[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 27 : Giả Thủ Chi Kế

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:42 29-04-2018

.
Dịch: levan (Giả thủ = mượn tay người khác) "Du Tiên thi?" Chu Nguyên Chương lại hừ một tiếng, "Nếu trên đảo Bồng Lai thực sự có thần tiên, vào hồi thiên hạ loạn lạc, dân đen ly tán, bọn hắn ở đâu, làm gì? Mắt thấy người dân khốn khổ mà chính mình lại vẫn cứ tiêu diêu tự tại, những thứ thần tiên tự tư tự lợi đó thà không có còn hơn." Tự cổ, nhiều đế vương quá tin thần thánh, Tần Thuỷ hoàng, Hán Vũ đế lúc về già không ngớt cầu tiên, bị lừa bịp rồi lại cứ đâu vào đấy, tiếp tục bị bịp vài lần nữa, Đường Thái Tông uống phải kim đan giả mạo mà chết yểu.. Hiện nay, bọn phiên vương công khanh đều dung dưỡng tăng nhân, đạo sĩ, vì muốn tìm trường sinh. nghị luận mới mẻ, sắc bén này của Chu Nguyên Chương vạch thẳng thừng những cái dở này khiến mọi người nghe xong đều thấy kinh dị. Yến vương cười nói: "Mưu cầu thần tiên, bất quá là hão huyền, chỉ tiếc rằng quân vương thời xưa đều không hiểu cho rõ. Hán Văn đế là một minh quân nổi tiếng, vấn kế Cổ Nghị không hỏi han gì đến lũ dân đen, mà chỉ chuyên hỏi về quỷ thần. Như mọi người đều biết, bậc vua chúa, chỉ cần yêu dân, cai trị cho đúng là đã tạo nhiều công đức gấp mấy lần đi cầu khẩn đại la thần tiên." Chu Nguyên Chương vuốt râu, mỉm cười, Chu Duẫn Văn bất giác nổi ganh tỵ, hằn học lườm Chu Lệ, nhíu mày trợn mắt. Tấn vương đầu óc xoay chuyển, y cười cười: "Tứ đệ nói rất hay, bất quá thần tiên trong thiên địa tạo hóa, chưa hẳn đã là hão, bọn hắn không xuất thế cứu dân, e rằng đều không phải không có nghĩ đến, mà vì biết phụ hoàng thần vũ, đánh đâu thắng đấy, chẳng cần cầu viện thần tiên, cũng bình định thiên hạ được đấy thôi." Chu Nguyên Chương xì một tiếng khinh miệt, mắng: "Con mẹ nó, lão Tam, mi đồ tiểu tử lưu manh, chỉ biết vỗ mông ngựa cha mi thôi." Ông ta miệng mắng, mặt lại có nét cười cười khoan khoái. Hơn hẳn Yến vương, câu này của Tấn vương đi guốc trúng phóc vô bụng Chu Nguyên Chương, lão hoàng đế ngoài miệng chê bai đả kích thần tiên, nội tâm lại không thoát khỏi mê tín thần thánh, bảo thần tiên không hay ho, chỉ là tự đắc công nghiệp, cho rằng mình cao tay hơn thần thánh, bởi vì ông ta một tay tạo dựng sự nghiệp hiển hách, tự lập lên làm quân vương, ông tự thị tài giỏi như trời, bọn thần tiên nho nhỏ chốn Bồng Lai... là không thèm để vô trong mắt. Yến vương cùng Thái Tôn đều hiểu được cái lí ấy, hai người dòm dòm vào Tấn vương, trong lòng rất không dễ chịu. Chu Nguyên Chương đặt tờ thư xuống, ông cười gằn, nói: "Những gì là tu tiên đắc đạo, thảy đều mượn cớ, Tên lỗ mũi trâu Tịch Ứng Chân này, hổng phải không sợ bị trẫm trảm mất đi cái đầu. " Nói đến đấy, ông đưa hai mắt dõi nhìn trời, thẫn thờ một lúc lâu, rồi nói, "Đi rồi cũng hay, tất cả đều đi cả rồi, để trẫm ở lại một mình thật ra trẫm vẫn cứ tiêu diêu tự tại." Chu Vi vội nói: "Phụ hoàng, Người đã hiểu lầm sư phụ. " Chu Nguyên Chương lắc đầu: "Trẫm cùng hắn hơn mười năm giao tình, còn không biết con người hắn là thế nào hay sao? Trên đời này có ba người, có thể đánh bạn cùng trẫm, có thể là đối thủ của trẫm, nhưng lại không thể làm thần tử phục vụ trẫm. Sư phụ ngươi chính là một trong ba người đó, hắn ngoài mặt cung kính ta, trong lòng lại chưa bao giờ chịu thần phục trẫm hết." Yến vương cười nói: "Nếu không được như thế, phụ hoàng cũng sẽ không xem ông ấy như tri kỷ, lại càng không để cho mấy đứa con bái ông ấy làm sư phụ. " Chu Nguyên Chương lườm y một cái, ông thản nhiên nói: "Không sai, làm thần tử của trẫm, nhiều ít gì cũng cho qua, nhưng được đánh bạn hả ... rất ít, rất ít...... ", ông than một hơi, tựa hồ có chút cô đơn hiu quạnh. Tấn vương hấp háy con mắt, y cười nịnh bợ: "Phụ hoàng kể ra ba người, ngoài Tịch Ứng Chân, hai người kia là ai?" "Người thứ hai là Vương Bảo Bảo!" Chu Nguyên Chương chậm rãi nói, "Y là một kì nam tử, ở trận Thiểm Tây, Vương Bảo Bảo chỉ có một đạo quân đơn lẻ, phải cần sự hợp lực của Thường Ngộ Xuân với Từ Đạt mới phá được y. Sau khi Thường Ngộ Xuân chết đi, Từ Đạt đơn độc trong cuộc bắc chinh, khi đụng phải Vương Bảo Bảo, quân binh bị phá tan tành, chủ soái chết ngoài quan tái. Tong đời dụng binh của trẫm, người này là đệ nhất kình địch, y không theo giúp rập dưới trướng của trẫm, thật sự là một điều cực kỳ tiếc hận ." Mọi người yên lặng gật đầu, Lạc Chi Dương lại nghĩ khác: "Nếu y vào làm thần tử của ông, e rằng kết quả sẽ như Lam Ngọc thôi." Chu Nguyên Chương nhất thời im lặng, hai mắt nhìn trời, thoáng chút đăm chiêu, Chu Vi tò mò, cô buột miệng hỏi: "Người thứ ba là ai vậy?" Chu Nguyên Chương liếc nhìn cô, ông thản nhiên nói: "Người thứ ba ư, chính là Lương Tư Cầm... " Câu nói vừa dứt, Lãnh Huyền run rẩy toàn thân, đôi hàng mi trắng đột nhiên trợn ngược, những người khác bên trong điện đều lộ nét mặt cổ quái. Chu Nguyên Chương nói tiếp: "Người này văn võ toàn tài, trẫm được thiên hạ, ít nhiều nhờ hắn. Có điều, hắn không thức thời, có ý nghĩ khác người, chẳng theo Khổng Mạnh, coi khinh nhà Chu, nhà Thương, hắn gầy dựng bè đảng, thuyết giảng tà ý. Để trừ khử hắn, trẫm phí sức của chín trâu hai hổ, dùng mọi thủ đoạn vừa ngầm vừa công khai mà cũng không giết nổi. Hiện giờ, hắn ở tuốt bên Tây Vực, lưu mầm độc hại nơi Trung Nguyên, quan lại trong triều đều chịu ảnh hưởng nặng, đã ngược ngạo luân thường, khinh rẻ cung cấm của trẫm. Mấy năm sau này, trẫm giết người vô số, khu trừ kẻ sĩ rập khuôn của hắn, tìm trăm mưu ngàn kế thanh lọc dư đảng của kẻ này... " Nói đến đấy, ông rảo mắt nhìn vào lũ con cháu, thần sắc nghiêm nghị hẳn lên, "Vương Bảo Bảo tuy hùng dũng, chỉ là di hoạn của bọn Hồ, còn những học thuyết tà đạo của Lương Tư Cầm mới là cái hoạ ruột gan của Đại Minh ta, một ngày không trừ, một ngày chưa yên. Hắn ở xa tít bên Tây Vực, trẫm không đụng tới được, nhưng nếu hắn bước chân vào trung thổ, quyết không cho hắn còn mạng sống mà ra đi. " Nói đến đấy, ông quắc mắt vào Chu Duẫn Văn. Gã này run run thưa: "Cháu kính cẩn tuân lệnh hoàng tổ." Chu Nguyên Chương bị cảm xúc nặng, làm kích động tim phổi, khiến ông ta không dằn nổi cơn ho khan dằng dặc. Chu Vi vừa lo hầu hạ phụ thân, vừa ngẫm nghĩ lời ông nói, thoạt nghe tưởng nói chơi, nhưng đích xác đó là những lời trăn trối. Nghĩ vậy, trong lòng cô bi thảm, đôi mắt tự dưng ửng đỏ. Chu Nguyên Chương thấy vẻ mặt cô, ông gắng hết sức dằn, nhịn cơn ho, ông mỉm cười, vỗ nhẹ vô tay cô, rồi ngồi nhỏm dậy, ông quét ánh mắt lên mọi người, than thầm: "Hổ tuy gầy yếu nhưng uy phong vẫn còn, trẫm chết thì cũng được đi, nhưng cái khí thế này tiếc rằng chẳng chuyển qua cho ai khác được." Nghĩ vậy, ông cất cao giọng, hỏi: "Duẫn Văn, nhạc sĩ của mi tập tành tới đâu rồi? " Chu Duẫn Văn hơi ngẩn ngơ, y nhìn vào Lạc Chi Dương, lắp bắp nói: "Dường như có ít nhiều tiến triển?" "Dường như?", Chu Nguyên Chương dòm vào thằng cháu, trong lòng rất không vui, ông bình sinh sát phạt quyết đoán, Chu Duẫn Văn tuy hiếu tâm tàm tạm, tính tình lại quá mềm yếu, không hợp ý ông. Nghĩ vậy, Chu Nguyên Chương chợt đưa mắt nhìn sang Chu Lệ, ông thầm thở dài: "Đáng tiếc, không thể lập hắn kế nghiệp, bằng không, giang sơn Đại Minh sắt thép này của ta, kẻ nào có thể làm lay chuyển mảy may?" Ý này chợt đến rồi tan biến đi ngay, Chu Nguyên Chương liên tục lắc đầu, cố đè nén trấn áp cái ý niệm đó xuống, ông chậm rãi nói: "Duẫn Văn, dù gì đi nữa, mi đừng để trẫm thất vọng." Nói xong, ông lại lườm lườm vô Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương mắng thầm, Chu Nguyên Chương có ý tứ thật rõ ràng, ông muốn giữ thể diện Thái Tôn, "Nhạc đạo đại hội " chỉ có thắng, không được bại, nếu bại, cái mạng nhỏ nhoi của Lạc Chi Dương khó giữ. Ý nghĩ đó khiến Lạc Chi Dương gần như muốn xa chạy cao bay, có điều, hắn ngước nhìn lên, thấy Chu Vi, bỗng tình tự trào dâng triền miên, không thể dứt bỏ, hắn cảm thấy chết vì cô, cũng cam tâm tình nguyện, nghĩ thế, cái toan tính bỏ chạy kia lại xìu xuống. Chợt nghe Chu Nguyên Chương hỏi: "Tịch Ứng Chân đi rồi, lấy ai chấp chưởng Đạo giáo?" Chu Duẫn Văn trong lòng hồi hộp, y vội nói: "Tôn nhi nghĩ, Đạo Linh tiên trưởng tuy tuổi nhỏ nhưng có thể nhận trách nhiệm lớn". Lạc Chi Dương hoảng sợ, hắn trợn mắt ngó Thái Tôn, đầu óc rối beng. Chu Nguyên Chương còn chưa nói, Yến vương bước ra, tâu: "Đạo Linh sư đệ tuổi quá nhỏ, ít kinh nghiệm, trong khi người của Đạo giáo tông môn đều là những bậc lão thành, chỉ sợ không chịu cho hắn điều quản." Chu Duẫn Văn giận dữ, y hằn học lườm nguýt Chu Lệ. Con số đạo sĩ trong thiên hạ thật lớn, tín đồ đến hàng ngàn vạn, nắm giữ được các đạo tràng, là có trong tay một thế lực vô hình to tát, thảng hoặc chư vương áp bức, Chu Duẫn Văn quyền vị không vững, nếu Lạc Chi Dương có thể nắm Đạo giáo, có nhiều lực lượng phò đông cung Chu Duẫn Văn tính toán theo ý mình, lại không biết Lạc Chi Dương là đạo sĩ giả hiệu, không đọc hơn ba quyển Đạo kinh, chẳng học cho thông Đạo pháp, giao cho hắn đứng đầu Đạo giáo, thật hẳng khác mời người mù đi xem hát tuồng, rủ kẻ điếc đi nghe ngâm thơ, kể truyện. Chu Nguyên Chương trầm ngâm một lúc, rồi ông gật đầu nói: "Lão Tứ nói có lí, Đạo Linh tuổi nhỏ, ít kinh nghiệm, khó lãnh trọng trách. Lão Tứ, ngươi nếu thấy có ai thích hợp, hãy viết một bản điều trần, ngày mai đưa trẫm xem qua." Yến vương vâng dạ, y quay sang đưa ánh mắt châm biếm nhìn Thái Tôn, mặt tuy không cười nhưng đầy nét khoan khoái, khiến. Chu Duẫn Văn càng thêm tức giận, Lạc Chi Dương cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, tưởng tượng đến quản lý một đoàn đạo sĩ, hắn không những đau đầu, ruột gan cũng râm ran bèo bọt. Chu Duẫn Văn trên mặt lúc đỏ ửng, lúc tái xanh, y bỗng nghiến răng, nảy sinh ý ác độc, quỳ xuống trang trọng hành một lễ, giọng rắn rỏi: "Hoàng tổ, tôn nhi có được nghe một ít lời đồn đãi, không dám giấu diếm, muốn bẩm báo." Chu Nguyên Chương nói: "Cho mi nói." Chu Duẫn Văn nhìn vào tả hữu: "Chuyện này, không thể để người ngoại tộc nghe, rất không ổn. " Chu Nguyên Chương chăm chú nhìn đứa cháu, ông thầm nghi ngờ, nhưng thấy y thành khẩn, ông gật đầu, nói: "Được, ngoại trừ hoàng thất, những người khác hãy lui ra." Thái giám, cung nữ rùng rùng lui gót đi ra điện, Lạc Chi Dương đang muốn đi, Chu Duẫn Văn bỗng nhỏ giọng nói: "Đạo Linh, ngươi chờ ta ngoài điện" Lạc Chi Dương gật đầu, lẳng lặng lui ra. Mấy tháng rồi, Chu Duẫn Văn càng ngày càng ỷ lại nhiều vào hắn, lúc này bảo hắn chờ, tất có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Ra khỏi cung điện, Lạc Chi Dương đứng đợi kế bên ống máng xối, Lãnh Huyền là người cuối cùng đi ra khỏi điện, lão thong thả đưa hai tay khép cửa điện, quay đầu lại, trông thấy Lạc Chi Dương, lão cười nhạt, nói : "Đạo Linh tiên trưởng, khí sắc nguơi thấy không tệ a." Lạc Chi Dương nhớ lại những khốn khổ bị "Âm Ma chỉ" hành hạ ngày nọ, trong lòng hắn dâng hừng hực một luồng nộ hoả không tên, chỉ muốn đem băm vằm lão thái giám này. Hắn trợn mắt dòm trở lại, Lãnh Huyền lại làm ra vẻ như không thấy, lão lầm bầm: "Sao trong cung này, giờ tệ quá, nhiều chuột nhắt ghê, ban ngày ban mặt mà cũng dám chạy tới chạy lui, hổng sợ người chút nào." Bọn cung nhân không hiểu ý lão muốn nói gì, chúng đều nhìn quanh quất, một thái giám lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Lãnh công công, chuột ở đâu vậy, tiểu nhân lại không thấy?" Lãnh Huyền hừ một tiếng, lão lườm lườm Lạc Chi Dương: "Cái thứ chuột nhắt này cứ thậm thà thậm thụt, hổng dám đưa cái mặt thật ra. ". Lão nói câu nói có ẩn ý khiến mọi người nghe mà hoang mang, Lạc Chi Dương cũng kinh hãi đến rợn người, hắn tuy biết rõ lão thái giám không dám tố giác mình, nhưng vì có tật giật mình, hắn mắng thầm: "Con mẹ nó lão gà thiến, ta là chuột nhắt, ngươi chính là con của chuột, là cháu của chuột, ... ờ nhưng mà không đúng, nếu hắn là con, là cháu mình, dòng họ Lạc của lão gia chẳng phải sẽ không người nối dõi? Không ổn, không ổn, hắn ngay cả làm chuột cũng không xong, cao tay lắm là làm cứt chuột." Hắn trong đầu tính toán mắng chửi sao cho đúng, xong rôì bèn ghé mắt trông sang, thấy Lãnh Huyền đầy vẻ chuyên chú, đang giỏng lỗ tai hướng vào đại điện. Lạc Chi Dương trong lòng máy động, hắn cũng vận công lực vô hai màng nhĩ, nhờ tu tập thần công, nhĩ lực siêu việt hơn người, ngay cả không lập tâm nghe trộm, lời đối thoại trong điện vẫn chẳng sót một chữ nào, đang tuôn vào hai lỗ tai. --- hết chương 27 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang