[Dịch]Loạn - Sưu tầm

Chương 25 : Vào trận

Người đăng: 

.
Trong một bụi cây gần đám quân của Trung Quốc…. “Mấy giờ rồi?” Anh Tuấn quay sang hỏi lão Bọ, họ đã ở đây được hơn ba mươi phút, chứng kiến toàn cảnh đến và lập trận của đám người Phong Thần. “Năm giờ năm mươi phút chiều, chỉ còn mười phút nữa là trời tối!” Anh Tuấn gật đầu tỏ vẻ đã biết, quân địch đã có cứu viện làm cho kế hoạch phá hoại chớp nhoáng của đội móc máy bị phá sản. Giờ đây, phải đợi khi nào mặt trời lặn, Ác Nữ của Ngân muội hiện hình mới làm tăng cơ hội đánh vào đội quân của địch hơn. Đột nhiên mây đen giăng kín bầu trời, cuồng phong bắt đầu kéo đến còn nhanh như bão giá, cát bui mù mịt đầy trời. Tại chính giữa hòn đảo, âm thanh chém giết vang vọng hơn bao giờ hết, làm cho người nghe cũng có cảm xúc tiêu cực. Một cảm giác lạnh gáy chợt xuất hiện đằng sau anh Tuấn, lại là mái tóc trắng, lại là khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt vô tình đến cùng cực, Ác Nữ đã xuất hiện, cô nói: “Sao ta lại ở đây, có chuyện gì vậy?” Thở dài một hơi, xinh đẹp thật đấy nhưng đôi lúc lại quá phiền phức, cả đội lại bỏ ra thêm năm phút giải thích cho Ác Nữ. Hình như sau khi thay đổi trạng thái, IQ của Ngân muội được tăng cao một cách đột ngột, chỉ với vài lời ngắn gọn nàng đã nắm bắt được, cuối cùng nói: “Vậy là nhiệm vụ của ta là lao vào và giết thôi đúng không?” “Ờ có thể nói là như vậy!” Anh Tuấn nói với giọng không thưởng không phạt, nhìn đám người chém giết một lúc rồi quay sang hỏi mọi người: “Các ngươi nhìn sức chiến đấu của quân địch xem có thể cân được bao nhiêu?” Anh Gióng miệng ngậm cọng cỏ đung đưa lạnh nhạt nói: “Trừ bọn Phong Thần ra, anh cân được cả team nó!” Cã đám đang ngồi xổm tý nữa thì ngã ngửa, đúng là Thánh có khác, phán thôi rồi, lão Bọ cũng đưa ra ý kiến: “Anh cũng chỉ ngại bọn Phong Thần, chứ mấy tên quèn này chắc chỉ hai kiếm thôi!” Lại một tên nữa ảo tưởng sức mạnh, anh Tuấn thật muốn chửi to, Tử Tiêu bên cạnh có vẻ khiêm tốn hơn nói: “Ta thấy tên cưỡi con ngựa đỏ kia cũng đáng sợ, còn lại thì vô tư đi!” Con Sói vừa giải quyết nỗi buồn ở bụi cỏ bên cạnh xong, chạy lại nói ngay một câu bốc mùi: “Ta chả xoắn ai, chỉ sợ đồng đội ngu thôi!” Cả đội lại nháo nhào, kẻ cân bản đồ, kẻ gánh team, nói chung là ảo tưởng đến nỗi làm người nghe muốn bịt hai lỗ tai lại. Anh Tuấn đã chịu hết nổi, gầm lên: “Tất cả im lặng đi!” Không khí lặng im đã được lấy lại, thấy lời nói có hiệu lực, Tuấn e hèm một cái rồi phát biểu: “Không được khinh địch, theo như ta thấy, khoảng giữa quân địch khá yếu, đánh vào đó sẽ có hiệu quả hơn!” Tất cả hướng ánh mắt của mình theo tay chỉ của anh Tuấn, rồi gật gù, lão Bọ nói: “Được đấy, ở giữa toàn cầm vũ khí thô sơ lại ít, sẽ dễ hơn đám đông cầm súng máy ở đằng trước!” Kế hoạch đã được vạch ra, còn lại chỉ là tấn công thôi, đoàn người ở giữa cũng vừa tầm, ba trăm quân của Nhạc Phi thôi. Theo như những thông tin trong cái đầu tuyệt vời lưu lại, tác giả nhớ không nhầm, đám này hồi xưa cân được một tổ đội mười nghìn thằng thì phải, chưa kể tên Nhạc Phi to con, ánh mắt sắc như hổ săn mồi, đang đứng như một vị thần giữa ba trăm người mà chỉ đạo. *********** Chính giữa chiến trường, một tràng đồ sát đang diễn ra rất kịch tính… Bào Lạc được Đát Kỷ dựng lên giữa trời, thân trụ tỏa ra sức nóng khủng khiếp, không khí xung quanh do bị ảnh hưởng cũng trở nên hết sức vặn vẹo. Mười con rồng được khắc trên Bào Lạc như mười dòng nham thạch quấn xung quanh thân trụ, đôi lúc lại có một ngọn lửa phóng ra từ đó, nhìn rất đáng sợ. “Đừng sợ, bỏ tay ra đi!” Tiếng nói từ đằng sau Khanh đệ như xuyên thẳng vào óc của đoàn người, tất cả đều giật mình rồi nhìn quanh, người tạo ra âm thanh đó chính là hai chị em họ Vương. Trên tay mỗi người đều xuất hiện một loại nhạc cụ, người chị ôm một cây đàn cổ, còn người em thì hai bàn tay đang đặt một cây tiêu trên môi. Mọi người nhìn một lúc rồi anh Huệ gật gật đầu ra hiệu, vừa bỏ tay khỏi tai, tiếng nhạc từ hai người liền phát ra, một đàn một sáo tiêu vào không khí tạo thành một vòng bảo hộ. “Hay quá!” Mê mẩn trong tiếng nhạc, Khanh đệ không thể kìm lòng mà phải thốt lên, một khúc “Nhất Tiễn Mai” làm mọi người say đắm. Như một con gió mùa xuân đánh tan hết thảy mọi u buồn, khiến lòng người khoan khoái. “Là nàng! Chính là nàng!” Lão Du đáng đứng trong hàng ngũ bỗng nhiên thì thầm một câu, hai dòng lệ đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt già nua của Đại Thi Hào. Ngơ ngẩn bước đến bên cạnh, đôi môi đã khô thâm trở nên run run, đang định bước đến thì Khanh đệ hét lên: “Cẩn thận!” Một tia lửa từ Bào Lạc đã bay về phía họ, trên trời, Đát Kỷ bỗng nhiên nở một nụ cười mê hồn, thì thầm nói: “Không ngờ cũng có một kẻ nữa dùng âm, thật thú vị!” Ném cho Tỳ Bà Tinh cùng Trữ Kê Tinh một cái gật đầu, hai người em của Đát Kỷ không nói một lời nào mà cùng chuyển tông. “Thiên Tiên Tử!” Thúy Kiều đang đánh đàn bỗng giật mình một cái, ngón táy lướt trên phím đàn cũng khựng lại thoáng chốc, ánh mắt trong suốt hướng lên không trung, nơi Đát Kỷ đang đứng. Miệng ngọc mở ra, Hồ Ly Tinh đã bắt đầu một điệu múa mê hoặc. Hai tay áo rung lên phóng ra hai dải lụa hồng mềm mại kết hớp với bộ trang màu trắng ngọc làm tăng thêm phần dụ hoặc. Lắc chiếc eo thon một cái, ném ra một ánh mắt mê hồn cho đám quân ở dưới, rồi bắt đầu hát: “Thiếu nữ trong trắng vào chốn bụi trần, Lần đầu gặp nhau bên hồ Tây Tử! Chẳng hiểu được phải trái, thị phi, Một mối tinh mang theo bao nỗi hận!” Tiếng ca trong sáng không nhiễm chút khói bụi trần gian vang vọng khắp đảo, quân lính của bên Nhật như say mật ngọt, ánh mắt đờ đẫn mà tiến thẳng về phía bên trái của hòn đảo. Tại đây, Thập Tuyệt Trận như một con cá sấu mở sẵn miệng chờ mồi, từng người rồi từng người bước vào, không một tiếng la hét, chỉ có máu phụt lên mà thôi. Không chấp nhận yếu thế, bên phía các Idol cũng bắt đầu đẩy tiến độ lên cào trào, lần lượt từng người đứng vào vị trí, đội hình đã không còn toán loạn như trước nữa. Khác hẳn với chị em họ Vương và Đát Kỷ, bài hát của các Idol không hồ thống khổ, bi thương mà lại mang lại nét thanh xuân tươi trẻ làm những con người đang bị mê hoặc bởi điệu múa của Đát Kỷ tỉnh giấc. Quân lính bên Nhật như ăn phải thuốc tăng lực, cơ bắp đột nhiên phình to, tốc độ cũng được gia tăng không ngừng, khiến cho đám binh lính của Trung Quốc đang lao lên bị đẩy ngược lại. Một bài “Watashi no ai” của các idol đã kéo trận chiến về thế cân bằng. “Cứ thế này, sẽ chẳng đi đến đâu, có lẽ chúng ta phải xuất hiện thôi!” Anh Huệ nhìn toàn đội rồi nói một câu, đáp lại là hai cái gật nhanh như điện của Gi và Ga, hai tên này đã nóng lòng lắm rồi dường như chỉ ra một hiệu lệnh thôi là sẽ lao lên. Khanh đệ cũng không biết nói gì, hắn không giỏi về nhìn thế trận cho lắm nên nghe lời anh Huệ. Nhìn thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, nhẹ nhàng rút thanh đao bên hông ra, tính gió, tính lực một lúc rồi hô to một tiếng như sấm rền: “Lên!!!” Sau tiếng hét, từ trong bụi rậm, đoàn người Khanh đệ nhảy ra giữa trận chiến, như một chiến thần, anh Đinh vừa lao lên đã ném ra một con rồng lửa càn quét. Sự thật là mỗi ngày anh Đinh chỉ ném được ra một con rồng mà thôi, nhưng mỗi lần ra trận anh đều ném luôn để lấy tinh thần. Thất Hổ Tướng cũng tạo thành một thế trận bảy người tiêu chuẩn, món vũ khí đã từng làm mưa làm gió một thời nay lại được sử dụng lại, Hỏa Cầu cùng Hỏa Hổ liên tục được dùng, lửa bắt đầu lan rộng và nhanh như bệnh đậu mùa. Qua một tuần lăn lộn cùng anh Tuấn, đám người Văn Miếu đã có tiến bộ rõ rệt, trận hình đã không còn lộn xộn nữa, thay vào đó, chắc chắn như tường thành. “Giết hết đám người này cho ta!” Một tên cao to, tay cầm Phương Thiên Họa Kích chân đạp một con ngựa đỏ như máu xông lên hét to, làm cho anh Huệ đang chặt một tên làm hai mảnh khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, một từ đồng loạt xuất hiện trong óc hai người: “Cao thủ!” Lờn vờn một lúc, anh Huệ phá tan sự im lặng giữa hai bên: “Xưng danh đi, anh không giết thằng không có tên!” Nhảy xuống ngựa, tên thanh niên nói: “Anh tên Lã Bố, chấp chú bốn chân, không thua lại bảo dùng đồ!” Anh Huệ trề môi khinh bỉ nói: “Anh thấy tốt nhất là chú nên lên ngựa đi, một con súc sinh mà thôi, nó có thể làm khó Nguyễn Huệ ta sao?” Lã Bố thấy vậy cười to một tiếng rồi nhảy lên ngựa quát: “Tốt, vậy ta không khách sáo nữa!” “Mẹ, hóa ra gặp thằng không biết xấu hổ!” Chửi thầm một câu, anh Huệ bắt đầu tiếc khi nói câu vừa rồi, nhưng lời nói như bát nước đổ đi làm sao lấy lại, thủ một thế, hai tay nắm chặt thanh đao không một kẽ hở. Lã Bố thấy vậy vỗ vào mông ngựa một phát, Xích Thố như một Ferrari lao đến, cuồng phong cùng cát bụi hướng về mắt anh Huệ nhằm cản tầm nhìn. “Cheng!!” Hai món vũ khí va chạm vào nhau, tạo ra những tia lửa, cả hai đều ngang sức sau màn khởi động. “Ầm Ầm!!” Đột nhiên mặt đất nơi anh Huệ cùng họ Lã đứng nứt toạc ra, tạo hình giống hệt như một mạng nhện, cả hai cùng ngửa mặt lên trời cười to: “Tốt lắm, thống khoái!” Cùng lúc này, trong lùm cây phía hậu phương Trung Quốc, sáu người hai ngựa đang nằm bẹp trên đất, khuôn mặt đã được đắp bởi bùn lầy, anh Tuấn nhìn năm người còn lại rồi ra mệnh lệnh: “Đánh nhanh thắng nhanh!” Cả đám gật gật đầu, rồi hòa mình vào ánh chiều tà nhuốm màu máu, đội đánh lén đã bắt đầu công việc của mình!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang