[Dịch]Loạn - Sưu tầm
Chương 16 : Sói ca
                                            .
                                    
             “Bốp Bốp Bốp!!”
Ba phát tát như trời giáng từ Khanh đệ đến mặt người thanh niên đang nằm  trên đất, nhưng một điều kỳ diệu xuất hiện “Hắn vẫn không tỉnh!”. Phải  biết mỗi phát tát của Khanh đệ tuy đã khống chế, giảm lực xuống, nhưng  vẫn cỡ trăm cân một cái a.
“Tạt nước vào mặt hắn đi!”
Lão Du ở bên cạnh nói chen vào, Ngân muội cũng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý,  thấy vậy Hồng Khanh nắm lấy cổ người lõa thể, lôi xềnh xệch đến bờ sông  Kỳ Cùng.
“Tõm!” một tiếng, khuân mặt anh tuấn bị bàn tay gấu của Khanh đệ dìm  xuống nước, qua khoảng ba mươi giây chờ đợi, tiếng “Òng Ọc” đã vang lên,  cái đầu ngẩng lên kèm theo một tiếng chửi:
“Đm thằng nào chơi ông! Không biết ta sợ nước sao!”
Vuốt nước trên mặt xuống, ánh mắt mang phần tức giận bắt đầu đánh gia  xung quanh. Khi đang định mở miệng chửi thêm một câu thì khuân mặt anh  tuấn giật giật vài phát, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Ngân muội. Người  thanh niên làm một động tác hất tóc tiêu chuẩn, bước lại gần Kim Ngân:
“Người đẹp có thể cho ta biết tên không?”
Cố nén cười thành tiếng, Lão Du cùng Khanh đệ như hai tên dở hơi hết ho  lại khục khặc bên cạnh Kim Ngân làm nàng đỏ hết cả mặt, không hài lòng  với một già một trẻ, tên đẹp trai trầm giọng nói:
“Cười gì mà cười, có tin ta cho các ngươi xuống sông chơi với cá không hả?”
Lão Du đã hết kìm nén nổi, cười to nói:
“Ha ha ha, lão phu sống trên đời gần sáu mươi năm, tán gái cũng có thể  nói có thành tựu nhưng vẫn chưa đặt được công phu cởi truồng hỏi tên  người đẹp như mi!”
Khuân mặt người thanh niên cứng đơ, cúi xuống nhìn tấm thân trần như  nhộng của mình, đang loay hoay không biết làm sao thì Ngân muội đã ném  cho hắn một câu làm cho hắn suýt hộc máu:
“Người gì mà lắm lông thế không biết, làm hỏng đôi mắt của ta rồi!”
“Khặc khặc khăc, Khanh đệ đỡ ta mau, ta sắp chết vì buồn cười rồi, ha ha ha!”
Dưới đất Khanh đệ cũng đang lăn lộn mà ôm bụng, tên thanh niên mặt mũi đỏ bừng lao đến người Khanh đệ nắm lấy áo hắn mà nói:
“Cởi áo ra cho ta mượn, cười gì mà cười lắm thế!”
Thấy thằng bé tủi thân quá, Khanh đệ cũng không trách móc gì, vừa cởi áo vừa nói:
“Lần sau nhớ cạo lông nhé, dầy thế kia lúc cởi truồng cũng không biết thằng nhỏ có lạnh không, ha ha ha!”
Qua năm phút loay hoay, hai chân xỏ vào hai tay áo, ngắm trước ngắm sau,  thấy không hở chỗ nào, lúc này người thanh niên mới mở miệng:
“Các ngươi là ai, sao lại ở chỗ này?”
Ngẫm nghĩ một lúc, Khanh đệ nói:
“Chúng ta chỉ đi du lịch mà thôi, còn mi là ai, sao lại cởi truống mà chạy đến đây?”
Nghi hoặc nhìn đám người Khanh đệ, cởi truồng đại ca giọng đã trầm xuống nói:
“Du lịch? Thế người hướng dẫn của các ngươi đâu?”
Khanh đệ vẫn bình thản trả lời:
“Chúng ta đi tự túc không được sao?”
“Không được!”
Câu trả lời của tên này làm nhóm Khanh đệ giật mình, một cảm giác nguy  hiểm bắt đầu xuất hiện trong óc, lùi lại một bước Khanh đệ hỏi:
“Sao lại không được?”
Người thanh niên đặt hai tay xuống đất, lông trên người hắn bắt đầu mọc  dài ra, khuân mặt cũng vặn vẹo biến hình, cái miệng như một chậu máu  xuất hiện, chỉ mười giây ngắn ngủi, một con sói hiện ra trước mắt Khanh  đệ:
“Vì đây là khu vực cấm!”
Con sói nhảy lên cao, hai móng vuốt sắc như dao cạo hướng về phía Khanh  đệ mà tấn công, trong đầu đám người Lão Du xuất hiện một chữ:
“Nhanh!!”
Đúng ra rất nhanh, hai trảo múa lên dày đặc như lưới trời, tấn công hết  vào mọi bộ phận trọng yếu của Khanh đệ, tuy vậy Khanh đệ cũng không  hoảng loạn, rút Thủy Kiếm ra nhanh như cắt đâm vào cổ hộng Sói ca.
“Tại sao lại tấn công chúng ta, bon tôi không làm gì sai cả!”
Khanh đệ đẩy lùi được Sói ca liền cố giải thích, nhưng con Sói vẫn cứng  đầu tấn công, lần này bằng tốc độ kinh người, hắn nhảy ra đằng sau Hồng  Khanh, mở cái miệng đầy răng sắc nhọn hướng mông người nhân vật chính  đớp một cái:
“Cốp!” 
Tiếng răng cạp trúng đá vang lên, hóa ra lão Du đã kịp viết một chữ cản  cái miệng của Sói ca lại tạo thời gian cho Khanh đệ lộn một vòng ra xa.
Nhổ đám đá vụn trong miệng xuống đất, Con sói hằm hè nhìn lão Du, cái  miệng hú dài một tiếng, lao về đại thi hào. Sợ hãi lùi lại một bước, tay  lão Du vung lên, một bức tường chữ hiện lên trước mặt, cản đường tấn  công của con sói. Nhưng tốc độ sụp đổ của hàng chữ còn nhanh hơn tốc độ  viết của lão Du, cái miệng sắp cắn đến đầu lão thì đột nhiên khựng lại,  rồi “Rầm” một tiếng, tấm thân cao ba mét màu bạc đã ngã xuống.
“Cún con thật khó bảo!”
Mái tóc trắng dài cùng khuân mặt băng tuyết xuất hiện, Khanh đệ từ đằng xa chạy lại nhìn chằm chằm vào Ngân muội hỏi:
“Trời còn chưa tối, sao cô đã xuất hiện rồi!”
Ngân muội quay đầu lại đang định nói gì đó thì bỗng ngã xuống, hai tay Khanh đệ nhanh như chớp đỡ lấy thân thể nàng.
“Ngất rồi sao!”
Thì thầm một câu, rồi quay sang liếc con sói đang nằm co giật trên mặt  đất, nhìn cái đầu to  đang dần dần biến thành mặt người, đặt Ngân muội  xuống đất, tiến lại gần Sói ca:
“Sao mi phải tấn công, bọn ta còn chưa kịp giải thích cơ mà!”
“Đau quá, khó chịu quá!”
Cái miệng Sói ca rên rỉ kêu lên, lúc này Khanh đệ mới để ý, trên lưng  hắn có khoảng hai chục cây kim nho nhỏ đang cắm chi chít trên đó:
“Ra tay nhanh thật, một giây mà ném ra gần ba chục cây châm!”
Thầm nói một câu rồi Khanh đệ đặt cây kiếm lên cổ Sói ca mà lên tiếng:
“Nếu không muốn chết thì đừng cử động, nói cho ta mi là ai!”
Người thanh niên cố mở miệng nói:
“Muốn giết cứ giết, ta, Dương Trung chưa bao giờ sợ bọn điệp viên các ngươi!”
Ngẩn người một cái, Khanh đệ mông lung suy nghĩ:
“Điệp viên gì, điệp viên nào, thằng này nói cái mẹ gì thế?”
Dí sát cây kiếm vào cổ Sói ca, Khanh đệ trầm giọng:
“Mi đang cắn nhảm cái gì thế, chúng ta đã nói rồi, bọn ta chỉ đi ngang qua đây mà thôi!”
Dương Trung đau đớn dưới đất cười to:
“Đi ngang qua đây, bọn mi bay đến đây à, năm chốt canh gác, một bãi mìn,  đi ngang thật giỏi a, muốn giết cứ giết, đồng đội sẽ trả thù cho ta!”
“Đúng là bọn ta bay đến đây!”
Khanh đệ nói, Sói ca nằm dưới đất ngẩn người rồi hét lớn:
“Không thể nào, ra đa trong doanh trại sẽ phát hiện ra bọn mi mới đúng, không có chuyện đó, ta không tin!”
Thở dài một hơi, hóa ra là một sự hiểu lầm không hề nhẹ, ngồi xuống nhổ  hết đám kim cắm trên người Dương Trung, Khanh đệ mở miệng:
“Hiểu lầm hết cả rồi, mi cứ để bọn ta giải thích đi!”
Một hồi giải thích đã mất gần hai giờ, Sói ca thì ngồi ngẩn ngơ nghe như  thằng đần, hết gật rồi lại lắc đầu, cuối cùng hắn thở dài:
“Hóa ra chuyện nhân vật lịch sử đến đây là có thật a!”
Lão Du đang ngồi uống rượu bên canh nói chen vào:
“Đúng là người trẻ tuổi không có tý kiên nhẫn nào, hại bộ xương già của ta a!”
Sói cả đỏ hết cả mặt, hắn tên là Dương Trung, thuộc tiểu đội biên phòng  đang đóng quân ở đây. Theo như hắn kể, hồi trước hắn là lính đặc nhiệm  chấp hành nhiệm vụ của đất nước, đánh lại bọn điệp viên Phương Tây, bị  một tên Ma Sói cắn một cái vào mông, sau khi đau ốm một tuần hắn liền  biết hóa sói.
Nhưng từ đó, hắn mang trong mình tính hoang dại của dã thú, thích ăn  thịt sống, uống rượu say là hóa sói, ngày trăng tròn thì dục hỏa dâng  cao, phải tìm gái để giải quyết. Cùng vì thế mà ăn nhầm bạn gái cấp  trên, may do có cống hiến nên bị đá về đây làm lính biên phòng. Về đây  được gần năm đã nắm trùm, ăn chơi phè phỡn, hôm qua cũng do nhậu say mà  sáng nay trần truồng.
Nghe Sói ca kể tiểu sử làm một già một trẻ cảm thán không thôi, lão Du tiến lại vỗ vai Dương Trung nói:
“Tiểu đệ à, ngươi phải biết kìm nén chứ, nhớ hồi xưa ta ăn nhầm Thúy Vân  mà không động vào được Thúy Kiều, nay nghĩ lại thật là tiếc a!”
Hai người thanh niên ném cho lão già này cái nhìn khinh bỉ, ba người  ngồi chém gió đến xế chiều thì Ngân muội cũng đã tỉnh, vừa mới mở mắt  nàng đã nhảy dựng lên tay nắm con dao hét:
“Con cún đâu!”
Sói ca đang ngồi chém gió mà giật mình đánh thót, trốn sau lưng Khanh đệ  ló mặt ra nhìn Kim Ngân, thấy vậy Khanh đệ tiến lại gần Ngân muội giải  thích một tràng. Nữ thần băng tuyết vừa nghe vừa đưa đôi mắt sắc lạnh  nhìn Dương Trung làm hắn run bần bật.
“Người đẹp à, đừng giận ca nha, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi mà!”
Như một cậu cún ngoan ngoãn, cái đuôi thò ra ngoe nguẩy như lấy lòng Ngân muội, nhưng băng thì mãi mãi là lạnh, Ngân muội nói:
“Mi là ca của ai, tuổi mi làm cháu ta còn không xứng, biến qua một bên!”
“Dạ, em biến!”
*********
Trong một mảng rừng xứ Bắc nước ta, một đoàn người đang đứng tập trung  lại, nhìn tên nào cũng như hung thần ác sát. Một người tầm bốn mươi đứng  lên nói:
“Anh em Lương Sơn đã đến đủ chưa?”
Một người cầm quạt phe phẩy tiến lại gần nói:
“Còn thiếu Lý Quỳ và Lâm Xung thì là đầy đủ!”
Tống Giang gật đầu tỏ vẻ đã biết, đội quân Lương Sơn là đội đánh tiên  phong vào nước Việt, nhân số tầm năm ngàn người, do thám đã cử đi, giờ  chỉ chờ đủ đội hình, canh ba sẽ tiến công.
“Tông Giang đại ca, đệ đến đây!”
Tiếng nói như sấm nổ phát ra từ Hắc Toàn Phong làm mọi ánh mắt đều hướng  về phía hắn, Lâm Xung đi bên cảnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán thở dài.
“Đệ làm gì mà đến muộn thế, không biết quân lệnh như sơn sao?”
Tống Giang bực tức nói với Thiết Ngưu nhưng đổi lại là khuân mặt đen cười hì hì:
“Có gì đâu, không phải hô xung phong, tiến lên giết mấy trăm tên thôi  sao, đại gia đây đánh rắm một cái là chúng vãi cả ra quần rồi!”
Không thể nói gì hơn, Tống Giang quay sang nhìn đoàn người rồi cất giọng trầm ra lệnh:
“Mọi người hãy nghỉ ngơi, canh ba sẽ là lúc tiến quân, đánh nhanh thắng nhanh, rượu mừng sẽ chờ mọi người!”
“Hù hù hù!!!”
Tiếng hét của năm ngàn người báo hiệu một trận chiến kinh thiên sắp sửa nổ ra! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện