[Dịch] Linh Vực

Chương 14 : Sinh hoạt được chăm sóc

Người đăng: Ta_Phieu

.
Thần tình Tần Liệt đờ đẫn bước trên đường lớn. Giống với nửa tháng trước, lúc này ánh mắt hắn trống rỗng vô hồn, y phục rách tươm, đầu tóc tán loạn, nhìn qua khá là nhếch nhác. Sau người hắn còn có Lăng Dĩnh, dáng người no đủ, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc không nhanh không chậm đi theo. Nửa tháng trước, khi Tần Liệt rời khỏi dược sơn, gia chủ Lăng gia cho rằng hắn vẫn một mực ở trong quáng động, nên an bài người ngày đêm canh giữ cửa quáng động. Ban đêm do Lăng Phong canh giữ, ban ngày là Lăng Dĩnh canh giữ, hai người luân phiên trông coi, thấy hắn xuất hiện lập tức bẩm báo cho Lăng Thừa Nghiệp. Cũng bởi như vậy, nên Đỗ Hằng tuy tràn ngập hiếu kỳ với quáng động cũng không thể tiến vào dò xét được. Mà hai người Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng được yêu cầu chỉ chờ bên ngoài, cấm không được tiến vào trong nên bọn họ cũng không biết trong quáng động có kỳ trận. Chạng vạng sáng nay, Lăng Dĩnh đang mắt nhắm mắt mở canh cửa quáng động, thì đột nhiên nhìn thấy Tần Liệt đi về từ hướng Cực Hàn sơn mạch. Lăng Dĩnh lúc đó suýt thì hét ầm lên. Nàng một mực đi theo Tần Liệt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, nhưng càng nhìn càng không phát hiện được điều gì, điều này lại càng làm nghi hoặc trong nàng thêm lớn. "Kẻ ngu này không ở quáng động, mà sống trong Cực Hàn sơn mạch nửa tháng, không biết làm sao sống sót trở về nữa? Mà lại còn một mình nữa chứ." Lăng Dĩnh càng nghĩ càng khó hiểu, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập kinh dị, cũng càng thêm hiếu kỳ với Tần Liệt. Tần Liệt tự nhiên cũng biết Lăng Dĩnh đang đánh giá hắn, nhưng hắn không chút động tâm, trước khi về dược sơn, hắn đã cất kỹ hai cái túi, tránh cho người khác thấy đồ vật sinh phiền toái. Giờ hắn có thể nhẹ nhàng quay về, không sợ người khác tra hỏi. Đối với Lăng gia, hắn không có hảo cảm, nhưng cũng không có ác ý. Quan hệ giữa hai ông cháu họ và Lăng gia chỉ là giao dịch mà thôi! Ông hắn dùng sửa chữa linh khí cho Lăng gia đổi lấy quyền dùng quáng động, trợ giúp hắn tu luyện thiên lôi cức - chỉ vậy mà thôi! Khác với trước kia, hắn đi một mực về nhà, mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh. Những thanh âm kẻ ngu đã về trực tiếp bị hắn lọc đi, bởi vì đã thành thói quen nên không ảnh hưởng đến tâm tình hắn. Không lâu lắm, hắn đã về nhà, căn nhà như được dọn dẹp, sạch sẽ đến khác lạ nhưng hắn cũng không để ý, đóng cửa phòng lại rồi bắt đầu nghỉ ngơi. Hắn trở về trấn làm rất nhiều người nghi hoặc không hiểu, ví như anh em Lăng Thừa Nghiệp… Cũng có người không quan tâm, ví như Lăng Huyên Huyên, nàng vẫn hét to dẫn nhịp ở Diễn Võ trường, không đi xem Tần Liệt ra sao… - Gia chủ. Hắn không phải đi ra từ quáng động, mà là trở về từ Cực Hàn sơn mạch! Nửa tháng qua, hắn không ở trong quáng động. Lăng Dĩnh thấy Lăng Thừa Nghiệp đến gần, liền vội vã tiến lên báo cáo. Lời vừa nói ra, ba người Lăng gia đều kinh dị nhìn nhau, không khỏi hiếu kỳ với Tần Liệt đã ở đâu nửa tháng qua. - Đã biết, việc này ngươi đừng nhiều lời. Gia chủ Lăng gia trầm ngâm một lát rồi ra lệnh cho nàng lui xuống, sau đó hắn nháy mắt với Lăng Thừa Chí. Hai người cùng Lăng Thừa Nghiệp đi tới nhà của Tần Liệt. Ba người rất nhanh đã đến nơi, là Lăng Thừa Nghiệp gõ cửa: - Tần Liệt, ta là Lăng thúc, mở cửa đi. Trong nhà, Tần Liệt từ từ mở mắt ra. Hắn khẽ nhíu mày, nhanh chóng điều chỉnh nhãn thần thành vô hồn rồi ra ngoài mở cửa. Năm năm nay, cũng có đôi lúc Lăng Thừa Nghiệp đến nhà hắn, nhưng là khi còn Tần Sơn gia gia, hắn đến tìm Tần Sơn gia gia sửa linh khí. Sau khi gia gia rời đi, hắn chưa từng đến đây. Lần này hắn đến làm Tần Liệt nảy sinh nghi vấn trong lòng, cũng không biết vì sao hắn đến nữa. Ba người Lăng gia sau khi vào phòng, thấy Tần Liệt ngồi trên ghế đá, sững sờ nhìn cái chén trên bàn, như là cái chén quan trọng hơn ba người nhiều vậy… Lăng Thừa Nghiệp cẩn thận quan sát hắn, sau một lát liền nói: - Tần Liệt, thúc không biết cháu có thể nghe thấy không, cũng không biết có phải cháu vĩnh viễn sẽ như này không. Thúc chỉ muốn nói là linh thảo trên dược sơn vô cùng quan trọng với Lăng gia, những linh thảo này khô héo làm ảnh hưởng cơ nghiệp Lăng gia. Sau khi nói xong, hắn lại nhìn kỹ tròng mắt Tần Liệt, nhưng không phát hiện được tia dị thường nào, hắn chỉ đành nói tiếp: - Nếu như, nếu như cháu có thể nghe thấy, thúc hy vọng cháu có biện pháp, hy vọng dược thảo không khô héo nữa. Lăng gia không chịu được đả kích nặng như vậy, mong cháu chú ý giúp. Tần Liệt vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn chén. - Còn có một việc. Thúc đã đồng ý với ông cháu, sẽ chăm sóc cháu đến khi cháu mười bảy, nghĩa là cháu và con chú sẽ đính hôn. Theo ước định, sắp tới sẽ tiến hành đính hôn, thúc đến thông báo một tiếng, chuyện giữa cháu và Ngữ Thi, thúc đã sắp xếp rồi. Đính hôn sẽ cử hành sớm thôi. Lăng Thừa Nghiệp do dự một lát, rồi đành chịu nói. Biểu tình Tần Liệt vẫn đờ đẫn như cũ, không chút biến hóa. Lăng Ngữ Thi thì không khỏi ửng đỏ, xấu hổ nhìn hắn. - Nhưng thúc phải nói rõ, đính hôn chỉ là bảo vệ cháu, thời gian chỉ kéo dài hai năm. Sau hai năm, bất kể bên nào cũng có quyền giải trừ đính hôn, hy vọng cháu chuẩn bị tâm lý sẵn. Lăng Thừa Nghiệp suy nghĩ một lát rồi nói thêm: - Ông cháu có ân với Lăng gia, mấy năm qua, đôi bên hợp tác vui vẻ, sau này mong rằng cũng là như vậy. Ài, bất kể cháu như này, chuyện của cháu thúc sẽ không quản, mọi người cố gắng ở chung với nhau. Nói xong, Lăng Thừa Nghiệp đứng lên, tỏ ý đệ đệ và con gái đi cùng hắn. - Cha, con muốn nói với hắn mấy câu. Các người đi trước đi. Lăng Ngữ Thi khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói. Lăng Thừa Nghiệp trong lòng hổ thẹn với nàng, đành thở dài một hơi gật đầu đồng ý. Hắn và đệ đệ nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Trong phòng đột nhiên an tĩnh, không khí đè nén, Tần Liệt biểu tình đỡ đẫn, không có phản ứng gì, như là không biết trong nhà có một mỹ nữ vậy. Lăng Ngữ Thi khẽ cắn môi, hai tai đỏ ứng, đột nhiên đứng lên nói: - Ngươi đã lâu chưa tắm rồi, ta giúp ngươi lấy nước. Nói xong, nàng ưu nhã xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, biểu tình cứng ngắc đi vào phòng tắm lấy nước cho Tần Liệt. Đợi thùng gỗ đầy nước, cũng chuẩn bị đầy đủ khăn lông, nàng mới quay lại. Qua một chuỗi động tác, nàng đã điều chỉnh tốt tâm tình, lúc này nàng đã bình tĩnh lại. Trên gương mặt mỹ lệ của nàng là vẻ đắng chát chấp nhận số phận, nàng nói: - Lăng gia thiếu nợ nhân tình Tần Sơn gia gia, ta sẽ trả trong hai năm này. Chờ sau khi đính hôn, ta sẽ chăm sóc ngươi. Ài, ta cũng chỉ có thể làm chút chuyện vặt cho ngươi, mong ngươi hiểu cho… Vừa nói, nàng vừa cầm khăn lau, cũng không để ý đến Tần Liệt mà bắt đầu quét dọn khắp nhà. Qua tròng mắt mờ mịt, Tần Liệt có thể thấy Lăng Ngữ Thi khá quen thuộc với nhà này, hắn hiểu được việc quét dọn nửa tháng qua là do nàng làm… - Ài, thật ra ngươi cũng rất đáng thương. Sau khi Tần Sơn gia gia qua đời, một mình ở nơi này, lại không được… - Vốn cha ta chuẩn bị đính hôn em gái ta với ngươi. Nàng cùng tuổi với ngươi, nhưng nàng là hy vọng của Lăng gia, cha sợ đính hôn ảnh hưởng đến tương lai tu luyện của nàng. Cho nên ta chỉ đành thay thế nàng. - Ài, ta tuy là chị, nhưng thiên phú không bằng em gái. Năm nay ta đã mười bảy, trước hai mươi tuổi sợ là không thể đột phá khai nguyên cảnh. Nếu như trước hai mươi không thể đột phá khai nguyên cảnh, như vậy cả đời không thể trở thành thành viên nòng cốt của Tinh Vân các. - Cha ta và tam thúc một đời muốn vào Tinh Vân các nhưng vận mệnh không cho phép, hy vọng của bọn họ chỉ đành gửi gắm lên tiểu muội. - Ài, bởi vì dược thảo khô héo, bị người nhà Đỗ gia nắm được điểm yếu. Gần đây bọn họ liên tục quấy rầy, nữ nhân kia sớm muốn thu dược sơn làm của riêng, lần này được thế lấn tới, cũng không biết có thể ngăn được không nữa. … Có lẽ vì sắp đính hôn với Tần Liệt, cũng có thể vì nàng nghĩ Tần Liệt không hiểu nàng nói gì, cho nên trong lúc chuẩn bị, nàng không ngừng trò chuyện về Lăng gia. Điều này giúp hắn hiểu Lăng Ngữ Thi hơn, cũng cải biến suy nghĩ của hắn với mỹ nhân này. Xong việc, Lăng Ngữ Thi cũng không dừng lại, nói cho Tần Liệt nước đã chuẩn bị tốt, nhớ tắm sớm rồi rời đi. Tần Liệt sau một lát nghe ngóng, xác định nàng đã rời đi mới tiến vào phòng tắm. Nhìn thùng nước đầy, lượng lớn nước vung vãi trên sàn và khăn tắm sạch sẽ bên trên, hắn không khỏi ngớ người. Hẳn Lăng Ngữ Thi không hay làm chuyện này nên vừa rồi mới luống cuống làm rớt nhiều nước như vậy. Hắn khẽ sờ mũi, cũng không để ý gì, nhảy luôn vào thùng, sau đó cả người giật nảy, suýt thì hét toáng lên! Nước lạnh a! … Ngày hôm sau, nhẫn thần Tần Liệt vẫn vô hồn, nước mũi ròng ròng tiến vào nhà ăn Lăng gia. Lăng Ngữ Thi có chút chột dạ, vừa nhìn thấy hắn đến liền vội vã cúi đầu, cố nén cười cũng không dám nhìn hắn lấy một cái. Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp và Đỗ Kiều Lan bởi vì chuyện linh thảo lại bắt đầu cãi nhau, cãi nhau đến mức làm Tần Liệt cảm giác được đôi bên rất nhanh sẽ khai chiến. Sau khi ăn cơm, hắn tiếp tục đi hướng quáng động tu luyện, bởi vì không có trạng thái vô pháp vô niệm, nên lúc tu luyện hắn cẩn thận khống chế sấm sét, miễn cho dòng điện lan ra ngoài. Lời nói của Lăng Thừa Nghiệp nảy sinh tác dụng, hắn cũng không muốn hủy đi cơ nghiệp Lăng gia rước lấy phiền toái. Hắn trở về, Lăng Phong, Lăng Dĩnh cũng không cần canh quáng động nữa. Đỗ Hằng cũng tìm được cơ hội giữa đêm lẻn vào quáng động. Sau mấy lần đầu váng mắt hoa bước ra, Đỗ Hằng vô cùng kinh hãi quay về. Ngay lúc Đỗ Hằng báo cáo lại tình huống quáng động, Lăng Thừa Nghiệp cũng bắt đầu an bài mọi chuyện. Hắn yêu cầu Lăng Huyên Huyên và Lăng Thừa Chí tạm thời rời đi, để bọn họ đến Băng Nham thành một chuyến. Hắn hiểu rõ nếu để Lăng Huyên Huyên biết tỷ tỷ đính hôn với Tần Liệt thay nàng, nàng nhất định sẽ phá rồi. Lăng Thừa Nghiệp để bọn họ đi Băng Nham thành, một phần là để Lăng Huyên Huyên rời khỏi Lăng gia thời gian này, quan trọng nhất là để bọn họ đến Tinh Vân các thương lượng. Lăng Huyên Huyên thiên phú hơn người, Tinh Vân các đã sớm chú ý đến. Lăng Thừa Nghiệp hy vọng Tinh Vân các có thể xem ở Lăng Huyên Huyên mà thư thả hạn nộp dược thảo của Lăng gia. … Mấy ngày này Lăng Ngữ Thi thường xuyên đến nhà Tần Liệt. Ban ngày, lúc Tần Liệt không ở nhà, nàng giặt quần áo cho hắn, khi trời tối Tần Liệt trở về, nàng lại cất quần áo, chuẩn bị nước tắm, quét dọn nhà cửa giúp hắn. Chuyện lấy nhầm nước lạnh cũng không xuất hiện nữa, đương nhiên, thói quen lẩm bẩm trong lúc làm vẫn còn. Ban đầu Tần Liệt cũng có chút khó chịu, sau cũng dần quen với cuộc sống được phục vụ. Một khi Lăng Ngữ Thi chuẩn bị xong nước, hắn cũng không chờ Lăng Ngữ Thi rời đi, trực tiếp đi vào phòng tắm. Mỗi khi hắn trần truồng nhảy vào thùng gỗ, nghe được giọng êm nhỏ trách mắng của Lăng Ngữ Thi, hắn đều khẽ nhướng mày, đôi lúc còn nở nụ cười kỳ quái. - Ta đi đây, ngươi tắm đi. Bên ngoài truyền đến tiếng của Lăng Ngữ Thi. Ngay khi Tần Liệt cho rằng nàng sắp đi, thì ngoài cửa truyền đến thanh âm hô hấp rối loạn của nàng, tiếng nàng nhỏ như muỗi: - Ngày mai, là ngày ta và ngươi… Đợi nàng đi rồi, Tần Liệt mới phản ứng lại, ngây ngốc nhìn vào xà nhà, lúc lâu cũng không hồi thần. … Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang