[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 18 : Ám Thông Khoản Khúc

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:18 29-04-2018

Dịch giả: levan Tô Thừa Quang "Ủa" một tiếng, y đưa mắt nhìn, người nói chính là một đạo sĩ trẻ tuổi, y nhất thời nảy sinh tình ý tri kỷ, bèn chĩa cao ngón cái, hỏi: "Chí lớn gặp nhau, xin hỏi vị đạo huynh này có phải cũng là người trong nghề với ta chăng?" "Không dám", Lạc Chi Dương cười cười, "Kẻ hèn này nghề đỏ đen cũng bình bình, chơi mười ván, thua hết chín. Nhưng dựa vào bản lãnh của Tô huynh, cứu thoát nàng kia chỉ cần huynh động sức một chút, việc gì phải đi kiếm tiền để chuộc? Trong nghề cờ bạc, vật cá cược là mục tiêu số một." Tô Thừa Quang nét mặt nghiêm túc, "Nàng kia bị ông bố đem gán cho sòng bạc, có giấy trắng mực đen làm bằng. Nếu ta ra tay cướp đoạt về, chính là hủy ước, một khi đồn đãi ra ngoài, ta làm sao còn có thể đứng trong đổ quốc nữa? Tô mỗ là con nghiện cờ bạc, thua mất cái chân chính đó đi thì làm sao gỡ trở về cho được? Vì thế ta xin chủ sòng tạm hoãn bán cô gái, cho ta một đêm làm ăn, hôm sau sẽ đem tiền đến chuộc nữ tử này." Lạc Chi Dương không khỏi động dung: "Huynh một đêm kiếm được tới ba ngàn lượng bạc?" "Cũng hổng cần nguyên một đêm", Tô Thừa Quang nói khơi khơi, "Ba canh giờ là đủ rồi." "Đúng rồi." Thạch Xuyên vỗ mạnh bàn tay hộ pháp, vẻ am hiểu, "Đệ ăn sòng bài nhiều tiền quá, họ hổng cho đệ rời sòng ra đi, đúng không?" "Sòng bạc thua nhiều tiền như vậy, thật ra cũng chưa có gì để làm khó", Tô Thừa Quang nói đến đấy, y đột nhiên thở dài, "Họ chung tiền rồi, ta đến gặp chủ sòng để nạp tiền chuộc. Chẳng dè, mở cửa phòng giam ra, đã thấy đầy một bức vách là máu me, Nguyên lai, nàng kia thấy ta người xa lạ, cô không tin ta sẽ đem ba ngàn lượng chuộc cô, đã thừa dịp không ai canh chừng, đập đầu vô tường mà chết." Thu Đào nghe thế, trong lòng trào dâng một tư vị không tên, bà thầm thở dài: "Nữ hài tử, ôi, thiệt vô phước quá." Mạnh Phi Yến cũng nhịn không được, ả phải hỏi: "Tô Thừa Quang, ngươi thật sự không có quen biết nữ tử từ trước?" "Không quen biết." Tô Thừa Quang thần sắc ngưng trọng, liên tục lắc đầu, "Nhưng nàng thà chết không chịu nhục, Tô mỗ thập phần bội phục, lập tức ôm lấy thi thể, định đem chôn cất cho tử tế. Ai ngờ chủ sòng kia ngăn ta lại, y nói: ‘Có thể đem người đi, nhưng bạc thì phải để lại, Ta nổi sùng, nói: ‘Người thì đã chết rồi, còn đòi tiền bạc cái chó má gì?’ Chủ sòng lại bảo: ‘Trước tiên là phải nói cho rõ mọi việc đã, ngươi hứa bữa nay chuộc người nên tối hôm qua ta mới không có đem bán nàng đi. Kết quả, nữ nhân này chết, ngươi ra đi, chẳng phải là ta vừa mất người lại vừa mất tiền sao? Tệ hơn nữa, chính là, ngươi lấy bạc của sòng ta đem chuộc người của ta, rõ ràng ngươi đùa cợt lão tử. Hừ, ngươi để bạc lại đây, muốn đi, còn phải để thêm cái bàn tay mặt lại nữa kia" "Ta vừa nghe y nói, chỉ cảm thấy buồn cười, trả lời: ‘bạc là của ta, không thể tùy tiện cho ai hết. Còn tay ư, ta vẫn cứ muốn giữ nó lại để xoa bài cửu. Thế này này, ngươi nếu không thấy phiền lòng, ta lưu cho ngươi một sợi tóc, chịu chưa?’ Chủ sòng nọ giận dữ, hô tiểu nhị rùng rùng xúm vô vây quanh ta, nói: ‘ngươi chớ nên châm ngòi thuốc nổ, ta nói thiệt cho ngươi hay, sòng bạc này là sản nghiệp của Diêm bang. Tôn chỉ bản bang là 'ai kính ta một phân, ta kính lại một tấc, người nào phạm ta một thước, ta phạm trở lại một trượng'. Ngươi đắc tội Diêm bang, cũng không phải chỉ đơn giản để lại một bàn tay như vậy thôi đâu", ta vừa nghe đến đấy, tức đầy ruột, nói: 'Diêm bang, chả phải là một lũ bán muối lậu làm loạn sao? Hay lắm, lão tử mà có phải phạm, thì phạm liền tức thì, coi coi ngươi hồi đáp ta mấy trượng cùng mấy thước?, nói xong, ta quậy tung xà ngầu cái sòng bạc đó lên. Các vị cũng biết, ta nổi cơn, xem chừng cũng có hơi nặng tay..." "Hay cho cái câu 'có hơi nặng tay' ...!" Vương Tử Côn lạnh lùng, "Chủ sòng họ Lý bị ngươi đánh gãy cột sống, coi như trọn đời này phải nằm liệt giường." "Đánh thiệt hay!", Thạch Xuyên vỗ tay khen ngợi, "Vào tay lão tử, nằm liệt giường thì đã tính cái gì? Nằm tuốt dưới mồ mới coi như xong việc." "Giết người ... xin miễn." Tô Thừa Quang khoát tay áo, "Vạn sư huynh dặn đi dặn lại, khiến ta rán nuốt giận, ta tự nhiên không thể làm càn bậy." Mọi người đều cố nhịn cười, nghĩ thầm, rằng cái 'không thể làm càn bậy' trong miệng người này, có lẽ phải khá tốn công để giải thích. "Cây muôn lặng mà gió chẳng đừng!, ta đã thủ hạ lưu tình mà Diêm bang cũng không biết điều, Ta an táng nàng nọ, sắm quan quách, lập bia mộ, từ đầu đến cuối có hơn hai mươi người, đánh lén có, đánh ra mặt có, cứ nhắm ta mà hạ thủ.Ta hổng chịu nổi phiền nhiễu đó, nghĩ bụng, Diêm bang tự xưng có ba mươi vạn đệ tử, nguyên một đám cứ chạy tới quấy rầy, không chết vì mệt cũng chết vì phiền toái, lại thấy cái kết cục thê thảm của nữ tử này, lòng ta nổi tức giận không dằn xuống được. vì thế ta đã chạy vù một mạch tìm tới tổng đàn Diêm bang, tính dẹp tận hang ổ cho tụi nó biết!" "Tô sư đệ, đệ rất lỗ mãng." Vạn Thăng nhíu mày, "Chuyện to lớn như thế, đáng lẽ phải đến bàn bạc kỹ lưỡng với chúng ta". "Sư huynh dạy rất phải!", Tô Thừa Quang gãi gãi đầu, "Khi đó ý nghĩ nóng lên, đệ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, một mạch xông vào ‘Hữu Vị trang’, quậy nát tan, cuối cùng cũng bức được Tề Hạo Đỉnh ra mặt.." Y nói sơ sài, giọng nhè nhẹ, bâng quơ, mọi người thảy đều hiểu, tổng đàn Diêm bang đâu có thua gì đầm rồng hang hổ, nếu y không mang một thân tuyệt nghệ, nhất định chỉ có vào mà không có ra. Lạc Chi Dương nhìn cái uy phong đó, hắn không khỏi hô lớn một tiếng "Hảo", hắn thây kệ tụi Diêm chúng trợn con mắt giận dữ vô hắn. Tô Thừa Quang rất có hảo cảm với Lạc Chi Dương, nghe hắn hô thế, y nhìn hắn mỉm cười, rồi nói tiếp: "Đến lúc đó, ta tự thông báo tên họ, Tề Hạo Đỉnh nghe xong, y hơi giật mình, bèn nói: ‘Tám bộ Tây Thành tửng nghe danh đã lâu, nhưng ngươi ở Tây Vực, ta ở trung thổ, nước giếng không phạm nước sông, ngươi tại sao đến quậy phá sòng bạc của ta, đả thương đệ tử của ta?’ ta đáp: ‘Diêm bang là buôn bán muối lậu, có khi nao đem bán người? Đem người ta bức tử cho chết tươi, có thiên lý ở đâu nào? Tề Hạo Đỉnh nghe ta nói vậy, y cho gọi Tử Diêm sứ giả đến đối chất, cha già họ Vương này miệng phóng thí, phủ nhận ráo trọi, khẳng định là ta cậy mạnh cướp đoạt người, trong cơn náo loạn, lỡ tay đánh chết nàng nọ, cả một đám tiểu nhị tại sòng bạc đều có thể làm chứng. "Ta dẫu có một trăm cái miệng cũng cãi không lại, hết sức giận dữ. Tề Hạo Đỉnh ngẫm nghĩ rồi nói: ‘Vương Diêm sứ, ta giao tình cùng ngươi đã nhiều năm, ngươi là hạng người như thế nào, ta cũng biết được một phần. Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, (người quân từ có ham thích tài vật, cũng phải cho đúng đắn), Diêm bang ta không kể là quân tử, nhưng cũng phải giữ tín nghĩa cùng giang hồ. Đổ phường, thanh lâu từ xưa vẫn vậy, nói đến đổ phường, là không tránh khỏi làm cho người ta mắc nợ nần; còn thanh lâu, lại là buộc người lương thiện vô nghiệp ca xướng. Hai cái vụ này, có lớn, có nhỏ, lớn thì kinh động quan phủ, nhỏ thì để người ta dòm vô mà chê cười. Thôi, từ giờ trở đi, ngươi đem dẹp sạch hết mấy cái sòng bạc, lầu xanh nơi kinh thành đi.’ ta nghe y nói thế, âm thầm gật đầu, nghĩ bụng, Tề Hạo Đỉnh này không hổ danh đứng đầu một bang, coi như thông hiểu cái lý trong đó.Vì thế, cơn tức giận tiêu tan, ta định xoay người bước đi, Tề Hạo Đỉnh lại gọi giật ta trở về. Y nói: ‘Tô tiên sinh, Diêm bang ta tuy có sơ thất, nhưng cũng không thể làm sai quy củ lưu truyền. Cái gọi là mắc nợ thì phải trả, bố nợ nần thì con gái phải thanh toán, là thiên kinh địa nghĩa. Tô bộ chủ nếu đem nàng kia đi, ta nể mặt Tây Thành, có thể coi như việc lớn hóa nhỏ. Nhưng ngươi liên tiếp đả thương bang chúng của ta, không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy cho được!" "Ta nghe giọng lưỡi hắn không tốt, bèn hỏi: ‘Được ... ngươi nói ta phải làm gì bây giờ?’ Tề Hạo Đỉnh nói: ‘Tôn chỉ bản bang, ai phạm ta một thước, ta phạm trở lại một trượng. Ngươi coi thường bang ta, có mắt không tròng, đả thương đệ tử ta, coi như nợ máu phải trả. Như vầy đi, nể mặt quý phái, ngươi để lại đây một con mắt, một bàn tay ... là xong', ta nghe qua, thấy thú vị, bèn nói: ‘Hay lắm ... để lại một tay mắt cũng được, Tề Hạo Đỉnh, ngươi tiếp ta năm chưởng, nếu ngươi đứng vững không ngã, ta tức thì tự móc mắt, tự chặt bàn tay kính dâng lên. Ngươi nếu không đứng vững được, phải để ta đi, Tề Hạo Đỉnh không tính đến ta còn có thách thức này, trước mặt mọi người, không sao lui bước, hắn đành phải nhận lời. Kết quả, hắn chịu mới ba chưởng, đã té ngồi bệt xuống, hết đứng lên nổi..." "Nói xàm suốt ...!" Vương Tử Côn lớn tiếng hét, "Họ Tô kia, lúc ngươi cùng bang chủ đối chưởng, có nghe tiếng sấm nổ mạnh, sau đó, ta xem kỹ lại, thấy cháy đen từ tay bang chủ trở lên, rõ ràng là nguơi đã có giấu hỏa khí trong ống tay áo" Tô Thừa Quang cười ầm, Thu Đào thở ra một hơi, nói: "Vương Diêm sứ đã hiểu lầm, 'Lôi Âm chưởng' của Tô sư đệ là tuyệt nghệ trong thiên hạ, khi đánh ra, hệt như có thiên lôi đả rầm rầm, dừng nói là Tề bang chủ, gặp vào người cao cường hơn mà không biết trước ... thì cũng bị khốn đốn to." Vương Tử Côn tức giận hừ một tiếng, coi bộ không tin. Vạn Thăng ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên hỏi: "Tô sư đệ, có phải đệ dùng đúng ngón ‘Ngũ Lôi Oanh Đỉnh’ không?" Tô Thừa Quang đáp: "Không sai." Vạn Thăng gật đầu nói: "Nếu là ‘Ngũ Lôi Oanh Đỉnh’, năm chưởng còn chưa đánh ra hết, vậy hẳn là đệ đã chưa xuất toàn lực." "Xuất cái gì toàn lực? Đệ đâu có muốn lấy mạng hắn." Tô Thừa Quang cười cười, "Đệ đánh xong ba chưởng, liền thõng tay bỏ đi, hổng nghĩ là ông nọ không chịu nổi, chỉ chưa qua hai ngày mà đã một mạng ô hô." Vạn Thăng nhíu mày không nói, Mộc Hàm Băng nhịn không được, hỏi y: "Lão đổ quỷ, đệ đã đi thoát rồi, tại sao còn lộn trở về đây tìm cái chết?" "Huynh nghĩ là đệ tự nguyện sao?" Tô Thừa Quang đập cũi sắt rầm rầm, bon Diêm chúng nghe thấy, chúng cập rập siết tay vô lẫy nỏ. Tô Thừa Quang làm như không thấy, y lạnh lùng cười, nói "Đệ xông vào 'Hữu Vị trang’, đả thương Tề Hạo Đỉnh, Diêm bang tất nhiên sẽ không bỏ qua, trưa nay, đệ đang uống rượu trên quán 'Trích Tinh' ở thành nam, bỗng nhiên có năm người tìm đến, cầm đầu đích thị lão già họ Vương này." "Năm người?" Thu Đào động dung, hỏi, "Ngũ Diêm sứ giả chăng?" "Đúng thế", Tô Thừa Quang nói, "Đôi bên cãi vã một hồi, đệ mới hay tin Tề Hạo Đỉnh chết, nên đưa mắt trông ra bên ngoài, thấy đệ tử Diêm bang quây hai ba vòng vây kín, kẻ giấu mặt, đưá hiện thân, đệ biết là bữa nay thể nào cũng xảy một trận ác chiến, tuy đối phương nhiều người, đệ thật cũng không sợ, Ngũ Diêm sứ giả dẫn xác tới, chỉ cần bắt lấy một đứa dùng làm con tin mà hộ thân." Bọn Diêm sử đều bày ra sắc mặt khó coi, Mạnh Phi Yến lớn tiếng nói: "Tô Thừa Quang, ngươi nói càn không biết ngượng miệng" Tô Thừa Quang liếc mắt vào ả, y cười, nói: "Mạnh Phi Yến, cái món ‘Liên Hương quyền’, ‘Tích Ngọc bộ' đúng là thiên hạ tuyệt học, nếu chính lão Sử Không Sơn ra tay, ta nào dám nói sẽ thắng được dễ dàng. . Nhưng giữa trưa hôm nay, nếu ngươi không có Bạch Diêm sứ giả giúp sức, e rằng ngươi cũng sử được không quá mười chiêu.", Nói đến đấy, y đưa mắt sang, "Thuần Vu Anh, ta dùng hai chiếc đũa để đối phó với song kích của ngươi, vậy ngươi chiếm đã được bao nhiêu tiện nghi?,’ Thuần Vu Anh sắc mặt tái mét, y máy môi vài cái, không đáp được. "Còn 'Vô Thường trảo' ư, cái tên nghe thiệt thúi hoắc, đem giở giói ra, coi bộ còn thua xa lắc món chân gà mà ta nhâm nhi nhậu rượu." Tô Thừa Quang không đợi Đỗ Dậu Dương phát tác, y quay sang Vương Tử Côn, mỉm cười, "Về phần cái kêu tên ‘Hiên Viên Phục Ma trượng’, phì... đừng nói phục ma, ngay đến cả heo còn đánh không chết, hoàng đế Hiên Viên thần minh mà hay được, thế nào ngài cũng phải phát khùng mà lăn đùng ra chêt ngỏm, chẳng sai". "Ngươi, ngươi......" Vương Tử Côn hai mắt trắng dã, tay chỉ chỏ vào TôThừa Quang, miệng ấp úng không nói nên lời. Gã họ Tô giở giọng bài bác, bọn Diêm sứ lại không thể đối đáp, cho thấy trên lầu Trích Tinh, cả năm Diêm sử đều đã thua to, cho nên họ đuối lí, không thể cãi. Mộc Hàm Băng ho khan một tiếng, nói: "Lão đổ quỷ, trước đừng khoe mẽ cái miệng, đệ oai phong như thế, sao vẫn cứ bị người ta tróc đến đây?’’ "Đệ đã có nói, hổng ai tróc đệ hết, là đệ tự mình đi tới đây thôi.", Tô Thừa Quang ngước đôi mắt nhìn trời, y lạnh lùng nói, "Đang vào lúc giằng co, bỗng nhiên, bên cạnh có người nói chen vô." Bặc Lưu "ủa", y kinh ngạc, hỏi: "Trên lầu còn có người khác nữa sao?" "Ừa .., ta cứ tưởng đánh nhau ầm ầm, khách khứa trên lầu là phải bỏ chạy sạch từ lâu. Nhưng ta rảo mắt nhìn thì thấy, ở một góc sáng sủa có một nữ tử còn đấy. Nàng ngồi ở đó, bất động thanh sắc, mở miệng bảo:‘Từ lâu, nghe nói nhân vật Tây Thành kiêu căng và ngang bướng, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thứ bọ chét sống trong sình lầy thừa cơ cắn người" "Chuyện vô lý !", Thạch Xuyên cả giận, "Cô ta thuộc môn phái nào? Dám mắng Tây Thành mình là bọ chét? Tô Thừa Quang, đệ cứ ngồi im nghe mắng hả?" "Dĩ nhiên là không, ta vừa nghe, liền nói: ‘Ui... Tiểu cô nương, tại sao cô lại mắng người?’ nàng kia đáp: ‘rõ ràng ta chỉ mắng lũ bọ chét, đâu có mắng người hồi nào?’ ta nói: ‘Tiểu cô nương, cô biết ta là Tây Thành, vậy cô cũng có chút xíu lai lịch gì đó. Nhưng việc hôm nay không dính dáng gì đến cô, vũng bùn này cô đừng nhúng vào thì hơn" "Chậm đã," Mộc Hàm Băng cười tủm tỉm, hỏi, "Tiểu cô nương có bộ dạng rất đẹp, phải không?" Tô Thừa Quang sửng sốt, lấy làm lạ y hỏi trở lại: "Làm sao huynh biết?" Mộc Hàm Băng dòm dòm vào y, cười, rồi thở dài: "Theo tính cách của đệ, nếu không phải một vị đại mỹ nhân, cớ gì đã bị mắng rồi, vẫn cứ nhỏ nhẹ giọng mà nói chuyện với người ta?" "Xéo ... xéo ...", Tô Thừa Quang da mặt đỏ ửng, bực tức, "Xéo con mẹ nhà huynh đi" "Thú vị, thú vị." Bặc Lưu nháy mắt với Thạch Xuyên, y nhỏ giọng hỏi, "Huynh từng thấy lão đổ quỷ đỏ mặt bao giờ chưa?" Thạch Xuyên ngọ ngoạy cái đầu ngẫm nghĩ, rồi y giật mình: "Có thế thật, chưa từng thấy, da mặt lão đổ quỷ so với da bụng của đệ còn dày hơn, muốn làm y đỏ mặt một lần, coi bộ còn khó hơn lên trời." Bặc Lưu thụi hắn một quyền, cả giận nói: "Da bụng ai dầy?" Tô Thừa Quang làm ra vẻ như không nghe thấy, y ho khan một tiếng, nói tiếp: "Nàng kia nghe ta nói vậy, vẫn giữ bình tĩnh, trả lời 'giữa đường gặp chuyện bất bình ắt có người can thiệp, Tây Thành võ công đẫu cao cường, cũng không thể cường quá một chữ lý. Giết người đền mạng, có vay có trả, ngươi giết Tề Hạo Đỉnh, phải đem cái mạng của mình ra mà đền'. Ta hơi bực, nói: ‘ta cùng hắn hai bên đánh cuộc rất công bình, hắn tài nghệ không bằng người, còn có cách chi khác?' nữ tử lại nói: ‘rất nhiều người trong thiên hạ võ công thua kém ngươi, chẳng lẽ nói ngươi muốn giết ai thì giết à?’" "Cái miệng lưỡi thiệt là lợi hại.", Mộc Hàm Băng bất giác chen vô, "Nữ tử này đối với Tây Thành mình tựa hồ mang thành kiến rất nặng?" "Ta cũng đoán như thế, bèn nói: ‘Tiểu cô nương, ngươi không biết nội tình, đừng đi chụp mũ người khác. Tô mỗ không phải thứ người thích lạm sát, ta đối đầu Diêm bang đều có đạo lý của ta.’ nàng kia nói: ‘dù ngươi nói trời nói đất gì đi nữa, người chết vẫn cứ là Tề Hạo Đỉnh, không phải ngươi, Tô Thừa Quang.’ Ta thấy cô ấy cứ châm chọc mình hoài, bèn nhất thời thây kệ cô ta muốn nói gì thì nói, chỉ tìm cách tính toán tốc chiến tốc thắng, mắt vừa thấy Đỗ Dậu Dương lộ sơ hở, ta bèn lập tức sửa soạn xuất chiêu, định xuất kỳ bất ý bắt hắn làm con tin, chợt nghe nữ tử nói: ‘người áo lục... coi chừng huyệt Kỳ Môn đó', ta và hắn nghe thế, đều cả kinh, cái sơ hở của Đỗ Dậu Dương tại huyệt Kỳ Môn bị y che chắn, làm ta không còn lợi dụng được. Lại nhìn thấy cha họ Vương này trống trải nơi huyệt Thái Uyên, còn chưa kịp động thủ, chẳng dè đã nghe nữ tử nọ kêu lên 'ông áo tím, phải cẩn thận huyệt Thái Uyên.’" Mọi người nghe y kể, thảy đều kinh ngạc, Thạch Xuyên buột miệng la lớn: "Gặp ma rồi ...bà nương này gốc gác ở đâu vậy?" "Ta cũng không biết nữa." Tô Thừa Quang lắc đầu, "Ta hai lần bị nàng chọc phá, trong lòng nổi hứng, bèn hỏi cô ta: ‘Tiểu cô nương hảo nhãn lực, Tô mỗ bất tài, cũng muốn lĩnh giáo cao chiêu của túc hạ.’ nàng kia nhìn nhìn ta một hồi, rồi cô lắc đầu, nói: ‘hôm nay bổn cô nương tâm tình không tốt, hổng muốn đấu đá với ai hết. Tô Thừa Quang, ngươi dám thử đỏ đen cùng ta một chầu không?’" Người Tây Thành nghe được, ai nấy đều than thầm "Hỏng to". Quả nhiên, Tô Thừa Quang nói ngang "đỏ đen", mắt y sáng rỡ, y cười hì hì, tiếp: "Ta vừa nghe nói là quá sức vui mừng, vội hỏi: ‘Tiểu cô nương cũng chính là dân chơi hả? Hay vô cùng ... ngươi chơi trò gì? Đổ xúc sắc, bài cửu, song lục, mạt chược, đoán số... Trò đỏ đen thiên hạ cô cứ tha hồ chọn, hổng có món nào mà Tô mỗ hổng rành hết. Nàng kia nói: ‘Vậy chơi đoán số.’, nàng chỉ một ngón tay vô con gà nướng trui trước mặt, nói. ‘ngươi đoán thừ xem, tổng số xương cốt con gà này là số chẵn hay số lẻ?’" Mọi người đều là sửng sốt, Thạch Xuyên kêu ầm lên: "Nguy quá ... ai mà biết gà có bao nhiêu xương?" Bặc Lưu cũng gãi đầu gãi tai, y lầm bầm: "Ta từng ăn không ít gà, nhưng con gà có bao nhiêu xương thì chưa hề đếm! Hai đứa mình tám lạng nửa cân." Tô Thừa Quang, lắc đầu, thở dài, "Ta vừa nghe cổ đưa ra đề tài câu đố, nhất thời hai mắt đờ đẫn. Nhìn kỹ lại con gà nướng trui đó, thấy nó đã đươc bọc đất sét nướng thiệt hoản hảo, hổng có bị động thủ động cước. Điều đáng ngại nhất là cô này đã có chuẩn bị sẵn, cổ đã sớm biết số lượng xương trong con gà. Tuy là nói vậy, Tô mỗ bình sinh có ba cái không ngán, không sợ, một không ngán đấu đá, hai không sợ chết, đệ tam hả, dĩ nhiên không ngán trò đỏ đen. Ta thà chết, cũng không thể không khứng cá cược, liền nói ngay: ‘Tốt lắm ... Tiểu cô nương, cá thì cá, nếu cô thua thì sao?’ nữ tử nói: ‘ta thua, sẽ giúp ngươi đối phó Diêm bang; ngươi thua, phải lập tức thành khẩn đi tới bên cạnh linh đường Tề Hạo Đỉnh chờ nghe phát lạc." "Ta nghe xong, nảy sinh nghi ngờ lớn, chỉ sợ Diêm bang sắp đặt gài bẫy, nhưng nhìn bộ dạng năm Diêm sứ, ai cũng ngạc nhiên, chừng như họ chưa hề quen biết nữ tử này, có lẽ đúng như lời cổ nói, giữa đường thấy sự bất bình, nên làm khó ta. Nghĩ vậy, ta nói: ‘thôi được, cá cược là do ngươi đề xướng, ngươi làm nhà cái, ta là người đoán, ta đoán con gà này tổng số xương là số chẵn" Nàng kia hỏi: ‘căn cứ vô đâu?’ ta nói: ‘là người hay là gà, hoặc hai tay hai chân, hoặc hai cánh hai cựa, một tả một hữu, hai bên đối xứng, cho nên từ đó mà suy, số xương trong con gà là số chẵn' nàng kia cười nói: ‘ ngươi đến đây đếm đi nào’ ta nói: ‘gà đang bọc, làm sao đếm? Nàng kia nói: ‘dễ thôi, ta mời ngươi cùng ăn gà.’ nói xong cô gỡ bỏ lớp bọc ngoài, bóc con gà ra, chia làm hai, đem một nửa đưa cho ta, cô ta ăn nửa kia. Nói ra thấy mắc cười, hai ta vốn là đối đầu, lại ngồi chung một bàn cùng nhau ăn thịt gà" Mạnh Phi Yến nghe đến đây, ả nhớ lại tình hình lúc đó, chẳng thể nhịn, đã cười khúc khích. Vương Tử Côn nghe thấy, lão hầm hừ ngó qua, ả xấu xí cuống quít thu hồi nét tươi cười, cố ý tạo dáng nghiêm túc, Lan Truy nói khơi khơi: "Nữ tử này không tục, có vài phần hào khí." Từ khi vào trang đến giờ, y rất ít nói, bỗng nhiên mở miệng bình phẩm, ai nấy đều thấy lạ. Tô Thừa Quang đưa mắt liếc y một cái, cười nói: "Nghe kể thì thấy cô ta đúng là có hào khí, nhưng huynh còn chưa thấy cách cô ta ăn, vừa tinh tế vừa thanh lịch, đến các công chúa nương nương cũng chỉ đến thế là cùng." Bặc Lưu hắng giọng một tiếng, nói: "Đủ rồi ... đủ rồi ... lão đổ quỷ, gì thì gì, trong mắt đệ, nàng cái gì cũng đều hay ho cả. Nói mau, con gà nọ rốt cuộc có bao nhiêu xương?" "Bọn ta tước thịt một mẩu, gỡ được một mẩu xương, có câu 'chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng vẫn đầy đủ', tuy con gà này bé, xương xẩu lại nhiều, đếm bảy mươi, tám mươi, chín mươi, mỗi lúc một nhiều. Cùng lúc, nàng nọ thở ra một hơi, lầm thầm lầu bầu nói: ‘Gà trui cuả Trích Tinh lâu là hữu danh vô thực, chung quy còn kém xa con gà mình ăn bữa nọ, ngon thiệt là ngon" ta nảy sinh tò mò, hỏi: ‘bữa nọ? nữ tử trừng mắt lườm ta một cái, nói: ‘ăn thì cứ ăn, lém lỉnh cái miệng nghe mà phát mệt" Lạc Chi Dương nghe y kể, đầu óc hắn thoáng hiện ý niệm, có cảm tưởng ngữ khí của nữ tử này có hơi quen tai. Hắn còn đang nghĩ ngợi, Thạch Xuyên lại hét lên: "Lão đổ quỷ, ít nói tầm xàm, mau lên, tổng cộng có bao nhiêu mẩu xương gà?" "Đếm tới chót cùng hả?" Tô Thừa Quang thở dài, y dằn từng tiếng một: "Tổng cộng một trăm sáu mươi ba cái!" "Úi!" Thạch, Bặc hai người đồng loạt la lớn, "Quả nhiên đệ thua." Lan Truy lại 'hừ' một tiếng, lạnh lùng nói: "Tô Thừa Quang, bộ đệ để thua dễ dàng như vậy hả?" "‘Phong Ma Tán’ cao kiến.,’ Tô Thừa Quang giương ngón cái lên, y cười hì hì nói, "Ta thấy không ổn, mắt thấy trên tay còn một mẩu xương mềm, ta tức thì quyết định, thảy nó vô miệng, nhai trệu trạo, nuốt trộng xuống tức thì" "Hay cho cái trò hủy thi diệt tích." Mộc Hàm Băng chậc chậc lưỡi, nói, "Đụng phải cái đồ vô lại hạng nặng nhà đệ, nàng kia đúng là hố to" Mặt Tô Thừa Quang không chút vẻ đắc ý, y gượng cười, nói: "Nàng kia cũng không ngu ngốc, cổ hỏi: ‘Tô Thừa Quang, tại sao ngươi ăn mất mẩu xương vậy?’ ta trả lời: ‘xương đâu mà xương? Rõ ràng là miếng thịt, vừa mềm vừa béo, ngon chết thôi.’ lão già họ Vương dòm thấy từ đầu đến cuối, thằng chả hét toáng lên: ‘Chơi vậy hổng phải là xấu lắm sao? Chưởng quầy đâu, đem cho một con gà nướng trui khác, để đếm lại từ đầu', ta vừa nghe, vội nói: ‘vậy không được, đã đồng ý số xương con gà này, đem con khác thay vô coi như hủy bỏ cá cược’ nàng kia hỏi: ‘tại sao?, ta nói: ‘thiên hạ to lớn, chuyện lạ chẳng thiếu, có người bàn tay mang sáu ngón, chưa chắc không có con gà mọc sáu móng vuốt. con gà này có một trăm sáu mươi hai mẩu xương, con kế có thể có tới một trăm sáu mươi ba mẩu xương lận, người ta có chỗ khác nhau, vậy gà đâu có hoàn toàn con nào cũng giống con nào.’" "Thiệt không hổ danh là lão đổ quỷ." Bặc Lưu giương ngón cái, "Quả nhiên là một tên gian hoạt số một." Tô Thừa Quang "Hừ" một tiếng, y nghiêm mặt nói: "Ta cãi như vậy, cha già họ Vương hết đường đấu lý. Nữ tử lại đưa mắt liếc ta một cái, cô ả bỗng nhiên cười rộ, hỏi: ‘Tô Thừa Quang, ngươi chắc chắn là một trăm sáu mươi hai cái xương?, ta thấy ả cười tươi quá, chợt thấy không ổn, nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi, đành phải đáp: ‘đương nhiên, hai là số chẵn, Tô mỗ thắng.’ nàng kia bất động thanh sắc, lấy từ trong ống tay áo ra một mẩu xương thiệt nhỏ của móng gà, bảo ta: ‘ngươi nói rất đúng, có kẻ mang bàn tay sáu ngón, chưa hẳn không có gà nơi chân mọc sáu cái móng vuốt. Công thêm mẩu móng vuốt này, thành một trăm sáu mươi ba cái. Ba là số lẻ, Tô Thừa Quang, ngươi thua.’ ta hết hồn hết vía, la lớn: ‘Hổng có được! mẩu xương này là ngươi chuẩn bị sẵn từ trước.' nữ tử mỉm cười, ả đem sắp mấy cái mẩu móng vuốt vào với nhau, lập nguyên hình một cái giò gà! Ta dòm thấy, trong lòng vừa hối hận vừa bực tức, tổng số xương là một trăm sáu mươi bốn cái, ta đoán số chẵn là ăn rồi, kết quả cậy mình thông minh, ngược lại tự mình đem đầu chui vô bẫy của nữ tử này. lại tự trách mình đoảng, không để ý là thiếu một cái móng vuốt, mà cũng kỳ, ta ngồi cùng bàn với cổ mà không có phát hiện nàng chơi trò quỷ, cho thấy nữ tử chẳng những tâm tư giảo hoạt, mà nghề tí toáy ngón tay cũng quá xá giỏi.'" Thu Đào buột miệng hỏi: "Đệ không có xuất thủ cùng nàng?" "Không có!" Tô Thừa Quang lắc đầu quầy quậy, "Đệ lúc ấy trong lòng không phục, vỗ bàn cái rầm, thét lớn: ‘Tiểu cô nương, ngươi ăn gian.’, tiếng thét này đã dùng tới ‘Thiên Lôi hống’, đệ tính làm cho cô ả hồn vía tán loạn để thừa dịp xóa bỏ cá cược. Chẳng dè, nàng kia thập phần trấn định, ngay cả một cái chớp mi cũng là không, cổ nói: ‘Tô Thừa Quang, ngươi cũng đã chẳng nuốt đi mất một mẩu xương hay sao? Mẩu xương này ta có thể đưa ra cho tổng số thành số lẻ, mẩu xương kia cuả ngươi, ngươi có thể khạc ra trở lại không? Người ăn gian chính là ngươi mới đúng, đáng tiếc, làm bậy để tự hại mình, để bị xui xẻo mà thua. Ván này thắng bại đã rõ, ta có việc phải đi ngay bây giờ, ngươi nếu còn có liêm sỉ, hãy tuân thủ vụ cá cuộc, đến chỗ Diêm bang chờ phát lạc.’, nói xong cô ta đứng dậy, phơi phới đi mất dạng." "Đệ để cho cô ta đi dễ dàng vậy sao?", Chu Liệt giậm chân la lớn, "Cô nàng đã sớm tính toán ăn gian từ đầu, thấy đệ nuốt mẩu xương, mới đưa cái móng ra cho thành số lẻ, nếu đệ không nuốt, cô nàng cũng không đưa ra, tính tới tính lui, cách gì, đệ cũng thua" Tô Thừa Quang hít một hơi, mặt đau khổ, nói : "Cá cược chính là đấu trí, có thể buộc đối phương chưa nhập cuộc đã thua, đó cũng là một bản lãnh vô cùng to tát. Nữ tử này tính toán không chút sơ hở nào, Tô mỗ không thể không phục. Nghĩ lại, Tô Thừa Quang ta tung hoành đổ quốc, trải trăm trận chiến, chưa từng thua một lần, kết quả lại bái xái bại xại trước một đống xương gà. Ôi, đành phải theo điều lệ cá cược, đem đầu tới đây nghe phát lạc. Kết quả chờ thì cứ chờ, chẳng bị một ai đụng đến một sợi tóc, mấy người nói xem, chuyện này kỳ quái hay không kỳ quái?" Vương Tử Côn nghe thế, lão khoái trá: "Các vị đều nghe rõ chưa? Hắn thua cuộc, tự đến chịu phạt, nếu bây giờ tự tiện rời đi, thì hắn phải là một đưá tiểu nhân vô tín vô nghĩa, là đồ vô lại ăn gian ăn lận trong nghề đỏ đen, "Đánh cái rắm thúi con mẹ nó!", Tô Thừa Quang cả giận, "Ông nội ngươi ở ngay tại đây, có đưá nào đem ông nội ngươi giết, họ Tô mà có một chút nhíu mày, sẽ không tính là hảo hán." "Tô sư đệ, đừng nổi nóng.", Vạn Thăng trầm ngâm một chút, ông quay sang hỏi Vương Tử Côn, "Vương Diêm sứ, quý bang định xử trí Tô sư đệ ra sao?" Tây Thành tám bộ như ruột thịt, quyết không đứng im nhìn Tô Thừa Quang chết, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, mười bốn ánh mắt dừng trên mặt Vương Tử Côn. Đứng kế bên, Lạc Chi Dương cảm giác sát khí đằng đằng, hắn nín thở, lén lùi ra sau nửa bước, chỉ cần nổ ra hỗn chiến là hắn ù té bỏ chạy. Vương Tử Côn nhíu chặt hàng mi, lão không nói được một lời, tựa hồ tâm thần có chút bất định. Vạn Thăng chờ hoài, ông cất cao giọng, lại hỏi lần nữa: "Vương Diêm sứ, xin hỏi tôn ý?" Vương Tử Côn vẫn không lên tiếng, ba Diêm sứ kia nhìn nhau, Đỗ Dậu Dương đằng hắng một tiếng, giọng bối rối, nói: "Vạn bộ chủ, không dám nói man ngài, xử trí người này ra sao, cả bốn người chúng tôi cũng không làm chủ được." Thạch Xuyên mất kiên nhẫn: "Vậy ai có thể làm chủ?" Đỗ Dậu Dương nghiêm nét mặt: "Đương nhiên là bang chủ bản bang." Mộc Hàm Băng kỳ lạ: "Tề Hạo Đỉnh không phải là đã chết rồi ư?" "Lão bang chủ tạ thế.". Đỗ Dậu Dương dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ một, "Còn có tân bang chủ kia!" "Tân bang chủ?" Vạn Thăng kinh ngạc, "Diêm bang đã tuyển được tân bang chủ rồi sao?" Đỗ Dậu Dương cùng Thuần Vu Anh nhìn nhau, thần sắc ngần ngại, Mạnh Phi Yến thẳng tính, ả buột miệng: "Mấy người không nói, để ta nói. Trước khi Tề bang chủ tạ thế, có trối lại với Ngũ Diêm sứ giả 'ai có thể trả thù cho ngài, kẻ đó sẽ đứng đầu Diêm bang!'" Tây Thành mọi người đều kinh ngạc, Tô Thừa Quang vỗ đùi, y cười ầm: "Thú vị, thú vị, con mẹ nó ... thiệt là thú vị." Thạch Xuyên phải hỏi: "Lão đổ quỷ, thú vị gì? Muốn lên làm bang chủ, ai ai cũng đều nhăm nhe giành nhau giết đệ kia mà." Mặt Tô Thừa Quang không chút vẻ đắc ý, y gượng cười, nói: "Nàng kia cũng không ngu ngốc, cổ hỏi: ‘Tô Thừa Quang, tại sao ngươi ăn mất mẩu xương vậy?’ ta trả lời: ‘xương đâu mà xương? Rõ ràng là miếng thịt, vừa mềm vừa béo, ngon chết thôi.’ lão già họ Vương dòm thấy từ đầu đến cuối, thằng chả hét toáng lên: ‘Chơi vậy hổng phải là xấu lắm sao? Chưởng quầy đâu, đem cho một con gà nướng trui khác, để đếm lại từ đầu', ta vừa nghe, vội nói: ‘vậy không được, đã đồng ý số xương con gà này, đem con khác thay vô coi như hủy bỏ cá cược’ nàng kia hỏi: ‘tại sao?, ta nói: ‘thiên hạ to lớn, chuyện lạ chẳng thiếu, có người bàn tay mang sáu ngón, chưa chắc không có con gà mọc sáu móng vuốt. con gà này có một trăm sáu mươi hai mẩu xương, con kế có thể có tới một trăm sáu mươi ba mẩu xương lận, người ta có chỗ khác nhau, vậy gà đâu có hoàn toàn con nào cũng giống con nào.’" "Thiệt không hổ danh là lão đổ quỷ." Bặc Lưu giương ngón cái, "Quả nhiên là một tên gian hoạt số một." Tô Thừa Quang "Hừ" một tiếng, y nghiêm mặt nói: "Ta cãi như vậy, cha già họ Vương hết đường đấu lý. Nữ tử lại đưa mắt liếc ta một cái, cô ả bỗng nhiên cười rộ, hỏi: ‘Tô Thừa Quang, ngươi chắc chắn là một trăm sáu mươi hai cái xương?, ta thấy ả cười tươi quá, chợt thấy không ổn, nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi, đành phải đáp: ‘đương nhiên, hai là số chẵn, Tô mỗ thắng.’ nàng kia bất động thanh sắc, lấy từ trong ống tay áo ra một mẩu xương thiệt nhỏ của móng gà, bảo ta: ‘ngươi nói rất đúng, có kẻ mang bàn tay sáu ngón, chưa hẳn không có gà nơi chân mọc sáu cái móng vuốt. Công thêm mẩu móng vuốt này, thành một trăm sáu mươi ba cái. Ba là số lẻ, Tô Thừa Quang, ngươi thua.’ ta hết hồn hết vía, la lớn: ‘Hổng có được! mẩu xương này là ngươi chuẩn bị sẵn từ trước.' nữ tử mỉm cười, ả đem sắp mấy cái mẩu móng vuốt vào với nhau, lập nguyên hình một cái giò gà! Ta dòm thấy, trong lòng vừa hối hận vừa bực tức, tổng số xương là một trăm sáu mươi bốn cái, ta đoán số chẵn là ăn rồi, kết quả cậy mình thông minh, ngược lại tự mình đem đầu chui vô bẫy của nữ tử này. lại tự trách mình đoảng, không để ý là thiếu một cái móng vuốt, mà cũng kỳ, ta ngồi cùng bàn với cổ mà không có phát hiện nàng chơi trò quỷ, cho thấy nữ tử chẳng những tâm tư giảo hoạt, mà nghề tí toáy ngón tay cũng quá xá giỏi.'" Thu Đào buột miệng hỏi: "Đệ không có xuất thủ cùng nàng?" "Không có!" Tô Thừa Quang lắc đầu quầy quậy, "Đệ lúc ấy trong lòng không phục, vỗ bàn cái rầm, thét lớn: ‘Tiểu cô nương, ngươi ăn gian.’, tiếng thét này đã dùng tới ‘Thiên Lôi hống’, đệ tính làm cho cô ả hồn vía tán loạn để thừa dịp xóa bỏ cá cược. Chẳng dè, nàng kia thập phần trấn định, ngay cả một cái chớp mi cũng là không, cổ nói: ‘Tô Thừa Quang, ngươi cũng đã chẳng nuốt đi mất một mẩu xương hay sao? Mẩu xương này ta có thể đưa ra cho tổng số thành số lẻ, mẩu xương kia cuả ngươi, ngươi có thể khạc ra trở lại không? Người ăn gian chính là ngươi mới đúng, đáng tiếc, làm bậy để tự hại mình, để bị xui xẻo mà thua. Ván này thắng bại đã rõ, ta có việc phải đi ngay bây giờ, ngươi nếu còn có liêm sỉ, hãy tuân thủ vụ cá cuộc, đến chỗ Diêm bang chờ phát lạc.’, nói xong cô ta đứng dậy, phơi phới đi mất dạng." "Đệ để cho cô ta đi dễ dàng vậy sao?", Chu Liệt giậm chân la lớn, "Cô nàng đã sớm tính toán ăn gian từ đầu, thấy đệ nuốt mẩu xương, mới đưa cái móng ra cho thành số lẻ, nếu đệ không nuốt, cô nàng cũng không đưa ra, tính tới tính lui, cách gì, đệ cũng thua" Tô Thừa Quang hít một hơi, mặt đau khổ, nói : "Cá cược chính là đấu trí, có thể buộc đối phương chưa nhập cuộc đã thua, đó cũng là một bản lãnh vô cùng to tát. Nữ tử này tính toán không chút sơ hở nào, Tô mỗ không thể không phục. Nghĩ lại, Tô Thừa Quang ta tung hoành đổ quốc, trải trăm trận chiến, chưa từng thua một lần, kết quả lại bái xái bại xại trước một đống xương gà. Ôi, đành phải theo điều lệ cá cược, đem đầu tới đây nghe phát lạc. Kết quả chờ thì cứ chờ, chẳng bị một ai đụng đến một sợi tóc, mấy người nói xem, chuyện này kỳ quái hay không kỳ quái?" Vương Tử Côn nghe thế, lão khoái trá: "Các vị đều nghe rõ chưa? Hắn thua cuộc, tự đến chịu phạt, nếu bây giờ tự tiện rời đi, thì hắn phải là một đưá tiểu nhân vô tín vô nghĩa, là đồ vô lại ăn gian ăn lận trong nghề đỏ đen, "Đánh cái rắm thúi con mẹ nó!", Tô Thừa Quang cả giận, "Ông nội ngươi ở ngay tại đây, có đưá nào đem ông nội ngươi giết, họ Tô mà có một chút nhíu mày, sẽ không tính là hảo hán." "Tô sư đệ, đừng nổi nóng.", Vạn Thăng trầm ngâm một chút, ông quay sang hỏi Vương Tử Côn, "Vương Diêm sứ, quý bang định xử trí Tô sư đệ ra sao?" Tây Thành tám bộ như ruột thịt, quyết không đứng im nhìn Tô Thừa Quang chết, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, mười bốn ánh mắt dừng trên mặt Vương Tử Côn. Đứng kế bên, Lạc Chi Dương cảm giác sát khí đằng đằng, hắn nín thở, lén lùi ra sau nửa bước, chỉ cần nổ ra hỗn chiến là hắn ù té bỏ chạy. Vương Tử Côn nhíu chặt hàng mi, lão không nói được một lời, tựa hồ tâm thần có chút bất định. Vạn Thăng chờ hoài, ông cất cao giọng, lại hỏi lần nữa: "Vương Diêm sứ, xin hỏi tôn ý?" Vương Tử Côn vẫn không lên tiếng, ba Diêm sứ kia nhìn nhau, Đỗ Dậu Dương đằng hắng một tiếng, giọng bối rối, nói: "Vạn bộ chủ, không dám nói man ngài, xử trí người này ra sao, cả bốn người chúng tôi cũng không làm chủ được." Thạch Xuyên mất kiên nhẫn: "Vậy ai có thể làm chủ?" Đỗ Dậu Dương nghiêm nét mặt: "Đương nhiên là bang chủ bản bang." Mộc Hàm Băng kỳ lạ: "Tề Hạo Đỉnh không phải là đã chết rồi ư?" "Lão bang chủ tạ thế.". Đỗ Dậu Dương dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ một, "Còn có tân bang chủ kia!" "Tân bang chủ?" Vạn Thăng kinh ngạc, "Diêm bang đã tuyển được tân bang chủ rồi sao?" Đỗ Dậu Dương cùng Thuần Vu Anh nhìn nhau, thần sắc ngần ngại, Mạnh Phi Yến thẳng tính, ả buột miệng: "Mấy người không nói, để ta nói. Trước khi Tề bang chủ tạ thế, có trối lại với Ngũ Diêm sứ giả 'ai có thể trả thù cho ngài, kẻ đó sẽ đứng đầu Diêm bang!'" Tây Thành mọi người đều kinh ngạc, Tô Thừa Quang vỗ đùi, y cười ầm: "Thú vị, thú vị, con mẹ nó ... thiệt là thú vị." Thạch Xuyên phải hỏi: "Lão đổ quỷ, thú vị gì? Muốn lên làm bang chủ, ai ai cũng đều nhăm nhe giành nhau giết đệ kia mà." Tô Thừa Quang cười: "Huynh nói thử xem, trong mấy người này, ai là kẻ thích hợp nhất để giết đệ?" Thạch Xuyên hơi bị hẫng, y ngẫm nghĩ một chút, chợt y giật mình, nói: "Mấy người ở đây, không có ai thích hợp hết." Tô Thừa Quang gật đầu: "Đệ không phải do Ngũ Diêm sứ giả bắt về mà vì thua cuộc tự chui đầu vô lưới, một trong những vị này giết đệ để lên làm bang chủ, mấy người kia sẽ không phục. Nhưng nếu họ xúm nhau vô, chức bang chủ lại chỉ có một. Vậy cho nên, đây là một cái nan đề cực kỳ lớn, Xem ra, di mệnh của Tề Hạo Đỉnh đã thành tấm bùa hộ mạng cho đệ, nếu cứ liều lĩnh ra tay giết đệ, bọn họ sẽ tuyển không ra bang chủ." Hắn nói đến đấy, vẻ dương dương đắc ý, khi nhìn mặt thiểu não của bốn Diêm sứ, y bật cười, hỏi: "'Bạch Diêm sứ giả’ Hoa Đình đâu, sao hắn không có mặt ở đây?" Mạnh Phi Yến hừ, tức giận, nói: "Hoa Diêm sứ bận đi tìm vị cô nương của Trích Tinh lâu, việc ông ấy làm xem ra còn có lý hơn." Tô Thừa Quang gật gù, y nghiêm mặt nói, "Tìm được nữ tử nọ, mới có thể giải quyết cái khó này. Nhưng nếu vậy, chả phải cô ta sẽ thành bang chủ Diêm bang à?" Mạnh Phi Yến thần sắc nghiêm trang, ả lớn tiếng nói: "Tuân theo di mệnh lão bang chủ, nếu cô ta tự tay đâm ngươi chết, lẽ tự nhiên thành người đứng đầu bang." Sau một hồi lặng yên khá lâu, Tô Thừa Quang thần khí cổ quái, y cười ầm, gật gù: "Càng hay, ta chờ cô ta đến!". Người Tây Thành nghe thế, thảy đều kinh hãi, bực tức. Chợt Vương Tử Côn than dài một hơi, lão ngửng mặt lên, nói: "Ba vị Diêm sử, ta xem việc này quá dễ. Một ngày chưa tìm ra cô nàng kia, chẳng lẽ là một ngày không giết Tô Thừa Quang? Một ngày không giết Tô Thừa Quang, chẳng lẽ Diêm bang ta thêm một ngày vô chủ? Theo ta thấy, không bằng mọi người hợp lực giết tiểu tử này, sau đó đề cử một người đảm nhiệm bang chủ." "Vương Tử Côn!" Đỗ Dậu Dương tức tối, "Bang chủ thi hài còn chưa lạnh, ngươi đà dám nói vậy sao? Lịch đại bang chủ, đều từ tiền đại bang chủ đề cử, Ngũ Diêm sứ giả bất quá làm hộ vệ cho bang chủ, có khi nào đứng ra đề cử bang chủ chưa?" Mạnh Phi Yến cùng Thuần Vu Anh cũng kêu lên: "Đỗ Diêm sứ nói đúng, bang chủ di lệnh, nhất quyết không thể làm sai trái!" Vương Tử Côn thấy khó chống lại số đông, lão đành nói: "Thôi, thôi, tùy ý các vị. Nếu vĩnh viễn không tìm thấy nữ tử nọ, các vị sẽ nuôi họ Tô này cả đời sao?" Chúng Diêm sử chưa kịp trả lời, Vạn Thăng lạnh lùng nói: "Việc này không để các vị quan tâm, Tô Thừa Quang là người cuả Tây Thành ta, bọn ta một khi đến đây, là muốn đem hắn đi." Tô Thừa Quang sửng sốt, y kêu lên: "Vạn sư huynh...." "Câm mồm", Vạn Thăng xua tay, trầm giọng nói, "Thiên bộ là đứng đầu tám bộ, không có Thành chủ ở đây, mọi chuyện do chính ta quyết định." Nói đến đấy, ông trút bỏ vẻ nho nhã, mắt loe lóe sáng, Tô Thừa Quang nhìn thẳng mặt ông ta, sau một lúc lâu, y thở ra một hơi, nói: "Vạn sư huynh, đệ không thể đi theo huynh." Mặt Vạn Thăng thóang một sắc xanh, ông lạnh lùng nói: "Tô Thừa Quang, ngươi muốn ồn ào đến bao giờ?" Tô Thừa Quang lắc đầu nói: "Vạn sư huynh, huynh có đạo của huynh, đệ có đạo riêng của đệ. Thành chủ thường nói: ‘Không hợp đạo nhau, không thể cùng chung mưu kế’ , đạo của huynh. đệ không hiểu lắm, còn của đệ, huynh cũng khó nắm cho rõ" Vạn Thăng dòm y chăm chăm, nét mặt biến chuyển mấy lần, bỗng ông vung tay áo, từ trong đó bay ra vô số bóng trắng. Bóng này biến thành những sợi tơ mảnh mai, bọn cung thủ vây quanh cũi sắt còn chưa kịp hiểu, những cây nỏ trong tay chúng đã bị tơ cuốn lấy. Bọn hắn cuống quít bấm lãy nổ, chẳng dè Vạn Thăng rung tay, lực đạo theo tơ truyền đến, tất cả mũi nỏ hướng lên trời, nghe sột sột, bao nhiêu tên phóng ra đã ghim hết lên trên trần. Trong một tiếng thét dài, Vạn Thăng nhảy bung lên, vượt xà ngang, ông vờn đôi tay như cánh bướm, vung trên vãi dưới, quét phải tạt trái, đã thấy tám cung thủ nỏ vẫn còn trong tay, miệng kêu thét ầm ĩ, đều đã bị treo lên cao, thân hình mỗi đứa đung đưa như tổ kén, Nnững diễn tiến này liên tiếp xảy ra nhanh như chớp giật, khi Vạn Thăng đáp trở lại trên sàn nhà, bang chúng vừa hoàn hồn, đang định nhào lên tiếp cứu, đều đã bị người Tây Thành ngăn cản, không đưá nào dám vọng động. . Vạn Thăng vung tay xuất chưởng nhanh như gió, thế như đao to búa lớn, đã đập nát vụn cái lồng gỗ,Vạn Thăng vừa định đến mở cũi sắt, chẳng dè Tô Thừa Quang hét lớn một tiếng, y vung một chưởng vào Vạn Thăng, Ông này thất kinh, đành bất đắc dĩ huy chưởng nghênh tiếp. Hai chưởng kình chạm nhau, lập tức chớp loe lóe tơ trắng trong tiếng sấm ầm ì ì. Thân hình Tô Thừa Quang dạt ra, Vạn Thăng cũng lui ra sau nửa bước, ông cả giận hỏi: "Thừa Quang, ý tứ gì thế này?" "Không ý tứ gì.", Tô Thừa Quang cười rộ, nói, "Đệ đang có hứng ở lại trong này, cách chi cũng không đi." "Nói nhảm!", Tuy Vạn Thăng luôn luôn bình tĩnh, bây giờ ông cũng nổi giận thực sự, "Đệ đi ra đây cho ta.", rồi đột nhiên ông phất tay áo, huy chưởng, một chùm tơ mờ mờ như sương như khói, theo cổ tay ông bắn mạnh ra, xuyên qua song sắt của cái cũi mà xoèn xoẹt quấn lấy hai tay hai chân Tô Thừa Quang. Tô Thừa Quang biết rõ, tơ này quấn quanh là hư ảo, một khi Vạn Thăng rót "Chu Lưu Thiên kính" vào, chúng sẽ như dùi sắt công phá cả trăm huyệt đạo, lảm toàn thân không thể động đậy, y lập tức không dám coi thường, dũng mãnh vận dụng "Chu Lưu Điện kình", y thét lớn một tiếng, thúc dẩy chân khí lưu chuyển toàn thân, y lắc mình một cái, tơ trắng đã bị vụn nát ra, dưới tác động cuả điện kình, đã bốc cháy thành từng vầng khói. Vạn Thăng hừ một tiếng, thân như lốc xoáy, ông chạy vòng quanh cũi sắt, vung chưởng, tơ trắng từ ống tay áo ồ ạt bung ra cuồn cuộn, Tô Thừa Quang nhất thời bị chấn động, đã bị quấn chặt, y hả họng la lớn: "Âm hồn không chịu tiêu tan hả?". Y xuống trung bình tấn, quất ra ngoài cũi sắt hai chưởng, Vạn Thăng nhẹ nhàng xông tới, vung ngón trỏ bàn tay thúc đẩy một dây tơ trắng quấn lấy từ đầu đến chân Tô Thừa Quang, kéo một cái, lôi tuột gã này quỵ xuống. Tô Thừa Quang cảm giác nửa người run bần bật, thế trung bình dao động mất hai bước, y cuống quít tiềm vận nội kình chống cự. "Thạch Xuyên, Bặc Lưu.", Vạn Thăng trợn hai mắt, lớn tiếng ra lệnh, "Còn đứng nhìn cái gì? Mau hủy cái cũi sắt đi" Hai người như sực tỉnh giấc mộng, song song tiến lên. Tô Thừa Quang ba mặt thụ địch, y giậm chân, miệng thét to, như tiếng sấm sét, khiến mắt Lạc Chi Dương tối sầm, lỗ tai ù lên ong óng. Dứt tiếng thét, Tô Thừa Quang chìa hai tay chụp vào chấn song, y ra sức nhấc cái cũi lên, nghe tiếng sắt thép khua rổn rảng một hồi, cái cũi nâng cao, trở thành một món binh khí trong tay. đã được y vung mạnh ra. Thạch Xuyên dũng mãnh xông vào, đấm một quyền, song sắt chạm nhau khua ầm ĩ, đồng lúc, Thạch Xuyên kêu rên thảm thiết, y lui nhanh hai bước, cặp mắt hổ trợn ngược, da mặt ửng đỏ chuyển sang trắng bệch, hai nắm đấm cũng run lập cập. Cũi săt bị đánh bật lên, rồi hạ xuống. Bặc Lưu xông vào, đưa cái bụng to nung núc lặng lẽ cuộn vào cái cũi, Y là chủ Trạch bộ, "Chu Lưu Trạch kình" vận chuyển toàn thân, tạo sức hút như đầm lầy, chôn sâu vạn vật. Cũi sắt bị ghì chặt lấy, Bặc Lưu cười ha hả, vừa được hai tiếng, y cảm giác không ổn, "Chu Lưu Điện kình" đã như một cơn lũ theo song sắt tràn vào cơ thể y, giật tung lục phủ ngũ tạng lên. "Hỏng to ...", Bặc Lưu khốn khổ thét lên, "Mẹ ôi,cũi sắt có thể dẫn điện kình..." Ý niệm mới lóe ra trong đầu , y không còn sức chịu đựng, phải nhả cái cũi ra, loạng choạng lui lại mấy bước, "Bùm" một tiếng, y té quỵ, ngồi bệt trên sàn nhà, mặt không chút máu. Cũi sắt nặng mấy trăm cân, Tô Thừa Quang lại rót điện kình vào, y dùng thần lực quét nó ra, biến nó thành một món binh khí uy lực to tát, đập vào đâu, phóng điện ra đấy. Hai bộ chủ Sơn Trạch không chống cự nổi, chỉ có nươc kéo nhau rút lui. Vạn Thăng cứ chạy xa xa , dẫu ông chưởng pháp tinh kì, cũng không thể tiếp cận đối thủ. Trận chiến này khí thế to lớn, uy lực cực đại, vượt xa tầm tưởng tượng của Diêm chúng, đến các chủ bộ kia của Tây Thành cũng không đứng tại chỗ được, họ phải gấp rút chạy ra ngoài linh đường. Thu Đào càng xem càng lo lắng, bà biết Vạn, Tô hai người bản sự tương đương, bà chỉ sợ trước khi quyết định xong thắng bại, linh đường Tề Hạo Đỉnh đà bị tan tành, gây thêm hận thù mới cùng Diêm bang. Nghĩ vậy, bà cất cao giọng kêu lên: "Mau dừng tay, nghe ta nói một câu." Bà có uy tín thậm cao, hai người cùng ngừng tay, Vạn Thăng nhảy vọt ra phía sau, Tô Thừa Quang thừa dịp, y hạ cũi sắt xuống cái rầm, lại chui vô ngồi trở lại trong cũi. Vạn Thăng trợn mắt nhìn y, ông cả giận nói: "Tô Thừa Quang, ngươi cút ra đây cho ta!" Tô Thừa Quang cười hì hì, y ngồi xếp bằng, nói: "Đã nói không ra, vậy thì không ra." Vạn Thăng trên mặt nổi một làn thanh khí, ông vừa định nhảy vô, bà Thu Đào đã ngăn lại, nói: "Vạn sư huynh, Thừa Quang tính quật cường, dùng sức mạnh với nó, trong lòng nó không phục, có bức cách mấy cũng vô dụng, chuyện này mình phải bàn bạc cho kỹ mới được." "Muội không biết." Vạn Thăng lắc đầu, thở dài, "Nó còn ở lại trong đây, sẽ gặp rất nhiều nguy cơ tứ phía. Những người này không cần động đao động kiếm, chỉ cần không cho ăn, uống, sẽ làm nó chết khát, chết đói." Thu Đào vừa nghe, bà đang ngần ngừ, chợt nghe Thuần Vu Anh cả tiếng, nói: "Tô Thừa Quang, ta kính trọng ngươi là một hán tử kiêu hùng. trước linh cữu Tề bang chủ, ta, Thuần Vu Anh thề, một ngày tìm không thấy nàng kia, một ngày Diêm bang ta không làm khó ngươi, cơm nước, rượu trà đều sẽ cung ứng đầy đủ.. Ai nếu có chút ý đồ hại ngươi, người đó là đối đich cùng Thuần Vu Anh ta." Nói xong, y rút ra một cây đoản kích, hai tay bẻ mạnh một cái, đã làm gẫy cán gỗ. Thuần Vu Anh ném hai mẩu kích đi, y rảo ánh mắt lên tất cả mọi người, trầm giọng nói, "Nếu sai lời thề, sẽ bị như cây kích này!" Đoản kích này là món binh khí tùy thân của y, y bẻ gẫy nó lập thệ, không lời thề nảo có thể to, nặng hơn được.Mọi người Tây Thành đều động dung, Vạn Thăng đưa mắt nhìn cây kích gãy, ông trầm ngâm một chút, rồi bỗng dưng vung tay áo, ông khẽ khàng đi ra ngoài linh đường. Sáu chủ bộ kia thấy ông ra đi, họ cũng đành phải nối bước đi theo sau, lạỉ nghe Tô Thừa Quang ở đàng sau cười ha ha, nói với theo: "Chư vị đồng môn, cứ đi thong thả, đệ không tiễn." Người Tây Thành nghe thế, họ đều mang trong lòng một tư vị khó tả, Lạc Chi Dương chưa từng gặp một người trọng lời hứa đến thế, coi thường sinh tử, quả là một đại hảo hán, y ngoái nhìn Tô Thừa Quang, nhất thời rất khâm phục. Ra khỏi "Hữu Vị trang', đến một chỗ vắng, Mộc Hàm Băng buộc phải hỏi: "Vạn sư huynh, mình cứ là đi liền như vậy sao?" "Không đi, thì làm gì bây giờ?" Vạn Thăng thở ra một hơi, "Ta không sợ gây hấn cùng Diêm bang, nhưng Tô sư đệ trọng lời thệ ước cá cược, ta chả có cách gì hết?" Thạch Xuyên nóng hừng hực trong đầu, y bốc giận, lớn tiếng nói: "Có cái quái gì to tát đâu, tụi mình đồng tâm hiệp lực, đem triệt phá quách cái tổng đàn này cuả bọn muối lậu, thiên hạ không còn ‘Diêm bang’, vụ đánh cuộc nọ chẳng phải cũng tiêu ma luôn sao." "Nói bậy bạ gì đó?",Thu Đào trợn mắt liếc y một cái, bà đanh giọng, quát, "Ngươi thì chỉ biết có đả đả sát sát. Diêm bang ba mươi vạn đệ tử, ngươi có giết hết được không?" Thạch Xuyên hậm hực: "Không làm vậy, thì làm gì khác bây giờ?" Mọi người đều nhíu mày, chợt nghe Lạc Chi Dương cười, nói: "Tui thật ra có một cách". Mọi người đang âu sầu, quên phứt sự hiện diện của hắn. Bặc Lưu chợp con mắt, y cười, hỏi: "Tiểu đạo trưởng, ngươi có diệu kế gì thế?" "Hổng có diệu kế gì đâu." Lạc Chi Dương cười hì hì nói, "Muốn cởi chuông, còn tùy thuộc vào người buộc chuông.Tô huynh bị giữ trong tay Diêm bang, tất cả đều do vụ đánh cuộc kia, chỉ cần phỗng tay trên Diêm bang, tìm ra trước họ nữ tử nọ, thuyết phục nàng hủy bỏ đánh cuộc là xong." Mọi người vừa nghe, tinh thần lập tức đại chấn, Thạch Xuyên vỗ trán lia lịa, kêu lên: "Đúng rồi, cái cách thức đơn giản thế, sao mình lại không nghĩ tới?" Vạn Thăng cũng vuốt râu, ông gật gù, nói: "Chiêu ‘Phủ Để Trừu Tân’ (nghĩa đen: rút bớt củi dưới nồi, nghiã bóng: dùng biện pháp mạnh đối phó tình hình) này thật tuyệt diệu. Lan sư đệ, đệ có khinh công giỏi nhất, đệ chạy cho mau đến Trích Tinh lâu, tìm cho được tiểu nhị của quán, hỏi kỹ hinh dạng nàng kia, tướng mạo, quần áo, rồi đệ vẽ hình, sao thêm bốn bản nữa, giao cho ta, Chu sư đệ, Mộc sư đệ cùng Bặc sư đệ, bọn mình năm người chia ra năm ngả tìm kiếm." "Còn đệ thì sao?" Thạch Xuyên vừa nghe, y khẩn trương, tự chỉ tay vào chóp mũi, hét ầm lên, "Đệ sẽ làm gì?" "Ngươi cùng Thu sư muội họp nhau ở lại phụ cận, thứ nhất giám thị Diêm bang, thứ hai hộ vệ Tô sư đệ, ngăn ngừa Diêm bang gây hại. Nếu Hoa Đình tìm được nữ tử kia, Thu sư muội cần phải chặn bọn họ lại, dùng lý hay động võ, làm sao thuyết cho nàng kia hủy bỏ đánh cuộc." Thạch Xuyên tính lỗ mãng, trong tám bộ, y chỉ phục hai người Vạn, Thu. Vạn Thăng để y lại với Thu Đào chính nhờ bà cai quản y, gã hắc đại hán không thể làm gì khác, cu cậu trong lòng khó chịu, chi lầm bầm dăm tiếng, vẻ mặt thiểu não. Thu Đào cười cười: "Vạn sư huynh yên tâm, việc này giao cho muội là tốt lắm." Vạn Thăng yên lặng gật đầu, Lan Truy xoay người, chỉ nhoáng một bóng trắng, y đã mất dạng vào màn đêm. Đoàn người Vạn Thăng cũng theo sát, chớp mắt, bốn bóng đen nhòa lẫn vào đêm tối. Thu Đào nhìn theo mọi người đi xa, bà ngó Lạc Chi Dương, hỏi: "Trương Thiên Ý sao lại buông tha ngươi?" Lạc Chi Dương cười: "Hắn bị nội thương phát tác, chưa kịp giết tui, đã chết ngủm." "Trương Thiên Ý chết?", Thu Đào thoạt đầu cả kinh, rồi lại thấy khó hiểu, "Ta xem thân thủ hắn ngày đó, thấy không giống kẻ sắp chết, hay là hắn vốn bị cố tật, trong khi bỏ trốn, đã phát động thương thế?" Lạc Chi Dương không tiện nói nhiều, hắn gật đầu nói: "Có lẽ là vậy." Hắn lại hỏi, "Thu đại nương, sau đó, bà có còn gặp lại cô gái đồng hành với tui không?" "Cái cô gái giả trai đó hả?" Thu Đào khẽ lắc đầu, "Khi ta trở về, nàng đã đi đâu mất. Sao vậy? Hai đứa ngươi lạc nhau hả? Cũng không có gì đáng lo, cô ta là cao đồ của Thái Hạo cốc, võ công cao hơn ngươi rất nhiều. Ừ... chẳng trách ngươi có sử một chiêu mang phong cách ‘Dịch Tinh kiếm’, ý hẳn là do cô ta đã dạy cho ngươi." Bà lườm Lạc Chi Dương một cái, mặt lộ vẻ không vui, "Đứa nhỏ nhà ngươi này thực kỳ quái, thấy ta mà không chịu nhận liền, cứ lén lén lút lút, gây hiểu lầm vô vị! " Lạc Chi Dương gãi đầu, nói: "Tui chỉ là tò mò, võ công Thu đại nương như vậy, vì sao cam lòng đi mại nghệ tại miếu Phu Tử?" Thu Đào thản nhiên nói: "Võ công lại không làm ra cơm mà ăn. Võ công cao tới đâu, trong cuộc sống, thảng hoặc không trộm, không cướp ... đành phải đi bán tượng đất sứ cho người mua vui" Bà nói, ánh mắt chớp động, rõ ràng là lời xuất phát tự tâm khảm. Thu Đào lại hỏi hắn tu ở đạo quán nào, Lạc Chi Dương nói là Dương Minh quán. Thu Đào kinh ngạc: "Chỗ đó thuộc về hoàng gia. Ưà .., Dương Minh quán cùng Thái Hạo cốc rất có uyên nguyên sâu xa, ngươi đi làm đạo sĩ, là để dò tìm tiểu cô nương kia, phải không?" Câu đoán tuy không trúng, cũng không xa lắm, Lạc Chi Dương đành phải gật đầu. "Ngươi thật sự đứa si tâm." Thu Đào than một hơi, "Cô gái nọ, ta thấy dễ thương, đích xác khó lòng quên cho được. Tiểu tử kia, ngươi cùng ta coi như hữu duyên, nếu ngươi cần ta giúp đỡ những việc ta làm được, ngươi chỉ cần mở miệng nói ra thôi. Ta hành tung bất định, ngươi nếu muốn tìm ta, hãy đi tới ven hồ Huyền Vũ, kiếm chưởng quầy họ Phương trong quán 'Thiên Thu các’." Bà thò tay vô giỏ, ngắt một mẩu đất sứ, nặn ra một con mèo Ba Tư nhỏ, đưa cho Lạc Chi Dương. Lạc Chi Dương nhìn con mèo đất, có cảm giác quen mắt, hắn sực nhớ lại, cô gái ngồi kiệu gặp ven sông cũng có một con thần tình tương tự, hắn lại nghe Thu Đào dặn: "Bổn phái làm việc, không giống thế tục. Để tránh liên lụy, ngươi hãy quên hết những việc xảy ra đêm nay." Bà không hề đả động đến "Linh Đạo Thạch ngư", Lạc Chi Dương thầm kêu "Đáng xấu hổ thật", tự mình che che giấu giấu, đúng là lòng dạ tiểu nhân, đâu phải thế gian này ai cũng một kiểu với Trương Thiên Ý, với Triệu Thế Hùng, hắn trông thần khí Thu Đào, rõ ràng bà chẳng hề để Thạch ngư vào mắt. Lạc Chi Dương lập tức cất con mèo đất, buông lời giã từ Thu Đào. Lạc Chi Dương về đến Dương Minh quán, trời đã sang canh năm. Đạo quán đà đóng cửa, nhưng hắn có thân phận đặc biệt, đạo sĩ canh cửa vừa thấy hắn , vội vàng mở cửa đón tiếp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang