[Dịch] Linh Vực
Chương 4 : Vô pháp vô niệm
Người đăng: Ta_Phieu
.
Trên dược sơn. Gia chủ Lăng gia sau khi hạ mặt nạ xuống, trầm lặng kể lại phát hiện của hắn trong sơn động và hai lần ra tay dò xét.
- Đại ca, ca không nhìn lầm chứ? Số con đường tăng gấp mười lần sao? Sao có thể chứ? Chỉ bằng hai ông cháu bọn họ? Cho dù ngày đêm đào đường cũng không đào được nhiều như vậy a!
Lăng Thừa Chí không dám tin tưởng lắc lắc đầu nói.
- Nếu như, nếu như Tần Sơn là võ giả cấp cao, cảnh giới thực sự có thể đến phá toái cảnh thì sao? Ngươi cảm thấy có thể không?
Gia chủ Lăng gia nghiêm túc nói.
- A? Đại ca, hắn, hắn sao có thể chứ? Nếu như thật sự như vậy, cấp bậc cao như hắn tới Lăng gia trấn để làm gì chứ?
Lăng Thừa Chí đột nhiên la hoảng, môi miệng không khỏi khô khốc, thanh âm khàn khàn phát ra.
- Trừ điểm này ra, ta không nghĩ ra khả năng khác. Chỉ co siêu cấp cường giả như vậy, mới có năng lực trong thời gian ngắn tạo ra số con đường nhiều như vậy! Kỳ thật, ta sớm đã hoài nghi Tần Sơn, nhiều tiểu bối trong tộc cho rằng tu sửa linh khí dễ hơn chế tạo nhiều, nhưng ngươi cũng biết, có thể thành công sửa chữa, thì kỹ nghệ phải cao hơn người chế tạo!
Ngữ khí Lăng Thừa Nghiệp cũng có chút run rẩy.
- Ca là nói?
Lăng Thừa Chí thất kinh nói.
- Tần Sơn tuyệt không đơn giản! Có lẽ cái chết của hắn cũng chỉ là che dấu…
Suy nghĩ của gia chủ Lăng gia càng thêm rõ nét:
- Hiện tại nghĩ lại cái chết của Tần Sơn cũng có rất nhiều nghi vấn. Không rõ hắn bị bệnh gì, cũng không cho chúng ta tìm người chữa, mà chết quá nhanh, trước khi chết còn dặn phải thả thi thể trôi sông, thi thể trôi sông rồi chúng ta sẽ không thể điều tra…
- Ca hoài nghi hắn giả chết?
Lăng Thừa Chí kêu lên.
- Có khả năng này. Ông không đơn giản, cháu cũng kỳ quái, hiện tại còn không thể khẳng định điều gì, nhưng thân thể Tần Liệt vô cùng cường tráng! Thậm chí ta cảm giác được thân thể Đỗ Hằng, Đỗ Phi cũng không bằng hắn.
Gia chủ Lăng gia khẽ gật đầu.
- Điều này sao có thể chứ? Đỗ Phi là luyện thể tầng năm, Đỗ Hằng là tầng tám, sao có thể không bằng hắn chứ?
Lăng Thừa Chí kinh ngạc hỏi.
- Xem ra sau này phải để ý Tần Liệt nhiều hơn. Có thể đệ đoán đúng, dược thảo khô héo có thể liên quan đến Tần Liệt.
Gia chủ Lăng gia thần tình phức tạp nói.
…
- Tỷ, tỷ nói xem bạch y nhân kia là ai? Sao hắn lại hạ thủ với kẻ ngu này chứ? Hắn thật vô sỉ!
- Ai biết được? Hy vọng cha và tam thúc có thể bắt hắn, Lăng gia trấn chúng ta hẻo lánh như vậy, rất hiếm cao thủ đi qua. Hôm nay quả vô cùng kỳ quái.
Lăng Ngữ Thi cau lông mày dài, hai tay ôm bắp đùi Tần Liệt, nhãn thần tràn ngập cổ quái.
Lăng Thừa Nghiệp vóc người cao ráo, mà còn lớn hơn Tần Liệt hai tuổi, nên nàng cũng cao hơn Tần Liệt một ít, thêm vào cảnh giới luyện thể tầng bảy, theo đạo lý cõng Tần Liệt gầy còm hẳn vô cùng nhẹ nhàng, nhưng chỉ có mình nàng biết, kỳ thật vô cùng nặng…
Điều này càng khiến nàng nghi hoặc nhiều hơn, nhưng nàng cũng không nói ra, chỉ trêu chọc tiểu muội bên cạnh:
- Nha đầu ngươi không khiến tỷ thất vọng a, khi bạch y nhân kia công kích Tần Liệt, muội ra tay truy kích còn nhanh hơn tỷ đấy. A, tỷ còn tưởng muội sẽ khoanh tay đứng nhìn, hy vọng bạch y nhân giết chết Tần Liệt, như vậy phiền não sẽ được giải quyết.
- Thật là, muội chỉ bất mãn cách làm của cha thôi, cũng không liên quan đến kẻ ngu này. Kẻ ngu này cũng thật đáng thương, muội còn chưa độc ác vô sỉ đến mức ấy.
Lăng Huyên Huyên khẽ nói.
Thanh âm thanh thúy của hai tỷ muội không ngừng vang lên, càng lúc càng về gần Lăng gia. Lăng Huyên Huyên không nhìn Tần Liệt một cái, Lăng Ngữ Thi chỉ nhìn hắn một lần lúc đầu.
Hai nàng cũng không biết Tần Liệt vốn bị xem nhẹ, không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao, thanh tỉnh bình tĩnh, nào còn tia mờ mịt nào!
Sau hai năm, Tần Liệt một lần nữa tỉnh lại từ thâm trầm tu luyện. Lần trước là bị Tần Sơn chủ động đánh thức hắn, mà lần này là bị Lăng Thừa Nghiệp tập kích làm bừng tỉnh. Nghe thanh âm nhỏ êm của hai nàng, ngửi hương thơm tĩnh nhẹ như lan, Tần Liệt hai mắt dần nhắm, cảm thụ tình huống thân thể.
Nhắm mắt lại, từng bức tranh không ngừng bay nhanh trong não hắn, ký ức hai năm như thủy triều tuôn qua.
Hắn và gia gia Tần Sơn sống cùng nhau, hắn chỉ nhớ được ký ức sau mười tuổi, ký ức trước mười tuổi bị phong ấn trong Trấn Hồn châu ở mi tâm. Theo như Tần Sơn nói, những ký ức đó hắn cũng không thể mở ra, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của Tần Liệt, từng chút từng chút khám phá.
Tần Sơn nói cho hắn biết, khi tìm được hắn thì ký ức đã bị phong ấn. Tất cả liên quan đến thân phận, lai lịch, phụ mẫu hắn, Tần Sơn nhất mực không nói, chỉ nói cho hắn biết những thứ đó được phong ấn trong não hải hắn, tương lai do chính hắn tự tìm hiểu.
Năm năm trước, Tần Sơn dẫn hắn đến Lăng gia trấn, truyền thụ "thiên lôi cức" cho hắn, dùng quáng động đặc thù của Lăng gia trấn giúp hắn tu luyện. Trấn Hồn châu ở mi tâm hắn không chỉ phong ấn ký ức hắn, còn có tác dụng vô cùng lớn, hạt châu này có thể giúp hắn tiến vào trạng thái tu luyện tốt nhất - vô pháp vô niệm!
Vô pháp vô niệm là cảnh giới tu luyện đặc thù, trong truyền thuyết, võ giả khi tiến vào cảnh giới này, tinh thần sẽ rời khỏi thân thể, sau đó xuất hiện trong một không gian kỳ dị, có thể nhìn xem nhục thân chính mình.
Mà nhục thân thoát khỏi tinh thần khống chế, sẽ hoàn mỹ diễn giải võ học bản thân tu luyện cho tinh thần xem. Trong tình huống này, tu luyện thành làm chơi ăn thật, đây là trạng thái tu luyện mơ tưởng của tất cả võ giả!
Cảnh giới vô pháp vô niệm còn có một tác dụng, chính là tăng cường khả năng chịu đau của võ giả!
"Thiên lôi cức" là một loại linh quyết vô cùng bá đạo, dẫn động lôi đình tới tôi luyện nhục thân. Người thường tu luyện thiên lôi cức thường không chịu được đau đớn, linh hồn hoặc vỡ nát chết đi, hoặc biến thành ngu ngốc, dù cho có đại nghị lực, cũng rất khó tu luyện dài lâu. Chỉ cần là người, gần như không thể chịu được thống khổ lôi kích, đặc biệt là võ giả mới tu luyện, khó khăn càng thêm khó khăn. Đã thế thiên lôi cức còn phải tu luyện từ luyện thể cảnh, điều này biến việc tu luyện thiên lôi cức trong lòng võ giả thành mộng đẹp… Bởi vì thân thể võ giả ban đầu ốm yếu, không thể chịu được lôi điện giày vò, cho nên chưa từng thấy ai tu luyện thành công thiên lôi cức.
Nhưng cảnh giới vô pháp vô niệm có thể giúp linh hồn võ giả tạm thời thoát khỏi nhục thân, như vậy sẽ ít chịu đau đớn hơn. Thiên lôi cức kết hợp với vô pháp vô niệm, rốt cuộc cũng thấy một tia hy vọng luyện thành công quyết bá đạo này! Mà Tần Liệt bởi vì tác dụng đặc thù của Trấn Hồn châu, hắn đã tu luyện thiên lôi cức năm năm rồi!
Năm năm này, hắn một mực ở trạng thái vô pháp vô niệm, linh hồn tạm thời rời khỏi nhục thân, nhục thân theo ý thức làm những việc kia, gian khổ tu luyện thiên lôi cức. Tu luyện thiên lôi cức là mượn linh lực dẫn đường lôi đình thiểm điện, mỗi lần tôi luyện nhục thân, gân mạch, xương cốt. Mấy năm nay linh lực hắn tu luyện đều tan vào lôi đình thiểm điện, tán khắp tứ chi bách hải hắn. Cho dù không tu luyện, bởi vì thân thể bị lôi điện công kích, thương tích cũng cần linh lực chữa trị. Cho nên hắn cứ tu luyện được một ít linh lực là lại mất sạch!
Lúc đó hắn đi ra từ quáng động, linh lực đã sớm hao sạch, nên phụ tử Lăng Thừa Nghiệp không thể tra xét linh lực trên người hắn được. Do không bảo lưu linh lực thời gian dài được, nên chính hắn cũng không biết bản thân là luyện thể tầng mấy. Thường ngày, bởi vì linh hồn không tại, nên ánh mắt hắn mờ mịt trống rỗng y như kẻ đần, bị không ít người khinh thường chán ghét.
Năm năm này, hắn chỉ tình lại hai lần. Lần đầu là hai năm trước, Tần Sơn chủ động gọi tỉnh hắn, nói có chuyện cần rời đi, có thể lâu sau mới quay về, cũng có thể không thể quay về nữa… Đây là lần thứ hai hắn tỉnh lại.
"Sắp thành, còn ba tháng nữa là chân chính luyện thành cơ sở thiên lôi cức, đến lúc đó cũng không cần tu luyện trong quáng động dược sơn nữa. Tốc độ của ta so với yêu cầu của gia gia còn nhanh hơn, đáng tiếc gia gia đã đi hai năm trước, không biết hiện tại gia gia như nào…" Nhắm mắt lại, Tần Liệt nằm sấp trên lưn mềm mại của Lăng Ngữ Thi, lặng lẽ suy nghĩ.
- Hai vị muội muội, các người sao đã về chứ? A, Ngữ Thi, sao muội cõng Tần Liệt?
Cửa Lăng gia trấn, huynh đệ Đỗ Hằng và vài võ giả Đỗ Hải Thiên an bài nhàn tản đi dạo. Đỗ Hằng vừa nhìn thấy dáng người mềm mại của Lăng Ngữ Thi cõng kẻ ngu Tần Liệt, gương mặt anh tuấn của hắn đột nhiên âm trầm.
Hắn sớm đã biết phụ thân hắn là Đỗ Hải Thiên, mà không phải Lăng Thừa Huy đã chết, nên hắn không có một chút máu mủ nào với hai tỷ muội Lăng gia. Mà Lăng Ngữ Thi từ nhỏ đã xinh đẹp ngời ngời, theo tuổi tác tăng lên, vóc người càng lúc càng mê hoặc, cũng khiến hắn âm thầm nhỏ dãi, sinh tâm ngấp nghé.
Vừa thấy Lăng Ngữ Thi cõng Tần Liệt, hắn như nuốt phải ruồi, hận không được muốn đánh nát kẻ kia.
- Chúng ta đến dược sơn tìm dược thảo, trên đường thấy Tần Liệt bị người tập kích, thấy hắn thụ thương nên đưa hắn về.
Lăng Ngữ Thi cũng chưa từng gọi Đỗ Hằng là đại ca, nàng chỉ giải thích gọn nhẹ một chút, chuẩn bị vượt qua đám người Đỗ Hằng, cũng không định nói nhiều hơn.
- Thật thú vị, ai lại tập kích kẻ ngu chứ? Xem muội vất vả cõng hắn này, để ca giúp.
Đỗ Hằng trầm mặt, nói lớn:
Nói xong, cũng không đợi Lăng Ngữ Thi đáp lại, thân ảnh Đỗ Hằng chợt lóe, cực nhanh đi tới bên cạnh Lăng Ngữ Thi, cũng không phân bua, trực tiếp lôi kéo Tần Liệt.
Nhắm mắt lại, Tần Liệt khẽ hừ lạnh, đợi lúc Đỗ Hằng xuống tay, hắn hơi dùng sức chủ động dựa vào đối phương.
- A.
Đỗ Hằng sau khi cõng lên Tần Liệt, lập tức kêu thảm một tiếng.
Hắn căn bản không ngờ Tần Liệt nặng như thế, cảm giác như một tòa núi áp xuống, không chống đỡ kịp, Đỗ Hằng té ngã xuống đất, tro bụi bay đầy trời làm bộ dáng hắn vô cùng nhếch nhác.
Những võ giả Đỗ Hải Thiên bố trí bảo vệ hai anh em họ, vốn đều biết thủ đoạn Đỗ Hằng, còn đang định cười nhạo thì đột nhiên im bặt.
- Không cần ngươi giúp.
Lăng Ngữ Thi tay mắt lanh lẹ, ngay khi Đỗ Hằng còn đang mờ mịt khó hiểu, lập tức cõng Tần Liệt lên, rồi đánh mắt với Lăng Huyên Huyên, hai tỷ muội vội vàng vượt qua đám người.
- Đại ca, chuyện gì vậy?
Cả nửa buổi Đỗ Phi mới ngạc nhiên hỏi.
Đỗ Hằng cuối cùng cũng phản ứng lại, nhìn Tần Liệt trên lưng Lăng Ngữ Thi phía xa, hắn đột nhiên khẽ hừ:
- Kẻ ngu kia nặng đến khác thường, nhất định trên người hắn có vật cực nặng! Năm năm, kẻ ngu kia một mực ở trong quáng động, có phải hắn phát hiện thứ gì không? Nhất định là như vậy! Nếu không tỷ muội Lăng gia sao ân cần như vậy! Trên người kẻ ngu kia hẳn có bảo vật!
Lời vừa nói ra, đám võ giả xung quanh Đỗ Phi càng thêm kinh ngạc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện