[Dịch] Linh Vực

Chương 26 : Gợn sóng

Người đăng: Ta_Phieu

.
Tần Liệt chôn lại thi thể Cao Viễn, cẩn thận xóa dấu vết. Hắn trầm ngâm một lát, thấy sắc trời đã tối, liền quay về. Mưa dần ngừng rơi. Khi về đến nơi, hắn nhìn thấy võ giả Lăng gia, Cao gia, Phùng gia vẫn đang bận rộn đào khoáng, những người này đều bị mưa làm ướt như chuột lột, nhưng tinh thần vẫn rất hưng phấn, như là bị viêm dương ngọc kích thích làm không biết mệt mỏi. Cả Lưu Diên cũng không nằm nghỉ ngơi như bình thường, mà đi tới khu vực viêm dương ngọc xem xét, cẩn thận canh chừng đám võ giả, đề phòng có người cất dấu viêm dương ngọc. Đối với hỏa tinh thạch, hắn có thể không để ý là vì giá trị hỏa tinh thạch không cao, ba nhà không có luyện khí sư, sẽ không lấy trộm hỏa tinh thạch. Viêm dương ngọc thì khác. Huyền cấp linh tài giá trị quá lớn, ba nhà nếu như có người lấy trộm, có thể đến nhà bán đấu giá ở Băng Nham thành bán đi, đổi được số tiền không nhỏ. Bởi thế, Lưu Diên phải canh chừng kỹ, tránh có người lấy trộm. - Tiểu Dĩnh a, lát nữa uống với đại ca mấy chén được không? Phùng Luân nhếch mép cười nói, trong mắt tràn ngập sắc dục ngắm nhìn Lăng Dĩnh cách đó không xa: - Đại ca cường tráng hơn Lăng Phong nhiều, có thể làm muội sung sướng a, hắc hắc. Lăng Dĩnh bị mưa làm ướt, vóc người lồi lõm lộ rõ, đường cong no đủ quả rất thu hút người. Tay nàng nắm lấy dây thừng, chân đạp vách đá làm bờ mông vểnh lên, làm không ít võ giả Cao gia, Phùng gia ngắm nhìn không thôi. Nhưng dám mở miệng trêu chọc cũng chỉ có mình Phùng Luân, đám võ giả Cao gia không ai nói câu nào. Phùng Luân là đường ca Phùng Dật, cảnh giới luyện thể tầng bảy, chính là hắn lúc trước nói lời lỗ mãng với Tần Liệt. Sau khi bị Lăng Ngữ Thi giáo huấn, lại bị Phùng Dật trách mắng, Phùng Luân cũng an phận trong thời gian ngắn, cũng không biết vì sao hôm nay lại làm càn. - Ngươi về tìm mẹ ngươi ấy! Lăng Dĩnh là hoa hồng có gai, mắt đẹp trợn trừng, liên tục buông lời mắng chửi không chút lưu tình. - Phùng Luân, cẩn thận miệng lưỡi của ngươi! Lăng Phong ở bên cạnh cũng nhíu mày, hừ lạnh. - Hắc hắc, đủ hung dữ a! Ca ưa thích! Tròng mắt Phùng Luân khẽ lóe lên tia lệ khí, cúi đầu thầm nghĩ: "Hy vọng đến lúc đó ngươi đủ hung dữ, như vậy mới thú vị…" - Câm miệng! Phùng Dật nghiêm mặt quát lên. Phùng Luân rõ ràng khá sợ hắn, không dám nói gì nữa. Lúc này, võ giả Phùng gia bên cạnh hắn không biết vì sao từng người nhãn thần như có suy nghĩ, như là đang chờ mong gì đó, rõ ràng có chút khác thường. - Được rồi, đừng tranh cãi nữa, hôm nay dừng ở đây. Không sai, ba nhà thu hoạch được mười một viên viêm dương ngọc, chúng ta cần nỗ lực hơn nữa. Ba nhà các ngươi cứ yên tâm, lần này tuyệt không bạc đãi các ngươi. Lưu Diên híp mắt nói. Dưới phân phó của Lưu Diên, võ giả ba nhà dần hạ xuống, rất nhiều người nhanh chóng quay về lều thay quần áo. Áo dài trắng của Lăng Ngữ Thi cũng bị nước làm ướt, nên vóc người thon dài yểu điệu của nàng cũng lộ rõ, làm Phùng Dật ở phía xa ngắm liên tục không thôi. Thấy Tần Liệt đã trở về, Lăng Ngữ Thi nhẹ nhàng cười, vuốt đầu tóc ướt nhẹp nói: - Ta và Lăng Dĩnh thay quần áo đã, lát nữa nấu cho ngươi ăn. Nàng và Lăng Dĩnh đi vào lều, thanh âm xoạt xoạt thay quần áo vang lên làm rất nhiều võ giả ánh mắt quét qua liên tục, chỉ hận không nhìn xuyên qua lều, thấy được cảnh xuân tươi đẹp bên trong. Chỉ trong chốc lát, nàng và Lăng Dĩnh đã thay xong, đám người Lăng Phong cũng lần lượt thay đồ, không lâu sau thì tụ lại. - Mẹ nó, đám chết tiệt Phùng gia, không biết vì sao đột nhiên miệng thối như thế. Mấy ngày trước còn tốt, hiện tại dám đùa giỡn Tiểu Dĩnh! Bọn họ hôm qua còn nói có người không khỏe, muốn về Phùng gia trị bệnh, tên kia nào có điểm bệnh chứ, nhất định là phát hiện viêm dương ngọc, vội vã quay về Phùng gia báo tin. Lăng Hâm trầm mặt nhìn đám võ giả Phùng gia nói. Trong lòng Tần Liệt khẽ động, không khỏi nhìn hướng Phùng gia. - Hắc hắc, ngươi nhìn kẻ ngu kìa! Dám đính hôn với nữ nhân thiếu gia yêu thích, gia chủ Lăng gia không biết có bị truyền nhiễm bệnh ngu không nữa… Phùng Luân phát hiện Tần Liệt nhìn qua, liền cười đầy quái dị. - Ừm, nghe nói Lăng gia bị nữ nhân họ Đỗ ép cho không ngẩng đầu lên được. Lăng Thừa Huy bị hại chết cũng không dám nói câu nào. Đám người này khẽ bàn tán, cười khẩy đàm luận gièm pha, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười quái dị. Hai nhà cách nhau một khoảng, thanh âm trò chuyện của Phùng gia thi thoảng truyền đến, làm sắc mặt đám người Lăng gia vô cùng khó coi. - Những tên chết tiệt Phùng gia hôm nay có phải uống nhầm thuốc không? Đại tiểu thư, có cần ta đi qua vả mồm bọn họ không? Lăng Hâm đứng lên phẫn nộ quát. - Quên đi, kệ bọn họ nói xấu sau lưng đi, không cần quản. Những kẻ này từ hôm qua bắt đầu có chút kỳ quái. Tên Phùng Dật kia hôm nay ánh mắt nhìn ta cũng càng lúc càng quá phận. Lăng Ngữ Thi vô lực phẩy tay, ý bảo hắn ngồi xuống rồi đầy nghi hoặc nói. - Phùng gia liệu có vấn đề gì không? Lăng Phong trầm giọng nói. - Có thể có vấn đề gì chứ? Có Lưu Diên ở đây, bọn họ có thể làm gì chứ? Phùng gia giống chúng ta, chỉ là thế lực phụ dung, Tinh Vân các muốn tiêu diệt Phùng gia dễ như lật bàn tay. Mà tên Phùng Khải cũng là thành viên Tinh Vân các, bọn họ có thể làm gì chứ? Lăng Ngữ Thi lắc lắc đầu nói. - Điều này cũng đúng. Nghe nàng nói vậy, Lăng Phong cũng gật gật đầu không nói gì thêm. Tần Liệt im lặng lắng nghe, trong lòng không khỏi gợn sóng, ẩn ẩn nắm được manh mói. Ánh mắt đờ đẫn của hắn ngầm hướng qua Phùng gia, rất có thể việc Cao Vũ chết liên quan đến Phùng gia. Theo lẽ thường, Phùng gia là thế lực phụ dung, khẳng định không dám giở trò quỷ. Nhưng lần này khác. Viêm dương ngọc thật quá quý, nơi này còn có mỏ viêm dương ngọc, giá trị không thể tính hết! Hoàn toàn đủ một số người bí quá hóa liều! Vừa suy nghĩ như vậy, Tần Liệt đột nhiên phát hiện hắn suy nghĩ những việc này rất nhanh, cứ như mười năm trước hắt rất hay phân tích suy luận vậy. "Nếu như ta là Phùng gia, nếu đã đắc tội Tinh Vân các, thì phải nuốt sạch viêm dương ngọc, việc này ta nên làm như nào?" Tần Liệt sau khi tự hỏi thì càng lúc càng bất an. Kết luận của hắn là giết sạch võ giả biết chuyện! Cao gia, Lăng gia và Lưu Diên, không buông tha ai cả! Chỉ có giết sạch thì mới đảm bảo tin tức không bị lộ ra ngoài, từ đó nuốt lấy mỏ quáng, trước khi Tinh Vân các phát hiện thì khai thác sạch. Được đến kết luận này, ánh mắt hắn càng thêm chăm chú quan sát võ giả Phùng gia, ẩn ẩn phát hiện hung khí trong mắt bọn họ… Nếu là như vậy, Lăng gia trở thành dê chờ thịt, thái độ bọn họ sẽ khác thường, dục vọng đối với Lăng Dĩnh, Lăng Ngữ Thi rất khó đè nén được. Một đêm lặng lẽ trôi đi. Hôm sau, Tần Liệt không tiếp tục ra ngoài tu luyện, mà ở gần vách đá nhìn ba nhà khai thác viêm dương ngọc. Hắn cẩn thận quan sát thần sắc và động tác võ giả Phùng gia, có thể thấy những người này không tận tâm tận lực khai thác, cũng không hưng phấn như võ giả Cao gia, Lăng gia. Những người này có đôi khi để lộ ánh mắt ẩn chứa sát ý khi võ giả Cao gia, Lăng gia đang chuyên tâm khai thác. Tần Liệt dần dần hiểu rõ, đám người Phùng gia còn ẩn nhẫn chưa ra tay bởi vì thực lực không đủ. Võ giả Phùng gia hiện đang chờ đợi viện binh, để đuổi tận giết tuyệt võ giả Lăng gia, Cao gia và Lưu Diên. Sau khi đại khái hiểu rõ ý đồ Phùng gia, Tần Liệt lại khôi phục như trước, khi ba nhà khai thác, hắn đi ra bên ngoài dạo quanh. Chỉ là, lần này hắn không luyện võ, mà ngầm chú ý tình huống xung quanh. - Đã là tháng bảy, nếu như ông không nói sai, ngân dực ma lang sắp trở về. Nếu như không có ngân dực ma lang, hiện tại tốt nhất là báo cho Lăng Ngữ Thi rời khỏi Thiên Lang sơn, tránh bị võ giả Phùng gia bao vây đuổi giết, nhưng nếu có ngân dực ma lang thì biến số nhiều hơn nhiều… Tần Liệt cũng âm thầm suy nghĩ, ngày ngày đi dạo xung quanh quan sát tình thế. Lại ba ngày trôi qua. Ba ngày này, võ giả Phùng gia thường xuyên nảy sinh xung đột với võ giả Lăng gia, Cao gia. Đến cả Lưu Diên cũng không chịu được, nghiêm khắc trách mắng một phen. Chỉ là mọi người đều cho rằng võ giả Phùng gia bị viêm dương ngọc kích thích nên mới biểu hiện quá khích. Tất cả không suy nghĩ sâu hơn… Hiện nay, Tần Liệt chẳng những ngầm quan sát ban ngày, mà ban đêm cũng thừa dịp mọi người ngủ say, lẻn ra ngoài cẩn thận đề phòng. Tính toán thời gian, đám người Phùng gia có thể tùy thời xuất hiện, không thể không cẩn thận. Nửa đêm, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần trên một ngọn cổ thụ thì ẩn ẩn cảm thấy tiếng bước chân. Gạt phần cành lá che, theo ánh trăng, nhìn về hướng xa, sắc mặt hắn không khỏi kinh hoảng, đáy lòng thầm la: không ngờ là Toái Băng phủ! Năm, sáu mươi võ giả trên ngực đều có đồ án băng vỡ, không nhanh không chậm đến gần. Những người này đều cố ý giảm nhẹ bước chân, hiển nhiên là muốn đột nhiên tập kích nhân lúc mọi người trong cốc ngủ say. Kẻ cầm đầu nét mặt tiều tụy, nhãn thần âm lãnh, hình như là trưởng lão Toái Băng phủ, nếu vậy tu vi nhất định là khai nguyên cảnh trung kỳ! Tần Liệt chỉ nhìn mấy giây, sống lưng phát lạnh, nhẹ nhàng trèo xuống. Hắn cẩn thận đi hướng Thiên Lang sơn, ban đầu cẩn thận lo sợ phát ra âm thanh, đợi đến khi kéo dài khoảng cách mới dám chạy nhanh về. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang