[Dịch] Linh Vực

Chương 12 : Nổi giận lôi đình

Người đăng: Ta_Phieu

.
Mây đen che lấp bầu trời, gió lớn không ngừng gào thét đè nén tâm tình mọi người. Võ giả Toái Băng phủ dưới mệnh lệnh của Nghiêm Tử Khiên cũng không vội vã tấn công, mà chỉ đứng tán ra hình nửa vòng tròn, từng chút một áp sát. Gương mặt Trác Thiến hơi biến, thốt lên: - Hỏng rồi! Đám người Đồ Trạch cũng không khỏi thất sắc, hiển nhiên bọn họ đã biết ý đồ của Nghiêm Tử Khiên. Có những cung tiễn thủ này áp trận, mọi người nếu đột phá vòng vây sẽ thành bia ngắm sống. Nghiêm Tử Khiên nhìn ra được thế yếu của bọn họ, nên cũng không vội xông lên, mà chia ra bao vây, ý định một mẻ bắt sạch bọn họ! Một khi tạo thành vòng vây, bảy người lấy ít đánh nhiều, thêm vào đồng bọn bị thương, kết cục chỉ sợ là toàn quân bị diệt! - Cung tiễn thủ còn chưa đến gần, lúc này đột vây không kịp rồi, trận chiến này chỉ sợ lành ít dữ nhiều! Đi không được nữa rồi! Có thể giết được tên này hay tên đấy, chỉ cần giết được tám người, chúng ta có lãi rồi! Đồ Trạch đột nhiên hít sâu một hụm, biểu tình hung dữ, hai mắt phiếm hồng như hung thú bị buộc chặt, khẽ gầm gừ. Đám người Khang Trí, Trác Thiến, Chử Bằng nghe vậy cũng hai mắt phiếm đỏ, chuẩn bị lao ra liều mạng. Phía Toái Băng phủ có mười bảy người, nhiều gấp đôi bọn họ. Mà Nghiêm Tử Khiên bên kia cảnh giới không kém hơn Đồ Trạch, võ giả bên người hắn khí tức trầm ổn, từ ánh mắt ngoan độc của bọn họ, có thể thấy bọn họ đều đã trải qua máu tươi tẩy lễ! Đám người Đồ Trạch, Khang Trí trước đó vừa chiến đấu với băng phách mãng, linh lực tiêu hao không ít, lại bị đánh lén thương ba người… Lông mày Tần Liệt nhíu chặt lại, hai mắt ẩn ẩn như có điện quang. Trong khi đám người Đồ Trạch đã tuyệt vọng thì hắn cố gắng tìm kiếm cơ hội. Đoàng! Nhưng lúc này, một tiếng sấm lớn vang lên. Hai mắt Tần Liệt không khỏi tỏa sáng! - Lát nữa, các người tránh xa ta một chút, đừng đến gần. Hắn hít sâu một ngụm, trên người không ngừng tỏa ra khí thế hào hùng, phảng phất kiếm sắc bị bụi bao phủ vạn năm, đột nhiên tỏa ánh sắc bén! Bảy người Trác Thiến chợt hiểu. - Giết sạch cho ta! Giết! Nghiêm Tử Khiên quát lên một tiếng, ngay sau đó, đám võ giả Toái Băng phủ tích thề chờ sẵn hống lên đáp lời, vội vã xông lên. Nghiêm Tử Khiên luyện thể tầng chín lao lên đầu làm gương, Băng Ly kiếm trong tay hắn hơi run, hàn mang liên tục bắn ra, phảng phất ly long đánh ụp tới trước Đồ Trạch. - Tới hay lắm! Đồ Trạch hống lớn một tiếng, trường đao tỏa ánh hồng rực rỡ, hắn xoải bước lên chiến đầu cùng Nghiêm Tử Khiên. Trác Thiến đã sớm bỏ cung xuống, tay cầm roi da đỏ sậm, cổ tay khẽ rung, bóng roi như rắn vặn vẹo, không ngừng truyền đến tiếng rít xé gió. Chử Bằng, Hàn Phong đã bị thương cũng liều mạng điên cuồng xông lên. Phía ngoài, vài tên cung tiễn thủ Toái Băng phủ không ngừng điều chỉnh hướng bắn, nhưng vì Nghiêm Tử Khiên và Đồ Trạch đã dán lấy nhau, nên bọn họ sợ ngộ thương người mình, hồi lâu không dám bắn. - A! Một cung tiễn thủ trong đó, đột nhiên cười khẽ nhìn chằm chằm Tần Liệt sau khối đá. Hắn cười lạnh lùng, giương cung lên nói: - Có tên một mình này! - Roẹt! Roẹt! Hai mũi tên lập tức bắn tới Tần Liệt. Vừa vận chuyển thiên lôi cức, não hải Tần Liệt ầm ầm chấn động, nhiệt huyết toàn thân hắn như bị thiêu đốt, nháy mắt thần lực lôi điện cuồng bạo tuôn khắp tứ chi bách hải hắn. Ầm ầm! Lúc này, cửu thiên thần lôi trên trời như cộng minh với hắn, từng tia sét vặn vẹo như lôi long xông phá tầng mây lao xuống, như muốn rửa sạch tội nghiệt phàm trần! Theo tiếng sét, Tần Liệt gầm nhẹ một tiếng, phảng phất tia sấm cắt đôi thiên địa, nháy mắt đã biến mất. - Người đâu rồi? Cung tiễn thủ bị sét làm hoa mắt, nhất thời không thấy Tần Liệt đâu cả. - Ở sau người ngươi! Một cung tiễn thủ tràn ngập bất an sợ hãi thốt lên, như là ban ngày gặp quỷ vậy. Hắn nhìn thấy Tần Liệt đột nhiên xuất hiện, trên người tràn ngập dòng điện, những dòng điện này như rắn quấn quanh thân đối phương, mà còn có một tia sét thô to quấn quanh đầu đối phương. Lúc này, Tần Liệt như hóa thân thành lôi thần! - Tên đầu tiên! Tần Liệt hét lớn một tiếng, đôi tay quấn đầy thiểm điện vươn ra tóm chặt gáy kẻ này, dùng sắc bóp chặt. - Răng rắc! Thanh âm xương cổ bị bóp nát truyền ra, cung tiễn thủ này nhanh chóng giã từ trần thế! Tần Liệt lần đầu ra tay giết người, nhưng hắn không có chút sợ hãi nào, hai tay không chút run rẩy, trên gương mặt tuấn tú lại có nét hưng phấn, hai mắt hắn đột nhiên hung dữ điên cuồng. Phảng phất đây là bản tính của hắn, ẩn tàng bao nhiêu năm cuối cùng triệt để cuồng bạo! - Ngươi là thứ hai! Hắn nhìn cung tiễn thủ đối diện, đột nhiên khẽ cười! Cung tiễn thủ kia nghe vậy, nhanh chóng sống lưng phát lạnh, đầy tuyệt vòng nhìn mãnh thú hồng hoang trước mặt. Ầm ầm ầm! Từng tia sét cuồn cuộn đánh xuống từ mây đen, một mực bao lấy Tần Liệt. Tần Liệt như mang theo thiểm điện, đột nhiên xông đến cung tiễn thủ đó, trong tiếng sét ầm ầm, hai mắt cung tiễn thủ như thất hồn. Hắn nghe thấy tiếng sấm nổ! Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên trong não hải hắn, làm hắn đầu hoa óc choáng, không biết bản thân đang đứng đâu. Răng rắc! Dùng thủ pháp tương tự, Tần Liệt bóp nát cổ người này, cung tiễn thủ ngã về phía trước, cổ gáy cháy đen như than củi. Giết liền hai người, điên cuồng trong máu Tần Liệt bị châm đốt triệt để, hắn cũng không tham gia chiến đấu cùng đám Đồ Trạch, Nghiêm Tử Khiên, mà một mực đánh vòng ngoài, giết chết cung tiễn thủ Toái Băng phủ. Tần Liệt đi qua nơi nào, sấm sét ầm ầm đi đến đó, từng tia sét như dây xích vặn vẹo uốn lượn quanh người hắn. Nhất thời, những cung tiễn thủ Toái Băng phủ kêu thảm không ngớt, chỉ cần bị hắn đến gần, thậm chí không cần hắn động thủ, cũng sẽ bị sấm sét công kích. - A? Trác Thiến đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng tay cầm long cốt tiên, bì giáp trước ngực đã rạn nứt, trên da thịt trắng nõn là vết máu đỏ, trên đùi đẹp của nàng cũng có một vết thương dài hẹp. - Mau nhìn Lăng Liệt! Trác Thiến nhanh chóng phản ứng, nàng thân hãm tuyệt cảnh, ánh mắt đột nhiên phát ra quang mang mê người, như phát điên hô to với đám người Đồ Trạch. Tóc của Đồ Trạch như đóng băng, hai hàm răng liên tục đánh vào nhau, hắn bị hàn khí Băng Ly kiếm thẩm thấu vào thân thể, làm thân thể dần cứng ngắc. Phần bụng Khang Trí bị đâm thủng một lỗ, máu tươi liên tục trào ra, làm gương mặt béo núc liên tục vặn vẹo, kêu thảm không dứt. Đám người Chử Bằng, Hàn Phong càng thêm chồng chất vết thương, cắn răng liều chết với đối phương, hy vọng kiếm thêm được mấy cái xác đệm lưng. Nghe thấy Trác Thiến kêu gào, mọi người cùng nhìn hướng Tần Liệt. Sống lưng của bọn họ cũng khẽ lạnh, những cung tiễn thủ kia, không ngờ đa số cháy đen đổ ngã trong lùm cây, từng cái tròng mắt mở lớn, rõ ràng đã chết. Mà tác giả việc này, Tần Liệt như thần điều khiển thiên lôi, trên đầu không ngừng có sét đánh xuống hắn, từng tia sấm sét quấn quanh người hắn, như là dây xích vậy. Chỉ còn lại ba cung tiễn thủ, bị hắn bức nhảy lên luồn xuống, không ngừng bị sấm sét đánh, mấy tên khắp người bốc khói, tùy lúc có thể bị sấm sét đánh chết. Đám người Trác Thiến, Đồ Trạch đang trong tuyệt cảnh, đột nhiên thấy tình cảnh quỷ dị như này, mỗi người đều thoáng kinh ngạc, một lần nữa dồn linh lực, tập trung tinh thần, điên cuồng chém giết võ giả Toái Băng phủ. - Người kia là ai? Nghiêm Tử Khiên lạnh lùng quát lên: - Hai ngươi qua đó. Hai võ giả vây công Đồ Trạch với hắn nghe vậy liền chạy hướng Tần Liệt, áp lực lên Đồ Trạch theo đó cũng giảm đi. - Hai người quá ít, tới thêm mất tên nữa đi! Đánh! Đánh xuống cho ta. Tần Liệt nghe thấy Nghiêm Tử Khiên nói liền hét lớn lên đáp. Mưa tầm tã rơi xuống, sấm sét trong sơn cốc toàn bộ tập trung về phía hắn. Mọi người ngẩng đầu nhìn trời, có thể thấy rõ lôi long du tẩu, dần tụ tập đến đỉnh đầu Tần Liệt. Tình cảnh quái dị này làm mọi người khiếp sợ không thôi, nhất thời nảy sinh ý không dám tiếp chiến. Hai võ giả bên cạnh Nghiêm Tử Khiên còn chưa đến gần đã bị sấm sét đánh trúng, bước chân loạng choạng như người uống rượu say, đầu tóc không ngừng bốc khói. - Đã bảo là không đủ mà! Tần Liệt cười lớn lao lên, ngay trước mặt đám người Nghiêm Tử Khiên, Đồ Trạch, Trác Thiến, thừa dịp hai tên thất thủ, vội nhặt lấy một chuôi kiếm, đâm luôn hai người. Một trong số chúng chính là kẻ đã thu chiến lợi phẩm, hắn thê lương kêu thảm một tiếng, túi da bên eo rơi xuống, để rơi thú hạch băng phách mãng ra ngoài. Tần Liệt cũng không nhìn thú hạch, mà nhãn thần dữ dằn, khí thế dâng cao xoải bước đi tới đám người Nghiêm Tử Khiên. Theo đông đảo cung tiễn thủ bị giết chết, lại có hai võ giả cao giai bị giết, thêm vào khí thế đáng sợ của Tần Liệt, võ giả Toái Băng phủ từng cái gương mặt xanh mét. Trong mưa rào, bọn họ đều nảy sinh cách nghĩ không dám đến gần Tần Liệt, không ngừng lui về sau. Mà đám người Đồ Trạch thì không ngừng reo lên hưng phấn. - Lui! Bị bức ép, Nghiêm Tử Khiên đành cắn răng bảo mọi người lui lại. Võ giả Toái Băng phủ chỉ chờ câu này của hắn, từng tên vội vã chạy đi, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu. Đám người Đồ Trạch cũng không dám truy kích, mà vội vã chạy tới Tần Liệt. - Đừng đến gần! Sấm sét trên trời còn chưa dừng lại. Tần Liệt vột vàng kêu to: Lời vừa nói ra, đám Trác Thiến cũng kinh hãi thất sắc, dồn dập dừng bước, quái dị nhìn hắn. Tần Liệt vội vã dừng thiên lôi cức, vừa thu công lại, hắn lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức, sinh ra cảm giác muốn hôn mê. Tứ chi bách hải hắn dưới những dòng điện kích thích cũng run rẩy không thôi. Dừng lại thiên lôi cức, quả nhiên tia sấm sét trên đầu hắn cũng tán đi. "Lăng Liệt! Sau này chỉ cần Đồ Trạch ta còn sống, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta!" "Còn có Khang Trí ta nữa!" "Ta nữa!" Mấy người còn lại cũng dồn dập hô lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang