cái gì vào đây vậy?” Lão Trác tính nhẩm một lúc rồi nói: “Một ít mật rắn khô, một ít cao hổ, vài nhành linh chi, mật ong, nhân sâm, à đúng rồi, hôm trước trên TV có quảng cáo cái thuốc gì mà tăng hùng tâm tráng trí ba bốn tiếng, ta thấy hay hay nên cũng trộn chung vào luôn!” Khanh đệ hỏi vội: “Cái gì mà mạnh vậy, tăng hùng tâm tráng trí ba bốn tiếng?” Trác vừa vò đầu vừa nói: “Ta cũng không nhớ rõ lắm, hình như cái gì Vi, rồi lại A, đằng sau lại có chữ Gra nữa!” Há hốc miệng, khanh đệ chửi to một câu: “Mẹ kiếp, hóa ra lão cho ta uống thuốc tráng dương à!” Trác vỗ tay đánh bốp một cái vào đùi rồi cười lớn: “Đúng rồi, hóa ra chú cũng biết về y học đấy nhỉ!” Nhìn gói thuốc trên tay, nâng lên hạ xuống, Khanh đệ chần chừ hỏi: “Có tác dụng thật không đó, ta sợ uống vào chết quá.” Lão Trác bĩu môi nói: “Chú dám khinh thường nghề nghiệp của anh hả, lương y như từ mẫu, thuốc của anh uống vào cùng lắm là đau bụng, từ khi anh hành nghề tới giờ chưa chết mạng nào!” “Lão mà là lương y, có mà là dâm y thì đúng hơn.” Vài đoạn ký ức chạy trong đầu Khanh đệ tầm mười giây, liếc gói thuốc trên tay rồi mở ra, Khanh đệ thầm nhủ: “Liều thôi, cùng lắm là làm bạn với Vi Tiểu Bảo.” Nghĩ là làm, Khanh đệ một hơi nuốt hết số thuốc, rồi quay sang nói với mọi người: “Bây giờ chúng ta sẽ làm thế này.” Cả đám chúc đầu vào bàn luận một lúc, kẻ gật đầu, kẻ lắc đầu nhưng rồi lại gật đầu. Một phút ba mươi giây trôi qua nhanh như tên lửa, vòng lửa của Shingen cũng đã yếu đến mức đáng thương. Vòng lửa vừa tắt cũng là lúc kết thúc cuộc bàn luận, cả đám đứng sát vào nhau, vũ khĩ đã ở trên tay, trong không gian cũng vọng lại một tiếng cười: “Những con kiến cuối cùng vẫn là kiến, cố dãy dụa làm gì, thôi, chào thân ái và quyết thắng nhé, nhớ gửi lời hỏi thăm của bọn ta với Diêm Vương, ha ha ha ha!” “Bắt đầu đi anh Sanh!” Khanh đệ cũng vội vàng hét lên, nhưng một người như anh Sanh há phải là một kẻ chậm chạp, cây rìu sắt đột nhiên biến thành màu vàng, sát khí kinh khủng tỏa ra xung quanh đến khiếp người. “Aaaaaaaaa!” Một rìu bổ xuống không kém trong truyền thuyết tả về rìu mở trời đất của Bàn Cổ của Trung Quốc, những tiếng “ầm, ầm” xung quanh như phụ họa thêm cho anh Sanh. “Giết!” Khanh đệ ở bên cũng không thua kém, thuốc của lão Trác đã phát huy tác dụng nhất định, da mặt của hắn giờ đỏ bừng, toàn thân bốc khói mù mịt, kiếm thứ hai của Thuận Thiên chuẩn bị được chém xuống! Raito bên cạnh mở nhanh cuốn Death Note của mình ra, ghi nhanh một bút xuống, một cái tên đã xuất hiện: Kim Quang Thánh Mẫu. “Aaaaaaa!” Trong không gian vang vọng lại tiếng kêu thảm thiết của một người con gái, cùng lúc đó, Thuận Thiên đã chém xuống. Lưỡi kiếm khí màu vàng dài hơn hai trăm mét như chọc thủng bầu trời, băng đã tan, gió đã ngừng, vạn vật như nín thở đón nhận phán quyết của Thuận Thiên. “Ầm, ầm, ầm!” Những âm thanh trầm đục nói tiếp nhau, đất trời như sắp về lại thời kỳ Big Bang, không gian của Thập Tuyệt Trận đã như một tấm sắp vỡ. “Phụt!” Phun ra một vòi máu tươi, Khanh đệ hét lên với MC Thế: “Anh Thế, last hit đi!” Không phụ sự kì vọng của các fan, anh Thế hai chân ngang vai, tay trái cầm búa, tay phải tung chiếc dùi sắt (tác giả cũng không biết có phải sắt không!) lên không trung. Vặn eo một cái, một cú đập tinh tế như vận động viên bóng chày chuyên nghiệp của anh Thế đã đưa chiếc dùi vào đúng tâm điểm của những vết rạn nứt rồi: “Rắc, rắc, rắc!” Âm thanh chua chát quen thuộc như ta đấm vỡ một chiếc gương lại vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của mười tên trong Thập Tuyệt Trận: “Aaaaa!” Tất cả không gian, thời gian như dừng lại, những cặp mắt kỳ vọng của Khanh đệ, của anh Sanh, của Thế và Shingen, Raito đều hướng về cái dùi. “Bùng!” Tiếng nổ vang lên, đám người Khanh đệ bị thổi bay đi cùng quà tặng kèm là một luồng sáng chói mắt. Trời xanh, biển xanh xuất hiện trong mắt họ, bên cạnh họ là hàng ngàn xác người chất đống, máu chảy thành sông, xương trắng không đâu là không có, tiếng súng nổ vang lên ầm ầm bên tai họ. Ngẩn ngơ một lúc rồi Khanh đệ nhìn anh Sanh nói: “Thoát rồi, cuối cùng thì cũng ra khỏi cái địa ngục chết tiệt kia!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang