[Dịch]Loạn - Sưu tầm
Chương 11 : Tương lai khó đoán
.
Đường phố Hà Nội, mặt trời đã lặn, nhiều ngôi nhà xung quanh bắt đầu sáng đèn, xe cộ cũng đông đúc hơn, mọi người đang cố chạy nhanh để về với gia đình của mình.
Giờ này cũng là giờ các đôi nam thanh nữ tú bắt đầu hoạt động và công viên luôn là địa điểm lý tưởng bàn chuyện yêu đương hoặc đánh trận giả. Xa xa, một đôi nam nữ đang đuổi nhau, chàng trai tay xách nách mang khổ cực chạy, nữ thì tay cầm dao chém loạn xạ, văng tục chửi bậy ngập trời.
“Dâm tặc đứng lại!!”
Từ ngữ trong sáng từ chiếc miệng nhỏ nhắn như hoa anh đào phun ra, chàng trai thì càng chạy càng hăng, ngoái đầu lại nói:
“Ta không phải dâm tặc, cô hiểu lầm rồi!”
Vừa chạy vừa ra sức giải thích, Khanh đệ cảm thấy bỗng dưng muốn khóc a.
“Hiểu lầm cái đầu người, ban mày ban mặt nắm tay ta, sờ mó lợi dụng, may mà ta tỉnh lại không thì không biết mi định làm gì, đứng lại, cấm chạy!”
Nhiều cặp đôi xung quanh đều hướng cặp mắt tò mò nhìn Ngân muội và Khanh đệ, một em đang nằm trong lòng tình nhân mở miệng:
“Đấy anh xem, người ta tình cảm thế kia cơ mà!”
“Anh không muốn em vác dao lùa anh thế đâu, rõ ràng là đòi nợ mà!”
Cô gái bĩu môi:
“Thế mà đòi là tình thánh này nọ, đấy là cách để tăng thêm không khí nóng bỏng trong tình yêu đấy, anh chả biết cái gì cả!”
Chàng trai gật gù ra vẻ đã hiểu hắn thầm nghĩ:
“Thề này chưa hay, tình thánh ta phải bị rượt bằng mã tấu hoặc dao phay có khi nóng bỏng hơn cái loại này a!”
Tràng đuổi rượt yêu thương diễn ra thêm khoảng ba mươi phút nữa, Ngân muội đã bắt đầu thấm mệt, bước chân cũng chậm lại, Khanh đệ thấy vậy tượng sự việc đã nguôi ngoai tiến lại gần xin lỗi:
“Tôi sợ cô rồi, có gì phải từ từ bình tĩnh chứ!”
Vừa dứt lời thì một vệt sáng lóe lên, đường dao sắc lạnh xoẹt qua ngay cổ hắn, may cho Khanh đệ đã ngửa cổ né kịp thời. máu nóng dồn lên não, vặn tay một cái túm vào cổ tay Ngân muội, “Keng” một tiếng, con dao đã nằm dưới đất.
“Cô thật cứng đầu, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt! Để tôi xem nào, có đau không?”
Ngồi ôm cổ tay nhưng ánh mắt Ngân muội vẫn sắc lạnh nhìn Khanh đệ, giọng nói như băng tuyết ngàn năm vang lên:
“Ta không một dâm tặc như mi thương hại!”
Giật lại cánh tay bị thương, rồi lẳng lặng đi đến một cái ghế ngồi xuống. Khanh đệ cười khổ, suốt hai mươi mốt năm nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp sự tình như thế này. Lẽo đẽo đi sau lưng Kim Ngân, Khanh đệ đâu có dám ngồi cùng, chỉ đứng mà suy nghĩ, cố vận hành bộ não tìm lời giải thích.
Ba mươi phút trôi qua, một người ngồi một người đứng mặc kệ dòng người qua lại, cuối cùng Khanh đệ lại là người mở miệng trước:
“Trời tối rồi, chúng ta phải về thôi, cô còn đau không?”
Ngân muội vẫn im lặng không nói gì, không khí càng làm cho hắn bối rối:
“Cô không cần phải im lặng như vậy chứ, tôi đã nói sự tình không phải như cô nghĩ, tôi đang đi chơi với cô mà, hãy nhìn đống đồ mà cô mua này!”
Vừa nói Khanh đệ giơ một tá hành lý lỉnh kỉnh mà Kim Ngân đã mua, cuối cùng Kim Ngân cũng đã ngẩng đầu lên nhìn nói:
“Những gì ngươi nói là sự thật!”
Mừng hết lớn, rốt cuộc thì khối băng này cũng mở miệng, nhanh nhảu giải thích một tràng, Khanh đệ bắn như súng liên thanh kể lại quá trình từ sáng cho Ngân muội nghe. Càng nghe, hai má Kim Ngân càng đỏ ửng:
“Ta..ta mà lại ham ăn như vậy sao?”
Khanh đệ nghĩ thầm:
“Không phải ham ăn đâu mà là ăn như heo, ăn suốt tám tiếng thì heo cũng không bằng được a!”
Nghĩ thì vẫn là nghĩ thôi, cho hắn lên trời hắn cũng không dám nói ra những lời ấy, gật đầu cái rụp rồi lại giải thích tiếp, cuối cùng Khanh đệ hỏi một câu:
“Cô thực sự không nhớ gì sao?”
Kim Ngân lắc đầu, cô thực sự chả có tý ý thức gì về chuyện đấy cả:
“Một ngày ta ngủ mười hai tiếng, trời tối ta mới tỉnh, khi tỉnh dậy thì thấy mi nắm tay ta lôi đến đây nên ta mới nghĩ mi là dâm tặc!”
“Cô không biết rằng mình có một con người khác sao??”
Khanh đệ mông lung hỏi, hắn không ngờ, một người sống lâu như vậy, ngày ngủ mười hai tiếng lại không có chút ý thức nào về bản thân cả.
“Từ bé ta đã như vậy rồi, hai chị cũng không nói gì cho ta biết, hằng đêm ta chìm sâu vào luyện tập võ công, đôi lúc làm nhiệm vụ giết người thôi!”
“Thật đáng thương, một cô gái như vậy đã có tuổi thơ dữ dội rồi!”
Ngẩng mặt nhìn lên trời, đã tối muộn, cũng đến lúc nên về rồi, cúi xuống nói với Kim Ngân một câu:
“Thôi về thôi, biết đâu thời nay sẽ có cách chữa bệnh cho cô, yên tâm đi, ta sẽ giúp hết sức mình!”
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người cùng sóng bước đi về tuy vậy khoảng cách vẫn chưa thể gần gũi lại, Khanh đệ đi sau lưng cô khoảng ba mét, khoảng cách này khá an toàn tạo cho Ngân muội sự hài lòng, cô đã cười với hắn.
*******
Cuối cùng đôi bạn trẻ đã về đến nhà, tiếng nói ầm ĩ lại phát ra từ nơi Khanh đệ ở, mấy đại ca này ngày nào vui đùa huyên náo, bản tính anh hùng hình như đã đánh rơi khi đến đây mất rồi.
“Trác đệ à, để mừng ngày gặp mặt, hôm nay chúng ta phải nhậu cho ra trò nào!”
Tiếng nói ồm ồm của anh Tuấn bắn xa cả cây số, chưa đến của mà đã sặc mùi rượu rồi, Khanh đệ và Ngân muội ngẩn người nhìn nhau rồi cười khổ, họ đều là loại không thích nhậu một tý nào.
Mở cửa tiến vào, phòng khách đã không khác một cái chợ là mấy, toàn anh hùng hảo hán đang ngồi sa lông chém gió ngất trời. Một người đàn ông, tầm bốn mươi tuổi, ngẩng đầu nhìn Khanh đệ rồi đứng lên nói:
“Tại hạ Lê Hữu Trác, không biết đây là vị anh hùng nào?”
Khanh đệ ngẩn người, lần đầu tiên có người hỏi hắn câu này, mà lão này là ai nhỉ, mặt tròn như bánh bao thế kia.
“Ta là Vũ Hồng Khanh, không phải anh hùng hay hảo hán, chỉ là một người trẻ tuổi, mà ông là Lê Hữu Trác nào, làm nghề gì thế?”
Đôi mắt ti hí của lão Trác đánh giá Khanh đệ một lúc rồi mở miệng:
“Ta chỉ là một thầy lang thôi, huynh đệ cao lớn, khỏe mạnh, đôi mắt có thần, cơ thể ẩn chứa lực lượng kinh người, chắc chắn là một anh hùng a!”
“Mẹ kiếp, thấy lang giờ lại kèm theo bói toán à, mà thầy lang nay sao nghe quen quen thế không biết!”
Lục lọi chút điểm ba thi tốt nghiệp của mình, Khanh đệ cuối cùng hô to lên:
“Ông là Hải Thượng Lãn Ông à, trời ơi là thần y đấy!!”
Lão Trác cười cười khoe hàm răng P/S của mình nói:
“Quá khen, quá khen, chỉ là người dân yêu mến tặng cho danh hiệu mà thôi!”
Vừa thấy Khanh đệ trở về, anh Tuấn từ ghế sa lông vọt lên nói:
“Cái gì anh hùng, cái gì thần y, ngồi xuống hết cho anh, hôm nay luận anh hùng trên bàn nhậu a, các chú đứng nói chuyện không mỏi chân sao!”
Và thế là theo mệnh lệnh của đại tướng ngàn năm, anh em lại một lần nữa tụ tập, Mã Lương vẽ không mỏi tay, nào rượu Nữ Nhi Hồng, nào Quốc Lủi đầy đất, mỗi người ôm một vại mười cân mà nói chuyện tung trời.
Hóa ra lão Trác cũng lên trời mà đến đây, may mắn cho hắn được trẻ lại hơn ba mươi tuổi, hình như Lạc Long Quần đều cho bọn hắn tuổi trẻ và năng lực đặc biệt.
Đang cao trào chém gió thì bỗng TV chuyển đến đoạn bản tin, cô phát thanh viên trẻ trung với khuân mặt căng thẳng nói:
“Ngày hôm nay, chính quyền Trung Quốc có một sự thay đổi lớn, Thủ Tướng chính thức từ chức, đưa một người khác tên Doanh Chính lên bổ nhiệm, tái lập lại chính quyền quân chủ, mọi nơi tập trận được điều động, rất có thể sẽ nổ ra một cuộc chiến tranh lớn.”
Mọi người đang ở trên bàn nhậu bỗng nhiên tất cả đều buông chén xuống, chục con mắt hướng lên chiếc TV mà theo dõi. Khanh đệ đang ở trong phòng vệ sinh, đang mặc quần thì trong túi rơi ra một tờ giấy:
“Sáng mai gặp ta ở quàn StinkBug, đi một mình! Lão Bọ.”
*****
Thế kỷ hai mươi lăm, Châu Mĩ, thủ đô Wasington, nhà Trắng…
“Thưa Tổng Thống, quân đội Trung Quốc bắt đầu có sự thay đổi, chúng ta phải làm gì!”
Một người tóc bạc, mặc một bộ vét đen đứng lên nói, xung quanh bàn tròn là các vị bộ trưởng của Mĩ, người đứng lên chính là bộ trưởng quân sự tối cao.
“Tin tình báo đã gửi về chưa?”
Ngồi chính giữa chính là Tổng Thống, khuân mặt góc cạnh, ánh mắt có thần toát lên sự tự tin kinh người.
“Mới nhận được, hiện giờ Trung Quốc đã điều động mọi lực lượng, đoàn người Long Nha cũng đã rời căn cứ tiến về Bắc Kinh!”
Tổng Thống trầm ngâm một lúc rồi phát ra một mệnh lệnh làm mọi người trong phòng đều giật mình:
“Tập trung đội Avengers ngay, mở căn cứ bí mặt, cho một chục chiếc tàu ngầm ở biển đông trồi lên một ngìn mét chờ mệnh lệnh! Chiến tranh sắp nổ ra rồi,chúng ta phải đón đầu.”
*******
Châu Âu, đất nước Hy Lạp, đền thờ thần Zeus….
Ánh sáng lóe lên từ ngôi đền linh thiêng, hàng chục vệt sáng tiến vào phía trong.
“Các Thần của ta, Đông Phương đã khơi mào chiến tranh, chúng ta đã ngủ say quá lâu rồi, bây giờ chúng ta phải chiến đấu!”
Một người đàn ông cao hai mét, toàn thân mặc giáp, khí thế tản ra xung quanh sặc mùi máu cúi xuống:
“Thần Zeus tối cao, ta thần Ares luôn luôn là ngọn giáo của người!”
Một vài vị Thần cũng đứng lên biểu hiện lòng trung thành, nhưng khí thế hừng hừng đã bị một lời từ Zeus đánh bay:
“Chúng ta không thể ra tay được, hiệp ước của Thần không cho phép, giờ ta mệnh lệnh cho các người hãy, thức tỉnh dòng máu của mình trong con của các người, bán thần vẫn được phép chiến đâu!”
“Vâng thưa Thần vĩ đại!”
*******
Thế kỷ hai mươi, Nhật Bản, thủ đô Tokyo…
“Nô bi ta à, ta bị gọi về rồi, hãy ở lại học hành tốt nhé!”
Nô bi ta vừa đi học về thấy Đô rê mon đang định chuồn vào máy thời gian liền kéo mèo ú lại dò hỏi.
“Đô rê mon à, đừng bỏ ta mà, hôm nay Chaien nói sẽ đánh ta một trận, hãy cho ta bảo bối đi!”
“Xin lỗi Nô bi ta, ta không thể giúp cậu được nữa, từ nay về sau hãy cố gắng hết mình, và luôn nhớ về ta nhé!”
Nói rồi liền chui vào ngăn bàn, để lại ánh mắt đờ đẫn đẫm nước mắt của chàng trai đeo kình yếu ớt!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện