[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 16 : Phong Lưu Vân Tán 1 - Dịch giả: livan

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:17 29-04-2018

.
Diệp Linh Tô lập tức hỏi: "Ngươi đi đâu?" Lạc Chi Dương giải thích xong, Diệp Linh Tô nói ngay: "Ta đi với ngươi". Lạc Chi Dương cười: "Cô đi, lấy ai lo liệu cho Tịch đạo trưởng?" Tịch Ứng Chân lúc ấy đang tỉnh, ông bảo: "Chỗ này kín đáo, trên đảo lại không có mãnh thú, hai đứa cứ đi đi, đừng lo cho bần đạo". Lạc Chi Dương đành phải ưng chịu. Hai người sánh vai đi về hướng con Phi Tuyết, họ còn chưa vào gần, đã nghe tiếng trò chuyện nho nhỏ, cả hai rón rén bước đến, vạch cỏ cây nhìn vào thì thấy, trên một bãi cát dài ngổn ngang những đá tàng cao nghệu, đám Xung đại sư đang quây quần quanh một con thuyền gỗ, lớn tiếng bàn cãi. Tấm vải phủ thuyền chưa dàn trải ra, cho thấy trong khoang thuyền chất một đống những gương sen cùng dăm ba ống tre. Trước cảnh đó, cả hai người Lạc, Diệp đều chung ý nghĩ "Bọn hắn sưả soạn thuyền bè, chẳng lẽ dự tính rời đảo Vô Song?" Còn đang thắc mắc, bỗng nghe Thích Vương Tôn hỏi: "Mình bỏ đi như vầy, mấy người bị kẹt trên đỉnh núi rồi sẽ ra sao?" Xung đại sư trả lời: "Sau một ngày một đêm nữa, Tịch Ứng Chân thế nào cũng chết, hai cái đưá cùng đường đó mà có giỏi chịu đựng tới đâu, coi bộ cũng chẳng được mấy nỗi. Trên núi không nước uống, không lương thực, chỉ vỏn vẹn hai xác chết, dăm ba bữa nữa, thể nào chúng nó cũng đói đến mờ mắt ra. Con người ta lúc đói quá, đến xác chết cũng phải gặm, tới chừng đó, mình đem nướng đồ ăn cho bốc mùi lên trển mà dụ, nhất định thể nào tụi nó cũng sẽ ngoan ngoãn đầu hàng". Trúc Nhân Phong dặng hắng một tiếng, giọng ma mãnh, nói: "Thế thì hay lắm, con bé họ Diệp là phần ta, đến lúc đó, mình mẩy nó mềm nhũn vô lực, ông nó đây là phải âu yếm cho một quắn!" Y nói xong, lửa dục bốc cao, đôi mắt loe lóe, y thè lưỡi liếm liếm vào môi mép. Thích Vương Tôn đứng bên dòm thấy, hắn hả miệng cười, giọng cười quái dị. Lạc Chi Dương cảm tưởng thân mình Diệp Linh Tô run rẩy, hắn dõi mắt trông, thấy cô gái đang mím môi, cặp mắt tóe lửa. Sợ cô xông ra làm dữ, Lạc Chi Dương vội vội vàng vàng níu chặt lấy tay áo cô, Diệp Linh Tô cũng vẫn không nhìn hắn, cô đăm đăm trông ra đàng trước, lồng ngực phấn khích, phập phồng. Xung đại sư cũng góp vào hai tiếng cười, rồi nói: "Tóm lại, mọi người đồng tâm hiệp lực, mình lo chuẩn bị đầy đủ đồ ăn nước uống cho tròn năm ngày, là có thể về trở lại trung thổ". "Năm ngày có lẽ còn hơi ít", Minh Đấu lạnh lùng nói tiếp, "Ngồi thuyền vượt biển khơi, còn phải trông vào ý tứ của ông trời, còn cầu mong biển êm sóng lặng, không nảy sinh sự cố gì mới là tốt đẹp" Cả bọn nghĩ đến phong ba bất trắc, đều phát rầu rĩ. Trúc Nhân Phong giương mắt lên, thấy Phi Tuyết, y nhất thời mắng mỏ rầm rĩ: "Đồ chim súc sinh, mi tới đây làm cái gì?" Y nhặt một hòn đá, không vận nội lực, ném lên trên. Phi Tuyết lượn cao, hòn đá xẹt ngang dưới chân nó. Xung đại sư chăm chú nhìn con ưng trắng một hồi, rồi lão thúc giục mọi người chung tay lật úp con thuyền xuống, sau đó, cả bọn cười cười nói nói, kéo nhau bỏ đi. Nhạc, Diệp hai người ẩn mình tại chỗ một lúc, rồi họ trở về thương nghị cùng Tịch Ứng Chân: "Bọn hắn nhổ hết cọc, giam hãm tụi mình trên núi, vậy mình cũng lẻn trộm thuyền đi ra biển, cho tụi nó bị mắc kẹt lại trên cô đảo này". Kế sách đã định, họ chờ đến đêm, trước lúc ba người xuất phát, Lạc Chi Dương sai Phi Tuyết đi thám thính tình hình. Diệp Linh Tô lại thiếu kiên nhẫn, cô nói: "Cần gì phải thám thính? Bọn chúng nhất định chẳng nghi ngờ gì". Lạc Chi Dương cười, trả lời: "Cẩn tắc vô áy náy, cẩn thận một tí cho chắc ăn". Đang trao đổi ý kiến, bỗng thấy trong ánh trăng, con Phi Tuyết lượn xoay vòng vòng, ý bảo đằng trước có người. Hai người nhìn nhau, đều kinh hãi, con hải đông thanh này thực không phải thứ chim chóc bình thường, đêm tối mà nó nhìn biết sự vật, trông rõ đâu vào đấy. Hai người dè dặt tiến bước, Diệp Linh Tô đi trước dò đường, Lạc Chi Dương cõng Tịch Ứng Chân theo sát cô, khi đến ngang bìa rừng, họ dừng bước, chú mắt nhìn ra, thấy chiếc thuyền vẫn đang nằm lật úp như ban ngày, bên cạnh đấy không một bóng người. Nhìn lên, con ưng trắng vẫn cứ bay vòng vòng như cũ. Ba người nín thở theo dõi, sau một hồi khá lâu, Diệp Linh Tô hết kiên nhẫn, cô định chạy ra, Lạc Chi Dương níu chặt lấy tay áo của cô, hắn lắc đầu, ý nói không thể, cô nhìn sang Tịch Ứng Chân, ông cũng đang liên tục xua tay. Cô gái đành phải thôi, hơi bực dọc, nghĩ thầm "Nếu có người, sao thật lâu, mãi vẫn không nghe thấy động tĩnh?" Ngẩng đầu nhìn lại, con ưng trắng đang đậu trên ngọn cây, dáng kiêu hùng, nó vẫn đang chăm chú thăm dò, vì thế cô lại cho rằng: "Con chim cũng đã thôi bay lượn, nào có thấy bóng dáng ai đâu? Quá nửa là heo rừng lần mò ra đây gặm rễ cây". Nghĩ thế, cô liếc sang Lạc Chi Dương, trong lòng thoáng chút khinh khi: "Tiểu tử này nhát gan kiểu đó, thật chán ghê!" Lại chờ ngóng thêm một hồi nữa, trăng ngả về hướng tây, đêm đã quá canh ba, cây cối ven biển nhập nhoạng, mờ mờ ngả bóng dài ra. Diệp Linh Tô mất hết kiên nhẫn, cô vừa định đứng lên, bỗng thấy bóng người chớp nhoá, từ trong rừng cây có hai người bước ra, đến chỗ có ánh sáng trăng, đúng là Xung đại sư cùng Minh Đấu. Cô gái bị bất ngờ, cô hốt hoảng, thiếu chút nữa là đã kêu thành tiếng, nhất thời nhìn hai người đó, tim cô đập thình thịch. Hai người nọ im lặng một hồi, rồi Minh Đấu giọng chẳng mấy vui vẻ, nói: "Hòa thượng, ngươi buộc ta ra đây ẩn nấp, nói là có thể có chuyện bất ngờ, tại sao náo loạn hơn nửa buổi mà có thấy bất ngờ quái gì đâu, rõ ràng chỉ toàn là muỗi mòng của giấc nửa đêm" Xung đại sư rộ hai tiếng cười, nói: "Minh huynh chớ trách, bần tăng đã có hơi nhạy cảm, chẳng hiểu Minh huynh có còn nhớ, hồi mình ở ngang vách đá, đã từng bị con ưng trắng nó tấn công không?" Minh Đấu nói: "Chỗ đó ngay tổ của nó, có người đến gần, chim chóc nó muốn bảo vệ hang ổ, dĩ nhiên là ra tấn công mấy kẻ đang tiến đến". "Cũng không phải vậy", Xung đại sư chậm rãi lắc đầu, "Ta xem con ưng trắng kia hành động rất có chương pháp, chiều hôm nay, nó lại xoay quanh bên trên bọn mình, ta nảy sinh lòng nghi ngờ nó đang bị người sai khiến, đã bị sai dọ thám động tĩnh tụi mình." Minh Đấu "phì" một tiếng, lão cười nhạt, nói: "Đúng là có thuật thuần phục chim ưng, nhưng ngay đến chim ưng nhà, muốn thuần phục cũng phải mất mấy tháng. Con ưng trắng nọ hung hãn vô cùng, là giống hiếm gặp, tất cả vừa mới lên đảo chưa quá năm ngày, ta chẳng tin nó đã chịu nghe người ta sai bảo như thế". "Xin lỗi Minh huynh cho ta nói thẳng", Xung đại sư hít một hơi, "Từ lên đảo tới nay, ngươi và ta cứ tính đâu trật đấy, đối thủ tài trí cao minh, thật sự không nên xem thường". "Tài trí cao minh tới đâu cũng chẳng qua khỏi một chữ 'đói’", Minh Đấu phất tay áo, lão xoay người nhìn vào Xung đại sư, cười nhạt, "Đại hòa thượng, bản quyền kinh đó, ngươi thấy nó ra sao" Xung đại sư cười, trả lời: "Mới đọc sơ sơ, chưa nghiên cứu kỹ". Minh Đấu "hừ" một tiếng, lão bảo: "Ngươi đừng có mà giở trò ma mãnh! Vì tình thế, quyền kinh do ngươi tạm giữ. Khi về đến đất liền, phải đem nó sao thành bốn bản, chia đều mỗi người một bản" "Nói hay lắm ... hay lắm", Xung đại sư cười cười, "Nếu Minh huynh không tin cậy bần tăng, chi bằng đem chia cắt luôn nó ra làm ba, Minh huynh, ta cùng Trúc lão đệ mỗi người giữ một phần, được chăng?" "Vậy là tốt nhất", Minh Đấu vung tay, "Về trở lại chỗ ở, mình cứ thế mà làm". Nói xong, lão xoay mình bước đi, Xung đại sư đứng tần ngần dưới ánh trăng một lúc, rồi như một bóng ma, lão vù mất dạng vào khu rừng. Ba người đợi lão đi thật xa rồi mới dám trút ra một hơi thở dài. Diệp Linh Tô đưa mắt liếc trộm Lạc Chi Dương, trong lòng cô còn thầm vương vấn chút sợ hãi, nhưng giờ thấy có pha thêm chút ý nể sợ: "Tiểu tử này bình thường lỗ mãng làm càn, nhưng đến lúc mấu chốt, hắn cũng vững dạ giữ được bình tĩnh". Chợt cô nghe Lạc Chi Dương cười khì: "Minh Đấu lại bị mắc mưu rồi". Diệp Linh Tô tò mò: "Lão bị mắc mưu như thế nào?" Lạc Chi Dương đáp: "Tặc trọc lư mà chịu chia quyền kinh ra làm ba, lão nhất định đã sớm học thuộc lòng toàn bộ kinh văn rồi, Minh Đấu chỉ có được một phần ba nội dung, e rằng vô dụng ráo trọi". "Dạo này lão ít có rảnh rang", Diệp Linh Tô rất không tin, "Tặc trọc lư vừa phải lo thuyền bè, vừa lo phần lương thực, nước uống, chưa thấy ai có tài nhìn qua là nhớ, vậy lão làm sao mà học thuộc nó được?" Lạc Chi Dương cười mà không nói, Tịch Ứng Chân lại thở dài: "Diệp cô nương, bản lãnh qua mắt không quên, trên đời này thật cũng có đấy". Diệp Linh Tô nửa tin nửa ngờ: "Nếu lão ta có thể đọc qua là thuộc, vậy sách 'Thiên Cơ Thần Công đồ' chẳng phải cũng đã thuộc lòng rồi sao?" "Không cùng một loại sách", Tịch Ứng Chân chậm rãi nói, "Thứ nhất, sách 'Thiên Cơ Thần Công' rất sâu xa về nghĩa lý, muốn đọc, hiểu và nhớ, cần ít ra mười ngày, nửa tháng; Thứ hai, lão vớ được cuốn sách đó rồi, lấy làm đắc ý, không ngờ đến chỗ sẽ bị bọn mình đoạt trở lại". Ba người vừa trò chuyện, vừa tiến ra chỗ mấy đá tảng, họ lật ngửa con thuyền lên, chất đồ ăn, nước uống vào đấy, hai người Nhạc, Diệp khuân con thuyền gỗ, lần theo đường mòn sau mấy tảng đá mà đi ra tới bờ biển. Diệp Linh Tô ngồi đuôi thuyền, Lạc Chi Dương cõng Tịch Ứng Chân xuống thuyền xong, cô gái bèn cử mái chèo, từ từ đưa thuyền ra khơi. Đi được nửa canh giờ, Lạc Chi Dương chèo thay cho Diệp Linh Tô, cứ vậy mà đăng trình, chợt thấy phương đông hừng sáng, ngoái trông lại, đảo Vô Song đã khuất vào chân trời, chỉ còn thấy hình dạng mờ ảo, lại có dáng thê lương. Ánh nắng chói chang, bọt nước sôi sục, gợn sóng nhấp nhô, phản chiếu nắng, óng ánh như màu non xanh nước biếc. Diệp Linh Tô uống nước đựng trong mấy ống tre lót lá sen, nước mát rượi thấm vào tận phế phủ, cô nghĩ đến chỗ bốn tên ác nhân tốn biết bao công sức sửa soạn thức ăn nước uống cho mình thoải mái thưởng thức, trong lòng tràn trề một cảm giác khoan khái khôn tả. Chợt nghe từ tít cao trên trời tiếng chim rít sắc nhọn, họ giương mắt trông, thấy Phi Tuyết dáng cập rập, đang bay xoay vòng, lượn lờ trên ấy. Lạc Chi Dương múa may sáo ngọc, Phi Tuyết từ trên trời đáp xuống nơi đầu thuyền, nó trố mắt nhìn hắn. Nguyên Lạc Chi Dương vẫn lo ưng trắng không chịu rời đảo, hắn không dè nó trung thành với hắn, nhất quyết đi theo, hắn vô cùng mừng rỡ, bèn lấy thịt nướng đút cho nó ăn, con ưng trắng no nê rồi bèn nhắm mắt ngủ say. Tịch Ứng Chân nhìn con ưng, đột nhiên ông hỏi: "Diệp cô nương, Đông Đảo thuần hóa ưng như vậy đã được bao nhiêu năm rồi?" Diệp Linh Tô ngẫm nghĩ, nói: "Trước khi dòng họ của tiện nữ đến sống ở Đông Đảo, dân đảo đã từng có nuôi và huấn luyện chim ưng." "Thế thì đúng rồi", Tịch Ứng Chân dường như vừa hiểu, "Thích gia nuôi ưng nhất định đã từ lâu, con ưng trắng này là chim thần giữ mộ. Con hải đông thanh này tiến, lùi, tấn công đều có ẩn chứa võ học, hẳn là tổ tiên nó đã từng được Thích gia dạy dỗ, rồi sau đó, đời nọ qua đời kia, dần dà thành một bản năng tự nhiên. Theo ta ước đoán, hồi bắt đầu lập cổ mộ, số chim ưng giữ mộ phải hơn một con, dần dà chết bớt đi, còn lại duy nhất con này. Mình mà đến chậm thêm vài năm nữa, e rằng khi ấy giống ưng trắng tuyệt chủng mất" Lạc Chi Dương hỏi: "Tịch đạo trưởng, Phi Tuyết này là đực hay cái?" Tịch Ứng Chân lắc đầu: "Cái đó ta không biết". Diệp Linh Tô nhìn xem, cô hạ thấp giọng: "Là chim đực". "Khá lắm, thằng tổ sư du côn này!", Lạc Chi Dương hai mắt lóe sáng, hắn vỗ tay, reo to, "Chờ tui mang nó về đến trung thổ, sẽ tìm cho nó một con cái mỹ nhân thật xứng lứa vừa đôi cho nó gầy giống, sinh ra một con tiểu ưng thiệt ngon lành, làm dòng họ phát dương quang đại mới phải phép" Tịch Ứng Chân vuốt râu, cười cười, Diệp Linh Tô mặt hoa đỏ ửng, cô nhổ toẹt, giọng chua ngoa: "Cái gì mà mỹ nhân thật xứng lứa vừa đôi cho gầy giống, hổng có đứng đắn chút nào!" "Sao lại không đứng đắn?", Lạc Chi Dương lắc đầu quầy quậy, "Trai thì dựng vợ, gái thì gả chồng, chả lẽ cô rồi sẽ không tìm người làm ông mai bà mối sao?" Mặt Diệp Linh Tô đỏ bừng thấu mang tai, cô chụp lấy một mái chèo, vụt vào đầu hắn. Lạc Chi Dương cuống quít vung mái chèo trong tay chống đỡ, hai người xem tiểu thuyền như chiến trường, ngươi tới ta lui, che trên chắn dưới, Tịch Ứng Chân buộc phải chật vật cúi thấp đầu tránh né, con Phi Tuyết cũng bị kinh động, nó phóng lên cao, dõi nhìn xuống đám đánh nhau bên dưới, tự hỏi có nên giúp đỡ chủ nhân hay không. Đột nhiên, từ phía đảo Vô Song truyền đến một tiếng thét giận dữ, mọi người nhận ra giọng cuả Minh Đấu, ý hẳn lão phát giác bị một vố nặng, đã giận dữ mà kêu thét. Diệp Linh Tô nhíu nhíu mày, chợt cô buông mái chèo, đứng thẳng lên, khẽ chụm đôi môi, tiềm vận nội khí, cô ngẩng đầu lên trời, phát ra một tiếng thét dài, khí thế bạt gió quét mây, liên miên không dứt, hệt như một cánh chim phượng đấu tranh cùng một cánh đại bằng, tiếng thét của cô bay bổng cùng tiếng thét kia, chúng quần thảo nhau trong khoảng mênh mông trời biển, cô tuyệt không rơi hạ phong chút nào. Một lát sau, Minh Đấu vô kế khả thi, lão đành phải ngừng tiếng thét. Diệp Linh Tô cũng phất tay áo một cái, cô khoan thai ngồi xuống. Cô liếc mắt trông vào trời cao biển rộng, những uất kết chất chứa bao ngày qua trong lòng vụt tan biến sạch. Tịch Ứng Chân nhìn cô, ông lặng lẽ gật đầu, nghĩ bụng: Tiểu cô nương khí phách hơn người, không thua kém bọn mày râu, đáng tiếc thân là nữ tử, trời sinh cô bị lép vế một chút, nếu sinh làm nam nhi, chưa hẳn không thể tự mình tạo nên một thiên đại sự. Ba người đều chất chứa tâm sự, họ ngồi trên con thuyền lướt sóng đi về phía trước, đói ăn lương khô, khát uống nước ống tre. Tịch Ứng Chân tu luyện "Triết Long miên", quá nửa thời gian ông chìm trong hôn mê, theo giải thích của 'Sơn Hà Tiềm Long quyết', võ công Thích Ấn Thần kiêm hai nguổn Phật và Đạo, tâm pháp 'Triết Long miên' thoát thai từ sự tích thời Ngũ Đại, đạo sĩ Trần Đoàn từng luyện công phu 'Hoa Sơn Thập Nhị Thụy công' mà ngủ và đắc đạo trong giấc mộng dài, ở trên núi Hoa Sơn, có lần Trần Đoàn đã ngủ một mạch ba năm, không tỉnh giấc. Tịch Ứng Chân xuất thân Đạo gia, khi tu luyện công phu này, ông dễ thành tựu hơn người ngoài huyền môn, trong giấc ngủ, thân thể ông tựa gỗ đá, hơi thở như có như không, thoáng trông giống như người chết. Lạc Chi Dương mải miết dạy ưng trắng truy tầm thuyền bè tứ phương. Nội việc phân biệt vật sống vật chết đã là một cửa ải thật lớn, nhưng nhận biết một thứ mà nó chưa bao giờ gặp qua là tàu thuyền, cũng làm khó Lạc Chi Dương vô cùng.Có khi Phi Tuyết dẫn con thuyền đi hơn mười dặm mà chẳng thấy gì, có khi tìm được đến nơi, không thấy tàu thuyền mà chỉ là một con cá voi to như hòn núi đang giỡn sóng. Cứ đi lạc tới lạc lui như vậy, thức ăn, nước uống cạn dần, khiến Lạc Chi Dương mất kiên nhẫn, hắn lớn tiếng rầy la con ưng trắng. Có lần, Diệp Linh Tô nhịn tức bực, cô khuyên hắn: "Đừng nóng vội! Nóng vội đâu có giải quyết được gì? Con hải đông thanh trời sinh cao ngạo, mình không thể mắng mỏ rầy la nó nhiều, bị làm nhục mãi, sau này nó cùn nhụt hùng tâm, mình thể nào cũng sẽ bị bó chân bó tay đấy" Lạc Chi Dương nghe lời khuyên, hắn đành cố dẹp cái ý rầy la, gắng kiên nhẫn tiếp tục dạy ưng. Lại qua nửa ngày, ưng trắng từ phương xa trở về, nó lượn một cái vòng lớn bên trên mọi người, ý muốn báo tin: "Có một chiếc thuyền lớn nơi xa xa" Mấy bận trước, Phi Tuyết từng biểu lộ cái ý đó, nhưng đi đến chỗ nó thông báo thì hoặc không cá kình to lớn thì cũng là bãi đá cạn ... khiến người ta mừng hụt. Lần này, Lạc Chi Dương bán tín bán nghi, hắn chèo thuyền về phía đó, đi được chừng bảy tám dặm, bỗng nơi chân trời thoáng có hình dáng một cánh buồm, rồi dần dà hiện ra một cỗ thuyền lớn ba cột buồm, đang di chuyển về hướng đông nam. Mọi người vừa mừng vừa lo ngại ... Diệp Linh Tô phát ra một tiếng hú to đề gợi chú ý cho thuyền lớn. Lạc Chi Dương đón con Phi Tuyết, cho nó nghỉ tại đầu vai, đút cho nó thật nhiều thịt khô, được thưởng đậm, rồi đây nó sẽ tăng thêm kinh nghiệm nhận biết tàu thuyền. Nghe tiếng hú, Tịch Ứng Chân tỉnh giấc, ông ngồi dậy, dõi mắt nhìn, thấy cỗ thuyền kia đang từ từ đổi hướng, tiến về chỗ này. Đột nhiên, ông nhận rõ hình con chim ưng đen trên cánh buồm, ông biến sắc, kêu lên: "Không xong, đó là oa khấu." Lạc Chi Dương nghe nói, hắn giật mình, khi nhìn kỹ, hắn thấy mấy nam tử đứng đầu thuyền đều mặc áo tay rộng, đeo trường đao, tóc chia ba, buộc túm, để lộ da đầu bóng nhoáng. Hồi còn ở Tần Hoài, Lạc Chi Dương từng nghe tiếng ác của oa khấu, biết bọn này thường xâm nhập vùng ven biển, không từ bất cứ chuyện ác nào, hắn chẳng ngờ, trên biển cả mênh mông lại gặp gỡ lũ ác nhân này. Trong lòng lo âu, hắn nhìn quanh, chỉ thấy Diệp Linh Tô dáng thong dong tự tại, ánh mắt lãnh đạm, hắn vội hỏi: "Mình làm gì bây giờ?" "Còn làm gì nữa?", Diệp Linh Tô lườm hắn, cô khẽ chớp mi, "Tự nhiên là mình lên thuyền". Lạc Chi Dương còn chưa kịp hỏi rõ, thuyền oa khấu đã cập vào gần, bọn người oa đứng đầu thuyền đang chỉ chỏ vào con thuyền nhỏ, miệng nói cười, hi hi ha ha. Cỗ thuyền này lại chẳng giảm tốc lực, khí thế như một bức tường thành đang áp mạnh vào. Lạc Chi Dương bỗng hiểu ngay ác ý của đối phương, "bọn oa khấu này không phải đến cứu người, mà là với dự tính đụng cho tiểu thuyền chìm, làm ba người rơi xuống biển rồi chúng sẽ nhảy xuống tróc nã". "Đồ cẩu trệ gì đâu!", Lạc Chi Dương chửi thầm, hắn chống bơi chèo thật mạnh vô vách cỗ thuyền, đẩy chiếc thuyền nhỏ dang ra ngoài xa hơn một trượng, vừa kịp tránh cỗ thuyền buồm đang xẹt qua, làm con thuyền nhỏ không ngớt chòng chành. Lạc Chi Dương vội khua động mái chèo ổn định tiểu thuyền, hắn chợt nghe một tiếng thét thánh thót, thấy loa lóa một bóng trắng, là Diệp Linh Tô đã phóng lên cao, hai chân cô đạp vô thành cỗ thuyền, nhún mình một cái, cô đã đặt chân lên trên sàn oa thuyền. "Đạp Yến Kinh Long!" Tịch Ứng Chân buột miệng cất tiếng khen ngợi, "Hảo khinh công." Bước nhảy khinh công này, Lạc Chi Dương từng mục kích Vân Thường thi triển, về mau lẹ, Vân Thường nhanh hơn, nhưng nói đến cái nhẹ nhàng mềm dẻo, y thua xa Diệp Linh Tô. Bọn người oa thoạt đầu cả kinh, khi chúng nhận ra đấy là một cô gái đẹp tựa thiên tiên, chúng nổi lòng dâm tà, không ngớt cười khả ố, hè nhau xông đến. Chúng còn chưa kịp vào gần, đã thấy lóe lên ánh chớp đen huyền, cổ họng hai đứa đi đầu đã trúng kiếm mà phun máu, khiến chúng đồng loạt té nhào xuống sàn. Những tên kia kinh hãi thất sắc, nhìn kỹ lại, thấy nàng kia mặt lạnh như băng tuyết, mắt lóe hàn tinh, cây trường kiếm chỉ xéo xuống, một dòng máu chảy dọc thân kiếm, nhỏ giọt rơi từ mũi kiếm xuống dưới. Lũ oa khấu gầm lên, chúng rùng rùng rút oa đao,miệng hầm hừ giận dữ. Diệp Linh Tô thét một tiếng nhỏ, thân hình chớp động, cô tung mình vào giưã bọn chúng, tên oa khấu đầu đàn chỉ cảm giác có gió nhẹ quất vào mặt, trường đao y còn chưa chém xuống, buồng tim y lạnh ngắt, toàn thân không còn chút khí lực, y té quỵ xuống đất, oằn mình một cái rồi tắt thở. Oa đao rất dài, nâng cao rồi chém xuống rất tốn sức và mất thì giờ, thua xa lắc cây kiếm Thanh Li đâm thẳng chém thẳng, xoèn xoẹt như chớp giật, cứ mỗi nhát gươm Diệp Linh Tô vung lên là một tên người oa ngã vật xuống đất, những làn oa đao chém ào ào lại không hề chạm vào được vào chéo áo cuả cô, trông từ xa, cô rõ ràng như mây bay sấm chớp, như cây ngọc ngời ánh sáng, dáng dấp thuyệt thế hiếm có, khiến người ta trông vào bị lóa mắt đến mê mẩn. Càng thấy Diệp Linh Tô xinh đẹp, bọn oa khấu càng cảm giác buốt giá con tim, chúng nghĩ cô gái này không phải con người, mà là một loại yêu ma chuyên hớp hồn,nếu cô là con người, cho dù cô mạnh mẽ đến đâu, ít ra chúng còn có khả năng chiến thắng, nhưng trước yêu ma quỷ mị, chúng tuyệt không một chút hy vọng nào! Ưu điểm số một của "Phi Ảnh Thần kiếm" là sử dụng trong chiến trận giữa đám loạn chiến, lũ oa nhân tha hồ mà dũng mãnh đến đâu, cũng chẳng thế nào đương đầu nổi một thứ khoái kiếm nhanh mạnh đến mức vô thường như vậy, chỉ trong khoảnh khắc, quá nửa oa khấu đã ngã gục, ba tên còn lại khiếp sợ quá, chúng rống lên, vứt đao co cẳng bỏ chạy. Còn chưa chạy quá mười bước, Diệp Linh Tô như một làn khói nhẹ, cô bay bổng tới trước, chặn đườnng cả ba. Cô gái xinh đẹp như tiên, ba tên người oa như gặp đúng phải quỷ câu hồn, chúng hãi quá, chân cẳng mềm nhũn, đều quỳ thụp ngay xuống mà lạy như tế sao. Diệp Linh Tô nhíu mày, cô hươi kiếm, nói: "Đừng quỳ, đứng cả lên đi!" Trông bộ dạng của cô, ba tên người oa hiểu ý, chúng run rẩy đứng lên. Diệp Linh Tô lại ra hiệu bảo chúng đưa hai người từ tiểu thuyền lên trên boong. Oa nhân coi tính mệnh quan trọng hơn, chúng cuống quít đem móc câu, thừng chão giúp kéo hai người Lạc, Tịch lên thuyền lớn. Đến nơi, Tịch Ứng Chân trông thấy thây chết đầy đất, ông không khỏi thương cảm, bèn chắp tay niệm: "Vô Lượng Thọ Phật, tội quá, tội quá!" Lạc Chi Dương cũng thấy rùng mình, hắn gắng một nụ cười, hỏi cô: "Diệp cô nương, người chết hết, lấy ai lo việc tầu thuyền?" Chỉ vào ba tên oa nhân, Diệp Linh Tô nói: "Bọn hắn không phải là người sao?" Lạc Chi Dương đưa mắt nhìn lướt qua, ba người nọ mặt không còn chút máu, chúng bỗng quỳ rạp đầu xuống đến sát sàn tàu. Bỗng từ phía khoang bên dưới truyền lên một tràng tiếng khóc thảm thiết, cả nam lẫn nữ, giọng khản đặc. Sợ Diệp Linh Tô lại nổi sát tính, Lạc Chi Dương rút Chân Cương ra cầm tay, hắn đi xuống dưới, thấy ngoài mấy khoang thuyền chất đống đầy những vàng bạc tài vật, còn có hai nhà tù, đang giam hơn mười thanh niên nam nữ, đầu tóc sổ tung, quần áo tả tơi không che đủ thân, họ trông thấy Lạc Chi Dương bèn thi nhau dùng tiếng Hoa cầu cứu. Lạc Chi Dương thăm hỏi, mới biết được đấy là nạn nhân bị oa khấu bắt, hắn lập tức chặt khóa cửa, thả người. Tất cả vội vàng quỳ xuống cảm tạ, rồi họ theo Lạc Chi Dương lên boong, khi trông thấy đầy rẫy xác chết, họ đều vừa mừng vừa sợ. Ai trong số cũng đều có thân nhân bị giặc oa sát hại, họ nổi giận đùng đùng, ùa nhau vào đấm đá, không để cho Lạc Chi Dương kịp ngăn cản, đã giết chết tươi ba tên giặc người oa. Lạc Chi Dương không làm gì khác được, hắn chỉ lắc đầu, thở dài. Một cô gái được cứu thoát nhìn ra nỗi lo âu của hắn, cô tiến lên, nói: "Ân công yên tâm, bọn tôi đều xuất thân đánh cá, việc tầu thuyền khá thành thạo, ân công muốn đi đâu cứ bảo cho một câu là xong" Lạc Chi Dương quá mừng rỡ, hắn luôn miệng kêu "Hay lắm", mấy nạn dân kia cũng đã đến chỗ ba người bọn hắn, không ngớt nói lời cảm tạ và kể lể khúc nhôi chuyện bị oa khấu bắt giữ. Những người này vốn là ngư dân nơi phủ Ninh Ba, họ bị oa khấu bắt giam với ý định mang họ về Nhật Bản bán làm nô lệ, bọn oa khấu hành hạ đầy đọa cả đám suốt đường đi, trong lòng đang tuyệt vọng, nào ngờ ông trời đưa đến cứu tinh, ban cho họ con đường sống. Ban sơ, Lạc Chi Dương nhìn Diệp Linh Tô giết người quá nhiều, trong lòng hắn có một ít bất nhẫn, nhưng nghe thuật lại những việc ác của oa khấu, hắn thấy chúng chết trong tay cô gái thật không oan ức chút nào. Diệp Linh Tô nghe nạn nhân nói xong, cô ngoảnh nhìn sang, nhạt giọng hỏi: "Tịch chân nhân, oa khấu tàn hại dân chúng, thế Chu Nguyên Chương có sai sót phần nào không?" Tịch Ứng Chân trầm mặc một chút, ông thong thả đáp: "Giặc oa gây rối đã lâu, triều đình không phải không có biện pháp. Ngài Tín Quốc công Thang Hòa vâng thánh chỉ, lập đồn lũy canh phòng vùng ven biển, ngăn ngừa lũ oa khấu đổ bộ. Có điều, bờ biển dài mấy ngàn dặm, việc phòng bị cũng rất khó khăn. Bốn năm trước, Tín Quốc công chết vì bệnh tật, quốc gia mất đi mất một trụ cột, những chủ soái thay thế ông ta bất lực trong việc phòng uy, khiến tệ nạn oa khấu đó lại đã bùng nổ" Lão đạo sĩ nói đến đấy, sắc mặt lộ vẻ ưu tư, Lạc Chi Dương buột miệng hỏi: "Nếu không phòng thủ được cho tốt, tại sao không tính đến chuyện triệt phá chúng ngay từ gốc rễ? Bọn oa nhân làm loạn ở trung thổ, mình đến thẳng hang ổ chúng nó tại Oa quốc mà trừ tuyệt chúng nó đi" "Nói thì nói vậy, nhưng làm không dễ dàng",Tịch Ứng Chân ngẫm nghĩ giây lát, rồi tiếp: "Triều Nguyên hùng mạnh nhường ấy, nhưng hai lần định cử quân chinh thảo Oa quốc, đều đụng phải gió lốc mà thất bại, bon người Oa cậy ở nơi xa xôi, khó viễn chinh nên ngông cuồng tự đắc. Nhiều năm trước đây, Chu Nguyên Chương cử sứ giả đến khiển trách thân vương Oa quốc, kết quả lại nhận được thư khiêu chiến từ đối phương. Hiện giờ, cái đe dọa lớn của Đại Minh không ở trên biển mà là từ phương bắc, ngày nào còn bọn Mông Cổ nhà Nguyên, ngày ấy mình còn chưa yên, cho nên Chu Nguyên Chương tuy nhận được chiến thư, cũng không làm gì khác được, phần vừa có vết xe đổ mới đây của nhà Nguyên, vả lại, chế tạo thuyền bè đi chinh phạt, sẽ khiến cả nước bị chấn động, tụi Mông Nguyên thừa cơ tràn xuống, cái đó mới là cái phiền toái số một" Ông đang nói, mấy ngư dân ném hết xác chết xuống biển xong, đến xin lệnh xuất phát. Lạc Chi Dương còn chưa kịp trả lời, Diệp Linh Tô đã nói ngay: "Nhắm hướng tây đi trung thổ đi." Hai người Lạc, Tịch giật mình, Lạc Chi Dương vội hỏi: "Diệp cô nương, cô không trở về Đông Đảo à?" Diệp Linh Tô lắc đầu, cô nhỏ giọng, đáp: "Lúc rời Đông Đảo, ta đã quyết không khi nao trở lại". Lạc Chi Dương ngơ ngẩn, hắn hỏi: "Tại sao?" Diệp Linh Tô lặng thinh, cô ngoái trông về hướng đông nam một lúc, rồi đột nhiên hai mắt ửng đỏ, cô vội vã xoay người bước đi. Các ngư dân có thể sớm về quê hương, tất cả đều vui mừng vô hạn. Lạc Chi Dương nhớ đến lời hứa cùng Giang Tiểu Lưu, tự giác có một ít khiếm khuyết với bạn, hắn suy đi tính lại, thấy Giang Tiểu Lưu vốn là đệ tử Đông Đảo, để y ở lại Đông Đảo thấy hợp tình hợp lý hơn, còn mình chỉ là một tên tạp dịch, ở lì lại chỗ đó làm gì? Ý niệm này lại khơi trong hắn hình ảnh Chu Vi, đã quá hai năm rồi, không biết tiểu công chúa có được yên lành, lại nhớ đến cảnh tượng hồi tay trong tay cùng cô dạo chơi, hắn cảm tưởng trong lòng bàn tay phải vẫn còn vương vất chút hơi ấm, khiến lòng mong muốn đi về phía tây của Lạc Chi Dương càng thêm thúc bách. Diệp Linh Tô lớn lên từ hải đảo, cô rất thành thạo nghề đi biển, cô dùng la bàn xác định phương hướng, điều khiển thủy thủ, từ trên xuống dưới đâu đấy đều suôn sẻ. Dưới sự chỉ huy của cô, mọi người giương buồm khởi hành, nhanh chóng nhắm hướng tây nam xuất phát. Tịch Ứng Chân không thể ở lâu trong trạng thái tỉnh, một khi công việc dàn xếp xong, ông đã tiến rất nhanh vào giấc ngủ say. Lạc Chi Dương vô công rỗi việc, hắn ra đầu thuyền dạy ưng. Một người một ưng rất ăn ý, Phi Tuyết cứ theo hiệu lệnh mà bay đi, mà quay về, lúc nhàn rỗi, nó đậu trên đầu vai Lạc Chi Dương mà chơi đùa. Nó có dáng oai hùng, con mắt sắc bén kinh người, ngư dân từ nơi xa trông lại, đều đem lòng kính sợ. Cũng là một hảo sự trời cho, vào nưả đêm, gió đông nổi lên, mấy cánh buồm lộng gió, đưa con thuyền lướt sóng như bay, qua ba ngày, đã thấy lục địa đàng trước mặt. Diệp Linh Tô chỉ huy mọi người tìm chỗ kín đáo cập bờ, vận chuyển hết tài vật từ thuyền lên đất liền, cô đem phân phát đều cho ngư dân rồi bảo họ tự tìm đường trở về quê nhà. Tất cả bọn họ không ngớt thốt lời cảm tạ, còn có dăm ba ngư phụ trẻ tuổi cứ nằng nặc xin được theo làm tỳ nữ hầu hạ cô, Diệp Linh Tô phải tốn nhiều nước bọt mới khước từ, mới khuyên được mấy cô gái đó ra đi. Chẳng mấy chốc, trên bãi biển chỉ còn lại ba người. Họ đi tiếp về hướng tây chừng nửa ngày, đến một làng chài cá, hỏi thăm mới biết chỗ đó là phủ Ninh Ba, huyện Định Hải, kinh thành là ở về phía bắc, cách đấy không xa lắm. Lạc Chi Dương tưởng tượng đến chỗ khoảng cách tới Chu Vi càng lúc càng thu ngắn lại, con tim hắn nhất thời nóng lên hừng hực. Ngày nọ, họ tạm trú nhà một nông gia, Lạc Chi Dương đem Phi Tuyết ra ngoài đồng săn thú, ưng trắng hiển lộ oai phong, chỉ chốc lát đã bắt ngay được ba con thỏ hoang. Lạc Chi Dương xách mồi săn trở về, gần đến nhà, hắn chợt ngó thấy Diệp Linh Tô đang ngồi dưới một tàng cây, cô đang chăm chú đọc gì đó, có người đến cận kề mà cô cũng không hay biết. Nhìn bóng dáng đàng sau lưng cô gái, Lạc Chi Dương nổi hứng trêu ghẹo cô, hắn buông mồi săn xuống, rón rén lại gần, thấy Diệp Linh Tô cầm trong tay một tờ giấy viết chi chít những chữ nhỏ như đầu ruồi, chẳng phải gì khác, chính là bản 'Sơn Hà Tiềm Long quyết'. Lạc Chi Dương kinh hãi, hắn ú ớ, cứ tưởng bản bí kíp này do Tịch Ứng Chân giữ trên người, nào ngờ mấy ngày không thấy, giờ đang nằm trong tay Diệp Linh Tô. Nghĩ đến đây, hắn hét lớn một tiếng, Diệp Linh Tô giật mình. cô nhảy nhổm, cập rập đem tờ giấy giấu vào trong lòng, cô quay lại, vừa thấy Lạc Chi Dương, tức thì đỏ mặt tía tai, cô tức bực, nói: "Ngươi hô ma gọi quỷ gì thế?" Lạc Chi Dương cười mơn: "Diệp cô nương, tui biết rồi, cô nhất định đang rình ăn trộm gà mái của người ta hén". Diệp Linh Tô da mặt ửng hồng, cô nhổ toẹt, nói: "Ngươi mới là kẻ đi ăn trộm gà, đồ cáo già, đồ xú hồ ly". Lạc Chi Dương cười cười: "Nếu không rình ăn trộm gà, sao cô thập thà thập thò lén lút cả buổi?" Diệp Linh Tô nhất thời nghẹn họng, hai gò má phơn phớt hồng, càng tăng thêm nét kiều diễm. Lạc Chi Dương thấy thần sắc đó, hắn buột miệng hỏi: "Sao bản 'Sơn Hà Tiềm Long quyết' lại ở trong tay cô?" "Diệp Linh Tô nghinh mặt, cô đưa tay vén mớ tóc mai, cười nhạt, hỏi trở lại: "Vậy thì sao? Tịch Ứng Chân có thể đọc nó, sao ta lại không được đọc?" Đôi mi thanh tú khẽ nhướng lên, trong mắt lộ ra một tia khiêu khích, "Sao? Ngươi cũng muốn đọc hả? Hừ, được thôi, ngươi xin ta, ta sẽ cho ngươi đọc sơ qua một cái. " Lạc Chi Dương nhún vai, vẻ bất cần, hắn nói: "Chẳng phải đó chỉ là một manh giấy con con thôi sao? Có cái gì hay để xem đâu, cô nói lớn lối dữ!' Diệp Linh Tô lạnh nhạt bảo, "Đây chính là võ học cổ kim hiếm thấy, đã là người học võ, ai cũng mơ ước được nhìn qua một lát. Hừ, ta là chẳng tin ngươi không một chút gì không động tâm?" Lạc Chi Dương cười, trả lời: "Tui mà muốn đọc thì đã đọc nó từ khuya rồi, đâu cần chờ đến giờ? Võ học ư, tui hổng hứng thú lắm, học được thì học, bằng không, cũng chả sao cả!" Diệp Linh Tô nghe hắn nói vậy, cô nửa tin nửa ngờ, hai người bốn mắt ngó nhau, tai cô gái có hơi nong nóng, cô cụp mi, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi, ngươi thật sự không muốn đọc?" "Không đọc ... không đọc", Lạc Chi Dương xua loạn hai tay, "Một chữ cũng không đọc!" Diệp Linh Tô nhìn hắn, ánh mắt cô bỗng dịu xuống, cô nhỏ nhẹ hỏi: "Lạc Chi Dương, rồi ra ngươi có dự tính gì chưa? Làm gì ở kinh thành đó mà!" Sắc mặt Lạc Chi Dương sa sầm, "Tui phải điều tra xem ai đã ám sát cha tui!" Diệp Linh Tô bậm bậm môi, một lát sau cô mới ấp úng hỏi: "Người kia thì sao? Ngươi sẽ tìm gặp hay không? Là Chu Vi đó!", Diệp Linh Tô dáng lơ đãng, cô hỏi, "Chả phải nàng cũng ở kinh thành hay sao?" Lạc Chi Dương lòng dạ rối bời, hắn không biết phải trả lời cô ra sao. Diệp Linh Tô liếc trộm vào hắn, ánh mắt thoáng ảm đạm, cô cúi nhìn xuống mấy ngón chân, vẻ thầm kín, cô hỏi hắn: "Sao không nói gì hết vậy? Về đến kinh thành rồi, chả phải ngươi lại có thể gặp nàng ư?" Lạc Chi Dương nhìn thần khí kỳ lạ của cô, hắn loáng thoáng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, đột nhiên ma xui quỷ khiến, hắn buột miệng hỏi cô: "Diệp cô nương, cô còn nhớ đến Giang Tiểu Lưu không?" Diệp Linh Tô tức thì hỏi lại ngay: "Ngươi đề cập đến nó làm gì?" Lạc Chi Dương lời đã ra khỏi miệng, hắn đâm lao phải theo lao, đáp: "Cô đâu có biết đâu, nó tán dương cô dữ lắm, nó nói cái đẹp toàn thiên hạ, mình cô đã chiếm đi mất một nửa, chỗ còn lại mới đem chia đều cho các mỹ nhân kia. Con người nó ... ừm ... tuy thô lỗ thiệt đó, nhưng tâm địa cũng không tệ..." Hắn biết Giang Tiểu Lưu say mê Diệp Linh Tô, đã gắng hết sức tán tỉnh giúp thằng bạn, chẳng dè. câu nói còn chưa dứt, hắn đã chợt thấy mặt cô tái xanh tái xám, đôi tròng mắt chừng như mờ mịt, giống hệt mới bị một làn mây mù che phủ đi. Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt cô, con tim Lạc Chi Dương vụt sượng ngắt lại, mồm miệng bỗng dưng đặc sệt, hắn không sao nói tiếp được. Diệp Linh Tô chăm chăm dòm hắn, đột nhiên cô bảo: "Tán thêm đi, sao lại lặng thinh vậy?" Thấy ánh mắt cô gay gắt bất thiện, Lạc Chi Dương cố nặn hai tiếng cười, tiếp: "Ui ...dù gì ... nó cũng là đứa tốt". Diệp Linh Tô quay mặt đi, cô dõi ánh mắt về xa xăm, giọng nhạt nhẽo: "Nó mà không tốt, ăn thua gì tới ta?" "Nhưng mà ... ", Lạc Chi Dương ấp úng, nói không nên lời. Diệp Linh Tô cười gằn nhè nhẹ, cô đột nhiên nói: "Lạc Chi Dương, ngươi nói tốt cho Giang Tiểu Lưu, ý hẳn muốn ta ưa thích nó chăng?" Nàng một câu nói đã lật huỵch tẹt ra cái tẩy của hắn, khiến Lạc Chi Dương tắc họng, đớ lưỡi. Mà thực tình, nói cho đúng, hắn cũng thấy Giang Tiểu Lưu không phải hạng đứng ngang với Diệp Linh Tô, nhưng vì quá trọng nghĩa khí, nếu tự hắn không nói tốt hộ cho bạn, e rằng trọn đời Diệp Linh Tô cũng sẽ không sao biết tới tấm lòng của Giang Tiểu Lưu, do đó, hắn bất đắc dĩ phải gật đầu. Diệp Linh Tô nhìn đăm đăm vào hắn một hồi, đột nhiên cô gật đầu, nói: "Hay lắm ... Lạc Chi Dương, ngươi hay lắm lắm". Lạc Chi Dương không khỏi ngượng ngùng, hắn gãi đầu gãi tai, ấp úng: "Tui hay cái gì?" Diệp Linh Tô lặng thinh, cô quay phắt đi, rảo bước chạy vô trong khu trang trại. Lạc Chi Dương vung tay đập bôm bốp lên đầu, hắn thầm mắng mình hồ đồ, rồi ra không biết ăn nói thế nào cùng Diệp Linh Tô đây. Rồi hắn giận lây đến Giang Tiểu Lưu, thiếu gì mấy cô gái không hay, lại nhè đi si mê cái cô Diệp Linh Tô nớ, cô nhỏ này đẹp thì có đẹp, nhưng tâm tư lại như cây kim chìm sâu đáy biển, hổng ai mò cho ra! Chiều tối, khi Tịch Ứng Chân tỉnh giấc, ba người như thường lệ ngồi cùng bàn ăn cơm. Dưới ánh sáng ngọn đèn, Lạc Chi Dương nhìn trộm sắc mặt Diệp Linh Tô, hắn thấy cô thần thái điềm đạm, cử chỉ bình thường. Lạc Chi Dương không đoán nổi tâm tư cô, hắn cho rằng cô đã hết tức giận, đã hòa hoãn trở lại, hắn bèn phấn chấn tinh thần, ra sức huyên thuyên pha trò, chọc cười, thân thể Tịch Ứng Chân dã dượi, ông cũng chỉ góp chuyện đôi ba lần, còn Diệp Linh Tô cứ lạnh nhạt, cô thủy chung không nói năng gì. Lạc Chi Dương tự nói tự cười, hắn thấy vô vị, giống như đang bị một khối đá to nặng đè nén trong lòng, hắn mơ hồ trực giác một chuyện không hay sắp xảy tới. Sáng sớm hôm sau, Lạc Chi Dương chuẩn bị bữa điểm tâm ngon lành rồi đến phòng đàng trước cất tiếng gọi Diệp Linh Tô. Hắn gọi hai tiếng, không người trả lời. Bỗng bà chủ trang trại đi ra và nói: "Ngươi gọi cô tiểu thư kia hả? Cô đã ra đi từ rất sớm, cô nhờ ta nhắn với ngươi rằng, bữa nay cô đi, không hẹn ngày gặp lại, mong ngươi ráng giữ gìn sức khỏe và chăm lo chu đáo cho vị đạo trưởng kia." Lạc Chi Dương như bị sét đánh, trong một chớp mắt, bao nhiêu ý niệm dồn đến trong đầu, hắn tự hỏi, trời cao đất rộng, đường đời gian nan, một thân nữ tử cô đơn như Diệp Linh Tô làm sao đi đây đi đó cho được? Tuy võ công cô không tồi, nhưng chỉ trông vào võ công, chưa hẳn có được mọi chuyện như ý muốn, rồi từ giờ, cô sẽ ở đâu, sẽ ăn uống ra sao? Nếu rủi mắc bệnh mà lạc loài, lấy ai chăm sóc cho cô? Trong lúc đầu óc hắn còn đầy rắm rối, hắn vô tình ngẩng đầu, thấy bà chủ nhà đang chăm chú ngó vào hắn, ánh mắt đầy trách móc, hắn vội hỏi: "Đại nương, cô ấy có nói sẽ đi đâu không?" "Sao rồi? Đang hối hận à?", bà chủ trang trại nghiến răng, cười gằn: "Tiểu thư kia xinh đẹp gấp mấy người thiên hạ, ngươi ruồng bỏ cô ta, thế nào cũng ân hận suốt đời. Ôi, trông cô ta thiệt đáng thương, nhìn một đứa nhỏ nước mắt đầm đìa như thế, ta già bấy nhiêu tuổi mà còn thấy đứt ruột, nát gan!" Lạc Chi Dương kinh hãi quá, hắn ấp úng hỏi: "Bà... bà nói cô ấy đã khóc hả? Sao lại khóc?" Bà chủ nhà kể: "Cô ta vừa nói được mấy câu, nước mắt đã tuôn trào xuống đây. Ta hỏi tại sao, cô ấy chỉ lắc đầu, một câu cũng không nói thêm được". Con tim Lạc Chi Dương quặn thắt, hắn vội hỏi: "Đại nương, cô ấy cuối cùng đã đi về hướng nào" Bà ta ngẫm nghĩ một chút, rồi trỏ về phía tây: "Đi phía đó..." Không chờ bà ta dứt lời, Lạc Chi Dương đã ù té chạy về phía tây, hắn đoán thầm, Vân Hư đi Côn Lôn, núi ấy ở phương tây, Diệp Linh Tô nhắm phía đó mà đi, chắc hẳn cô đi tìm Vân Hư. Hắn phát cuồng, chạy như điên, trong lòng vừa lo lắng, vừa mờ mịt, tự hắn cũng không biết tại sao phải đuổi theo cô gái, chỉ có cảm giác, thảng hoặc không bắt kịp Diệp Linh Tô, suốt cuộc đời này, hắn sẽ ôm mãi trong lòng một mối hận thật lớn. Hắn chạy một hơi gần mười dặm, cho đến một ngã ba đường, mới dừng phắt lại. Lạc Chi Dương gọi con Phi Tuyết, sai nó tuần tra bốn phía, vẫn không phát hiện tung tích cô gái. Rõ ràng Diệp Linh Tô đã tính trước, cô đã đề phòng, dùng một xảo thuật gì đó để trốn thoát cặp mắt sắc bén của con hải đông thanh. Lạc Chi Dương nhìn con đường đàng trước, lòng không khỏi phiền muộn. Con đường trống vắng không một bóng người, từ khoảnh rừng cây bên cạnh vọng đến tiếng họa mi hót, mới đầu nghe thật êm ả, nghe được một lúc, hắn dần dà thấy tiếng chim có phần thê lương buồn nản. Lạc Chi Dương đi trở về trang trại, hắn chờ Tịch Ứng Chân tỉnh giấc, liền đem mọi sự tình Diệp Linh Tô không giã từ mà đi thuật cho ông nghe. Tịch Ứng Chân nghe xong, thấy hắn cúi đầu ủ rũ, ông không khỏi cười cười: "Tiểu cô nương tính tình quả quyết, không phải một nữ tử bình thường. Hồi trước, Xung đại sư vạch trần thân thế của cô, lão bổn ý một phát bắn hạ ba con chim, phá tan toàn gia họ Vân ba người. Kết quả, phụ tử họ Vân thảy đều sập bẫy, kẻ đi thì đi thiệt nhanh, kẻ trốn tránh cũng trốn cho lẹ, chỉ vì vinh nhục riêng của bản thân mà vất bỏ hết, đưa Đông Đảo đến chỗ trí mạng gần tuyệt diệt, chỉ mỗi mình tiểu cô nương đã nhẫn nhục ở lại, đã không mắc mưu hòa thượng. Sau đó, Hoa Miên bị bắt, trong khi mọi người bó tay, lại chỉ có mình cô ta dám có cái ý 'ngọc thạch câu phần (ngọc và đá cùng tan tành)', mạnh dạn ném kim châm, từ trong cõi chết tìm ra con đường sống, xoay chuyển cục diện. Chỉ mỗi điểm đó, mấy trăm đệ từ Đông Đảo chẳng có một ai có thể sánh bằng. Lại nữa, trên đảo Vô Song, Xung đại sư dùng mi làm con tin, bức bách ta giao ra 'Thiên Cơ Thần Công đồ', lão đạo ta đã chẳng làm được gì ra hồn, lại chính cô ta xông tới, khuất phục được cường địch. Xung đại sư luôn luôn tính kế ăn người, kết quả thua trắng vào tay tiểu cô nương. Chao ôi, giờ ngẫm nghĩ lại càng khiến người ta thấy hả." Lạc Chi Dương nghe ông nói, hắn có chút yên lòng, bèn thở dài: "Chỉ là cô ta tính tình quật cường, động võ với người ta, rủi đụng vô tay giỏi, thì làm sao? Cũng không phải là lúc nào cũng thắng". Tịch Ứng Chân dáng lơ đãng, ông nói, "Cô ta được chân truyền từ Vân Hư, người trong thiên hạ đánh thắng được cô không nhiều, lại nữa, cô ta có bí kíp 'Sơn Hà Tiềm Long' trong tay, mai đây, cái thành tựu của tiểu cô nương là ở bên trên mi, không dưới mi đâu." Lạc Chi Dương trong đầu máy động, hắn hỏi ngay:"'Sơn Hà Tiềm Long quyết' do đạo trưởng đưa cho cô ấy hả?" Tịch Ứng Chân ngần ngừ một chút, ông chậm rãi gật đầu, "Ngày hôm qua, lúc mi đi săn, cô ấy đến tìm ta đòi bí kíp, cô nói ta thân là đế sư của Đại Minh, khi chết đi, 'Sơn Hà Tiềm Long quyết' nhất định sẽ rơi vào tay Chu Nguyên Chương. Mà Đông Đảo ở thế đối đầu Đại Minh, cô buộc ta giao bí kíp cho cô đem về Đông Đảo."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang