[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 6 : Tri Âm Khả Thưởng 1 - Dịch giả: livan

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:04 29-04-2018

.
"Diệp, Diệp cô nương..." Lạc Chi Dương bủn rủn, hoảng hốt, lời nói khó lên đến miệng. "Cô, cô ... cô ra đây làm gì thế?" Diệp Linh Tô dõi trông xuống biển, những mẩu giấy vụn đã bị sóng đánh biệt tăm, Nhìn những lượn sóng, cô lặng lẽ, dáng xuất thần. Đứng chôn chân bên cạnh cô, Lạc Chi Dương cảm giác tay chân thừa thãi, trán rươm rướm mồ hôi, hắn ở lại thì lấn cấn, bỏ đi thấy cũng có chút không ổn. Diệp Linh Tô đột nhiên ngoảnh lại, cô ngước đôi mắt long lanh, lạnh lẽo, chăm chú nhìn vào mặt Lạc Chi Dương, hỏi gằn từng tiếng: "Võ công của ngươi học được ở đâu?" "Võ công?" Lạc Chi Dương lớn lên chốn đầu đường xó chợ, luôn chen vai thích cánh cùng bọn lưu manh vô lại, bản lĩnh đóng kịch của hắn không mấy người theo kịp, bị cô tra vấn, hắn làm ra vẻ ngơ ngác "Võ công gì?" "Đừng giả nai nữa!" Diệp Linh Tô rất khó chịu, "Ngươi không có võ, thì làm sao giựt lại được cây sáo từ trong tay ta?" "Tui cũng thấy kỳ kỳ ... Hổng biết tại sao, hổng hiểu trời xui đất khiến làm sao mà tự nhiên cây sâo nó nhảy vô nằm gọn trong tay, chắc tại nó sống lâu năm nên thành tinh, tự nó tu luyện được cái phép thuật 'tìm về chủ cũ', cho nên nó hổng sợ chết, trốn thoát khỏi bàn tay cô nương, nó ngoan ngoãn bay trở về lòng bàn tay tui." Lạc Chi Dương còn đang khua môi múa mép xạo sự, hắn bất ngờ bị Diệp Linh Tô vung tay một cái, vừa thấy hổ khẩu buôn buốt, cây sáo ngọc đã lọt vào lòng bàn tay trắng muốt của cô gái. "Quỷ ba xạo!", Diệp Linh Tô cặp mắt bốc giận, "Giỏi a! Nó 'tìm về chủ cũ', 'lâu năm thành tinh", ngươi thử kêu nó chạy trở về tay ngươi lần nữa coi?" Lạc Chi Dương vừa kinh vừa tức, Diệp Linh Tô ra tay cực nhanh, làm hắn chưa kịp nghĩ, lần trước giựt lại cây sáo, toàn nhờ xuất kỳ bất ý, bây giờ cô gái để tâm phòng hờ, hắn muốn tìm cơ thủ thắng lần nữa, chỉ e không quá dễ dàng. Hắn khổ công moi óc tìm kế sách, tiếc một nỗi, đôi bên thực lực quá cách biệt, hắn dẫu có tài một bước hoạch định được trăm kế, cũng không nghĩ ra nổi cách gì cho hay. "Cô ta tên gì?" Diệp Linh Tô nhẹ giọng hỏi hắn, mấy ngón tay thuôn thả mơn trớn lên thân sáo bóng loáng. "Ai?" Lạc Chi Dương hơi sựng, "Tên ai?" "Còn ai vào đây nữa?" Diệp Linh Tô lườm hắn một cái, "Dĩ nhiên là nữ tử đã tặng cây sáo này cho ngươi." Lạc Chi Dương gượng một nụ cười chịu thua, tiểu công chúa lúc ấy tặng cho một thằng phi nhân, cho một đứa vô lại xó chợ, kẻ căn bản không xứng cùng cây sáo này, hắn, thân là dân đen hèn kém, chẳng sánh được với bóng dáng cái cô gái yêu kiều trong cung Bảo Huy nọ. Hình ảnh mỹ miều của cô gái hiện lên trong đầu, con tim Lạc Chi Dương rạo rực, hắn khe khẽ khép hai hàng mi, một lúc thật lâu sau mới thở dài: "Nàng tên là Chu Vi." Thốt ra được hai từ này, những đè nén hằn sâu trong lòng Lạc Chi Dương vụt tan biến đi tựa như hắn vừa vất bỏ đi được khối đá ngàn cân trĩu nặng trong lòng Tư hắn cũng lấy làm lạ, vì sao đã nói cho Diệp Linh Tô hay bí mật của lòng mình, chính là, bằng trực giác, hắn có cảm giác hắn tin cậy được cô gái trước mắt này. "Chu Vi, Không Bích, từ chu sang bích..." Đầu ngón tay Diệp Linh Tô lướt nhẹ dọc theo thân sáo ngọc, với giọng nói trầm lắng mơn man như tơ, "Ngươi, ngươi nhớ nhung nàng lắm ư?" "Tui cũng không biết phải nói sao." Lạc Chi Dương hít một hơi, gượng cười, "Nhớ nhung cũng chẳng ích gì!." "Ưà ...." Diệp Linh Tô thanh âm bỗng hơi gắt, trong mắt lộ ra nét cười cợt, "Có thể tặng cây sáo này, tất là người đẹp ngàn vàng chốn quyền quý, ngươi là một tiểu lưu manh kiểu đó, dĩ nhiên không xứng với người ta." Lạc Chi Dương giận cành hông, Diệp Linh Tô lại đem sáo ngọc vứt sang, quát: "Đón lấy." Lạc Chi Dương cuống quít vươn tay chụp, hắn trố mắt nhìn cô gái, trong lòng bỡ ngỡ. Diệp Linh Tô cười nhạt: "Cây sáo quỷ gì đâu, ta thèm vào." "Không thèm, càng hay." Lạc Chi Dương cười hì hì, giắt sáo ngọc vào bên hông, trông dáng vẻ hắn, Diệp Linh Tô tự dưng nổi sùng, cô gắng tự kiềm chế lắm, mới trấn áp được cái ý muốn hành hung hắn. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Cây ‘Dạ Vũ Thần Châm’ là ở đâu ra vậy?" Lạc Chi Dương con tim chìm xuống, hắn gắng giữ tinh thần, cười cười: "Bộ không phải của cô sao?" Diệp Linh Tô gườm gườm dòm hắn, hai mắt không chớp, Lạc Chi Dương trong lòng bất ổn, hắn gắng rặn một nụ cười: "Dòm tui làm cái gì chứ? Hổng lẽ châm đó vẫn là cuả tui phát ra hả? Lúc đó, tui bị ghì gần chết, cô có từng thấy một đứa sắp chết phóng ám khí chưa?" Diệp Linh Tô lạnh nhạt hừ một tiếng, phất tay áo, bỏ đi, được dăm bước, chợt nghe từ đàng sau vang lên tiếng sáo dìu dặt, chính là khúc nhạc cô nghe hồi nãy, lên cao xuống thấp, âm thanh lượn lờ, một làn thanh thoát dường đang cuộn chảy ra từ các lỗ sáo. Cô gái bất giác dừng chân, lắng nghe một lát, rồi cô bỗng dấn bước, như một làn khói, cô nhẹ nhàng vờn lượn ngang qua cột buồm, biến mất dạng. Lạc Chi Dương thổi đến xuất thần, chân khí tuôn chảy trong cơ thể, khi tản như mây nổi, khi tụ như ngọc thạch, khi nhanh, lúc chậm theo điệu sáo, đi thắm nhuần lục phủ ngũ tạng, chảy xuyên suốt trăm huyệt đạo, khi chuyển ngang huyệt "Thiên Trung", đã khơi thông những khí huyết trì trệ, tạo cảm giác cực kỳ khoan khoái. Ngồi tựa mạn thuyền trước mênh mông biển khơi, hứng thú dâng cao, Lạc Chi Dương thổi không ngừng nghỉ, các chi khúc thổi hết một lượt xong lại đi tiếp lần nữa, cứ thế mà thổi đến quên cả đói khát, quên luôn rằng, ở phương tây, mặt trời đã lặn, vầng trăng đang nhô lên, hiện một vòng nguyệt quang tỏa ánh sáng nhàn nhạt trên mặt trùng dương u tối, tạo màu bàng bạc tựa ánh tuyết mờ chiếu vào phiến bạc. Cảnh ấy, tình ý ấy khiến người ta quên hết mọi ưu phiền. "Thổi hay quá!", từ đàng sau bỗng truyền đến một giọng cười vui vẻ. Thanh âm lọt vào tai, Lạc Chi Dương giật nẩy người, khiến khí huyết tán loạn, cổ họng lờ lợ, hăn gần như muốn ngất xỉu tại chỗ. Tuy là một cách luyện công kỳ dị, "Chu Thiên Linh Phi khúc" vẫn là một pháp môn nội công, người đang hành công cần sự tĩnh lặng quanh mình, tuyệt đối tránh bị người ngoài quấy nhiễu, phương pháp luyên công càng cao, càng phải tuân thủ nghiêm nhặt những yêu cầu thiết yếu đó. Người lạ tiếng cười to, giọng nói lớn, tưởng như sấm động giữa trời quang, cũng may Lạc Chi Dương công lực thô thiển, ảnh hưởng của xao động cũng nhỏ, nếu không, hắn thế nào cũng bị tẩu hỏa nhập ma, nhất định thấy thất khiếu đổ máu. Hắn điều hòa hơi thở xong, từ từ đứng dậy, ngoái trông lại, kẻ vừa nói cười là một thiếu niên nam tử khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mày thanh mắt sáng, môi hồng răng trắng, toàn thân súng sính áo lụa vẽ hoa, phong cách khá thanh lịch. Lạc Chi Dương cảm giác người này mặt hơi quen quen, nghĩ mãi mới nhớ ra y thường đi cùng, cười đùa trò chuyện với Dương Cảnh, cả hai giao tình có vẻ thắm thiết. Nam tử áo hoa thấy nét mặt hắn có chút cảnh giác, y vội cười, nói: "Lạc sư đệ mạnh giỏi, tại hạ Hòa Kiều, sư đệ nãy giờ thổi sáo thật là lâu, Hòa mỗ trong lòng bội phục, thừa dịp vắng vẻ, tìm đến chuyện vãn với ngươi dăm ba câu." Hắn ngôn ngữ nhu nhuyễn, mở miệng cười khen, khiến Lạc Chi Dương bớt nghi ngại, hắn lạnh lùng hỏi: "Sư đệ? Ai là sư đệ của ngươi?" "Giờ thì có thể xem mình như người ngoài." Hòa Kiều cười mơn, mi mắt cũing có nét cầu cạnh, "Ngày mai lên đảo, ra mắt lạy chào đảo vương, chia môn phái, hai ta đều sẽ là đệ tử Đông Đảo, không phải sư huynh đệ, thì là cái gì?" "Lạy chào đảo vương, chia môn phái?", Lạc Chi Dương vẻ thậm khó hiểu, "Là làm gì?" "Sư đệ còn chưa biết à?" Hòa Kiều ra vẻ kinh ngạc, "Võ công đảo ta phạm vi rất rộng lớn, tổng cộng có năm chi - một chính, bốn phụ. Dòng chính do Vân đảo vương đích thân cai quản, quyền kiếm vô địch, uy chấn thiên hạ; bốn chi phái kia, có Quy Kình, Long Độn, Thiên Lân, Kình Tức, mỗi chi đều có sở trường, do bốn vị đại tôn chủ điều hành. Quy Kình dựa vào lấy phép nhận định tâm trí, liêu địch tiên cơ, tính toán toàn bộ kế sách; Long Độn chuyên về thân pháp, dùng khí hư tạo thành đám mây, biến hóa như rồng; Thiên Lân lấy Bắc Cực Thiên Từ làm gốc, lấy tận dụng năm thứ kim loại làm mấu chốt, có ngón ám khí tinh diệu; Kình Tức lại chuyên luyện tuyệt đỉnh nội công, luyện đến chỗ hùng vĩ oai nghiêm, vươn tay bắt được rồng." "Ngươi thuộc về chi đầu?" Lạc Chi Dương tò mò. "Hòa mỗ bất tài, đứng vào hàng đệ tử Kình Tức." Hòa Kiều gật gù đắc ý, mặt câng câng, "Ngươi biết tôn chủ Kình Tức là ai không?" Lạc Chi Dương cười: "Là Minh Đẩu?" "Đúng vậy." Hòa Kiều gật đầu lia lịa. Lạc Chi Dương nhìn vào thần sắc y, trong đầu máy động, hỏi: "Trong năm chi phái, chi chính là mạnh nhất, phải không?" "Ngươi mới nhập môn như vậy, muốn tôn đảo vương làm sư phụ, rõ là chuyên ban ngày nằm mơ." Hòa Kiều nhìn được ý đồ của hắn, cười lạnh, nói, "Đệ tử của đảo vương, chỉ có hoặc thuộc gia đình họ Vân, hoặc là đệ tử xuất sắc của bốn chi kia, kẻ mới đầu nhập Đông Đảo, phải vào một trong bốn chi, tập tành cho giỏi, đến khi tham dự ‘Ngao Đầu luận kiếm’ tổ chức mỗi ba năm, nếu đoạt thứ hạng số một mới có tư cách trở thành đệ tử của đảo vương, để được học vô thượng tâm pháp, được học kiếm thuật siêu việt." "Tỷ như Diệp Linh Tô?" Lạc Chi Dương hỏi. "Nàng được trời phú thiên tư thậm cao, từ khi còn nhỏ đã được đảo vương nhận làm đệ tử." Hòa Kiều chăm chú nhìn Lạc chi dương, trong mắt lộ ra một nét đùa cợt, "Lạc sư đệ, ai cũng có thân phận, cái chính yếu là không nên với tay lên cao quá tầm, Diệp sư muội là con chim phượng ở tít trên kia, ngươi chẳng qua một anh thò lò mũi xanh chưa nhập môn, không một vẩy võ nghệ, chưa có căn cơ quen biết, nếu tính thả câu chỗ nước đục, xảy ra chuyện gì thì trời cũng không cứu nổi!" "Đa tạ lão ca mách bảo." Lạc Chi Dương cười, gật gù, "Ngươi đến tìm ta, ý hẳn vì việc Diệp cô nương?" "Không phải thế đâu!." Hòa Kiều xua tay lia lịa, "Ta đến đây, đúng ra là vì chuyện phân chia chi phái ngày mai, trong số bốn chi, không hiểu Lạc huynh đệ đã có ý chọn chi nào chưa?" Lạc Chi Dương nghĩ bụng, mình đã gây xích mích to cùng Dương Cảnh, chi Kình Tức nhất định không thể đầu nhập, ba chi kia, vào chi nào cũng được, nhưng trước mặt đệ tử của Kình Tức, hắn không tiện nêu ý này ...ra, ánh mắt khẽ chớp, hắn thuận miệng nói: "Ta chưa có ý chọn lựa, thấy vào chi nào cũng được" Hòa Kiều cười cười: "Không giấu gì huynh đệ, so với những người khác, gia sư chuộng ngươi hơn, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập chi ‘Kình Tức’, gia sư nhất định sẽ rất vui mà thu nhận, hai thầy trò tương đắc, tiền đồ của ngươi sẽ có rất nhiều hứa hẹn. Nếu đợi đến ngày mai, khi lên bờ, đảo vương tùy tiện sắp ngươi vào chi lưu khác, sư phụ sẽ bớt quý trọng ngươi, dẫu huynh đệ tư chất có cao đến mấy đi nữa, sợ cũng sẽ không có ngày được vẻ vang mày mặt." Cảm thấy y nói chuyện có hơi hoạt kê, Lạc Chi Dương đáp: "Hòa lão ca, bữa nay ta vì chút xích mích mà xảy ra đấu đá cùng Dương Cảnh, Minh tiên sinh bộ không bị bực mình ư?" "Nếu nói không bị bực tức thì là lời nói không thật", Hòa Kiều nặn ra một nét cười, "Nhưng gia sư cầu hiền tài như người khát nước, gặp ngươi là một nhân tài, cho nên người sai ta đến dò ý ngươi." Lạc Chi Dương cảm thấy buồn cười hơn, hắn thuận miệng đáp: "Cám ơn lão ca đã lo lắng hộ, nhưng bái sư là việc lớn, để ta suy nghĩ cho kỹ đã" Hòa Kiều trên mặt thoáng thất vọng, y chắc mẩm Lạc Chi Dương được Minh Đẩu chiếu cố, nhất định sẽ vội vội vàng vàng ưng chịu ngay, ai ngờ tiểu tử này không biết tốt xấu là gì, dám ngang nhiên coi chi phái y như cỏ rác, y đành gắng gượng nói: "Lạc sư đệ, theo ý ta, khi bái sư, ngươi phải lo sắm sửa một phần lễ vật cho tốt, cho sư phụ được hài lòng, mới thực bụng truyền dạy." Lạc Chi Dương thấy y lúc nói chuyện cứ tìm dịp đề cập vấn đề này, mắt láo liêng vào cây sáo ngọc, trong đầu hắn lập tức sáng rỡ: "Lão tiểu tử Minh Đấu này từ đầu đến cuối chỉ nhắm vào cây Không Bích, kêu ta bái sư là giả, một khi vào làm môn hạ của lão, bộ cây sáo này sẽ không rơi vào túi của lão sao? Lão già họ Minh này gian trá thành tinh, mình phải cẩn thận một chút." Hòa Kiều thấy hắn trầm ngâm không đáp, sắc mặt y càng thêm âm trầm, y không buông lời cáo từ, phất tay áo một cái, xoay mình bỏ đi. Lạc Chi Dương chờ cho y đi khỏi, xoay mình trông ra khơi xa. Bóng đêm mờ mịt, vầng trăng sáng treo trên cao, vòm trời mênh mang khắc họa một cái tán tròn của ánh trăng, nom tựa khuôn mặt ngọc ngà của một cô gái , Lạc Chi Dương nhớ về nàng thiếu nữ chốn thâm cung, hắn chợt như say như mê, quên hẳn đêm nay là đêm nào trong tháng!. Tảng sáng hôm sau, Lạc Chi Dương chợt bị một âm thanh kỳ quái đánh thức dậy, tiếng đó to như sư tử gầm, rền rĩ tựa giao long gào thét. "Cái gì vậy?" Giang Tiểu Lưu giụi mắt, lớn tiếng hỏi, "Gặp thủy quái rồi sao?" "Đồ thối mồm!" Lạc Chi Dương mắng, "Mảy không ăn nói cho đứng đắn hơn được sao?" Hai người chạy lên trên, thấy phương động đang hừng sáng, mặt biển loang loáng ánh vàng, nơi xa xa thấp thoáng bóng một hòn đảo, trên đảo núi non chập chùng, cây xanh um tùm, âm thanh rồng hú cọp gầm vọng đến từ phía hòn đảo đó. Bọn đệ tử đã sớm tụ tập nơi đầu thuyền, Hòa Kiều ngoái trông lại, y tươi cười, hỏi: "Lạc sư đệ, chuyện mình nói tối hôm qua, bạn đã suy nghĩ kỹ chưa?" "Đã nghĩ cũng khá kỹ.." Lạc Chi Dương cười hì hì, "Tui phận bạc phúc mỏng, không xứng nhận lãnh ân huệ to lớn, chỉ ghi lòng ý tốt của Minh tôn chủ cùng lão ca, còn chuyện bái sư nhập môn, đành tuân theo sắp đặt của ông trời" Hòa Kiều sửng sốt, trên mặt thoáng gợn tái xanh, ở bên cạnh, Giang Tiểu Lưu nghe được, y không biết ất giáp gì, nhò giọng hỏi: "Lạc Chi Dương, hai người nói chuyện gì vậy? Tên kia là ai? Tại sao mặt hắn bí xị nhanh qúa vậy?" Gã một lúc hỏi không ít vấn đề, Lạc Chi Dương chưa biết trả lời câu nào trước, bỗng nghe có tiếng người nói: "Linh Ngao hàm nhật (Rùa thiêng ngậm mặt trời), chính là một trong mười thắng cảnh cuả đảo, mình mà không đi ra biển, khó mà thấy được." Lạc Chi Dương ngước trông sang, tình cờ thấy, không biễt từ lúc nào, Diệp Linh Tô đã đến đứng đàng sau, váy áo phất phơ trong gió, trông cô tựa một nàng tiên đang cưỡi mây lướt gió.Giang Tiểu Lưu trông thấy cô, lập tức mặt mày hớn hở, y cúi đầu, khom mình, tựa hồ đang chào đón khách quý đến thăm viếng thanh lâu: "Diệp cô nương mạnh giỏi a, nơi đầu thuyền gió máy, cô nương coi chừng mắc cảm lạnh." Diệp Linh Tô thản nhiên nói: "Cái này mà gọi là gió? Có đến Phong Huyệt, ngươi mới biết thế nào là gió!" Cô vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương mải ngắm biển, hắn không biết đang bị Diệp Linh Tô để ý, chỉ thấy chỗ mặt trời lên đỏ dần, ráng nắng nhuộm dần vào nền trời, mặt trời mọc ra từ ngang đảo, nửa chìm đáy nước, nửa treo bên trên, hòn đảo mang hình dạng một con rùa cực lớn, đầu nghiêng nghiêng xuống, tựa như nó ngậm trong miệng phân nửa mặt trời đỏ ối, sẽ phun một quả cầu đỏ sáng chói ra ngòai xa. Từ trên đảo vọng đến một tiếng pháo ầm vang, khiến chim chóc giật mình vỗ cánh bay tán loạn, tiếp theo sau, súng từ đuôi thuyền cũng bắn một phát về phía biển khơi, hai tiếng súng rõ ràng là để trao đổi đối đáp nhau. Dứt tiếng pháo, từ trong đảo thấy chèo ra một chiếc thuyền nhẹ, vượt sóng khuấy bọt nước bắn lên tung tóe. Đứng trên thuyền là một chàng trai vận áo trắng, tuổi còn nhỏ, thân hình mảnh mai thanh nhã, trông tựa một con chim ưng trắng đang lướt trên đầu ngọn sóng mà tiến đến. Trong chớp mắt, thuuyền nhẹ này đã vào gần cỗ thuyền buồm, gã trai khẽ nhấn chân, chiếc tiểu đĩnh trầm một chút xuống dưới mặt nước chừng nửa thước, y quát nhẹ, đưa thân mình bốc lên cao hơn một trượng, vung chân trái điểm nhẹ vào thân thuyền buồm, gã tung mình lên cao, nhẹ nhàng xoay người trên không rồi đáp xuống đứng vững trên sàn thuyền buồm, mỉm cười, chắp tay chào: "Ba vị tôn chủ trở về đảo, phần đón tiếp từ ngoài xa có chút thất thố" "Hiền điệt lại có tiến bộ khá lắm." Dương Phong Lai vuốt râu, cười to, "Ngón phi thân 'Đạp Yến Kinh Long' vừa qua sử rất thuần thục gọn ghẽ, chẳng nhuốm chút bọt nước nào, trong lớp đệ tử đời sau này, mày không thua kém ai hết, chẳng ai bằng mày được!" "Dương tôn chủ quá khen.", gã áo trắng mỉm cười, "Vân Thường này ngu dốt, toàn nhờ công lao gia phụ dạy dỗ đúng cách," "Mày khiêm tốn làm chi?" Thi Nam Đình vẻ tươi cười, "Trước đây, Đảo vương từng bảo ta, trong số ít đệ tử hàng con cháu, chỉ có mày thiên tư cao nhất, chỉ hơn hai năm nữa, có thể giao việc lớn, cho nên ngoài phần học tập bình thường, ngài còn giữ mày trên đảo, bắt đóng cửa tu luyện, hiện giờ, sau giai đoạn bế quan, quả nhiên thấy mày có tiến bộ không nhỏ." Lũ đệ tử nghe lão khen y như thế, đều vưà hâm mộ vừa đố kị, Vân Thường khiêm nhường vài câu xong, y rảo mắt ra bốn phía, cười, hỏi: "Chuyến đi trung thổ này, chư vị thưởng ngoạn tốt không?" "Đại sư huynh không đi, thật đã bỏ lỡ một dịp may." Hòa Kiều vẻ mặt cầu cạnh, "Phong cảnh Trung thổ, đảo ta không bằng được, xem còn chưa đã, tả không nên lời, chỉ muốn ra tay khuân hết về đảo" "Thằng lỏi con, chỉ được cái ham chơi!" Minh Đẩu lườm Hòa Kiều, giọng khinh thị, "Nhưng mày còn có lòng tiếc nuối, coi như không uổng cho chuyến đi! Nói cho cùng, cái giang sơn cẩm tú đó, tất cả nguyên là của Đông Đảo ta, hồi đó, chỉ thua một quắn nhỏ mà để lọt vào tay cái thằng xú khất cái Chu Trùng Bát nọ, mối hận mất nước này, đệ tử Đông Đảo mình phải ghi khắc trong lòng, thân ở Đông Đảo, lòng hướng về Trung thổ, sau này đợi dịp thiên hạ xảy ra biến cố, bọn bay một thân bản lĩnh, đừng lo không có đất mà tung hoành" Lão thuyết một tràng dài những lời nói khẳng khái khích động, lũ đệ tử nghe được, hai mắt chớp chớp, tay nắm chặt thành quyền, hận không lập tức vượt ngàn dặm bể khơi về đuổi hươu nơi Trung Nguyên, đem tên xú khất cái họ Chu nọ ra mà băm mà mổ! Vân Thường cũng gật đầu lia lịa, nghiêm giọng đáp: "Minh tôn chủ nói vô cùng chính xác, thứ như Chu Nguyên Chương, giở mánh trộm chó cuỗng dê mà đoạt được thiên hạ, anh tài Đông Đảo lứa sau này sớm muộn gì cũng sẽ băm vằm cho xương thịt nó nát ra như tương" Lời còn chưa dứt, chợt nghe có tiếng cười nho nhỏ, không giấu ý châm biếm. Vân Thường nghe mà xốn xang, y đảo mắt nhìn lại, người cười chính là một thiếu niên lạ hoắc, tay cầm sáo ngọc, đứng cạnh Diệp Linh Tô, tuy nói tuấn tú, mày thanh mắt sáng, nhưng dáng người trông có đôi chút phù phiếm. Không hiểu vì sao, Vân Thường vừa trông thấy người này, y tự dưng nảy sinh chán ghét, bèn cau mày hỏi: "Này vị lão đệ chưa quen biết kia, xin cho biết lai lịch?" Vân Thường là con trai đảo vương Vân Hư, là một trong số những thủ lãnh đệ tử Đông Đảo, Hòa Kiều những cầu mong y đứng ra giáo huấn sát sạt tiểu tử họ Lạc này, bèn lên tiếng đáp hộ: "Hắn tên Lạc Chi Dương, là người mới, từ trung thổ đến gia nhập đảo" "Thì ra là sư đệ mới." Vân Thường ngẩng mặt lên cao, ngạo nghễ hỏi, "Lạc sư đệ, vừa rồi sư đệ cười gì vậy? "Có gì đâu!" Lạc Chi Dương hi ha cười, nói, "tại chợt nhớ đến một chuyện xảy ra tối qua, do nhịn không được nên đã buột miệng." Vân Thường hỏi: "Chuyện như thế nào, kể ra cho mọi người nghe cùng với." Lạc Chi Dương hỏi lại: "Đằng ấy muốn nghe thật sao?" Vân Thường: "Muốn!" Lạc Chi Dương cười, nói tiếp: "Phải nói trước, nghe xong cấm nổi nóng." Vân Thường cố dằn lòng, bảo: "Được, nghe rồi, sẽ không nổi nóng." Lạc Chi Dương kể: "Tối hôm qua tui đi tản bộ trên boong, thoáng nghe có tiếng người trò chuyện, mò đến xem, thì ra là đám ba con bọ xít." "Mẹ nó, ăn nói bậy bạ." Dương Phong Lai động nộ, "bọ xít mà cũng nói tiếng người được sao?" "Thứ biết nói tiếng người hổng phải thứ bọ xít tầm thường" Lạc Chi Dương khơi khơi ba xạo, "Không chừng là ba con yêu tinh bọ xít, hút máu người nhiều nên hấp thụ nhân khí, học được vài bản lãnh của con người." "Khá lắm, yêu tinh bọ xít.", Minh Đẩu nheo nheo cặp mắt, "Vậy chúng nó nói cái gì?" Lạc Chi Dương cười cười: "Chúng nó bàn tán về 'xuy ngưu bì' (thuật thổi da bò - xuy ngưu nghĩa bóng là 'nói khoác lác')." "Tầm bậy." Dương Phong Lai 'xì' một tiếng khinh miệt, "bọ xít làm sao biết 'xuy ngưu bì'." Lạc Chi Dương ung dung nói tiếp: "Bọ xít không những biết 'xuy ngưu bì', mà còn có thể 'phách mã thí' (nghĩa đen = phủi rắm ngựa, nghĩa bóng là 'nói ba xạo') nữa kia!" Hắn tiếp tục, "Một con bọ xít nói, hôm qua tao hút máu trọn một con ngựa, tiếc rằng máu quá ít, chứa hổng đầy nửa cái dạ dầy; một con bọ xít khác nói, ăn nhằm gì, tao hôm qua hút máu nguyên một con bò, nó có ít máu quá, vô không tới nưả cái bụng. Con bọ xít thứ ba nghe xong, vẫn lặng thinh. Hai con bọ xít kia liền hỏi nó:‘Tại sao mày hổng nói gì hết?’ Con bọ xít nọ thở dài: ‘Tao không hên như hai đứa tụi bây, bữa hôm qua đụng phải một con cóc ghẻ, con cóc ni hả miệng ngáp một cái, khẩu khí lớn quá, làm chết toi một con ngựa, kế đó một con bò cũng chết queo luôn, tao hửi mùi cũng muốn xỉu, phát ói nguyên một ngày đêm, làm chỗ máu một con voi bự tao hút hôm trước đó cũng bị ói ra sạch bách" Câu chuyện vừa kể ra, không gian lạnh ngắt, không một tiếng động, ai nấy dòm dòm Lạc Chi Dương với vẻ mặt kinh sợ, Minh Đấu cười gằn: "Chửi xéo giỏi lắm, nói kiểu đó, Minh mỗ là bọ xít, Vân hiền điệt lại là cóc ghẻ?" "Đồ láo xược!" Vân Thường nhoáng mình xông tới trước Lạc Chi Dương, chĩa năm ngón tay ra chộp vào lồng ngực gã này.Hai người cách xa nhau chừng một trượng, Vân Thường một bước nhảy đến, Lạc Chi Dương đơn giản là không kịp nhúc nhích. Mắt hắn vừa kịp thấy tránh không được, từ bên cạnh một bàn tay trắng mịn chợt thò ra, đầu ngón tay chĩa lên trên, nhắm điểm vào chưởng tâm Vân Thường. Gã này nhanh như chớp, đã rụt tay về, miệng hô toáng lên: "Diệp sư muội, muội làm gì vậy?" Trong lúc gấp rút không kịp nghĩ suy, Diệp Linh Tô ra tay ngăn cản, nghe gã hỏi, cô còn chưa biết phải đáp trả .ra sao, đã nghe Lạc Chi Dương cướp lởi: "Cô ấy tốt bụng, sợ đằng ấy nói lời rồi lại nuôt lời." Vân Thường gằn giọng: "Ta nuốt lời hồi nào?" Lạc Chi Dương trả lời: "Há đằng ấy chả bảo 'nghe rồi, sẽ không nổi nóng', tại làm sao lại định động chân động tay với tui" Vân Thường tắc họng, y nhìn vào cô gái, Diệp Linh Tô đang lo không tìm ra lý do, được câu đó, cô thừa dịp, nhỏ giọng nói với y: "Đúng thế, đại sư huynh à, huynh nói sẽ không tức giận, sao còn động thủ đánh người ta?" Vân Thường nhìn nhìn Diệp Linh Tô, rồi lom lom ngó Lạc Chi Dương, y cố dằn lửa giận, chậm rãi nói: "Không sai, vừa rồi ta quên, Diệp sư muội, chuyến đi trung thổ này, muội có thích thú lắm không?" Diệp Linh Tô gật đầu: "Cám ơn sư huynh thăm hỏi, muội thích." Vân Thường gượng cười: "Sư muội có con mắt tinh đời, e rằng cảnh sắc trung thổ chẳng có gì đáng cho muội để mắt tới" "Vâng", Diệp Linh Tô vẻ lơ đãng, "Phong cảnh Trung thổ tuy xem cũng được, chẳng qua núi nhỏ, khe hẹp ... so với biển rộng trời cao ở đây, thấy quá chật hẹp" Ngữ điệu của cô không mấy hào hứng, Vân Thường không tiện theo đuổi câu chuyện, y quay sang thông báo cùng bọn Minh Đẩu: "Đảo vương ra lệnh, mọi người xuống thuyền xong, đến tập trung bàn bạc công việc tại điện Long Ngâm." Trong lúc đó, thuyền buồm đi vào một con lạch nhỏ, hai bên sườn rải rác đá dựng, tại vách đá thẳng đứng trước Ngao Đầu (đầu rùa) thấy có chạm sâu vào đá một hàng chữ gồm bẩy từ to khổng lồ "Hữu bất hài giả ngô kích chi!" (Đánh vào những đứa không chịu giữ hòa khí). Nét chữ khí thế hùng hồn, bút pháp tao nhã, có phần tự thị hùng tráng ngạo nghễ vật thế, có khí thế quét sạch trời đất. "Mấy cái chữ viết nọ, rắc rối rườm rà, thiệt chẳng dễ coi chút nào!", Giang Tiểu Lưu hoa tay múa chân trước những chữ nọ, "đứa nào được thuê lên chạm đục những chữ đó là một đồ bá láp, tay nghề kém cỏi, vào tay Giang lão gia, là hổng có trả tiền công cho nó!" Lạc Thiều Phượng là người học rộng tài cao, được theo ông học hỏi lâu ngày, Lạc Chi Dương có ít nhiều kiến thức về thư pháp, chữ trên vách đá tuy trông giống kiểu viết ngoáy, nhưng thật ra, người viết đã có bút lực mạnh mẽ, chữ được chạm khắc sâu cỡ ba chét tay vào đá, trông không giống như do tay người tạo ra, mà là được ông trời phóng một lèo cây bút thần kiến tạo nên." Nhưng cái tình ý của hàng chữ đó mà đem giảng giải cho thằng Giang Tiểu Lưu này nghe, cũng tựa như đem nước đổ đầu vịt, hắn chỉ đành cười cười, không nói năng gì. Đến bến tàu, trên bờ đã đứng xúm xít khá nhiều người nghênh đón, khách đi thuyền gặp lại bạn bè cũ trên bến, thôi thì truyện trò rôm rả, tạo thành một đám ồn ào. Là kẻ chân ướt chân ráo, Lạc Chi Dương chẳng quen biết một ai, hắn cảm giác cực kỳ vô vị. Đang lúc âm thầm lặng lẽ đó, hắn chợt nghe có tiếng người rót bên tai "Hù!", hắn quay ngoắt lại trông, thì vừa kịp thấy Diệp Linh Tô cước bộ thênh thênh, cô đang tiến nhanh đến, lúc cô vượt ngang người hắn, nghe cô nhỏ giọng bảo: "Vừa rồi, đàng ấy mới chính là bọ xít đấy" Câu nói này nghe kỳ bí, làm Lạc Chi Dương ngơ ngác, Diệp Linh Tô lại nói thêm: "Mà lại cũng là một con cóc ghẻ nữa cơ'!" Cô miệng nói đùa, đôi mắt trong như nước cũng hiển lộ nét cười, tất cả mang dáng vẻ vui tươi. Chẳng chờ cho Lạc Chi Dương hiểu, cô nhắm về nơi xa xa mà vẫy vẫy cánh tay, rồi cô nhẹ nhàng từ thuyền nhảy xuống bến, đến gặp dăm ba nữ đệ tử đang chờ đón cô, rồi cô cùng bọn họ tay trong tay, thung dung cười cười, nói nói. Diên tích hòn đảo thật to lớn, một con đường nhỏ uốn lượn theo bờ biển dẫn đến chỗ núi cao bên trong đảo, mặt đường lát đá xam xám, hai bên đường tre trúc mọc kín thành vòm, một làn hương thơm của hoa lá vờn bay trong gió, Lạc Chi Dương rảo mắt nhìn quanh, thấy trong rừng trúc, cỏ hoa mọc xan xát tỏa ánh sáng diệu kỳ, sắc màu tráng lệ. Tại điểm cao nhất của đảo, đứng sừng sựng một tòa tháp tròn, hai màu đen trắng, cao chín tầng, trên đỉnh tháp có một cây đuốc khổng lồ đúc bằng đồng, ban đêm đốt dầu thắp sáng làm hải đăng cho tàu thuyền. Quanh tháp là một quảng trường to lớn, chiếu theo phương vị bát quái mà xây cất nhiều đình đài , lầu các, cái thì nguy nga, trang nghiêm, cái thì lẻ loi tĩnh lặng, chim hải âu bay lượn xung quanh, cất tiếng kêu quàng quạc. Tại phương vị Càn, có một tòa đại điện, cột đen ngói xanh, đầy vẻ đẹp tươi, khoáng.đãng. Trước điện có đặt hai thạch tượng kỳ lân đứng giương nanh múa vuốt trưng bày nộ khí với đất trời. Vượt qua cổng điện, gặp thật đông người người đứng tụ tập, Giang Tiểu Lưu cảm giác ngột ngạt, y tự dưng thấy rờn rợn, bèn thò tay kéo vào ống tay áo Lạc Chi Dương, miệng lầm thầm: "Mấy người này họ đang làm cái gì vậy? Mặt mày ai nấy đều một kiểu nghiêm trọng, giống như vừa mới mất cha, mất mẹ!" Lạc Chi Dương chẳng chút bực tức, đáp: "Đây là điện Long Ngâm, hổng phải như chỗ viện Quần Phương, dĩ nhiên ai nấy đều phải giữ nghiêm trang. chẳng phải như đi tìm hoa chốn thanh lâu mà mặt mày vui vẻ, hớn hở. Đi tới chỗ bàn luận công việc, thì tất nhiên là phải trang trọng rồi. Mày lâu nay lang bang chốn Tần Hoài, quên phứt mất rằng trên đời này còn có những chỗ cần giữ trang nghiêm..." Hắn đang nói, bỗng nghe phía sau đồng loạt truyền đến một tiếng 'hừ' giận dữ. Lạc Chi Dương ngoái trông lại, hắn thấy phía sau đứng dầy người, có một dọc những là Minh Đẩu, Thi Nam Đình, Dương Phong Lai, Diệp Linh Tô, Vân Thường, tất cả đám này, như ngàn sao đang triều kiến chị Hằng, cùng đứng chầu chực quanh một nam tử trạc tứ tuần. Nam tử vận áo xanh, tay áo rộng, thân thể cực kỳ cao lớn, hai hàng lông mày tréo xếch vào giữa trán, tạo cho y một khí thế hừng hực, ánh mắt y rất sắc bén, hệt như một đôi trường kiếm từng tôi luyện lâu năm, mục quang Lạc Chi Dương vừa chạm vào đấy đà khiến hắn run rẩy trong lòng. "Lạc Chi Dương, mi nói bậy nói bạ gì đó?" Minh Đẩu vung tay múa chân, miệng phun phì phì nước bọt, "Mi lại dám đem Đông Đảo ta đi sánh với thanh lâu?" Lạc Chi Dương đớ lưỡi, cứng mồm, hắn rảo mắt một vòng, mọi người ai nấy đều lộ sắc mặt giận dữ, ngay cả ánh mắt Diệp Linh Tô cũng toát vẻ khinh thị. Lạc Chi Dương thầm than khổ, lắp bắp: "Tui... tui..." Nhưng câu nói đã ra khỏi miệng rồi, muốn nuốt vô cũng không xong, muốn chữa lại cũng chẳng còn kịp nữa. Người áo xanh nhếch mép cười gằn, y phất tay áo, bước những bước thật dài đi vào trong điện, rừng người rùng rùng tách ra hai bên nhường đường cho y. Cuối tòa đại điện đặt một cái ghế bành bằng gỗ tử đàn, người áo xanh ngồi ngay xuống đấy, những người khác đứng tản ra thành hai nhóm ở hai bên. Nam tử áo xanh chính đảo vương Vân Hư. Lạc Chi Dương trong lòng rầu rĩ, chiã ánh mắt hung tợn vào Giang Tiểu Lưu, lườm lườm y, nghĩ bụng, nếu tiểu tử nhà ngươi không há miệng phun ra một cái đề tài kiểu đó, tao đâu có mà đem điện Long Ngâm ra so sánh với viện Quần Phương làm chi, ngon rồi đây, vừa chân ướt chân ráo vào Đông Đảo, đã chọc giận ngay đảo vương liền, hổng biết tương lai rồi sẽ tệ hại đến mức nào đây! Chợt nghe 'hầm hừ' hai tiếng, toàn đại điện bỗng lặng yên hẳn, Vân Hư quét ánh mắt ra khắp toàn trường, giọng rắn rỏi "Chúng đệ tử không phải bế quan vừa xong một chuyến đi Trung thổ, thu hoạch cũng khá tốt, nâng cao ý chí phục quốc, tấc lòng càng thêm bền vững, Sau đại hội, mỗi người phải thảo một bài viết tựa đề 'Phục quốc luận', bản vương sẽ đích thân xét duyệt. Về phần ba vị tôn chủ, các vị lại đã xông xáo chốn hang hùm, đụng độ một trận cùng gian tặc Lãnh Huyền nọ..." Trong điện khẽ xôn xao. Lạc Chi Dương nhớ tới trận chiến trên "Tiên Nguyệt cư", lòng hắn bồi hồi, gợi lên trong đầu nhiều ký ức. "Ba vị tôn chủ gặp cơ hội thanh toán dứt điểm lão già nọ, chỉ tiếc có kẻ chọc gậy bánh xe, nên chưa thành công. Nhưng không sao, một khi thần công bản vương thành tựu rồi, nhất định sẽ đi thẳng tới Kim Lăng, chặt cái đầu chó của nó xuống" Nói đến đấy, Vân Hư nghỉ một chặp, rồi quét ánh mắt xuống toàn trường, y nói tiếp, "Chuyến này, ba vị tôn chủ đưa về không ít tân nhân, làm thanh thế của đảo ta thêm mạnh mẽ. Hôm nay, ta đem chúng nó phân phối đến các chi lưu, mong bốn vị tôn chủ ra công dạy dỗ, để dùng vào việc phục quốc sau này" Vân Hư chìa tay nhận một bản danh sách do Thi Nam Đình đệ trình, y mở rộng tờ giấy và cất giọng gọi: "Đỗ Chu." Một đứa trẻ tóc bím từ đám đông bước ra, nó khúm núm quỳ xuống. Vân Hư thấy nó mặt mũi dễ thương, ánh mắt lanh lẹn, vẻ mặt tuy nghiêm trang nhưng không kém phần tươi tắn, ông ta phất nhẹ tay, Đỗ Chu tự dưng cảm giác một luồng gió nhẹ thổi vào, nâng nó đứng dậy. "Hoa Miên." Vân Hư ngoảnh mặt trông sang, nói, "Đứa nhỏ này có vẻ nhanh nhẹn, ta cho nó theo cô học tậo nhé" Một nữ tử áo lụa đào bước đến, tuổi tác ước ngoài ba mươi, dáng mượt mà thanh lịch, mày thưa như liễu rủ trên đôi mắt nhạt tựa mảnh trăng khuya, mỗi cái cất tay nhấc chân đều tạo cảm giác trầm tĩnh, nhẹ nhàng. Hoa Miên ngắm nghía Đỗ Chu qua một cái liếc mắt, cô mỉm cười: "Đảo vương có mắt nhìn người rất tinh, đứa nhỏ này, muội xin nhận." Thi Nam Đình vuốt râu cười, nói: "Chúc mừng Hoa tôn chủ, ‘Quy Kính’ lại được thêm một anh tài." "Khoan nịnh hót đã." Hoa Miên lườm lão, nửa đùa nửa thật, "Biết đâu ba người các vị có ý riêng tư, đã đem mấy nhân tài thực thụ đặt xuống bên dưới danh sách." Thi Nam Đình vui vẻ trả lời: "Không dám đâu, Hoa tôn chủ giỏi thần thông 'Quy Kính', chỉ cần dòm sơ qua là có thể biết ngay." Hoa Miên cười, dẫn Đỗ Chu lui xuống. Vân Hư lại gọi: "Lô Sầu." Một thiếu niên cỡ mười sáu, mười bảy tuổi tiến đến, nó không cao, thân hình thuôn gọn, mi dài, mắt sáng, Vân Hư không ngẩng đầu lên, bảo: "Cho mi vào Thiên Lân' Lô Sầu nhìn ngang nhìn ngửa, khi thấy Thi Nam Đình đưa tắc ngoắc, nó vội vàng chạy nhanh đến bên lão. Điểm thêm năm người nữa, Vân Hư gọi to: "Giang Tiểu Lưu!" Giang Tiểu Lưu cất tiếng đáp lời, y bước ra khỏi hàng ngũ đầy vẻ khích động, vốn quen bát nháo chốn đầu đường xó chợ, y vào chỗ trang nghiêm này, trong lòng bị bất ổn, ruột gan bèo nhèo. Vân Hư liếc sơ một cái, quay sang dòm dòm vào Dương Phong Lai. Lão này vội lên tiếng: "Chuyện này không có liên quan gì đến thuộc hạ hết, thu nhận tiểu tử này toàn là ý của Minh Đẩu" Minh Đẩu mắng thầm, lão vội nói: "Tiểu tử này cốt cách tầm thường, nhưng xử sự coi như thông minh." "Được rồi", Vân Hư nhạt giọng, "Y là do ông chiêu mộ, vậy đưa vào Kình Tức' là xong." Minh Đẩu thầm bực, nhưng không tiện chối từ, lão đành gượng cười mà chấp nhận. "Lạc Chi Dương!" Vân Hư lại gọi to. Lạc Chi Dương vâng dạ, bước ra khỏi hàng. Vân Hư liếc hắn một cái, gật gù: "Mi là Lạc Chi Dương hả? Nghe nói, trên thuyền buồm, mi có kể một câu chuyện hay lắm, vậy chớ khá ngại ngùng, hãy đem thuật lại lần nữa cho tất cả mọi người cùng nghe xem nào" Lạc Chi Dương sửng sốt, rảo mắt nhìn sang, Vân Thường cũng cùng lúc ngó hắn, khóe miệng điểm một nét cười đểu. Hảo tiểu tử, đem tấu trình tội trạng của mỗ rồi kia! Lạc Chi Dương nhận định rõ ràng chính Vân Thường mật báo, hắn làm ra vẻ ngẫm nghĩ, rồi cười cười, "Chuyện vui cười nọ, tui sau khi kể xong, đà quên phứt mất rồi, Vân sư huynh có lẽ còn nhớ, để huynh ấy thuật lại, chắc cũng không sai sót gì lắm" Vân Thường tức giận, y đang định mở miệng phản bác, chợt nghe Vân Hư bảo: "Lạc Chi Dương, ta coi bộ dáng mi không phù hợp để làm người trong môn pháita, bắt mi làm đệ tử Đông Đảo, có lẽ sẽ thực sự khuất tất mi nhiều " Lạc Chi Dương sửng sốt, hắn cảm giác chua xót trong lòng, đầu óc bỗng ngập tràn ý ngạo mạn, hắn cười cười, buông lời đáp trả: "Được thôi, đảo vương thấy tui không hợp, để tui đi phứt cho xong" Giang Tiểu Lưu vừa nghe được, y hoảng hồn, nghĩ thầm' mày đi rồi, tao ở lại đây làm gì?' Y còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Vân Hư phán tiếp: "Đâu có dễ như vậy được! Đông Đảo này chẳng phải chỗ ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi đâu! Đã đến đây rồi, không làm đệ tử thì sung vào làm phu phen trên đảo, không có sự chấp thuận của bản vương, suốt đời không được ra khỏi đảo nửa bước."Lạc Chi Dương nghe ông ta nói vậy, hắn tối tăm mặt mày, thấy đầu óc lùng bùng, hắn sớm biết lẽ ra không nên đến cái chỗ Đông Đảo này, giờ đây, bị cầm chân tại đảo, đâu có khác gì đi tù? Trong lòng tràn trề hối hận lẫn khích động, hắn đâm ra ngơ ngẩn, Minh Đẩu thấy thế, lão vui sướng điên người, hả họng la: "Nghe rõ chưa? Xú tiểu tử, còn không mau cút xuống." Lạc Chi Dương lẳng lặng lui bước, đôi mắt thất thần ngó xuống đất, lòng dạ rối bời, chung quanh, ai nói gì, hắn quá nửa nghe mà như điếc. "Tô nhi." Vân Hư lại gọi to, Diệp Linh Tô chậm rãi bước ra khỏi hàng, khom người hành lễ. "Ngươi đã biết tội chưa?" ánh mắt nghiêm khắc của Vân Hư dán vào khuôn mặt cô gái. Diệp Linh Tô đáp: "Đồ nhi không hiểu sư phụ muốn nói gì." "Còn dám nói nhăng." Vân Hư tức giận, hừ một tiếng, "Ngươi đem ‘Dạ Vũ Thần Châm’ đả thương Dương Cảnh, bộ còn có thể có chuyện gì khác lạ nữa sao?" Đệ tử thuộc loại không phải bế quan trở về đảo chưa bao lâu, nhiều người trên đảo còn chưa biết việc này, nghe ông ta nói thế, họ xôn xao bàn tán. Vân Hư nhíu hai hàng lông mày, quét ánh mắt một vòng, tất cả bỗng nín thinh, im ắng, cả thở mạnh cũng không dám. "Không!", Diệp Linh Tô lặng im một chút, "Đồ nhi đã không có phát châm." "Vậy tại sao ngươi lại thú nhận cùng Minh tôn chủ, rằng chính ngươi đã phát châm đả thương Dương Cảnh?" "Minh tôn chủ cứ khăng khăng đổ cho con, mà con không tiện cãi qua cãi lại cùng ông ấy, nhưng sư tôn hỏi đến, con không thể không bẩm báo sự thật." Diệp Linh Tô vừa nói, vừa liếc mắt sang Minh Đẩu, lão này sắc mặt kinh hãi, nổi giận đến run người. Vân Hư vuốt râu, hỏi: "Chính là trong những người đi thuyền đó, ngoài ngươi ra, còn có ai biết sử dụng Dạ Vũ Thần Châm?" "Con cũng không biết nữa." Diệp Linh Tô chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt cô khộng biết là cố ý hay vô tình, lướt qua mặt Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương như choàng tỉnh cơn mộng, hắn nhíu nhíu mày, ngập ngừng, muốn nói lại thôi, bỗng nghe Hoa Miên bảo: "Tô nhi, con đang nói dối đấy ư?" Diệp Linh Tô nói: "Con không có nói dối." "Con bé này thiệt bướng bỉnh quá!" Hoa Miên cười với cô, "Nếu con không nói dối, việc gì phải né tránh thuật Quy Kính của ta?" Thuật "Quy kính" cuả Hoa Miên bắt nguồn từ "Tam Kính Tam Thức" sáng tạo bởi tiền bối cao thủ "Cùng Nho" Công Dương Vũ cuả Đông Đảo, khi giao tranh, nhằm dự liệu chiêu thức địch thủ để chiếm tiên cơ, nếu luyện thuật này đến mức nào đó, có thể dò theo kinh mạch trong đối thủ mà đoán ra ý nghĩ trong đầu đối phương. Hoa Miên chính là một đại hành gia về thuật này, cô thấy ngôn ngữ Diệp Linh Tô ngôn không thành thực, đã vận dụng Quy Kính để thăm dò , chẳng ngờ Diệp Linh Tô sớm có đề phòng, đã tìm cách thay đổi tâm thần, né tránh thần thông đó. "Tô nhi!" Hoa Miên nhẹ giọng dỗ dành, "Nhất định con biết ai đã đả thương Dương Cảnh, chỉ cần con nói ra, đảo vương quyết không trách mắng con đâu." Cô vừa nói, vừa đánh mắt nháy nhó cùng Diệp Linh Tô. Diệp Linh Tô vẫn cúi đầu, không nói. Lạc Chi Dương nhìn cô, máu nóng bốc lên đầu, hắn hận không thể rửa oan cho cô, thừa nhận đã gây 'chuyện lạ'. "Không!" Diệp Linh Tô đột nhiên mở miệng, "Đồ nhi không biết." Lạc Chi Dương trong lòng rúng động, hắn tự dưng buột miệng kêu lên "Chậm đã." Vân Hư trợn mắt, ngoảnh trông ra. Lạc Chi Dương vẹt đám đông bước ra, hắn nói to: "Dương Cảnh do tui đả thương, chuyện này không dính dáng gì tới Diệp cô nương hết."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang