[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 41 : Sát Cơ Tất Hiện
Người đăng: linhtt
Ngày đăng: 22:01 29-04-2018
.
Dịch giả: livan
Nguồn: https://lpktronbo.wordpress.com
Chu Nguyên Chương cùng Mã hoàng hậu tổng cộng sinh được bốn trai: Thái tử Chu Tiêu, Tầnvương Chu Sảng, Tấn vương Chu Yên và Chu vương Chu Thu.Yến vương tiếng là con hoàng hậu, thật sự là do Thạc phi sinh ra. Thái tử cùng bốn vương lậpcông lao trong nhiều năm, đều là thành trì của xã tắc, rất được Chu Nguyên Chương tin cậy. Cóđiều con tạo trêu người, năm Hồng Vũ thứ hai mươi bốn, thái tử cảm phong hàn, rồi chết vìbệnh, sau đó gần bốn năm, Hồng Vũ thứ hai mươi tám, Tần vương dẹp giặc Tây Phiên, mắc bạobệnh mà chết, Chu Nguyên Chương chết mất hai đứa con, tinh thần suy sụp, vướng tật bệnh, ítra ngoài.Cái chết của Thái tử cùng Tần vương gây chấn động thiên hạ, Lạc Chi Dương cũng có nghethấy, nhưng theo lược thuật của Yến vương, tựa hồ họ chết không minh bạch.Tấn vương mặt ngu ngơ, ông ta kinh ngạc, nói: "Nhị ca mắc bệnh mà chết kia, bộ ngươi khôngbiết hả?""Bệnh gì?" Yến vương hỏi dồn.Tấn vương trầm mặc một chút, chậm rãi đáp: "Nghe nói cũng bị cảm mạo phong hàn.""Lạ nhỉ.", Yến vương vuốt râu, khẽ cười gằn, "Thái tử thân mình mảnh dẻ, lỡ cảm phong hànmà mất mạng còn cho qua được, Tần vương thân thể tráng kiện như trâu, lúc chinh thảo bọnTây Khương, người không rời mình ngựa, xung trận phá địch, vậy mà chỉ chưa đến hai tháng saulại chết vì cảm mạo sơ sài? Hừ, mấy chuyện này xem chừng khá tấu xảo đấy!""Ừ!" Tấn vương vẻ mặt giễu cợt, "Theo kiều cách ngươi nói, lại là cái trò quỷ đàn gì gì đóchăng?""Ta có hỏi sơ sơ người liệm xác!", Yến vương chú mắt thẳng vô Tấn vương, không chớp mi,"Trước khi chết, cơ thể Tần vương toát ra mùi đàn hương, ngay sau tang ma, một tiểu thiếpthân cận bỗng nhiên vô cớ mất tích. Lúc ấy tang gia bối rối, không ai tra cứu, nhưng theo tathấy, tiểu thiếp kia chính là hung thủ hạ độc.""Nói vậy...", Tấn vương hứ một tiếng, mắt ti hí dòm Yến vương, "Ngươi không truy tìm tiểuthiếp mà hỏi tội, kéo bổn vương ta vô làm cái gì?"
"Tiểu thiếp là hung thủ, nhưng không phải chính phạm.", Yến vương khẽ khua động mấy chénrượu, "Nghĩ kỹ xem, phận nữ lưu nếu không được người chỉ huy, há dám đánh độc giết chếtphiên vương một cõi sao? Nếu không có ngoại ứng, làm sao nàng ta trốn khỏi vương phủ, biếnmất tăm mất tích?""Lão Tứ a lão Tứ, ngươi thực là có óc tưởng tượng rất phong phú.", Tấn vương vỗ tay cười hahả, "Khi đó phụ hoàng đã ban bố ý định lập Thái tôn, ta nếu có chút tâm soán nghịch, tại saophải hại chết Tần vương? Hại chết Thái tôn chẳng phải hay hơn không?""Thái tôn tính tình nhu nhược không cả quyết, phụ hoàng có phần không hài lòng." Yến vươngcười cười, ông khe khẽ thở dài, kín đáo, "Khi đó đã nhỏ to tin đồn phụ hoàng dự định đưa Tầnvương kế vị, muốn tạo uy cho Tần vương, đã sai huynh ấy đi chinh thảo Tây Phiên, dùng uy vũcủa chiến thắng để bịt mệng bọn hủ nho dèm pha. Dẹp xong Tây Phiên, phụ hoàng hạ chỉ gọiTần vương hồi trào, nào ngờ, Tần vương giữa đường mắc bệnh, không qua khỏi, suýt chút nữalên kế thừa ngôi đại bảo......""Lời đồn đại nghe nói, không đủ bằng chứng.", Tấn vương lạnh lùng, "Theo như ngươi bànluận, nếu ta là hung thủ, tại sao kẻ kế tiếp là Thái tôn đã quá ba năm nay vẫn bình yên vô sự?""Nguyên nhân có tới hai lận.", Yến vương cười cười, vẻ trào phúng , vẻ kể chuyện tiếu lâm,"Thứ nhất, quá nhiều người chết, chết quá nhanh, dễ dàng khơi dậy hiềm nghi, thái tử mất bốnnăm mới giết Tần vương, huynh ấy vừa quá cố, muốn hạ thủ Thái tôn, cũng nên chờ thêm babốn năm nữa mới được; thứ hai, con trai thái tử chuộng lũ nho sinh, mà bọn nho sinh tuy hủlậu, nhưng đầy lòng trung nghĩa, không dễ dàng bị mua chuộc. Cho đến ngày nay, trong đôngcung, huynh cũng chưa tìm được một tay trong đắc lực, bởi duyên cớ đó, huynh mới tìm cáchdụ dỗ, uy hiếp sư đệ Đạo Linh để làm cho hắn xuống nước.""Hoang đường!", Tấn vương đập bàn, giận dữ tới mặt mày đỏ bừng bừng, "Lão Tứ, ngươi rồdại rồi chăng? Những lời này, ta đem kể lại cho phụ hoàng, thế nào cũng khép ngươi vô tội phỉbáng bôi nhọ.""Hay vô cùng.", Yến vương cười ầm, "Phụ hoàng nhất định muốn gặp nhân chứng mà ta vừatìm thấy.'"Nhân chứng?", Tấn vương sửng sốt, "Ai vậy?""Hắn!", Yến vương trỏ ngón tay vào Cổ Nghiêm, "Tên quái nhân chơi rắn này chính là truyềnnhân của Độc Vương tông."Mặt Cổ Nghiêm thoáng biến sắc, tang thịt trên gò má Tấn vương run lên, ông ta gằn giọng:"Nói hươu nói vượn, vô lí quá?"
"Vậy hả?", Yến vương khua, nghịch nhẹ đũa vào chén bát, "Nếu vương huynh tự cho mìnhquang minh lỗi lạc, cứ giao nó cho tiểu đệ, để đệ tra hỏi cho tỏ tường.""Nói giỡn!", Tấn vương nghênh nghênh bộ mặt, "Nó là người của ta, việc gì phải giao chongươi?"Yến vương nói: "Không dám giao, vậy là trong lòng có tật nên giật mình."Tấn vương trầm mặc một chút, vẻ mặt ma mãnh, ông ta cười gằn: "Lão Tứ, ngươi không cầnnói khích, ngay tại đây, nếu ngươi đủ tài sức, cứ đưa nó đi là được.""Hay lắm!", Yến vương động thân đứng vụt lên, bước những bước dài về phía Cổ Nghiêm.Mắt kinh hoàng, Cổ Nghiêm nhìn vào Tấn vương, ông này khẽ lắc đầu, quay về mé bên trái,đánh mắt cho Minh Đấu, Trúc Nhân Phong. Hai gã đó nhìn nhau, song song đứng lên.Yến vương làm như không thấy, ông ta nắm chặt chuôi kiếm. Cổ Nghiêm hằn học ngó vào Yếnvương, khuôn mặt căng cứng cuả y khẽ gợn lên, y đột nhiên hé môi húyt một tiéng sáo miệngsắc nhọn.Vụt vụt vụt, từ trên nóc khoang thuyền dăm bóng đen chớp nhoáng lên, dơi khổng lồ từ trênđó ào ạt giáng xuống."Soạt", hàn quang loe loé, máu dơi bắn tung toé, mũi kiếm "Quyết Vân" vùn vụt đâm chém,xác dơi bị chém thành mảnh vụn bay tan tác, làn kiếm quang sáng trắng chuyển hướng, nhắmquét vô cuống họng Cổ Nghiêm.Cổ Nghiêm nhảy vút ra sau, hai tay huy động đẩy ra hai con rắn lớn ngo ngoe, chúng lượnngang trường kiếm, nhắm mổ vào cổ tay Yến vương."Sát" , Yến vương thét lớn, ông vươn vai, đứng thẳng, tung người nhảy vọt lên cao, quét mộtvòng trường kiếm, chém đứt đoạn cả hai con rắn.Tay phải Cổ Nghiêm vung mạnh ra, phóng thêm một con rắn khác, Yến vương khom mình,trường kiếm bung ra, theo làn chớp của kiếm quang, mũi nhọn của kiếm đã đâm lút vô đầu conrắn, nghe "xoẹt xoẹt", dưới ánh hàn quang, con rắn bị sẻ làm đôi từ đầu đến đuôi thành haimảnh, kiếm phong rít lên, màn kiếm quang dầy đặc vun vút khiến gã Cổ Nghiêm mờ mắt nhưngười mù.Cốt lõi của "Dịch Tinh kiếm" là tính toán nhiều, sắp đặt vô số hậu chiêu, trong đời kiếm thủ củaYến vương, lần này ông tung sát thủ, ra đòn quyết đoán, vừa chặt chẽ, vừa mang khí thế bứcnhân tuyệt luân. Cho dù Cổ Nghiêm thay đổi phương vị liên miên cũng không sao thoát khỏi
màn kiếm quang bao phủ, y vô cùng lo lắng, dáo dác nhìn quanh, bất đồ bị hút ngay vào ánhmắt của Yến vươngYến vương trợn ngược hai hàng lông mày, ông thét to "Sát", sóng âm thanh làm chấn độngkhoang thuyền, bụi bậm đổ rào rào từ trên nóc xuống.Cổ Nghiêm tai ù, cổ họng nghẹn cứng, đôi chân mềm nhũn, trường kiếm của Yến vương bỗngtrầm xuống nhắm chém vô đùi phải của y."Rẻng", một chung rượu bay tới, đập trúng vô thân kiếm. mảnh sứ vỡ bắn tung toé, đồng thờihổ khẩu Yến vương nóng rát, thanh trường kiếm bị đẩy nghiêng đi, vút xẹt ngang đùi CổNghiêm mà đâm "chát" một tiếng vào sàn thuyền.Cổ Nghiêm hãi sợ tới mức ngã bệt xuống, y đưa mắt nhìn, vải quần bị cắt đứt một vạch dài,thiếu chút nữa là y thành thái giám.Một chung rượu đánh bạt được cỗ thiết kiếm, thật khó tưởng tượng nổi. Yến vương ngoáinhìn lại, thấy Xung đại sư đang cười dài, lão đứng dậy, rảo bước vài bước đi quá hơn mộttrượng, lão vung quyền đánh tới, chiêu thức phiêu phiêu, thần thái nhàn nhã, tuy không dậyquyền phong vẫn không thiếu sát khí.Yến vương là đại hành gia, ông nhận ra đường quyền tuy có vẻ bình thường, nhưng ẩn chứađầy kình khí bức nhân, ông vội thu hồi trường kiếm, chém tạt ngang vào đầu quyền Xung đại sư.
--- Hết chương 41 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện