[Dịch] Linh Vực
Chương 7 : Tịch Mịch lĩnh
Người đăng: Ta_Phieu
.
Dược sơn Lăng gia trấn chỉ là phân chi của một sơn mạch trong Cực Hàn sơn mạch, mà lại còn ở xa nhất.
Cực Hàn sơn mạch phi thường rộng lớn, trải dài ngàn dặm, trong sơn mạch có rất nhiều khu vực khí hậu không chút rét lạnh, thậm chí có sơn cốc đặc thù quanh năm như mùa xuân, vô cùng thích hợp gieo trồng dược thảo. Nhưng càng đi sâu vào Cực Hàn sơn mạch, càng lúc càng âm hàn lạnh lẽo.
Sở dĩ như vậy là vì sâu trong sơn mạch có những núi cao nhập trời, quanh năm đóng băng không đổi, vĩnh viễn tỏa ra hàn khí ra xung quanh, làm cả sơn mạch cũng lạnh lẽo theo. Ở nơi núi tuyết sông băng sâu nhất, là một trong những cấm khu của thiên địa, truyền ngôn nơi đó có rất nhiều linh thảo hàn tính hi hữu, đều là kỳ trân tuyệt thế, là tài liệu tu luyện võ giả mơ tưởng.
Từ xa xưa, hễ nơi có linh thảo sinh trưởng đều có hung vật tọa trấn. Núi tuyết, sông băng cũng không nằm ngoại lệ, chiếm cứ nơi này đều là linh thú cao giai hung mãnh, ngay cả võ giả đỉnh cao cũng rất ít đến đây, khi bọn đi qua Cực Hàn sơn mạch, thường sẽ chọn tránh né, không chủ động khiêu khích những linh thú này.
Vùng ngoài Cực Hàn sơn mạch cũng sinh trưởng không ít linh thảo, cũng có linh thú hoạt động, nhưng chủ yếu là linh thú cấp thấp, phân bố rải rác, muốn kiếm linh thảo và săn giết linh thú cần tốn không ít sức lực, lại còn phải xem vận khí cá nhân nữa. Những khu vực này thường xuyên có võ giả hoạt động, như võ giả Tinh Vân các, các thế lực y nhỏ y phụ như Lăng gia, hàng năm đều sẽ hoạt động ở vùng ngoài Cực Hàn sơn mạch.
Sau mưa to, sơn đạo lầy lội trơn ướt, không khí mát mẻ dị thường.
Tần Liệt rời khỏi dược sơn, men theo sơn mạch tiến về phía trước, lúc này ống quần hắn đã bê bết bùn đất, nhưng trên mặt hắn lại hưng phấn dị thường. Mấy năm gần đây, hắn một mực tu luyện thiên lôi cức, trước nay chưa từng phá vỡ quy luật bản thân, một mực phong bế. Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, quanh năm suốt tháng khô khan tu luyện, nay có thể tung tăng bay nhảy, sao có thể không sung sướng chứ, phảng phất quên cả mệt nhọc bản thân.
"Tịch Mịch lĩnh, hẳn sắp đến rồi, u ảnh điện điêu nhất giai, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng…"
Đánh giá sơn đạo ven đường, hồi ức lại địa đồ trong não hải, mắt thấy càng lúc càng đến gần Tịch Mịch lĩnh, trong lòng Tần Liệt càng thêm hưng phấn, càng thêm chú ý xung quanh, bắt đầu cẩn thận hơn.
U ảnh điện điêu chỉ là linh thú nhất giai, tương đương với võ giả luyện thể cảnh, căn cứ vào thể hình và sức mạnh, có thể có chênh lệch giữa các con, nhưng dù con mạnh nhất trong đàn cũng không thể sánh với võ giả khai nguyên cảnh được.
Trong mắt Tần Liệt, u ảnh điện điêu dùng lôi điện tấn công căn bản không thể tạo thành uy hiếp với hắn. Hắn khổ tu thiên lôi cức nhiều năm, dám dẫn thiên lôi nhập vào thân thể, sao có thể sợ lôi điện do linh thú nhất giai phóng ra chứ? Hắn cẩn thận như vậy là vì sợ gặp phải linh thú khác.
Sau nửa canh giờ, một sơn lĩnh dần hiện ra, bên trên là vô số cây cổ thụ, từng cây cao phải đến mười thước, cành lá rậm rạp chi đi cả ánh sáng, làm cả sơn lĩnh có chút âm u!
Đây chính là Tịch Mịch lĩnh!
Phốc phốc phốc! Thanh âm bay vút của đàn chim không ngừng truyền ra, thi thoảng còn xen lẫn tiếng chửi rủa của vài thiếu niên.
Lông mày Tần Liệt lập tức nhướng lên, hắn ngay lập tức hiểu ra, trong Tịch Mịch lĩnh hẳn có võ gia chiến đấu cùng u ảnh điện đâu. Tốc độc của hắn cực nhanh, vút cái đã chiếm điểm cao nhìn xuống.
Dưới nhánh cổ thụ, bảy thanh niên võ giả dựa lưng vào nhau, tay cầm đao kiếm giương cung giơ chùy…, trên người y phục rách nát, cánh tay, ngực vết thương loang lổ, đang không ngừng liều chết chiến đấu với đám u ảnh điện điêu từ trên trời bổ xuống.
Bảy võ giả này nam có nữ có, đều là cảnh giới luyện thể, tuổi tác cũng không lớn, y phục tinh mỹ quý giá, binh khí trên tay cũng không ngừng tỏa linh khí, vừa nhìn đã biết phẩm chất cao, những thanh niên này tất xuất thân cao quý.
Thanh niên cầm đầu lưng hùm vai gấu, tay cầm trường đao xích hồng, tóc dài đen nhánh bay loạn, trường đao không ngừng tỏa ánh hồng quang lóa mắt khí thế bất phàm.
Hơn ba mươi con u ảnh điện điêu, đều dài hơn hai thước, lông chim xám đen, mỏ như lưỡi móc, đuôi ngắn hình đinh, móng vuốt sắc bén, trên trán có tinh thể đỏ sắc, điện quang rực rỡ không ngừng phóng ra thiểm điện.
U ảnh điện điêu bay vòng trên không trung, linh động nhanh chóng, đầu tiên phóng thiểm điện tập kích những võ giả bên dưới, khi thấy những võ giả này tê liệt lập tức nhào lên dùng mỏ, trảo cắn xé con mồi, làm những người này kêu thảm không thôi.
Bên cạnh bảy người, đã có năm con u ảnh điện điêu bị vũ khí đâm xuyên nằm xuống, dưới đất lông chim, vết máu tán loạn khắp nơi. Mà bảy người cũng không khá hơn là bao, khắp người vết thương chồng chất, xem bộ dáng trận đấu này đã kéo dài được một lúc.
Bảy người này vô cùng đoàn kết, chỉ cần có một người bị lôi điện đánh trúng, sáu người còn lại sẽ toàn lực bảo vệ, liều mình cứu đồng bọn. Cũng vì như thế u ảnh điện điêu không thể nhanh chóng kết liễu ai cả, làm trận đấu kéo dài đến bây giờ.
- Phụt!
Đồ Trạch nhổ lông chim trong mồm ra, trường đao mang theo hồng quang không ngừng lướt trên không trung, hùng hùng hổ hổ nói:
- Con mẹ nó, quá xui mà! Gặp phải đám súc sinh lông dẹt này, mọi người đứng gần chút, đừng tản ra. Ai dám không cứu đồng bọn, tý nữa lão tử lột da kẻ đó!
- Đồ đại ca yên tâm!
- Khẳng định cứu đồng bọn trước!
Đám thanh niên nhao nhao đáp lại, từng người khí tức trầm ổn, xem ra đều đã trải qua ma luyện, không phải loại chim non mới cất cánh vào đời.
Đằng sau một câu cổ thụ, Tần Liệt híp ánh mắt lại, đánh giá bảy người và đàn u ảnh điện điêu, quan sát một lúc, hắn biết tình cảnh bảy người này không ổn. U ảnh điện điêu có tập tính ghi hận, một khi có đồng loại bị đánh chết, nó sẽ không chết không dừng, dây dưa đến cùng! Có năm xác u ảnh điện điêu trên mặt đất, như vậy trận chiến này sẽ không dễ dừng lại, hoặc là bảy người bị xé nát, hoặc ba mươi con u ảnh điện điêu chết sạch!
Đám u ảnh điện điêu này và bảy thanh niên thực lực ngang nhau, nếu đấu tiếp như này, rất có thể lưỡng bại câu thương, cuối cùng chỉ có thể còn sống mấy người, hoặc mấy con chim mà thôi…
Ô ô! Tiếng chim kêu hùng tráng thê lương đột nhiên truyền đến từ nơi sâu trong Tịch Mịch lĩnh, không lâu sau, lại có thêm mười con u ảnh điện điêu giận giữ gia nhận vòng chiến.
- Mả bà nó!
Đồ Trạch cũng phải biến sắc:
- Xem ra chỗ này là sào huyệt của súc sinh lông dẹt, chúng ta không thể ở lâu được, phải đột phá vòng vây ra! Nếu không đợi đám súc sinh này tụ nhiều lại, vậy phiền rồi!
- Dùng tĩnh chế động chúng ta còn có thể bảo trì đội hình, một khi đột vây sợ rằng không thể chống đỡ u ảnh điện điêu quần công.
Một thiếu nữ chừng mười bảy tuổi, dáng người nóng bỏng mặc bì giáp, lưng đeo tiễn đồng, tay cầm trường cung, anh khí bừng bừng quát lên.
- Trác Thiến, chúng ta không còn lựa chọn, không đột vây chỉ có đường chết! Quỷ mới biết có còn súc sinh nào chạy đến không, tiếp tục chờ chúng ta sẽ càng nguy hiểm!
Đồ Trạch quát lớn, thần tình kiên nghị gầm lên:
- Tất cả mọi người chuẩn bị đột vây cùng ta!
- Được!
Bao gồm cả Trác Thiến, đám người cùng hô vang, chuẩn bị liều chết xông ra Tịch Mịch lĩnh.
Nhưng vào lúc này, Tần Liệt cũng nhìn ra được tình thế nguy hiểm, hắn đột nhiên bước ra khỏi cổ thụ, tiến bước bảy người.
- Tiểu huynh đệ đừng đến, nơi này quá nguy hiểm, mau tránh xa đi! U ảnh điện điêu chỉ thù hận bảy người chúng ta, sẽ không để ý ngươi, mau rời đi.
Đồ Trạch đang chuẩn bị đột phá vòng vây, thấy có người lạ tiến đến, đầu tiên là ngây người, sau đó vội hét lên, ngăn cản Tần Liệt đến gần.
Tần Liệt bịt tai coi như không nghe thấy, chỉ khẽ mỉm cười với Đồ Trạch, sau đó vững bước tiến đến gần.
- Ngươi ngu à?
- Định tìm chết sao?
- Đồ đần! Ngươi muốn gì?
…
Mọi người dồn dập kêu lên, đùi đẹp thon dài của Trác Thiến đang xoải ra cũng thu về, mắt hạnh trừng trừng hắn:
- Tên chết tiệt này từ đâu tới? Ngươi xông đến chịu chết sao?
Trong tiếng quát mắng giận dữ khó hiểu của mọi người, Tần Liệt đi tới bên cạnh thi thể một con u ảnh điện điêu, vươn tay đào ra thú hạch. Sau đó, hắn không chút để ý đám người Đồ Trạch, Trác Thiến kinh ngạc, lại xuống tay với một thi thể u ảnh điện điêu khác, nháy mắt đã đào ra bốn cái thú hạch.
Bảy người ngây ngốc như gà gỗ, đám người Đồ Trạch cảm giác như thần kinh thác loạn, nhìn Tần Liệt như nhìn kẻ điên.
Tên này phải tha tài đến như nào mới không để ý mạng sống đi đào thú hạch chứ?
Lại còn là thú hạch nhất giai nữa chứ?
Ngay trước mặt bốn mươi con u ảnh điện điêu, đào thú hạch đồng bọn chúng nó, triệt để chọc giận chúng nó, làm chúng nó toàn bộ tích điện chuẩn bị đánh xuống!
Tên đần này từ đâu tới?
Chết chắc rồi!
Bảy người cùng lộ ra thần sắc thảm không nỡ nhìn, bọn họ khẳng định Tần Liệt sẽ bị xé thành mảnh vụn, bị u ảnh điện điêu ăn sạch máu thịt!
Rẹt rẹt rẹt!
Quả không ngoài sở liệu, đám u ảnh điện điêu đều điên cuồng kêu lên, thậm chí bỏ qua cả đám người Đồ Trạch, bắt đầu nhào hướng Tần Liệt, muốn xé nát hắn ra a!
- Hắn dùng mạng sống giúp chúng ta sao? Thật đáng yêu mà, cảm ơn nhiều a, còn chờ gì nữa? Mau đột vây đi!
Thanh âm bén nhọn của Trác Thiến vang lên.
Đám người Đồ Trạch dồn dập tỉnh lại, thầm nói thời khắc then chốt nữ nhân đúng là lạnh lùng ngoan độc a, bọn họ cũng không kịp nghĩ nhiều, vội dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi Tịch Mịch lĩnh, cũng không dám quay đầu nhìn xem Tần Liệt trong vòng vây u ảnh điện điêu lấy một cái.
Bảy người thầm nhận định Tần Liệt phải chết không nghi ngờ, rất rõ ràng sau khi u ảnh điện điêu xé nát Tần Liệt, đám súc sinh này sẽ truy kích họ, cho nên họ tranh thủ rời xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu, thầm tranh thủ một tia hy vọng sống sót.
Bóng chim trùng trùng lao đến, lưới điện dày đặc chụp xuống, tiếng rẹt rẹt kinh người không ngừng vang lên.
Tần Liệt một mình đối mặt với tất cả!
…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện