[Dịch] Linh Vực
Chương 69 : Làm việc liên tục
.
Trên thương phố, trong cửa hàng Lý Ký, Tần Liệt điểm ngón tay trên linh bản, ý thức tinh thần tập trung hết vào trong linh bản, linh lực bắn ra liên tục.
Hơn một tháng không tập khắc linh trận đồ, hôm nay ra tay, vậy mà chẳng những hắn không hề có cảm giác cứng tay, mà trong lòng còn có một cảm giác thư thái khó tả, phối hợp nhuần nhuyễn linh lực và tinh thần lực tạo ra những đường linh tuyến sinh động, hình như đã đạt tới một cấp độ cảnh giới mới.
Cả trời đất đều lặng thinh.
Trong mắt hắn bây giờ, chỉ có thế giới trận đồ Tăng phúc bên trong linh bản mà thôi.
Không còn gì khác.
Đây là thứ gọi là si mê!
-si mê với linh trận đồ, chỉ có nhập vào cảnh giới si mê mới có thể khiến cho Luyện khí sư tiến vào trạng thái kỳ lạ này.
Toàn bộ ý thức tinh thần, linh hồn, cảm xúc của hắn đều bám vào trong thế giới linh trận đồ, quên hẳn hoàn toàn thế giới chân thật bên ngoài.
Giờ khắc này, hắn là một du hồn trong thế giới linh trận đồ, linh hồn di động kéo theo sự biến đổi của linh tuyến, Tăng phúc trận đồ dần trở nên mạch lạc, rõ ràng hơn…
Không hề có bất kỳ một giây nào ngừng lại, không hề có cảm giác thời gian trôi qua, tinh thần hoàn toàn vong ngã, Tăng phúc linh trận đồ cũng đã sắp hoàn thành.
Lưu loát liền một mạch, hắn kết hợp tinh thần lực và linh lực, trong thế giới trong linh bản, khắc nên một trận đồ Tăng phúc hoàn hảo.
Làm việc một lèo liên tục.
Từ linh bản, một vầng sáng xanh âm u mờ mịt đột nhiên tỏa ra, khiến linh bản trở nên óng ánh, sáng hẳn lên, như vừa được thay đổi chất liệu.
Tần Liệt thu tay, cảm nhận một chút, nhận ra tinh thần lực và linh lực chỉ hao tổn hơn phân nửa một chút.
Hắn thấy đói, nên đi ra ngoài xem mới thấy trời đã tối đen. Suốt thời gian khắc trận đồ hắn không có chút ý thức về thời gian, không biết đã làm bao lâu, chỉ biết trong lòng rất thích thú, toàn thân vô cùng thoải mái.
Đây là lần đầu tiên hắn biết được khắc linh trận đồ cũng là một loại cơ hội hưởng thụ.
Đây là dấu hiệu cảnh giới đã được tăng tiến.
Rời tay khỏi linh bản, hắn đã biết rõ thời gian trước hắn tập khắc linh trận đồ không hề bị lụt tay, mà còn có bước phát triển.
“Có đôi khi bỏ hẳn một thời gian, để cho tâm yên tĩnh lại, chuyển sự chú ý sang chuyện khác, tạm thời quên hẳn đi, đến khi quay trở về làm lại, thường sẽ có thu hoạch không ngờ.”
Hắn chợt nhớ tới lời của Lý Mục, hai mắt sáng bừng.
Hơn một tháng trước, hắn gặp phải bình chướng, không tìm ra được cách đột phá trong việc khắc linh trận đồ.
Tập đi tập lại, nhưng thất bại liên tục, hắn dần trở nên bực bội, càng tập lại càng sai, lại còn phát sinh nhiều sai lầm cấp thấp, khiến tâm trạng càng lúc càng phiền muộn.
Trong lúc đang loay hoay vật lộn ấy, Lý Mục tới nói với hắn thử dời sự chú tâm sang việc khác, bỏ lửng việc này đi.
Lý Mục chỉ dẫn hắn, bảo hắn tới Tinh Vân Các, xin đi theo phụ tá cho Diêu Thái, học luyện khí.
Hắn nghe lời bỏ việc luyện khắc linh trận đồ, vào Tinh Vân Các.
ở đó, hắn chẳng những thành công đột phá vào cửu trọng thiên, mà còn từ Diêu Thái học được trình tự luyện khí, nhận biết rất nhiều loại linh tài, biết cả đặc thù, hiệu dụng của chúng.
Hôm nay, hắn trở về cửa hàng Lý Ký, bắt tay tập lại khắc linh trận đồ, ngạc nhiên phát hiện ra so với một tháng trước, việc khắc Tăng phúc trận chẳng những không còn gặp khó khăn, mà còn thành công hơn cả mong đợi, trận đồ trước kia khắc mãi không được nay lại chỉ làm một lần mà thành công.
“Lời khuyên của Lý thúc không ngờ hữu hiệu đến vậy, giúp ta giải quyết được khó khăn, mà chỉ cần ra tay có một lần!” trong phòng nhỏ, Tần Liệt mắt lộ vẻ kinh dị, vừa vuốt ve linh bản vừa suy ngẫm: “Lời khuyên của Lý thúc, xem ra… không đơn giản a.”
“Két…!”
Bỗng vang lên tiếng mở cửa từ đình viện truyền tới, Tần Liệt bừng tỉnh.
“Ai?” Tần Liệt quát.
“Còn có ai? Đương nhiên là Lý thúc ta.” Giọng nói lười biếng của Lý Mục vang lên, “Lúc ta về ngươi đang chú tâm khắc linh trận đồ, nên ta không làm phiền ngươi, vô phòng ngủ một lúc.”
Nghe thấy tiếng Lý Mục, Tần Liệt yên lòng, cầm linh bản mới luyện chế thành công đi ra.
Đang giữa đêm, ánh trăng sáng ngời, Lý Mục chắp tay đứng trong đình viện, con chó to trắng muốt ngồi ngay bên cạnh, đôi mắt đầy linh trí lấp lánh dưới ánh trăng, khiến người ta có cảm giác nó thông minh còn hơn con người.
“Đa tạ Lý thúc!” vừa thấy Lý Mục, Tần Liệt liền cung kính thi lễ một cái, thành khẩn nói: “Lời khuyên của Lý thúc đã giúp ta thành công, nghe lời thúc, chẳng những ta đã đột phá được cảnh giới cửu trọng thiên, mà còn khắc thành công Tăng phúc linh trận, lại còn học được nhiều kiến thức quý báu từ Diêu Thái nữa.”
Lý Mục cười khoát tay, ý bảo hắn không cần khách khí: “Đã đi ra, vậy theo Lý thúc uống chút rượu đi. ờ, hôm nay không có đồ ăn, ánh trăng hôm nay rất đẹp, coi như mượn ánh trăng làm đồ ăn đi, ha ha.”
Hắn giơ tay bảo Tần Liệt ngồi xuống ghế, lấy trong lòng một chén rượu nhỏ nhắn tinh xảo, rót cho Tần Liệt một chén, rồi rót cho con chó một chén.
“Từ lúc uống rượu của Lý thúc, không hiểu sao uống mấy thứ rượu khác đều cảm thấy rất nhạt nhẽo vô vị.” Tần Liệt cũng không khách khí, cầm lấy chén rượu uống một ngụm, cảm thụ sự nóng bỏng trong miệng, không nhịn được cảm thán, nét mặt đầy hưởng thụ.
“Ha ha, nhóc con ngươi, thì ra cũng là một tửu quỷ.” Lý Mục cười to, nửa thật nửa đùa nói: “Nhưng nói thế không đúng lắm, bản thân việc uống rượu là dựa trên cảm xúc, rượu không có tác dụng gì mấy. Hơn nữa, rượu của ta, có thể không tìm được ở chỗ khác, nên nếu ngươi chỉ mê rượu này, sau này uống sẽ không cảm thấy tư vị gì nữa, mất đi niềm vui thú của việc uống rượu.”
“Xin nghe.” Tần Liệt nói, vẻ mặt đầy suy nghĩ.
“Đưa linh bản mới luyện chế cho ta xem.” Lý Mục chìa tay ra.
Tần Liệt đưa linh bản.
Cầm lấy linh bản, Lý Mục híp mắt, như đang cẩn thận xem xét.
Một lúc sau, hắn gật gù, trả linh bản lại cho Tần Liệt, nói: “Tăng phúc linh trận đều phải dùng kết hợp với những linh trận khác, chứ dùng một mình không thể phát huy được. ừm, ngươi có thể thử khắc Tụ linh và Tăng phúc trận cùng vào một cái linh bản, mới biết được hiệu quả thực sự của Tăng phúc trận.”
“Lý thúc biết luyện khí?” Tần Liệt kinh ngạc.
Lý Mục lắc đầu cười: “Ta không biết gì về luyện khí, càng không phải Luyện khí sư, nhưng từng dùng vài thứ khá phức tạp, cũng từng dùng vài món linh khí, nên nhiều ít cũng biết một chút. Nhưng nếu ngươi bảo ta đi khắc linh trận đồ, thì haha, cả cái đơn giản nhất ta cũng không làm được, mỗi người có một cái chuyên môn riêng, ta không chuyên về cái này, nên không thể hiểu về luyện khí bằng ngươi.”
“Người nói mỗi người có một chuyên môn riêng, vậy chuyên môn của thúc là… cái gì?” Tần Liệt thăm dò.
“Mở tiệm buôn bán.” Lý Mục cười.
Tần Liệt bĩu môi, thấy hắn không muốn nói, nên không hỏi tiếp nữa.
“Ha ha, uống rượu đi, uống nhiều chút, cho say sưa, rồi đi ngủ một giấc là khỏe lại.” Lý Mục tự rót cho mình một ly đầy: “Ngày mai ngươi khắc Tụ linh trận và Tăng phúc trận vào một chỗ thử xem có thể tăng hiệu quả tụ tập linh khí của Tụ linh bài hay không. Ta nghĩ có thêm Tăng phúc trận, hiệu quả sẽ không ít đâu, Lý thúc ta rất chờ mong đây.”
“Được.” Tần Liệt cầm lấy chén rượu, chỉ một lúc đã say bí tỉ, nằm xuống bàn bất tỉnh nhân sự.
Hắn ngã xuống rồi, nhưng Lý Mục với con chó vẫn tiếp tục chè chén, như không hề bị rượu mạnh kia ảnh hưởng chút nào.
Con chó nhìn nhìn Tần Liệt, rồi nhìn Lý Mục, đôi mắt trí tuệ toát lên vẻ khó hiểu, tựa hồ đang hỏi tại sao Lý Mục lại phải lãng phí tinh lực cho Tần Liệt.
“Tuy ta không biết gì về luyện khí, nhưng đã tiếp xúc rất nhiều với linh khí, nhìn thấy không ít linh trận đồ. Vậy mà hai cái Tụ linh và Tăng phúc trận mà hắn có ta lại thấy vô cùng phức tạp khó hiểu, phức tạp gấp rất nhiều lần so với bất kỳ Tụ linh và Tăng phúc trận nào mà ta từng thấy.”
Lý Mục khẽ cười, chậm rãi nâng chén rượu, mắt híp lại, nói đầy lười nhác: “Có lẽ, một Luyện khí sư siêu phàm sẽ xuất hiện dưới sự dạy dỗ của ta, ha ha, ngươi không thấy đây là một chuyện rất thú vị, rất có cảm giác thành tựu hay sao? Nếu Luyện khí sư này sau này lại còn là một võ giả cường hãn, thì sẽ làm cho ta càng thêm cao hứng.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện