[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 32 : Hư Dữ Ủy Di

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:44 29-04-2018

Dịch: levan (Hư Dữ Ủy Di = Giả vờ thuận theo) Xung đại sư dòm dòm hắn một hồi, rồi lão chí ngón tay vào đầu mũi hắn, cười nói: “Cái nửa còn lại kia, chính là túc hạ nhà ngươi.” Lạc Chi Dương ú ớ vì kinh hãi: “Đại hòa thượng, lão bỡn cợt tui chăng?” Xung đại sư cười, nói: “Bần tăng suốt đời hành sự, bao giờ cũng sắp đặt mưu kế rồi mới vào việc, rất hiếm bị thua, bị bại. Thế nhưng, trên Ngao Đầu ki, tại đảo Vô Song, bị thua hai lần vào tay nhà ngươi, hầu như suýt bị vây hãm mà chết trên hoang đảo, không có đường trở về Trung Nguyên. Ngươi nói thử xem, ta còn dám coi thường ngươi chăng? Chẳng qua ngươi tuổi còn quá nhỏ, lông cánh chưa ra đủ, cho nên chỉ tính có một nửa.” Lạc Chi Dương nghe lão nói, hắn sướng phổng lỗ mũi, bèn vỗ tay, vui vẻ nói: “Đại hòa thượng, cám ơn lão có lời khích lệ, khiến tui thiệt là hổ thẹn, hổ thẹn…” Miệng thì nói khiêm tốn, nét mặt lại chẳng có chút gì là ngượng ngùng thẹn thùng.. Xung đại sư cười nói: “Ngươi chả việc gì phải hổ thẹn, kiến thức bần tăng không tệ, trong số thiếu niên cùng trang lứa, ta chưa từng thấy kỳ tài nào như của túc hạ. Ngươi vốn là đại bàng trên trời cao, chẳng nên sống chui rúc rui nhà mãi, theo bần tăng thấy, thôi đừng mai danh ẩn tính nữa, hãy làm một cái gì to tát thật oanh liệt một phen” Lạc Chi Dương càng nghe càng thấy lạ, hắn nghi ngờ, hỏi: “Đại hòa thượng, lão tự dưng đưa đẩy, rốt cuộc với ý tứ gì?” “Còn chưa hiểu sao?”, Xung đại sư nở một nụ cười quái dị, “Thay vì ngươi và ta cứ đấu đá nhau mãi, tại sao mình không cùng nhau bắt tay hành sự?” Lạc Chi Dương xoay chuyển vài ý niệm trong đầu, hắn buột miệng la lên: “Ồ … lão muốn tui phản bội Thái tôn, đầu nhập Tấn vương?” “Tấn vương thì làm quái gì?”, Xung đại sư gằn giọng, “Nếu ngươi và ta dồng tâm hiệp lực, thiên hạ của Đại Minh sẽ là vật trong túi.” Con tim Lạc Chi Dương đập thình thịch loạn nhịp, hắn trừng mắt nhìn hòa thượng, một lúc lâu sau, hắn lắc đầu nói: “Lão điên rồi, tui là không làm chó săn cho người Mông Cổ.” Xung đại sư cười nói: “Túc hạ là người thông thoáng, chớ nên quá câu nệ. Người Hán chưa hẳn đều là thánh hiền, người Hồ vị tất toàn giống cầm thú, chỉ cần đó là người, thì có thể chuyển hoá. Thất bại của Đại Nguyên do phân biệt người Hoa với người rợ di, nếu phục hưng cơ đồ, sẽ ăn năn mà sửa đổi, tỷ như vua Thái tôn nhà Đại Đường, nhờ coi Hoa Di như một nhà, đã an định tứ hải, hiếu hoà cùng lân bang, cai trị tốt, khiến thiên hạ thái bình.” “Lão nói nghe thiệt hay.”, Lạc Chi Dương khẽ cười nhạt, “Một chữ tui cũng không tin.” “Không tin cũng chả sao”, Xung đại sư giọng lơ là, nói chậm rãi, “Chẳng qua, nếu ngươi bại lộ thân phận, chả hiểu Thái tôn rồi sẽ nghĩ gì?” “Doạ tui chăng?”, Lạc Chi Dương cười gằn, “Thân phận lão cũng không trong sạch.” “Ngươi và ta không giống nhau!”, Xung đại sư mỉm cười, “Ta phải đi thì rũ áo mà đi, quyết không chần chờ, ngươi lòng nhiều vướng mắc, chưa chắc đã dứt bỏ được vị cô nương kia.” “Cô nương nào?”, Lạc Chi Dương miệng phủ nhận, trong lòng lại nóng hực, nhiệt huyết xông lên tận trên mặt, Xung đại sư chăm chú dòm hắn một lúc lâu, lão đột nhiên cười ầm. Lạc Chi Dương da mặt phát ngứa, hình ảnh kiều diễm Chu Vi hiện trong óc, hắn nhất thời tâm tư rối beng. Ngoài song cửa, nước sông êm êm, lặng lờ, phản chiếu như gương đèn đóm từ những hoa thuyền, tạo một quầng sáng huyền ảo mê ly, hoà cùng tiếng hát ca từ xa vọng về, gây rung động lòng người, khơi dậy suy tư, Lạc Chi Dương nhớ tới hình ảnh mười ngón tay Chu Vi dạo dao cầm, miệng cô ngâm khúc “Hạnh Hoa Thiên Ảnh”, hắn chợt xốn xang hoảng hốt, rồi đột nhiên hắn nổi giận: “Thiên hạ này thuộc về ai, với mình thì mắc mớ gì? Mình chỉ cần xum họp cùng tiểu công chúa, cóc sợ gì hết, cóc cần gì hết. Từ lúc về trở lại kinh thành, gặp người mình nói tiếng người, gặp ma quỷ thì nói chuyện ma quỷ, Đại hòa thượng chả phải thứ lương thiện, mình nói chơi vài câu ma quỷ cợt đùa lão cũng hay.” Hắn trấn định tâm thần, vụt cả cười, nói: “Đại hòa thượng, Chu Nguyên Chương chả phải cha ta, hoà thượng đối với ta cũng chẳng có thù hận bất cộng đái thiên. Ai làm hoàng đế đều như nhau, vì vậy, tui trợ lực cùng lão cũng không có vấn đề gì.” Xung đại sư chẳng thể ngờ hắn bỗng dưng dễ chơi vậy, lão vô cùng thống khoái, kinh ngạc nói to: “Lạc lão đệ, ngươi quả nhiên thức thời, hảo, hai ta kích chưởng lập thệ.” Lạc Chi Dương cười đáp: “Hay lắm” Hai người vỗ tay rồi cùng cất tiếng cười ha hả. Trong lúc hai người cười rộ, con thuyền chuyển hướng, rẽ chầm chậm vào bờ. Lạc Chi Dương hỏi: “Cập bờ à?” “Không!.”, Xung đại sư nói, “Ta có hẹn gặp một người quen cũ.” Đúng lúc ấy, thuyền vào bến. Qua song cửa, Lạc Chi Dương thấy trên bờ một bóng đen đang đứng đấy, y sau một chút do dự, đã nhẹ nhàng đáp thuyền, rồi vén rèm bước vô. Lạc Chi Dương quan sát người tới, thấy y chưa đến ba mươi, mặt trắng, không râu, hốc mắt sâu, mũi cao, áo xanh, mũ nhỏ, tuy hình dạng bình thường, thấy y khí vũ hiên ngang, bặm trợn. Người áo xanh rảo mắt nhìn quanh khoang thuyền, y hơi sửng sốt một chút, rồi buột miệng kêu lên: “Đạo Linh tiên trưởng!” Lạc Chi Dương hoảng hồn, hắn trừng mắt dòm đối phương, nói không nên lời Người đó hiểu tâm tư của hắn, y vội giải thích: “Tối hôm qua, tại phủ phò mã, tiểu nhân có trông thấy tiên trưởng.” Lạc Chi Dương vắt óc, nghĩ không ra, hắn ngần ngừ: “Ngươi là…” Người kia cười nói: “Tiểu nhân Trịnh Hoà, làm việc tại phủ Yến vương, tối hôm qua hầu hạ thiên tuế, may mắn được thấy phong thái tiên trưởng.” Lạc Chi Dương nghe nói hắn làm việc trong phủ Yến vương, hắn nhất thời rùng mình kinh hãi, bèn đưa mắt nhìn, dò hỏi Xung đại sư, đại hòa thượng vẫn nâng chung trà lên uống, dường như với lão, mọi chuyện vô sự. Lạc Chi Dương có trực giác bị xập bẫy, hắn không hiểu lí lẽ bên trong, trong lòng có chút thắc thỏm, bèn quan sát kỹ hơn Trịnh Hoà, thấy y mặt trắng nhẵn nhụi, chả ra nam chả ra nữ, ý niệm thoáng qua trong đầu óc, hắn lạc giọng, la lên “Uả… ngươi là thái giám…” ” Tiên trưởng ánh mắt sắc bén!”, Trịnh Hoà đỏ mặt, y thấp giọng, “Tiểu nhân chính là thái giám trong phủ Yến vương.” Lạc Chi Dương trấn định, hỏi: “Trịnh công công, ngươi đến đây làm gì?” “Tiểu nhân có hẹn gặp một vị cố nhân.”, Trịnh Hoà nhìn quanh, vẻ mặt ngơ ngác, “Kỳ quá, chắc lên nhầm thuyền rồi… Xin lỗi … xin lỗi…”, y đang định đi ra, chợt nghe Xung đại sư cười lớn: “Tam Bảo, đã đến đây rồi, sao không ngồi xuống.” Trịnh Hoà nghe mà giật mình, mặt đầy nét cổ quái, y trợn mắt vào Xung đại sư, thân mình đột nhiên run lẩy bẩy, y bỗng nhiên quỳ thụp xuống, lạc giọng kêu lên: “Vương tử Tiết Thiện, thực … thật sự là ngài à?” Xung đại sư lắc đầu cười nói: “Tiết Thiện đã chết, chỉ còn có bần tăng.” Trịnh Hoà vẻ mặt mờ mịt. Xung đại sư lại khoa tay: “Tam Bảo, đứng lên đi, ta đã là người xuất gia, dừng dùng lễ thói người đời.” Trịnh Hoà rón rén ngồi dậy, y nhìn nhìn Lạc Chi Dương, ánh mắt không giấu nét mê hoặc, Xung đại sư cười, bảo y: “Đừng ngại, Đạo Linh tiên trưởng là người trong nhà.” Lạc Chi Dương nhìn kỹ hai người, không khỏi kinh ngạc, thái giám của Yến vương lại là chỗ quen biết của Xung đại sư, hoà thượng này chỗ nào cũng gài tai mắt được, khiến người ta lạ lẫm đến không thể tưởng. “Vương tử Tiết Thiện!”, Trịnh Hoà giọng run run, “Ta…… Tiểu nhân cứ nghĩ ngài đã không còn trên đời.” “Không sai.”, Xung đại sư mỉm cười, “Bần tăng coi như đã từng chết mất một lần.” Trịnh Hoà ngơ ngác nhìn hòa thượng, thì thầm nói: “Vương tử Tiết Thiện, thật sự là ngài sao? Tiểu nhân … tiểu nhân đang nằm mơ hả?” Xung đại sư chắp tay, nói: “Chẳng là mộng, mộng chả phải, là thực hay huyễn, vạn pháp là không, thiên địa vốn là không, ngươi và ta … tại đây … đều là khách trong mộng cả thôi.” Trịnh Hoà ngẩn người một lúc lâu, y thấp giọng hỏi: “Vương tử Tiết Thiện, ngài còn nhớ rõ cái ngày đó không?” Xung đại sư hỏi: “Là ngày nào?” “Ngài và tiểu nhân phân ly ngày đó.”, Trịnh Hoà gượng cười một chút, “Vào sáng sớm, Đạt Lí Ma nghênh chiến Mộc Anh cùng Lam Ngọc, bại trận như bị cuốn trong nước lũ, quân số chết mất mười vạn, gia phụ cũng chết trong trận. Vương tử ngài thương hại tiểu nhân, bảo tiểu nhân về nhà gặp lại mẫu thân, tiểu nhân đi về mất một ngày một đêm, lúc trở lại phủ, thì toàn thể phủ đệ trống trơn, tất cả mọi người đều đã bỏ chạy cả rồi, không còn thấy ngài đâu hết…” — hết chương 32 —
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang