[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 26 : Tam Thi Độc Chưởng

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:29 29-04-2018

.
Dịch: levan Lạc Chi Dương đột nhiên hiểu ra, lũ dơi này đã âm thầm theo dõi hắn, nhờ có chúng nó làm thám báo, vô luận hắn đi hướng nào, đối phương đều có thể bám sát theo. Ý vưà đến, hắn lấy sáo ngọc, thổi vang mấy tiếng, trên trời bỗng loa loá bóng trắng, PhI Tuyết vụt bay tới, xoay quanh một vòng, nó đã dũng mãnh xông vào đàn dơi, vung trảo quơ quào, hạ sát thủ, khiến không trung bỗng chốc tràn lan máu đỏ, tiếng dơi rú thảm thật quái dị, dơi chết hay trọng hương rơi xuống đồm độp như mưa rào. Cổ Nghiêm vừa hãi vừa tức, y liên tiếp phát ra tiếng rít, thúc giục lũ dơi phản kích. Số dơi này gốc gác thuộc chủng loại kỳ hiếm vùng Nam Cương, đủ sức tróc cá đuổi rắn, thừa sức đả thương người và súc vật, gặp phải "Đại Kim Thiên Chuẩn", thì lại giống như như chuột nhắt đụng phải mèo già, như dê cỏn trước hổ dữ, chỉ tìm cách trốn tránh, hoàn toàn mất sạch dũng khí. Chẳng mấy chốc, đàn dơi chết quá nửa, chúng đều bỏ qua hiệu lệnh của chủ nhân mả bay toán loạn mọi ngả, mà chạy trối chết. Sau nhiều ngày nhàn tản, PhI Tuyết được dịp tha hồ giết chóc, nhất thời nó không buông tha, bay khắp trời đuổi giết không thôi. Nuôi dạy dơi không phải dễ, Cổ Nghiêm hết sức đau lòng , y vừa hả họng mắng chửi, vừa nhặt ngói ném lên trời đuổi ưng. PhI Tuyết rất tỉnh trí, ngói bay đến, nó tránh né, hễ y ngừng ném, nó lại rượt đuổi lũ dơi mà hạ sát thủ. Không còn dơi làm tai mắt, Minh Đấu cùng Trúc Nhân Phong như người mù, họ lướt trên dăm nóc nhà, chỉ thấy bóng tối mịt mùng, phố xá trống trơn, trăng sao đầy trời, nhưng chẳng còn bóng dáng Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương lẻn nấp trong một căn nhà dân dã, chờ đối thủ bỏ đi hết hắn mới thò mặt ra, gọi PhI Tuyết, cùng nhau trở về "Dương Minh quán". Về đến phòng, còn chưa kịp thay quần áo, chợt thấy trên sàn nhà xuất hiện một bóng người, Lạc Chi Dương hốt hoàng rút kiếm, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy Tịch Ứng Chân áo xám tóc bạc, đang lẳng lặng ngồi đàng trước giường. Lạc Chi Dương thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn đút kiếm vô vỏ, cười hỏi: "Là ngài đấy ư, Tịch chân nhân?" Tịch Ứng Chân chăm chú dòm dòm hắn một lúc lâu, rồi ông chậm rãi hỏi: "Mi đụng độ ai vậy?" Lạc Chi Dương cười nói: "Hôm nay trăng sáng, tui đi lang thang dạo chơi bên ngoài." "Thật không?", Tịch Ứng Chân hừ một tiếng, "Chìa bàn tay ra coi." Lạc Chi Dương đưa bàn tay phải, Tịch Ứng Chân lắc đầu: "Không phải tay này." Lạc Chi Dương bất đắc dĩ chìa tay kia ra, dưới ánh đèn, lòng bàn tay đen ngòm một vầng hắc khí kéo dài một mạch lên đến tận cổ tay. Tịch Ứng Chân quan sát hắc khí, ông vê râu, hỏi: "Mi đã gặp gỡ ai?" Lạc Chi Dương ấp úng: "Không có gặp ai cả." "Lại còn nói dối?", Tịch Ứng Chân trợn ngược hàng lông mi trắng, cao giọng rầy rà, "Mi không gặp ai? Thế tại sao lại trúng ‘Tam Thi Độc Chưởng' của ‘Độc Vương tông’ vậy?" "Độc Vương tông? Tam Thi Độc Chưởng?", Lạc Chi Dương sững sờ, "Đó là cái quái quỷ gì vậy?" "Ôi ... thằng ngốc!", Tịch Ứng Chân lắc đầu, thở dài, "Mi không biết rõ đối thủ, mà dám đâm đầu đi gây chuyện?‘Độc Vương tông’ là tông phái luyện độc đương thời, phát xuất từ ‘Tố Tâm Thần Y’ Hoa Hiểu Sương......" "Gì lạ vậy?", Lạc Chi Dương vô cùng ngạc nhiên, "Thần y mà cũng dụng độc?" "Có gì đáng tò mò đâu?", Tịch Ứng Chân lườm hắn một cái, "Từ xưa, Y và Độc chẳng hề phân biệt, dùng độc vật cho đúng cách, chính là thuốc thần để chữa bệnh, còn lương dược mà phối lung tung, cũng hại sinh mạng chẳng khác sài lang hổ báo giết hại người ta. Hệt như dùng đao kiếm, giết người hay cứu người, còn phải xem bản ý người sử dụng." Lạc Chi Dương cười nói: "Tên thần y là ‘Tố Tâm’, hẳn là một người vô cùng thiện lương." Tịch Ứng Chân nói: "Nếu bà ấy không phải người tốt, e rằng trên đời thật sự chẳng có mấy người tốt. Đáng tiếc, tạo hóa trêu người, đồ dệ của bà ‘Vạn Tuế Lang Trung’..." "Vạn Tuế Lang Trung, ui chao, danh hiệu nghe lớn lối dữ a!", Lạc Chi Dương buột miệng ngắt lời, "Hắn tự cho mình là Hoàng đế chắc?" Tịch Ứng Chân gật đầu: "Đúng vậy, ngài vốn chính là hoàng đế." Lạc Chi Dương cười cười:" Đạo trưởng giỡn tui a? Hắn nếu là hoàng đế, lại còn làm thêm cái nghề thầy lang gì đó nữa?" "Mi không biết đấy thôi!", Tịch Ứng Chân lắc đầu lia lịa, trên mặt lộ ra một nét buồn rầu, "Vạn Tuế Lang Trung họ Triệu, vốn là vua thời Đại Tống suy sụp, sau trận Nhai Sơn, đã may mắn chạy thoát, từ đó ngài dứt bỏ hồng trần, chuyên tâm vào nghề chữa bệnh. Ngài cả đời nghiên cứu y đạo, chữa bệnh cứu người, số người mang ơn cứu mệnh nhiều đếm không xuể, có điều lòng họ vẫn còn tiếc nuối Đại Tống, chi nên đã dùng hai chữ ‘Vạn Tuế’ làm hiệu gọi ngài. Nhưng vị lang trung này không thích thế, ai giáp mặt mà xưng hô ‘Vạn Tuế’, ngài nhất định nổi giận to, ngay cả kẻ đó mắc bệnh sắp chết đến nơi ở trước mặt ngài, lang trung cũng không động đậy một ngón tay." Lạc Chi Dương nửa tin nửa ngờ, hắn ngẫm nghĩ, rồi lại hỏi: "‘Vạn Tuế Lang Trung’ cùng‘ Độc Vương tông’ có quan hệ gì?" "Vạn Tuế Lang Trung cả đời thù ghét võ lực, thà chết không học võ. Vì thân thế ngài khác lạ, ngài là nguồn hi vọng phục quốc của người Hán, triều đình nhà Nguyên luôn coi ngài như cái gai trong mắt, tuy ngoài mặt rêu rao là ngài đã bỏ thây trên biển, họ ngấm ngầm ráo riết truy lùng tông tích ngài 'Vạn Tuế Lang Trung’ không có võ công, thì làm sao đối phó chio nổi nanh vuốt của bọn người Nguyên? ‘Tố Tâm Thần y’ cực chẳng đã mới phải đem thuật dụng độc rốc túi truyền thụ cho ngài, giúp đồ đệ dùng nó phòng thân. Từ xưa Y Độc không có sự phân biệt, ‘Vạn Tuế Lang Trung’ hết lòng say mê học nghề thuốc, đương nhiên cũng không ghét bỏ độc dược, chẳng bao lâu, đã luyện thành một bản lãnh dụng độc kinh thế hãi tục, đừng nói chó săn của nhà Nguyên, vô số đại cao thủ cũng e sợ ngài dăm ba phần. Bởi vậy, ‘Vạn Tuế Lang Trung’ tuy thân mình lưu lạc chốn man di phía nam, cũng được yên ổn đến cuối đời." Lạc Chi Dương kinh ngạc hỏi: "Vị ‘Vạn Tuế Lang Trung’ đích thực một kỳ nhân, thế nhưng tại sao lại không chịu học võ?" "Điều này ta cũng không rõ", Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu,"'Vạn Tuế Lang Trung’ sau đó truyền nghề dụng độc cho đệ tử. Độc dược giết người không lưu dấu vết, giỏi dụng độc, có thể nắm quyền sinh sát, tên đệ tử đó sẵn độc vật trong tay, dần dà nảy sinh dã tâm to lớn, y tự xưng ‘Độc Vương’, lập môn phái, hoành hành nghề độc, không gì là không dám làm. Y biến thái trong chốn giang hồ, đến khi Đại Nguyên bị diệt, thiên hạ đại loạn, ‘Độc Vương tông’ nhân cơ hội tác quái, đã lấy người sống trong đám dân đen làm vật thí nghiệm, kết quả khiến Lương Tư Cầm nổi giận, đánh dẹp Độc Vương tông đến tan tành, Có hơn mười năm, cái tên 'Độc Vương tông' đã biệt vô âm tín." Tịch Ứng Chân nghỉ một chút, ông hỏi: "Lạc Chi Dương, mi đụng độ đệ tử 'Độc Vương tông’ ở đâu vậy?" Lạc Chi Dương không dám giấu diếm, hắn phải khai ra: "Tại phủ Chu vương." "Cái gì?", Tịch Ứng Chân trợng ngược hàng lông mi trắng, "Mi đã vô phủ Chu vương?" Lạc Chi Dương lẳng lặng gật đầu, hắn đang định phân bua hai câu, Tịch Ứng Chân đã đứng bật người lên, ông thét to: "Vô lý quá! Lạc Chi Dương, mi định làm loạn đến chừng nào mới chịu thôi?" Lạc Chi Dương sững sờ, hắn thấy chòm râu Tịch Ứng Chân run run, không sao che giấu nét tức giận trên mặt: "Mi, một thằng dân đen, mê luyến công chúa Bảo Huy công chúa cũng còn cho qua, thế mà nay không biết hay dở, dám chen chân vô đám đấu đá tranh giành ngai vàng? Bộ cả lũ con trai Chu Nguyên Chương đều là người ăn chay tu hành cả hay sao? Thử hỏi mi có mấy cái đầu? Bộ mi chán sống lắm rồi hả?" Từ khi họ quen biết nhau tới nay, lúc nào Tịch Ứng Chân cũng trầm tĩnh điềm đạm, hiếm khi nào động nộ, chuyện nổi cơn tức giận như sấm sét thế này lại chưa hề có. Lạc Chi Dương cảm giác bị oan ức, hắn buột miệng la lên: "Nói Chu vương, chỉ riêng về Chu vương, kéo Bảo Huy vào làm gì?" "Nếu không có Bảo Huy, mi đâu có sa chân lạc bước đến mức độ đó?", Tịch Ứng Chân cay đắng nói, "Đều tại ta nhất thời mềm lòng, đưa mi về tận kinh thành, bây giờ thân thể mi lún qúa sâu trong bùn, mi mê man danh lợi mà quên béng đi mất thân phận mình là gì. Từ xưa, vì tranh giành ngai vàng, phụ thân có thể giết chết con mình đẻ ra, con cái có thể giết cha, huynh đệ tương tàn, vợ chồng phản bội nhau, cái chỗ ô uế nhất thiên hạ, không đâu hơn nổi hoàng cung đại nội. Một là mi không quyền, hai là vô thế, chen chân vào cái vòng tranh đấu, còn không bằng một con kiến, chẳng cần Chu Nguyên Chương động thủ, một tên phiên vương nho nhỏ cũng có thể đem gí chết mi dễ dàng như không." Lạc Chi Dương càng nghe càng cảm giác một tư vị không tên, ngạo khí nổi lên đùng đùng, hắn cười nhạt, nói: "Theo tui thấy, bọn phiên vương này cũng chỉ một cái mũi, hai con mắt, chẳng có cái gì dữ tợn đến không kham nổi." Tịch Ứng Chân lườm lườm hắn, tựa hồ có chút thất vọng, ông ngừng một lúc thật lâu, rồi hỏi: "Mi có đụng độ Xung đại sư?" Lạc Chi Dương lại bị hẫng, hắn hỏi: "Sao ngài biết?" Tịch Ứng Chân thở dài: "Ta tuy thân ở đạo quan, nhưng cũng không mù không điếc, chuyện xảy ra nơi kinh thành còn chưa thể gạt được ta." Lạc Chi Dương loé một ý niệm trong đầu, hắn hiểu ngay, bèn hậm hực nói: "Là tên già Đạo Thanh kia học lại?" "Chẳng cần biết là ai nói? Mi ngụy tạo thân phận, người khác không biết, nhưng Xung đại sư bộ còn không rõ à? Nếu hắn tố cáo, mi sẽ phạm vào tội khi quân." "Tui đố hắn dám tố cáo", Lạc Chi Dương hừ lạnh một tiếng, "Xung đại sư là vương tử Mông Cổ, Hồ Hán không đội trời chung, Chu Nguyên Chương mà biết, nhất định không tha cho hắn. Hừ, hắn tố cáo tui, bộ tui không thể vạch mặt hắn sao." Tịch Ứng Chân sửng sốt một chút, ông lắc đầu, nói: "Mi cứ luôn luôn cãi lý. Lạc Chi Dương, sự đời mà xảy ra theo ý nghĩ của mi, ngược lại xem chừng cũng hay." "Cái này kêu là ‘nhân định thắng thiên’!", Lạc Chi Dương khoái chí, "Chỉ cần gắng sức làm, thiên hạ không có gì là không thể." "Nhân định thắng thiên? Mi thực tình chẳng hiểu cái đó là gì!" Tịch Ứng Chân lắc đầu quầy quậy, "Hồi đó, trong trận chiến trên hồ Bà Dương. Trần Hữu Lượng trúng một mũi tên mà chết, quân Hán của y vì vậy mà tan tành, nếu mũi tên nọ mà trượt, bắn vào và giết chết Chu Nguyên Chương, thiên hạ này còn chưa biết đã biến chuyển ra sao..." Nói đến đấy, ông thấy Lạc Chi Dương nhếch mép cười ruồi, trong lòng ông biết tiểu tử này gặp chuyện khó đều tai qua nạn khỏi, mọi sự đều thuận buồm xuôi gió, hắn đã coi thường tất cả mọi chuyện trên đời, muốn thuyết phục hắn thực không dễ. Nghĩ vậy, Tịch Ứng Chân thấy nản, ông tức giận, nói, "Thôi, đời là một giấc mộng Nam Kha. Lạc Chi Dương, lão đạo ta đã hết lời, mi chẳng chịu nghe, ta cũng chẳng quản nổi." Lạc Chi Dương không hiểu ý ông, hắn chợt thấy Tịch Ứng Chân đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ông chậm rãi nói: "Lạc Chi Dương, đêm nay ta đến tìm, vốn là để giã từ mi. " Lạc Chi Dương ngẩn ngơ, hắn buột miệng kêu lên: "Tại vì vụ Xung đại sư?" Tịch Ứng Chân khẽ lắc đầu, ông nói: "Nhiều ngày qua, ta tập luyện thuật pháp ‘Chuyển Âm Dịch Dương’, trong đầu lĩnh hội được nhiều. Môn tâm pháp này vốn thuộc huyền môn chính tông của ta, nhưng vì đạo pháp suy đồi, nó đã thất truyền trong Đạo giáo mà lại do chính tay 'Tây Côn Lôn’ phát dương quang đại. Trọn đời, ta tu đạo,đã đi không đúng đường, mãi đến giờ mói thực sự bước chân vô cửa huyền. Đã hết lầm lạc, con đường sáng đã mở, chỉ có một nẻo mà đi để có thể đạt đến đích, thừa dịp còn được chút ít thời gian sống trên trần thế, lão đạo ta định quy ẩn về vùng Khâu Sơn, nghiên cứu đạo thuật, từ nay về sau, thôi không dính líu gì với hồng trần nữa." Lạc Chi Dương chấn động tâm thần, hắn vội nói: "Tịch chân nhân, ngài giận tui chăng?" Tịch Ứng Chân thở dài: "Không mắc mớ gì đến chuyện của mi, trong đường tu đạo, cái chính là hai chữ ‘cơ duyên’ , thuật pháp ‘Chuyển Âm Dịch Dương’ chính là cơ duyên của bần đạo. Ta vốn là người phương ngoại, sở dĩ ta đã nhập thế vì mong mỏi cứu vớt thương sinh, hiện nay, thiên hạ vô sự, cơ duyên đã đến, nếu còn ở lại hồng trần, chỉ là thêm uổng phí công phu." Chuyện xảy đến quá đột ngột, Lạc Chi Dương nhất thời không biết phải làm gì, lý lẽ huyền cơ, thiền môn, hắn một vẩy cũng không thông, nhưng đồng sinh cộng tử cùng Tịch Ứng Chân bấy lâu, bao phen cùng gặp nguy nan, hắn đã sớm nảy sinh tình cảm sâu đậm, giờ phút chia tay này, trong lòng hắn ngàn vạn phần thê thảm, hắn nhìn lão đạo, mũi cay xè, hốc mắt tự dưng đỏ ửng. Tịch Ứng Chân nhìn và hiểu tâm tư của hắn, ông vỗ vỗ đầu vai hắn, vui vẻ nói: "Lạc Chi Dương, mi rất thông minh, chỉ quá nặng tình nghĩa. Triều đình cùng quan trường, phải vô tình vô nghĩa mới có thể sống yên ổn, nặng tình nặng nghĩa thì chỉ để cho người ta ức hiếp. Mi có tuệ giác, không bằng theo ta cùng đi, cho dù không thể siêu phàm nhập thánh, cũng có thể tránh dữ gặp lành, ngao du khắp nẻo giang hồ." Con tim Lạc Chi Dương mang nặng hình bóng Chu Vi, một ngày tiểu công chúa chưa lấy chồng, hắn một ngày còn nuôi hy vọng, hắn nghe ông nói, chỉ im lặng, cúi đầu. Tịch Ứng Chân thấu hiểu tâm tư hắn, ông thầm thở ra một hơi, lấy một phong thư đưa cho hắn: "Ta không cáo từ mà đi, Chu Nguyên Chương có hỏi đến, mi giao phong thư này cho ông ấy." Lạc Chi Dương nhận thư, hỏi: "Tịch chân nhân, độc chưởng của tui làm sao hóa giải?" Tịch Ứng Chân cười, hỏi lại: "Bộ mi còn chưa thấy khoẻ sao?" Lạc Chi Dương tập trung dò xét nội thể, hắn mù mờ, lắc đầu. "Là vầy thôi nè",Tịch Ứng Chân gật gù, "Mi đã uống 'Phượng Khấp Huyết Lộ', lại có thêm thuật 'Chuyển Âm Dịch Dương’, Tam Thi chưởng tuy độc hại, cũng không làm gì được mi." Nói đến đấy, ông đứng dậy đi ra, đến ngang khung cửa, ông đưa mắt nhìn sắc trời, thấy mây nhẹ nổi trôi, trăng sáng treo trên cao, bỗng nhiên đầu óc bừng sáng, ông cất cao giọng, ngâm: "Kinh hoa du hiệp quật, sơn lâm ẩn độn tê, Chu môn hà túc vinh, vị nhược thác Bồng Lai......" ----------------------------------------------------------------------------------------- (ND chú thêm: đây là bốn câu đầu bài từ "Du Tiên thi" của thi hào Quách Phác thời nhà Tấn: 游仙詩 - 郭璞    京華游俠窟  山林隱遁棲  朱門何足榮  未若托蓬萊  臨源挹清波,  陵岡掇丹荑。  靈溪可潛盤,  安事登雲梯。  漆園有傲吏,  萊氏有逸妻。  進則保龍見,  退為觸蕃羝。  高蹈風塵外,  長揖謝夷齊 DU TIÊN THI (Quách Phác) Kinh hoa du hiệp quật, Sơn lâm ẩn độn thê, Chu môn hà túc vinh, Vị nhược thác Bồng lai, Lâm nguyên ấp thanh ba, Lăng cương xuyết đan đề, Linh khê khả tiềm bàn, An sự đăng vân thê. Tất viên hữu ngạo lại. Lai thị hữu dật thê, Tiến tắc bảo long kiến, Thoái vi xúc phiền đê. Cao đạo phong trần ngoại, Trường ấp tạ Di,Tề. Có người dịch: Người trọng nghĩa lánh xa đô hội, Tìm về nơi rừng rú ẩn tài, Đem thân gửi chốn Bồng lai vui nhàn. Xuống nguồn nước, giỡn làn sóng biếc, Hái lộc non ta vượt qua đồi, Linh khê lánh khỏi cuộc đời, Thang mây nào có thảnh thơi vui vầy. Nơi Tất viên, có thấy Trang Tử, Vợ Lão Lai, vui thú cánh rường, Tìm tiên, giữ được mạng rồng, Vào đời như chú dê trong giậu rào. Đời gió bụi, ta mau rảo bước, Ta lạy dài, bắt chước Di, Tề.) ----------------------------------------------------------------------------------------- Ngâm xong. ông cả cười mấy tiếng rồi phất tay áo mà đi. Lạc Chi Dương nhìn theo bóng dáng ông, nhiệt huyết bừng bừng trong lồng ngực, hận không thể đi theo, hắn chợt nhớ đến Chu Vi, con tim mềm xuống, đạo tâm tan biến, đôi chân hắn như dính chặt xuống sàn, chẳng thể động đậy. Thẫn thờ một lúc lâu, Lạc Chi Dương trở về phòng, xem xét làn hắc khí trong lòng bàn tay, thấy nó có vẻ đậm lên nhiều, hắn lập tức khởi động thuật "Chuyển Âm Dịch Dương", chuyển vận chân khí vài vòng, đem làn hắc khí bức thành một vệt chạy từ chân ngón giữa đến đầu ngón tay, chẳng mấy chốc, vô số giọt máu ưá ra, quệt lên giấy thấy đen như mực. Lạc Chi Dương trục toàn bộ độc tố xong, hắn hết sức mệt mỏi, nhìn vệt máu đen trên giấy, hắn nghĩ bụng, nếu không có "Phượng Khấp Huyết Lộ", ắt đã toi mạng vì độc fố này, lần sau đụng độ Cổ Nghiêm, phải thật vô cùng cẩn thận. Nghĩ lại chuyện trò giữa Tấn vương và Chu vương, thấy nội dung thật thậm bất lợi cho thái tôn cùng Yến vương. Chu Lệ giao tình mật thiết với Ninh vương, gã này lại là cùng một mẹ với Chu Vi, qua những tầng quan hệ đó, tựa hồ hắn cũng nên cảnh giác nàng, chỉ có điều, lời dặn dò của Tịch Ứng Chân trước khi ra đi, ông khuyên hắn đừng lún sâu vô cuộc tranh đoạt ngai vàng, lời khuyên hãy còn vang vọng trong tai, hắn càng nghĩ càng thấy ngần ngại hơn lên. Sáng hôm sau, hắn tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao ba sào. Chợt có người gõ cửa, Lạc Chi Dương trở mình, xuống giường, cảm giác toàn thân đau nhức như giần, hắn hồi tưởng trận ác đấu trong phủ Chu Vương, tưởng chừng như trải qua một cơn ác mộng. Vừa mở cửa, Đạo Thanh chạy ào vô, y hả họng hỏi ngay: "Lão thần tiên đâu?", đôi mắt y rảo khắp vân phòng, khi không thấy Tịch Ứng Chân, nhất thời vô cùng thất vọng. Nhìn bộ dạng y, Lạc Chi Dương vừa rất tức cười, lại có phần thương hại, liền thuật chuyện Tịch Ứng Chân bỏ đi. Đạo Thanh nghe xong, y đớ lưỡi, chẳng chờ Lạc Chi Dương nói hết, y đột nhiên múa tay, giậm chân, lớn tiếng than vãn: "Lão thần tiên này, ổng bỏ đi làm chi, hại tụi mình đến khổ. Thánh Thượng mà truy vấn đến, mình làm sao bây giờ". "Đừng lo!", Lạc Chi Dương cười nói, "Ổng có để thư lại, Thánh Thượng mà hỏi đến, để đệ lo liệu " Đạo Thanh nghe vậy, y mới trấn tĩnh lại một chút, y ôm chầm lấy Lạc Chi Dương, cười nói: "Hảo sư đệ, cái sọ thủ của vi huynh đây, toàn giao cho đệ trông chừng giùm." "Sư huynh nói quá lời. ", Lạc Chi Dương đáp, "Lão thần tiên bỏ đi, Thánh Thượng sao lại sờ đến cái đầu của huynh?" Đạo Thanh thở dài: "Sư đệ không biết đấy thôi, Thánh Thượng ghét nhất là ai không tuân theo ý sai sử, lão thần tiên không cáo từ mà đi, coi thường thánh ý, Thánh Thượng mà nổi giận, không biết phát tác vào đâu, sẽ đem tụi mình ra trị tội trông coi không cẩn mật." "Trông coi không cẩn mật?" Lạc Chi Dương bật cười, "Lão thần tiên lại không phải tù phạm." Đạo Thanh rất ngượng ngùng, y tự vả mình một cái tát, liền miệng rền rĩ: "Đáng chết, đáng chết, cái miệng này ăn nói bậy bạ...... Khụ, chỉ là thánh ý khó dò, Đạo Linh sư đệ, đệ từng nghe chyện về phu nhân của Thường Ngộ Xuân chưa?" Lạc Chi Dương lắc đầu, Đạo Thanh giải thích: "Khai Bình vương Thường Ngộ Xuân kiêu dũng vô địch, người duy nhất mà y sợ, chính là bà vợ. Bà nương này chẳng sợ trời, không sợ đất, dữ như cọp, tới nỗi Khai Bình vương nghe răm rắp. Có lần, sau một chiến công lớn, Khai Bình vương được Thánh Thượng thưởng cho hai cung nữ, trong đó có một nàng hầu hạ y rửa ráy. Khai Bình vương thấy đôi tay cô nàng nhỏ bé trắng mịn, buột miệng khen một câu ‘Tay trắng mịn, đẹp quá’, kết quả, quay đi quay lại, Thường phu nhân sai người đưa tới cho y một cái hộp, Khai Bình vương mở ra thì thấy đôi tay cô cung nữ kia nằm rõ ràng bên trong, tuy y xông pha trăm trận chiến, cũng sợ tới mức hét to một tiếng, gần muốn xỉu tại trận." "Dữ hè .. ", Lạc Chi Dương chắt lưỡi, "Thiệt là một bà nương lợi hại." "Lợi hại còn ở tại khúc sau kia!", Đạo Thanh nuốt ực một ngụm nước miếng, "Thánh Thượng nghe kể chuyện này, bèn gọi Khai Bình vương vào cung, ban cho rượu uống để giảm cơn sợ hãi. Y uống say khướt, Thánh Thượng lại ân tứ ban cho Khai Bình vương một chén canh thịt cho giã rượu. Khai Bình vương không biết canh gì, bèn uống cạn, Thánh Thượng hỏi y canh mùi vị ra sao. Khai Bình vương chỉ biết khen ngon, Thánh Thượng cười cười, nói: ‘Canh này có cái tên đặc biệt là ’Đố Phụ thang’ (ND: Đố Phụ = người đàn bà ghen tuông)". Khai Bình vương kinh ngạc hỏi: "‘Đỗ Phủ thang'? Thì ra ông Đỗ Phủ này chẳng những làm thơ giỏi mà còn biết làm thang giã rượu!" (ND; Đỗ Phủ nghe na ná Đố Phụ) Thánh Thượng nghe xong bèn cười ầm, phất tay cho y ra về. Khai Bình vương vừa về qua đại môn, đã nghe trong nhà khóc lóc ầm ĩ, y vừa hỏi thì biết, lúc y uống rượu trong cung cấm, Thánh Thượng sai người đến giết Thường phu nhân, xác cũng không để lại nhà. Khai Bình vương vừa nghe, y giật mình tỉnh ngộ, nguyên lai "Đố Phụ" chẳng phải Đỗ Phủ, chén thang nọ, đúng là lấy thịt Thường phu nhân đem hầm thành canh." Lạc Chi Dương nghe được, hắn kinh hãi kêu lên "Ô" một tiếng, rồi hỏi: "Sau ra sao?" Đạo Thanh nói: "Khai Bình vương hiểu được chân tướng sự việc, y mất hồn lạc vía, trở bệnh thật nặng, tuổi chưa quá tứ tuần đã qua đời trong quân ngũ" Lạc Chi Dương nghĩ dến thủ đoạn của Chu Nguyên Chương, hắn bất giác kinh hãi rùng mình, lại nghe Đạo Thanh nói tiếp: "Khai Bình vương công lao trùm đời, phu nhân cũng là mệnh phụ hàng nhất phẩm, chỉ vì hại một cung nữ mà phảii gánh kết cục bi thảm như thế. Đệ và ta, bất quá hai tên đạo sĩ, Thánh Thượng muốn giết bọn mình, còn dễ hơn gí chết hai con kiến." Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, hắn lắc đầu, nói: "Đạo Thanh sư huynh, Thánh Thượng giết Thường phu nhân, không phải vì nàng cung nữ kia. " Đạo Thanh thấy kỳ quái, y hỏi: "Vậy thì vì cái gì?" Lạc Chi Dương đáp: "Thường Ngộ Xuân tay cầm trọng binh, lại răm rắp nghe lời bà vợ, rủi một ngày nào đó, Thường phu nhân xúi giục y làm phản, chống đối Thánh Thượng, Thường Ngộ Xuân lại sẽ làm gì đây?" "Đúng rồi!", Đạo Thanh vỗ vỗ lên sọ não, "Thiên vô nhị nhật, thần vô nhị chủ" (mặt trời không quá một ngày, quần thần không thể hai chủ), Khai Bình vương thân là đại tướng, chỉ có thể duy nhất nghe lời Thánh Thượng thôi." "Thật sự là vậy.", Lạc Chi Dương gật đầu, "Thánh Thượng không sợ gì khác, chỉ e Thường phu nhân xen vô quốc chính, chuyện cung nữ, chẳng qua là mượn cớ thôi." Đạo Thanh dòm dòm Lạc Chi Dương, bất giác nghĩ thầm: "Tiểu tử này tuổi không nhiều, thế nhưng chuyện gì cũng thấu hiểu lí lẽ, chẳng trách hắn đã được ngay cả Thánh Thượng cùng thái tôn trọng dụng, nếu lão thần tiên bỏ đi và không trở lại, nửa đời còn lại của mình, mọi phú quý đều tuỳ thuộc nơi hắn." Nghĩ vậy mặt mày y hớn hở, tâng bốc: "Lão đệ văn hay võ giỏi, thật sự là tài năng trị quốc, bằng vào nhãn quang kiến thức đó, thừa sức làm nên chức trọng quyền cao." Lạc Chi Dương nghe hắn thổi phồng, trong đầu lâng lâng đắc ý, có điều, hắn xoay chuyển ý nghĩ, thấy những trò quyền mưu định kế này thật tàn nhẫn ti tiện, tự mình có thể hiểu thấu, cũng không thấy con người mình quang minh chính đại, hay là đúng như lời Tịch Ứng Chân, chen chân lâu ngày trong cái môi trường quyền lực này, sẽ tự nhiên bị lún sâu xuống, cũng sẽ trở thành loại tiểu nhân gian tà. Nghĩ vậy, hắn buồn rầu, không vui. Đạo Thanh không hiểu tâm tư này của hắn, cứ tiếp tục vỗ mông ngựa, đưa hắn lên tận trời xanh, y không giống một quán chủ, mà thật như là người hầu cận của Lạc Chi Dương. Tịch Ứng Chân thoái ẩn là đại sự, tin tức nhanh chóng báo vào cung. Giữa khoảng trưa, thái giám đến triệu Đạo Thanh cùng Lạc Chi Dương tiến cung. Lạc Chi Dương ngoài mặt tuy dửng dưng, trong lòng cũng nao nao bất ổn. Tâm tính Chu Nguyên Chương khó dò, ông ta trở mặt giết người chỉ một cái nháy mắt, ông đối đãi công thần danh tướng còn như thế, lần này vào hoàng cung, cũng không biết có thể giữ được tính mạng mà ra về hay không nữa. Hắn ngoái trông sang Đạo Thanh, gã đạo sĩ này mặt mày xanh lét, toàn thân run rẩy, chẳng giống vào cung triều kiến, mà thật như đi ra pháp trường. Lạc Chi Dương nghĩ bụng: "Người ta bảo, Lữ thái hậu (nhà Hán - Lưu Bang) áp dụng quân pháp trong tiệc rượu, thần tử trước khi đi phó yến, đều trối trăn vĩnh biệt người thân. Rượu của Lữ thái hậu mình chưa được nếm qua, oai phong của Chu Nguyên Chương thật sự còn vượt cao lên hơn một bậc." Vào đến trong cung, Chu Nguyên Chương nằm dài trên giường, Chu Vi hầu hạ một bên, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc rầu rĩ, khóe mắt lệ còn chưa khô, tựa hồ cô vừa mới khóc một trận. Trông thấy Lạc Chi Dương, gương mặt cô thoáng ửng hồng, khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Lạc Chi Dương hồn phách tiêu tan, những e dè về nguyên do xa cách cũng biến đi đâu mất. Chu Vi thấy hắn thất thố, cô sợ để lộ sơ hở, vội vàng cụp mi, đưa ánh mắt cúi nhìn chằm chằm vào hoa văn thêu trên đôi hài đên xuất thần. Lạc Chi Dương như sực tỉnh cơn mộng, hắn đưa mắt nhìn quanh, mới phát hiện Chu Duẫn Văn cùng Tấn vương, Yến vương cũng có mặt, ba người theo thứ bậc, chắp tay đứng yên, không gian trong đại điện có chút trầm trọng. Lạc Chi Dương dâng lên tờ lưu thư của Tịch Ứng Chân. Chu Nguyên Chương xem qua, ông gằn một tiếng, ngẩng đầu hỏi: "Trước lúc ra đi, hắn nói năng gì" Lạc Chi Dương trả lời rành mạch: "Có ngâm một đoạn thơ. " Chu Nguyên Chương hỏi: "Thơ như thế nào?" Lạc Chi Dương ngẫm nghĩ, rồi cất tiếng ngâm: "Kinh hoa du hiệp quật, Sơn lâm ẩn độn thê, Chu môn hà túc vinh, Vị nhược thác Bồng lai! " Chu Nguyên Chương nhíu mày, hỏi: "Đây là thơ thẩn gì vậy?" Chu Vi ghé sát vào tai ông, khẽ nói: "Đây là mấy câu trong bài từ 'Du Tiên' của thi hào Quách Phác đời Tấn." --- hết chương 26 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang