[Dịch]Linh Vũ Cửu Thiên - Sưu tầm

Chương 6 : Ta rất nguy hiểm (1)

Người đăng: 

-Võ sĩ tu luyện đấu khí gọi chung là võ giả! -Võ sĩ có thể chia làm ba cảnh giới lớn cùng chính đẳng giai. Cảnh thứ nhất là Linh Chi cảnh giới, được gọi là Linh võ sĩ, chia làm nhất giai võ đồ, nhị giai võ giả, cùng tam giai võ sư. Carol nói tiếp: -Hiện giờ ta chính là một tam giai võ sư. -Võ sư đả thông ba mươi sáu thông đạo kinh mạch đấu khí, đột phá bình cảnh này sẽ đi vào Thánh Chi cảnh giới, lúc này võ sĩ được gọi là thánh võ sĩ. Nó chia làm tứ giai đại địa võ sĩ, ngũ giai hải dương võ sĩ, cùng lục giai thiên không võ sĩ. Hôm trước người của thánh đường xông mạch cho ngươi Kaaba chính là một đại địa võ sĩ. -Thế giới võ giả cường giả vi tôn, đẳng giai thể hiện thực lực, mà cảnh giới càng sai biệt càng quyết định số phận của võ sĩ. Ví dụ như ta cùng Kaaba so sánh, tuy rằng chỉ kém một giai, thế nhưng mười người như ta cũng không phải là đối thủ của Kaaba, đây chính là thực lực chênh lệch giữa các cảnh giới bất đồng. Nguyên thì ra là như vậy! con mắt Hàn Phi không khỏi sáng lên, hỏi: -Carol đạo sư, như vậy cảnh giới cao nhất của võ sĩ là cái gì? Carol mỉm cười nói: -Cảnh giới cao nhất chính là thần võ sĩ hay thần chi cảnh giới. Thần võ sĩ chia làm thất giai truyền kỳ võ sĩ, bát giai truyền thuyết võ tông, cùng cửu giai tịch diệt võ thần. -Trên đại lục Cửu Thiên của chúng ta, số lượng võ sĩ rất nhiều, thế nhưng có thể tiến nhập vào thánh chi cảnh giới không có nhiều. Còn thần chi cảnh giới càng khó gặp hơn, trừ khi có chiến trang bạo phát hoặc là có chuyện gì trọng đại phát sinh, thần võ sĩ mới có thể hiện thân. -Bất quá Cửu Thiên đại lục thực sự quá lớn, một cánh chim bay từ đông sang tây, cho dù là bay suốt đời cũng không thể bay tới tận cùng. Không ai biết được trong đại lục này có bao nhiêu thần cấp võ sĩ, chỉ khi nào bản thân mình tới được cảnh giới này mới có thể có lý giải chân chính được. Cuộc nói chuyện này làm cho Hàn Phi mê mẩn, thế giới to lớn ngọa hổ tàng long, nếu như có thể du lịch đại lục, kiến thức cao thủ khắp nơi, cũng không uổng một đời chuyển thế sống lại. Đương nhiên muốn thực hiện được mục tiêu đó, trước hết hắn cần có đủ thực lực mới được. -Hàn Phi, hôm nay ta nói nhiều chuyện liên qua tới võ sĩ cho ngươi như vậy, mong rằng ngươi không vì một lần xông mạch thất bại này mà buông tha cho lý tưởng của chính mình. Carol nhìn Hàn Phi nói rằng: -Ngươi có thiên phú võ sĩ vô cùng cao, chỉ có khiếm khuyết một chút nghị lực cùng kiên trì mà thôi. Hàn Phi rốt cuộc hiểu rõ vì sao Carol hàng ngày trầm mặc ít nói mà hôm nay lại có thái độ khác thường tới như vậy. Thì ra là hắn muốn khích lệ mình không nên buông tha lý tưởng à! Trong ký ức của Hàn Phi trước đây, Carol là một đạo sư nghiêm khắc, bình thường yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với Hàn Phi.Trong lòng hắn cũng khá kính nể người này. Thế như hiện giờ Hàn Phi mới hiểu hết, Carol là ngoài lạnh trong nóng, có thể nói là một đạo sư chân chính. -Thế nhưng ta đã thất bại một lần rồi, tự xông mạch đấu khí khả năng vô cùng thấp đi, thế thì làm sao mà trở thành võ sĩ được đây? Hàn Phi nghi hoặc hỏi. -Mượn lực đấu khí bên ngoài khi xông mạch thất bại, kinh mạch đấu khí lúc khôi phục lại sẽ trở nên yếu đuối, nếu như dùng ngoại lực xông mạch sẽ có khả năng lớn dẫn tới kinh mạch vỡ vụn biến thành phế nhân. Carol giải thích nói: -Mà ngươi không cần phải mạo hiểm như vậy, bởi vì thiên phú của ngươi cực cao, linh lực trong cơ thể dư thừa. Kinh mạch qua nhiều năm cô đọng, linh nguyên đã sắp đạt tới khả năng dung nạp cực hạn linh lực rồi. -Với thiên phú của ngươi, có thể tiếp tục cô đọng linh lực thẳng tới khi linh nguyên không thể dung nạp được mới thôi, sau đó mượn lực bành trướng của linh lực trùng kích vào đấu khí kinh mạch, sẽ có cơ hội thành công. -Bởi vận dụng linh lực tự bản thân mình, cho nên cho dù sau khi thất bại cũng không có quá mức không xong. Carol nói rằng: -Đương nhiên nếu tuổi ngươi lớn hơn một chút nữa, kinh mạch hoàn toàn ngưng thực lại, trên cơ bản khả năng thành công sẽ không có rồi. -Đạo sư, ta hiểu được rồi, cảm tạ ngài đã chỉ điểm! Hàn Phi đứng lên cung kính thi lễ với Carol. Cái lễ này, Hàn Phi tuyệt đối cam tâm tình nguyện. Carol đứng lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, vui mừng nói rằng: -Mong ngươi sẽ cố gắng nỗ lực, không nên phụ kỳ vọng của phụ thân ngươi. Nghe lời của Carol đột nhiên Hàn Phi nhớ tới một việc: -Đạo sư, thế nhưng cha ta đã an bài ta đi làm sang sư học đồ, cái này… -Cái này ta đã biết rồi! Carol khoát tay nói rằng: -Đây cũng là chuyện tiếp theo ta muốn nói với ngươi. -Học tập trở thành sang sư cùng trở thành võ sĩ cũng không xung đột. Trên thực tế, sang sư cao giai chân chính đều có thực lực võ sĩ, mà số lượng sang sư so với võ sĩ còn ít hơn rất nhiều. -Một kiếm cuối cùng ta vừa đánh bại ngươi, sử dụng tới lực lượng đấu khí rồi. Hắn đột nhiên chuyển câu chuyện, chỉ vào mảnh gỗ vụn trên mặt đất nói: -Bởi vậy mộc kiếm mới không thể chịu được mà tan nát đi. -Không chỉ nói mộc kiếm, kể cả vũ khí kim loại phổ thông cũng rất khó chịu được lực lượng đấu khí trùng kích vào, chỉ có linh vũ khí mới có thể. -Mà linh vũ khí chính là do sang sư chế tạo ra. Carol đi tới bên cạnh bàn từ trên bàn lấy ra một cây kiếm lớn---đây là vũ khí chân chính. “Kenhhh!” một tiếng, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, trong sát na mũi kiếm hiện lên chút nữa làm bay con mắt của Hàn Phi. Cái kiếm lớn có chuôi bằng bạc này dài hơn một thước, mũi kiếm sắc bén vô cùng, thân kiếm có thể mơ hồ nhìn thấy được khắc những hoa văn rất kỳ lạ. Thanh kiếm vừa hé ra, hình thức tuy rằng đơn giản, nhưng mang theo một loại khí thế đặc biệt chỉ có ở hung khí. Carol hít một hơi thật sâu, đại kiếm trong tay bỗng nhiên hé lộ ra kim quang, mũi kiếm bắn ra chừng ba bốn tấc. -Đây chính là lực lượng của đấu khí! Hắn nhỏ giọng nói, xoay người chém một kiếm về bên trái. Quang mang chợt lóe lên chói mắt, một đạo kiếm quang màu vàng bỗng nhiên rời khỏi kiếm lao ra, thẳng tới một khối đá lớn phía trước mười thước. Ầm! Khối đá cao chừng nửa người này dĩ nhiên bị kiếm quang phân thành hai nửa! Lợi hại! Hàn Phi nhất thời hít một hơi dài, một kiếm này thể hiện ra thực lực tuyệt đối trên phổ thông cao thủ trên chốn giang hồ loạn thế trước kia, còn kém với nhất lưu cao thủ một đoạn không xa rồi! Vậy mà dựa theo đẳng giai của Cửu Thiên đại địa võ sĩ, Carol bất quá là nhất giai cảnh giới, tam giai võ sĩ mà thôi! Lúc này, Hàn Phi mới biết được chính mình đã xem thường tiêu chuẩn của võ kỹ trên thế giới này rồi. Trước kia hắn cùng Carol đối chiêu huấn luyện, luyện tập kiếm chiêu cũng phi thường đơn giản, bởi vậy không khỏi đánh giá Carol thấp hơn vài phần. Mà hiện giờ mới biết được mình quả thực là ếch ngồi đáy giếng. Carol có thể có thực lực như vậy, cao giai võ sĩ không cần phải nói tới nữa rồi. -Chỉ có võ sĩ có được linh vũ khí của chính mình mới được coi là võ sĩ chân chính. Võ sĩ có thể sử dụng linh vũ khí có thể thoải mái đánh bại hai tới ba võ sĩ cùng giai mà cầm vũ khí phổ thông. Carol thu hồi đại kiếm tiếp tục nói rằng: -Cho nên trên đại lục này, sang sư có thể chế tạo ra linh vũ khí, địa vị không dưới quý tộc phổ thông, cũng được rất nhiều võ sĩ chúng ta tôn kính. -Đây là nguyên nhân phụ thân ngươi cho ngươi chuyển sang làm sang sư, cho nên ta cũng không ngăn cản! Thấy Hàn Phi có chút sững sờ, Carol phất tay nói rằng: -Được rồi, ngày hôm nay dạy tới đây thôi, nếu như có gì không rõ bất kỳ lúc nào cũng có thể tới tìm ta. -Vâng, đạo sư! Hàn Phi đè nén dị dạng trong lòng xuống nói rằng: -Được rồi, ta muốn đi ra bên ngoài dạo một chút, nếu như cha ta có hỏi phiền ngài nói một tiếng, tới bữa cơm trưa nhất định ta sẽ trở về. -Ừ, ta biết rồi. Carol gật đầu. Cáo biệt Carol, Hàn Phi rất nhanh rời khỏi nhà đi ra đường lớn. Đả kích nho nhỏ vừa rồi cũng không ảnh hưởng nhiều lắm tới hùng tâm tráng chí của hắn, trái lại còn khơi dậy hứng thú vô cùng lớn của hắn đối với võ sĩ, đấu khí, cùng linh vũ khí. Dù sao, Hàn Phi cũng không phải là một thiếu niên mười ba tuổi bên ngoài kiên cường nhưng nội tâm yếu đuối kia. Hắn làm người đã được mấy thế rồi, tâm chí của hắn e rằng đã được tôi luyện vô cùng kiên định.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang