[Dịch] Linh Vực
Chương 10 : Luyện thể tầng sáu
Người đăng: Ta_Phieu
.
- Phiền toái? Ngươi nói là?
Trên đường đi đến sơn cốc, mập mạp Khang Trí không khỏi cười khổ hỏi, hiển nhiên hắn lo lắng không ít.
- Băng phách mãng! Gần đầm nước có băng phách mãng hoạt động, đôi khi băng phách mãng sẽ đến đầm tắm rửa, nếu như vận khí không tốt, có thể gặp chúng nó.
Băng phách mãng là linh thú nhị giai, có thể sánh với võ giả khai nguyên cảnh. Lực chiến đấu cá nhân của nó hơn xa u ảnh điện điêu, rất ít võ giả luyện thể cảnh có thể chịu được một ngụm hàn khí nó phun ra. Lăng Phong năm xưa cùng Lăng Thừa Chí đến Cực Hàn sơn mạch gặp phải băng phách mãng, bị nó phun một ngụm hàn khí, nếu không phải có Hỏa Vân chùy chống đỡ giúp hắn, thì hắn đã sớm đã bị độc chết rồi! Kết quả là hắn còn sống, nhưng linh khí Hỏa Vân chùy hỏng, nếu không phải có Tần Sơn gia gia sửa giúp hắn thì linh khí kia đã hỏng hoàn toàn rồi. Bởi thế có thể thấy băng phách mãng không dễ đối phó chút nào.
Trong lòng hắn có bức tượng ông hắn, theo lời ông hắn nói, ở lãnh địa một vài linh thú, bức tượng có thể có tác dụng. Nhưng vấn đề là đầm nước kia không nằm trong số đó, ông hắn cũng không nhắc đến băng phách mang, rất có thể bức tượng kia không có tác dụng.
Vừa nghe đến băng phách mãng, sắc mặt mọi người khẽ biến, cũng cẩn thận hơn.
Ngoại trừ Đồ Trạch và Trác Thiến, sắc mặt mọi người lúc này đều có chút khó coi. Nhưng Trác Thiến lại cười lạnh nói:
- Băng phách mãng lợi hại hơn u ảnh điện điêu nhưng chúng nó sống một mình, hành động một mình. Một con băng phách mãng có thể sánh với hơn ba mươi con u ảnh điện điêu sao? Bảy người chúng ta, thêm Tần Liệt nữa, không đối phó được sao? Lại nói, cũng không nhất định gặp phải, nhìn bộ dáng của các ngươi kìa, quá mất mặt!
Lời vừa nói ra, mọi người đành cười trừ, cũng tự ý thức được biểu hiện của bản thân có chút khó coi.
- Liệt huynh đệ, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần đi cùng chúng ta. Ngươi đã chỉ phương hướng giúp chúng ta, chúng ta cảm kích muôn phần. Ngươi cũng không cần chịu nguy hiểm cùng chúng ta, chúng ta có thể tách nhau ở đây…
Đồ Trạch trầm ngâm một lát rồi nói.
- Không, ta sẽ đi cùng các ngươi. Các người cần ta dẫn đường, mà ta cũng cần phải đến đầm nước tìm vài thứ.
Trên gương mặt non nớt của Tần Liệt tràn ngập thong dong bình tĩnh.
Tinh thần tinh thiết là linh tài phàm cấp thất phẩm, truyền ngôn là một phần mảnh vụn của ngôi sao từ trên trời rơi xuống. Nếu dung luyện nó vào linh khí có thể tăng tính cứng rắn của linh khí, là kỳ vật hiếm thấy.
Nhưng gia gia hắn đánh dấu đầm nước kia, không phải vì tinh thần tinh thiết, mà vì băng hành thảo bên cạnh đầm nước. Băng hành thảo là linh thảo phàm cấp ngũ phẩm, là dược thảo chính để luyện chế bách mạch đan. Bách mạch đan có thể giúp gân mạch cứng cáp hơn, giúp tăng nhanh tốc độ lưu chuyển linh lực của võ giả, giúp tăng tốc độ chuyển hóa linh thạch, thú hạch.
Trực tiếp dùng băng hành thảo cũng có công hiệu trên, có thể giúp Tần Liệt chuyển hóa thú hạch thành linh lực nhanh hơn. Hắn đồng ý cùng đến đầm nước, cũng không phải vì giao tình với Đồ Trạch, Trác Thiến, mà là vì băng hành thảo.
Dù sao, nếu như một mình hắn đi hướng đầm nước, một khi gặp phải băng phách mãng sẽ thân hãm tuyệt cảnh, thậm chí có thể cửu tử nhất sinh! Không có bảy người Đồ Trạch, hắn sẽ không dám mạo hiểm đi, mà có bảy người này, hắn đương nhiên phải nắm lấy cơ hội này.
Đám người đối với biểu hiện của hắn rất là cảm động, ánh mắt nhìn hắn cũng thân thiện hơn nhiều.
Dưới dẫn đường của hắn, đến chính ngọ thì tám người đến được sơn cốc. Trong Cực Hàn sơn mạch, số lượng sơn cốc nhiều không đếm xuể, sơn cốc này cũng không có tên, có thể vì đã đến gần trung tâm, nên trong cốc khá lạnh.
Mọi người buộc chặt trang phục, dùng binh khí vén cỏ cây cao đến ngang gối, chậm rãi tiến vào trong cốc.
Quả không sai, ở trung ương cốc là một đầm nước, quanh đầm cỏ cây rậm rạp, phía trên đầm nước là hơi nước lượn lờ, trong cốc vụ khí mờ mịt làm cảnh sắc mờ ảo xinh đẹp.
- Tinh thần tinh thiết dưới đầm sao?
Đồ Trạch thần tình kích động nhìn hướng Tần Liệt, nói.
Tần Liệt gật đầu đáp. Đồ Trạch hoan hô một tiếng, rồi không quản nước đầm nóng lạnh sâu cạn như nào, nhanh chóng nhảy xuống.
- A! Nước đầm thật lạnh! Mọi người mau xuống tắm rửa đi! Ở trong núi lâu như vậy, đây là lần đầu gặp đầm nước trong mát như này, đừng bỏ lỡ a!
Đồ Trạch đọt nhiên nhô đầu ướt sũng lên, cười ha hả nói.
Nữ nhân bẩm sinh ưa thích sạch sẽ, kể cả Trác Thiến bình thường hào phóng cũng không khác được, nàng nhanh chóng cười tươi, dùng động tác đẹp đẽ lao vút xuống nước.
Sáu người còn lại cũng ha ha cười, từng người nhảy xuống đầm, đầu tiên là tắm sạch trước, sau đó dồn dập lặn xuống.
Tần Liệt nhìn một lát, thấy bọn họ bắt đầu tìm kiếm tinh thần tinh thiết, cũng bắt đầu tìm băng hành thảo ở quanh đầm. Băng hành thảo chỉ mọc lên chừng nửa cánh tay, thường thường ẩn bên khe đá, lộ ra mặt nước chỉ một phần nhỏ, lại lẫn lộn trong cỏ nên rất khó phát hiện. Nếu như Tần Liệt không có địa đồ của ông hắn, không biết quanh đây có băng hành thảo, thì dù hắn có hoạt động gần đó, nếu không cẩn thận đào bới, cũng không tìm được băng hành thảo. Đương nhiên, khi hắn biết ở đây có băng hành thảo, thì kết quả sẽ khác!
Vòng quanh bờ đầm, Tần Liệt không nóng không vội, tâm tình thong dong tỉ mỉ tìm kiếm… Không lâu sau, một gốc cỏ nhỏ không chút thu hút ánh vào mắt hắn. Tần Liệt vui mừng cẩn thận đến gần, từ từ vén nó khỏi bụi cỏ.
Rút cả gốc băng hành thảo ra cũng chỉ dài nửa thước, rễ chính lớn cỡ hai ngón tay. Băng hành thảo sắc xanh sẫm, vừa vào tay lạnh mát, trên rễ cây hiện đầy đường văn tinh mịn, nhìn như loại chữ kỳ lạ nào đó.
- Phàm cấp ngũ phẩm.
Tần Liệt khẽ thì thào rồi buộc chặt băng hành thảo vào túi da quanh eo, tiếp tục dạo quanh.
- Ha ha! Ta tìm được này, ta thấy một mẩu tinh thần tinh thiết, có thật đấy!
Mập mạp Khang Trí đột nhiên hưng phấn cười to, hắn nhô lên từ đầm nước giơ lên một khối đá vụn màu bạc chỉ cỡ móng tay, không ngừng đung đưa.
Đá vụn này nhìn như kim loại hiếm, dưới ánh sáng chiếu vào không ngừng tỏa ánh lấp lánh, y như vì sao vậy.
Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến trong đầm nghe vậy cũng liên tiếp nổi lên, nhìn vào Khang Trí đang khoe khoang thành tích, lại còn không biết xấu hổ tự nhận bản thân là "vận may quyến cố" "con cưng của thần"…
Đám Đồ Trạch, Trác Thiến tự động bỏ qua gương mặt dương dương đắc ý của Khang Trí, chỉ tập trung vào khối đá nhỏ trên tay hắn, tức thì cả đám hoan hô ầm trời, lại vội vàng lặn xuống đầm tìm kiếm.
Sau khi xác định trong đầm có tinh thần tinh thiết, bảy người hăng hái hơn hẳn, liên tục trồi lên lặn xuống. Tần Liệt cũng không quản bọn họ, chỉ chuyên tâm tìm kiếm băng hành thảo, thuận tiện canh gác cho bọn họ.
Nháy mắt năm ngày qua đi.
Năm ngày này, Tần Liệt hái được mười gốc băng hành thảo, mỗi khi đêm xuống, hắn sẽ dùng băng hành thảo và chuyển hóa lực lượng trong thú hạch u ảnh điện điêu. Có băng hành thảo trợ giúp, tốc độ luyện hóa thú hạch của hắn tăng nhiều. Năm ngày, hắn luyện hóa được hơn hai mươi viên thú hạch, linh lực trong linh hải cũng dần đầy lên. Cảm giác linh lực tung trào, thân thể ẩn chứa lực lượng cường đại làm lòng tin trong hắn tăng lớn.
Năm ngày này, đám bảy người Đồ Trạch, Trác Thiến tập trung tinh thần ở tìm kiếm tinh thần tinh thiết. Không biết có phải bảy người vận may quá thấp hay không mà thu hoạch chỉ được mười viên nhỏ, còn chưa đủ yêu cầu luyện khí của Đồ Trạch.
Ban đêm, Tần Liệt mượn một viên đá trắc cảnh từ Đồ Trạch, len lén kiểm tra cảnh giới bản thân. Đá trắc cảnh hình lăng đa diện, tỏa ánh óng ánh, chuyên dùng để trắc nghiệm cảnh giới của võ giả.
Ngưng thần nín thở, Tần Liệt chậm rãi chuyển linh lực vào lòng bàn tay, đưa vào đá trắc cảnh, dần dần trên mặt đá hiện ra một tia lam sắc. Một tia lam sắc đại biểu cho cảnh giới luyện thể tầng một, theo linh lực Tần Liệt tăng lên, những tia lam sắc dần xuất hiện thêm!
Một tia, hai tia, ba tia, bốn, năm, sáu tia! Luyện thể tầng sáu!
- Linh hải vẫn chưa bão hòa, vẫn có thể tăng thêm. Đợi khi linh hải tràn đầy, biết đâu đã đạt đến luyện thể tầng bảy!
Tần Liệt thở phào một hơi, dừng rót linh lực lại, hai mắt hắn sáng ngời tràn ngập tin tưởng với tương lai.
Hôm sau, đám người Đồ Trạch vẫn tiếp tục tìm tinh thần tinh thiết, mà Tần Liệt vẫn tìm băng hành thảo, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Khè! Khè! Đột nhiên, từ lùm cây phía xa vang lên tiếng rắn thè lưỡi.
Tần Liệt đang bới cỏ tìm cây đột nhiên khẩn trương, hắn lập tức cảm nhận được hàn ý ập đến. Hắn vội vàng chuyển người, gương mặt khẽ biến sắc, vội vã ném một hòn đá lớn bên cạnh xuống giữa đầm, đồng thời quát lớn:
- Có băng phách mãng!
Trong tiếng quát lớn, Tần Liệt vội vã chạy trốn, tránh xa nguồn phát ra thanh âm.
Trong đầm nước, theo hòn đá lớn rơi xuống, đám người Đồ Trạch đều bị kinh động, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất nổi lên, vội chạy hướng Tần Liệt đang vẫy tay. Băng phách mãng là thú lưỡng cư, có thể chiến đấu cả trên nước lẫn trên cạn. Chiến đấu trong đầm thì nó không chịu ảnh hưởng bởi nước, nhưng đám Đồ Trạch thì khác. Nếu chiến đấu trong nước, thực lực của bọn họ sẽ giảm lớn. Bởi thế, vừa nghe băng phách mãng đến, bọn họ lập tức quyến đoán lên bờ.
Cây cối trên đường nó đi bị bẻ gẫy, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi, tiếng rít càng lúc càng đến gần bọn họ.
Không lâu sau, một con mãng xà thân dài chín thước, eo to như xô nước hiện ra. Trên da rắn bóng loáng lấm chấm đốm, mắt rắn hình tam giác, miệng rắn khẽ mở, không ngừng phun ra hàn khí lạnh thấu xương. Tốc độ di động của nó nhanh thần kỳ, thân hình cũng vô cùng linh động, trong mắt xanh lá lóe lên tia âm độc.
- Nó đến!
Khang Trí kêu lên.
- Thịt nó!
Trác Thiến điều chỉnh tốt thế đứng, một đùi bước lên trước, hai tay nàng nhanh chóng uốn cong trường cung đến cực hạn, chuẩn bị tốt cho huyết chiến sắp đến!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện