[Dịch]Loạn - Sưu tầm

Chương 13 : Thuận Thiên và lời kêu gọi

Người đăng: 

.
Từ biệt lão Bọ, Khanh đệ và đám rồng cùng nhau trở về, lúc đi cười đừa trở lại nỗi buồn đã tràn ngập trong mắt. Trong quán café chỉ có lão Bọ và Tử Tiêu, một người thì vừa xem TV vừa cười khềnh khệch, còn một người tay cầm điếu thuốc, miệng nhâm nhi ly café đã gần cạn, bỗng nhiên lão Bọ mở miệng: “Tử Tiêu, mi đã theo ta được bao nhiêu năm?” Câu hỏi bất ngờ từ lão Bọ khiến Tiêu đệ ngẩn người, trầm ngâm một lúc rồi hắn nói: “Tính đến hôm nay, tôi đã theo ngài được ba trăm sáu mươi ba năm!” Gật gật đầu lão Bọ lại nói tiếp: “Thời gian trôi thật nhanh, nhớ ngày nào, mi vẫn còn là đứa nhỏ tay cầm kẹo mút nhìn ta và hỏi: -Ông là ai?” Ký ức ùa về trong đầu óc của lão Bọ, lão vẫn nhớ như in ngày hôm đó, một ngày trời nắng chang chang như đổ lửa, một thằng nhóc đứng một mình trong công viên nhìn hắn. Đôi mắt thằng bé không phải màu đen cũng chả phải xanh mà là màu tím, đúng chính xác là màu tím. “Sao con lại đứng ở đây, bố mẹ con đâu?” Thằng bé nhìn nhìn người thanh niên mang ánh mắt già nua một lúc rồi mở cái miệng nhỏ nhắn ra: “Họ bỏ tôi ở đây rồi đi mất rồi!” Không thể tin vào tai mình, lời nói phát ra từ đứa trẻ năm tuổi lại có nội dung như thế: “Con không sợ sao? Ta nghĩ con phải khóc khi bị bỏ lại chứ?” Thằng nhóc lại ngẩng mặt lên nói: “Khóc là gì?” Lần này lão Bọ đã thực sự bị lời nói của thằng bé làm cho mê muội, nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói khàn khàn vang lên: “Con không biết khóc là gì à? Đó là nước từ đôi mắt con chảy ra khi tâm trạng con vui hoặc buồn, chẳng lẽ con chưa từng khóc?” Lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn, Tử Tiêu nghi hoặc hỏi: “Tôi chưa từng khóc, khi mẹ tôi khi sinh tôi ra, tôi đã cười, chẳng lẽ con người nhất định phải khóc sao?” Hai ngàn năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên có người hỏi lão Bọ vấn đề này: “Khóc là gì, tại sao phải khóc, chẳng lẽ trời bắt ta sinh ra phải sợ hãi mà khóc, chẳng lẽ khi buồn ta không thể cười, cười trời, cười đất, cười thiên hạ!” “Đúng con người không nhất thiết phải khóc, nhóc con, mi đã bị bỏ lại ở đây chi bằng đi theo ta, ta sẽ cho mi đứng trên đỉnh cao mà cười thiên hạ?” Lần này Tử Tiêu nở một nụ cười ranh mãnh mà nói: “Ông là ai, tại sao ta phải đi theo ông?” Lão Bọ nhìn thằng bé lém lỉnh cười, bỗng nhiên trong thâm tâm lão xuất hiện một niềm vui chưa hề có, bàn tay lão Bọ đưa lên, một quả bóng nước tròn tròn đã nằm trong tay, giơ nó ngang mặt Tử Tiêu: “Ta là thần tiên đấy!” Nhìn quả bóng nước trước mặt, đôi mắt tím sáng bừng lên, nó hỏi: “Thần tiên là gì? Có thể ăn kẹo mút không?” Nhìn thằng bé giơ giơ cây kẹo lên, khuân mặt lạnh ngàn năm của lão Bọ bỗng nở hoa, hóa ra đứa trẻ vẫn chỉ là một thằng bé ngây thơ: “Ha ha ha, thần tiên có thể bay, có thể thổi lửa phun nước, sống ngang trời đất, còn kẹo mút, mi ăn được bao nhiêu ta sẽ cho mi ăn bấy nhiêu!” Thằng bé chỉ chờ có thế, gật đầu mạnh một cái rồi nói: “Được, ta sẽ đi theo ông! Mà nói trước ta ăn nhiều lắm đấy nhá!” Đưa bàn tay gầy của mình ra trước mặt Tử Tiêu, lão Bọ cười: “Ha ha ha, tốt lắm, một lựa chọn thông minh, ta không để mi thất vọng đâu! Mi tên là gì?” Nắm lấy tay lão Bọ, giọng nói trong vắt. êm tai của đứa trẻ con vang lên: “Ta tên là Hoa Tử Tiêu, nhưng từ nay chỉ còn là Tử Tiêu mà thôi!” Gật đầu một cái, lời nói của lão Bọ tỏ ra hài lòng: “Được, từ nay ta sẽ gọi mi là Tử Tiêu, còn mi cứ gọi ta là Lão Bọ là được!” ********* “Tại sao lão lại hỏi vấn đề này?” Âm thanh từ Tử Tiêu vang lên đã kéo lão Bọ khỏi dòng ký ức ba trăm năm, nhìn thằng bé trước mặt mình đã lớn, một tiếng thở dài từ lão Bọ: “Hơn ba trăm năm rồi, ta và mi đã nhìn hết mọi vật trên đời, bản lĩnh mi cũng đã học gần hết, cũng đến lúc kết thúc cái sự nhàm chán này đi thôi!” Lão Bọ càng nói càng khó hiểu làm Tử Tiêu cũng mông lung không biết gì, hắn lại hỏi: “Lão định đi à?” Đôi mắt già nua của lão Bọ đánh giá người học trò trước mặt, lời nói cùng cái nhìn xoáy sâu tiến về phía Tiêu đệ: “Vẫn câu hỏi ba trăm năm trước, mi có đi theo ta không?” Lần này Tử Tiêu nhìn lão ranh mãnh mà mở lời: “Vậy ta cũng hỏi lão câu hỏi ba trăm năm trước, đi theo lão có gì tốt!” Tiếng cười từ lão Bọ như muốn phá tan cái quán café nhỏ: “Ha ha ha, không có gì tốt, chỉ có một sống hai chết mà thôi!” “Được, ta đi theo lão, nhớ mua kẹo mút nhé!” “Không sợ sao?” “Vốn ta sinh ra đã chẳng sợ gì rồi!” Hai người một cái ba trăm năm, chỉ cần một ánh mắt mà thôi!!! ******* Khanh đệ và đám rồng sau khi ăn chơi nhảy múa một hồi đã về đến nhà, mười người cười toét miệng còn người còn lại chả biết khóc thật hay giả vờ khóc. Khanh đệ thầm nghĩ: “Lần sau dù bị Ngân muội vác dạo lùa, ta cũng không dẫn mấy con giun này đi chơi, thực là hại não mà!” Cả lũ khi từ quán StinkBug trở về, vì thấy không khí chán quá, đám Gao đã mở miệng đòi đi biển, thế là cả lũ bay một hồi đến Đồ Sơn. Vừa xuống đến nơi, đám Gao như chuột yêu gạo hét to mà lao như điên xuống biển, không thèm để ý xung quanh mà nuy vì môi trường luôn. Mà cũng công nhận mấy con rồng này lúc hóa thành người đẹp trai cực điểm, ánh mắt trong suốt mơ màng, lông mày lá liễu, cặp môi mỏng vểnh lên khinh đời kết hợp với thể hình chuẩn men đã làm một đàn ong bướm lao vào như thiêu thân. Mỗi tên tay ôm hai em mà chém gió tung trời: “Em này tên gì thế, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa!” Cô gái đang nỉ non trong lồng ngực Gao Đỏ lên tiếng: “Anh hỏi gì kỳ quá, người ta mới mười tám còn chưa biết yêu là gì đâu nhá!” Gao Đỏ khềnh khệch cười: “Thế giờ nằm trong ngực anh đã biết yêu chưa?” Người con gái nói: “Không thèm để ý anh, mà kia là người quen của anh sao?” Lấy tay chỉ về phía Khanh đệ đang ngồi xây lâu đài cát một mình, Gao Đỏ cùng nhìn theo, phun ra một câu làm tên nhân vật chính tý hộc máu mà chết: “Không phải đâu, chỉ là người khuân vác đồ mà thôi!” Cô gái cũng gật đầu đồng ý với Gao Đỏ: “Thảo nào xấu trai thế, khuân vác là đúng rồi!” ******** Thu đám Gao đang biểu tình vào thanh Thuận Thiên, mở cửa bước vào nhà, đập vào mắt Khanh đệ là một mái tóc vàng đang ngồi sa lông, mùi thơm từ đó phát ra, sộc lên mũi kéo Khanh đệ tiến lại gần. Vừa định gọi Ngân muội thì đập vào mắt hắn là lão Trác đang quỳ gối xuống, cầm lấy tay Ngân muội mặc sức sờ soạng nắn bóp, còn mắt Ngân muội thì lim dim, nửa nhắm nửa mở: “Bỏ tay ra lão dâm y, ban chiều mà đã giở thói đồi bại hả?” Lão Trác chưa kịp lên tiếng thì Khanh đệ đã chạy đến cầm bàn tay Ngân muội rồi gạt đôi móng heo ra khỏi, thấy vậy lão Trác xua xua tay nói: “Người anh hùng, không phải thế, ta đang chữa bệnh mà!” Khanh đệ bĩu môi nói: “Đến cả lời nói cũng trôi chảy như nước, đảm bảo là đã bị bắt nhiều lần rồi, ta thật xấu hổ về lão mà, uổng danh thần y a!” Bỗng nhiên một luồng không khí lạnh từ đằng sau gáy Khanh đệ xuất hiện, quay mặt lại đã thấy mái tóc trắng dài cùng cái nhìn sắc lạnh như dao của Ngân muội: “Không phải chứ, sao hôm nay ta lại đen đủi thế này, biến hình thật đúng lúc a!” Thực sự Khanh đệ chỉ muốn kêu to với lão thiên bất công, lần nào nắm tay gái cũng dính biến hình, giọng nói như băng tuyết lại vang lên: “Cho mi hai giây để bỏ tay ta ra, không thì đảm bảo từ nay mi sẽ phải đi vệ sinh bằng một tay!” Rụt tay lại nhanh hơn cả rút kiếm, Khanh đệ mở miệng: “Không phải đâu Ngân muội à, ta chỉ bảo vệ muội mà thôi!” Bên cạnh lão Trác có cơ hội trả thù chêm thêm một câu: “Đến cả lời nói cũng trôi chảy như nước, đảm bảo là đã bị bắt nhiều lần rồi, ta thật xấu hổ về người mà, uổng công làm anh hùng a!” Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười, gậy ông đập lưng ông mà, mới năm phút trước còn khí khái, lẫm liệt, giờ đây thì giống như bị bắt gian vậy. Đúng lúc tang gia bối rối thì anh Tuấn và anh Gióng từ ngoài cửa tiến vào mang theo một đám người, ồn ào mà tiến vào, vừa thấy Khanh đệ anh Tuấn đã nói ngay: “Khanh đệ về rồi à, lại đây chào các anh đi nào, toàn nhân tài nước ta đó!” Cúi đầu chào to một tiếng, rồi quay sang hỏi anh Tuấn: “Đám người này là ai thế anh, tiểu đội nào mà đông thế?” Anh Tuấn cười cười giải thích: “Thằng em đến sau mà không biết à, đếm xem có bao nhiêu người!” Lẳng lặng đếm nhẩm một lúc, rồi nói: “Tám mươi hai người, mà họ là ai thế?” Anh Tuấn nhìn Khanh đệ như nhìn thằng đần, gõ một cái thật mạnh vào đầu hắn rồi nói: “Văn Miếu tám mươi hai Tiến Sĩ đấy, chú giả ngu hay ngu thật thế hả?” Khanh đệ giật mình nhớ lại lời lão Bọ, hắn nghĩ thầm: “Không phải lão Bọ nói mai mới đến sao, không ngờ đến sớm hơn một ngày lận, có lẽ kế hoạch nên làm đêm nay thôi!” Hai mươi phút sau mọi người đã đông đủ cả, lần này do quá nhiều người nên cả đội phải lên tầng thượng ăn uống, mỗi người một bát rượu to tướng, đang chuẩn bị uống bỗng Khanh đệ đứng lên nói: “Mọi người bình tĩnh, nghe em nói một câu đã!” Cả lũ hướng ánh mắt về phía Hồng Khanh mà dò hỏi, hắng giọng một cái rồi cất lời: “Hôm nay đủ mọi anh hùng ở đây, ngoài kia đang chuẩn bị có chiến sự, chúng ta không thể ăn không ngồi rồi mà nhìn khói lửa tứ phương được, đệ nói có phải không?” Mọi người cùng đồng thanh hô “Phải”, Khanh đệ lại tiếp lời: “Nhưng chúng ta không quyền không thế, không thể ra mặt mà sai khiến người dân được!” Mọi người lại gật đầu, không ai nói lời nào cả mà chỉ trầm ngâm, Khanh đệ từ trong người rút ra thanh Thuận Thiên giơ cao lên trời hét: “Trong tay đệ là Thuận Thiên Kiếm, nay đệ kêu gọi mọi người cùng đứng lên mà chiến đấu, bằng mồ hôi nước mắt đổi lại hạnh phúc vạn dân, mọi người có dám đi cùng đệ không?” Nhìn thanh kiếm trong tay Khanh đệ, mọi người cùng đồng loạt đứng lên, tiếng nói từ Thuận Thiên bỗng phát ra: “Chào các con của ta, ta là Lạc Long Quân!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang