[Dịch]Linh Vũ Cửu Thiên - Sưu tầm
Chương 40 : Kế hoạch kiếm tiền
.
Hàn Thiên Kình luôn có thói quen ngủ trưa, lúc Hàn Phi gõ cửa phòng hắn, tiểu mập mạp này mở to hai mắt vẫn còn đang nhập nhèm buồn ngủ. Vẻ mặt của hắn mờ mịt, thình lình bị một đống đồ đè lên trên người, thiếu chút nữa làm hắn ngã ngửa xuống đất. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên " Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hai thanh trọng kiếm, một thanh võ sĩ kiếm cùng một chiến đao, cân nặng của nó ít nhất cũng phải ba trăm cân. Trọng lượng này đối với tiểu mập mạp mà nói tuyệt đối khó có thể đỡ được nhẹ nhàng.
-Ai nha, vật gì nặng như vậy?
Hắn luống cuống tay chân hất vũ khí trong lòng ra cái bàn bên cạnh nói:
-A, những thứ này là…
-Bốn kiện linh vũ khí ta đã hoàn thành rồi.
Hàn Phi cười nói:
-Ngươi nhanh đi đưa hàng cho người ta đi, nếu như có thể thêm vài đơn hàng nữa thì tốt rồi. Lúc này không hề giới hạn, hỏa, kim, thủy thổ, phong, lôi, tất cả các hệ đều được. Thế nhưng phải có tiền đặt cọc, bằng không không có tiền mua tài liệu.
-Hoàn thành rồi sao?
Hàn Thiên Kình bỗng nhiên mở to hai mắt, tất cả cơn buồn ngủ tan biến đi đâu hết:
-Hàn Phi ca ca, ngươi thực sự rất thần kỳ à, làm sao có thể nhanh như vậy?
Hàn Phi nói rằng:
-Cũng không phải quá nhanh đi, chủ yếu là hỏa hệ luyện chế tương đối dễ, được rồi, bốn kiện linh vũ khí này ta dùng một loại linh văn đồ đặc thù, hỏa hệ đấu khí đề thăng còn tốt hơn nhiều những vũ khí thanh đồng khác.
Bốn kiện linh vũ khí tất cả đều phụ gia hai tấm linh văn đồ, linh văn đồ “ngưng hỏa” đề thăng uy lực hỏa hệ đấu khí đương nhiên là tuyển chọn không thể thiếu được rồi. Hàn Phi toàn bộ đã đổi thành “Tụ Diệc” tất cả đều thành công.
-Uy lực còn tốt hơn bình thường!
Tiểu mập mạp giật mình một cái:
-Hàn Phi đại ca, ý của ngươi là giá của vũ khí chúng ta đã tiện nghi hơn của người khác, thế nhưng lại còn tốt hơn của người khác sao?
Lúc Hàn Phi khẳng định câu trả lời, Hàn Thiên Kình múa máy tay chân, phảng phất như thấy cả đống vàng rơi xuống đầu mình:
-Thật tốt quá, như vậy chúng ta rất nhanh có danh tiếng, đảm bảo buôn bán không ngừng, Hàn đại ca, chúng ta phát tài rồi!
-Ta phải đi trả hàng, Hàn Phi đại ca, ngươi cứ chờ lấy tiền đi!
Dưới sức mạnh của đồng tiền, tiểu mập mạp bộc phát ra tiềm lực kinh người. Hắn nhanh như gió thay xong y phục, không chút vất vả nào ôm lấy bốn kiện linh vũ khí chạy như bay ra khỏi ký túc xá, trong nháy mắt đã biến mất trước mắt Hàn Phi.
Hàn Phi không khỏi mỉm cười, có một thương nhân trời sinh như thế hợp tác, xem ra kế hoạch kiếm tiền của hắn không có vấn đề gì rồi.
Hàn Thiên Kình khiêng vũ khí rời khỏi ký túc xá, chạy thẳng tới võ đường hội quán cách đó không xa.
Võ đường hội quán là nơi chuyên cung cấp tiêu khiển cho võ sĩ đạo sư cùng đệ tử gia tộc lúc nhàn rỗi. Hội quán có kết cấu hình vuông chia làm bốn khu, bên trong có quán rượu, nhà hàng, có luận võ trường,… Đây là nơi đệ tử vương đô rất thích tụ tập tới chơi, mỗi ngày đều có trình diễn mấy câu chuyện đặc sắc. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Thiên Kình đi tới khu phía nam hội quán, nơi này là đại bản danh của đệ tử vương đô. Bởi vì hiện giờ là lúc uống trà buổi chiều, tầng một đại sảnh đang tràn ngập là người. Các võ sĩ thiếu niên túm năm tụm ba ở đây vừa uống trà vừa nhỏ giọng đàm tiếu.
Tiểu mập mạp đột nhiên xông vào khiến cho không ít người nhìn vào hắn, trong đó một gã võ sĩ đứng lên chất vấn:
-Hàn Thiên Kình, làm gì mà hoảng lên thế? Lẽ nào thị nữ của ngươi bị người khác đoạt rồi?
Chung quanh nhất thời phát lên trận cười vang, Hàn Thiên Kình trong đám đệ tử vương đô này tuyệt đối là một kẻ dở hơi, thực lực thấp thế nhưng nhân duyên quan hệ vô cùng tốt. Hơn nữa còn là đệ tử trực hệ, bởi vậy cũng xài được, nhưng việc này cũng không gây trở ngại cho việc bọn họ thỉnh thoảng hay nói giỡn tiểu mập mạp này.
Thấy võ sĩ kia, Hàn Thiên Kình phi thường vui vẻ, vội vã bước tới trước mặt đối phương:
-Thiên Hải ca ca, ta đang tìm ngươi đây, ngươi quả nhiên ở chỗ này, thật tốt quá!
Thiên võ sĩ tên gọi là Thiên Hải này khoảnh chừng hơn hai mươi tuổi, vóc người khôi ngô tướng mạo ngay ngắn, trước ngực đeo huy chương tứ giai. Hắn là một trong những nhân vật hạch tâm của đệ tử vương đô, cũng là tộc huynh trực hệ với Hàn Thiên Kình.
-Linh vũ khí đơn đặt hàng hôm qua của ngươi đã hoàn thành rồi, ta…
Tiểu mập mạp nhanh chóng tìm lấy trọng kiếm đưa cho Hàn Thiên Hải. Hàn Phi dùng túi da thú chuyên dụng đặt mỗi một thanh vũ khí vào trong một túi, trên túi còn đánh số thứ tự, đảm bảo không bị nhầm.
-Nhanh như vậy a…
Hàn Thiên Hải có chút kinh ngạc nhìn túi da thú, dùng khẩu khí hoài nghi nói rằng:
-Ta nói Hàn Thiên Kình, ngươi không nên lấy một ít đồ phẩm chất thấp kém mà lừa ta nhé?
Hàn Thiên Kình vui vẻ cười nói:
-Thiên Hải đại ca, lời này sao nói được, ta muốn lừa thì cũng là lừa người Vân gia, làm sao lại lừa huynh đệ cùng nhà mình chứ, ngươi lấy ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao?
Hàn Thiên Hải cũng không đáp lời, mở túi da thú lấy trọng kiếm ra, lúc này có rất nhiều người ở bên cạnh tới xem náo nhiệt. Phải biết rằng cho dù là đệ tử trong vương đô cũng không phải có nhiều người có thể mua nổi linh vũ khí.
Kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, Hàn Thiên Hải đã cảm thấy vài phần thỏa mãn:
-Không rồi, phân lượng mười phần, ít nhất không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bên ngoài cũng đẹp, rất hy vọng không phải chỉ được cái mã bề ngoài.
Nói xong hắn “keng” một tiếng rút trọng kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang màu vàng kim lấp lánh trước mắt mọi người, lợi khí có thêm sắc bén, cho nên khí bức người.
-Kiếm tốt!
-Oa! Thật là thanh kiếm xinh đẹp à!
Bên cạnh không ít người đồng thời phát ra tiếng tán thán tấm tắc.
Tay phải cầm kiếm dựng thẳng trước ngực, Hàn Thiên Hải vươn tay trái búng lên thân kiếm, trọng kiếm lập tức phát ra tiếng kêu trầm thấp, thanh âm cực kỳ trong trẻo, không mang theo một chút tạp âm.
Hàn Thiên Hải con mắt luôn cao quá đầu rốt cuộc cũng động dung, ánh mắt của hắn vô cùng tốt, đương nhiên có thể nhìn ra chỗ bất phàm của trọng kiếm. Từ bên ngoài mà nhìn, cái chuôi trọng kiếm linh vũ khí cấp thanh đồng này tuyệt đối hoàn mỹ không sứt mẻ.
Thế nhưng một thanh linh vũ khí chất lượng không phải bên ngoài, Hàn Thiên Hải trầm giọng nói rằng:
-Các ngươi tránh ra một chút, ta phải thử kiếm.
Người chung quanh nhất thời dịch ra một đoạn, vạn nhất bị kiếm khí bị thương thì quá là ngu ngốc rồi.
Hàn Thiên Hải hít sâu một hơi, hai tay cầm chuôi kiếm, hỏa diễm đấu khí tích súc trong tinh khí hải lập tức dũng mãnh đi qua chuôi kiếm, tiến nhập vào thân kiếm.
Chỉ nghe thấy một tiếng “oanh” vang lên, hỏa diễm đấu khí từ thân kiếm phun ra hai bên cạnh chừng hơn một thước, sau đó nhanh chóng rụt lại, ngọn lửa bỗng phụt lên trên, không ngờ tới tận trần nhà!
Phải biết rằng trần của phòng khách hội quán cách mặt đất hơn bốn mét, giảm đi độ cao của Hàn Thiên Hải, đấu khí hỏa diễm từ trọng kiếm tuôn ra cũng phải đạt được tới gần ba mét!
Phòng khách nhất thời ồ lên một mảnh, hầu như tất cả võ sĩ đang ngồi ở đây vô luận là ai cũng hiểu được ý nghĩa trong đó.
-Ta ngất, không phải nói là vũ khí cấp thanh đồng sao? Bạch ngân cấp cũng không hơn cái này đi!
-Quá lợi hại rồi, hỏa diễm đấu khí quá mạnh mẽ rồi!
-Ca ca, ta cũng muốn một thanh…
Không chỉ nói người khác, ngay cả Hàn Thiên Hải cũng hoảng sợ, hắn trước sau dùng không dưới năm thanh linh vũ khí. Đối với trình độ tăng phúc uy lực đấu khí của linh vũ khí cấp thanh đồng rất hiểu rõ, mà chuôi trọng kiếm này vượt xa khỏi dự liệu của hắn.
Hàn Thiên Hải rất nhanh đình chỉ quán thâu đấu khí làm cho hỏa diễm vụt tắt, trần nhà cũng đã bị thiêu thành một mảng đen, không thể không bồi thường ít tiền rồi.
Thân kiếm đỏ đậm nhanh chóng được làm lạnh sau đó trở lại màu vàng nguyên sắc, Hàn Thiên Hải không dám tin tưởng lắc đầu nói rằng:
-Hàn Thiên Kình, có phải ngươi dùng linh vũ khí bạch ngân tới lừa ta?
Lời nói tuy là như vậy, thế nhưng Hàn Thiên Hải cũng minh bạch trong lòng tuyệt không có khả năng như vậy. Không nói tới việc tiểu mập mạp không làm chuyện lỗ vốn như thế, lúc hắn quán nhập đấu khí vào trong có thể cảm giác được hai linh văn đồ mà mình yêu cầu bên trong thân kiếm. Một cái chính là tăng sắc bén cho kiếm, một cái còn lại chính là đề thăng uy lực hỏa diễm đấu khí.
Duy nhất là giải thích chính là Hàn Thiên Kình tìm được một gã sang sư cực kỳ cao minh, dùng linh văn đồ đặc thù, cho nên mới có hiệu quả cường hãn tới như vậy. Thế nhưng lo lắng giá cả đặt hàng, Hàn Thiên Hải không biết phải nói thế nào!
Nghi vấn của Hàn Thiên Hải không thể nghi ngờ là khích lệ tốt nhất với tiểu mập mạp. Hắn cười mà khuôn mặt tròn tròn nở như hoa:
-Thiên Hải đại ca, nếu như là bạch ngân cấp thì chẳng phải ta đây ngu muốn chết rồi sao. Tuyệt đối là thanh đồng cấp, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của ngươi mà luyện chế, ngươi thỏa mãn không?
-Thỏa mãn! Nếu như không hài lòng, như vậy người khác chê cười đại ca ta rồi.
Hàn Thiên Hải thu hồi trọng kiếm vào trong vỏ nói:
-Ngươi chờ một chút, ta đi lấy tiền cho ngươi.
Hàn Thiên Kình vội vã khoát tay nói rằng:
-Không cần vội, không vội! Chỉ có 1300 đồng vàng mà thôi, lát nữa đưa cho đệ cũng được!
Tiểu mập mạp nói rất lớn, toàn bộ người trong đại sảnh đều nghe thấy rõ ràng, rất nhiều người còn không tin vào lỗ tai mình.
1300 đồng vàng? Một thanh linh vũ khí cấp thanh đồng phổ thông ở quảng trường Tự Do cũng không phải chỉ cái giá này sao? Đây là cực phẩm vũ khí có thể so với bạch ngân cấp à!
Hàn Thiên Hải ngây người ra một lúc, lập tức hiểu được người này đang tuyên truyền đây. Nhưng mà hắn cũng không thèm để ý, chỉ nhìn chằm chằm và ba cái túi da thú khác trong tay tiểu mập mạp:
-Thiên Kình, như vậy còn có ba thanh linh vũ khí sao? Nếu đúng như ngươi nói, nói một giá, ta muốn lấy toàn bộ!
Hàn Thiên Kình lại càng hoảng sợ, cái đầu to lắc như trống bỏi:
-Thiên Hải đại ca, đây là của người khác rồi, ngươi xem ta không thể không thủ tín được chứ! Như vậy đi, ngươi muốn cái gì: kim, thủy, thổ, phong, lôi, hệ nào cũng được chỉ cần mở miệng, đảm bảo phẩm chất tốt như nhau!
Đến lúc này, Hàn Thiên Kình quả thực đã bội phục Hàn Phi sát đất rồi, hắn nguyên không mấy tự tin lắm với lời của Hàn Phi. Nhưng là không ngờ linh vũ khí của Hàn Phi chế tạo ra lại thành công vang dội tới như vậy!
Người muốn không chỉ có Hàn Thiên Hải, đệ tử vương đô tuyệt không thiếu người giàu có, vì vậy Hàn Thiên Kình hạnh phúc không gì sánh được mà nhận đơn đặt hàng đang chen chúc tới!
…
Sau ba ngày, trên một con đường không mấy phồn hoa ở không xa quảng trường tự do, Hàn Thiên Kình vừa thuê một cửa hàng có diện tích không lớn lắm.
Hắn có chút tiếc nuối nói rằng:
-Hàn Phi đại ca, cửa hàng tốt khẳng định chúng ta thuê không được, sau này tìm biện pháp đổi đi!
Hàn Phi mỉm cười nói rằng:
-Không cần, ở đây là tốt rồi!
Mặt tiền của cửa hàng tuy nhỏ, thế nhưng tìm được nơi này cũng là quá tốt rồi, một gian hàng phổ thông, cũng là bắt đầu cho một sự nghiệp mới của hắn!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện