[Dịch]Loạn - Sưu tầm

Chương 14 : Di chuyển trong đêm

Người đăng: 

.
Mọi người như chết lặng, tiếng nói trầm thấp uy nghiêm từ Thuận Thiên phát ra khiến trái tim họ nảy lên liên hồi. Nuốt một ngụm nước bọt lớn xuống cổ họng, anh Tuấn mở lời: “Lạc Long Quân!! Có phải ngài chính là Long Quân trong truyền thuyết với Âu Cơ không?” Những người xung quanh cũng chăm chú lắng nghe, đây chính là câu hỏi xuất hiện trong óc họ lúc này. Tiếng nói từ Thuận Thiên từ tốn như muốn xoa dịu tâm hồn trôi đến tai mọi người: “Đúng vậy các con của ta! Ta chính là Lạc Long Quân mà các con nghĩ đến!” Dừng một chút rồi Lạc Long Quân lại nói: “Hình như ở đây thiếu vài người đúng không? Mà thôi, sự tình đã cấp bách lắm rồi, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn!” Mọi người nín thở chờ đợi, không khí vui vẻ lúc đầu như chưa từng có, không ai dám thở mạnh dù là một hơi: “Mọi người có lẽ đã biết rõ lý do ta đưa mọi người đến đây!” Cả đám cùng gật gật đầu, họ tuy nghỉ ngơi ăn chơi nhưng vẫn là những người đứng đầu thiên hạ, một sự tình như vậy họ đã sớm đoán ra rồi: “Không phải chỉ có mình ta đưa các ngươi đến đây, bọn Thần bên Trung Hoa, Nhật Bản rồi Tây Phương cũng lần lượt đưa kẻ thù của chúng ta về!” Nhiều tiếng thở dài cùng vang lên, vẫn là chiến tranh, máu lửa tứ phương, xương cốt chồng chất, tiếng khóc than tiếng tiếc hận của ngàn vạn người lần lượt xuất hiện trong hồi ức của những vị anh hùng ngồi đây. “Vậy nên các ngươi chính là những kẻ thay đổi vận mệnh dân tộc ta, và Hồng Khanh người có Thuận Thiên Kiếm chính là người ta tin tưởng trao quyền kêu gọi, các người có hai nhiệm vụ: -Một là phải bảo vệ dân tộc, không cho kẻ thù chiếm đoạt mảnh đất linh thiêng này! -Hai là đi theo Hồng Khanh, bảo vệ hắn. Nếu hắn chết, thì mọi năng lực của các người cũng tan biến theo, nhớ kỹ lời ta!” Mệnh lệnh từ Lạc Long Quân khiến cả đám ngơ ngẩn nhìn Hồng Khanh, một chàng trai trẻ tuổi, gầy yếu lại có tầm quan trọng như vậy sao? Thanh Thuận Thiên bỗng nhiên phát ra ánh sáng cực mạnh chiếu lên người Khanh đệ, một hình xăm con rồng như ẩn như hiện mà lượn quanh thân thể hắn. Khí thế của bậc quân vương làm cả đám quỳ rạp xuống nền nhà. “Đây là ấn ký của ta, nếu bất kỳ ai trong các nguơi làm hại Hồng Khanh vậy thì chỉ có cái chết mà thôi, ta cũng sẽ làm kẻ đó ngàn năm sống trong kiếp súc sinh, bị trăm vạn người chà đạp!” Nói xong câu cuối cùng, ánh sáng cũng theo đó mà biến mất, Thuận Thiên lại lẳng lặng chui vào chiếc nhẫn trên tay Khanh đệ, nhìn lướt qua khuân mặt ngẩn ngơ của đám người, Khanh đệ xấu hổ mà ho khan một tiếng: “Như mọi người đã nghe, chúng ta không thể ngồi im phải không, đệ cũng không phải là mạnh mẽ gì nhưng sẽ luôn đứng lên mà chống lại kẻ địch!” Vẫn im lặng, hình như mọi người vẫn còn shock sau màn vừa rồi, Khanh đệ lại mở lời: “Ê mọi người có nghe em nói không thế!” Vừa dứt lời, Chị Hai đang ôm Tiểu Tượng hét lên: “May quá, mấy hôm trước ta còn suýt giết Khanh đệ, may quá đi mất, Tiểu Tượng a, lần sau ta có định làm gì ác thì nhớ ngăn ta lại nhé!” Tiểu Tượng cũng lắc lắc cái vòi như đồng ý, nó dương hai cái tai to đùng bay đến Khanh đệ cọ cọ vào người hắn như xin lỗi, Khanh đệ thầm nghĩ: “Đúng là có kẻ quyền thì trong mắt mọi người đều là kẻ dễ thương a, lần trước còn oánh ta gần chết, nay đã như cún thế này!” Anh Tuấn cũng hồi phục lại nhìn Khanh đệ vỗ vai nói: “Chú cứ yên tâm, có anh ở đây thằng nào động đến một cọng lông của chú, anh đảm bảo mẹ nó cũng sẽ không nhận ra nó là con gì!” Lão dâm y cũng phụ họa theo: “Khanh đệ cứ yên tâm, tuy anh không khỏe nhưng độc dược trong thiên hạ anh không biết một ngàn cũng tám trăm, ghét thằng nào cứ chỉ mặt cho anh, đảm bảo thằng đấy đi vệ sinh không cần rặn!” Tám mươi hai vị tiến sĩ cũng tiến lại tay bắt mặt mừng, tiếng chúc mừng rồi vỗ mông ngựa vang lên liên hồi làm mũi Khanh đệ như bị cúm mà ửng đỏ hết cả! Cố thu cái miệng cười ngoác ra của mình Khanh đệ nói: “Cảm ơn mọi người, đệ sẽ cố hết sức mình, bây giờ chúng ta có nên chuẩn bị gì không?” Anh Gióng từ nãy ngồi im không nói gì, hóa ra đang ngồi chẻ tăm, đưa cho Khanh đệ một cái rồi nói: “Chuẩn bị cái gì, cứ đi thôi, anh có mỗi con ngựa mà, bay được, chạy được, chú cứ ngồi với anh nhé!” “Đấy, có mỗi anh Gióng là tâm lý, mấy tên kia chỉ chém gió là giỏi!” Khanh đệ thầm hô một câu, rồi gật đầu, đám người cũng hô phải, họ đến đây mang mỗi cái xác chả có đồ đạc gì mà chuẩn bị cả, thiếu thì có Mã Lương kia, chỉ sợ thằng bé không đủ nước bọt liếm đầu bút mà vẽ thôi. *********** Bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng tràn ngập vạn vật bằng thứ ánh sáng dịu nhẹ của mình tạo cho người nhìn một cảm giác mát lạnh. Gió mùa xuân mang chút ẩm ướt lướt qua khuân mặt của Khanh đệ, hắn đang ngồi trên chiến mã của anh Gióng mà bay. “Anh Gióng à, tốc độ tình yêu đi anh, thằng em bị gió đánh rát mặt lắm rồi!” Anh Gióng thì lại lạnh nhạt nói: “Chú chả biết gì cả, đây là tốc độ chậm nhất rồi, có năm trăm cây một giờ thôi mà! Chú nhìn bên cạnh kìa, đám rùa của lũ tiến sĩ cũng bay ngang mình rồi!” “Ai bảo rùa là chậm nhỉ, rùa gì mà bay năm trăm cây trên giờ thì ta cũng muốn chậm như rùa a!” Khanh đệ thì thầm rồi lại nhìn sang hai bên, bên trái là đám rùa của Văn Miếu tám mươi hai tướng, anh Tuấn ngồi con to nhất, một tay cầm bình rượu, một tay vỗ vai người lái nhìn rất phong cách. Bên phải là hai con voi, Đại Tượng và Tiểu Tượng đã hóa thành bản thể, một con đực một con cái sóng vai nhau mà bay. Bụng xệ chạm gót chân mà bay cũng ngang ngựa anh Gióng. “Đúng là không nên nhìn hình thể mà đánh giá tốc độ a!” Châm ngôn của vài bộ phim nước Nhật bỗng xuất hiện trong óc Khanh đệ. Nhìn voi chán rồi quay sang nhìn người, hai Chị cưỡi voi mà thực ra là nằm trên voi thì đúng hơn, ngắm trăng ngâm thơ, tiếng nói như chuông gió làm màn đêm bớt phần tịch mịch. Chỉ có mỗi Ngân muội là ngồi ngẩn ngơ, ôm chặt voi, mồ hôi cứ chảy ròng ròng: “hóa ra là sợ độ cao!” Khanh đệ thực muốn cười to một tiếng, Ác nữ ngày nào giờ không khác tiểu miêu là mấy, trông thế này có phải dễ thương không, cứ cầm dao làm gì không biết! Bay một lúc đã đến nơi cần đến, cửa khẩu Hữu Nghị, Lạng Sơn. Sau khi bàn bạc với nhau, mọi người đều chọn nơi đây là nơi khởi đầu, với mười lối vào nước ta, khả năng rất cao Trung Quốc sẽ tập kích ở đây. Vừa xuống đất anh Tuấn đã cầm cái ipad 10 to như tờ báo mà chọc ngoáy, khoảng năm phút trôi qua, anh Tuấn hô to: “Anh em đâu rồi, lại đây hết nào!” Gần trăm cái đầu cùng chúi xuống nhìn cái ipad dưới đất, hình ảnh 3D trồi lên, bản đồ Lạng Sơn đã hiện ra trước mắt mọi người, chỉ vào một điểm anh Tuấn nói: “Vùng này tám phần mười là núi, là một nơi dễ thủ khó công, nếu địch chiếm được chắc chắn chúng ta sẽ gặp khó khăn, trên cao đánh xuống, thiệt hại là không thể đong đếm!” Không một ai nói lời phủ nhận, cửa ngõ của nước ta luôn là một cứ điểm nguy hiểm, nếu không thủ vững, bị cô lập thì chỉ chờ chết mà thôi. “Chúng ta phải phân tán ra thôi, tuy ít người cũng phải làm, quá nhiều yếu điểm rồi!” Chị Đại đúng là đại tướng ngàn năm, vừa nhìn bản đồ đã phân tích được lợi hại rồi, Chị Hai thì chỉ vào một ngọn nói ghi Mẫu Sơn rồi nói: “Ta nghĩ nên chia làm mười tổ đội rải rác khắp ngọn núi này!” Anh Tuấn gật gật đầu nói: “Hồi trước anh đánh quân Nguyên cũng dùng kế này, còn một nơi là Ải Chi Lăng, anh sẽ thủ ở đấy, có ai đi theo anh không?” Quét mắt nhìn mọi người, đội hình quá ít, nếu chia nhỏ sẽ rất khó, một người trong tám mươi hai tướng đứng lên nói: “Tôi cùng mười anh em sẽ cùng thủ với đại tướng!” Anh Tuần nhìn người vừa tiến lên rồi nói: “Quá nhiều rồi, chỗ anh chỉ cần năm người thôi, hay chia cho các đội khác đi, anh một mình cũng đã cầm chắc năm phần thắng rồi!” Đúng là Thánh Trần, tuy biết nguy hiểm nhưng không để anh em khổ cực, chịu áp lực gấp đôi người thường mà thảnh thơi như không, anh Gióng thấy vậy cũng không thua kém nói: “Một mình anh một cổng thôi, hồi trước anh có mỗi một mình mà cân cả ngàn thằng mà!” Mọi người đều nghẹn họng, hai anh đã cân hai cổng rồi, giảm bới áp lực cho mọi người, nhưng nam nhi đổ máu cũng không thể đổ lệ, ánh nhìn mang theo sự đáng kính từ cả đám đều hướng về hai người này. Khanh đệ thấy vậy cũng không chịu thua kém, dù gì thì mình cũng luyện tập mười năm nay, không thể là bùn vàng trong quần được, hắn hô lớn: “Một mình đệ cũng xin một cổng!” Mọi ánh mắt đều hướng về phía hắn, anh Tuấn lắc lắc đầu: “Không được, chú là một phần tử quan trọng, nguy hiểm không được nằm trong từ điển của chú, để việc này cho bọn anh đi! Anh khuyên chú ở hậu phương với lão Trác, lão Trãi với nhỏ Mã Lương!” Lời anh Tuấn được mọi người ủng hộ, đúng vậy, Khanh đệ là một củ khoai nóng bỏng, rơi một cái là về với đất ngay. Không chịu thua, Khanh đệ rút Thuận Thiên ra rồi nói: “Ra đi, đàm Gao này!” “Rống!!!” Mười tiếng rồng ngâm vang lên, làm xáo trộn màn đêm yên tĩnh, mười thân ảnh cùng xuất hiện, Khanh đệ mở lời: “Đệ xin giới thiệu, đây là mười vị rồng canh giữ Thuận Thiên, có họ đệ sẽ không sợ nguy hiểm nữa rồi!” Uy áp từ mười người thanh niên làm chân tay cả đám bủn rủn, Gao đỏ ngáp ngáp nói: “Gọi chúng ta ra có việc gì, không biết là đến giờ ngủ rồi sao?” Khanh đệ bực tức nhìn mười tên ngáo ngơ này: “Đánh nhau đến nơi rồi còn ngủ cái gì, ngủ ngàn năm chưa chán sao?” Gao Trắng nghe thấy đánh nhau thì mắt sáng như đèn ông sao: “Đâu, đâu đánh nhau ở đâu, Khanh đệ đúng là tri kỷ a, ta thích nhất là đánh nhau đấy!” Bó tay với cái bọn ất ơ này quá, Khanh đệ thở dài: “Còn chưa đánh, nhưng sắp rồi, bây giờ là đang sắp xếp đội hình thôi!” Gao Trắng bĩu môi nói: “Chuẩn bị mà cũng gọi, còn chưa đánh mà, mất thời gian quá đi, khi nào đánh thì hẵng gọi anh ra nhé!” “Vụt!!” một tiếng, đám Gao lại chui vào Thuận Thiên, để lại ánh mắt ngẩn ngơ của đám người anh Tuấn, Khanh đệ cười nhẹ một cái: “Thế nào, đủ sức thủ một cổng chưa?” Anh Tuấn chẳng nói chẳng rằng tiến đến gõ một cái thật mạnh vào đầu Khanh đệ: “Dám giấu đồ à, thằng nhóc này cũng quá âm hiểm đi!” Rồi anh Tuấn vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, vậy cho đệ một cổng, anh em cũng nên hạ trại đi thôi, đêm nay anh sẽ gác!” Mười phút trôi qua, lều trại đã ngay ngắn dựng lên, một đêm trước trận chiến cứ thế mà trôi qua!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang