[Dịch]Linh Vũ Cửu Thiên - Sưu tầm

Chương 50 : Bảo khố của Võ Đế

Người đăng: 

Cuối cùng của thông đạo là một không gian thật là lớn, nó làm cho Hàn Phi có cảm giác như mình đang đứng trước cửa của một phòng khách thần quốc toàn màu vàng trong truyền thuyết vậy. Trên vách tường khảm đầy phù điêu bằng vàng, đèn tường to lớn soi sáng cả không gian màu vàng này, phảng phất như tất cả đều do hoàng kim tạo thành vậy. Nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến cho Hàn Phi chấn động. Trong phòng màu vàng này, chung quanh chồng chất một tòa núi nhỏ được xây toàn bằng vàng với linh tinh. Ánh vàng rực rỡ của vàng với muôn sắc màu của linh tinh tản mát ra hòa lẫn với nhau làm cho hắn loạn cả mắt. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Hàn Phi còn chưa thấy qua lượng tài phú kinh người nào tùy tiện chất động tới như vậy. Trước mắt hắn chỉ có một khối linh tinh của linh thú tứ giai mà cũng đã đắc chí, thế nhưng trước khối núi toàn bằng linh tinh thế này thì xấu hổ vạn phần. Nhưng mà vàng cùng bảo thạch có nhiều Hàn Phi cũng không co khả năng lấy được. Bởi vì trước tòa núi nhỏ này có một quái vật thật lớn đang ngồi đó. Đó là một con rồng, một con rồng chân chính! Long tộc, chính là chủng tộc hi hữu nhất cường đại nhất ở Cửu Thiên đại lục này. Một nghìn năm trước khi cuộc chiến khu trừ Ma tộc kết thúc, chúng nó liền đi tới một đảo nhỏ ngoài hải ngoại, từ đó về sau long tộc chỉ xuất hiện trong truyền thuyết cùng các câu truyện cổ tích của trẻ con mà thôi. Hàn Phi thực sự có nằm mơ cũng không thể ngờ được trong tình huống chỉ có trong cổ tích nhưng lại xuất hiện trước mặt mình --- một người võ sĩ nào đó trải qua gian nan vất vả nhiều tháng cuối cùng cũng tới được long quật, nơi đó có vô số tài bảo, đương nhiên đầu tiên võ sĩ phải thắng được cự long thì mới có thể lấy bảo được. Trong cổ tích, long tộc có tốt cũng có xấu, thế nhưng tất cả không ngoại lệ là có lực lượng vô cùng cường đại. Thậm chí người có thể tắm được máu rồng cũng trở lên mạnh vô cùng, đao thương bất nhập! Hàn Phi không biết đầu cự long đang ngủ say trước mắt hắn này thuộc về trận doanh gì. Nó hoàn toàn nằm úp sấp ở đó, toàn bộ thân thể rồng được bảo phủ bằng lân phiến màu bạch ngân. Cái cổ dài mà thô giống như là cái đầu rắn cực lớn vậy. Cái đuôi ở phía sau, còn có một đôi cánh thật lớn bó sát vào cơ thể, tất cả đều giống như đúc trong truyện cổ tích. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Cái đầu của cự long gác lên một chi trước của nó, đôi long mục(mắt rồng) nhắm thật chặt, trong giấc ngủ say nó phát ra những tiếng ngáy trầm thấp. Một dòng nước miếng từ khóe miệng nó chảy ra, theo tiếng khò khè của nó mà chuyển động. Tuy rằng đầu cự long này đang ngủ say, nhưng vẫn tạo cho Hàn Phi áp lực cực lớn, ở chỗ này thần thức ngoại phóng của Hàn Phi không thể đi ra ngoài được mười mét, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được lực lượng không thể tưởng tượng được chất chứa bên trong long thể. Trong ngủ say còn như vậy, như vậy sau khi tỉnh lại, sẽ có uy thế kinh thiên động địa tới mức nào! Trong truyền thuyết, long tộc đối với tài phú yêu quý như sinh mệnh, bất luận người nào có can đảm mơ ước tài sản của nó sẽ bị nó đánh thành bột phấn. Trong lòng Hàn Phi đầu tiên là sản sinh ra ý niệm lùi lại, nếu như hắn biết sớm rằng bảo tàng ghi chép trong địa đồ có cự long thủ hộ, khẳng định sẽ không hăng hái bừng bừng mà buông tha cuộc thi đấu săn bắn chạy tới nơi này mạo hiểm. Hắn lén lút quay về phía sau hoạt động nhẹ nhàng, trước khi cự long giật mình tỉnh dậy rời khỏi nơi này không thể nghi ngờ là một lựa chọn sáng suốt. -Nhân loại, ngươi muốn rời khỏi đây sao? Giữa lúc Hàn Phi đang chuẩn bị bước bước đầu tiên đi ra ngoài thì một thanh âm lười biếng bỗng nhiên vang lên bên tai hắn. Lập tức một cỗ lực lượng vô hình tuôn tới, trong nháy mắt đã triệt để vây quanh hắn! Toàn bộ máu huyết trong cơ thể Hàn Phi dường như bị đọng lại hoàn toàn, lực lượng này cường đại tới như vậy, làm cho hắn căn bản không có bất luận lực lượng phản kháng nào cả, đồng thời cũng mang theo hơi lạnh thấu xương. Hơn mười mét xa, cự long màu bạch ngân nguyên đang ngủ say chậm rãi mở mắt. Nó mở tròng mắt màu xanh thẳm của mình ra, trong lúc khép mở ngay cả quang mang của toàn núi vàng chung quanh cũng bị mất màu. Không biết thế nào mà Hàn Phi lại cảm thấy trong mắt nó có một tia trêu tức, lập tức một đạo thần niệm đảo qua người của hắn. Áp lực mà người khác hít thở không thông đã biến mất không thấy bóng dáng. Thế nhưng Hàn Phi không có chút cảm giác dễ dàng nào cả, thần niệm vừa rồi đảo qua người hắn, dường như bí mật của mình hoàn toàn không thể giấu kín được trước đầu ngân sắc cự long này được. Loại cảm giác sinh tử hoàn toàn nằm trong tay người khác thế này quả thực không dễ chịu chút nào. Ngân long lần thứ hai mở miệng nói, chỉ là làm cho Hàn Phi cảm thấy kinh ngạc chính là trong giọng nói của nó mang theo hưng phấn cùng mừng rỡ: -Trên người của ngươi có lực lượng thuộc về hắn, tiểu võ sĩ, ngươi rốt cuộc cũng tới. Cái khế ước chết tiệt này cuối cùng cũng có thể hoàn thành, ta Phí Luân. A Đề Tân Đạt. Khố Bá… Cự long nói một cái tên rõ dài, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nghiêm nghị nói rằng: -Ta rốt cuộc cũng tự do rồi! Nhìn cự long rít gào tuyên bố tự do của mình, Hàn Phi ngược lại hoàn toàn trấn tĩnh xuống dưới, ho khan một tiếng nói rằng: -Phí Luân các hạ, xin hỏi ta là người ngài chờ đợi thật sao? Hắn nghe không hiểu cái gì cả, đầu cự long ở chỗ này ngủ say cũng không biết bao nhiêu năm rồi, làm sao có khả năng đợi mình chứ? Ngân long yết hầu càu nhàu một tiếng: -Tiểu võ sĩ, tên của ta là Phí Luân. A Đề Tân Đạt. Khố Bá… Nó nói cái tên dài dòng vô cùng một lần nữa: -Đương nhiên gọi ta là Phí Luân thần thánh Ngân Long đại nhân cũng được! -Không nên hoài nghi phán đoán của ta, ngươi đã có thể tìm tới nơi này, trong người lại mang theo lực lượng thuộc về hắn, vậy ngươi chính là người mà ta chờ đợi! Ngân Long trừng mắt nói rằng: -Kiếm của ngươi có mang tới đây sao? Có phải giấu ở trong chiếc nhẫn không gian không? mau lấy ra đi, ta chờ đủ rồi! Chiếc nhẫn không gian? Hàn Phi ngây ra một lúc, lập tức hiểu được ngân long nói hẳn là chiếc nhẫn nạp vật ở tay trái của mình. Nhưng mà hiện tại không phải lúc nói rõ mọi việc: -Phí Luân các hạ, xin hỏi hắn trong miệng ngài là ai vậy? kiếm của ta ở trong tay, nạp vật của ta, không, là chiếc nhẫn không gian của ta cũng không có kiếm gì khác cả! -Còn có thể là ai? Đương nhiên là cái tên đê tiện vô sỉ Dạ Võ Đế rồi! Ngân long phát ra tiếng rít gào phẫn nộ: -Hắn lừa dối ta ký cái khế ước chết tiệt, làm cho ta thủ hộ những gì hắn lưu lại cho tới khi có người tới hoàn thành, đó không phải là ngươi thì ai? Nhưng mà ngươi còn thiếu tín vật cuối cùng, về phần kiếm trong tay ngươi … Nó khinh miệt vô cùng nhìn lướt quá nói rằng: -Kiếm rác rưởi như vậy quả thực là làm bẩn tôn nghiêm của kiếm! Dạ Võ Đế! Nghe cái tên này rốt cuộc Hàn Phi cũng hiểu được, tấm địa đồ quả nhiên là chỉ tới bảo khố bí mật của Dạ Võ Đế. Theo như lời ngân long nói thì lực lượng đó không thể nghi ngờ chính là truyền thừa linh tinh mà Hàn Phi đã mạnh mẽ dung hợp vào. Đoàn đấu khí thần bí vẫn còn đang tỏa sáng trong tinh khí hải của hắn! Chỉ là cái bảo khố có người thủ vệ cường đại không gì sánh được này hơn nữa hắn còn thiếu một kiện tín vật. -Xin lỗi, Phí Luân các hạ, ta hẳn là người hoàn thành khế ước như lời của ngài, nhưng tín vật ngài nói ta không có. Hàn Phi nói rằng: -Xin hỏi ngài có thể cho ta biết tín vật đó là cái gì được không? -Không ngờ lại như thế này… Ngân long hiển nhiên tin lời Hàn Phi nói, cái đầu vừa ngẩng cao lại rủ xuống lần nữa, ủ rũ nói: -Là một thanh kiếm, một thanh kiếm chân chính, là vũ khí mà kẻ đê tiện kia từng sử dụng. Một cái tên hiện ra trong đầu của Hàn Phi, hắn bật thốt ra: -Sương Chi Đau Thương! -Không sai! Trong mắt ngân long hiện lên ánh sáng hi vọng: -Chính là thanh kiếm này, ngươi có phải gặp qua nó hay không? Gặp thì đúng là gặp qua nhưng chỉ qua tranh vẽ mà thôi! Hàn Phi cười khổ một tiếng lắc đầu nói rằng: -Không có, đó là thần khí trong truyền thuyết a! -Thần khí?? Ngân long cười nhạo một tiếng không nói thêm cái gì: -Tiểu võ sĩ, ngươi đã không mang Sương Chi Đau Thương tới, như vậy dựa theo yêu cầu của khế ước ta không thể cho ngươi qua cửa được… Nó giơ long trảo chỉ về phía bên trái, ở đó trên vách tường có một cái cửa bị phong bế, trung tâm cửa có một hình lõm xuống, chính là hình dạng một thanh kiếm. -Đương nhiên, khế ước của ta cũng không thể hoàn thành, tiểu võ sĩ… Thanh âm ngân long trầm thấp rất nhiều: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " -Hiện giờ cách Khu ma chi chiến bao nhiêu năm rồi, ta muốn biết mình ngủ say bao nhiêu lâu? Khu ma chi chiến là bốn đại chủng tộc chống lại Ma Tộc một nghìn năm trước, lúc đó là thời gian Ma tộc suy yếu nhất. Bốn đại chủng tộc cũng không có hi vọng xa vời là có thể triệt để xóa bỏ Ma tộc trên đại lục này được. -Một nghìn năm rồi… Hàn Phi trả lời, đầu ngân long này không ngờ đã ngủ say một nghìn năm, tuy rằng nói sinh mệnh của long tộc cường đại, dài dằng dặc, thế nhưng cảm giác được ngủ cũng quá lâu đi. -Một nghìn năm rồi! thời gian qua thật nhanh à! Ngân long thì thào nói rằng, ánh mắt nó lộ ra một tia mờ mịt cùng phẫn nộ, nhưng lập tức trở lên sắc bén: -Tiểu võ sĩ, nếu số phận tuyển chọn ngươi lấy được những gì Dạ Võ Đế lưu lại, như vậy ngươi có trách nhiệm đi tìm Sương Chi Đau Thương mở ra cửa này! Áp lực khổng lồ lần thứ hai bao phủ lấy toàn thân thể Hàn Phi. Thấy tư thế của ngân long, rất có thể nếu Hàn Phi không đáp ứng thì hắn sẽ đánh Hàn Phi thành từng mảnh nhỏ ngay. Mẹ nó! Hàn Phi thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt lộ ra tia cười khổ: -Phí Luân các hạ, ta cũng biết bảo khố của Dạ Võ Dế thế nào, thế nhưng với thực lực của ta hiện tại, muốn tìm được Sương Chi Đau Thương thực sự quá mức khó khăn, ta cần thời gian! -Vậy cũng đúng! Ngân long gật đầu: -Lực lượng của ngươi quả thực quá yếu ớt, được rồi, dù sao ta cũng đợi một nghìn năm rồi, đợi thêm một thời gian nữa cũng không có vấn đề gì! -Thế nhưng Phí Luân các hạ, nhân tộc chúng ta không có sinh mệnh dài như của ngài, có thể suốt đời của ta cũng không tìm được Sương Chi Đau Thương… Hàn Phi hỏi dò: -Ta cần một ít trợ giúp. Đây là xích lõa nói điều kiện, với kinh nghiệm làm người ba kiếp của Hàn Phi làm sao không nhìn ra ngân long này rất muốn thoát khỏi ràng buộc của kế ước này. Mà then chốt để cởi bỏ nằm ngay trên người hắn, nếu bây giờ mà không lấy được lợi ích gì thì quá ngu rồi. Thật không ngờ nghe hắn nói, phản ứng thứ nhất của ngân long là giương cánh che núi vàng của mình, cảnh giác không gì sánh được nói rằng: -Ngươi không được đánh chủ ý tới những bảo bối này, chúng nó toàn bộ thuộc về ta, thuộc về Phí Luân, A Đề Tân Đạt. Khố Bá… thần thánh! Vị lão gia này, ta không phải muốn tiền của ngươi à! Hàn Phi nhất thời lặng người
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang