[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 43 : Tước Phiên Chi Ý

Người đăng: linhtt

Ngày đăng: 22:04 29-04-2018

Dịch giả: livan Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com Quyển 6: Thuỷ Nguyệt Kính Hoa Chương 43: Tước Phiên Chi Ý (Tước Phiên Chi Ý = Ý định bãi bỏ phiên trấn)Minh Ðấu do từng trải trăm trận chiến, cước bộ không loạn, lão đột nhiên xoay cổ tay, vungnhuyễn tiên ngược lên, vẽ nhanh một vòng tiên hoa, nhắm quấn lấy đôi đũa.“Uả!”, Lạc Chi Dương vung tay, đôi đũa tách ra rồi chập lại, kẹp cứng dải lụa, miệng hắn reolên: “Chụp được cái đuôi chó của ngươi rồi đây nè!”“Phì!”, Minh Ðấu tức khí, lão vội vàng vận kình giật về, hả miệng mắng: “Con mẹ nó, chỉ cóngươi mới là cẩu….”Hai người cùng lúc ra sức, kéo dải lụa căng thẳng ra, Yến vương hươi kiếm vòng lên trên, nhắmchém vô cổ tay Minh Ðấu, lão này tiến thối lưỡng nan, lão đành buông bỏ nhuyễn tiên, ào àotung ra hai chưởng về hai hướng nhắm đánh vào đối thủ Yến, Lạc.Cùng lúc, Trúc Nhân Phong và Cổ Nghiêm đồng thanh thét lớn, chúng hè nhau xông tới, vungchưởng, hươi rắn độc tấn công Lạc Chi Dương.Lạc Chi Dương thò tay chụp dải lụa, hắn khởi động chân khí, chuyển âm sang dương, rót nộikình vô nhuyễn tiên, quét nó vào đầu Trúc Nhân Phong.Trúc Nhân Phong nghiêng đầu tránh dải lụa, y quài tay chụp lấy nhuyễn tiên. Yến vương đã khoatrường kiếm một phát đâm vô bắp tay y, Trúc Nhân Phong vội vàng rụt tay về, cùng lúc, Lạc ChiDương dựng ngược nhuyễn tiên, như một con độc xà, đưa đầu roi mổ vào mắt trái của y.Trúc Nhân Phong thụt lui thật nhanh, y tránh được đầu roi, hai má bị dư kình ngọn nhuyễn tiênquệt trúng, tuy giữ được con mắt trái, nhưng làn da chỗ gò má đỏ rực, nóng rát như bị lửa thiêu.Lạc Chi Dương một tay đánh lui Trúc Nhân Phong, tay kia cũng không để yên, hắn quét một lànbạch quang, đưa đôi đũa điểm vô con rắn độc. Con rắn hả họng, nhe răng nanh trắng nhởn, tungmình thẳng đứng lên, đúng lúc đũa ngà chuyển hướng, đập ngay vô chỗ bẩy tấc, khiến con rắngục đầu rũ rục thân mình xuống, mất hết vẻ hung dữ.Cổ Nghiêm tức giận pha lẫn sợ hãi, y rú một tiếng quái dị, vung con rắn độc trong tay trái tay tráilên cho nó mổ vào cần cổ Lạc Chi Dương.Lạc Chi Dương quài tay quất ngược nhuyễn tiên, quấn trọn con rắn, hắn nhả kình lực khiến toànthân rắn nọ căng thẳng tắp ra, Cổ Nghiêm vừa cảm giác hổ khẩu rúng động, kinh mạch trong taychợt loạn nhịp, toàn cơ thể tê tái, y bất đắc dĩ đành phải buông con rắn.Lạc Chi Dương uốn tay, rung nhuyễn tiên, đưa con rắn vụt vào cổ họng y, Cổ Nghiêm luốngcuống, không làm gì khác được, con rắn trong tay phải cũng bị vuột mất.Lạc Chi Dương cười ầm, hắn vung đũa lên, đẩy vào con rắn đó cho nó bay thẳng vô Minh Ðấu.Minh Ðấu đang giằng co cùng Yến vương, lão thấy độc xà bay tới, miệng ú ớ kinh hãi. Còn chưakịp ngăn chặn con rắn, Lạc Chi Dương đã vung nhuyễn tiên lên đưa con rắn kia áp sát người lãota, khiến tay chân lão cập rập, Yến vương thừa cơ vung kiếm phóng một hơi năm sáu nhát, bứcbách lão ta phải lủi nhanh hơn một trượng ra đàng sau.Hai người chỉ dùng tạm một đòn liên thủ đã đánh lui ba đại cường địch, họ liếc nhìn nhau, đồngmột nét kinh ngạc. Yến vương thu kiếm, cười nói: “Sư đệ viện thủ, đa tạ .. đa tạ….”Lạc Chi Dương cười, đáp: “Vương gia uy dũng như thần, đây chỉ là vẽ vời thêm hoa lá vào gấmvóc mà thôi.”Yến vương cười vang, trường kiếm một nhát tạt ngang, tà tà chỉ về hướng đông nam, dưới chânđứng tấn chẳng phải chữ đinh, cũng không ra hình chữ bát, ông vào thế “Tiểu Vị”, chiếu đôi mắthổ loa loá sáng, nét lạnh lùng, dõi vào Minh Ðấu. Lạc Chi Dương nhận định đó là thế khởi đầu của “Thiên Cơ kiếm”, đầu óc máy động, hắn bènbước vòng ra phía trước, đũa ngà trong tay phải cũng chĩa ra thành bộ dạng một khởi thức.Minh Ðấu xuất thân Ðông Ðảo, nhìn thoáng qua, lão nhận ra ngay đó là khởi thức của “Phi ẢnhThần kiếm”, bụng than thầm: “i mẹ ơi, tiểu tử quỷ này học được kiếm pháp của đảo mình từhồi nào vậy kìa?” Trong cơn bực bội, lão chợt nghe Tấn vương gằn mạnh một tiếng ‘hừ’, chừngnhư vô cùng bất mãn. Trúc Nhân Phong vội vàng xông tới, có Cổ Nghiêm bám sát, kế đó, MinhÐấu bất đắc dĩ đành phải vung quyền nhập cuộc.Yến vương buông một tiếng thét, Lạc Chi Dương cùng lúc khởi động, hai người như hình vớibóng, sử hai lộ kiếm pháp Phi Ảnh, Dịch Tinh, họ lập tức ăn ý nhau, đường kiếm lúc nhanh lúcchậm mà thật nhịp nhàng, hệt như họ đã cùng nhau luyện tập từ nhiều năm qua.Yến vương cũng vô cùng kinh ngạc, ông liếc Lạc Chi Dương một cái, có cảm tưởng từng thấyqua những chiêu thức này của hắn ở đâu đó, chỉ vì còn có đại địch trước mặt, ông không thểchăm chú phân tích. Minh, Trúc hai người tới lui nhanh như gió, mạnh tựa sấm sét, Cổ Nghiêmcầm trong tay hai con rắn mình mẩy ngân hoa sặc sỡ, là thứ rắn kịch độc, y tự biết võ công thấpkém, chỉ chạy vòng ngoài, rình rập thời cơ lén thả rắn mổ đối phương.Qua lại chừng hơn hai mươi hiệp, tay Lạc Chi Dương chuyên tâm sử kiếm, miệng không quênbỡn cợt đối thủ, hắn giả dạng khua đũa, khi thì vừa kêu: “Chọc lỗ mũi heo nè”, vừa thọc đũanhắm đâm vô mũi Trúc Nhân Phong, lúc thì hô: “Xỏ lỗ tai chó đây”, đâm soạt soạt chiếc đũa vôhai vành tai Minh Ðấu.Trúc, Minh hai người vốn tự hào cao thủ, trước mặt Tấn vương bị Lạc Chi Dương chọc mũi, đâmlỗ tai, thật hết sức mất mặt bầu cua, e rằng sau này hết dám gặp ai, trong lòng còn đang bực bội,đũa đã công vào, vừa kịp tránh né thì dải lụa đã ngoằn ngoèo xộc đến, chật vật né được lụa thì“Quyết Vân kiếm” đã như sấm sét bủa vô, khí thế như xung trận chém đứt đầu ngựa.Cổ Nghiêm cầm độc xà lấp ló rình rập thời cơ, Lạc Chi Dương biết tỏng ý đồ của y, hắn vờ vungđũa tấn công Minh Ðấu, bỏ trống toác mé sau lưng, Cổ Nghiêm vừa thập thò lẻn vào, Lạc ChiDương đã xoay mình, vung đũa đập vô một con rắn, khí thế hùng hùng hổ hổ, Cổ Nghiêm thấyhắn ra tay, y vội né tránh chiếc đũa, bất chợt nhuyễn tiên nhá đến, y đành phải buông rắn khỏitay, lủi nhanh ra sau.Lạc Chi Dương xoắn lấy rắn, quay nó một vòng rồi vụt ra, con rắn bay vù đến nằm bằng bặnđánh ‘phịch’ một cái ngay trên bàn trước mặt Tấn vương.Tấn vương hốt hoảng nhảy dựng lên, ông ta lạch bạch lui ra sau, hai mắt nhìn trô trố vào con rắn,mấy sớ thịt núc ních trên hai gò má run run, da mặt tái mét, không chút huyết sắc.Ông đứng dựa lưng sát vô vách khoang, rảo mắt nhìn tứ phía, xem xét tình hình trong khoangthuyền. Xung đại sư cùng Ðạo Diễn đang cù cưa, bọn Minh Ðấu ba người lấy nhiều đánh ít, màngược lại còn lạc hạ phong, xem chừng không hay ho gì lắm, phe mình muốn cầm chân Yếnvương, đã không xong, chính mình còn thua thiệt nhiều, ông ta nghĩ vậy, bèn lớn giọng kêu lên:“Tất cả dừng tay!”Mọi người nghe hô, bèn tách ra, Mấy tảng thịt trên gò má Tấn vương run run, ông nặn ra vẻ tươicười: “Lão Tứ, ngươi rốt cuộc tới đây với mục đích gì?”Yến vương nhíu mày, ông tìm đến có lý do, nhưng không tiện thẳng thắn nói ra, còn dang dụ dự,chợt nghe Tấn vương hỏi thêm: “Ngươi đến vì mấy bản di mệnh của mẫu hậu, phải không?”Yến vương biến sắc, ông sắc giọng, hỏi: “Huynh nói gì?”“Thật không nói man.”, Tấn vương cười âm hiểm, “Hai bản di mệnh còn lại, ta đều biết chúng hạlạc nơi nao.”“Giỏi nhỉ.”, Yến vương bóp chặt chuôi kiếm, nén giận, “Hoá ra là huynh đưa đẩy, bày trò choThái tôn hại ta.” “Quá khen.” Tấn vương vuốt chòm râu, giọng chắc nịch, chầm chậm nói, “Thái tôn hận ngươitận xương tuỷ, đâu cần ta đưa đẩy.”“Huynh bảo sao?”, Yến vương nhíu mày, “Ta không hiểu!”“Ðừng vờ vịt nưã?”, Tấn vương tạm dừng một chút, “Người đàng hoàng không nói quanh co,một khi Thái tôn tức vị, thế nào cũng bãi bỏ phiên trấn, khi đó trảm xà trảm đầu, ta và ngươichẳng ai tránh cho thoát!”Yến vương lắc đầu: “Phiên trấn là do phụ hoàng an bài, đã nhấn mạnh không thể di dịch, mìnhvững như bàn thạch, Thái tôn luôn luôn hiếu thuận, lẽ nào dám sửa đổi định chế của tổ tông?”“Lão Tứ a lão Tứ, hoặc ngươi thực sự hồ đồ, hoặc là giả vờ hồ đồ!” Tấn vương lắc đầu lia lịa,“Nói thực tình, nhân nghĩa, hiếu đạo đều là màu mè bên ngoài, quyền lực lợi hại mới là cái lý cốtlõi. Ngay cả Thái tôn có hiếu thuận đi nữa, chung quanh hắn tụ tập một đám hủ nho, rỉ rả hàngngày những gì là mạnh với yếu, là vua muốn mạnh thì cần bãi bỏ phiên trấn, Thái tôn nhỏ tuổi, ítkinh nghiệm, ít hiểu biết, thật khó bảo đảm hắn sẽ không nghe theo lời tụi nó xúi bẩy.”Yến vương dòm dòm Tấn vương, một lúc lâu sau mới hỏi: “Lão Tam, rốt cục, huynh muốn thuyết cái gì?” — Hết chương 43 —
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang