[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm
Chương 14 : Ấn Thần Cổ Mộ 2
Người đăng: content1
Ngày đăng: 21:15 29-04-2018
.
Con ưng trắng bản tính cao ngạo, nó ăn phải một chút đòn, càng thêm hung ác. Nó thay đổi sách lược, khi thấy ba người nhấc tay, lập tức bay lảng ra xa, không ngừng xoay vòng chung quanh, tìm góc chết của cả ba người mà tấn công như vũ bão, thế đến nhanh như gió, nhẹ nhàng như tuyết, ba tên ác nhân hành động khó khăn, đều đã bị nguy khốn vào tay một con chim chóc trên vách núi đá đen. Thấy Lạc Chi Dương biết điều khiển con chim ưng, lão đạo sĩ mừng vui ra ngoài tâm ý, ông bèn cùng Diệp Linh Tô hợp sức mở đường, đã tiến rất nhanh đến sát kẻ địch.
Lạc Chi Dương sợ Phi Tuyết đánh lâu dễ sơ thất, hắn thổi sáo ra lệnh, con Phi Tuyết nghe thấy, bèn buông tha địch nhân, bay lên trên trời cao, uốn lượn xoay quanh.
Lạc Chi Dương mừng sợ lẫn lộn, Diệp Linh Tô cũng thầm kêu lạ. Phải biết rằng, chim ưng bản năng ưa đánh giết, bắt nó phải buông tha con mồi, cũng không dễ, vì cái thiên tính sợ bị cướp mồi đã ăn sâu, Phi Tuyết nghe theo hiệu lệnh mà bãi chiến, cho thấy nó đã hết lòng hết ý coi Lạc Chi Dương như chủ nhân duy nhất.
Tiếng sáo còn chưa tắt, Tịch Ứng Chân đã tiến gần kề bên dưới Xung đại sư, gã hòa thượng đá ngược xuống một cước, Tịch Ứng Chân né tránh ngọn cước, ông vin vào một cái cọc, khẽ nhún mình vọt lên trên, đồng thời vung hai chân đá vào Trúc Nhân Phong.
Trúc Nhân Phong huy chưởng nghênh đòn, khi quyền cước giao tiếp, Trúc Nhân Phong cảm giác hai bàn tay nóng hực, y bị đẩy lui ra sau, bỗng nhiên hai chân y đạp vào thinh không, khiến y rơi thẳng tuột xuống. Tiểu tử này sợ tới mức rú lên thất thanh, cùng lúc, đầu vai y bị kéo căng thẳng, là y đã được Minh Đấu dang tay ra chụp trúng. Trúc Nhân Phong còn chưa định thần hồn, y định nói cám ơn, bỗng nghe Minh Đấu gằn giọng hừ một tiếng, vung thân mình y ra, quét vào Tịch Ứng Chân.
Đây là lần đầu tiên trong đờiTrúc Nhân Phong bị người ta dùng làm vũ khí, y nhất thời đổi từ vui mừng sang tức giận, há miệng chửi mắng.
Đang lúc Tịch Ứng Chân giao tranh Xung đại sư, ông nghe tiếng gió ào mạnh tới, thân mình Trúc Nhân Phong đánh vào, gã này là một món binh khí sống động, y huy động cả quyền lẫn cước công ra, Tịch Ứng Chân không làm gì khác hơn được, ông đành bỏ Xung đại sư quay ra nghênh địch.
Xung đại sư thừa cơ nhảy lên trên, lão bỗng thấy hàn khí mù mịt phá không ập lại, lão lập tức nhủ thầm 'không hay', bèn vung tay phải đập vô vách, đẩy toàn thân bắn ngang ra hơn thước, nghe vù một tiếng, một làn sáng xanh đã bay sát ngang người, nghe rẻng một tiếng, đã kịp thấy cây kiếm phá vỡ một mẩu đá núi, làm nó rơi bắn xuống dưới.
Xung đại sư gầm một tiếng, thân mình lão dán vào vách núi mà tụt xuống phía dưới, đồng lúc song cước đá liên hoàn vào cô gái. Diệp Linh Tô không dám đón đỡ, cô xoay cổ tay, cây Thanh Li đã cắm vào vách đá ba tấc. Cô mượn phản lực tung người lên, thân mình nhẹ nhàng mềm dẻo như nước, xoay như gió cuốn thành một vòng quanh thân kiếm, lượn sang mé trái hòa thượng, cô vung chân đá vào eo lưng Xung đại sư.
Xung đại sư bị bất ngờ, lão vội quài tay đánh ra một quyền để ngăn cản, nghe "bộp" một tiếng, thân mình Diệp Linh Tô đã bắn vung lên trên, Xung đại sư lại cảm giác trong ngực nhộn nhạo, hoa mắt, lão gần muốn ói máu. Vốn lão bị một chưởng của Tịch Ứng Chân, thương thế thực không nhẹ, nhưng cô gái không để cho lão kịp điều hoà hơi thở, mũi chân Diệp Linh Tô trụ vào một cái cọc, cô uốn cong mình như thân cung, vung kiếm đâm lão.
Xung đại sư không làm gì khác được, lão đành nhổ lấy một cái cọc dùng làm binh khí, miễn cưỡng nghênh đòn.
Ở mé dưới, Lạc Chi Dương ngây người ra mà nhìn hai trận ác chiến với mức độ hung hiểm hắn chưa từng thấy. Năm người bên trên, thân mình bay qua lượn lại, như chim yến, như chim sẻ, họ chỉ dựa vào đôi chân bám trụ vào cọc gỗ mà tung ra những chiêu thức đoạt mạng, xcuất thủ không chút nhẹ đòn, lanh lẹn sắc bén như gió tạt mưa sa, công ra nhiều thế thức hiểm độc khôn cùng. Có đôi lúc, Lạc Chi Dương tưởng chừng có kẻ sắp rơi xuống, nhưng cả năm người này rốt cục đều có thể chuyển nguy thành an, từ chỗ chết tìm ra đường sống.
Nếu giao chiến trên đất bằng, trong năm người, Tịch Ứng Chân có võ công cao nhất, nhưng tại vách đá đen này, hết thảy bản lãnh cá nhân là bị hạn chế gò bó, Minh Đấu cùng Trúc Nhân Phong giở thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ vì tự vệ mà xả thân quyết chiến, họ tấn công hung bạo khiến lão đạo sĩ bị lạc hạ phong. Bảo kiếm trong tay, Diệp Linh Tô lại chiếm nhiều thế mạnh, thanh gươm sắc bén dễ dàng đâm vô đá núi, giúp cô gái những lúc nguy cấp, có thể mượn vách đá làm chỗ dựa. Trong khi đó, Xung đại sư thân mang nội thương không nhẹ, thân hình lão lại cao lớn, trở thành một cái bia thật tốt cho thanh kiếm, lão bị vây hãm trong màn kiếm quang, xung tả đột hữu, vô cùng chật vật.
Lão trực diện khổ chiến Diệp Linh Tô, để trống mặt sau, Lạc Chi Dương nhìn rõ, bèn hươi cây sáo ra lệnh cho Phi Tuyết dang rộng đôi cánh mà bay lẻn đến chụp vào chỗ hiểm trên lưng Xung đại sư.
Xung đại sư chỉ cảm giác tiếng gió ập vô, lão không né tránh kịp, lập tức đau buốt đến co đầu rụt cổ, lúc móng ưng cào vào, đã làm rách toác da thịt, toé máu.
Diệp Linh Tô thừa cơ huy động thanh kiếm như vũ bão, đâm soạt soạt vô mặt lão, khiến Xung đại sư phải lượn người lui về phía sau, bất ngờ lão hụt chân, té lộn nhào xuống.
Diệp Linh Tô đánh rơi cường địch, cô vừa mừng vừa sợ, chẳng dè, Xung đại sư thân mình chơi vơi ở giữa thinh không, trong lúc tìm lối thoát, lão dùng sợi dây mây quấn cọc gỗ, vung nó ra như một nhuyễn tiên, cuốn vào chân trái Lạc Chi Dương. Gã này bị bất ngờ, thân mình truỵ xuống, phải vội vàng ôm chặt lấy một cái cọc.
Ở bên trên, Diệp Linh Tô nhìn thấy diễn tiến đó mà cô đổ mồ hôi lạnh dầm dề, còn Xung đại sư thì đã vươn tay ra, lão đập vô vách đá, mượn phản lực mà nhoáng một cái lên cao hơn một trượng, lão ôm ngay vào một cái cọc, rồi lão xoay người, vung tay chộp vào cổ họng Lạc Chi Dương.
Lạc Chi Dương múa sáo ngọc, sử ra một chiêu " Anh Tinh Nhập Miếu", xuyên qua sợi dây mây mà đâm vào ngực hoà thượng.
Xung đại sư lập tức lật ngược cổ tay, chụp đúng vô cánh tay hắn, hai người hầu như đồng lúc trúng đòn, ngực Xung đại sư lãnh một kích, tuy có đau đớn, nhưng không gây hại, còn Lạc Chi Dương xương tay đau như gần bị gãy, cánh tay hắn như bị một cái vòng sắt thít chặt lấy, khi hắn cảm giác nội kình Xung đại sư xộc vào, hắn cuống quít vận kình lực phản kích.
Cú vận khí này lập tức làm chân khí trong xung mạch hắn chạy ngược, là toàn thân hắn mềm nhũn ra, hụt chân, té nhào.
Xung đại sư đã trúng thương liên tiếp mấy lần, nội lực lão không còn mạnh, mấy biến động vừa rồi hầu như làm cạn kiệt sinh lực trong người, lão vốn tưởng chiêu trảo sử xuất nọ chẳng đủ chế ngự đối thủ, không dè Lạc Chi Dương bỗng té nhào, ra hẳn ngoài dự kiến của lão. Hòa thượng không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lão vươn cánh tay vượn, nhanh như chớp chụp và ghì chặt lấy gã thiếu niên, treo người gã giữa khoảng không, đang định kéo hắn lên thì lão chợt cảm giác lạnh tanh nơi cần cổ, chính là đang bị mũi kiếm Thanh Li gí vào, rồi nghe Diệp Linh Tô quát thét: "Tặc trọc lư, ngươi muốn sống hay muốn chết?"
Xung đại sư thầm hít vô một hơi thật sâu, lão cười cười: "Diệp cô nương, cái câu đó chính ra cô nên hỏi nơi tiểu tử họ Lạc này."
Nguyên lai, lúc hòa thượng chụp lấy Lạc Chi Dương, Diệp Linh Tô thừa cơ trỏ mũi kiếm vào cổ lão, nếu Xung đại sư lãnh nhát kiếm, thể nào Lạc Chi Dương cũng té xuống núi mà chết tươi.
Cô gái đang bối rối, đâm kiếm tới, Lạc Chi Dương ắt phải chết theo, mà cô cũng không cam tâm rút kiếm về, còn đang lưỡng lự, cô chợt nghe Xung đại sư nói: "Diệp cô nương, cô hãy thu kiếm trước, bọn mình cùng đi lên, khi vào đến huyệt động, ta nhất định sẽ buông tiểu tử này ra."
Diệp Linh Tô cười gằn: "Ngươi quỷ kế đa đoan, làm sao ta tin lời ngươi cho được. "
Xung đại sư lạnh nhạt nói: "Ngươi không tin ta, chắc hẳn tin tưởng vua Diêm La. Ta đoán tiểu tử có bà con với vua Diêm La, nó có té xuống cũng chẳng chết"
Nói xong, lão khẽ rung tay, thân mình Lạc Chi Dương bị đung đưa chao đảo. Gã nọ mặt tái xanh tái xám, nhưng vẫn hả họng la lớn: " Diệp cô nương, đừng để tâm đến tui, lời nói của lão hoà thượng này chẳng thể tin nổi, cô nhất quyết đừng sa vào bẫy của hắn."
Diệp Linh Tô nghe hắn la hét, lòng đau như cắt, cô ngẫm nghĩ, rồi nghiến răng, cô lớn giọng: "Được rồi, tặc trọc lư, nếu ngươi nuốt lời, ta sẽ đồng quy vu tận cùng ngươi."
"Chả dám ... chả dám đâu.", Xung đại sư cười, ưng chịu.
Diệp Linh Tô thu hồi trường kiếm, Xung đại sư cũng kéo Lạc Chi Dương lên.
Ở bên trên, ba người mắt thấy tai nghe rõ ràng, họ cũng lần lượt ngừng tay. Tịch Ứng Chân nhìn vào Lạc Chi Dương, ánh mắt đậm vẻ sầu muộn.
Xung đại sư cười vang nói: "Tịch chân nhân, Minh huynh, Trúc huynh, xin mời đi trước mấy bước."
Ba người nhìn nhau, Minh, Trúc hai người đồng tiến bước, Tịch Ứng Chân ngần ngừ một chút rồi ông cũng đi theo lên. Xung đại sư vẫn cười cười: "Diệp cô nương, mời cô."
Lão tuy có con tin trong tay, khí độ lại thung dung, Phi Tuyết muốn đánh lén, cũng bị Diệp Linh Tô quát lui ra.
Một hàng người thôi đánh nhau, cùng theo thang cây mà đi lên. Chẳng nấy chốc, họ đã vào đến trong hang động, Xung đại sư đi sau chót cũng vưà đến nơi.
Hang động nọ càng vô trong càng cao dần lên, vách đá xung quanh có dấu vết đẽo gọt, mặt đất phủ đầy những xương cốt muông thú, cái nhỏ tựa của chim én, lớn cỡ sơn dương, mới có , cũ có ... trông rất rợn người, đều là xương xẩu từ miếng ăn của con ưng trắng. Hang ổ bị chiếm cứ, con Phi Tuyết rú rít ầm ĩ bên ngoài động, nhưng chưa có hiệu lệnh của chủ nhân, nó không dám tự tiện xâm nhập.
Ở cuối hang động không thấy quan tài gì cả, duy nhất một cánh cửa bằng đồng đã han gỉ xanh đen qua nhiều năm tháng.
Xung đại sư quan sát bốn bề, lão vui vẻ nói: "Chỗ tốt dữ a! Để kiến tạo nơi này, đã hao phí không biết bao nhiêu là sức người!"
Diệp Linh Tô cất giọng khó chịu bảo lão: "Đại hòa thượng, đừng nói nhăng nhít nữa, đã lên đến nơi rồi, ngươi thả người ra đi thôi"
Xung đại sư cười cười: "Chớ vội ... chớ khá vội vã, rồi sẽ thả thôi"
Diệp Linh Tô nghe giọng lưỡi lão không đàng hoàng, cô hơi thót tim, bèn la lên:"Tặc trọc lư, ngươi định bội tín chăng?"
Minh Đấu cười nhạt, nói: "Ừa ... chẳng cần giữ lời, Xung đại sư, chẳng cần nói đến tín nghĩa làm gì, cứ dùng tiểu tử này làm con tin, buộc tụi nó phải nhượng bộ."
Xung đại sư lườm lão một cái, rồi nói: "Minh tôn chủ sao lại nói thế? Làm người mà bất tín, coi sao được. Ừ ... ta đương nhiên sẽ thả người, nhưng có một cái yêu sách."
Tịch Ứng Chân hỏi: "Muốn gì?"
Xung đại sư cười cười: "Chỉ mong chân nhân cho xin lại quyển 'Thiên Cơ Thần Công đồ;"
Lão đạo sĩ dòm dòm vào Lạc Chi Dương, ông thở ra một hơi, đưa tay vô bọc lấy quyển sách ra. Ông vừa muốn đưa nó qua, bỗng Diệp Linh Tô vươn tay đoạt lấy, cô cười nhạt, hỏi: "Đại hòa thượng, ngươi muốn quyển sách, phải không?"
Xung đại sư không vui vẻ gì lắm, lão đáp: "Chỉ mong cô nương cho xin nó!"
"Được!" Diệp Linh Tô nói: "Ngươi thả người ra, ta sẽ đưa cho ngươi một nửa. "
Xung đại sư sửng sốt: "Một nửa? Một nửa gì...?"
Diệp Linh Tô vung cây kiếm lên, chỉ một nhát, cô đã cắt quyển sách thật dày làm hai mảnh cô giữ một nửa trong tay, nửa kia ghim vào mũi kiếm, lạnh lùng nói: "Một nửa này đưa cho ngươi, khi ngươi thả người xong, ta sẽ đưa nốt nửa kia."
Trong sách phần lớn là bản vẽ, nếu là văn tự còn có thể phỏng đoán, nhưng bản vẽ thiếu một nửa, cũng chẳng khác gì đồ phế vật. Xung đại sư bất ngờ trước chiêu này, lão vừa bực, vừa hãi, mặt mày đỏ ửng, lão chậm rãi, hỏi: "Diệp cô nương, cô không sợ ta giết tiểu tử này?"
"Giết hắn cũng không ăn thua gì. ", Diệp Linh Tô nhổ toẹt, cô tránh không nhìn vào Lạc Chi Dương, "Nửa quyển còn lại này, ta sẽ xé tan nát thành nhiều mảnh vụn, đem quăng xuống chân núi, mặc cho cuồng phong thổi bay đi, thổi lên núi, thổi xuống biển ... tha hồ mà rơi rụng vô số."
Xung đại sư rất ngần ngại, lão đã phải trải nhiều kiếp nạn toàn vì quyển sách, bèn nghĩ thầm "Một nửa còn hơn không, trước hết thả người, lão đạo Tịch Ứng Chân một lời nói đáng giá ngàn vàng, tất nhiên sẽ không lật lọng."
Nghĩ vậy, lão cười cười: "Thôi được rồi, coi như ta thua. Tịch chân nhân, ông hãy buông lời thề, nếu ta giao tiểu tử này ra, ông không được làm khó dễ ba người bọn ta nữa."
Tịch Ứng Chân im lặng một chút, rồi ông gật đầu, nói: "Hảo, ngươi cũng lập một lời thề, sau khi ta chết, không được sinh sự với hai đứa nhỏ này."
"Nói thật hay", Xung đại sư giương cao cánh tay, lão cười hì hì nói,"Toàn như lời chân nhân nói, ta nếu sai lời thề, sẽ bị Phật tổ hành tội. "
Lạc Chi Dương nghe lão thề thốt, hắn không khỏi la ầm lên: "Đạo trưởng, ngài đừng tin hắn, hắn là một tên hòa thượng giả mạo, căn bản chẳng kính trọng Phật tổ gì hết."
Tịch Ứng Chân lườm hắn một cái, ông khẽ cười nhạt, giơ tay lên, thề: "Bần đạo cũng thề, nếu ta làm khó dễ cả ba người bọn ngươi, sẽ bị trời tru đất diệt."
Xung đại sư vỗ tay cười to, nói: "Diệp cô nương, đưa sách ra đây đi. "
Diệp Linh Tô đưa mũi gươm tới, Xung đại sư tiếp nhận sách xong, lão đẩy vào Lạc Chi Dương một cái, cười nói: "Đi đi thôi!"
Lạc Chi Dương cúi đầu ủ rũ tiến đến cạnh Diệp Linh Tô, hắn hậm hực nói: "Đem sách đổi tui về làm chi? Mình còn giữ sách trong tay, hắn chả dám làm gì đâu."
Diệp Linh Tô dáng vẻ hung dữ, cô lườm nguýt hắn một cái, rồi quài tay cất quyển sách cô trong bọc áo.
Sắc mặt đại biến, Xung đại sư quát tháo: "Tiểu nha đầu, ngươi làm gì vậy?"
Diệp Linh Tô thản nhiên nói: "Tịch chân nhân là quân tử chí thành, một lời nặng ngàn vàng, Ta lại chả thế, vì Khổng Phu tử từng dạy: ‘Chỉ có tiểu nhân cùng nữ tử là khó dạy thôi!' Bọn nữ tử chúng ta đứng ngang hàng với tiểu nhân, cũng không biết, không học được cái gọi là tín nghĩa."
Xung đại sư chỉ trông vào Tịch Ứng Chân, lại không tính đến Diệp Linh Tô, bây giờ mới thấy đã bị hố to!
Lạc Chi Dương cũng không ngờ Diệp Linh Tô nói câu nói hay ho đến thế, hắn mừng thầm, pha chút e ngại, nhưng nom vẻ mặt ảo não của Xung đại sư, hắn không sao nhịn được, hả họng cười hô hố.
Xung đại sư gằn giọng, lão lớn tiếng: "Tịch chân nhân, tiểu nha đầu thất tín, ông nói năng sao đây?"
Tịch Ứng Chân ngoác miệng ra cười, ông bảo: "Đại hòa thượng ngươi trách lầm người rồi. Sách đó vốn là vật của Đông Đảo, Diệp cô nương mới là chủ nhân, cô ta muốn làm gì thì làm, bần đạo không có quyền góp ý vô."
Xung đại sư cứng họng, không nói gì được, sau một lúc lâu, lão thở dài "Thôi, chơi dao lắm ắt có ngày đứt tay, tiểu nha đầu, coi như ngươi lợi hại."
" Cũng tàm tạm!", Diệp Linh Tô lạnh lùng, "Cái đó gọi là lấy độc trị độc, đối phó với hạng người bất tín, thì cũng chẳng kể sá gì đến cái gọi là tín nghĩa."
Xung đại sư "Hừ" một tiếng, lão đi đến trước khung cửa.
Hai cánh cửa khép kín, mọi khe hở đều được bít chặt bằng đất sét khiến không khí bên trong mộ bị cách ly hẳn với ngoài động. Hòa thượng đưa tay đẩy, hai cánh cửa vẫn chẳng có chút tiếng động, tuy lão đang mang nội thương, nhưng sức lực trong cái đẩy đó cũng có hơn trăm cân, đủ thấy cửa nẻo kiên cố đến chừng nào.
Lạc Chi Dương vì tò mò, cũng đến gần nhìn ngó. Trúc Nhân Phong chú mục vào hắn, ánh mắt đầy giá lạnh: "Con mẹ nó, bầy đặt cái trò chính nhân quân tử gì, rút cục cũng lần mò đến tận đây! Xú tiểu tử, ta báo cho ngươi biết, mọi thứ đồ vật này nọ trong mộ đều đã có chủ, ngươi muốn thó cái gì, chẳng khác gì mèo mù nhăm nhe cá rán, đừng có nghèo mà ham!"
"Ai nói ta là chính nhân quân tử?" Lạc Chi Dương cười hì hì, "Ta thấy cái cánh cửa đồng này so ra còn dày, còn cứng rắn hơn da mặt nhà ngươi, Trúc huynh mà muốn chui qua, cũng tựa như Vương Bát muốn lên trời, đã nghèo mà còn ham hố!"
Trúc Nhân Phong nổi sùng, giọng chát chúa, y thét to: "Cẩu tiểu tử, ngươi thử chửi mắng thêm một câu nữa xem tao có xé toác cái miệng của ngươi ra không?"
"Giỏi á!", Lạc Chi Dương cười ầm, "Đứa nào không dám đến xé nó ra, đứa đó là con cháu của ông đây!"
Chẳng qua Trúc Nhân Phong chỉ muốn lớn lối đe doạ, có Tịch Ứng Chân ngăn cản, y cũng chẳng dám làm, coi như từ giờ trở đi, y phải mang cái danh nghĩa làm "con cháu" của hắn, khiến y giận đến hai mắt trợn ngược, mũi thở khò khè!
Hai người cứ đấu võ mồm, Xung đại sư làm như không nghe thấy, lão đưa mắt đánh giá cánh cửa bằng đồng một hồi, rồi thò tay vô bọc lấy ra một mũi khoan thép, một món khí cụ tên 'chìa khoá nâng chốt', khí cụ nọ hình dạng như một cây thước thợ, mảnh mai mà mềm dẻo, dài hơn hai thước, còn đầu mũi khoan thì hết sức bén nhọn.
Tịch Ứng Chân thấy mấy món đó, ông thoáng biến sắc, "Tay này giỏi! Khí cụ cạy cửa 'chìa khoá nâng chốt' mà cũng có mang theo sẵn! Đại hòa thượng, ngươi quả nhiên có chuẩn bị từ trước."
"Quá khen!", Xung đại sư dùng mũi khoan cạo bỏ đất sét trám cửa, một mùi hôi thối trào mạnh ra, khiến tất cả phải hè nhau lui nhanh ra đàng sau.
Chờ đên khi mùi hôi hám tan bớt đi, Xung đại sư mới gí mắt vào gần mà quan sát, lão gật gù: "Quả nhiên là kiểu một cây song hồng bằng đá tự động khóa cửa"
Song hồng đó là một phiến đá dài hình hộp, gài bên trên hai cánh cửa, khi từ bên ngoài đóng cửa lại, nó sẽ tự động rơi xuống nằm vào giữa hai cái chốt ngáng hàn trên cánh cửa, chốt chúng lại, khoá chặt lối ra vào. ,
Khi cây song hồng đã được đặt xuống chốt chặn, nếu muốn mở cửa, nhất định phải dùng một khí cụ có tên 'chìa khoá nâng chốt' Xung đại sư dựng đứng mũi khoan, lão lấy 'chìa khoá' dựa vào mà luồn qua khe dưới, rồi lão xoay nhẹ một cái, chìa khoá biến thành dựng đứng, chạm vào cây song hồng.
Xung đại sư ghì chặt 'chìa khoá', lão vận sức, hô một tiếng to "mở", nghe ầm một cái, cây song hồng đã rời ra khỏi chốt cửa mà rơi xuống.
Xung đại sư rút cái 'chìa khoá' về, lão khẽ khàng đưa tay đẩy, hai cánh cửa mở toang, ánh sáng mặt trời lùa vào, soi rõ không gian bên trong ngôi mộ.
Gian phòng bên trong mộ bốn phía vuông vức, thoáng trông thì thấy: bên trái là mấy giá gỗ, dựng đao thương kiếm kích, do đã quá lâu năm, binh khí phần lớn mục nát, bên phải là ba cái rương sắt, vết han rỉ loang lổ, không biết chứa những gì; ngay giữa mộ thất là một toà tháp bằng đá, cao ước chừng hai thân người, dáng thon dài.
Không chờ Xung đại sư đánh tiếng, Minh, Trúc hai người vọt nhanh vào mộ thất, họ tranh nhau mở mấy cái rương sắt, chỉ thấy trong rương đầu là mấy món đồ cổ, vết gỉ đồng loang lổ, không bắt mắt lắm. Rương thứ hai chứa kinh sách, tranh vẽ nhà Phật, phần lớn đà mục nát; trong rương thứ ba là các món đồ thờ tự, các loại đồ sứ, đồ vàng bạc, các thứ dụng cụ.
Đồ vật trong rương đều không phải tục phẩm, nhưng cũng không phải thứ trân quý. Hai kẻ lục lọi không khỏi thất vọng, nhưng vì cái định luật 'Ăn trộm chẳng ra về tay không', họ thi nhau tom góp những tách chén bằng vàng bạc mà thồn đầy vô ngực áo. Tịch Ứng Chân cùng Diệp Linh Tô đưa mắt lạnh nhạt, thờ ơ nhìn quang cảnh, họ đều không giấu vẻ khinh bỉ, đồ trong rương chôn theo Thích Ấn Thần ắt hẳn là những món ông ta ưa thích lúc sinh tiền, chúng cũng không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hai đứa nọ.
Lạc Chi Dương bản tính tò mò, thấy hai người kia giành hết ba rương sắt, hắn bèn đi ra quan sát mấy cái giá binh khí, phần lớn hư hỏng, phủ đầy han gỉ, riêng có một thanh trường kiếm còn trong vỏ dựng nơi góc tường, chuôi kiếm hình dạng cổ kính, phần trên vỏ kiếm bọc da cẩn sắt. Lạc Chi Dương nhấc trường kiếm, rút ra khỏi vỏ, bỗng hắn nghe một tiếng reng rẻng, lập tức hàn khí toát ra lạnh người, thân kiếm mới ra khỏi vỏ được một nửa, đã thấy long lanh như nước hồ thu, có thể soi rõ lông mi lông mày.
Minh, Trúc hai người mắt thao láo, miệng há hốc, bọn hắn chỉ lo lục tung mấy cái rương, đâu có ngờ trong một đống đồ đồng nát kia lại ẩn giấu một thanh bảo kiếm.
Trải qua hơn năm trăm năm mà thân kiếm vẫn sáng loáng như mới, chỉ bằng mỗi điểm này, cũng đủ biết đấy là một bảo vật hiếm có.
Lạc Chi Dương đưa kiếm ra chỗ ánh sáng, hắn nhìn kỹ thân kiếm, dưới chuôi kiếm khắc một hàng chữ triện, chữ viết theo cổ phong, hắn đọc không ra. Tịch Ứng Chân đón lấy nó, ông lẩm nhẩm 'Chân Cương Đoạn Ngọc', bất giác ông nhướng mày, kêu "ủa" một tiếng, rồi buột miệng la lớn "Đây là thanh Chân Cương trong số 'Việt Vương bát kiếm' đây mà!"
"Việt Vương bát kiếm?", Lạc Chi Dương ngạc nhiên, hỏi ông, "Là cái gì vậy?"
Tịch Ứng Chân khẽ vuốt ve thân kiếm, vẻ mặt sống động, "Tương truyền, thời Xuân Thu, vua nước Việt là Câu Tiễn đã dùng quặng sắt khai khẩn từ núi Côn Luân, dẫn nguồn nước từ Xích Tuyền về, triệu tập các danh thủ nghề đúc kiếm lại mà tạo nên tám cây kiếm, một cái trong đó chính là Chân Cương. Kiếm này cắt ngọc, chặt sắt như cắt bùn, không thua mấy cây Cự Khuyết, Trạm Lư là bao. Ta cứ nghĩ rằng đó chỉ là truyền thuyết, ai ngờ đúng là có kiếm này thật, tính toán kỹ, nó có tuổi đời hơn hai ngàn năm, nó đã được tôi luyện giỏi đến nỗi không mang một chút dấu vết han rỉ."
Diệp Linh Tô nhíu mày: "Ở đâu kiếm ra được một thanh gươm qua hai ngàn năm mà không rỉ sét, chắc đây chỉ là của giả thôi!"
Tịch Ứng Chân cười nói: "Thử một lần khắc biết."
Ông lấy một cái đỉnh đồng từ trong rương sắt ra, hươi kiếm nhẹ nhàng một phát, "rẻng", đã cắt cái đỉnh ra làm đôi, vết cẳt sáng choang như gương, bằng bặn như ta lấy dao xắt đậu hủ.
Tịch Ứng Chân cười cười: "Cái này kêu là ‘Chân Cương Đoạn Ngọc'. (thực sự cứng đến có thể chặt sắt cắt ngọc)"
Thấy Diệp Linh Tô vẫn ra dáng không phục, ông mỉm miệng cười, bảo cô: "Dĩ nhiên, kiếm này tuy sắc bén, nhưng luận về chất thép, vẫn không bằng cây Thanh Li."
Diệp Linh Tô nghe xong, cô mới thấy hài lòng, bèn gật đầu lia lịa.
Minh, Trúc hai người để xổng mất của quý, họ hối hận không thôi, cứ nhìn chằm chằm vào cây "Chân Cương", thần sắc cực kỳ ham muốn. Tịch Ứng Chân thấy thế, ông khẽ nhíu mày, đưa cây kiếm cho Lạc Chi Dương, nói: "Mi giữ cho kỹ nhé, đừng để mất. "
Lạc Chi Dương mừng rơn, hắn hỏi lại: "Cho tui thiệt hả?"
Tịch Ứng Chân lẳng lặng gật đầu, trong lòng ông thầm nghĩ "Đây là vật chôn theo người, lấy đi thật không phải phép, nhưng ta mà không lấy, ắt sẽ rơi vào tay ác nhân."
Xung đại sư thủy chung cứ khoanh tay đứng nhìn, lúc này lão mới cười cười: "Lạc lão đệ được thanh kiếm lừng danh này, thật đáng mừng, đáng hài lòng lắm. "
Lạc Chi Dương đút trả kiếm vào vỏ, hắn vui vẻ nói: "Tui cũng hỉ hả lắm, nếu không có đại hòa thượng ngươi, thanh kiếm này cũng không sao xuất thế được."
Trúc Nhân Phong "phì" một tiếng, y rủa xả "Một cây kiếm tàng, có cái gì đặc sắc đâu kia chớ? Cho dù là bảo kiếm thiệt, người sử kiếm chẳng tài cán gì, cũng chỉ là sự lãng phí nhảm mà thôi."
"Mùi giấm ganh ghét chua ghê ta! Chua quá xá!", Lạc Chi Dương dang tay xua xua lia lịa, mũi khụt khịt liền liền, "Mùi giấm chua ghê gớm quá đi!"
Trúc Nhân Phong đang định nổi sùng, Xung đại sư đã ngăn y lại, lão hỏi: "Tịch chân nhân, tòa thạch tháp này, ý ông thấy thế nào?"
Tịch Ứng Chân trả lời: "Đây là loại tháp chứa pháp thể của Phật gia sau khi tịch diệt, đặt ở chốn này, thấy thật khó hiểu."
Xung đại sư cười mím chi: "Thích Ấn Thần xuất thân cửa Phật, về sau ông ta hoàn tục, chắc lúc tuổi về chiều thì ông ta giác ngộ, đã quay trở lại cửa Không, khi chết đi, đã dùng nghi thức nhà Phật mà táng."
Tịch Ứng Chân vuốt râu, hỏi trở lại: "Nói như vậy, di cốt là ở bên trong tháp?"
"Không sai!", Xung đại sư quay sang Lạc Chi Dương, nói, "Chỉ còn trông cậy vào sự sắc bén của ‘Chân Cương' để mở toà tháp này, xem cho đến rốt ráo."
Tịch Ứng Chân thở dài: "Đại hòa thượng, sao ngươi phải khổ tâm quấy rầy anh linh... "
Xung đại sư vẫn cười: "Đến nước này, không mở tháp là không xong, nếu buộc ta sử dụng quyền chưởng, e rằng phải gây đổ nát không ít"
Toà tháp đúc bằng sắt, cửa nẻo được hàn chặt bằng đồng, nếu để Xung đại sư đập phá cánh cửa sắt, lẽ tất nhiên sẽ làm đổ vỡ toà tháp luôn, biến nó thành một đống sắt vụn.
Tịch Ứng Chân không sao khác hơn, ông gật nhẹ đầu với Lạc Chi Dương. Thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, hắn nhẹ nhàng vung lên, nghe rẹt rẹt mấy tiếng, mối hàn cửa đã đứt vỡ toang, khiến cánh cửa rơi rầm rầm xuống đất. Mọi người định thần trông vào, đàng sau khung cửa là màn trướng cẩm tú, ngay giữa tháp là một nam tử khôi vĩ đang ngồi thẳng lưng tại đấy, mặt chữ điền, râu dài, đôi mắt khép hờ, hàng lông mày rậm vắt xếch ngược lên.
Mọi người không hẹn mà cùng lúc lui về phía sau một bước, họ chăm chú nhìn vào người ngồi trong tháp, trong lòng không khỏi thất kinh, kiểu như người nọ sắp sửa mở to đôi mắt mà bước ra.
Chỉ thấy sau một lúc lâu, người nọ chẳng chút động tĩnh, thấy ông ngồi kiết già, hai bàn tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng lên trên, tay trái cầm một nhánh hoa sen bằng ngọc bích, tay phải nâng một hộp bằng bạch ngọc màu mỡ dê, chất ngọc của cả hai đều trong veo, nhìn rất bắt mắt.
"Vô Lượng Thọ Phật.", Tịch Ứng Chân chợt động dung, ông chắp tay, nói tiếp "Thật là một kim thân bất huỷ tuyệt vời, xem ra, Thích tiền bối đã thực sự giác ngộ diệu pháp, đã chứng quả vô thượng đại đạo."
Từ xưa tới nay, không ít cao tăng nhà Phật, sau khi tịch diệt, kim thân không bị huỷ hoại. Nhục thể của ngài Lục tổ Tuệ Năng bên Thiền Tông truyền từ thời Sơ Đường, kim thân đặt trong toà Phật tháp, để người đời sau chiêm ngưỡng. Tại sao kim thân bất huỷ, người ta giải thích, đó là các vị đã chứng quả thành Phật. Ngay lúc này đây, ngồi trong tháp, Thích Ấn Thần tịch diệt đã hơn năm trăm năm, mà gương mặt vẫn như lúc còn sống, chừng như cũng giống ngài Lục tổ, ông ta đã đạt đến trình độ nhục thể không bị huỷ diệt.
Trước kỳ tích đó, Tịch Ứng Chân thân tâm bị chấn động, ông bất ngờ cảm giác cuồng phong nổi dậy, là đang bị ba luồng kình lực đồng lúc đánh lén vô lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ ba mặt thụ địch, ông cảm thấy quá bất ngờ, nhưng nhìn thế công của ba kẻ địch, họ đã sớm toa rập nhau, họ đều nhận định ông là kình địch thực sự, đánh ngã được ông rồi, Lạc Chi Dương cùng Diệp Linh Tô đều không đáng lo.
Trong cơn nguy cấp, tay trái Tịch Ứng Chân xuất một chiêu của "Phất Ảnh thủ", thế thức hư hư thực thực, đón đỡ ngón "Thiên Nhận" của Trúc Nhân Phong, tay phải ông giấu trong ống tay áo, vẫy một chiêu của "Lục Dương Mai Hoa quyền", cử một hào ra sáu biến, ngăn cản đòn "Bích Hải Kinh Đào chưởng" của Minh Đấu, lấy nhu khắc cương, dùng dương chế ngự âm, trong khoảnh khắc, đã triệt tiêu thế đến như sóng cả của ngọn chưởng.
"Phất Ảnh thủ" chủ yếu tấn công, đã khiến Trúc Nhân Phong hoa cả mắt, y không ứng phó nổi, còn "Mai Hoa quyền" chuyên về thủ, Minh Đấu không có cách nào đối phó, làm chưởng kình của lão bị kìm hãm mạnh. Chỉ mình Xung đại sư chưa bị ngăn trở, lão tung một quyền theo góc độ vô cùng quỷ quyệt, tìm đúng thời cơ tối xảo, thuận dịp mà phát, coi mòi lão sắp thành công.
Bỗng dưng, cước bộ Tịch Ứng Chân đột ngột di chuyển, quyền kình của Xung đại sư đánh hụt, làm lão thót tim, mới sực nhớ ra rằng lão ta đã chỉ tính đến quyền cước của ông đạo sĩ, mà quên phứt đi mất ngón "Tử Vi Đấu Bộ".
Tịch Ứng Chân trụ thân vào sao Tử Vi, di chuyển theo Bắc Đẩu, tay bên trái đang sử "Phất Ảnh thủ" khẽ vụt chéo một cái, đã hợp lực cùng ngón "Mai Hoa quyền", tạo nên một luồng sóng kình lực mãnh liệt tấn công vào Xung đại sư.
Hiệp trước ứng phó Minh, Trúc hai người, chiêu số đã được dồn đầy ắp kình lực, bây giờ ông công đòn này ra, chưởng kình chẳng nhỏ. Xung đại sư không dám đón đỡ, lão lướt mình ra sau né tránh.
Hai tên Minh, Trúc thừa cơ bèn tả hữu giáp công, chúng không ngờ, cước bộ Tịch Ứng Chân vừa chuyển, hai tay ông bỗng tách ra, đưa "Phất Ảnh thủ" tấn công sang Minh Đấu, còn "Mai Hoa quyền" thì nhắm vào tâm khẩu Trúc Nhân Phong.
"Bịch", "bịch" hai tiếng, đã thấy mặt Minh Đấu tím ngắt, lão đã bị đẩy lui mất hai bước, trong khi thân mình Trúc Nhân Phong văng tuốt ra xa, y cảm giác một làn kình khí nóng hực đang chạy toán loạn trong ngực, nội thương cũ phát tác, khiến khí huyết trong y nhộn nhạo trào dâng.
Song quyền Tịch Ứng Chân lúc hợp lúc phân, đã đánh lui ba đại cao thủ, ông chợt thấy nhoáng lên một bóng trắng, thì ra Xung đại sư đã xông tới trước tháp, lão thò tay định giựt lấy cái hộp ngọc. Tịch Ứng Chân quát lớn một tiếng, ông tấn công xoát xoát hai chưởng vào hòa thượng khiến Xung đại sư nghe chưởng phong ùa đến, đành phải quay trở lại chống đỡ, có điều lão đã chậm một bước, ngón trảo Tịch Ứng Chân đã quét vào cái đầu bóng lưỡng, để lại một vạch máu, gây cho lão một cơn đau nhức rát bỏng.
Minh Đấu thấy tình thế không ổn, lão nhảy lên, vung chưởng đánh vào hậu tâm Tịch Ứng Chân, lão đạo sĩ bèn xoay tay lại nghênh tiếp, quyền cước tung ra như mưa. Xung đại sư thừa dịp tiến lên giáp công. Ba người xoay trở nhanh như tia chớp, lui tới như gió bão, công thủ cực nhanh, mắt người ngoài không sao thấy rõ.
Dù trước mặt, sau lưng Tịch Ứng Chân đều thụ địch, ông vẫn không lạc hạ phong, Trúc Nhân Phong thấy thế, y định nhào vô tiếp tay đồng bọn, bất ngờ kiếm quang lạnh ngắt đà ập đến, một mũi gươm đang đâm vào người y.
Trúc Nhân Phong thét một tiếng thét quái dị, y né tránh nhát kiếm, xoát xoát xoát phản công sáu chưởng, chưởng kình sắc như đao, chém dọc cắt ngang, khiến Diệp Linh Tô vất vả trốn tránh. Y tính dứt điểm cô gái, không ngờ dư kình của đòn "Mai Hoa quyền" chợt phát động, huyết khí nội thể còn chưa bình phục, y vì gắng đánh mau đánh mạnh đã làm phủ tạng phát ê ẩm, tay chân lộ nhiều sơ hở trong chiêu thức. Diệp Linh Tô thấy rõ rành rành, cô đưa người theo kiếm, vung lên một màn lưới sắc xanh cuồn cuộn vây khổn Trúc Nhân Phong, khiến y phải hết sức cập rập che chắn.
Xung đại sư thầm than khổ, lão và Trúc Nhân Phong đều mang nội thương từ trước, nếu trực diện giao phong, nhất định không có phần thắng, chớ đừng nói đến chuyện cướp giật lấy cái hộp ngọc mà kim thân Thích Ấn Thần đang bưng trong tay. Lão có trực giác bên trong hộp ngọc cất giấu nhiều bí kíp, không chừng là toàn bộ võ học một đời của Thích Ấn Thần.
Đứng bên cạnh quan chiến, lúc đầu Lạc Chi Dương không khỏi lo sốt vó, nhưng sau mươi hiệp, phe ta chiếm thượng phong, hắn nhất thời yên tâm, khi nhìn đến cái hộp ngọc nọ, hắn nghĩ bụng, "Tặc trọc lư cứ muốn chiếm đoạt cái hộp, chả hiểu bên trong đó chứa đựng những gì?"
Hắn còn đang suy tư, đột nhiên nghe một tiếng kêu đau, thì ra tay trái Minh Đấu đã lãnh một đòn "Phất Ảnh thủ", buộc lão phải lui thật nhanh ra sau.
Xung đại sư vây Ngụy cứu Triệu, lão tấn công mạnh bạo vào mé sau Tịch Ứng Chân.
Tịch Ứng Chân xoay người né qua, ông tung một cước "Tinh Trì Lưu Điện" trúng ngay vào ống quyển bên trái của Xung đại sư. Thân mình hòa thượng lảo đảo ngã về đàng sau, nó va chạm mạnh vào lưng toà thạch tháp, khiến ngọn tháp này nghiêng ngả, nghe bịch một cái, hộp ngọc đã rời tay kim thân mà rơi ra ngoài tháp.
Xương ống quyển Xung đại sư hầu như muốn gãy rời, nghe lục cục lạc cạc, chợt Tịch Ứng Chân một bước xông tới, ông huy chưởng chụp vô lão
Xung đại sư vung quyền nghênh tiếp, "bộp" một tiếng, khi kình lực giao tiếp, hòa thượng thấy nưả người tê tái, khí huyết trào ngược lên tận cuống họng.
Bỗng nhiên, cánh tay Xung đại sư nhẹ hẫng, mọi áp lực mất tăm tích, lão có cảm giác đầu quyền đối thủ mềm xèo như quả bong bóng lợn, chẳng hiểu tại sao bỗng nhiên nó mất hết khí lực.
Xung đại sư không kip nghĩ ngợi, lão rụt tay về, lập tức thấy Tịch Ứng Chân loạng choạng, ông ngả người, nghiêng về đàng sau.
Từ cõi chết trở về đất sống, hòa thượng rất kinh ngạc, khi lão định thần nhìn lại, thấy mặt đối thủ đỏ như nhuộm máu, ánh mắt ông ta mờ mịt, bước chân lảo đảo vật vờ, dường như ông ta đột nhiên phát bệnh nặng.
Xung đại sư xoay chuyển ý niệm, lão giật mình hiểu ngay. Những biểu hiện chân bước loạng choạng, mắt thất thần đó là do "Nghịch Dương chỉ" cuối cùng đã phát tác. Hòa thượng mừng quá đỗi, lão la thầm "Trời giúp ta rồi!", lão nhảy xổ tới, tống ra một quyền.
Tịch Ứng Chân gắng gượng đè nén nỗi khó chịu, ông giơ tay phải lên, muốn xuất quyền, chẳng dè, nắm đấm vừa giao tiếp quyền đầu của địch thủ, khí huyết trong cơ thể ông vụt chạy toán loạn, như bị một con rắn độc quẫy mạnh, ông hụt hơi, quyền kình của Xung đại sư tức thì tống vào, vang một tiếng "bộp" đúng in ngay giữa ngực.
Tịch Ứng Chân như diều đứt dây, ông bị bắn tung ra xa đến mấy trượng, thân mình mãnh liệt đập vô vách đá, chỉ chớp mắt, toàn thân ông rũ xuống, không còn sức lực mà ngóc đầu lên nổi.
Xung đại sư không làm thì thôi, đã làm, phải làm đến cùng, lão lướt nhanh tới, định hạ sát thủ. Bỗng nhiên kiếm quang chớp loé, Lạc Chi Dương theo kiếm xông vào. Lão hoà thượng không kịp nghĩ nhiều, vung chưởng quét ra, chưởng lực còn chưa ra đến đầu quyền, Lạc Chi Dương đã thu hồi bảo kiếm, cước bộ hắn chuyển động, hắn phóng kiếm đâm vào hậu tâm lão.
Chiêu kiếm này không có gì là nhanh, nhưng mang nét phiêu dật chuẩn xác, hậu chiêu dầy đặc. Xung đại sư vừa cảm giác kiếm khí lành lạnh, sau lưng lão đà bị kiếm phong của Chân Cương vây phủ, lão đành buông bỏ ý niệm hạ sát đạo sĩ, phải xoay người, đứng một chân theo hạc bộ, tung chưởng đáp trả chiêu kiếm.
Lạc Chi Dương không nội lực, lại bị chứng nghịch khí cản trở, khi hắn xuất chiêu, sức lực và độ nhanh không bằng khi xưa, đối đầu một đại cao thủ như Xung đại sư, thực có thể nói là hắn đem trứng chọi đá. Nhưng thật kỳ lạ, càng vào tình thế bất lợi, tâm thần hắn càng thêm chuyên chú, đầu tiên, hắn sử "Tử Vi Đấu Bộ" để né tránh đối thủ, kiếm pháp cứ dựa theo đạo lý của "Tổng Cương", hắn dương đông kích tây, hắn đoạt tiên cơ, áp dụng nguyên lý của "Dịch" vào kiếm pháp, tuy là nói đang luận võ, thực sự phải bảo rằng hắn đấu trí, hắn né tránh mũi nhọn, mỗi kiếm đâm tới hay thu về, đều nhắm tránh đòn tấn công của Xung đại sư và không ngừng dò tìm sơ hở của lão.
Xung đại sư liên tiếp huy động quyền cước, nhưng toàn là đánh hụt, lão bị Lạc Chi Dương chiếm mất tiên cơ, hắn vung kiếm trỏ vào những chỗ sơ hở của lão. Xung đại sư vốn không hề biết tiểu tử này đã mất nội lực, chiêu thức của hắn chỉ hư trương thanh thế, lão lại kiêng kị bảo kiếm "Chân Cương" , ngay cả khi Lạc Chi Dương chưa xuất chiêu, lão cũng không dám ơ hờ, chỉ mau chóng né tránh mũi gươm, nên không rảnh tay đến làm hại Tịch Ứng Chân.
Lạc Chi Dương quấn vào Xung đại sư, hắn lại không tính đến Minh Đấu, tên này không ai cản trở, đã lướt tới chỗ lão đạo sĩ. Tịch Ứng Chân ngồi dựa lưng vào vách tường, nội thể đang bị công phá đến long trời lở đất, mắt thấy địch nhân tới gần, ông lại không sao vực dậy nổi một tia khí lực. Đúng lúc ấy, Diệp Linh Tô khẽ vặn eo thon, cô lướt xa khỏi Trúc Nhân Phong, xuất chiêu "Nguyệt Ảnh Không Lai" (đưa ánh trăng hư ảo đến) thẳng hướng Minh Đấu. Nhát kiếm này là một sát chiêu của "Phi Ảnh Thần kiếm", nó mờ mịt như trăng soi mặt nước, hư ảo ở chỗ không rõ nó sẽ công vô nơi nao.
Minh Đấu biết lợi hại, đành phải buông bỏ lão đạo, quay ra sách chiêu. Hai người chưởng đến kiếm đi, chỉ trong khoảnh khắc, đã qua lại được dăm hiệp. Trúc Nhân Phong mắt thấy đàng sau cô gái bỏ trống toác, y bèn lướt tới, thò ngón tay nhắm điểm vào huyệt "Chí Dương" của cô.
Diệp Linh Tô đang bị vướng bận tay chân cùng Minh Đấu, tuy biết có đòn đánh lén mé sau lưng, nhưng cô lại không cách chi né tránh. Còn đang kinh hoàng, cô thấy Lạc Chi Dương bước sang trái một bước, nửa cố ý, nửa vô tình, hắn nhẹ nhàng hươi trường kiếm tạt ngang vào sườn Trúc Nhân Phong, rất đúng lúc tên này thò tay ra điểm huyệt, tựa như Trúc Nhân Phong tự ý chìa tay cho mũi kiếm đó đâm vào.Trúc Nhân Phong ú ớ kinh hãi, y tru tréo, quài tay công một trảo vào Lạc Chi Dương. Cùng lúc , Xung đại sư cũng đang huy quyền đấm vào, cho dù bộ pháp Lạc Chi Dương có tuyệt diệu đến đâu, hắn cũng khó lòng đương đầu một kích hợp lực của hai đại cao thủ.
Hắn đang cảm giác kình phong áp sát cơ thể, khí huyết muốn rộ lên, đột nhiên, trong tai vang một tiếng thét thánh thót, hắn kịp thấy Diệp Linh Tô buông bỏ đối thủ, cô tung xoát xoát hai chiêu kiếm, nhắm từng nhát vào Xung, Trúc hai tên, thế kiếm đến rất hiểm độc, khiến chúng phải bỏ qua Lạc Chi Dương mà vội vàng sách giải chiêu kiếm.
Minh Đấu thừa cơ xông lên, lão huy chưởng công vào sau lưng Diệp Linh Tô, chẳng dè, kình lực lão còn chưa nhả, kiếm quang đã nhoáng lên, cây Chân Cương xuyên qua đám người, trực diện đâm vô lòng bàn tay của lão. Nếu Minh Đấu không rụt tay về, chưởng tâm nọ thế nào cũng vồ đúng vào mũi nhọn của trường kiếm.
Cho dù Minh Đấu có thần công hộ thể, lão cũng không dám coi thường mũi nhọn đó của cây Chân Cương, bất đắc dĩ lão đành triệt chưởng, đang định biến chiêu, Diệp Linh Tô đã chém ngược cây kiếm trong tay về, hai cây Thanh Li và Chân Cương, đồng loạt đâm vô người lão. Hai thanh thần kiếm toả hàn khí ngút trời, Minh Đấu cảm giác hoa mắt vì kiếm quang, theo bản năng, lão không dám chống chọi, mà lướt thật nhanh hơn một trượng ra đàng sau.
Lạc, Diệp hai người nhất tâm kháng địch, lúc đầu, cả hai cũng không tính toán chi nhiều, chẳng dè song kiếm cùng sử xuất, đã đánh lui một lúc cả ba tên đại cường địch. Đến lúc này, hai đứa nhìn nhau, trong lòng không sao tránh khỏi kinh ngạc. Còn chưa kịp suy nghĩ gì khác, Xung đại sư cùng Trúc Nhân Phong đã xông lên, hai người đành thu hồi mê hoặc, đem toàn lực ra chống đỡ. Diệp Linh Tô kiếm đến như mưa bão, một nhát đâm cùng lúc vào mấy người, Lạc Chi Dương lại chăm chăm đánh tạt sườn, tùy cơ ứng biến. Trên trường đấu, hai người, một giống như quân chính quy đánh trực diện, một như kỳ binh du kích đánh lẻ, cả đạo chính diện cùng đạo kỳ binh phối hợp lại, biến hóa vô cùng tận, lại thêm hai thanh thần kiếm thổi lông măng vô là đứt, đã giúp cả hai đủ sức đánh cầm đồng hai đại cường địch.
Minh Đấu quá tức bực, trong đầu nảy sinh ý tưởng độc ác, lão cũng xông vào, liên thủ với hai tên Xung, Trúc, tính giũ sổ hai đứa nhỏ trước rồi thanh toán lão đạo sau.
Đến lúc này, lửa đang cháy đổ thêm dầu, Diệp Linh Tô còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, Lạc Chi Dương lại cảm giác áp lực đè nặng như núi, hô hấp khó khăn, cây Chân Cương tựa như một mảnh lá rụng bị gió bão thổi vật vờ, hắn hầu như không nắm vững được chuôi kiếm.
Nội lực đang bị khoá chặt, hắn không thể phát huy uy lực của chữ "Kiếm" (Dịch Tinh Kiếm), đành phải tận sức vận dụng hai chữ Tinh và Dịch. Đồng thời, hắn lại dung hoà "Linh Vũ" vào với "Tử Vi Đấu Bộ", chẳng những bộ pháp khó dò, mà thân ảnh cũng thêm nhiều biến hoá, vốn "Linh Vũ" căn cứ vào tám chữ "Thiên hạ độc bộ, bàng nhược vô nhân" (mỗi bước đều coi như đang ở chốn không người), nghĩa là không những nhìn đối thủ, mà còn phải để ý toàn cục, hoàn toàn phù hợp với "Tổng Cương" của "Dịch Tinh Kiếm".
Lạc Chi Dương lĩnh ngộ điểm này, hắn để ý tình thế, căng rộng tầm mắt ra, coi mộ thất như một bàn cờ, coi đối thủ như quân cờ, tự mình trông rõ toàn cục, quân cờ đã chết xem như bỏ, không để ý đến những quân vô vị, chuyên tâm tranh tiên, từ trong những chiêu khoái kiếm mờ ảo của Diệp Linh Tô, thỉnh thoảng hắn ngẫu nhiên phóng ra một chiêu, hệt như vẽ rồng mà điểm nhãn, cứ mỗi cú tấn công tưởng chừng đắc thủ từ ba kẻ địch, kiếm Chân Cương dường như có sắp đặt sẵn rồi, nó cứ nhắm đúng vào chỗ hiểm yếu của đối thủ, xảo hợp đến nỗi nó làm như đã dàn sẵn mai phục, chờ địch nhân tự chui vô bẫy.
Ba người đều bị kinh ngạc rất nhiều, họ cứ bị đánh lui ra sau, điều đó ít nhất cũng giảm bớt áp lực trên Diệp Linh Tô, khoái kiếm của cô nàng càng thêm thuận lợi, đã hình thành một tấm thuẫn thật lớn che mưa chắn gió cho Lạc Chi Dương, tạo cho hắn cơ hội tha hồ thung dung mà nghiền ngẫm kiếm pháp.
Hai người chưa từng liên thủ đối địch, lần đầu tiên song kiếm hợp bích, hệt như thiên y vô phùng (áo trời liền lạc không kẽ hở), càng đấu họ càng ăn ý, như cá vào nước, tha hồ tung hoành. Kiếm pháp hai người có phong cách trái nghịch, nhưng họ có thể lấy dài bổ khuyết cho ngắn, liên miên như nước sông cuộn chảy, kết hợp âm đương như tạo hoá, những chiêu thức diệu kỳ cứ nảy sinh bất tận.
Bất tri bất giác, đôi bên đã tranh đấu ngoài năm mươi chiêu, ba người phe Xung đại sư liên thủ, thế nhưng không thể chế ngự phe hai người bên kia, khiến trong lòng bọn họ nhuốm đủ mùi vị phức tạp, vừa tức tối, vừa ngượng ngùng, vừa mê man, vừa kinh ngạc, chẳng hiểu do đâu mà hai cái đứa thiếu niên nam nữ này cứ từng bước đăng thiên, luyện nên một thần kỹ cỡ đó. Đến ngay cả Tịch Ứng Chân cũng quên hẳn đau khổ của "Nghịch Dương chỉ" mà mở to đôi mắt già nua ngơ ngẩn nhìn hai người.
Đấu thêm ít hiệp nữa, Lạc Chi Dương không thể vận dụng nội lực, dần dà khí lực hắn suy giảm, đường kiếm mỗi lúc một trì trệ, chỉ không bao lâu, cả hai sẽ bị khốn khổ.
Lạc Chi Dương trong lòng tự hiểu, cứ như thế này, ắt sẽ thua to.
Hắn luyện tập "Linh Vũ", có thể vừa đấu đả vừa phân tâm quan sát tứ phía, ánh mắt hắn chạm vào cái hộp ngọc đang nằm trên đất, hộp này từng rớt xuống từ tay kim thân Thích Ấn Thần, song mọi người vì mải mê đấu đá, đã chẳng thể nhìn nhõi gì đến nó.
Lạc Chi Dương lui ra sau dăm bước, hắn đến gần hộp ngọc, rồi rảo mắt nhìn về cửa mộ, hắn đột nhiên co chân lên, đá một phát vô hộp ngọc, khiến nó như một đạo bạch quang, bay vù vù thật nhanh như sao xẹt ra bên ngoài cửa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện