[Dịch] Linh Vực

Chương 3 : Dò xét

Người đăng: Ta_Phieu

.
- Ài, muội à, tỷ đã dặn rồi, sau khi ăn cơm xong thì bàn chuyện đính hôn với Tần Liệt, sao lại không nghe thế, lúc đó còn có cả nhà Nhị thẩm, có những lời phụ thân sao nói ra được chứ? Trên đường thông giữa Lăng gia trấn và dược sơn, Lăng Ngữ Thi khẽ nhíu lông mày, trên gương mặt thanh lệ thoát tục tràn đầy ý trách cứ, khẽ giáo huấn thiếu nữ bên cạnh. Lăng Huyên Huyên hiện như thùng thuốc nổ bị châm đốt, vung tay một cách, đập vỡ đá vụn trước mặt, từng cái vung tay còn mang theo gió thổi phần phật, hừ lạnh nói: - Nếu không phải tên Đỗ Phi chết tiệt đó trêu chọc muội, muội sao phát tác chứ? Nhị thẩm? Tiện nhân kia không phải thẩm thẩm của chúng ta! - Nhỏ giọng thôi, có những lời không thể nói loạn! Lăng Ngữ Thi vội vàng trách mắng. - Nói loạn? Mọi người nghĩ muội không biết sao? Tiện nhân kia gả cho nhị thúc, tới Lăng gia trấn chúng ta bảy tháng thì sinh Đỗ Hằng. Hai năm sau, nàng trở về Tinh Vân các không lâu, lại sinh ra Đỗ Phi chết tiệt kia, rõ ràng là con riêng của nàng và biểu ca Đỗ Hải Thiên của nàng! Lăng Huyên Huyên híp mắt lại, tràn ngập hận ý lạnh lùng nói: - Muội nghe ai nói? Ngữ khí Lăng Ngữ Thi tràn ngập khẩn trương. - Là nghe võ giả trong tộc đàm luận. Tỷ và cha, tam thúc giấu muội, có phải vì sợ muội tức giận làm việc ngu xuẩn đúng không? Nhị thúc chết không phải vì tẩu hỏa nhập ma! Thúc ấy bị tiện nhân kia làm tức chết! Lúc nhỏ, nhị thúc thương muội nhất, thù này muội nhất định sẽ trả. Vành mắt Lăng Huyên Huyên đột nhiên đỏ hồng, nước mắt nàng không kìm được khẽ rơi. Nàng hung hăng lau lau nước mắt, cắn răng cắn lợi nói: "A, hóa ra võ giả trong tộc đã sớm biết chuyện. Xem ra không lâu nữa Lăng gia sẽ có đại biến." Lăng Ngữ Thi thần tình u ám thầm thở dài. Nàng vỗ vỗ vai Lăng Huyên Huyên, cố gắng khuyên nhủ: - Vị thế của Đỗ Hải Thiên ở Tinh Vân các không thấp, cảnh giới của hắn cũng rất cao, nghe nói sắp đột phá khai nguyên cảnh hậu kỳ rồi. Tạm thời, Lăng gia chúng ta không chọc nổi hắn. - Muội biết tỷ và cha đang nhẫn nại, muội cũng có thể nhẫn nại, chờ khi chúng ta đột phá khai nguyên cảnh, tiến vào Tinh Vân các, sau này sẽ tính sổ với bọn họ. Lăng Huyên Huyên ngổn ngang nói. - Muội nghĩ được như vậy là tốt, chỉ cần tỷ muội chúng ta nỗ lực, nhất định sau này sẽ vào được Tinh Vân các, sẽ có cơ hội trả thù cho Nhị thúc, nợ máu trả bằng máu! Lăng Ngữ Thi khẽ gật đầu, đi hướng dược sơn, tâm lý lại có chút đắng chát. Tuy nàng và Lăng Huyên Huyên đều ở luyện thể tầng bảy, nhưng nàng đã mười bảy tuổi, nếu muốn được Tinh Vân các để ý, nàng phải tiến vào khai nguyên cảnh trước hai mươi tuổi! Ba năm, từ tầng bảy đến tấn cấp khai nguyên cảnh, dễ như vậy sao? Trong mắt Lăng Ngữ Thi tràn ngập đắng chát, tâm lý chỉ khẽ than thở, miễn cưỡng cười vui nói: - Cha và tam thúc đều ở dược sơn, lúc nãy nhiều chuyện không kịp hỏi, để tỷ hỏi xem hôn sự giữa muội và Tần Liệt là như nào. - Dù sao muội cũng không kết hôn với kẻ ngu kia! Cũng không biết cha nghĩ gì nữa? Tên kia một lời không nói, như kẻ mất hồn vậy, muội không thể ở cùng hắn dù chỉ một phút! Nhắc đến Tần Liệt, Lăng Huyên Huyên lại lạnh lùng nói: - Hiểu, hiểu, tỷ cũng không muốn muội kết hôn với hắn. Yên tâm đi, tỷ sẽ ủng hộ muội. Lăng Ngữ Thi khẽ cười, an ủi muội muội. Hai tỷ muội vừa đi vừa khẽ trò chuyện, hai bóng dáng mê người từ từ đi hướng dược sơn. Đi được một lát, ngay khi các nàng sắp đến dược sơn, đột nhiên, cả hai đều dừng bước chân, cùng lúc nhìn hướng Tần Liệt đang đi ra từ sơn động. Sắc trời dần tối, giống y như mọi ngày, lúc này Tần Liệt rời khỏi sơn động. Cách một khoảng gần, nhưng hai mắt hắn vẫn trống rỗng đờ đẫn, ánh mắt phảng phất vĩnh viễn không có tiêu cự, như là không nhìn thấy hai người, cứ thế ba người lướt vai đi qua nhau. - Năm năm như một ngày, ngày ngày đi quáng động, kẻ ngu này cầm tinh con chuột sao? Bình thường Lăng Huyên Huyên luôn coi như không thấy hắn, coi hắn như không khí, chưa từng có chút phản cảm. Nhưng hôm nay nàng vừa thấy Tần Liệt, trong lòng bừng bừng lửa giận, ngữ khí cũng không tử tế gì. - Muội tức giận gì chứ? Hắn không biết gì a, ài, kỳ thật hắn cũng đáng thương. Gia gia hắn qua đời rồi, để lại mình hắn sống vô hồn qua ngày. Lăng gia chúng ta chỉ lo cho hắn hai bữa mỗi ngày, không chút để ý đến hắn a. Nhìn hướng Tần Liệt phía xa, Lăng Ngữ Thi khẽ lắc đầu đầy cảm thông. - Muội, muội cũng biết không liên quan đến hắn, nhưng nhìn thấy hắn là không nhịn được giận… Lăng Huyên Huyên không khỏi cứng họng, nàng mới mười lăm tuổi, cũng không phải thật sinh ý ác, chỉ là không thể tiếp nhận sự thật mà thôi. Nhưng lúc này, một thân ảnh bạch sắc đột nhiên lướt ra từ rừng bên cạnh! Gia chủ Lăng gia mang theo mặt nạ quỷ lướt đến, tuy ông cũng nhìn thấy hai nữ nhi, nhưng phát hiện trong quáng động quá kinh người, nên vẫn quyết định thử Tần Liệt trước đã. - A! Trong tiếng thét của Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên, thân hình Lăng Thừa Nghiệp như ác quỷ hung hăng nhào hướng Tần Liệt đang đờ đẫn đi đường. Mắt thấy đối phương sắp vọt tới, nhưng biểu tình Tần Liệt vẫn thờ thẫn vô hồn, ngay cả khi bàn tay Lăng Thừa Nghiệp vươn hướng ngực hắn, hắn vãn duy trì bước đi như người máy. Thân hình không chút dừng lại, biểu tình không chút biến hóa, chứ đừng nói đến chuyện ra tay ngăn lại hay phản kích. - Ầm! Một chưởng Lăng Thừa Nghiệp đánh xuống ngực Tần Liệt, thân ảnh Tần Liệt nhanh chóng bị đánh lùi mấy bước. Hắn sững sờ nhìn bóng trắng đang đứng chặn đừng, nhãn thần tràn ngập mê hoặc khó hiểu, như là hiếu kỳ vì sao người này lại ra tay với hắn vậy. Tia hiếu kỳ này chỉ tồn tại trong chốc lát, sau đó hắn lại cất bước lần nữa, phảng phất đã quên công kích của đối phương, tiếp tục tiến bước. - Kẻ nào dám giương oai ở Lăng gia? - Chuột nhắt phương nào đến, ngươi trốn không thoát đâu! Hai tỷ muội đột nhiên nhảy lên, mặt nhỏ lạnh lùng, đồng thời công kích hướng Lăng Thừa Nghiệp. Hai luồng linh lực gào thét tiến đến! Trên sơn đạo, Lăng Thừa Nghiệp quay lưng với hai nữ nhi còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhãn thần hắn kỳ quái nhìn Tần Liệt. Tần Liệt mười lăm tuổi, thân hình thoạt nhìn nhỏ gầy, như là ăn uống không đủ, nhưng dưới một chưởng của hắn, chỉ bị đánh lùi mấy bước, cũng không ngã xuống. Tuy một chưởng này không dùng một tia linh lực nào, nhưng Lăng Thừa Nghiệp rất rõ, lực một chưởng này, đã đủ để rất nhiều võ giả luyện thể tầng ba nằm đo ván luôn! Theo cảm nhận của hắn, trong thân thể Tần Liệt rõ ràng không có một tia linh lực bảo vệ nào, điều này chứng minh Tần Liệt không phải võ giả! Nhưng hắn lại có thể đỡ một chưởng vừa rồi không ngã! Điều này nói lên thân thể Tần Liệt tuy ốm yếu, nhưng lại cường tráng đến đáng kinh ngạc! Chỉ thân thể cường tráng thôi sao? Gia chủ Lăng gia tâm sinh nghi hoặc, hắn hơi chút do dự rồi lại ra tay! Răng rắc rắc! Xương cốt một cánh tay Lăng Thừa Nghiệp truyền đến tiếng kêu vang, bàn tay hắn đột nhiên to gấp đôi. Một tầng vụ khí lục sắc mờ nhạt bao lấy tay hắn, theo thân ảnh hắn di chuyển, vụ khí lục sắc cũng đông đưa bất định, tựa như một ngọn lửa lục sắc thiêu đốt quanh tay hắn vậy. Lục viêm kình! Linh quyết phàm cấp ngũ phẩm, đây là bí công Lăng Thừa Nghiệp ngầm tu luyện, bình thường rất ít sử dụng, ngay cả hai nữ nhi hắn cũng chưa từng thấy. Lăng Thừa Nghiệp khai nguyên cảnh trung kỳ, sử dụng linh lực, ngọn lửa lục sắc thiêu đốt trên tay, lại một lần nữa vỗ tới ngực Tần Liệt! - Tiểu nhân vô sỉ! - Ngươi dám! Tỷ muội Lăng gia đồng thanh hét lên, đáng tiếc còn cách Lăng Thừa Nghiệp một đoạn, chỉ có thể áp bức trên ngôn ngữ. Lăng Thừa Nghiệp không chút bận tâm, thủ chưởng đã gần ngực Tần Liệt trong gang tấc, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tần Liệt, như muốn tìm một tia biến hóa, dù rất nhỏ vậy. - Oanh! Linh lực mãnh liệt kèm theo sương khói lục sắc đập lên lồng ngực Tần Liệt, tích tắc này, hai mắt Tần Liệt phảng phất vĩnh viễn không biến hóa đột nhiên lóe lên tia điện mang băng hàn. Đồng thời, trong đầu Lăng Thừa Nghiệp vang lên tiếng sấm nổ, chấn đến tâm thần hắn thất thủ. Lúc này, tỷ muội Lăng gia đã chạy đến, khí thế hung mãnh công đến hắn. Lăng Thừa Nghiệp còn không kịp cẩn thận phân biệt tiếng sấm trong đầu và điện mang băng hàn trong mắt Tần Liệt liệu có phải ảo giác hay không thì hai nữ nhi của ông đã đánh đến, ông chỉ còn cách thu cờ ngừng trống, ôm hận rút lui. Thân ảnh ông như sương khói, nháy mắt đã biến mất. - Đừng đuổi! Thân ảnh người này như sương như khói, không phải cảnh giới luyện thể có thể đối phó được. Hai mắt Lăng Ngữ Thi sáng rực, quát ngăn lại động tác Lăng Huyên Huyên, gương mặt tràn ngập ngưng trọng: Nàng cúi xuống nhìn Tần Liệt áo nơi ngực bị đánh vỡ nát, còn lưu lại cả dấu tay ám lục, lông mày nhíu chặt lại: - Người kia thật đáng sợ, kỳ quái a, vì sao hắn lại hạ độc thủ với kẻ ngu? Chẳng lẽ là địch nhân của Tần Sơn gia gia trước kia? Vừa nói, ngón tay trắng thuần, óng ánh như ngọc của nàng điểm xuống bộ phận bị thương của Tần Liệt, nghi hoặc trên mặt càng thêm nồng đậm: - Người đó căn bản không dùng toàn lực, linh lực đưa vào ngực Tần Liệt rất yếu, hiện tại đã bắt đầu tiêu tán. Thật lỳ kỳ quái a, nếu như hắn muốn giết Tần Liệt thì không phải chỉ như vậy… Lúc trước, Lăng Thừa Nghiệp đưa lưng về hướng hai tỷ muội, khi Lăng Thừa Nghiệp ra tay lần hai với Tần Liệt, cả hai tỷ muội còn cách một khoảng, nên không thấy tia dị thường trong mắt Tần Liệt, cũng không nghe thấy thanh âm sấm đánh nào! - Ngữ Thi, Huyên Huyên, các ngươi đưa Tần Liệt về nhà trước đi, có chuyện gì ta và cha các con sẽ nói rõ sau. Trên dược sơn, thanh âm Lăng Thừa Chí đột nhiên vang lên. - Tam thúc, chúng con… Lăng Huyên Huyên vội vã kêu lên. - Ta biết, một bạch y nhân tập kích Tần Liệt, chúng ta đã nhìn thấy, cha con đang đuổi theo, hai con mang Tần Liệt về trước đi, tránh phát sinh chuyện ngoài ý. Lăng Thừa Chí chỉ đành yểm trợ cho đại ca. Lăng Ngữ Thi nghe ông nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, mắt thấy Tần Liệt hôn mê không tỉnh, nàng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành cõng Tần Liệt lên. - A, tên này thật nặng! Dáng người nàng uyển chuyển, vừa mới đặt Tần Liệt lên lưng, đùi đẹp đột nhiên run lên, ánh mắt tràn ngập kinh dị. - Tỷ, tỷ nói hươu nói vượn gì vậy? Kẻ ngu này gầy như vậy, sao có thể nặng được? Lăng Huyên Huyên khẽ quệt môi, coi như tỷ tỷ đang nói đùa. Lăng Ngữ Thi cũng không giải thích, nàng quay đầu nhìn hướng thiếu niên đang sấp trên vai nàng, hai mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt kia thật vô cùng tuấn mỹ, làm nàng bất giác ngây người. Thật kỳ quái, tên này nhắm mắt lại thật dễ nhìn… - Cha từng nói chỉ có người tôi luyện thân thể đến cực hạn, đưa da thịt, gân mạch, sợi cơ, xương cốt, nội tạng luyện đến đăng phong tạo cực mới có tình huống thân thể gầy yếu nhưng nặng hơn người thường. Hắn á? Hừ, trong thân thể không một tia linh lực, cho dù nặng chút cũng là ăn không tiêu gì đó thôi, hay là trên người mang đồ nặng. Lăng Huyên Huyên thấy nàng không trả lời, khinh thường nói. Lăng Ngữ Thi đang ngây người, vốn cũng không nghĩ đến điều này, nghe muội mình nói vậy, nàng đột nhiên đầy kinh dị nhìn thiếu niên trên vai. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang