[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 3 : Đông Đảo Tam Tôn

Người đăng: Magic_Q

Dịch giả: livan Nguồn: https://linhphikinh.wordpress.com Lạc Chi Dương trở lại phòng, trong lòng chất chứa buồn phiền, dáng điệu Chu Vi trước lúc chia tay còn lắng đọng trong tâm trí. Về tình yêu nam nữ, hắn còn mù mờ, nhưng đôi mắt ngấn lệ ấy hệt một cái ký hiệu bằng sắt nung nóng đỏ, đã đốt một dấu vết thật sâu vào đầu óc hắn.Khi liên tưởng đến việc một khi xuất cung, sẽ chẳng còn gặp lại Chu Vi nữa, hắn bỗng thấy đang bị mất mát lớn, hắn lặng yên ngồi ghé vào cạnh giường cho đến tận gà gáy sáng. Qua hôm sau, hắn không thấy Chu Vi cho gọi, cô cứ ở riết trong tẩm điện, dáng chừng không bước chân ra khỏi cửa, ngẫu nhiên tiếng đàn vọng tới, âm điệu thê lương ray rứt. Lạc Chi Dương lắng nghe, hắn cảm giác tiếng đàn khi mong manh, lúc gắn bó, giống như nó muốn ôm lấy hắn, nó muốn trói chặt hắn. Định thổi sáo hoà theo, nhưng sờ đến thì mới nhớ ra rằng ống trúc đã nứt toác, sáo không còn dùng được nữa. Nỗi u sầu ngập tràn cõi lòng, không biết làm sao giảm phiền muộn, hắn hận không có cách chi phá cửa mà vào, để nói cho Chu Vi hay rằng, thạch ngư cũng mặc, sống chết cũng kệ, hắn đều vứt bỏ hết ra ngoài, chỉ cần nàng nói một câu, hắn sẽ cứ ở lại trong cung, để ngày ngày được làm bạn cùng nàng, được cùng gẩy đàn, thổi sáo, cho đến hết cuộc đời này. Nghĩ đến đấy, lại cảm giác tâm khẩu đau đau. Lạc Chi Dương chợt nhớ tới lời Lãnh Huyền đã nói, Thần Châm sắp phát tác đến nơi, tánh mạng mình không bền lâu, không kể đến bất hạnh nào khác, con số ngày sống sót của hắn chưa biết còn được bao nhiêu. Hắn lểnh mểnh nằm dài trên giường, nghĩ nhớ về những diễn biến mấy ngày gần đây, tưởng chừng như đang mơ mơ màng màng trong một giấc mộng dài... Sau bữa cơm trưa, Chu Vi bỗng nhiên triệu kiến. Tinh thần Lạc Chi Dương phấn chấn, hắn đi nhanh vô tẩm điện. Chân chưa bước qua khỏi cửa, mũi hắn đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, nhìn từ xa, qua một màn khói mỏng, hắn thấy tiểu công chúa chắp hai tay, quỳ gối trước một bàn hương án, bên trên có đặt một pho tượng Quan Âm bằng bạch ngọc, khuôn mặt tượng tròn trịa đầy đặn, y trang phơi phới. Đôi mắt khép hờ, mặt Chu Vi ẩn ước nét rạng rỡ của pho tượng bạch ngọc. Lạc Chi Dương nhìn cô gái, cơ hồ quên cả hô hấp, đến lúc hắn sực tỉnh lại, các cung nữ đều đã lặng lẽ lui ra ngoài. Chu Vi thở ra một hơi, cô đứng lên, ngoái trông lại. Sau một đêm không gặp, gương mặt cô tiều tụy khá nhiều, hai đồng tử ảm đạm mờ mịt, có dăm nét mê hoặc. Nhịp tim Lạc Chi Dương đập thật nhanh, ruột gan hắn nóng như có lửa đốt, trong đầu định bước tới hai bước, nhưng dường như bị ảnh hưởng từ mùi khói hương, toàn thân hắn mềm nhũn hẳn xuống, không sao xốc lên nổi một tia khí lực. Hai người nhìn nhau một khoảnh khắc, Chu Vi trỏ ngón tay vào một tấm bồ đoàn đặt cạnh hương án, bảo: "Ngồi xuống đây đi!" Lạc Chi Dương ậm ừ hai tiếng, gắng gượng ngồi xuống. Hắn đưa mắt nhìn trộm cô gái, Chu Vi nét mặt lạnh lùng, bình thản, hắn căn bản nhìn không ra cô đang nghĩ.gì trong đầu. Tiểu công chúa cũng ngồi xuống gần cây đàn 'Nhất Bộc Liên Châu', ngón tay cô đặt trên mấy dây đàn, ánh mắt lại ngẩn ngơ dõi lên trần nhà. Lạc Chi Dương ho khan hai tiếng, thấp giọng nói: "Công chúa, ta, ta......" Không biết tại sao, những ý tưởng sắp xếp sẵn trong đầu định nói, vào thời khắc này, một chữ cũng không ra được đến lưỡi. "Cây sáo của ngươi đâu?" Chu Vi bỗng hỏi hắn. Lạc Chi Dương chìa cây sáo ra, cô gái đón lấy, nhìn lướt qua, nhẹ giọng nói: "Đúng là bị hỏng rồi!" Nguyên là, Lạc Chi Dương hôm qua thổi hai tiếng, Chu Vi bắt giọng sáo, vừa nghe đã biết cây sáo bị hư hại. Cô vuốt nhẹ ống trúc, lặng im hồi lâu, rồi nhấc từ bên cạnh lên một cái hộp bằng gỗ tử đàn khá dài, cô nhẹ nhàng đưa đến trước Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương nhận cái hộp, chưa hiểu ý tứ gì, chỉ nghe Chu Vi bảo: "Ngươi mở ra mà xem!" Lạc Chi Dương mở nắp hộp, thấy trên nền gấm vàng có một cây sáo dài bằng ngọc bích, Sáo bình thường có chiều dài không quá một thước tám tấc, cây sáo này lại khoảng hai thước có thừa, được tạc ra từ một khối ngọc bích, chạm khắc tinh xảo, mặt trong, mặt ngoài loang loáng sáng, thân sáo mượt mà lấp lánh tựa thuỷ tinh, mường tượng làn nước hồ thu. Cuối thân sáo có chạm hai chữ cổ triện kiểu mây nổi, chữ dát vàng, nét chữ sắc sảo, ngoài ra, còn thấy một hàng chữ tiểu triện, Lạc Chi Dương không nhận được mặt chữ, hắn bất giác hơi hơi nhíu mày. "Hai chữ lớn đó đọc là 'Không Bích’, còn hàng tiểu tự chính là ‘Thạch quý luân đắc chi vu thương ngô tiên phủ."’ (Do Thạch Quý Luân mua được tại phủ đệ của Thương Ngô Tiên). Giọng Chu Vi thật êm êm,"Vào thời nhà Tấn, cây sáo ngọc bích này vốn là Thạch Sùng tặng cho người thiếp yêu tên Lục Châu. Lục Châu dung nhan xinh đẹp, ngón thổi sáo đạt mức tuyệt vời xuất thần, nàng được Thạch Sùng vô cùng yêu quý. Về sau, quan Xa Kỵ tướng quân Tôn Tú đến chơi nơi Thạch phủ, vừa gặp mặt, hắn đã mê mệt phải lòng Lục Châu, ra về, hắn cho sứ giả đến đòi Thạch Sùng đem Lục Châu đưa cho hắn." Lạc Chi Dương nghe được rất buồn, nghĩ bụng: "Bọn quyền quý nhà chúng nó, tại sao lại đem thê thiếp chuyển qua, chuyển lại cho nhau vậy? Hừ, đúng chỗ nào đâu?" Chu Vi vẫn chưa nhận ra vẻ mặt hắn, cô nói tiếp: "Thạch Sùng nghe sứ giả đòi, bèn gọi tất cả những mỹ nhân trong phủ đến trước sứ giả, nói: ‘Đây là những giai nhân trong nhà ta, xin sứ quân chọn lấy một nàng!’" Sứ giả của Tôn Tú nói: ‘Ta vâng lệnh đến đòi Lục Châu, vậy người nào trong đám nữ tử đó là Lục Châu?’ Chẳng dè Thạch Sùng nghe thế, y nổi giận, lớn tiếng quát: ‘Lục Châu là tỳ nữ yêu quý của ta, không thể đưa cho ai khác!’ Thời ấy, Tôn Tú rất được lòng Triệu vương Tư Mã Luân, quyền lực khuynh loát cả triều đình, nghe sứ giả về nói lại, hắn vô cùng tức giận, bèn dèm pha với Tư Mã Luân là Thạch Sùng mưu phản, phải tru diệt ngay. Tư Mã Luân liền phái giáp binh đến vây chặt phủ đệ của Thạch Sùng. Đang lúc Thạch Sùng đãi yến tiệc cùng khách khứa trên lầu, nhìn thấy Tôn Tú dẫn quân lính phá cửa xông vào, y hiểu ngay chuyện gì đã xảy đến. Y buồn bã nhìn Lục Châu, thở dài, giọng ai oán: ‘Lục Châu hỡi Lục Châu, hôm nay, ta nhà tan cửa nát, toàn gia diệt vong, tất cả đều vì nàng!’ Lục Châu nghe thế, trong lòng hết sức đau đớn, nàng rơi lệ, nói:‘ Lục Châu bất tài, tình nguyện chết ngay trước mặt đại nhân!’ Thạch Sùng không kịp ngăn cản, nàng cầm cây sáo Không Bích này, gieo mình nhảy từ lầu cao mấy trượng xuống, chết ngay trước mặt Tôn Tú." Lạc Chi Dương nghe được, trong lòng kinh hãi, theo bản năng, hắn nhấc cây sáo lên, nhưng sáo ngọc toát cảm giác lạnh lẽo trong tay , có hơi trơn tuột, trong màu xanh băng giá của ngọc bích, mường tượng có vệt sáng quỷ dị chuyển động, tưởng chừng linh hồn nàng Lục Châu còn chưa tuyệt, còn đang ẩn mình trong thân sáo ngọc, Lạc Chi Dương nhịn không được hỏi: "Rồi sau đó ra sao?" Chu Vi gượng cười: "Sau đó, Thạch Sùng bị kết tội diệt tộc, già trẻ lớn bé cả nhà đều gặp nạn. Phải nói thêm, tên Thạch Sùng này quá giàu sang nên coi rẻ mạng người, cơ thiếp trong nhà mà trái ý hắn đều chẳng thoát khỏi hình phạt thảm khốc (theo 'Thế thuyết tân ngữ'). Vào thời điểm hắn còn cực thịnh, mỗi khi mở yến tiệc khoản đãi khách khứa, hắn thường bắt nô tỳ xinh đẹp trong nhà ra chuốc rượu mời khách, cô nào mà không mời được khách cạn chén, hắn cho đem chặt tay, thành thử, tân khách dù chẳng còn kham nổi, vẫn cứ phải bấm bụng mà uống cho cạn. Có một hôm, đại tướng quân Vương Đôn dự tiệc, tên này lòng gang dạ sắt, nhất quyết không chịu uống, muốn xem thử xem Thạch Sùng sẽ hành xử ra sao. Vụ này, Thạch Sùng đã một hơi giết chết ba mỹ nhân. Ôi, chỉ có một gã đại ác Thạch Sùng vào lúc đại nạn lâm đầu, mới có xảy ra việc một cô tỳ nữ thổi sáo xuất sắc phải táng mạng, nếu nói là để minh chứng tình cảm của gã dành cho nàng, thật sự không sao nhìn cho ra!" Trong lòng cảm khái, Lạc Chi Dương đặt "Không Bích" xuống, đưa mắt trông sang, hắn thấy công chúa cũng đang dõi vào hắn, hắn cùng Chu Vi bốn mắt nhìn nhau. Đồng tử cô gái đen thăm thẳm, ánh mắt thê lương, lệ quang như ẩn như hiện, xem giống như một màn sương khói đang che kín quanh mặt ao sâu. Trong một khoảnh khắc, đầu óc Lạc Chi Dương bỗng trống rỗng, cho đến lúc hắn bừng tỉnh lại, Chu Vi đã rúc sâu vào trong lồng ngực hắn. Cô gái cuộn tròn thân mình, mềm mại tựa một con mèo nho nhỏ, cô đang hướng khuôn mặt da dẻ mịn màng như mặt trẻ thơ về hắn, ánh mắt long lanh lay động, cô vuốt ve ngón tay mềm mại như tơ lụa từ mang tai hắn đến đến khóe miệng hắn, tưởng chừng như cô đang cố dùng tay, dùng mắt khắc hoạ dung mạo hắn thật sâu vào đáy lòng. Lạc Chi Dương ôm cô thật chặt, hắn cơ hồ đem tất cả sức lực dồn xuống đôi tay, cấm thành, cung điện, sinh tử, đế quyền ... tất cả những gì là ngoại vật đều biến mất sạch, trong thời điểm đó, không gian đó, chỉ còn lại duy nhất hai người bọn họ. Lạc Chi Dương mê man trong một thứ xúc cảm kỳ diệu, đầu tiên là vui sướng, rồi thì là say đắm, sau cùng, từ sâu trong tim chợt dâng lên một nỗi niềm bi thương không thể diễn tả bằng lời. Hắn cảm giác nữ tử cuộn mình trong lồng ngực hắn đang lặng lẽ rơi lệ, nước mắt chảy dài từ mấy sợi tóc mai của cô xuống dọc theo mé sau tay hắn, đang rơi rơi vào tận vùng sâu thẳm nơi đáy lòng hắn. Cứ ngồi như vậy không biết được bao lâu, chợt nghe tiếng 'tốc tốc', họ giật mình, đồng loạt tách rời nhau, dò theo chỗ tiếng động nhìn ra, hai người thấy trên giấy dán song cửa hiện ra một bóng người, rồi nghe tiếng Lãnh Huyền khẽ nói: "Công chúa điện hạ, đã đến giờ rồi!" Chu Vi thần sắc buồn bã, cô thấp giọng: "Lãnh công công, mời vào!" Lời vừa dứt, trong phòng nổi một trận gió nhẹ, Lãnh Huyền áo trắng rờn rợn, hệt như đi từ chân không mà ra, đã xuất hiện trước hai người. Lạc Chi Dương cảm giác con tim hồi hộp loạn nhịp, hắn có ý nghĩ, đây không phải một con người, mà là một âm hồn ma quái! Lãnh Huyền phất trần trong tay, cúi đầu nói: "Công chúa điện hạ, tất cả đều đã chuẩn bị chu đáo, chờ thi thố thuật giả tử!" Chu Vi ngần ngừ, rồi hỏi: "Lãnh công công, việc này thực sự không có nguy hiểm?" Lãnh Huyền cười: "Công chúa yên tâm, nô tài đem tánh mạng bảo đảm!" Chu Vi gật gật đầu, hướng ánh mắt về Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương đứng dậy, đến trước Lãnh Huyền. Lãnh Huyền chăm chú nhìn hắn một chút, rồi lão gật gật đầu, hai ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải chĩa ra, lão khoát nhẹ vào không trung một phát, đem cái bồ đoàn linh hoạt bốc lên cao, nó tiếp tục di chuyển và rơi xuống trước mặt Lạc Chi Dương. Nhìn thần kỹ đó, Lạc Chi Dương trong lòng mơ mơ màng màng, cứ tưởng đang trong mộng, trong tai bỗng nghe Lãnh Huyền nói: "Mời ngồi!" Lạc Chi Dương xếp bằng ngồi xuống, Lãnh Huyền cũng đến ngồi đâu mặt trước hắn, thần sắc trang nghiêm, hai mắt lão tập trung, khuôn mặt gầy gò loang loáng, sáng bóng. Lạc Chi Dương còn đang thấy là lạ, bỗng Lãnh Huyền đưa tay về phía hắn, ngón trỏ và ngón giữa cặp vào nhau, nhắm vào mé bên trái của hắn điểm nhẹ, tức thì Lạc Chi Dương cảm giác một luồng khí lạnh chui vào trong cơ thể, chân trái hắn từ đầu gối trở xuống lập tức mất cảm giác. Hắn phát hoảng, đưa tay sờ vào thì thấy thô ráp xù xì như sờ vào một tảng đá. Còn đang lạ lẫm, Lãnh Huyền lại điểm một ngón tay vô đàng sau đầu gối bên trái, hàn khí vừa vào, từ chỗ đầu gối ấy trở lên trên là không còn tri giác, Lạc Chi Dương khẽ rên, đang định né tránh thì như chớp giật, Lãnh Huyền đã điểm tiếp vào chỗ mắt cá chân phải, luồng khí lạnh nhập vào cũng lấy đi mất cảm giác bên bàn chân phải, Lạc Chi Dương nhấp nhổm dợm đứng lên, nghe phịch một tiếng, đã ngồi xuống trở lại, hắn trố hai mắt nhìn Lãnh Huyền, trong lòng tràn ngập sợ hãi, bất chợt bàn tay Chu Vi nhè nhẹ vỗ vào đầu vai hắn, cô thấp giọng nói: "Đừng sợ, đấy là lão đang phong toả kinh mạch!" "Kinh mạch?" Lạc Chi Dương không hiểu cái kỳ diệu gì bên trong đó, lại nghe Chu Vi giải thích: "Trước tiên, lão điểm ‘Tam âm giao’ của ngươi , kế đó là ‘Âm lăng tuyền’, là các trọng huyệt của ‘Túc Thái Âm tì kinh’, khi đóng trên mở dưới, kinh mạch phong toả xong, máu sẽ ngừng lưu thông, làm cho chân tự dưng không hoạt đông được nữa..." Trong lúc cô nói, Lãnh Huyền ra tay lúc thì mau, lúc thì chậm, chợt điểm bên trái, chợt điểm bên phải, liên tiếp điểm vào một số huyệt đạo của Lạc Chi Dương, mỗi chỗ bị điểm vào, hắn mất ngay cảm giác. Hàn khí từ ngón tay lão thái giám trở thành nồng đậm hơn, lão điểm dần xuống, sinh khí trong Lạc Chi Dương cũng dần dần giảm đi từng chút một. Chu Vi còn chưa dứt lời, phần cơ thể Lạc Chi Dương từ eo trở xuống trở thành giống như cây khô, như đá tảng, đã hoàn toàn mất tri giác. Đến đây, Lãnh Huyền đặt phất trần xuống, lão đứng dậy, từng bước đi vòng quanh Lạc Chi Dương, tốc độ mỗi lúc một tăng, lão vung vẩy hai tay, thò ngón tay nhanh như chớp, lần lượt điểm vào phần ngực, phần lưng, bên trái, bên phải mé sau hai cánh tay Lạc Chi Dương, làm gã này có cảm giác bị một liều thuốc mê nhập vào người, chợt một cỗ đại lực như sóng trào dâng đã đổ ập vào tâm khẩu, trong chớp mắt, từ bụng đến hai vai đều cùng mất tri giác. Lãnh Huyền ra tay càng lúc càng nhanh, thế như sấm sét chớp giật, thân pháp xoay chuyển như một con trốt, làm Chu Vi đứng quan sát một bên cũng thấy hoa mắt. Chợt nghe Lạc Chi Dương "hự" một tiếng, cùng lúc đầu ngón tay Lãnh Huyền điểm trúng ngay huyệt "Thiên đột" nơi cổ họng, tiếng kêu của Lạc Chi Dương bị ngắt đứt ngang, tựa như khi ta dùng tay thít chặt vào cổ một người đang nói. Chu Vi rất căng thẳng, "Thiên đột" là một yếu huyệt trên mình, cũng một tử huyệt trí mạng, cô nghĩ đến đấy, chân kìm không được, đã nhào tới phía trước. Cô còn chưa vào gần, bỗng cảm giác bị trúng một luồng hàn khí nơi huyệt "Đan điền", làm khí huyết Chu Vi ngưng trụ, toàn thân cô lập tức bất động. Trực giác bảo cô có điều gì không ổn, trong đầu bỗng nảy sinh ý tưởng: "Hỏng rồi, Lãnh công công muốn hại chết Lạc Chi Dương!" Cô lập tức thấy không phải vậy, Lãnh Huyền nếu muốn giết người, lão đâu cần phải tốn chi cho nhiều công sức làm những động tác tương tự, cô trơ mắt nhìn, thực sự khó hiểu. Đang trong cơn lo lắng, cô thấy Lãnh Huyền bỗng chậm lại, thân mình tựa nước chảy, mây trôi, di chuyển vòng quanh Lạc Chi Dương, khi đi được hai vòng, lão vung ngón tay điểm vào những yếu huyệt trên đầu Lạc Chi Dương. Lão ra tay thật chậm, Chu Vi thấy rõ ràng, những huyệt lão điểm cùng thuộc về mạch "Thủ thiếu dương tam tiêu", đầu người ta vốn là nơi trọng địa của Lục Dương, nếu muốn phong bế sinh cơ mà không làm hư hại não bộ, quả không dễ chút nào, cho nên Lãnh Huyền hai mắt mở to, ánh mắt như đang phóng điện, cơ bắp trên mặt rung rung, rõ ràng lão đang cố gắng tối đa. Điểm xong kinh mạch "Tam tiêu", lại điểm đến mạch "Túc thiếu dương đảm kinh", đó là kinh mạch bên trong có các huyệt "Thiên hướng", "Não không", "Dương bạch", toàn là những huyệt mà lỡ mạnh tay điểm trúng, sẽ gây chết người tức thì, do đó, Lãnh Huyền xuất thủ chậm lại, gót chân rê rê kiểu như đang rẽ bùn lội nước, ngón tay hết sức thận trọng, trên mặt hiện ra một thoáng màu xanh, quần áo trên người lão thâm thấp rịn mồ hôi. Từ khi Chu Vi biết lão đến giờ, cô thấy lão thái giám này luôn luôn hành sự như thần xuât quỷ một, đối địch lúc nào cũng ung dung, cô chưa từng mục kích lão lộ vẻ khẩn trương như bây giờ. Nghĩ đến đấy, mối nghi ngờ trong cô thuyên giảm, cô gắng giương to đôi mắt, chăm chú theo dõi tứng cử chỉ của Lãnh Huyền.. Không bao lâu, Lãnh Huyền đã điểm hết những huyệt thuộc mạch "Đảm kinh", lão dời gót đến trước Lạc Chi Dương, phong tỏa "Nhâm mạch". Lão xuất thủ cực nhanh, khi dứt điểm các huyệt của mạch này xong, lão thoắt một cái đã ở ngay sau Lạc Chi Dương, phong bế các huyệt của "Đốc mạch". Lạc Chi Dương ngồi ngay đơ ra đấy, hơn nửa thân mình đã mất tri giác, bên tai lặng yên không một tiếng động, mũi không ngửi thấy mùi gì, mồm miệng cũng không biết đã lạc mất nơi nao, chỉ mỗi hai mắt là còn có thể nhận biết sự vật, dù hình dạng khá mơ hồ, hắn có cảm giác như muốn cụp mi mắt xuống mà ngủ. Hắn cố giương mí mắt, trong một sát na, hắn thấy một bóng trắng chớp nhoáng di động, rồi hiện ra gương mặt già nua của Lãnh Huyền. Hai hàng lông mày của lão thái giám vắt ngang, lão bặm môi, từ từ nâng cao tay phải, ngón cái như một lưỡi kiếm, nhắm đúng mi tâm hắn mà điểm vào. Nghe sột một cái, một cỗ lãnh khí liền thọc thẳng vô trán, óc Lạc Chi Dương ong óng lên một tiếng, kế đó, hai mắt vụt tối xầm, hắn chẳng còn biết ất giáp gì nữa. Một rung động nhỏ bỗng từ dưới truyền lên, Lạc Chi Dương đang trong đêm dài mờ mịt hư vô, hắn sực tỉnh lại, chung quanh hắn là một màu tối đen, sặc mùi thum thủm của bùn đất. Hắn cựa quậy một chút, cảm giác không làm chủ được tay chân, bên tai hắn là một chuỗi tiếng sè sè từ phía trên truyền xuống, một lát sau, thanh âm dần dần tắt, tất cả lại rơi vào tĩnh lặng. Lạc Chi Dương cảm giác con tim bắt đầu máy động, một làn hơi ấm từ đấy bỗng lan toả mạnh mẽ ra khắp tứ chi, cùng với hơi ấm, tay chân hắn có tri giác trở lại, nhưng một cơn ngứa ngáy từ tận trong xương tuỷ vut lan truyền mạnh mẽ khắp cơ thể, làm hắn khó chịu không thể tưởng. Một lúc lâu sau, ngứa ngáy giảm dần, thay vào đó là sự khó thở như bị bóng đè, lồng ngực tựa hồ đang bị một tảng đá ngàn cân nén xuống, áp lực càng lúc càng lớn, cái ngột ngạt khó chịu nầy thực sự là không sao tả xiết. Hắn khẽ máy động tay chân, thấy đã có chút khí lực, bèn đưa tay sờ soạng hai bên sườn, nhận ra ván gỗ dài thật dầy, tiếp tục sờ lên trên, cũng là ván gỗ hơi uốn cong cong, bề mặt trơn láng nhẵn nhụi, ý hẳn có phủ một lớp sơn. Từ thần chí mơ hồi lúc đầu, giờ đây, bắt đầu hoàn hồn, Lạc Chi Dương vụt hiểu ra, vào giây phút này, hắn đang ở bên trong một cỗ quan tài, tiếng động vừa nghe khi nãy là tiếng đất cát rơi nhè nhẹ, mùi thum thủm có lẽ do nắp áo quan bị phủ đầy bùn đất. Không xong rồi, hắn đang bị chôn sống! Trong lòng quýnh quáng, Lạc Chi Dương tận sức đấm đạp vào ván gỗ quan tài. Chỉ nghe tiếng lịch kịch văng vẳng bên tai, hắn thấy váng đầu hoa mắt, các ván gỗ của quan tài vẫn chẳng di dịch chút nào, lượng không khí trong quan tài vốn ít ỏi, hắn càng giãy giụa, dưỡng khí càng chóng tiêu hao, áp lực trên vùng ngực mối lúc một tăng, hắn có cảm tưởng lồng ngực sắp nổ tung đến nơi. Trước mắt nổ đom đóm, Lạc Chi Dương theo bản năng mà nghĩ, đang có cái gì không ổn, nếu Lãnh Huyền không đến kịp thời, lúc lão mở áo quan ra, có khi chính mình đã sớm ngộp thở mà chết. hay là lão thái giám bụng dạ bất lương, lão đã lươn lẹo định tâm chôn sống hắn. Đúng rồi, xem dưới góc cạnh đó, bị mai táng dưới thân phận một thái giám, cái chết của Lạc Chi Dương là danh chính ngôn thuận, nó quyết không ảnh hưởng gì đến danh dự công chúa Bảo Huy, nực cười thêm nữa, là hắn cả tin, để lão thái giám mặc tình sắp đặt mọi chuyện! Chậm đã, nếu lão thực sự muốn giết mình, đem mình chôn sống làm chi cho hao phí công sức, với bản lãnh của lão, Lãnh Huyền có thể nhẹ nhàng búng một ngón tay, lập tức chấm dứt cái mạng nhỏ nhoi của hắn. Lạc Chi Dương nghĩ ngợi, hắn hoang mang, hô hấp càng ngày càng khó khăn, chừng như có một đôi tay thật to lớn đang mạnh bạo thít chặt vào cổ hắn. Trong cơn tuyệt vọng, tay hắn đụng phải một cái hộp thật dài, lúc hắn nhấc lên, thấy nó chính là hộp đựng sáo ngọc "Không Bích", bên trong quan tài tối đen, chất ngọc hi hữu của sáo cũng chẳng thể toả sáng. Nhạc Chi Dương tay cầm sáo ngọc, một ý nghĩ đáng sợ bỗng hiện ra trong đầu: Chẳng lẽ Chu Vi biết trước mọi sự tình? Bằng không, vì cớ chi mà cô rơi lệ? Cây sáo ngọc, có lẽ không phải một tặng vật, mà là một món đồ chôn theo người chết. Ý niệm này vừa lóe ra, Lạc Chi Dương phát cuồng, phát giận không thôi. Hắn lấy cây sáo đập mạnh vào thành quan tài, ngọc bích cứng rắn lạ thường, đã để hằn một vết thật sâu vào ván gỗ. Cơn giận dữ này khiến hắn oải đi, sau cái đập thứ năm, khắp người Lạc Chi Dương xụi lơ, đầu óc mơ màng không rõ, vô số ý niệm trong đầu chồng chéo đan xen vào nhau, chúng lùng nhùng lằng nhằng, không có lời giải. Đột nhiên, sau một cái lắc nhẹ, quan tài chợt dựng đứng lên. Lạc Chi Dương còn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra, mé dưới thân mình hắn bị xóc lên, làm đỉnh đầu hắn va vào nắp quan tài. Tiếp đó, nắp quan tài bật tung, một luồng không khí lạnh ập mạnh vào, hắn hít đến cuối phổi, nhịp tim cũng đập mạnh theo. Lạc Chi Dương mở hai mắt, hắn thấy đầy một trời là trăng sao, chúng toả ánh sáng nhấp nháy trong màn đêm. "Ra đi thôi!", là giọng nói sắc nhọn của Lãnh Huyền, thanh âm lão rền trong vùng đêm đen, có pha một chút ma quái. Lạc Chi Dương nghe tiếng nói của lão, hắn mới tin chắc rằng mình vừa khởi tử hoàn sinh. Hắn hít một hơi thật dài, tay chân bỗng có khí lực, lập tức vươn mình đứng dậy, đảo mắt một vòng, thấy Lãnh Huyền đứng gần đấy. Lão thái giám đã thay đổi y phục, áo xanh, mũ nhỏ, điều này làm hai gò má gầy gò tái nhợt của lão càng thêm rõ nét. Quanh đấy ngổn ngang gò đống, cỏ tranh mọc dầy đặc, chúng khua xào xạc trong làn gió đêm, tán lá lay động mơ hồ gợi hình ảnh những bóng ma đang vật vờ trong khung cảnh thê lương này, " Lạc Chi Dương..." Một thanh âm vừa nhẹ vừa thanh mảnh, lẫn chút ngập ngừng, có biểu lộ một nét khích động của người gọi. Ngoài Lãnh Huyền, còn có ai khác nữa sao? Lạc Chi Dương lần theo tiếng nói, thấy có bóng dáng một người đàng sau lão thái giám. Bóng người di động, chuyển thân đi từ sau lưng Lãnh Huyền ra, hắn nhìn kỹ, thấy đó là một thiếu niên áo vàng, trong tay cầm trường kiếm, hai vai mảnh mai, tứ chi thon thả, đôi gò má mềm mại tựa ngọc, hàng chân mày cong cong như liễu rủ, bên dưới có một đôi đồng tử hiển lộ rõ ràng hai màu hắc bạch. Thiếu niên chăm chú nhìn hắn, nửa khóc nửa cười, Lạc Chi Dương còn đang ngây người, đột nhiên hắn rú lên một tiếng, từ trong quan tài, hắn nhảy vọt ra, tựa một làn gió, hắn băng mình đến trước thiếu niên, giang rộng hai tay ôm chầm lấy người đó. Thiếu niên giãy giụa nhẹ một chút, rồi toàn thân mềm nhũn lại, cô nói với thanh âm thật thấp tưởng chừng không sao nghe được, mang dáng dấp một tiếng thở dài nhè nhẹ: "Lạc Chi Dương, ngươi còn sống nha." "Vẫn còn sống... vẫn hãy còn sống!", Lạc Chi Dương từ cõi chết trở về, tâm tình có phần khích động, hắn không nhịn được, cất tiếng cười rộ, "Công chúa điện hạ, sao ngươi lại đến chốn này?" Chợt nghe Lãnh Huyền tức giận, hừ một tiếng, hai người lúc này mới giật mình tỉnh lại, nhận ra rằng kế bên còn có người khác, họ cuống quít tách rời ra. Lão thái giám chau mày, lạnh lùng nói: "Công chúa điện hạ, đừng quên mình là ai." Chu Vi mặt nóng bừng bừng, cô cúi thấp đầu. Lãnh Huyền lại liếc mắt vào Lạc Chi Dương một cái, nói: "Tiểu quỷ, ngươi cũng đừng phóng túng quá!" Lạc Chi Dương choáng váng, ngầy ngật, cử tưởng mình đang nằm mơ, hắn nhìn nhìn tứ phía, cất tiếng hỏi: "Lãnh công công, đây là đâu vậy?" "Đây là bãi tha ma ngoài thành, ở phia bắc, nơi chôn tất cả những cung nữ cùng thái giám không có thân thích, kẻ nào khi sống được sủng ái thì có quan tài, có mộ phần, bằng không, đem bó chiếu vùi nông xuống!" Lãnh Huyền nói đến đấy, lão rảo mắt một vòng quanh bãi tha ma, thần sắc có chút ảm đạm. Lạc Chi Dương gãi gãi đầu, nỗi sợ trong lòng còn vương vất, hắn nói: "Lãnh công công, công công trở lại đây có hơi muộn một chút, làm ta tưởng hết còn sống trở lại được nữa rồi!" Lãnh Huyền hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Cái đó, ngươi hãy cứ hỏi nơi công chúa điện hạ!" Chu Vi sắc mặt đang ửng hồng bỗng tái mét, cô nói: "Lạc Chi Dương, đều tại ta, ta thấy ngươi bị động quan, trong lòng thực chẳng yên, ta nhất định phải nhìn thấy ngươi hồi sinh, nên cứ quấn lấy Lãnh công công, đòi cùng công công xuất cung, Lãnh công công chịu không thấu mè nheo của ta, đành phải mang ta xuất cung, thành thử đi hai người ra, đã gặp một chút trắc trở, gây chậm trễ, ôi, bởi ta nhiều chuyện, làm ngươi xém tuyệt mạng.." Cô nghĩ đến nỗi nguy ấy, bất giác rùng mình. "Chuyên hổng có gì ... Hổng có gì...!" Lạc Chi Dương xua tay liên tục, "Ta cứ tưởng rằng sẽ không còn gặp lại được ngươi nữa, giờ được như vầy, còn được nhìn thấy ngươi, có phải chết thêm một lần nữa cũng không có gì là quan trọng!" Chu Vi lòng ngọt tựa nếm mật, miệng cô lại rầy hắn: "Nói vớ vẩn! Người ta chết một lần là coi như xong đời, bộ còn có thể chết thêm lần nữa sao?" Lạc Chi Dương cười nói: "Hổng phải có câu kêu bằng 'cửu tử nhất sinh' à? Theo như vậy, người ta chẳng phải có thể chết tới chín lần lận sao!" "Nói bậy!" Chu Vi vừa bực, vừa buồn cười, "'Cửu tử nhất sinh' đâu có mang ý nghĩa đó!" Lạc Chi Dương cười hì hì, hắn đang muốn đáp trả, bỗng Lãnh Huyền nhìn sắc trời, nói: "Coi bộ không còn sớm sủa gì nữa, Linh Đạo thạch ngư giấu ở đâu thế?" Lạc Chi Dương đáp: "Ở ven sông Tần Hoài!" Lãnh Huyền liếc hắn, thản nhiên nói: "Hiện tại là ba khắc sau giờ dần, chừng nửa canh giờ nữa, Thánh Thượng sẽ thức giấc, hôm nay có buổi chầu, qua khỏi giờ ngọ thì mới bãi triều, ta phải trở về vào giờ tị. Về phần công chúa, có thể gạt được người khác, nhưng không giấu được bọn người phục vụ trong cung Bảo Huy, trước giờ ngọ mà công chúa không có mặt, ắt sẽ kinh động mọi người. Tính theo bây giờ, mình còn có được hai canh giờ rưỡi, tiểu tử, ngươi chớ có mà tìm kế lừa bịp ta, bằng không, toàn thế gian này, lưới trời lồng lộng, mi đừng hòng kiếm cho ra được một cái lỗ hổng." "Không dám đâu, không dám đâu." Lạc Chi Dương cười cười, "Lãnh công công võ công cái thế, còn có thể tính chuyện gì hòng qua mặt công công cho nổi." Lãnh Huyền hừ một tiếng, nói: "Võ công cái thế? Nói dễ hơn làm! Bốn chữ đó, trên đời này chỉ có một người xứng đáng dùng chúng!" Lạc Chi Dương buột miệng: "Ai vậy?" Lãnh Huyền không nói gì, lão quay đầu nhìn về phương Tây, nơi có treo vầng trăng khuyết. Lãnh Huyền nhìn nhìn mội chút, rồi buông một tiếng thở dài. Chu Vi nhịn không được hỏi: "Lãnh công công, công công thở dài gì thế?" "Không có gì." Lãnh Huyền nhấc lên một cái bao lớn, đưa cho Lạc Chi Dương,"Thay quần áo đi." Lạc Chi Dương mở bao ra nhìn, trong đó cũng có một bộ quần áo màu xanh. Lúc động quan, hắn mặc trên người quần áo thái giám, giờ nếu để người khác trông thấy, họ không khỏi có thắc mắc. Hắn đưa mắt nhìn sang Chu Vi, tiểu công chúa mặt đỏ bừng, cô lặng lẽ quay đầu đi. Lúc Lạc Chi Dương thay đổi xong quần áo, Lãnh Huyền cũng đã chôn xong cái quan tài xuống trở lại, lão nói: "Đi thôi!", rồi rảo bước, lão nhắm hướng sông Tần Hoài mà đi. Lạc Chi Dương đưa mắt nhìn Chu Vi, cô nàng cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp sáng long lanh, con tim Lạc Chi Dương bỗng xao xuyến, hắn vụt thò tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Bàn tay cô gái xinh xắn, mềm mại tựa không xương, da dẻ mịn màng, hắn có cảm giác đang cầm trong tay một phiến ngọc ấm êm. Chu Vi không ngờ tiểu tử này dám bạo gan đến thế, theo bản năng, cô giãy giụa một chút, chỉ là không sao rụt tay về được. Cô ngước nhìn lên, môi mắt Lạc Chi Dương đang cười cùng cô, hé lộ hàm răng trắng bóng. Vầng sáng của trăng sao hiển hiện đường nét rạng rỡ của khuôn mặt một thiếu niên tuấn tú, Chu Vi nhìn mà ngẩn ngơ, cô thầm tán thưởng: "Thì ra hắn coi vậy mà cũng điển trai!" Lạc Chi Dương lấy sáo ngọc ra, hỏi: "Công chúa, ngươi đem cây sáo bỏ vào trong quan tài ư..." Chu Vi mỉm cười: "Cây sáo này là ta tặng cho ngươi đó!" Lạc Chi Dương giật mình nói: "Như vậy sao được?" "Sao lại không được?" Chu Vi chìa mấy ngón tay ra vuốt ve vào món đồ cổ, "Sáo này là của thập thất ca tặng làm quà sinh nhật lúc ta mười tuổi, tiếc một nỗi, ta không rành thổi sáo, nếu cứ giữ bên mình ắt làm mai một nó. Bảo kiếm kết hợp cùng anh hùng, ta đem tặng lại cho ngươi, Lục Châu dưới cõi âm mà hay biết chắc cũng thích thú lắm." Nói đến đấy, cô chợt nghĩ tới một điều, bèn thò tay vô bọc lấy ra một dải lụa vàng, cô đem xỏ vào lỗ ở đầu cây sáo, rồi buộc nó vào ngang eo Lạc Chi Dương, vừa buộc, vừa bảo: "Kim phỉ thúy, kim phỉ thúy, màu xanh của ngọc bích phối cùng màu vàng của tơ lụa mới đẹp làm sao đâu!" Máu nóng trong tim Lạc Chi Dương bốc lên, hắn đang định mở miệng nói gì đó, đàng trước Lãnh Huyền bỗng ho khan một tiếng, quay lại nhìn hai người, hàng lông mày cau cau. Chu Vi mặt đỏ tận mang tai, cô muốn rụt tay về, nhưng chẳng ngờ Lạc Chi Dương cứ giữ riệt lấy, hắn kéo cô rảo bước đi nhanh hơn, Lãnh Huyền lườm lườm hai người, sắc mặt bực tức, nhưng không tiện nói nhiều lời, lão lê thân mình gẩy guộc đi theo bên cạnh. Đến ven sông Tần Hoài, trời đã hửng sáng, dưới ánh nắng ban mai, nước sông chuyển màu xanh lam, lượn lờ tựa một tấm lụa mềm thanh mảnh. Những lầu các, nhà cửa hai bên sông, kiệt sức sau một đêm náo nhiệt, đang thiu thiu ngủ, tiếng gà óc eo gáy sớm giờ đây thay thế tiếng đàn sáo, ca xướng tối qua. Gió sớm gờn gợn vào mặt, se se lạnh, con tim Lạc Chi Dương lại bốc lửa hừng hực, trong hơi lạnh buổi bình minh, hắn phấn chấn chỉ chỏ vào hai ven sông, kể cho Chu Vi nghe đủ loại những chuyện hay, tích lạ ... cô nương nào từng đoạt giải hoa khôi; nơi đó có người thiết đại yến hội đủ mặt nhiều bông hoa biết nói, ban đêm đèn đóm rực trời, lại có lúc loè sáng tựa sao chổi; cô nương nhà này không những sáo hay, đàn ngọt mà lại tinh thông ngón nghề tinh xảo, thân mình mềm tựa bún, khéo léo uốn lượn xuyên qua những vòng dát vàng nho nhỏ, kia là khúc sông đã từng mở hội hoa đăng ròng rã bẩy đêm, trong đó nhờ may mắn, Lạc Chi Dương đã giải đoán trúng khá nhiều câu đố hiểm hóc, đoạt không ít giải khôi nguyên. Những câu đố, những lời giải làm Chu Vi nghe mà phát mê, khi đi ngang một toà nhà to lớn mầu xám trắng nhuốm vẻ tiêu điều, hắn kể chuyện nơi đó khi xưa thuộc loại náo nhiệt số một, về sau, một danh kỹ do thua thiệt trong tình trường, bị khách chơi lừa bịp, cô đã gieo mình xuống sông mà tự trầm, sau khi chết, hồn phách nàng hóa thành lệ quỷ, từ ấy về sau làm ma làm quái trong kỹ viện đó, khiến nơi ấy năm nào cũng có nữ tử đâm đầu nhảy sông tự tử, làm kỹ viện dần dà hương tàn khói lạnh, mà tiêu sơ hoang phế. Chu Vi từ thuở chào đời, đây là lần đầu tiên cô dạo chơi ngoài cung, thấy cái gì cũng mới mẻ. Lạc Chi Dương lại bẻo lẻo mồm mép, một sự việc giản đơn, đơn giản qua miệng lưỡi của hắn, cũng có thể nói thành chuyện lý thú tuyệt vời. Nghe xong câu chuyện nữ quỷ làm mưa làm gió, khoé miệng nhỏ nhắn của Chu Vi khẽ nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, bàn tay cô run rẩy nắm chặt vào tay Lạc Chi Dương, không chút lơi lòng. Thấy cô sợ hãi, Lạc Chi Dương càng nổi hứng trong đầu, hắn thêu dệt thêm nhiều sự tích danh kỹ bị thất tình thất chí, khi chết đi hóa thân làm lệ quỷ ... chuyện kể đầy thê thảm, rùng rợn, khiến tiểu công chúa sợ tới mức mặt mày tái mét, ruột gan lộn tùng phèo, theo bản năng, cô càng đi sát vào gần gã thiếu niên, không dám rời xa nửa bước. Lạc Chi Dương hết sức đắc ý, hắn nghĩ thầm, con số vương tôn công tử quyền quý tới đây tầm hoan là không ít, nhưng nhân vật có thể nắm tay dẫn công chúa Đại Minh dạo chơi ven sông Tần Hoài, e rằng từ xưa đến nay chỉ duy nhất mình hắn. Cô tiểu công chúa này lại ngây thơ, hay thẹn thùng, hắn chỉ mong có thể đem lạc thú hiến tặng nàng một cuộc chơi, chỉ tiếc ban ngày sông nước đìu hiu quạnh quẽ, lại có thêm cái bản mặt khó đăm đăm của lão thái giám đi theo, không thể mặc sức mà làm quấy, mà giở trò nghịch ngợm bừa bãi. Hắn ngại con mắt dòm dỏ của lão thái giám, nhưng lại không biết Lãnh Huyền cũng lòng tràn đầy tức giận. Nguyên lai thời gian gấp gáp, lão tính lấy được bảo vật thì lập tức hồi cung, ai ngờ Lạc Chi Dương đi dọc bờ sông, chỉ lo tán hươu tán vượn, hai tên thiếu niên nam nữ tay trong tay, sóng vai vừa đi vừa cười cười nói nói, xem ra còn thân mật hơn cả một đôi tình lữ du xuân trong ngày hội đạp thanh. Bất tri bất giác, cả bọn đã đi đến khúc cuối bờ sông Tần Hoài, Lãnh Huyền nãy giờ nhẫn nhịn, lão không kìm được nữa, thấp giọng hỏi gặng: "Xú tiểu tử, thạch ngư rốt cuộc là giấu ở đâu?" Lạc Chi Dương nghe xong lời này, hắn vỗ vỗ đầu, cười hì hì, nói: "Ui da, chỉ lo nói chuyện, cơ hồ quên mất tiêu cái chuyện lớn này, ừm..." Hắn nhìn tả nhìn hữu, sắc mặt biến đổi, "Trật rồi, ta nhớ lộn, thạch ngư không ở chỗ này, nó ở, nó ở..." Vừa nói, hắn vừa gãi tai, chợt thấy lão thái giám lông mày trợn ngược, mặt đầy sát khí, hắn vội cười, nói,"Ta nhớ ra rồi, thạch ngư là giấu ở miếu Phu Tử!" "Xú tiểu tử ... ngươi dám!" Lãnh Huyền tức giận đến phát run, mới vừa rồi, họ đi ngang qua miếu Phu Tử, Lạc Chi Dương nhắm mắt làm ngơ, kiểu này, đi lui trở lại, buộc phải lội bộ ngược đường dọc bờ sông Tần Hoài thêm một lần nữa. Lão thái giám ra tay như chớp giật, lão nắm chặt vào vai trái Lạc Chi Dương, tiểu tử nọ đau thấu xương, lập tức kêu rên thảm thiết. Lãnh Huyền lớn tiếng la, "Xú tiểu tử, ta có thể làm ngươi tái sinh, cũng có thể làm cho ngươi chết, ngươi mà còn dám lừa gạt ta lần nữa, ta dứt ngay cái mạng nhỏ nhoi của ngươi liền!" Lãnh Huyền nghiến răng, định làm dữ, lão không để ý tới một bàn tay mềm mại, trắng mịn đang phất vào lão, đưa năm mũi chân khí mạnh mẽ thâm nhập vào tận kinh mạch, với tu vi của lão, Lãnh Huyền cũng cảm giác cánh tay đau nhức, theo bản năng, lão quài ngược tay lại một đòn phản thủ, đã nắm gọn ngay được một cổ tay mềm mại, người nọ hừ nhẹ một tiếng, giọng nghe thanh thoát khả ái. Lãnh Huyền thót tim, lão cuống quít buông tay, nhảy dựng một bước ra sau, miệng nói: "‘Phất Ảnh thủ’ danh bất hư truyền, Lãnh mỗ ra tay nóng vội, mong được công chúa rộng lòng tha thứ!" Chu Vi vuốt ve chỗ đau nơi cổ tay, trong lòng ngầm kinh hãi, cái phất tay vừa rồi chính là một đòn ‘Phất Ảnh thủ’ của 'Thái Hạo cốc’, âm kình từ năm ngón như có như không, thoạt trông thì tưởng vô hại, nhưng nó có thể đả thương kinh mạch, tạng phủ của đối thủ, đòn này chuyên phá các loại chân khí hộ thể. Lãnh Huyền chẳng những dường như vô sự, lão phản công một trảo, gần như triệt phá mất ‘Ngưng Hà thần công’ của cô, khiến cổ tay cô tưởng chừng sắp vỡ vụn. "Lãnh công công!" Chu Vi gắng định thần, cô gượng một nụ cười, nói: "Lạc Chi Dương chẳng phải đã nói đấy ư, hắn mải chuyện trò cùng ta, lỡ quên lửng việc tìm kiếm thạch ngư, người ta vốn không là thánh hiền, cũng có lúc lầm lỡ. Thượng thiên còn có đức hiếu sinh, Lãnh công công, làm sao công công chỉ vì một chút lỗi mọn mà lại muốn huỷ hoại tính mệnh hắn?" Lãnh Huyền nén giận, nói: "Công chúa còn chưa biết, tiểu tử này huyên thuyên bày chuyện ma quỷ, có trời mới biết hắn tính toán gì?" "Chuyện ma quỷ huyên thuyên?" Chu Vi đưa mắt liếc Lạc Chi Dương, tên này vuốt vuốt bả vai, chường vẻ mặt của kẻ đang bị oan ức, Chu Vi không khỏi buột miệng, "Ta thấy hắn đàng hoàng lắm mà, những gì hắn nói đều là lời nói thành thật!" Lãnh Huyền cả giận: "Cô thấy hắn nói những lời nói thật, chỉ vì cô với hắn......" Nói đến đấy, lão muốn nói lại thôi, Chu Vi dòm vào lão: "Ta với hắn cái gì?" Lãnh Huyền hừ một tiếng, đáp: "Nói ra có hơi khó nghe, công chúa trong lòng tự hiểu là được." "Ta một chút gì cũng không hiểu được!" Chu Vi bất động thanh sắc,"Đang chờ nghe Lãnh công công chỉ điểm bến mê!" Lãnh Huyền chăm chú nhìn công chúa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lão hằn học nuốt xuống một ngụm nước miếng, rồi bỗng dưng lão cười cười: "Công chúa điện hạ là đấng vạn kim, ngài so đo với cái kiến thức tầm thường của lão nô làm gì. Thì giờ gấp gáp, mình lấy thạch ngư rồi còn sớm hồi cung mới là đứng đắn! Lão có bực tức tiểu tử này, tất cả cũng đều vì công chúa!" "Vì ta?", Chu Vi nhẹ cười ruồi,"E rằng vì chính lão đó! Lãnh công công, ngươi dụ dỗ, mang ta ra ngoài cung, phạm phải tội gì?" Lãnh Huyền ngơ ngác, lão thất thanh: "Công chúa điện hạ, chính là ngài bám vào lão, đòi tới đòi lui, lão mới phải chịu mang ngài ra ngoài..." Chu Vi cười, nói: "Ai thấy ta bám vào ngươi? Đến trước mặt phụ hoàng, thánh thượng tin lời ngươi, hay vẫn là tin ta?" Lãnh Huyền vừa sợ vừa tức, nảy sinh ra một niềm hối hận, lão tự trách mình không kiên trì khi bị tiểu công chúa này quấn vào lão, đã đầu hàng khi cô ta khóc lóc ỉ ôi, đã đem cô xuất cung, giờ đây, đi dễ về khó. Lão tự hiểu mình đang sập bẫy, đành phải gắng kìm chế cơn giận dữ. mà xuống nước, chậm rãi nói: "Công chúa điện hạ, lão nô trong một lúc nóng vội, không khỏi thất lễ, mong công chúa lấy đại cục làm trọng, đừng làm khó lão nô." Chu Vi bảo: "Nói thật hay, lão không làm khó Lạc Chi Dương, thì ta cũng không làm khó lão!" Lãnh Huyền trong lòng hắc ám, lão đưa mắt hằn học liếc sang, Lạc Chi Dương tay chắp sau lưng, gã nghiễm nhiên kiếm được chỗ dựa nặng tựa núi cao, mặt hiện đầy nét cười hì hì, rõ là đang đắc ý. Lãnh Huyền tức giận bầm gan tím ruột, hận không thể tung ra một cước, đá văng tiểu tử này xuống sông nuôi cá. Không cách nào khác, ba người quay đầu đi trở về miếu Phu Tử, mới đi được chừng trăm bước, Lạc Chi Dương bỗng nói: "Đi trọn nửa ngày, công chúa điện hạ chắc cũng thấy khát? Bên kia có cái ‘Tiên Nguyệt cư’, trà thơm ngon, điểm tâm càng tuyệt diệu, ngồi ở trên lầu đó mà thưởng lãm sông Tần Hoài, đúng là ít có nơi nao tốt hơn!" Lãnh Huyền nghe vào trong tai, lão gần như muốn nổ ruột, nhưng không tiện ra tay đánh mắng hắn, lão đành phải lớn tiếng nói: "Thì giờ gấp rút, đến lấy món đồ vật kia mới là đứng đắn!" Lạc Chi Dương bỗng dưng hoá điếc, hắn cười giả lả, mở miệng tự mình nói cho mình nghe: "Đáng tiếc giờ đang là ban ngày, những cái kỳ thú của sông Tần Hoài đều vào buổi tối, công chúa mấy khi được ra ngoài cung thay đổi không khí, nếu không được thấy cái náo nhiệt hạng nhất, ít ra cũng nên hưởng cái thú thứ hai của thưởng lãm phong cảnh, nhâm nhi chén trà, nhấm nháp điểm tâm, ngắm nhìn cảnh sắc con sông này, coi như là không uổng công đã đi một chuyến." Chu Vi hiểu được tâm tư Lạc Chi Dương, biết hắn không đành lòng chia tay mình, tìm trăm mưu ngàn kế để kéo dài thời gian, hai cái bán canh giờ này, bình thường thì coi thấy không ngắn, giờ phút hiện tại thì đúng là đi vùn vụt như tên bay, ngay cả chính mình, một khi hồi cung, sợ là rốt cuộc không còn cách nào đi ra được nữa, Nghĩ vậy, trong lòng sầu muộn, cô không để tâm đến cái sắc mặt khó coi của Lãnh Huyền, cả tiếng cười, nói: "Ngươi vừa đả động tới, làm ta cũng thấy bụng có chút đoi đói, vậy y theo lời ngươi, mình đi nhâm nhi trà, nhấm nháp điểm tâm đi!" Lãnh Huyền vội la lớn: "Công chúa điện hạ..." Chu Vi mỉm cười: "Lãnh công công, ngươi đừng quá gấp vội, ta đều có cân nhắc. Chẳng qua, nơi này không phải như trong cung, lão cùng ta nên thay đổi xưng hô, vào trà lâu. ta gọi lão làm Lãnh tiên sinh, lão kêu ta bằng tiểu chu là được!" Lãnh Huyền nói: "Lão nô không dám!" Nói xong, lão nguýt Lạc Chi Dương một cái, hai đạo mục quang nom thật hung tợn, hận không được xẻo hai miếng thịt trên người tên tiểu tử này. Lão trong lòng cứ việc bực bội, nhưng vốn chẳng làm gì được hai cái đứa con nít đó, lão bất đắc dĩ đành đi theo hai người vô quán "Tiên Nguyệt". Tiệm trà này cao chừng ba tầng, mái lợp ngói xanh, cột kèo sơn đỏ, trông ra một dải sông nước gờn gợn khói sóng, tầng lầu thật rộng rãi và thanh nhã. Lúc ấy còn sớm, chưa có khách, trên lầu vắng lặng, ba người ngồi vào bàn ở lầu ba trông ra mặt sông, gọi một bình trà Long Tỉnh sản xuất trước thời Minh, bốn món điểm tâm thượng hạng, tuy phần tinh tế kém hoàng cung, nhưng cũng có một phong vị khác lạ. Lạc Chi Dương cười nói, tay chỉ chỏ vào mấy chỗ trên sông, miệng thuật lại những sự tích phong lưu thú vị, Chu Vi lặng im nghe chuyện, cô mơ mơ màng màng, như mộng như ảo. Chỉ tiếc một nỗi, nếu là nằm mộng, cũng phải có lúc tỉnh giấc, thế nhưng những diễn tiến thực tế đang xảy ra lúc này, cô sợ khó lòng được sống lại. Cô cúi trông bọt nước trong chén trà, bỗng nhiên cảm thấy mình không làm chủ được vận mệnh mình, cô cảm thương cho số kiếp nổi trôi trôi nổi không biết sẽ trôi dạt về đâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang