[Dịch]Loạn Đả Thiên Hạ - Sưu tầm
Chương 19 : Hàn ngọc sơn trang
.
Trong hai ngày kế tiếp, Hàn Kha và Hoàng Phổ Vân đều đem sách thuốc, luyện công, chiêu vũ, bảo bối hiếm có đều đưa cho Nguyệt Ly. Dặn dò nàng rất nhiều, Hoàng Phổ Vân còn đem ngọc bội của mình cho nàng, nói rằng nếu có chuyện gì khó khăn đều có thể đến Hoàng gia ở Bách Hoàng thành. Hoàng gia ở Bách Hoàng thành cũng là một trong những tam đại gia tộc lâu đời có tài lực không thua gì Bạch gia của nàng, chuyện lợi như vậy thì nàng đương nhiên vui vẻ mà nhận rồi.
Đối với vị sư công này Nguyệt Ly vẫn rất có hảo cảm. Vị này chính là tài chủ, tặng cô thứ gì cũng quý giá, điều này khiến cô không khỏi cảm thán. Người này cái gì cũng tốt, bất kể tướng mạo hay thực lực, gia thế, còn rất si tình nữa, cô vô vàn tiếc nuối, sư phụ mình như vậy mà được lợi ghê.
Sư phụ quả thật cũng rất tốt, ngoại trừ tính tình trẻ con ra. Nhìn khuôn mặt hiện giờ của người Nguyệt Ly không khỏi nghi hoặc, từng hỏi hắn vì cái gì mà lại trang diện mạo mình già nua, xấu xí như vậy, hắn trả lời là vì muốn trốn tránh người kia. Trong lòng cô hiểu người kia là ai, liếc người kia đang bên cạnh sư phụ, trong mắt chỉ có hắn, thì thở dài. Tuy rằng sư phụ đã chấp nhận ở cạnh hắn nhưng vẫn chưa chấp nhận tình cảm của hắn. Cô cũng biết ở cổ đại, tình cảm này thế nhân không thể nào chấp nhận, nhưng nhìn sư phụ cũng không phải loại người quan tâm thế tục cổ hủ cô cũng yên tâm phần nào.
Trong hai ngày này cô nói rất nhiều, liệt kê ra các phương thức cầu hôn ở hiện đại rất thành công cho Hoàng Phổ Vân biết. Thấy hắn ánh mắt sáng quắc nhìn mình, trong lòng cô càng vui, chắc chắn nếu thành công, sư công sẽ hậu tạ mình. Nghĩ đến những món tạ lễ kia của Hoàng Phổ Vân khiến cô thèm thuồng, bởi vì đồ sư công đã tặng toàn là đồ tốt.
"Sư phụ, người đi rồi nhớ chăm sóc mình thật tốt nha." Nguyệt Ly rơm rớm nước mắt nhìn Hàn kha rồi lại hướng Hoàng Phổ Vân nói: "Sư công, người nhất định phải hảo hảo chăm sóc cho sư phụ" Hắn gật gật đầu, khỏi cần cô nói hắn cũng biết. Hàn Kha nghe Nguyệt Ly một hai đều gọi Hoàng Phổ Vân là sư công thì mặt tự giác đỏ lên, trừng mắt nhìn cô.
Hắn rất muốn nói hắn chỉ là đi theo Hoàng Phổ Vân ba tháng, sau ba tháng tự động tách ra, tuyệt đối không có sư công sư chiếc gì ở đây. Nhưng nhìn ánh mắt long lanh của cô thì không khỏi mềm lòng, hắn vô vàn áy náy với Nguyệt Ly và cha cô/
"Ly nhi con cũng phải bảo trọng" Hàn Kha trong lòng cảm thấy mình quả thật là người vô trách nhiệm. Đã hứa với người ta là dạy dỗ chăm sóc nàng ba năm nhưng giờ...
"Thời gian đã không còn sớm nữa, tiễn đến đây được rồi" Hoàng Phổ Vân và Hàn Kha vèo một cái biến mất. Nguyệt Ly quay người lại, tay lau mắt, cười hì hì: "Cuối cùng cũng tống khứ được hai cái tên ồn áo này rồi, công nhận nước nhỏ mắt mà mình chế ra hiệu quả ghê" Hóa ra trước khi đi ra tiễn 2 người Nguyệt Ly đã nhỏ nước vào mắt, nhìn rất giống nước mắt nga.
Cô lấy trong người ra cái cuốc nhỏ, rồi chạy vào sâu trong rừng. Ha ha cái cây Lưu ly đó còn không vào tay mình sao. Hai ngày nay cô đã hỏi sư phụ rồi, vị trí địa hình đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đến nơi, Nguyệt Ly thành thạo lấy cuốc đào cây lên.
"Vù vù"
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh, không thấy gì cả, nghĩ chắc là gió thổi nên không để tâm, tiếp tục công sự của mình, nhưng mới chạm đến thân cây thì bên tai lại là tiếng vù vù đó, nhíu mày tìm xung quanh nơi phát ra âm thanh, không phát hiện gì, đầu óc cô chuyển, một lần nữa động vào thân cây, cô chăm chú chú ý nơi phát ra thanh âm. Nghe kỹ thì mới biết nó phát ra từ dưới vách núi này, nghĩ nghĩ. Đây không phải vách núi mình ngã sao, sao lại phát ra tiếng động, chẳng lẽ ở dưới có vật gì?
Cô lập tức vận chuyển ma khí vây xung quanh mình tạo thành một kết giới, sau đó nhẹ nhàng bay xuống. Vách núi này vừa sâu lại thẳng băng, không có một thực vật nào ở trên vách cả, hơn nữa điều quan trọng hơn là vách núi này có cả ngàn cơ quan ám khí, cô thật vô cùng vất vả, dùng biết bao nhiêu kết giới vật, vũ khí, tốn rất nhiều ma khí mới có thể thoát được, hèn chi không một ai sống sót khi rớt xuống, nhìn cả đống xương trắng kia cô không khỏi cảm khái. Xuống sâu hơn nữa, vẫn không phát hiện được gì, cơ quan cũng ít đi, tiếp tục xuống thì cảm thấy xung quanh lập tức mờ ảo, tiếp nữa sương mù càng dày đặc, cô còn phát hiện ma khí xung quanh cũng vô cùng nồng đậm, áp lực còn hơn cả đối diện với hai người sư phụ, sư công của mình nữa.
Lúc này cô lấy viên ngọc lục hà mà trước khi đi sư phụ cho mình ra, ngậm vào miệng. Viên ngọc này khi bỏ vào miệng sẽ có khả năng phóng ra một tầng kết giới dày đặc, không một ai có thể xông vào hay ảnh hưởng nó được. Sư phụ cũng là "tình cờ" mới có được nó.
Xuyên qua tầng dày sương mù, đáp xuống đất, kiểm tra xung quanh, phát hiện chẳng có gì cả, nghi có cơ quan, cô lập tức tận dụng sở trường. Đừng có mà coi thường, nghĩ rằng cô ở thế kỉ 21 là làm giáo sư rảnh rỗi nhàn nhã vậy sao, lầm rồi, trước khi trở thành giáo sư, cô đã từng là siêu đạo chích đấy. Thử hỏi trên đời này có ổ khóa hay cơ quan nào mà cô không tìm, mở được hay không. Để giấu thân phận cô đành phải trở thành giáo sư dược vật thiên tài. Không chỉ có hai thân phận này mà còn một thân phận nữa, vô cùng vang danh trong giới Hắc đạo nha, người nghe khiếp đảm, thấy mặt cô thà tự tử còn hơn rơi vào tay cô nhưng cái này nói sau.
Sờ vách đá cả buổi cũng không tìm thấy được gì, gõ gõ dưới đất cũng chả có, nhưng cô không bỏ cuộc, tiếp tục tìm, tìm đến kẽ đá, gõ một cái liền cảm thấy không đúng, gõ tiếp đến cái thứ năm lập tức vách đá chuyển động, xuất hiện cả ngàn mũi tên, cô nhanh nhẹn tránh thoát, mũi tên dừng lại thì thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy dưới mặt đất như là run run, nhanh như chớp bay lên, mặt đất liền xuất hiện một đạo khói xanh mùi dược đặc biệt nồng, cái này cô biết, đời trước ở hiện đại thứ cô tiếp xúc nhiều nhất đó là độc. Mà loại độc này không phải bình thường, người nào hít vào một ít thôi lục phủ ngũ tạng, tứ chi đều hủy, người nào bị bao lấy trong đó chắc chắn cũng phải tan chảy thành nước. Nghi hoặc vì sao ở dưới vách núi này lại có nhiều cơ quan và độc dược lợi hại như thế chắc chắn là một vị cao nhân thế ngoại ngụ ở đây, nhưng sao sư phụ lại không biết. Lúc này cô không thể nghĩ nhiều, nhanh chóng điều tức, bay lên cao, phóng ra kết giới bảo trụ cơ thể, từ trong người lấy ra viên giải độc đan nuốt xuống.
Qua một canh giờ, khói độc cũng tiêu tán dần, thấy không còn tia khói nào mới yên tâm định đáp xuống không ngờ lại thấy mặt đất rung chuyển,nhìn tập trung, đề phòng lại có ám khí. Mắt đất tách ra, một dòng chữ lớn hiện lên "Hàn Ngọc Sơn Trang", hút lấy ma khí trong người cô, cảm thấy ma khí trong người đang dần cạn thì kẽ đá lúc nãy cô chạm vào cũng chuyển biến, một tia bạch quang từ kẽ đá chiếu thẳng sang vách đá bên cạnh, rồi lại phản chiếu sang vách đá khác rồi chiếu vào dòng chữ. Cả vách núi đó đều rung chuyển, một đường hầm dưới mặt đất hiện ra, cô tò mò đi xuống, cảm khái hèn chi mình gõ dưới đất không có phát hiện gì, mấy vách tường này lớn dày như vậy sao mà ra.
Càng đi càng sâu, dừng lại nhíu mày nhìn tảng đá chắn đường, cầm bình hồi đan lực ra bỏ tuốt vào miệng, cảm thấy ma khí trong người đã dần trở lại, cô phóng chưởng về phía tảng đá kia, lúc này tảng đá biến mất, bạch quang hiện ra, nhíu mày, híp mắt đi đến chỗ phát ra bạch quang.
Lúc này cô trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn những thứ trước mắt. Cái gì đây? Cư nhiên trong này lại thật có một toàn cung điện nguy nga nga, trên hoành phi là dòng chữ "Hàn Ngọc Sơn Trang". Đi vào quan sát, tỉ mỉ đánh giá, nơi này vật liệu xây dựng đều là Hàn ngọc trong sách cô đã từng xem qua, ngay cả cây cối đều làm bằng ngọc, đủ loại màu sắc, không khỏi hít ngụm khí lạnh, nơi đây còn xa hoa hơn cả Bạch phủ của cô nữa, lúc ở Bạch phủ cô chỉ nhìn thấy được có hai khối ngọc thôi đã quý hiếm lắm rồi.
Đi đến tòa nhà lớn nhất, vào trong xem xét thì phía sau bỗng xuất hiện một đám người mặc hắc y đứng sau lưng cô. Cảm giác uy áp nặng nề này khiến cô ngạc nhiên quay người lại, mắt lạnh nhìn bọn họ, sát khí tỏa ra, thanh âm tràn đầy phòng bị, lạnh nhạt hỏi: "Các ngươi là ai?" Gửi thanks
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện