[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 4 : Linh Đạo Thạch Ngư

Người đăng: content1

Ngày đăng: 20:59 29-04-2018

.
Dịch giả: livan Nguồn: https://linhphikinh.wordpress.com Về phần Lạc Chi Dương, hắn bị dải lụa quấn vào, hầu như nghẹt thở gần táng mạng, cũng may Dương Phong Lai hành xử hãy còn chính trực, y không muốn lạm sát người vô tội khi tình thế chưa rõ rệt, bằng không, y chỉ nhả kình lực thêm một chút, đến mười Lạc Chi Dương cũng đi đứt. Lạc Chi Dương từ cõi chết chạy trốn về đây, nỗi sợ vẫn còn vương vất trong lòng, nay thấy Lãnh Huyền bị thương, hắn rất lo lắng, đầu thì tính toán kế hoạch, tay giật nhẹ chéo áo Chu Vi, khi cô gái ngoái trông lại, Lạc Chi Dương dùng tay ra hiệu phải chạy trốn, Chu Vi ngơ ngác, cô chỉ trỏ vào Lãnh Huyền, Lạc Chi Dương lắc đầu, rồi hắn đưa tay sờ sờ vào đầu, tay chỉ Xung đại sư, ý muốn bảo là có gã đầu trọc lóc hòa thượng nọ hỗ trợ, Lãnh Huyền nhất định vô sự. Chu Vi nửa tin nửa ngờ, cô còn đang do dự, Lạc Chi Dương sớm đã mất kiên nhẫn, hắn leo lên bàn, nhảy xuyên qua cửa sổ, đưa hai tay bám vào đôi cà kheo, nghe rột một tiếng, hắn đã tuột xuống dưới. Chu Vi không làm gì khác hơn, cô cũng đành phải tung mình nhảy ra, quấn ống tay áo vô cà kheo, vừa bám, vừa nhẹ nhàng tụt xuống đất. Lúc này, bên dưới tòa lầu, một đám đông người sớm đã xúm xít lại, tay chỉ trỏ lên trên, miệng ồn ào bàn tán, bỗng họ thấy hai người chuyền xuống, thảy đều ngạc nhiên, cùng chăm chú theo dõi, khi thấy Chu Vi tuấn tú khác thường, cả bọn đều trô trố dán mắt vào cô. Bị những ánh mắt soi mói đó ngó vô, Chu Vi mặt đỏ tận mang tai, đang còn chưa biết phải làm gì, bỗng cô cảm giác tay bị va chạm mạnh, rồi cánh tay cô bị Lạc Chi Dương túm chặt lấy, hắn kéo cô cùng hắn vắt giò lên cổ mà chạy. Họ chạy một mạch hơn hai dặm, Lạc Chi Dương mệt tới hơi thở hổn hển, ho sù sụ, trông sang Chu Vi, hắn thấy cô hai gò má trắng hồng, dáng vẻ an nhàn, hắn ngạc nhiên, hỏi cô: "Ngươi không mệt à?" Chu Vi mỉm cười: "Có phải trốn chạy thêm mười dặm nữa, ta cũng chả mệt!" Lạc Chi Dương có chút cay cú, hắn vùng mạnh tay cô ra, nói: "Ngươi giỏi võ, tuyệt quá!" Chu Vi thấy hắn tự ti, cô cười thầm, bảo hắn: "Có quái gì đâu, chẳng qua chỉ là phép thở ra hít vào thôi, mai mốt rảnh rang, ta sẽ chỉ hết cho ngươi..." Nói đến đây, cô sực nhớ, hôm nay chia tay rồi, e rằng chẳng bao giờ được gặp lại nữa, bỗng dưng trong lòng chán nản, cô lặng lẽ cúi đầu. Lạc Chi Dương đoán được tâm tư của cô, hắn cũng phát sầu, nhưng chẳng muốn đầu hàng nỗi tuyệt vọng, hắn cười cười: "Này coi vậy mà hay ghê, hiện giờ lão già họ Lãnh đang bị người ta cầm chân, tụi mình thừa dịp đi chơi một vòng cho thiệt đã đời nhen." Chu Vi đang lo lắng hồi cung quá trễ sẽ rước lấy rắc rối to, nhưng từ sâu thẳm trong tim, cô thực sự không muốn rời xa Lạc Chi Dương, còn đang do dự, Lạc Chi Dương đã hăm hở nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé. Mạch lạc mười ngón tay nối vào ngay con tim, như có mật ngọt rót vào lòng, tim cô rúng động, máu nóng bừng lên mặt, tất cả mọi đắn đo suy nghĩ, Chu Vi đều vất bỏ mãi tận đâu đâu, cô chợt nghe Lạc Chi Dương gọi thì thầm vào tai: "Chu Vi!" Tiểu công chúa sửng sốt. Từ cô chào đời đến giờ, ngoài một vài người chí thân, chưa một ai gọi đích danh tên cô, nhưng nghe giọng Lạc Chi Dương êm ả triền miên, cô đột nhiên mềm lòng, tim gan dường như bị nung nóng hừng hực. Lại nghe Lạc Chi Dương nói thêm: "Cái tên Chu Vi này nghe không hay, nếu sửa được, nên sửa liền tức thì." "Không hay chỗ nào?" Chu Vi muốn khóc luôn, cô nghĩ bụng, tiểu tử này càng nói càng hàm hồ, tự dưng lại muốn thay đổi tên của một vị công chúa Đại Minh. "Chu Vi, người khác mới vừa nghe qua, cứ tưởng rằng TRƯ VĨ (đuôi heo)." Lạc Chi Dương nói đến đấy, hắn dòm dòm cô gái, miệng cười hì hì. Chu Vi vừa kinh ngạc, vừa bực tức, cô lập tức giơ nắm tay đấm hắn một phát, nói: "Giỏi hén, hổng phải trong lòng ngươi cứ thường xuyên kêu ta là 'trư vĩ' hả?" "Đâu có khi nào kêu vậy đâu?" Lạc Chi Dương cười, chối, "Ta mới vừa nghĩ đến tức thì á." "Có quỷ mới tin lời ngươi." Chu Vi lườm hắn một cái, "Tên ta chính là sư phụ đặt cho, lấy ý từ một câu trong 'Đạo Đức kinh' (ND: cuả Lão Tử*) , ‘Thị chi bất kiến danh viết di, thính chi bất văn danh viết hi, bác chi bất đắc danh viết vi' (Nhìn không thấy gọi là di, nghe không thấy gọi là hi, nắm không được gọi là vi)." "Nhìn không thấy, nắm không được?" Vẻ mặt cổ quái, Lạc Chi Dương nhìn chăm chăm vào cô, đột nhiên hắn thò tay ra chạm nhẹ vào gò má cô gái, miệng cười cười, "Ta không nhìn thấy ngươi, ta không nhìn thấy ngươi..." Chu Vi quay mặt né tránh, miệng cười ha hả, "Bớt nhảm nhí đi, sư phụ ta là một đại đạo sĩ, cái chữ VI này muốn nói đến một cấp bậc của cảnh giới trong đạo, hừm, ngươi mà còn đem nó ra bỡn cợt, là ta sẽ thôi không lịch sự nữa đâu nhen." Lạc Chi Dương rụt tay về, lại cười cười:" Ta cũng chả hiểu cái gì là đạo, cái gì là bất đạo, ta chỉ biết, giờ phút này, được nhìn thấy nàng, lại được chạm vào nàng, chỉ cần được gần nàng, lòng ta thực là vui sướng vô cùng." Chu Vi trong lòng ấm áp, cô nắm chặt cánh tay hắn, tựa đầu vào vai hắn, êm ái nói: "Thiếp cũng vậy." ----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- * Nguyên tác "‘Thị chi bất kiến danh viết VI, thính chi bất văn danh viết hi", (thiếu vế thứ ba), không đúng hoàn toàn như Đạo Đức Kinh, người dịch xin phép bổ sung cho thêm phần thú vị trong bản dịch! ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------ Hai người nhìn nhau cười, rồi, tay trong tay, họ sánh vai đi dọc theo bờ sông. Chẳng mấy chốc, đã đến trước miếu Phu Tử, chỉ hiềm là ban ngày ban mặt, không có các trò tạp kỹ giải trí, không có hoa đăng, không có các món ăn chơi vặt vãnh, Lạc Chi Dương đành miệng thuyết, tay chỉ trỏ, này là chỗ bán kẹo kéo, kia chỗ bán bột chiên, nọ là chỗ diễn trò xiếc, trò ảo thuật, đâu đấy đều miêu tả cặn kẽ. Nội dung lần nói chuyện này so với buổi múa mồm mép bữa trước trong cung không giống nhau, nhưng chân Chu Vi thả bước trong một vùng đất kỳ lạ, tai nghe Lạc Chi Dương diễn tả, những sinh hoạt náo nhiệt ban đêm đó như hiện rõ mồn một ngay tại trước mắt. Cô chạnh nghĩ đến lúc phải về lại cung cấm, sẽ không còn được sống lại những hình ảnh này nữa, ngay cả mai mốt đây, có được trở lại chốn này lần nữa, e rằng người đi theo bên mình lúc ấy sợ cũng không là Lạc Chi Dương. Càng nghĩ, Chu Vi càng thấy xót xa trong lòng, tay run run, cô cố bíu chặt vào tay nam tử nọ. Lạc Chi Dương tự hiểu tâm tư cô, hắn ngoái trông sang, chỉ thấy mi, mắt cô gái đo đỏ, ánh mắt như đắm chìm mờ mịt trong một làn sương khói. Lòng Lạc Chi Dương lập tức như bị xát muối, hắn gắng gượng một nét cười, đưa tay áo lau nước mắt cô, cố làm vui, khuyên cô: "Khóc làm chi, nàng trở về cung, gắng luyện võ cho tốt, luyện đến mức có thể nhảy tường, vượt rào, leo trèo chạy nhảy trên mái nhà, đợi đêm đến, nàng lẻn xuất cung, bọn mình sẽ lại được gặp gỡ nhau, đúng không?" Chu Vi nghe được, trong lòng rúng động, bất giác cô thấy nó nguy hiểm quá, thấy sao mà khó quá, cô thở dài: "Khinh công luyện đến mức độ xuất nhập cấm cung như thế, ít ra cũng phải ba năm, năm năm, chừng đó, còn chưa biết sẽ dùng nó làm gì! Lúc ấy, có lẽ chàng đã lập gia đình, có phu nhân chàng ở đó, làm sao chàng còn có thể đi cùng thiếp dạo chơi ven sông Tần Hoài cho được?" Vốn sống kiểu tới đâu hay đó, Lạc Chi Dương chỉ luôn tìm cái vui trước mắt, hắn chưa khi nao nghĩ tới tương lai, nghe xong lời này, hắn thuận miệng đáp: "Ta đang sống tự do tự tại vầy, lập gia đình làm quái gì?" Vẫn thấy dáng vẻ Chu Vi rầu rĩ, hắn nghĩ bụng phải làm sao cho cô vui lên, khi trông ra phía trước, hai mắt sáng ngời, hắn kéo tiểu công chúa dấn nhanh lên hai bước, ghé vào một hàng quán nặn tượng đất sứ, miệng nói: "Đây tốt lắm đây, mình thuê nặn hai cái tượng sứ, một cái giống nàng, một cái giống ta, khi nhớ nhau, mình ngắm tượng đất, chắc đỡ buồn nhiều lắm đa" Chu Vi vừa rầu, vừa buồn cười, cô lườm hắn, nghĩ thầm: "Tượng sứ làm sao mà sánh ngang cùng người thực cho được?" Cô bỗng thấy Lạc Chi Dương hai tay mò loạn trong túi, dáng vẻ ngượng nghịu, chớp mắt, cô hiểu ngay cái khó khăn của hắn, cô thò tay vào trong bọc, lấy ra một đĩnh vàng, tươi cười hỏi: "Bà ơi, làm tượng sứ, bao nhiêu tiền một cái?" Bà lão đứng quán trợn mắt nhìn đĩnh vàng nọ, hai con ngươi hầu như muốn lọt ra khỏi tròng mắt, Lạc Chi Dương đưa tay cản Chu Vi, nói: "Ta biết, năm xu một cái, hai cái mười xu, bà già ui, bà còn ngơ ngẩn gì thế, mau đếm tiền thối lại?" Bà lão cười nhăn nhó: "Tiểu ca muốn giễu ta chăng? Đĩnh vàng này ít ra cũng năm lượng, trị giá hơn một trăm lượng bạc, có đem bán sạch gia tài sự sản của lão cũng không kiếm được số bạc đó." Bà xem xét hai người, bỗng mỉm cười, "Lão đây tuổi tác cũng khá trộng, gặp gỡ người đời cũng có hơn ngàn vạn lần, nhị vị đây thật hết sức tuấn tú mỹ miều, cả ngàn vạn người khó lòng tìm ra được một, nói gì kiếm ra cho đủ một đôi, đúng là lão có phước lắm.Nếu lão không lầm, vị hoàng y này nhất định là một cô nương đó!" Hai người thất kinh, bà lão nhìn dáng vẻ họ, bà tự biết đã không nhầm, cười cười, nói:" Nhị vị đừng lấy làm lạ, cái nghề nắn tượng này, muốn nặn cho giống, tất trước xem hình dạng, kế đó nhìn thần tình, rồi mới hòa nhập vào nhau cho khít khao. Cô nương là gái giả trai, chỉ là nét mi ánh mắt vẫn cứ lộ vẻ yêu kiều, cái thần thái nữ nhân đó chẳng giấu vào đâu được." Bà dừng một chút, nói tiếp, "Đây là lão hôm nay hên vận, nhị vị không chê mà ghé vào quán, ta cũng muốn dựa vào đó mà cầu tài, nên một xu cũng không lấy, xin tặng không cho nhị vị hai cái tượng sứ!" Lạc Chi Dương cười: "Bà lão đã sớm biết vậy, còn nói chi những lời thừa thãi, mau nặn, nặn nhanh nhanh lên, bọn ta thì giờ eo hẹp lắm" Bà lão lườm hắn, cười bảo: "Tiểu ca này nhanh nhẩu ghê!" Vừa nói, vừa bốc đất sét trắng lên. Mấy ngón tay bà linh hoạt, nhào nặn như bay, phút chốc, hai hình nhân đã tạo xong, đều không hoàn toàn giống y chang hai người trong trang phục hiện tại. Tượng Chu Vi có hình dạng một nữ nhân. Bà hươi bút tô màu, trong chớp mắt, tạo thành hai pho tượng đứng sóng vai, nam tuấn nữ mĩ, tươi cười duyên dáng, so với hai người đứng đấy, toàn bộ giống nhau như đúc. Chu Vi cầm tượng đất, mừng vui xen lẫn kinh ngạc, cô xoay lên xoay xuống để nhìn cho kỹ, bà lão vội nói: "Đất sứ còn chưa khô, nhẹ tay một chút kẻo hư mất!" Chu Vi tươi cười, cô đặt đĩnh vàng lên quầy. nói: "Bà má ui, không cần thối lại!" Không đợi bà lão trả lời, cô kéo Lạc Chi Dương bước nhanh ra ngoài. Lạc Chi Dương tức bực: "Đĩnh vàng to chừng đó, chả phải đã khơi khơi mà quá ư lịch sự với bà ta sao?" Chu Vi mỉm cười: "Hai cái tượng sứ này đáng giá một ngàn lượng vàng. Trong cung, thiếp cũng có không ít tượng sứ, nhưng chẳng có cái nào so sánh được cùng chúng". Lạc Chi Dương lườm cô một cái, nói: "Ta quên mất, nàng là công chúa Đại Minh, cả thiên hạ này, toàn thể thuộc về nhà nàng, xá gì một đĩnh vàng?" Nói đến đấy, hốt thấy Chu Vi buồn bực không vui, hắn vội chữa: "Là ta nói sai rồi ... À mà này, nàng có muốn xem qua Linh Đạo thạch ngư không?" Chu Vi vừa nghe câu đó, bao nhiêu u uẩn cô vất hết sang một bên, cô cười nói: "Bộ đích xác có thạch ngư thật hả? Trên quán trà, thiếp vẫn cứ nghĩ, tiểu tử này nói dối thành thần, chắc hẳn đang tìm cách lừa gạt người ta? Nếu nói thiệt tình cho rõ ràng, cho đúng lý, thực sự là chẳng có gì sất!" Lạc Chi Dương cười đáp: "Thạch ngư ở gần chỗ này thôi, ta cũng chưa từng thấy qua, mình đã đến đây, đưa mắt dòm qua một cái cũng hay!" Sau đó, họ đến Lê Viên, nhưng thấy trên cửa có dán giấy niêm phong của phủ Ứng Thiên, đàng trước cửa vắng tanh vắng ngắt, không một bóng người. Lạc Chi Dương đoán, có lẽ đêm đó người chết quá nhiều, kinh động phủ doãn, quan đã cho đóng cửa khu vườn. Bốn mặt vườn đều có tường vây, không thể làm cái trò nâng cửa chui lòn bên dưới, nên hắn dẫn Chu Vi lẻn vào ngõ hẻm mặt sau rạp hát, rình lúc không có người quanh đấy, họ trèo lên cái cây cao để từ đấy tụt xuống bên dưới khu vườn. Trong khuôn viên, ghế gỗ đổ lung tung khắp chốn, tình trạng sân khấu sụp đổ vẫn y như cũ, mặt đất loang lổ những vũng máu, giờ đã khô quánh lại thành mầu đen xì, tứ phía cỏ cây um tùm rậm rạp, toát lên một không khí ngột ngạt đậm mùi chết chóc. Chu Vi chẳng khỏi nhỏ giọng hỏi: "Đây là chốn nào? Sao lại có phần khủng khiếp quá!" Lạc Chi Dương đáp: "Vào buổi tối trước lúc ta nhập cung, nơi đây, Trương Thiên Ý đã giết không ít người!" Chu Vi "úi" một tiếng, cô giật mình, lại hỏi: "Đây là chỗ cái rạp hát mà chàng đã kể?" Lạc Chi Dương gật đầu: "Đúng thế!" Hắn xác định phương hướng, rồi đi dăm bước về mé đông nam, đến một góc tường, hắn ra hiệu Chu Vi tháo bảo kiếm, dùng nó đào đất, đào sâu đến ước chừng ba thước mà vẫn chưa thấy gì, Lạc Chi Dương phát sinh nghi hoặc: "Hay là Triệu Thế Hùng nói dóc, y lúc đó chết đến nơi rồi mà còn muốn đùa giỡn ta?" Đang lúc nghĩ ngợi, nghe "choang" một tiếng, mũi kiếm chạm vào một thứ bằng sắt. Lạc Chi Dương rúng động trong lòng, hắn cấp tốc moi đất cát, thấy hiện ra một cái thùng, bên ngoài dùng vải dầu gói ghém chặt chẽ. Chu Vi đứng xem kế bên, cô cũng thấy tim đập nhanh hơn. Lạc Chi Dương nhắc cái thùng lên, mở hết vải dầu ra, thấy trong thùng chứa một cái hộp sắt vuông vắn dài cỡ hai thước, bên trên có khóa, Chu Vi đang định tìm chìa khóa, Lạc Chi Dương đã vung thanh kiếm đưa xuống một nhát, chặt đứt ổ khóa. Hắn mở nắp, trong hộp chèn đầy chặt là những lụa mềm vàng chóa, moi hết lụa ra thì một con thạch ngư xám trắng đập mạnh vào ánh mắt hai người. Khi xem kỹ, thạch ngư có hình dạng một con cá chép, dài ước một thước năm tấc, bề ngang ước tám tấc có thừa, mang cá, vẩy cá hoàn chỉnh, một đôi ngư nhãn ngơ ngáo không chút sinh khí. Cái kỳ lạ là bên trên hai mắt con cá, những vẩy đều chép những chữ nho nhỏ, tuồng chữ chân phương sắc nét. Lạc Chi Dương thuận miệng đọc thì thầm: "Sa kê, lực sa thức, sa hầu gia tịch lạm..." (ND: không thể phiên dịch những Hán tự này, xem xuống dưới sẽ rõ!). Chu Vi không nhẫn nại được, cô hỏi:" Chàng đang đọc cái gì thế?" Lạc Chi Dương đưa thạch ngư cho cô, giải thích: "Bên trên mắt con cá có khắc chữ!" Chu Vi đón lấy, cô cầm xem, nghĩ ngợi một chút, đột nhiên cô cười, nói: "Lạc Chi Dương, chàng đọc vậy không đúng!" Lạc Chi Dương đáp: "Sao lại không đúng, mấy chữ đó ta đều nhận biết tất cả mà!" Chu Vi lắc đầu: "Không phải đọc sai chữ, chỉ là cách đọc đó không đúng! Phải đọc như thế này này!". Cô dừng một chút, đọc nhỏ giọng, "Sa lực, sa thức, kê thức, sa tịch, sa hầu gia lạm, sĩ lực kiến, bàn thiệm, kê thức..." Thanh âm véo von làm êm tai người nghe, Lạc Chi Dương không nhịn được, cắt ngang: "Sao ta nghe thấy là lạ, có chút đỉnh giống như ... giống như là..." Chu Vi mỉm cười: "Có phải giống như là một khúc hát không?" Lạc Chi Dương vỗ não môn, nói:" Không sai, thật sự giống như khúc hát!" Chu Vi gật gật đầu, cô giảng giải: "Không có gì kỳ lạ đâu, đây quả là một nhạc phổ (ND: bản nhạc chép tay)!" Lạc Chi Dương ngơ ngác, hắn bật cười: "Nàng gạt ta, nhạc phổ, ta từng thấy qua cả ngàn, cả vạn, chả lẽ còn không nhận biết cái nhạc phổ này sao? Mười hai luật của Y Hoàng đế, rồi thì là Hoàng Chung, Lâm Chung, Thái Thốc, Nam Lữ, Cô Tẩy, Ứng Chung, Nhuy Tân, Đại Lữ, Di Tắc, Giáp Chung, Vô Xạ, Trọng Lữ (Chú thích của TG: tất cả là bình quân mười hai âm luật). Nếu đối chiếu theo thanh âm của ngũ hành, chính là Cung, Chủy, Thương, Vũ, Giốc, Biến Cung, và Biến Chủy (Chú thích cuả TG: giống như cách viết đơn giản hiện nay của nhạc phổ, dùng các con số 1,2,3,4,5,6,7)! Mấy cái Sát Kê, Sát Áp đó là cách viết âm luật ở đâu vậy?" "Chẳng trách chàng không nhận ra được nó!" Chu Vi nhẹ thở ra, mắt cô chăm chú nhìn thạch ngư, hơi có dáng xuất thần, "Trên đời này, số người có thể nhận biết nhạc phổ này ít oi đến độ thiệt đáng thương, thiếp hiểu được cái lý bên trong, cũng nhờ nơi thập thất ca mà học hỏi được. Cái đó là nhạc phổ thì không phải sai, chẳng qua, đó không phải là nhạc của Trung Thổ thôi!" Lạc Chi Dương lấy làm lạ: "Không phải của Trung Thổ, thì là của quốc gia nào?" Chu Vi đáp: "Nhạc phổ này tên gọi Quy Tư* Hán phổ, nguồn gốc là nhạc cổ của xứ Quy Tư, từ khi nước Quy Tư diệt vong, chính nhạc phổ nước ấy cũng bị thất truyền, có điều, cái chưa thất truyền là nhờ các đại gia âm nhạc ngày trước đã chuyển chúng sang chính âm của Trung Hoa. Còn chưa nói, là Quy Tư Hán phổ này cùng nhạc phổ cổ xưa của Quy Tư lại có chỗ khác nhau, bản nhạc phổ cổ Quy Tư dùng ngay chữ viết của Quy Tư, bản này đem Quy Tư ngữ phiên âm ra giọng đọc Hán, rồi dùng Hán tự mà ghi vào đây, cho nên nhìn vào thì thấy toàn là chữ Hán không hà. Mà chữ viết trên con thạch ngư này lại không theo quy luật, chữ cao, chữ thấp, lên lên xuống xuống, xiên xiên thẳng thẳng, nếu không hiểu cổ Quy Tư phổ, căn bản sẽ không biết ngắt đoạn tại đâu, như thể lúc chàng vừa nhìn qua, mới đọc lên thì nghe rối rắm, có tận lực mở trơ trơ con mắt ra xem, cũng không thể nào nhận biết đây là nhạc phổ!" Lạc Chi Dương vừa ngạc nhiên, vừa thán phục, hắn hỏi cô: "Nàng do đâu mà am hiểu những cái đó?" "Cũng nhờ may mắn đúng lúc!" Chu Vi tủm tỉm cười, "Thập thất ca và thiếp đều say mê âm nhạc, huynh ấy là nam thân, xuất nhập cung đình so với thiếp thì dễ dàng hơn, huynh lại là phiên vương đại quốc, tiền tài dư dả. Huynh ấy chẳng những mê mệt sưu tầm nhạc khí thời cổ, mà còn say mê tom góp nhạc phổ của thời đại xa xưa, cứ mỗi khi phát hiện cổ phổ, huynh đều thẳng tay chi tiền mua về, chẳng lâu chi cho lắm, đã tích tụ, chứa đầy ắp hai cái giá sách khổng lồ là những cổ phổ. Huynh biết thiếp cũng là đồng đạo, cho nên mỗi khi tìm được một quyển cổ phổ, thể nào cũng sao tặng thiếp một bản. Những cổ phổ đó, trong có chữ Khiết Đan, chữ Nữ Chân, chữ Tây Hạ, chữ Mông Cổ, lại còn có chữ của xứ Bát Tư Ba, mấy nhạc phổ đó đều không làm khó được bọn thiếp. Duy chỉ có một bản phổ thư, xưa đến nỗi giấy vàng ố, chỉ còn có mỗi một nửa, hai người bọn thiếp làm cách gì cũng không đọc ra cho được. Thập thất ca đem hỏi không biết bao nhiêu là nhạc sư giỏi, không một ai nhận biết cách tấu. Nhưng trang đầu của bản phổ đó có vẽ hình dạng một cây đàn tỳ bà, cho thấy quyển sách đó đích thực là một nhạc phổ xưa của xứ Quy Tư, do đó, thập thất ca nghi rằng giữa nó cùng người xứ Quy Tư ắt có liên quan. Thời nhà Đường toàn thịnh, âm nhạc Quy Tư tràn ngập Trung Thổ, nhưng khi nước đó diệt vong, Quy Tư ngữ cũng sớm thất truyền, bản nhạc phổ này khi phổ biến khắp nơi lại là bản Hán tự, thập thất ca nghiên cứu bao năm ròng mà chẳng thu hoạch được gì, mãi đến năm rồi, mới có một chuyển biến." Lạc Chi Dương vội hỏi: "Tìm được người am hiểu khúc phổ đó à?" Chu Vi lắc đầu: "Không có đâu, nhưng 'hoàng thiên bất phụ khổ tâm nhân' (Trời xanh không phụ người có quyết tâm), thập thất ca tìm ra được một quyển sách. Quyển sách đó nguyên được giữ trong cung cấm nhà Mông Nguyên, khi Mông Cổ bị đánh lui, nó đã chuyển sang triều đình nhà Nguyên ở bên ngoài quan tái. Năm Hồng Vũ thứ hai mươi mốt, đại tướng quân Lam Ngọc đại phá quân Nguyên tại Bộ Ngư Nhân hải, thu hoạch khả quan, ngoài vàng bạc châu báu, còn có một đống thư liệu. Khi tướng quân ban sư, phần lớn thư liệu đều giao cho triều đình quản lý, chẳng hiểu nguyên do vì đâu, ông ta lén giữ lại một số, trong đó có một quyển quái thư, từ bìa bọc sách đến những trang bên trong, toàn là một kiểu Quy Tư Hán phổ này, vì ông ta không thể đọc hiểu, Lam Ngọc cho rằng nó tàng chứa một bí mật gì đó. Ông ta vốn là tay võ biền, nên đã không dụng tâm nghiên cứu, chỉ giấu giấu giếm giếm nó ở chỗ bí mật trong phủ đệ. Năm Hồng Vũ thứ hai mươi sáu, Lam Ngọc mưu phản thất bại, toàn gia bị tru diệt, nhà cửa bị tịch biên. Khéo cái là thập thất ca có tham dự vào việc xử án, do đó tìm ra được bản phổ thư nọ. Huynh ấy như tìm được của quý, đem về nhà nghiên cứu, bất ngờ, bên trong bìa bọc sách, huynh phát hiện một tờ giấy, trong đó chỉ dẫn rõ ràng cách thức phiên dịch Quy Tư Hán phổ. Việc này vốn là một mối thắc mắc to lớn trong lòng hai chúng thiếp, huynh ấy lập tức ngay trong đêm, đem đưa thiếp xem. Thành ra, thiếp vừa trông qua chữ trên con cá đó, lập tức nhận biết ngay!" Lạc Chi Dương vội hỏi: "Nhưng phiên dịch như thế nào?" ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- *: Quy Tư là một trong những cường quốc phương Tây, thời Trung Quốc xa xưa. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- "Nói ra thì cũng đơn giản!" Chu Vi ngừng lại một chút, "Nếu không biết cách phiên dịch, có mò cả trăm năm cũng không ra, chờ thiếp nói qua một lần là chàng hiểu liền." Cô cúi xuống, nhặt một hòn cuội, vừa nói, vừa viết: "Sa lực là Lâm Chung Cung, Kê Thức là Nam Lữ Thương, Sa Thức là Ứng Chung Giốc, Sa Hầu cộng thêm Lạm là Hoàng Chung chuyển sang Biến Chủy của Thái Thốc, Sa Tịch là Thái Thốc Chủy, Bàn Thiệm là Cô Vũ, Sĩ Lực Kiến là Trọng Lữ chuyển đến Biến Cung của Lâm Chung, cứ tuần tự dịch từng nhóm chữ, sẽ có được một khúc nhạc!" Lạc Chi Dương ngẩn ngơ nhìn những chữ viết trên mặt đất, một lúc lâu hắn mới nói: "Chẳng trách nhiều năm qua chẳng ai giải mã được những bí mật trong thạch ngư. Nhưng giải mã rồi thì được gì? Những chữ trên thạch ngư này căn bản là một nhạc phổ, chẳng liên quan gì đến võ công! Thế là thằng con của Trương Sĩ Thành đã chết uổng, Triệu Thế Hùng đã chết uổng, những đạo sĩ ở Huyền Thiên Quán cũng đều đã chết uổng". "Nó là nhạc phổ chẳng phải tốt hơn sao?", Chu Vi vỗ tay, vui vẻ nói, "Võ công là học giết người, âm nhạc là trò tiêu khiển của con người, đem so với nhau, âm nhạc hay hơn gấp trăm lần võ công. Nói vậy, vị tiền bối Linh Đạo nhân này cũng là một cao nhân của âm nhạc, chỉ tiếc một điều, chúng mình sinh sau ngài mấy trăm năm, không thể cùng ngài tương kiến!" "Muốn tương kiến ông ta thì còn gì dễ hơn?", một giọng nói đột nhiên truyền đến, nó vang lên chát chuá giưã không gian tĩnh lặng. Hai người đồng loạt nhẩy nhổm, họ ngoái trông ra, chỉ thấy, từ sau một gốc đại thụ, Trương Thiên Ý mặt điểm nét cười ma quái, đang tiến về phía họ, mắt y dòm lom lom vào họ. Y nói tiếp: "Người chết thì về cõi U Minh, ta tặng nhị vị tấm vé một chiều đi U Minh địa phủ, hai đứa ngươi chẳng phải sẽ được gặp gỡ Linh Đạo nhân ở đấy hay sao?" Sau đó, họ đến Lê Viên, nhưng thấy trên cửa có dán giấy niêm phong của phủ Ứng Thiên, đàng trước cửa vắng tanh vắng ngắt, không một bóng người. Lạc Chi Dương đoán, có lẽ đêm đó người chết quá nhiều, kinh động phủ doãn, quan đã cho đóng cửa khu vườn. Bốn mặt vườn đều có tường vây, không thể làm cái trò nâng cửa chui lòn bên dưới, nên hắn dẫn Chu Vi lẻn vào ngõ hẻm mặt sau rạp hát, rình lúc không có người quanh đấy, họ trèo lên cái cây cao để từ đấy tụt xuống bên dưới khu vườn. Trong khuôn viên, ghế gỗ đổ lung tung khắp chốn, tình trạng sân khấu sụp đổ vẫn y như cũ, mặt đất loang lổ những vũng máu, giờ đã khô quánh lại thành mầu đen xì, tứ phía cỏ cây um tùm rậm rạp, toát lên một không khí ngột ngạt đậm mùi chết chóc. Chu Vi chẳng khỏi nhỏ giọng hỏi: "Đây là chốn nào? Sao lại có phần khủng khiếp quá!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang