[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 34 : Di Thế Vương Tử - Dịch: livan

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:46 29-04-2018

Đang kể đến đấy, Xung đại sư bỗng im lặng, Mặt Trịnh Hoà tái nhợt, y dõi ánh mắt vào lửa nến, dáng hoảng hốt không yên, Lạc Chi Dương cảm giác không khí trong khoang thuyền nặng nề, hắn buột miêng thở hắt ra. Xung đại sư liếc mắt nhìn hắn, lão nói tiếp: “Nhìn thảm trạng Cao phu nhân, Bảo Âm vô cùng kinh hãi, cô rúc vào lòng ta, khóc rấm rức, những người kia lặng câm. Bờ hồ im ắng một cách đáng sợ, mặt phụ vương vẫn trơ trơ, ông tiếp tục gọi tên, nhóm nữ quyến không làm gì khác được, kéo nhau nhảy xuống hồ, nếu có cô nào chống cự, liền bị vệ binh vung đao múa thương giết ngay. Tam Bảo, ngươi còn nhớ A Mộc Nhĩ không?” “Là vương tử A Mộc Nhĩ?”, giọng Trịnh Hoà khản đặc, “Đó là con trai cuả phu nhân A Như Na, tiểu nhân còn nhớ, nó rất khoẻ, có thể nâng con sư tử đá trước vương phủ mà múa may.” Xung đại sư nói: “Nó cướp lấy một con ngựa, bỏ chạy, kết quả, người lẫn ngựa bị vệ binh bắn tên chơm chởm như con nhím, phu nhân A Như Na dù bị ngất xỉu cũng cứ bị ném xuống hồ. À .. . ngươi còn nhớ cô Tô Nhật Na không?” “Dạ nhớ.”, Trịnh Hoà khẽ thở dài, “Trong số những quận chúa mới lớn lên, cô ấy đẹp nhất, bọn con trai tìm trăm phương ngàn kế để nhìn trộm cô ta một cái.” “Cô ấy phát điên!”, Xung đại sư nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, “Cô vừa khóc vừa cười, giật đoản đao của vệ sĩ, tự xẻo đi hai gò má, rồi cô vung đao đâm cổ mà chết.” Trịnh Hoà lẩm nhẩm: “Ui … ui…”. Thân mình mềm nhũn, y nằm gục hẳn xuống sàn thuyền. Xung đại sư mỉm miệng cười gượng, lão kể tiếp: “Mỗi lần phụ vương gọi lên một tên, là có một người mất mạng, bắt đầu từ nữ quyến, tiểu hài tử, kế đến lũ quan lại, sau chót là vệ binh, số người ven bờ thưa thớt dần. Mới đầu còn có người khóc lóc huyên náo, về sau, họ lẳng lặng đi như mất hồn, bước xuống vùng nước sâu Từ khôn lớn đến lúc ấy, ta chưa bao giờ gặp qua một cảnh tượng tương tự, ngu xuẩn như heo, chó, trâu, dê..trước lúc chết cũng kêu rên thảm thiết, chỉ có con người lẳng lặng đi chịu chết như thế … không có hó hé ra được một tiếng. “Mỗi lần phụ thân kêu tên một người, con tim ta quặn thắt, dần dà nó cũng thành trơ trơ như gỗ đá, thấy rằng, chết chẳng qua cũng vậy thôi, nhào người ùm xuống một cái là xong. Tuy tự mình trấn an mình, ta cũng thắc thỏm lắm, Bảo Âm giúi mặt vô trong lòng ta, thân mình run rẩy. Ta đang định trấn an nó vài câu, bỗng nhiên nghe phụ vương gọi tên mẫu thân.” “Ồ!”, Trịnh Hoà khẽ kêu một tiếng, Lạc Chi Dương cũng thấy con tim chùng xuống. Xung đại sư vẫn như không, lão kể tiếp: “Mẫu thân nghe gọi tên, bà ngoái trông sang hai đứa ta, rồi hỏi phụ vương: ‘Ông thực phải đuổi tận giết tuyệt chăng?’ phụ vương lặng thinh, mẫu thân lại nói: ‘Ông chỉ có hai đứa nó.’ phụ vương vẫn không nói gì, mẫu thân lại kêu: ‘Huyết mạch của ông vậy là đứt.’ mới nghe phụ vương trả lời: ‘Đứt cho rồi.’ mẫu thân nói: ‘Được rồi, thếp đi trước một bước, mấy đứa nhỏ, giao cho ông.’ Bà đưa mắt liếc vào ta một cái, xoay người đi vào hồ, còn chưa chạm nước, Bảo Âm bỗng nhiên kêu lớn: ‘Mẹ… mẹ…’, nó nhảy ra khỏi lòng ta, chạy đến ôm ghì lấy mẫu thân. Mẫu thân vừa rơi lệ, vừa hỏi ta: ‘Tiết Thiện, hãy nghĩ xem có cách nào.’, ta đành phải bảo nó: ‘Bảo Âm, muội bằng lòng nghe lời huynh, làm những gì huynh nói, huynh gọi muội về, sao muội không nghe lời…’ Bảo Âm khóc lóc: ‘Mẹ .. mẹ sắp chết rồi … sắp phải chết rồi’ ta hrầy nó: ‘Bảo Âm, muội quên rồi hả, huynh đã có nói rồi, dưới đáy nước có Long vương, mẹ mình đi Long cung chơi một đêm, mai sẽ trở về.’ Bảo Âm bán tín bán nghi, nhưng nó vốn luôn luôn nghe ta, bèn hỏi: ‘Muội cũng đi chơi luôn, được không?’ ta đáp: ‘Mẹ phải hỏi qua Long vương, ngài đồng ý, muội mới đi được.’ Bảo Âm nghe ta nóii thế, nó bèn buông mẫu thân, mẫu thân hé miệng cười thảm, bà lẳng lặng đi xuống đáy nước. “Ta tay ôm Bảo Âm, mắt trơ ra nhìn mẫu thân đang mất dạng, bỗng thấy phụ vương lại gần, ông nhìn ta rồi lại nhìn sang Bảo Âm, hỏi: ‘Tiết Thiện, mi sao phải khổ công gây hy vọng cho nó? Chẳng lẽ mi không biết, thất vọng còn khó kham chịu hơn chết sao?’ ta đáp: ‘Người còn chưa chết, còn nuôi hy vọng.’ phụ vương gượng cười một chút, ông rút kiếm đánh soạt, đâm thẳng vô tim Bảo Âm…” Trịnh Hoà gắng hít vô một khẩu lãnh khí, Xung đại sư liếc y, lão cười cười: “Đừng lo… Bảo Âm chết cũng không đau đớn gì lắm, nó không khóc không rên la, cứ nằm ì trong lòng ta, hệt như đang ngủ.” Nói đến đấy, lão cúi đầu nhìn vào trước ngực, ánh mắt thấp thoáng một thần thái ôn nhu khó tả. Thấy lão kể lại thảm sự với giọng điệu khơi khơi nhhư chả có gỉ, Lạc Chi Dương nổi nóng trong lòng, hắn lạnh lùng hỏi: “Cô ta là em ruột của lão, bộ lão không thấy quá đau lòng sao?” Mắt Xung đại sư cũng không thèm nhìn hắn, lão thản nhiên cất tiếng ngâm: “‘Đông Hán Mạnh Mẫn bối trứ tắng tẩu lộ, bất thận tương tắng suất phá, Mạnh Mẫn khán dã bất khán, chuyển thân tựu tẩu, đương thì danh sĩ Quách Lâm Tông kiến liễu, thập phân kì quái, vấn tha vi hà như thử. Mạnh Mẫn thuyết: ‘Tắng dĩ kinh suất phá liễu, khán tha hựu hữu thập yêu dụng ni?’ (ND: Thời Đông Hán, Mạnh Mẫn đeo trên lưng một nồi đất đi đường, vô ý đụng vỡ mất cái nồi, Mạnh Mẫn vẫn coi như không, tiếp tục hành trình. Danh sĩ đương thời là Quách Tâm Tông trông thấy thế, lấy làm lạ, bèn hỏi tại sao. Mạnh Mẫn giải thích: ‘Nồi vỡ cũng đã vỡ rồi, có tiếc thì cũng chả làm gì?) Nồi mà còn vậy, nói chi đến người? Nếu ta đau lòng mà có thể làm cho Bảo Âm đang từ chết sống dậy? Đau đớn một chút thật cũng chả được gì, chỉ khơị tình cảm khổ luỵ vào mình mà thôi.” Trịnh Hoà thở dài: “Vương gia sao mà ác tâm, quận chúa Bảo Âm đẹp mỹ miều khả ái, mà ngài cũng xuống tay giết cho được.” Xung đại sư nói: “Chó bị đẩy vô bước đường cùng, đâu tránh được cắn càn, sủa loạn, con người ta đến hồi tuyệt vọng, đều có những hành động khó tưởng tượng nổi. Phụ vương giết xong Bảo Âm, ông chĩa mũi kiếm vào ta, hỏi: ‘Vậy mi còn ôm hy vọng gì không?’ ta nói: ‘Đương nhiên.’ phụ vương nhìn nhìn ta một lát, rồi lại hỏi: ‘Nếu hôm nay mi không chết, thì sẽ làm gì?’ ta nói: ‘Sẽ giết ông, trả thù cho mẹ cùng Bảo Âm.’ phụ thân sững sờ một chút, ông cười ầm vài tiếng, rồi buông bảo kiếm nói: ‘Mi đi đi, tránh càng xa càng tốt.’ nói xong, ông chẳng hề quay đầu lại, đi thẳng vô một cái lều tranh, ta còn chưa hiểu chuyện gì, đang đứng ngẩn ra đấy thì trong phút chốc, cái lều cháy bùng lên, qua màn khói lửa, thấy phụ thân bỗng cười, bỗng khóc, một lúc sau, chẳng còn thanh âm nào nữa. “Ta đứng bên bờ hồ, nhìn lều tranh cháy rụi, đưa mắt nhìn tứ phía, khắp bờ hồ Điền Trì to rộng chỉ còn lại duy nhất là ta. Ta cũng không hiểu tại sao phụ thân tha ta, ta vốn thù hận ông tận xương tuỷ, giờ ông tự thiêu mà chết, làm cho ta mối hận không chỗ nào phát tiết, định quyết tâm tìm ông trả thù, nhưng tới bây giờ, cừu nhân của ta là ai đâu? Ta vô cùng hoang mang, rời xa hồ Đền Trì, sống vất vưởng như cô hồn dã quỷ, cái khốn khổ thời ấy khó tả thành lời, nếu không xảo ngộ gia sư, ta đã sớm trở thành một đống xương khô nơi hoang dã. Ta cứ tưởng rằng giấu thân trong Không môn, với phép Phật vô biên, có thể hóa giải oan nghiệt của thế gian, nào ngờ những thảm cảnh năm xưa cứ âm thầm tồn tại, vấn vương trong lòng, biến thành tâm ma, việc này ngày nào còn chưa giải toả, ngày ấy khó đạt đại đạo.” Xung đại sư nói đến đấy, lão nâng chung trà, hai mắt khép hờ, khuôn mặt êm ả, tựa như tham thiền nhập định. Trong khoang thuyền tĩnh lặng, Trịnh Hoà ngơ ngác như tượng gỗ, lòng Lạc Chi Dương cũng ngập tràn một tư vị không tên, hình ảnh Xung đại sư ôm xác muội tử, dõi nhìn mẫu thân chết chìm dường như khắc sâu trong tâm tư, không xoá nhoà được. Lạc Chi Dương nhìn Xung đại sư, hắn bất giác nghĩ thầm: “Bảo Huy, Bảo Âm, tên hai người chỉ khác nhau một chữ, là công chúa, là quận chúa, cũng không khác nhau lắm, công chúa Bảo Huy, thỉnh thoảng ta còn có dịp nhìn thấy, vị quận chúa Bảo Âm kia, đại hòa thượng rốt cuộc không còn bao giờ thấy lại nữa.” Ý nghĩ này khiến hắn chợt mủi lòng thương xót. — hết chương 34 —
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang