[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 11 : Ngăn cơn sóng dữ 2

Người đăng: linhtt

Ngày đăng: 12:02 01-05-2018

.
Tịch Ứng Chân thản nhiên nói: "Ông già mi đột nhiên đổi thành người khác, mi nghĩ là vui thú lắm hay sao?" Lạc Chi Dương hằn học: "Tui chẳng qua thấy cổ tội nghiệp, tìm cách trò chuyện giải buồn, mà cổ hổng hó hé một câu, tui sợ cổ đổ bịnh đến nơi." Tịch Ứng Chân dòm dòm hắn, miệng như cười cười, Lạc Chi Dương bị ông chiếu ánh mắt đến phát hoảng, hắn trừng mắt: "Lão dòm cái gì nơi tui?" Tịch Ứng Chân gật gù: "Tiểu cô nương nọ thiệt là ưa nhìn!" Lạc Chi Dương thuận miệng đáp: "Còn phải nói." Tịch Ứng Chân đi một quân cờ, dáng lơ đãng, "Theo ta thấy, hai đứa bay xem ra cũng tốt một đôi đấy." Lạc Chi Dương nghe nói mà hoảngt hốt, tụt quân cờ trong tay rơi xuống, xoá chết đi mất một ít quân chỗ bàn cờ đó. Hắn thò tay định hồi nước cờ, nhưng đã bị Tịch Ứng Chân chặn lại, ông bảo: "Chân quân tử lạc tử bất hối." Lạc Chi Dương kêu oan ầm ĩ, "Lão già gian hoạt, nói mấy cái ý vớ vẩn trong lời nói hại tui phân tâm." "Gì mà vớ vẩn ...?" Tịch Ứng Chân ha ha cười to, "Ta thấy đó là một mĩ sự to đùng, Vân Hư chả phải người tốt lành gì, nhưng sinh được một nữ nhân quá sức hay đẹp, duyên giai ngẫu trời cho đó khó kiếm, mi đang tâm bỏ qua sao?" Lạc Chi Dương" Phi" Một tiếng, mắng: "Lão đạo sĩ nhà ông, không lo thắp hương bái thần, lại muốn đứng ra làm bà mối cơ!." Tịch Ứng Chân cười: "Chuyện âm dương nam nữ là cái lẽ của vạn vật, lão đạo ta thân ở huyền môn, lại thích tạo hảo sự cho tha nhân. Tiểu tử nhà mi này, thấy mỹ nhân mà hổng động tâm, chả phải mi quá sức đần độn, ngu ngốc sao?" Lạc Chi Dương lặng im, lắc đầu, Tịch Ứng Chân xem vẻ mặt hắn, ông hỏi nhỏ: "Hay là mi đã để ý người nào khác rồi?" Lạc Chi Dương nghĩ bụng, ý trung nhân của tui chính là đồ đệ bảo bối của ông, nhưng vì danh dự Chu Vi, hắn không tiện nói ra, đành đáp bừa: "Âm dương là lẽ của vạn vật, sao đạo trưởng lại không tự thành toàn một chút cho chính mình?" "Đồ khỉ khọn!." Tịch Ứng Chân giương bàn tay đập hắn một phát, "Mi lại muốn đánh trống lảng, kéo ta vào cuộc!" Nói đến đấy, ông có chút cảm giác mất mát, "Có người ông trời sanh ra đã mang số kiếp làm hòa thượng, làm đạo sĩ. Lạc Chi Dương, số mi không phải số xuất thế, cho nên, có câu rằng: ‘Khuyến quân mạc tích kim lũ y, Khuyến quân tích thủ thiểu niên thì. Hoa khai kham chiết trực tu chiết, Mạc đãi vô hoa không chiết chi.’ (ND: đây là bài thơ 'Kim Lũ Y' [Áo kim tuyến] của Đỗ Thu Nương thời Trung Đường Dịch nghĩa Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng, [đừng ham đeo đuổi công danh sự nghiệp] Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu: Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay, Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không. Trần Trọng Kim dịch: Khuyên anh chớ tiếc áo hoa Mong anh tiếc lấy thuở ta đương thì Cành hoa nên bẻ, bẻ đi Đừng chờ hoa hết, bẻ gì cành không. ) mi cùng tiểu cô nương này sắp chung vào một, đúng là đôi người ngọc trời đất tạo thành, lão đạo tuy người xuất gia, cũng không đành lòng nhìn các ngươi vô duyên cớ mà bỏ lỡ..." Còn chưa nói dứt câu, bên ngoài khoang thuyền có tiếng người nũng nịu mắng: "Lỗ mũi trâu bớt nói đi một chút, kẻo cô nương ta cắt phăng cái lưỡi đó xuống ném cho chó ăn!" Lạc Chi Dương nghe ra giọng Diệp Linh Tô, hắn sợ tới mức mất hồn mất vía, nhưng Tịch Ứng Chân bất động thanh sắc, thản nhiên nói: "Nói nhiều thì bị cắt lưỡi, thế đứng nghe lỏm bên ngoài thì phải hành tội như thế nào?" Bên ngoài song cửa im lặng thật lâu, Tịch Ứng Chân tủm tỉm cười, ông đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Lạc Chi Dương mặt mày ngu ngơ, khiến ông không khỏi thầm buồn bực: "Nó là vừa ngốc lại vừa đần, đến cái ẩn ý ta nói mà nó cũng không hiểu!" Hai người tiếp tục chơi cờ hơn nửa ngày, có một đệ tử hoa tiêu đến thông báo: "Ma Vân phát hiện một chiếc thuyền lớn, đang đi về ngay hướng tây bắc." "Kì nhỉ." Lạc Chi Dương nói: "Bọn chúng không thẳng hướng tây, đi phía tây bắc làm gì?" Tịch Ứng Chân suy nghĩ, ông đứng dậy, nói: "Đi ra ngoài nhìn xem." Nói xong, ông ra khỏi khoang, lên chỗ đầu thuyền. Diệp Linh Tô đã đứng sẵn ở đấy, một tay cô dang ra cho chim ưng đậu, cô dõi mắt trông về xa xa. Cô gái khe khẽ nhíu mày, mặt mờ mịt sương khói, đôi gò má gờn gợn sáng bóng như ánh ngọc bạch lung linh, tựa ánh trăng xuyên mây, dáng mỹ miều không dễ tìm gặp giữa mỹ nhân thiên hạ, tuy trong lòng Lạc Chi Dương đã có hình bóng một người rồi mà khi hắn trông dáng cô đứng đấy, cũng không khỏi thấy nôn nao trong lòng, hầu như tắc thở! Diệp Linh Tô đút cho chim ưng ăn một tảng thịt sống, rồi cô vung nhẹ cánh tay, con hải ưng lập tức vỗ cánh bay về phía tây bắc. Thuyền Thiên Lý bẻ lái đi theo sát, nó tăng tốc, rẽ nước biển, khuấy sóng mà lướt đi rất nhanh. Đi được ước chừng một đêm, sáng sớm hôm sau, nơi chân trời, thấy rõ một mảnh buồm trắng, trên vải buồm thêu hình kỳ nhông bằng tơ vàng óng. Lạc Chi Dương nhận định là thuyền buồm Xung đại sư, hắn mừng, hơi sờ sợ, đang định giục thủy thủ tăng tốc, bỗng thấy Tịch Ứng Chân nhíu mày, thần khí cổ quái, hắn vội hỏi: "Tịch đạo trưởng, ông sao thế?" Tịch Ứng Chân lắc đầu nói: "Không có gì, ta chợt nghĩ đến một chuyện." Lạc Chi Dương đang dịnh hỏi tới, bỗng thấy cỗ thuyền buồm quay đầu, xông thẳng lại gần. Bọn đệ tử kêu lớn: "Hảo tặc tử, đêm đầu đến nạp mạng đây." Diệp Linh Tô tinh mắt, cô chăm chú nhìn lên, rồi cô biến sắc, hô to: "Không xong, mau lấy hỏa tiễn, hỏa pháo." Trong tiếng hô hoán của cô, cỗ thuyền lớn thuận gió đã tiến vào gần, một hàng những võ sĩ Mông Cổ đứng nơi đầu thuyền, trong tay cầm cung nỏ, ống hoả tiễn, một số hỏa pháo, chất dẫn lửa, có thể nghe rõ tiếng xuỳ xuỳ của ngòi pháo đang cháy Trên thuyền Thiên Lý diễn ra cảnh náo loạn, bọn đệ tử xếp đặt dàn hỏa khí, nhưng họ đã bị chậm một bước, còn chưa chuẩn bị xong, đã nghe tiếng hoả pháo nổ ầm vang, rồi thấy vụn sắt tung bay mù mịt như mưa, đầu thuyền Thiên Lý trúng đạn đã vỡ toác, mấy đệ tử nơi ấy không kịp tránh né, lập tức xương tan thịt nát. Cùng lúc, trong tiếng soạt soạt liên tục, hoả tiễn bắn tới loạn như cào cào châu chấu, trúng vào sàn thuyền, vào buồm, vải buồm bắt lửa bốc cháy ngùn ngut, rọi ánh lửa cao ngút trời, Đệ tử Đông Đảo không thể bắn trả, họ ào ào chạy xuống khoang trốn tránh, miệng chửi bới thậm tệ. Từ khôn lớn đến giờ, đây là lần đầu Lạc Chi Dương mục kích thuỷ chiến, hoả công, hắn nhìn khói lửa mịt mùng khắp nơi mà kinh tâm động phách. Tịch Ứng Chân từng theo Chu Nguyên Chương chinh chiến trăm trận, sát cánh bên cạnh lão hoàng đế hồi thuỷ chiến trên hồ Bà Dương năm xưa, ông trải qua không biết bao nhiêu trận chiến dùng thuyền bè, lúc này gặp nguy không loạn, ông lớn tiếng dõng dạc hỏi: "Đà công ở đâu?" Một đệ tử lớn tuổi đáp lời, y bước ra khỏi hàng: "Thưa có tiểu đồ ở đây". Tịch Ứng Chân hỏi: "Thuyền 'Thiên Lý' truyền lại từ cung Thiên Cơ, có còn trang bị đủ máy móc khởi động không?" Đà công gật đầu: "Dạ có." "Tốt!", Tịch Ứng Chân lớn tiếng ra lệnh, "Lập tức lái thuyền tông vào thuyền địch." Đà công hơi sửng sốt, y hiểu ngay, bèn tụ tập những đệ tử thoát nạn, cùng nhau đi xuống đáy thuyền khởi động máy móc. Chẳng bao lâu, hai bánh xe gỗ gắn bên sườn thuyền vù vù quay tít, Tịch Ứng Chân vẫn thấy chậm, lão sai Diệp Linh Tô cố thủ bên trên, rồi cùng Lạc Chi Dương đi xuống trợ lực. Mọi người ra sức vận chuyển máy móc, bánh xe quay nhanh, làm nổi sóng trắng xoá, đẩy thuyền Thiên Lý xông thẳng tắp vào cỗ thuyền lớn. Xung đại sư tính ra tay trước, định hủy diệt thuyền địch, lão chẳng dè, thuyền Thiên Lý không còn buồm, vẫn đủ sức lao mạnh ra đàng trước. Thấy tình thế không ổn, lão gấp rút truyền lệnh quay đầu, cỗ hải thuyền mới quay được nửa vòng, chợt nghe ầm vang một tiếng, thuyền Thiên Lý như một hòn đạn cháy đỏ, đã đâm thủng vào be bên trái cỗ thuyền lớn, ván gỗ bắt lửa, cháy rùng rùng.Trong tiếng la hét ầm ĩ, bọn võ sĩ náo loạn chạy như chuột, Xung đại sư vận khí xuống hai chân, đứng trung bình tấn bám chặt vào sàn thuyền, lão ngoái trông, thấy trong khói lửa mịt mùng, Diệp Linh Tô nhảy lên cỗ thuyền tự bao giờ, cô huy động nhuyễn kiếm Thanh Li chém đông chặt tây, máu tươi bắn tung toé. Minh Đấu thét to một tiếng, lão xông tới, vung một thanh Quỷ Đầu đao, xoát xoát xoát múa lên một màn bạch quang. Diệp Linh Tô phản kiếm nghênh đón, hai người bản lãnh cao cường, đao phong như tạt nước, như ba đào cuồn cuộn, kiếm quang như rồng như rắn, vùng vẫy trong cõi trời đất. Xung đại sư nhìn tả nhìn hữu, lão nhấc lên một cái mỏ neo, vung nó về phía bóng trắng đang ẩn hiện trong màn đao, Diệp Linh Tô đang cố hết sức đón đỡ Minh Đấu, chợt bị cuồng phong tạt vào, cô muốn tránh đã là không kịp. Chợt nghe một tràng cười dài, từ trong khói lửa, Tịch Ứng Chân phóng mình ra, ông thấy cô gái nguy cấp, lập tức cởi đạo bào, vung cổ tay lên, trường bào như một bức tường thành vụt tới, nghe soạt một cái, đã cuốn lấy mỏ neo, ông vận sức, như kéo cương ngựa, lôi cái mỏ neo về phía mình. Cái mỏ neo như phi long bay lượn, nó quẫy đuôi, sượt ngang dưới chân Tịch Ứng Chân, đánh trúng vào một võ sĩ Mông Cổ làm y vỡ đầu nứt óc, dư lực trong cái mỏ neo đập nó vào một cột buồm nghe ầm một tiếng, đã chấn gẫy tận gốc cây cột, làm nó đổ nhào xuống, vải buồm bắt lửa. cháy phừng phừng, tuôn khói lửa mịt mùng. Xung đại sư đã nhanh chóng rút mỏ neo về, lão chú mắt trông sang, thấy một số đệ tử Đông Đảo đã bám theo Tịch Ứng Chân nhảy lên cỗ thuyền, vung đao múa thương, tấn công thuỷ thủ trên thuyền. Lão lập tức uốn mình, quăng mỏ neo ra, Sợi xích sắt mảnh và dài, thanh thế như một con độc xà, đệ tử Đông Đảo bị nó chạm phải, lập tức hộc máu mà bắn văng xuống biển. Tịch Ứng Chân không kịp cứu viện, ông động nộ, vung trường bào lên, cuốn lấy một cây trường thương từ tay một hán tử, đồng lúc cái mỏ neo vừa vụt tới, tạo cuồng phong mãnh liệt, khiến da mặt buốt rát. Tịch Ứng Chân dùng thương thay kiếm, ông nhẩy lên cao, đâm tới, khi mũi thương chạm vào cái mỏ neo, thân cây thương cong vòng lại như cánh cung, hai luồng lực đạo một cương một nhu lâm vào thế giằng co. Tịch Ứng Chân đột nhiên trợn mắt, ông thét một tiếng đinh tai, cây thương bỗng căng thẳng ra, nghe rẻng một tiếng, đã đánh bật cái mỏ neo về. Chỉ thấy bóng trắng chớp lên, Xung đại sư đã vọt tới gần, lão dang tay phải chụp lấy mỏ neo, rồi quét nó ra đàng trước, móc sắt của mỏ neo phá vỡ ván thuyền, lão nắm vào phần xích sắt đàng sau mỏ neo, sử nó như một cây cương tiên chỉ đông đánh tây, thoạt nhìn giống như công kích Tịch Ứng Chân, bỗng thấy nó quét vào phía đệ tử Đông Đảo, có lúc giống như công kích Diệp Linh Tô, bỗng nhiên nó lượn một vòng, như mãng xà tung mình, chụp vào hai chân Tịch Ứng Chân. Luận võ công, Tịch Ứng Chân cao hơn một bậc, nhưng ông chuyên dùng kiếm, không thuận tay lắm với trường thương. Môn 'Đại Kim Cương Thần lực' của Xung đại sư, sức bạt đỉnh phá núi, khi phổ vào binh khí, món nào càng nặng, nó càng tăng uy lực, bên tay trái lão vung vẩy sợi xích, phối hợp cương nhu, sức công phá vô hình chung càng gia tăng hơn lên. Diệp Linh Tô gần kiệt sức vì chống đỡ Minh Đấu, đao pháp Minh Đấu không những đáng sợ, chưởng kình đi theo ngọn đao cũng khó ngăn ngừa, chưởng lực thiên biến vạn hóa, khi như cuồng phong quét tuyết, khi như giọt nước săm soi vào đá, Diệp Linh Tô thoáng một chút sơ sẩy, Minh Đấu tấn một đao chặn nhuyễn kiếm, ngón trỏ bên tay trái lão búng ra, đưa lực đạo "Tích Thủy kình" đi như một mũi tên, nhắm điểm vào bụng cô gái. Diệp Linh Tô vội sử một chiêu "Thủy Vân chưởng" hóa giải, khi chỉ và chưởng giao tiếp, kình lực sắc bén chạm vào cổ tay cô gái, Diệp Linh Tô cảm giác đau buốt đến tận xương tuỷ, cô mất hẳn tri giác bên một nửa thân mình. Minh Đấu một chiêu đắc thủ, người cùng đao nhập làm một, lão đánh mạnh tới, thế như núi tuyết đổ sụp, Diệp Linh Tô cố nén đau, cô hươi kiếm chặt xuống, ý định dùng bảo kiếm sắc bén chặt gẫy ngọn đao. Minh Đấu vốn biết 'Thanh Li' cương mãnh hơn đao, lão không dám để đao chạm kiếm, đã sử một chiêu hư thực lẫn lộn, giải khai kiếm thế của Diệp Linh Tô, đồng thời lão vận sức vào tay trái, tung một chưởng vào ngực cô gái. Chưởng này cực kỳ ngoan độc, nếu tay trái còn lành lặn, Diệp Linh Tô tạm đủ sức ngăn cản, nhưng trong lúc tay phải chẳng kịp thu hồi thanh kiếm, lòng cô cảm giác rỗng tuếch. Trong cơn tuyệt vọng, cô chợt nghe Minh Đấu gầm một tiếng giận dữ, ngọn chưởng đi được nửa đường đã phải rụt về, chuyển sang mé sau, đánh ra. Diệp Linh Tô từ chỗ chết trở về đất sống, cô chẳng chút nghĩ ngợi, đã lướt nhanh ra, khi cô chú mắt trông lại, thấy Lạc Chi Dương vung vẩy sáo ngọc, đang khổ đấu Minh Đấu. Tịch Ứng Chân quá lo cho Lạc Chi Dương và người Đông Đảo, trong bụng thắc thỏm, ông ngoái trông lại, thấy Lạc Chi Dương ôm một phiến gỗ thuyền đang bập bềnh trôi nổi giữa những lượn sóng, kề bên hắn là Diệp Linh Tô, cô một tay ôm tấm ván gỗ, tay kia nắm chặt kiếm 'Thanh Li'. Cách hai người không xa, Minh Đấu cũng ôm một súc gỗ, lão chìm nổi theo sóng nước, mặt đầy nét giận dữ. Ngoài ba người đó, còn một số võ sĩ Mông Cổ, dăm đệ tử Đông Đảo cũng bám được vào ván gỗ mà đi tìm đường sống, khi họ nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ, cả bọn đều hùng hục cố sứac bơi tới. Tịch Ứng Chân thầm lo sốt vó, thuyền thì chỉ có một chiếc, người thì nhiều, họ mà leo được lên thuyền thì chỉ có nước cả đám kéo nhau chết chìm. Đúng lúc ấy, Xung đại sư quay mỏ neo một vòng rồi lão quét nó vào một võ sĩ Mông Cổ, người nọ không kịp né tránh, đã lập tức nát óc vỡ sọ, đổ máu chan hoà, chầm chậm chìm xuống. Tịch Ứng Chân cả giận, thét hỏi: "Đại hòa thượng, tại sao ngươi đánh chết người ta?" Xung đại sư lạnh lùng nói: "Để chúng nó lên được thuyền, cả đám sẽ đi đứt hết. Chân nhân nếu có cách gì hay hơn, bần tăng xin dỏng tai ra cung kính nghe tôn ý." Tịch Ứng Chân chưa kịp trả lời, Xung đại sư lại đã múa may mỏ neo, đánh gục thêm hai gã đang tiến sát vào. Tịch Ứng Chân quát lên: "Dừng tay." Xung đại sư cười đáp: "Nếu ta không dừng tay thì sao nào?" Tịch Ứng Chân hừ một tiếng, nói: "Nếu không dừng lại, đừng trách ta ra tay vô tình." Xung đại sư thầm tính toán, Tịch Ứng Chân võ công tuy cao cường, nhưng lòng dạ nhân từ như đàn bà, có lẽ ông nói được làm được, ông dám ra tay ngăn cản mình lắm. Chiếc thuyền nhỏ này dài không hơn một trượng, bề ngang chừng năm thước, nếu bó buộc phải giao đấu cùng ông ta, thứ nhất ít phần thắng, thứ hai, nếu may mắn mà thắng, cũng chẳng tránh khỏi tuyệt cảnh thuyền nát, người vong. Xoay chuyển ý nghĩ một hồi, Xung đại sư mỉm cười, ung dung nói: "Chân nhân lòng dạ nhân từ, bần tăng rất nể phục, nhưng trơ mắt ra nhìn, thuyền ít người nhiều, nếu ai cũng lên thuyền, thà kéo nhau nhảy quách xuống nước cho rồi. Bần tăng có một kế sách giải quyết này, không hiểu Tịch chân nhân có muốn nghe chăng." "Kế sách gì?" Tịch Ứng Chân thật tình cũng chẳng muốn phải đi đến chỗ trở mặt. Xung đại sư nói, giọng rành mạch: "Thuyền này chở tối đa sáu người, trừ ông và ta ra, còn có thể để bốn người lên thuyền. Theo lẽ công bằng, mình mỗi bên chọn hai người, cộng toàn bộ là sáu, được chăng?" Lão vận trung khí trong câu nói, trên vùng biển đó, ai nấy đều nghe rõ. Tịch Ứng Chân cau mày, ông lắc đầu, nói: "Chỉ chọn bốn người, mấy người kia thì làm sao? Cứu một người, phải chết mất đi dăm người khác, vì cứu người mà giết người, có quá ư tàn nhẫn chăng?" Xung đại sư quét ánh mắt một vòng, nói nho nhỏ: "Nếu chỉ còn lại đúng bốn người thì hay biết mấy!" Lời còn chưa dứt, từ mặt biển vang đến một tiếng thét thê thảm, Tịch Ứng Chân đưa mắt nhìn ra, ông chợt thất sắc, thấy một võ sĩ Mông Cổ đang mắm môi mắm lợi, một tay nắm chặt người bên cạnh y, tay kia cung ra đánh , khiến gã này hộc máu mũi, máu mồm, mắt trợn trắng dã, hắn đánh thêm ít quyền nữa rồi buông tay, đồng bạn hắn buông xuôi hai tay hai chân mà chìm ùng ục xuống dưới nước. Treân mặt biển im ắng lại một chút, bỗng nhiều người như vừa sực tỉnh, họ rần rần, hung hăng tập kích người kế bên, chỉ vì vấn đề sinh tử, họ xuống tay không chút lưu tình, lập tức tiếng rên la nổi lên cùng khắp, không ít người trúng thương mà chìm vào đáy nước. Lạc Chi Dương đang trôi nổi trên biển, hắn còn chưa hết cảm giác ghê tởm trước cảnh đó, đã thấy bị một luồng nước ngầm ào tới kích trúng. Lồng ngực đau thót, khí huyết trong người đảo lộn, hắn buông tấm ván thuyền khỏi tay, như một tảng đá, thân mình hắn chìm xuống. Hắn vùng vẫy tay chân, chỉ cảm giác toàn thân vô lực, nước biển đang tràn vào miệng, mũi, vừa mặn, vừa chát.Đang cơn tuyệt vọng, một bàn tay trắng nõn từ bên cạnh lần theo người hắn, nắm chặt lấy cổ tay hắn, đẩy đầu cổ hắn lên trên mặt nước. Lạc Chi Dương ngoái trông, thấy Diệp Linh Tô đang chầm chậm nổi lên kế bên, mái tóc cô xoã ra, nổi thẳng lên trên như một vừng rong biển đen thẫm. Tay trái cô vẫn giữ chặt Lạc Chi Dương, trường kiếm bên tay phải vung vít ra, mũi kiếm vạch nước, làm quậy tung một luồng nước lưu chuyển xung quanh. Phía trước mũi kiếm thấy Minh Đấu chợt tiến chợt lùi, lão từng chặp từng chặp vung chưởng, cứ mỗi nhát chưởng lại tạo một cỗ nước ngầm, khi nó chạm vào thân thể hai người, cả Diệp, Lạc đều có cảm giác đang bị những quả truỳ sắt đập vào . Nguyên môn "Kình Tức công" này do "Tây Côn Lôn" LươngTiêu ngộ ra được hồi ông ta ở trong nước biển, nó tìm cách phối hợp nội lực theo sức sóng, khi thi triển dưới nước, uy lực càng mãnh liệt gấp bội. Lạc Chi Dương đã trúng chưởng trước, trường kiếm Diệp Linh Tô lại không thể đánh xa, trong một lúc, cô bị Minh Đấu bức lui liên tục ra sau. Hai tên ái đồ của lão bị chết chìm theo cỗ thuyền, Minh Đấu quy nguyên do về Diệp Linh Tô, lão vô cùng thù hận hai người, lão nghĩ bụng, hãy cứ giết trước đã, mọi chuyện khác tính sau. Lão điên cuồng vì giận, vì ý muốn cuồng sát, cứ liên tục tiếp cận, chẳng dè, Diệp Linh Tô thu trường kiếm về, cô vung bàn tay trắng nõn lên, trong nước chợt hiện ra một vài tia nho nhỏ trắng bạc màu thủy ngân. Minh Đấu cập rập né tránh, lão vẫn chậm một chút, chân trái, ngực phải đã trúng châm, tuy lực phóng yếu đi nhiều vì bị cản nước, kim đâm vào người vẫn làm lão vừa đau vừa hoảng. Minh Đấu sặc một ngụm nước, lão tận sức vẹt nước lùi ra, lui được ước chừng hơn hai trượng, lão định thần trông lại, thấy Diệp, Lạc hai người đã bơi đi được khá xa ra bên ngoài. Minh Đấu vừa hãi vừa tức, lão nhìn ra sau, thấy ở một chỗ không xa, có hai người đang ẩu đả, lão bèn xông tới, quét một chưởng đánh đắm cả hai, để phát tiết nỗi hận trong lòng. --- hết chương 11 ---
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang