[Dịch]Loạn - Sưu tầm
Chương 2 : Gặp toàn Thánh
.
Hồng Khanh giật mình đánh thót một cái, mình được ở chung với với Thánh Trần a, cười hì hì tiến lại gần Trần Quốc Tuấn (tên thật của Trần Hưng Đạo):
“Em chào anh Tuấn, sau nay em sẽ ở cùng với anh ạ!”
Ánh mắt của anh Tuấn lướt khắp người hắn làm hắn sởn da gà, hắn thầm nghĩ “chẳng lẽ anh Tuấn có đam mê đặc biệt!”:
“Anh đến đây lâu chưa ạ!”
“Ờ anh đến từ tuần trước, mà thằng Trãi về nhà chưa?”
“Trãi nào ạ?”
“Anh cũng chả biết nó bảo nó tên là Nguyễn Trãi! Nó chưa về à, chú mày biết nấu cơm không?”
“Có, mà anh bảo gì cơ, Nguyễn Trãi á!”
Anh Tuấn nhìn Hồng Khanh như nhìn một thằng đần khinh bỉ nói:
“Chẳng lẽ chú không phải người Việt à, anh nói rõ ràng rồi còn gì, thôi đi nấu cơm đi anh đói rồi!”
Hồng Khanh hết gật rồi lại lắc đầu, ngáo ngáo ngơ ngơ bước vào nhà bếp “ly mì vừa úp xong còn chưa kịp ăn a!”.
Mở ngăn tủ, lục lọi một lúc hắn liền thấy được một thùng gạo để trong góc, mở ra thì hết mất rồi, lật đật chạy ra phòng khách:
“Anh Tuấn ơi, hết gạo rồi!”
Đang xem đá bóng anh Tuấn nói:
“Hết thì sang nhà 9012 xin đi!”
Nói xong lại quay sang nhìn TV, hôm nay PSG đá với Chelsea, anh Tuấn hình như là fan của PSG cổ vũ nhiệt tình lắm, đập bàn đập ghế ầm ầm. Vừa bước ra khỏi của anh Tuấn lại nói vọng ra:
“À nhớ xin thêm rượu nữa nhé!”
“Thánh Trần của chúng ta đây a, chỉ biết ăn với uống, như mấy ông chồng văn phòng về nhà là chúi mắt vào cái TV, ta đang lạc ở đâu thế này!”
Đi đến cuối hành lang là nhà 9012, tìm mãi mà không thấy cái chuông nào, hắn thầm nghĩ: “Quái nhỉ, thế kỷ 25 gì mà không có chuông cửa là sao?” tức mình Hồng Khanh liền đập ầm ầm vào cửa.
“Ra đây, ra đây!”
Cửa mở ra, một thằng nhóc ló mặt ra, ánh mắt như dò hỏi Hồng Khanh:
“Ta đến xin gạo!”
“Ồ mi là nhà nào thế, mà sao không dùng chuông, đập cửa là bị điện giật đấy!”
“Làm gì có chuông mà dùng, ta có mù đâu?”
Thằng nhóc bĩu môi khinh bỉ nói:
“Không biết dùng thì nói là không biết, dùng chứng minh thư dơ lên cái màn hình này này.”
Tay thằng nhóc chỉ vào cái màn hình trên cửa, Hồng Khanh liền lấy chứng minh thư trong túi quơ quơ qua cái màn hình, một âm thanh vang lên:
“Vũ Hồng Khanh đến nhà bạn!”
“Đm, xịn thế nữa à!”
Thằng nhóc lại nói:
“Thế bây giờ đã biết chưa, mà lấy gạo à, lấy bao nhiêu thế?”
“Anh Tuấn bảo ta đến lấy nhưng không nói bao nhiêu cả, à mà lấy cả rượu nữa nhé!”
“Tuấn phòng 9010 à, hôm kia vừa lấy năm mươi cân cơ mà, ăn gì mà nhanh thế?”
Nói xong thằng bé liền lấy một cái bút dắt sau lưng, liếm liếm đầu bút rồi vẽ lên tường một bao gạo, khoảng một phút sau, bao gạo rơi đánh “đùng” một phát xuống hành lang. Thằng bé lại vẽ một vò rượu dưới sàn nhà, còn ghi là “Bồ Đá” nữa chứ.
“Xong rồi đấy cầm về đi!”
Hồng Khanh còn đang mắt tròn mắt dẹt nhìn đống sản phẩm ở trên sàn nhà, thấy cửa sắp đóng hắn liền hỏi:
“Mi tên là gì thế?”
“Mã Lương!”
Ném cho Hồng Khanh một câu thằng bé liền đóng cửa cái “rầm”. Cúi xuống định cầm bao gạo lên không ngờ nó không nhúc nhích tý gì, xắn xắn tay áo, kéo lê bao gạo đến gần cửa nhà mình, thở phì phò như sắp chết. Hắn lại đập cửa hét:
“Anh Tuấn ra cứu em!”
“Cái gì thế!”
Mở cửa ra anh Tuấn nhìn thấy Hồng Khanh đang nằm bẹp trên hành lang thở như sắp chết, cúi xuống anh Tuấn hỏi:
“Chú bị làm sao thế, bị thằng nào đánh à?”
“Bao gạo nặng quá em không bê nổi, kéo về đến đây thì thoát lực không đi được nữa.”
Nhìn về hướng tay chỉ của Khanh anh Tuấn thấy bao gạo to đùng nằm đó, tiến lại gần lấy hai ngón tay móc vào cái bao, cái bao bị nhốc bổng lên ngang mặt, anh Tuấn liền ném cho Hồng Khanh một câu làm hắn nghẹn họng:
“Có một trăm cân thôi mà, chú yếu thế, còn rượu đâu?”
“Em vác cái bao còn suýt chết, rượu vẫn ở cửa nhà thằng Lương kia kìa.”
“Thế chú qua lấy rượu đi, để lâu mất bây giờ!”
Cố gắng đứng dậy, lê lết đến trước cửa nhà Mã Lương lần nữa, nhìn bình rượu to bằng nửa thân người, hắn chỉ biết cười khổ. Đang đứng suy nghĩ làm cách nào chuyển bình rượu thì một con ngựa liền tiến đến gần hắn hì một phát làm hăn giật mình. Một thanh niên tầm hai mươi tuổi đang nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực.
“Chú là ai mà đứng trước cửa nhà anh thế?”
Đoán tên này cũng thuộc loại số má trong lịch sử, Hồng Khanh khép nép cúi chào một cái:
“Em tên Khanh, vừa bảo Mã Lương cho bình rượu nhưng nó ta quá em không bê được. Anh là ai.”
“Anh tên Gióng, bình rượu có gì mà chú không bê được?”
Kẹp bình rượu vào nách anh Gióng tiến lại gần hỏi.
“Không ngờ là Phù Đổng Thiên Vương a!” Khanh ngờ vực hỏi:
“Em tưởng anh lên trời lâu rồi mà, anh cũng bị lạc đến đây à?”
“Anh chẳng biết, anh đang ngủ trên lưng ngựa trên trời bỗng một cái hố hút anh vào, thế là đến đây!”
“Sặc, thế anh lên trời không có việc gì làm hay sao mà lại ngủ thế?”
“Anh cũng buồn vì việc đó đây, lên trời xong Ngọc Hoảng chẳng nói chẳng rằng phong anh chức Quan Chăn Ngựa, toàn ăn với ngủ chả làm việc gì, đến đây vui hơn, có máy tính có thể chơi game cho đỡ buồn.”
“Làm thần mà cũng khổ vậy sao, thật may mình là người thường a!”
Ngồi chém gió trên trời dưới bể với Thiên Vương khoảng nữa tiếng bống từ đằng sau lưng hắn có một tiếng chửi:
“Thằng Khanh đâu, không đem rượu về còn la cà ở đó làm gì hả?”
Hóa ra là anh Tuấn, mặt mũi đỏ phừng phừng đang tiến lại gần, đang định chửi thêm một câu bỗng nhìn thấy Thiên Vương anh Tuấn khép nép nói:
“A anh Gióng, đi chơi về ạ, rảnh không sang nhà em làm vài chén.”
“Chú Tuấn đấy à, ờ anh cất con ngựa đã rồi sang chơi với chú, thằng em này nói chuyện hay phết đấy, ha ha ha.”
*****
Buổi tối, Nguyễn Trãi cũng đã về, không ngờ nhà thơ vang danh một thời của nước ta lại bị lé, tròng mắt cứ dạt sang hai bên nhìn giống hêt một con cóc. Được cái, hồi xưa từ quan ngao du mười năm, học được nhiều món ăn ngon, tài nghệ có khi còn hơn cả đầu bếp cung đình thời đó ý chứ.
Anh Gióng với thằng nhóc Mã Lương cũng đã đến, đang ngồi xem bóng đá với anh Tuấn, phút thứ tám mươi tám Chelsea làm thêm một bàn nâng tỷ số lên 2-0 làm anh Tuấn tức lộn cả ruột. Hỏi ra mới biết là cá độ với Nguyễn Trãi, ai thua phải rửa bát một tuần, Nguyễn Trãi đang đứng nấu cơm mà cười phun cả nước bọt vào chảo.
Cơm dọn lên, hình như hồi xưa toàn ngồi đất nên bàn tròn ăn cơm trong nhà đã bị chặt mất bốn chân biến thành một cái mâm cơm. Qua vài tuần rượu, Hồng Khanh đã hơi ngất ngây, đấy là hắn còn dùng chén nhỏ chứ như anh Tuấn, anh Gióng toàn uống bát, đến thằng nhỏ Mã Lương cũng nhìn Hồng Khanh với anh mắt khinh bỉ.
“Chú làm thế nào mà lạc vào thời này thế?”
Anh Gióng hỏi anh Tuấn, Tuấn chỉ biết lắc đầu rồi nói:
“Em cũng không biết, đang ngồi với mấy anh em uống rượu với Diêm Vương thì bị hút đến đây.”
“Chú cũng bị hút đến đây à?”
Anh Gióng quay sang hỏi Hồng Khanh:
“Vâng em vừa đi làm về, bị hút lên trời đái cả ra quần, còn nghe thấy một âm thanh bên tai nữa chứ, hình như là Lạc Long Quân bắt em đến đây.”
“Lạc Long Quân?”
Cả bàn đều hướng ánh mắt dò hỏi về phía Hồng Khanh:
“Vâng lão còn chửi em mấy câu cơ!”
“Lạ nhỉ, lúc anh bị hút vào có nghe thấy tiếng nói nào đâu?”
Anh Gióng thì thầm một câu, nhưng vị Thánh của chúng ta ăn mà lớn bổng nên tâm hồn ăn uống đã đè cái nghi vấn xuống, cầm bát rượu lên “Zô” một tiếng làm anh em cũng quên chuyện bị hút đến đây.
Tàn cuộc vui, giường ai nấy ngủ, Hồng Khanh trước khi nhận phòng thì mới biết chỉ cần nắm tay vào cửa rồi tưởng tượng ra căn phòng của mình là phòng hắn sẽ y chang tưởng tưởng. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn tưởng tưởng ra căn phòng trọ của mình ngay, ở đâu quen đấy a, níu kéo chút ký ức cũng tốt.
Tắm rửa sạch sẽ, nằm vắt tay lên trán nhìn đồng hồ trên phòng chỉ ba giờ sáng hăn mới nhận ra một điều: hắn bị mất ngủ. Với tay lấy bộ quần áo, mở cửa phòng, ra ngoài uống một ly nước, hắn ngơ ngẩn tự hỏi đi hỏi lại:
“Tại sao hắn lại bị chuyển đến đây, một thằng sinh viên không có tài năng gì đặc biệt lại có thể ở chung với những người nổi tiếng trong lịch sử? Lại còn siêu năng lực gì gì đó nữa chứ, hắn không có nó. Tiếng nói của Lạc Long Quân vẫn còn vang vọng bên tai hắn, số phận bắt mình phải đến đây, số phận chó chết.”
“Đùng!!”
Một tiếng sét đánh ngang trời, hình như sắp mưa, mở cửa nhà đứng ra hành lang nhìn về phía cột sét, hắn thấy thật giống cảnh tưởng mà mình bị đưa đến đây.
Lại có người sắp đến rồi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện