[Dịch]Loạn - Sưu tầm
Chương 27 : Tên lửa và thoát
.
“Rào!”
Chiếc tầu ngầm to như một hòn đảo đột ngột trồi lên, mùi sắt lạnh tỏa ra bốn phía, xộc thẳng vào mũi những con người đang lênh đênh bên trong cái niêu của anh Sanh, khiến tất cả rùng mình một cái.
“Con gì thế này?”
Anh Sanh hỏi mọi người xung quanh, Kiêu thấy thế nhanh nhảu nói:
“Em không biết, em không thấy nó nói chuyện!”
Sanh quay sang nhìn Kiêu với ánh mắt lạ lùng hỏi:
“Chú nói chuyện được với cá à?”
Kiêu gật gật đầu, mặt vểnh lên khoe khoang:
“Đương nhiên, hầu như loại nào em cũng biết, trừ cá vàng là em không thèm nói chuyện, tại nó quá ngu, mười giây trước nói gì, mười giây sau nó quên mẹ hết!”
Đám người Nhật ngồi trong niêu cũng mắt tròn mắt dẹt mà nhìn anh Thế (tên thật của Yết Kiêu là Phạm Hữu Thế.) như nhìn một con quái vật, Shingen hỏi:
“Vậy mi có biết đây là con gì không?”
Anh Thế lắc lắc đầu, nói thẳng:
“Đây là lần đầu tiên ta thấy một con vật to thế này, hồi trước bơi lạc ra biển có gặp một loại là cá voi nhưng nó lại không có hình dạng này!”
Đúng lúc này chàng thanh niên ngồi trong góc niêu mở miệng:
“Đấy không phải là loài vật, nó là thuyền!”
Shin quay lại nói:
“Chú đừng lừa anh, làm gì có cái thuyền nào chìm mà nổi lên được?”
Raito thở dài ngao ngán giải thích:
“Nó là phát minh mới, chuyên dùng để chìm xuống dưới mặt nước rồi bắn tên lửa đạn đạo lên, ta chỉ biết sơ sơ như thế, nói chung nó là một món vũ khí giết người từ dưới biển rất tốt!”
Anh Thế nghe tên thanh niên giải thích xong bĩu môi:
“Không phải chỉ là thuyền thôi sao, ngày xưa anh đục phải đến ngàn cái, mọi người cứ đợi ở đây, ta sẽ làm nó chìm lại xuống biển!”
Nói vừa dứt lời anh Thế đã nhảy “Ùm” một cái xuống biển, dòng nước trong vắt như H2O, mát lạnh bỗng chốc quấn lấy làn da màu đồng thau cùng thân thể cường tráng của Yết Kiêu. Như một con tôm, anh cong mình bắn thẳng đến gần chiếc tàu ngầm của địch, dùi và cây búa đã lăm lăm trên tay.
“Keng!”
Thanh âm chói tai, gay gắt của kim loại vang lên đến tận cái niêu của Thạch Sanh, cả đám đều hướng tầm nhìn về phía chiếc tàu, anh Sanh không biết lúc nào đã lôi cây rìu của mình ra, dường như có một sự nguy hiểm sắp ập đến.
“Cẩn thận!”
Tiếng hô như hổ gầm của anh Sanh cảnh báo cả đám đang chăm chú nhìn về mặt nước, con cá bằng sắt bắt đầu chuyển động, một cánh cửa trên thân tàu mở ra, một đầu tên lửa xuất hiện nhăm nhe nhắm về phía cái niêu.
“Vụt!”
Không hề báo trước, quả tên lửa đã hướng về phía cả đám mà phóng tới, một cột lửa đằng sau đuôi khiến không khí xung quanh bị vặn vẹo một cách dị thường. Âm thanh do bị phản lực đập vào tai mọi người khiến gần sáu mươi lỗ tai đau nhức, vài người do quá bất ngờ mà phải nằm vừa ôm tai vừa rên rỉ.
Như một người đội trưởng mẫu mực, anh Sanh tuy bị sức ép của quả tên lửa ép cho chiếc khố mỏng manh bay phần phật nhưng điều đó không khiến anh lo lắng, dơ cao cây rìu bổ củi của mình chém xuống một nhát:
“Xoẹt!”
Âm thanh ngọt ngào như cắt thịt nướng đã tiếng gầm rú từ món vũ khí im bặt, quả tên lửa đã bị nhát chém của Sanh mà biến thành hai nửa bốn mươi sáu mươi gần bằng nhau, bay về bên thuyền niêu.
“Ầm!”
Hai cột sóng cao gần ba mươi mét xuất hiện như đã báo hiệu cho đám ngồi trong niêu rằng họ còn sống, nhưng nụ cười trên môi chưa đến đã phải tắt ngay khi con từ con tàu, hơn hai mươi cái lỗ xuất hiện đồng loạt.
Shingen sau bất ngờ đã lấy lại tinh thần, hắn rút thanh katana bên hông ra nói với hai mươi bốn thuộc hạ của mình:
“Đứng lên hết cho ta, dưới trướng ta không có kẻ hèn nhát!”
Tiếng nuốt nước bọt của hai mươi bốn cái cổ họng vang lên, sự sợ hãi đã như ẩn như hiện có mặt trong tim họ nhưng lý trí không cho phép tinh thần họ sụp đổ, cùng rút vũ khí ra, đám thuộc hạ quỳ xuống nói lớn:
“Nguyện chết vì chúa công!”
Gật đầu một cái tỏ vẻ hài lòng rồi Shin quay sang nói với Sanh:
“Tráng sĩ, hãy kết đồng minh đi, có như vậy chúng ta mới thoát được khỏi đây!”
Anh Sanh nhìn Shin một lúc nói:
“Toàn nói nhảm, không thấy ta đang chiến đấu sao!”
“Được, vậy ta sẽ cùng chiến đấu!”
Vừa ném cho anh Sanh một viên thuốc an thần thì cũng là lúc hai mươi cái lỗ trên thuyền địch bắt đầu có dấu hiệu khởi động, quay lại nhìn đám thuộc hạ Shin hét lớn:
“Bày trận! Sơn!”
Đều như vắt chanh, bốn mươi tám cánh tay cùng múa trên không trung rồi nắm thật chặt lấy nhau, Shingen đứng giữa vòng tròn miệng lẩm nhẩm. Chỉ vài giây đồng hồ trôi qua, một bức tường cao hai mươi mét từ dưới biển trồi lên, cùng lúc đó tên lửa cũng đã phóng ra. Hai mươi tư thuộc hạ của Shin áp hai bàn tay vào bức tường như truyền công:
“Ầm!”
Tiếng nổ như xé tan bầu trời vang lên, thoáng chốc, mặt biển đã tràn ngập những cột lửa, tiếng xì xèo do phản ứng hóa học giữa nước và lửa vang lên, âm thanh đó làm cho những làn da ga của đám người anh Sanh đồng loạt mà nổi lên.
Mở mắt sau khi khói bụi đã lắng xuống, đập vào mắt Thạch Sanh là một bức tường nứt nẻ nhưng cực kỳ chắc chắn, đang định hô to lên thì đột nhiên hai mươi bốn người ngồi sụp xuống mặt niêu. Một dòng máu nhỏ đều đã chảy ra từ miệng mỗi người, hai bàn tay của Shin cũng run run nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười:
“Thành công rồi!”
Bức tường đổ rạp xuống mặt biển, nổi lềnh phềnh, họ không còn sức kiểm soát nữa rồi, một đòn vừa rồi đã khiến cả đám thoát lực nặng nề. nhưng trời xanh có mắt, bên tai họ vang lên một âm thanh như lời ca thiên sứ:
“Keng!”
Tiếng dùi của Kiêu như cứu rỗi những linh hồn đang lạc lối của cả đám, chiếc tàu ngầm đột nhiên chao đảo:
“Ào!”
Anh Thế từ dưới mặt nước nhảy vào chiếc niêu, miệng vừa thở vừa chửi:
“Mẹ nó chứ, không ngờ chiếc thuyền này bọc thép, còn dày năm mươi phân, đục gãy cả tay mới xong!”
Anh Sanh đang định vỗ vai an ủi Thế thì bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm từ đằng sau gáy truyền lại, không có chút chần nào, chiếc rìu trên tay đã biến thành một đường cầu vồng tiêu chuẩn hướng về đằng sau mà bổ tới.
“Grừ!”
Không biết lúc nào một tên cao gần ba mét, lắm cơ nhiều bắp đã xuất hiện từ sau đoàn người, màu da xanh lá cây kết hợp với chiếc quần đùi tôn vẻ đẹp quái thú của hắn. Hai nắm đấm dơ lên rồi đồng loạt hướng về anh Sanh mà tấn công.
“Mẹ kiếp, mi là thằng nào?”
Múa cây rìu đón đỡ cơn mưa nắm đấm, anh Sanh mở miệng chửi, nhưng trả lời anh chỉ là những tiếng gầm gè cùng cái miệng dãi nhớt mà thôi!
Liếc nhìn một đám đang nằm rạp trên niêu, anh Sanh cũng biết mình là người duy nhất còn sức lực chống đỡ hiện giờ.
“Bốp Bốp Bốp!”
Tiếng da thịt, cơ bắp va chạm vào nhau vang lên liên hồi, tên khổng lồ nhìn to nhưng cũng không thể làm gì được anh hùng Thạch Sanh của chúng ta. Do da thô thịt dày nên những nhát rìu bổ của anh Sanh cũng không làm gì được hắn mà chỉ lại một vết hằn mờ mờ, còn những nắm đấm của quần đùi cũng không thể trúng được người anh hùng của chúng ta.
Trận chiến xác thịt diễn ra được khoảng năm phút thì đột nhiên chàng thanh niên đang nằm trên niêu bật dậy. Tay ôm cái đầu đau như búa bổ, miệng đớp đớp chút không khí, hai mắt mờ đục cũng đã nhìn rõ hiện trường trận chiến.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn đám người Shin, Raito mở miệng hỏi, vừa rồi do sức ép của những quả tên lửa đạn đạo quá lớn mà hắn đã ngất đi khi nào không hay.
“Bọn ta bị thoát lực rồi, nhưng đổi lại cái thuyền cũng đã chìm, giờ đây xuất hiện tên da xanh này, Sanh anh hùng phải chiến đấu với hắn!”
Đã nắm bắt được chút tình hình đột nhiên Raito giật mình đánh thót một cái, ánh mắt xuất hiện nét hoang mang, bàn tay hắn sờ sờ mặt niêu miệng lẩm bẩm:
“Đâu rồi, đâu mất rồi?”
Thấy Raito hành động kỳ lạ, anh Thế đang nằm thở hỏi:
“Chú đang tìm cái gì thế?”
Raito hướng ánh mắt hoang mang về phái anh Thế hỏi dồn:
“Anh có thấy quyển sổ màu đen nào không?”
“Sổ màu đen?”
Anh Thế đần mặt hỏi, đưa tay lên đầu định gãi thì đột nhiên chạm vào một vật, vừa mới cầm lên định xem xét thì tên Raito đã nhảy xổ vào lòng anh Thế hét lớn:
“Đây rồi, may quá!”
Đẩy thằng khùng này xuống, anh Thế hét lên:
“Mẹ nó, đừng thấy anh mất sức mà làm càn nhé, một lần nữa anh sẽ đục thủng mông chú!”
“Hì Hì Hì.”
Raito gãi đầu cười trừ, rồi ánh mắt hắn nhìn về phái anh Shin hỏi:
“Anh Shin cảm thấy thế nào, có thể hoạt động được chưa?”
Shin gật đầu một cái rồi nói:
“Anh cần nghỉ khoảng một phút nữa, chú định làm gì?”
Ánh mắt của Raito đột nhiên xuất hiện chút ranh mãnh, hắn nói:
“Em trước khi ngất thấy anh có thể dựng lên một bức tường, anh chính là tướng Takeda Shingen nổi tiếng với chiến thuật: Phong, Lâm, Hỏa, Sơn đúng không?”
Shin gật đầu không chút chần chừ, dù gì cũng sẽ bị lộ, thà rằng tự mình thừa nhận:
“Đúng, chính là anh, thì sao?”
Raito tay chỉ về hướng hòn đảo nói:
“Anh có thể dùng Phong đẩy cái niêu về phái đất liền được không?”
Shin ngẫm nghĩ một lúc nói:
“Được, nhưng tên da xanh thì tính sao?”
Một nửa vầng trăng xuất hiện trên mép Raito, nét mặt đểu giả kèm theo lời nói nhỏ:
“Cứ yên tâm, khi nào người kia đánh ngã tên da xanh, anh hãy dùng gió đẩy niêu thật nhanh nhé!”
Ù ù cạc cạc, Shin hoàn toàn không hiểu gì cả nhưng vẫn gật đầu. Raito thò tay vào quần rút ra một cây bút, quyển sổ màu đen với hai chữ “Death Note” được mở ra, một chữ “Hulk” liền xuất hiện trên giấy.
Anh Sanh đang chiến đấu vất vả với con quái thú này thì bỗng nhiên khuôn mặt xanh lè bỗng trở nên vặn vẹo, tiếng grừ từ miệng hắn cũng nhỏ đi, thay vào đó là tiếng thở dốc rồi:
“Bủm!”
Một mùi hôi thối nồng nặc tức thì xuất hiện trong không khí, tên da xanh nằm bệt ra đất, một tay ôm bụng, một tay ôm mông mà lăn lộn. Thấy thế, anh Sanh cũng biết đây là lúc thoát khỏi cái tên này, giơ chân cao lên sút thẳng vào bụng Hulk:
“Đi rửa đít đi!”
“Tõm!”
Thân thể ba mét đã bị đá bay xuống biển nhưng đúng lúc này, một lần nữa mặt biển lại dao động mạnh mẽ, thấy vậy Raito hét lớn:
“Nhanh đi anh Shin, đi mau!”
Biết cơ hội đã đến, Shin cũng không hề chần chừ mà bắt quyết, một chữ Phong xuất hiện trên trán hắn, bàn tay chạm vào đằng sau cái niêu, một luồng gió mạnh từ tay Shin xuất hiện đẩy cái niêu lướt trên sóng.
“Ào!”
Mười chiếc tàu ngầm chỉ chậm hơn Shin mười giây đã đồng loạt trồi lên, cả bọn thở phào một hơi:
“May quá!”
Họ đã thoát nhưng lại đang hướng về hòn đảo đẫm máu mà không hề hay biết!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện