[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 33 : Hồi Thủ Vãng Sự
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:45 29-04-2018
.
Dịch: levan
Nói đến đấy, đôi mắt Trịnh Hoà ửng đỏ, giọng nghẹn ngào: “Về sau, lại nghe tin ngài mất … may nhờ trời thương. chứ tiểu nhân cứ tưởng không còn được gặp lại ngài trên cõi đời…”
Xung đại sư cười cười, giọng bình thản: “Bần tăng người Không môn, chẳng chết, cũng chẳng sống, Tam Bảo, ngươi còn giữ đạo Hồi không?”
Trịnh Hoà cung kính đáp: “Đội ơn phúc đức vương tử, Tam Bảo vẫn một lòng tôn kính chân chúa.”
“Ta giờ đây vong quốc, còn đâu phúc đức nữa mà nói?”, Xung đại sư khoát tay áo, “Hai chữ vương tử, thôi đừng nhắc lại nữa, Tiết Thiện đã chết, thế gian này chỉ còn hòa thượng Xung đại sư.”
Trịnh Hoà vội thưa: “Tiểu nhân đâu dám, trong đầu óc tiểu nhân, ngài vĩnh viễn là vương tử Tiết Thiện.”
Xung đại sư chăm chú nhìn người bạn thời thơ ấu, lão cho thấy thấp thoáng một nét thương cảm trong ánh mắt, Lạc Chi Dương ngồi bên nom được, hắn cũng không khỏi lấy làm lạ. Từ lần đầu gặp lão đến giờ, Xung đại sư, hoà thượng này tâm ngoan thủ lạt, quỷ quyệt trăm điều, tuy ăn nói mềm mỏng cười cợt, con tim lão còn cứng rắn hơn sắt đá, chưa khi nao bộc lộ một chút chân tình.
Trịnh Hoà lại hỏi: “Vương tử Tiết Thiện, kể từ cái ngày đó về sau, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ngài tại sao ẩn mình chốn Không môn?”
“Ngày đó hả? Lửa cháy ngút trời, ao chuôm ruộng vườn gì cũng đỏ rực ánh hồng”, Xung đại sư nhìn ra mặt sông, lão im lặng một chút, “Tam Bảo, ngươi còn nhớ rõ muội tử cuả ta không?”
“Sao tiểu nhân lại không nhớ rõ?”, nét mặt Trịnh Hoà đầy vẻ nhớ nhung, “Quận chúa Bảo Âm người băng thanh ngọc khiết, khả ái vô cùng, khắp phủ đệ không ai là không quý mến quận chúa.”
Xung đại sư khẽ nhắm hai mắt, giọng mềm mỏng, nói: “Khi đó, bên ngoài điện ầm ĩ loạn lạc, bên trong vương phủ lại yên lặng một cách kỳ kạ đáng sợ, ai nấy đều mặt mày khó đăm đăm, đi đứng rón rén không phát tiếng động, khiến toàn toà đại phủ đệ lạnh lẽo như một nhà mồ, ai nấy đều ngột ngạt. Mẫu thân thấy tình thế không ổn, bảo ta đưa muội tử về thư phòng đánh cờ. Bảo Âm tuổi còn nhỏ, trước giờ ta thường chấp cô ấy vài quân, hôm đó, cô thấy ta không vui, liền nói: ‘Ca ca, đừng giữ vẻ mặt quàu quạu nữa? Bữa nay, ca ca không cần nhường muội, cứ đi cờ thẳng tay … muội thua … cũng không sao hết.’”
“Ta hơn Bảo Âm vài tuổi, biết tình thế biến chuyển, ta nghe cô ta nói như vậy, trong lòng sầu muộn, đã để rơi nước mắt, Bảo Âm vươn mình tới, lấy khăn tay đưa cho ta gạt lệ. Ta gắng kềm nước mắt, bảo cô ta: ‘Bảo Âm, từ giờ trở đi, muội nghe ta dặn, bất luận phát sinh chuyện gì, muội đều phải làm theo lời ta.’
Bảo Âm gật đầu đáp: ‘Được thôi, bất luận phát sinh cái gì, muội cũng đều tuân theo ý ca ca nói.’”
Trịnh Hoà thở dài: “Bảo Âm quận chúa thật ngoan, tuy thân phận cao quý, nhưng không một chút gì là kiêu xa, mấy năm sau này, tiểu nhân gặp gỡ rất nhiều công nương, quận chúa … nhưng chả ai bằng quận chuá Bảo Âm.”
Lạc Chi Dương thầm bất bình, hắn tự nhủ: “Sao lại không bằng? Đó là ngươi chưa gặp qua Chu Vi.”
Xung đại sư cười cười, lão tiếp tục kể chuyện: “Ta đang cùng Bảo Âm trò chuyện, bỗng mẫu thân đến, bà ôm hai ta, rơi lệ, ta hỏi duyên cớ, bà không nói. Lúc này, một thân binh của phụ vương vào, bẩm: ‘Vương phi, đã đến lúc rồi’. Mẫu thân lau nước mắt, bà dẫn hai ta đi ra cổng. Phụ vương đang chờ bên ngoài, chỉ có một đêm mà đầu tóc ông bạc phơ, mặt ông tái xanh, mắt sâu hoắm xuống. Trong viện đông nghìn nghịt những người là người, có phi tần, có đại thần, và mấy huynh đệ tỷ muội khác, mọi người tề tựu vào một chỗ, không ai nói năng gì. Thân binh đưa bọn ta vượt lên trước xe ngựa, ra khỏi vương phủ, đi Côn Minh. Trên đường, tất cả đều không nói chuyện, ngoài tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lăn, chỉ nghe tiếng nữ nhân khóc nho nhỏ.
“Ta ra sức vỗ về Bảo Âm, không bao lâu, cô ta đã chìm vào giấc ngủ. Ta nghĩ thầm, Đạt Lí Ma đã bại trận, quân tinh nhuệ của phụ vương đều bị dẹp tan tành, không còn quân lính nào khác, kế sách hiện thời chỉ có hai đường, hoặc là chạy tuốt xuống vùng Đại Lí, hai là lưu vong gửi thân tại An Nam, Chiêm Thành. Đại Lí ít quân, thiếu lương, nếu quân Minh tìm đến, thể nào họ cũng kéo cờ trắng đầu hàng, đem bọn mình giao nạp ngay cho Mộc Anh, Lam Ngọc. Về phần An Nam, vốn là đối đầu với Đại Nguyên mình, họ vờ thần phục, bụng dạ lại khác, lọt vào trong tay họ cũng là dữ nhiều lành ít, còn Chiêm Thành, nước nhỏ, không chịu nổi một kích, căn bản không phải chỗ có thể ở lâu dài. Cho nên ta càng nghĩ, càng thấy đâu cũng là tử lộ, chẳng trách người xưa có câu: ‘Tổ chim đã bị lật nhào, trứng chim bên dưới liệu có còn nguyên vẹn hay không’, Đại Nguyên tàn rồi, lũ di dân bọn ta, chắc đành để cho họ đem chôn cất giùm.”
Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: “Đại hòa thượng, hồi đó, lão mấy tuổi?”
Xung đại sư đáp: “Mười tuổi.”
“Chỉ khéo gạt người.”, Lạc Chi Dương cười cười, “Đứa nhỏ mười tuổi làm sao đã có được mấy suy nghĩ quá lạ, quá ngạc nhiên, lắm cổ quái trong đầu?”
Xung đại sư cười, không phản bác, Trịnh Hoà lại rất bất bình, y nói: “Vương tử Tiết Thiện rất thông tuệ, tuy còn nhỏ, đã là thần đồng…”
Xung đại sư khoa tay, nói: “Tam Bảo, điều đó chả ăn thua gì tới câu chuyện, ngươi cãi vã làm chi?”
“Dạ!”, Trịnh Hoà cung kính đáp, “Tiểu nhân thẳng tính, không chịu được ai nói điều không hay về vương tử.”
Xung đại sư lườm hắn một cái, lão gật đầu nói: “Được lắm, Tam Bảo, ngươi tốt lắm.”
Trịnh Hoà hỏi: “Nhưng rồi sự tình về sau diễn tiến ra sao?”
Xung đại sư trầm mặc một chút rồi nói: “Xe ngựa đi một hồi, bỗng ngừng lại, ta xuống xe, thấy đã đến bờ hồ Điền Trì. Lúc đó, mặt trời đã lặn, nước hồ đỏ như máu, ven hồ một khoảnh cỏ héo úa, nhìn mà phát rầu. Phụ vương đứng ven hồ, ngơ ngẩn trông ra hồ, bỗng ông khua roi ngựa đánh vút một cái, quay đầu lại nhìn nhìn vào bọn ta, nói: ‘Hết rồi, tất cả là xong hết rồi.’, ông vừa dứt lời, tiếng khóc rộ lên vang trời, Bảo Âm tuy nhiên không khóc, cô níu chặt vào vạt áo ta, dựa thân mình run rẩy vào ta.
“Phụ vương lại nói: ‘Quân Minh mà đuổi đến, nam nhân đều phải chết, nữ nhân đều bị ô nhục. Hồi đó. quân Tống đại bại ở Nhai sơn, mười vạn quân dân đều đã lao mình suống biển mà chết, người Tống xưa nay ươn hèn, vậy mà còn dám tự trầm, bọn mình thân là con cháu gia tộc hoàng kim, chẳng lẽ không bằng được người Tống sao?’ Ông nói thật dễ hiểu, đang cổ vũ mọi người thà chết không chịu sống nhục, hãy tự trầm mà tuẫn quốc. Nhưng mà con kiến còn ham sống, lũ phi tần, vương tôn trước giờ sống cao sang, chưa từng nếm hoạn nạn, gian nan, trong lúc đó, chỉ hè nhau khóc lóc rả rích, chẳg một ai tiến ra trầm mình.
“Phụ vương chờ một hồi, ông cuối cùng vung tay lên, vệ binh bèn trương cung đáp tên, bao vây tứ phía, chỉ chừa lối ra hồ. Phụ vương nói: ‘Bây giờ, ta điểm danh, gọi tên ai, người dó tự trầm mình xuống nước, nếu không, đừng trách bổn vương vô tình.’
Ông dứt lời, đưa mắt rảo một vòng, ai nấy ngơ ngác đứng yên, không kẻ nào nhúc nhích một bước. Phụ vương thở ra một hơi, ông mở miệng gọi tên người. Thứ nhất gọi Cao phu nhân, Tam Bảo, ngươi còn nhớ rõ bà ấy không?”
“Còn nhớ rõ.”, Trịnh Hoà cung kính đáp “Bà người da trắng, tính tình ương bướng, mồm miệng sắc sảo, do đó, bà không mấy được Vương gia ưa thích, có điều, bà cùng Vương phi giao tình không tệ.”
Xung đại sư nói: “Cao phu nhân tính tình cứng cỏi, không hoà thuận lắm với nhiều người trong vương phủ, mẫu thân cư xử người ngoài ôn nhu bình dị, thật ra cũng chẳng có hiềm khích gì với bà ta. Phụ vương điểm danh buộc bà tự trầm, Cao phu nhân biết không thể tránh đâu cho khỏi, vì thế bà hả họng chửi rủa, từ phụ vương, phi tần, cho tới bọn tì nữ trong phủ, ngay cả các bậc vương hầu Đại Nguyên cũng bị bà rủa xả. Phụ vương quá tức giận, ra lệnh vệ binh đánh bà một bạt tai văng mấy cái răng ra ngoài, Cao phu nhân đầy miệng là máu, bà giãy giụa tránh thoát vệ binh, ôm lấy chân mẫu thân, gào lên: ‘Vương phi nương nương, muội biết nương nương đối xử muội rất tốt, rất tốt …”
Đến nông nỗi này, mẫu thân cũng vô kế khả thi, đành trơ mắt nhìn vệ binh lôi bà ta đi, buộc đá vào người rồi ném chết tươi xuống hồ.”
— Hết chương 33 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện