[Dịch]Loạn Đả Thiên Hạ - Sưu tầm
Chương 10 : Chương 10
.
- Đây là đâu?
Cô nhớ là sau khi rời khỏi Tàng Kinh các, gặp mấy người tiểu Xuân rồi sau đó... cô ngất xỉu. Tỉnh lại thì thấy mình đang ở một nơi tối đen. Xung quanh không có một cái gì ngoài một màu đen. Đã lâu như vậy rồi mà cô còn chưa có tìm thấy lối ra.
- Nha đầu!
Nghe tiếng gọi, cô theo bản năng quay đầu lại. Nhìn nơi phát ra âm thanh thì thấy một lão nhân râu tóc, trang phục một mảng trắng. Khuôn mặt hiền từ, tạo hình như vậy rất giống với ông bụt trong các câu chuyện cổ tích cô đã từng nghe. Nhưng cô là ai chứ, sao có thể tin thần tiên được.
- Ông là ai?
- Ta là sư phụ con.
Nghe vậy Bạch Nguyệt Ly dùng ánh mắt khinh thường nhìn ông. Lão nhân bạch y kia thấy thế thì kinh ngạc. Chẳng lẽ tạo hình này của lão không đẹp, không đủ tiên chất sao. Lão nhớ lúc nãy gặp mấy người trong phủ Tể tướng ai nấy đều kinh ngạc, xem lão là tiên nhân mà.
- Nói. Cái tên lừa bịp này. Nơi này là đâu?
Bạch Nguyệt Ly buồn bực. Từ nãy đến giờ không tìm thấy lối ra cô đã bực lắm rồi, thế mà còn nghe thấy một cái lão nhân đã già mà còn đi lừa cô. Sư phụ cô đã chết từ đời nảo đời nào rồi, sao còn xuất hiện ở đây được.
"Lừa bịp". Hai từ này như cục tạ nghìn cân đánh vào đầu lão. Sống cả trăm năm nay chưa có ai dám nói với lão như vậy. Ngay cả các cao nhân đỉnh cao của đại lục này còn cung kính, ngưỡng mộ lão, bất chấp tất cả cầu xin được làm đồ đệ, Thế mà cái con nhóc vắt mũi chưa sạch này dám mắng lão lừa bịp. Đây đúng là một loại đả kích nặng mà.
- Trân trọng nói cho ngươi biết. Ta chính là đại danh đỉnh đỉnh dược sư của đại lục Thiên Luân - Hàn Kha. Thế nào. Không cần phải hâm mộ đâu.
Hàn Kha thấy Bạch Nguyệt Ly cái mặt đơ ra thì vui vẻ. Đấy. Mới nghe tên thôi mà đã sợ chết khiếp rồi. Chắc chắn cô sẽ đến van xin ta tha thứ, lúc đó... hehehe. Lão sung sướng cười trong bụng nhưng khác với sự mong đợi của lão thì Bạch Nguyệt Ly lại thờ ơ phun ra một câu.
- Chưa bao giờ nghe.
Lại một lần nữa đả kích lão. Chưa...chưa bao giờ nghe. Xém tí nữa là lão thổ huyết rồi nhưng nghĩ kỹ lại thì mới nhớ. Nha đầu này không phải người ở đây sao mà biết được. Nghĩ vậy lão cũng bình tĩnh lại.
- Cũng không thể trách ngươi. Ngươi có phải ngươi ở đây đâu.
Hàn Kha xua tay thở dài nói. Sau đó thì bị một bàn tay thô lỗ xách áo lên. Ông trố mắt ra nhìn. Chỉ là một tiểu oa nhi mà mạnh vậy à. Chẳng lẽ ma khí trên người lão không còn mạnh nữa. Chớ nếu không nha đầu này sao đến gần được.
- Ông nói gì? Ông biết tôi không phải người ở đây.
- Đúng đúng
Bạch Nguyệt Ly hung thần át sát hung dữ nhìn Hàn Kha khiến ông toát mồ hôi. Đây thật là nữ nhân sao. Hung bạo như vậy khiến ông... sợ quá à.
- Nói. Tại sao ông lại biết.
- Ngươi có thể thả tay ra không. Nam nữ thụ thụ bất tương thân à.
Hàn Kha mắt rưng rưng nhìn cô. Cái lão già này bị sao vậy. Nam nữ thụ thụ...bất... tương thân... cô đây không có thèm đâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện