[Dịch] Linh Phi Kinh - Sưu Tầm

Chương 22 : Hà Hàm Hải Đạm 2

Người đăng: content1

Ngày đăng: 21:24 29-04-2018

.
Vương Tử Côn vỗ tay, gọi to: "Áp giải yêu nữ lên đây." Hai cô gái bị điệu từ giữa đám đông đi ra. Tim Lạc, Thủy hai người đập nhanh hơn lên, hai nữ tử này đúng là Liên Hàng, Lam Vân, cả hai đầu bù tóc rối, tay chân bị trói, hai cô nhìn đám đông người tứ phía, trên mặt hiện nét sợ hãi. Tô Thừa Quang kinh ngạc khi trông thấy họ, y hỏi: "Hai cô tại sao lại đến đây?" Liên Hàng rơi lệ nói: "Diêm bang tấn công Hành Hạnh thủy tạ." Tô Thừa Quang nhíu mày hỏi tiếp: "Thế tiểu thư đâu?" Lam Vân nói: "Cám ơn trời đất, may có một cứu tinh, giúp tiểu thư trốn thoát." Vương Tử Côn hắng giọng một tiếng, ngắt lời hai cô, y lớn giọng: "Hai tiểu tiện nhân đây là yêu nữ Tây Thành. Tôn trưởng lão, Cao trưởng lão, ta cởi trói cho hai đứa, các vị lấy một chọi một, ai giết được yêu nữ trước, người đó sẽ tiếp nhiệm bang chủ." Đám đông ồ lên một loạt, Tô Thừa Quang cả giận: "Vương Tử Côn, ngươi khinh người quá đáng." Vương Tử Côn cười, đáp: "Ta khinh người chỗ nào? Ai nấy đều thấy là lấy một chọi một, rõ ràng công bình quá đi chứ." Tô Thừa Quang gầm một tiếng, dùng sức cựa mình, nhưng hắn bị trói bằng dây gân bò đính khoen sắt, dẫu có sức lực ngàn cân cũng khó bứt cho đứt. Tô Thừa Quang vô kế khả thi, nhìn hai nữ tử, lòng đau xót như đao cắt, hắn động nộ: "Ức hiếp nữ nhân đâu có phải hảo hán? Cao Kì, Tôn Chính Phương, nếu có bổn sự, mỗi đứa tiếp ta mười chưởng, đứa nào chịu nổi, đứa đó con mẹ nó ... coi như bang chủ." Cao, Tôn hai người biết Tề Hạo Đỉnh bị chết dưới tay y, tự hểu võ công mình còn kém Tề Hạo Đỉnh, đỡ "Lôi Âm chưởng" chẳng khác gì đi chịu chết, họ tức thì giả bộ không nghe, Cao Kì nói: "Lời Vương Diêm sứ nói có lí, ai giết yêu nữ trước, coi như bang chủ." Tôn Chính Phương cũng lẳng lặng gật đầu. Cao Kì giơ tay, thét to: "Đem bổng ra đây." Hai đệ tử khiêng tới một lang nha bổng cực lớn, cao hơn chín thước, toàn bộ là sắt thép đúc, nặng ít nhất tám mươi cân. Cao Kì nhỏ con mà bổng lại quá lớn, chính ra rất hoạt kê, nhưng y đón nhận bổng, vũ lộng hai vòng, nghe tiếng xé gió vù vù, dáng điệu y hươi bổng nhẹ nhàng, đám đông xem qua đều hò reo ủng hộ. Lạc Chi Dương nhìn đầu nhọn của bổng, hắn cảm giác rợn tóc gáy, bỗng cánh tay hơi nhức buốt, hắn trông xuống, thấy năm ngón tay Thủy Liên Ảnh bíu chặt vô hắn, tuy mắt cô dõi về đàng trước, nhưng móng tay đâm thật sâu vào da thịt hắn. Lúc này Liên Hàng, Lam Vân đã được cởi trói, hai cô nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi nét buồn bã. Mạnh Phi Yến thấy bất nhẫn, bèn lớn tiếng nói: "Vương Diêm sử, khổ sở gì mà phải giết người? Chi bằng điểm đến là được, ai thắng đối thủ trước, coi như thắng cuộc, được không?" Thuần Vu Anh cũng nói: "Không hay lắm đâu, đường đường ba trưởng lão Diêm bang mà làm khó dễ hai nữ tử, tiếng đồn ra ngoài giang hồ, e rằng không tốt lắm đa." "Cái này kêu là mềm lòng?", Vương Tử Côn cười gằn, "Mạnh Diêm sứ, Thuần Vu Diêm sứ, hai vị đã quên lão bang chủ chết như thế nào rồi sao? Diêm bang, Tây Thành không đội trời chung, giết hai tiểu yêu nữ, cũng chỉ như hả một hơi cho đã nư thôi." Chúng đệ tử nghe thế đều hè nhau ủng hộ: "Đúng lắm, giết mấy ả, báo thù cho lão bang chủ." Cả ngàn cái miệng đồng loạt hò hét , nghe như sấm động, hai nữ tử lạc loài trong đó, bất giác run sợ thất thần, mặt xám như tro tàn. Mạnh Phi Yến thấy đám đông một ý đối nghịch, cũng đành lắc đầu, thở dài. Tôn Chính Phương đặt dọc tẩu xuống, hỏi hai nữ tử: "Hai ngươi dùng binh khí gì?" Lam Vân nói: "Ta dùng cuốc mỏ hạc" Liên Hàng nói: "Ta sử trường thương. " Tên "Thì Hoa khách" trong số ba mươi sáu thích khách cũng dùng cuốc ngắn, bèn vẹt đám đông đến đưa cho cô mượn món võ khí. Một người khác đem trường thương đưa tận tay Liên Hàng. Tôn Chính Phương liếc xéo Cao Kì, lão hỏi: "Ngươi chọn ai?" Cao Kì đánh giá hai nữ tử, y nghĩ thầm: "Một tấc dài, một tấc mạnh, lang nha bổng dài hơn cái cuốc, trường thương dài hơn dọc tẩu nhiều." Nghĩ vậy, y mỉm cười nói: "Ta chọn cây cuốc." Không đợi Tôn Chính Phương trả lời, y vung lang nha bổng lên quay tít, nhắm quật vô đầu Lam Vân. Lam Vân đang định chống đỡ, chợt nghe tiếng gió, bên cạnh cô đột nhiên thêm một người. Người nọ chụp cánh tay cô, kéo cô lui nhanh ra sau, Cao Kì đánh hụt một bổng, lão tức giận, trố mắt nhìn kỹ, cạnh Lam Vân có một thiếu niên nam tử, mặc quần áo nông phu, dáng dấp tuấn tú bất phàm, trong tay y cầm một sáo ngọc, mặt đầy nét cười cợt. Hai nữ tử không giấu nổi vui mừng, cùng rú lên: "Lạc công tử!" Cao Kì đầy ngờ vực, buông cây bổng xuống, y nhíu mày, hỏi: "Ngươi là ai?" Lạc Chi Dương còn chưa trả lời, Triệu Kiến Hoài đã la lớn: "Nó là Thiếu chủ Tây Thành ." Mọi người đồng loạt xôn xao, Lạc Chi Dương thầm than khổ, lúc đó, hắn mạo xưng "Thiếu chủ", chẳng qua làm trò cáo mượn oai hùm, doạ bang chúng chơi, bây giờ lại bị phản phé! Đỗ Dậu Dương dòm kỹ Lạc Chi Dương, y đột nhiên gật đầu phụ hoạ: "Ta nhớ ra rồi, lúc tám bộ Tây Thành xông vào 'Hữu Vị trang’, nó cũng có mặt trong đám." Bang chúng vốn hung dữ, tất cả bọn hò hét rủ nhau xông tới, Tô Thừa Quang cũng trợn mắt nhíu mày, y thét to: "Tiểu tử xảo trá kia, ngươi định làm trò quỷ gì? Thiếu chủ Tây Thành lại là ai?" Lạc Chi Dương nghĩ thật nhanh, hắn bỗng cười cười: "Triệu Đường chủ nhất định nghe lầm rồi, tui không phải ‘Thiếu chủ Tây Thành’, mà là tiểu tốt Tây Thành." Triệu Kiến Hoài giận điên người, y hả họng mắng to: "Một miệng hai lưỡi, ngươi khi thì xưng Thiếu chủ, lúc lại xưng tiểu tốt, con mẹ nó, căn bản là nói vung nói vít suốt!" Lạc Chi Dương mặt chẳng đổi sắc, hắn cười hì hì, nói: "Không dám dối gạt Triệu Đường chủ, lần này đây, tui đến để đưa thông điệp của Lương thành chủ. Thành chủ bảo `Diêm bang nếu còn chút hiểu biết, phải lập tức thả người cho lẹ, bằng không, Thành chủ sẽ đến đập tan hoang trụi lủi ráo trọi`" "Thúi lắm, thúi lắm.", Triệu Kiến Hoà cả giận nói, "Xú tiểu tử, có quỷ mới tin ngươi...... " Y còn chưa mắng xong, chợt có người hỏi: "Tiểu tử, ngươi đich thực làm đưa tin cho Lương Tư Cầm?", giọng thật trầm tĩnh, Lạc Chi Dương ngước nhìn lên, đó là lão già áo trắng ngồi ghế bành, chẳng biết lão đã đứng lên tự khi nào, đang chăm chú nhìn hắn. Lạc Chi Dương thấy lão đường bệ bất phàm, hắn hơi rúng động, vui vẻ đáp: "Đúng thế ... tui làm sứ giả cho ông ấy.`` Lão già vuốt râu, hỏi tiếp: "Tại sao tự ông ta không đến?" Lạc Chi Dương cười cười: "Sao lão bá biết là ông ấy không đến?" Lão già thoáng biến sắc, đảo mắt nhìn tứ phía. Tô Thừa Quang "phì" một tiếng, y gằn giọng "Sở Không Sơn, uổng cho ngươi tông chủ một phái lại đi tin tưởng chuyện vớ vẩn, Tây Thành ta không có gã này, chứ đừng nói có kẻ làm sứ giả cho Thành chủ." Lão già trầm ngâm chưa quyết, Cao Kì cười gằn: "Sứ giả thì sao, không phải sứ giả thì sao? Lương Tư Cầm xưng thiên hạ vô địch, theo ta thấy, cũng chẳng có gì hay ho, Đệ tử Diêm bang ba mươi vạn, mỗi người phun một bãi nước miếng, cũng khiến hắn chết tươi. " Tôn Chính Phương gật gù: "Cao trưởng lão nói đúng, Lương Tư Cầm nếu là thiên hạ vô địch, cớ chi trốn tránh tại Côn Lôn, không dám ra mặt? Hừ, hắn không đến còn khá, nếu thật sự vác mặt đến, mình sẽ cho hắn coi thủ đoạn của đệ tử Diêm bang ta." Mấy câu nói này hào khí ngút trời, cả bọn Diêm chúng nghe hứng chí, tức thì rầm rộ hồ hởi kêu ầm: "Đúng rồi, thiên hạ vô địch, nghe thiệt buồn cười muốn chết, người trong thiên hạ con số nhiều đếm không xuể, hắn đánh khắp được tất cả chưa.... Thế sự xoay vần, cái gì cũng thay đổi hết, Lương Tư Cầm giờ là một lão già khú, còn dám mạnh miệng nói vung tận trời..." Mọi người mồm năm miệng mười, hè nhau nói, nghe rất hứng chí, rất phấn chấn, kiểu như mỗi người trong bọn đều dư sức đánh bại Lương Tư Cầm, lấy bất cứ đệ tử nào của Diêm bang, xem chừng còn cao minh gấp mấy kẻ đứng đầu Tây Thành. Tô Thừa Quang thoạt nghe, y nổi giận, nghe được một hồi, y thực không nhịn được, buông tiếng cười ha hả, cười ầm ĩ. Vương Tử Côn bực tức, hỏi: "Ngươi cười cái gì?" Tô Thừa Quang đáp: "Ta cười thủ lãnh Tây Thành không đáng giá một đồng tiền, ông ta dạy dỗ học trò cách nào không biết mà để nó khơi khơi đánh chết bang chủ Diêm bang. À mà ta sai ... ta đánh ra hai chiêu đó, đến ngay cả một con kiến cũng không hề hấn gì, đâu làm sao giết chết Tề Hạo Đỉnh cho nổi? Hắn nhất định là đã bị trúng gió mà chết, nói lão tử làm hắn thiệt mạng, thực là con mẹ nó oan uổng quá trời." Nói đến đó, tứ phía lặng thinh không một tiếng động, cả đám đệ tử đều chung một ý nghĩ: "Tô Thừa Quang chính là học trò Lương Tư Cầm, đánh ra ba chưởng giết chết Tề Hạo Đỉnh, Lương Tư Cầm thân là sư tôn, có khi thực sự ông ta thiên hạ vô địch, không sai. " Do đó, bao nhiêu hào khí vụt tiêu tan. Tôn Chính Phương mắt thấy quân tâm dao động, y cả tiếng nói: "Tô Thừa Quang, ngươi khoan khoái chí đã, có câu ``sóng Trường Giang đợt sau đè đợt trước``, dù Lương Tư Cầm có lợi hại cũng chỉ là chuyện ba mươi năm về trước thôi." "Ai nói ta đừng khoái chí? Lão tử khoái muốn chết.", Tô Thừa Quang cười, nói tiếp: "Thủ lãnh Tây Thành khoan nói vội, tiểu tử này tự xưng tiểu tốt Tây Thành, nghe càng thêm bẩn tai Tôn trưởng lão, vốn là người rất lõi đời. Nào ... nào ... nào ... Cao trưởng lão, Tôn trưởng lão, ai giết được tiểu tốt này, người đó chính là chủ Diêm bang. Ta, Tô Thừa Quang lời nói như đinh đóng cột, quyết không thay đổi." Nghe y nói. Lạc Chi Dương dở khóc dở cười, Cao Kì còn do dự chưa quyết, Tô Thừa Quang lửa cháy đổ thêm dầu, đế thêm: "Đường đường trưởng lão Diêm bang mà lại sợ một tiểu tốt Tây Thành ta sao?" Cao Kì lỡ leo lên lưng cọp, y cả giận thét: "Ta sợ cái rắm. " Y nâng cao lang nha bổng, lấy thế, nhìn Lạc Chi Dương, quát, "Côn bổng không có mắt, mi chỉ nên trách ông trời đã chấm cho mi vắn số!`` Lạc Chi Dương cười cười, không nói gì, hắn chỉ săm soi cây sáo ngọc, Cao Kì nhíu mày hỏi: "Võ khí của mi đâu?" Lạc Chi Dương giơ cây sáo, hỏi lại: "Chứ đây là gì?" Cao Kì sau cơn sững sờ, thét lớn một tiếng, y hươi bổng đánh nhầu, Lạc Chi Dương sử "Linh Vũ", hai chân nhẹ bước, thân mình loáng trượt qua. Cao Kì thấy hắn bộ pháp linh động, y thầm giật mình, cố xốc tinh thần, sử ra một lộ "Tham lang phệ nguyệt côn" (sói hung đớp mặt trăng), múa cây bổng nặng hơn tám mươi cân như vũ bão, đập qua, quét lại toàn nhắm vô đỉnh đầu Lạc Chi Dương. Hai người một tiến một lui, qua lại nhanh như gió, bỗng nhiên nghe sột một tiếng, mũi nhọn của lang nha bổng đã xé rách một mảnh áo Lạc Chi Dương. Đệ tử Diêm bang suýt soa tiếc rẻ, nghĩ bụng, chiêu bổng đó mà nhanh thêm chút nữa, hẳn đã róc đi một tảng thịt lớn. Qua lại hơn mười chiêu, Lạc Chi Dương trước tiên dùng "Thính Phong", kế đó sử dụng "Phá Tiết", thuật "Linh Cảm" giúp hắn nắm vững được tiết tấu của lang nha bổng, sau khi đánh thêm dăm chiêu nữa, hắn đột ngột chuyển qua "Loạn Vũ", cây sáo ngọc đập trái vuốt phải, gõ lên thân bổng, phát ra những thanh âm lanh canh ... Cứ sau mỗi tiếng gõ, Cao Kì lại có cảm giác hổ khẩu buốt rát, làn kình khí mà lão phả vào bổng chợt đứt đoạn, lúc được lúc không, đầu cây bổng tựa như bị quấn riệt vào môt tấm lưới lớn, nó mỗi lúc một vướng víu nhiều hẳn lên. Tiết tấu cây bổng bị rối loạn, sáo ngọc thừa cơ mà vào, tựa như ta dùng lưỡi dao sắc lọc thịt nạc khỏi mẩu xương, đã khiến cho côn bổng bị cây sáo lôi kéo, tiền chiêu hậu thức của lộ bổng pháp "Tham Lang Phệ Nguyệt côn" mất mạch lạc, cuối cùng, thân bổng hệt như một con rắn sống động, mặc tình Cao Kì cố gắng vận dụng tất cả khí lực, lão vẫn không sao điều khiển côn bổng theo ý muốn cho được. Ban sơ, Tô Thừa Quang bực tức Lạc Chi Dương mạo xưng đệ tử Tây Thành, y khích Cao Kì ra tay giáo huấn gã. Nhưng lời khích tướng vừa ra khỏi miệng, y lập tức thầm có chút hối hận, Lạc Chi Dương nói dối suốt buổi cũng chỉ vì hắn có hảo ý giúp đỡ các cô gái, lỡ gã trúng thương dưới cây bổng thì thực sự y cũng phạm rất nhiều lỗi. Chẳng dè, y nhìn hai người giao thủ, Lạc Chi Dương bất ngờ chiếm thượng phong, Tô Thừa Quang vô cùng ngạc nhiên, y chăm chú theo dõi nhưng vẫn không sao hiểu được cái ảo diệu bên trong chiêu thức của hắn, Chợt nghe lanh canh dăm tiếng, Cao Kì đang lui ra sau, thân mình lão nghiêng ngả, tưởng chừng như lão đang nhảy múa, Lạc Chi Dương giơ tay, lão cũng giơ tay, Lạc Chi Dương xoay mình, lão cũng xoay y hệt. Lạc Chi Dương đưa chân đi tới một bước, lão theo đúng nhịp điệu cũng lui một bước, chẳng giống như đang giao tranh, cả hai đang cùng nhau múa một điệu khiêu vũ. Tô Thừa Quang còn đang thảng thốt lạ lẫm, Cao Kì lại tốí tăm mặt mày, làn sáng xanh của cây sáo ngọc quấn quýt lão, hệt như có một sợi dây thừng dài đang được buộc chặt chẽ vào đầu nhọn của côn bổng, sợi dây này kéo lão chợt đông, chợt tây, khiến lão trông rất hoạt kê, Cao Kì gắng hết sức chống cự sự lôi kéo, có điều, tất cả mọi cử động của lão giờ đây toàn do sáo ngọc điều khiển. Lạc Chi Dương thấy lão "Nhập Luật" đã chín mùi, hắn tức thì đưa ngón "Đồng Lạc" ra, đột nhiên hắn dùng chân trái làm trục quay, bắt đầu xoay vòng. Hai đối thủ đi cùng một nhịp điệu, Lạc Chi Dương vừa chuyển mình, Cao Kì cũng đành chuyển theo, ban sơ, thân mình lão di chuyển theo côn bổng, dần dà, cây bổng như dính vào tay lão, lão đi đâu, nó theo lão đến đấy, Cao Kì quá rối trí, lão cố gắng vận toàn lực chống lại, khiến cây bổng trong tay lão quay tít như chong chóng. Sáo ngọc khéo léo dẫn dắt, khiến cây lang nha bổng với trọng lượng hơn tám mươi cân chuyển động nhanh dần, tạo một luồng kình lực dũng mãnh, tay Cao Kì bỗng dưng không sao giữ vững được nó nữa, hổ khẩu lão rát buốt, côn bổng tuột khỏi tay lão, nó bay vù vù ra, rơi vào giữa một bụi xương rồng. Cao Kì mất binh khí, lão vẫn còn bị trớn của côn bổng kéo quay theo, lão xoay được bảy tám vòng loanh quanh mới dừng bước nổi, lão váng đầu, hoa mắt, cổ họng nhờ nhợ muốn ói ... lúc lão định thần trông lại, thấy Tôn Chính Phương đang vũ lộng dọc tẩu đánh nhau cùng Lạc Chi Dương ở mé ngoài. Trước địch thủ chung, Cao Kì dẹp bỏ mối hận, lão hả họng mách đồng bọn: "Lão Tôn phải cẩn thận, tiểu tử này giỏi sử dụng yêu thuật Tây Thành lắm đó!" Tô Thừa Quang nghe câu mách nước, y khẽ cười gằn, nghĩ bụng: "Tiểu tử này võ công cổ quái, nhưng chẳng có chút dây mơ rễ má gì với Tây Thành ta hết. Hừ ... yêu thuật Tây Thành? Cả lũ nguyên một bang buôn muối lậu này còn chưa từng nếm qua ``yêu thuật`` chân chính mà!" Cái dọc tẩu của Tôn Chính Phương dài hơn ba thước, đúc bằng thục đồng, nặng cỡ ba cân có dư, khi múa lên, tựa như ta dùng đoản côn để điểm huyệt, như dùng chuỳ đồng nhắm đả thương đối thủ, lão sử một lộ "Linh Xà đả" từng giúp lão lừng danh, từ khi xuất sư tới nay, giúp lão đánh bị thương không biết bao nhiêu hảo hán. Lão thấy võ công Lạc Chi Dương cổ quái, bèn tận dụng "Truy Phong đả" kết hợp với "Xiết Điện đả", tấn công tới tấp, không cho đối phương có cơ hội hoàn thủ. Lạc Chi Dương cũng không mấy quan tâm, hắn chỉ gắng sử dụng "Thính Phong", "Phá Tiết" mà sách chiêu, chẳng dè, Tôn Chính Phương đã hả to miệng, phun ra một vầng khói đặc kịt, mùi khói thuốc lá ngập ngụa không gian, giống như lão bao trùm địch nhân vào một vừng mây trắng mù mịt. Vụ phun khói này chẳng có tiết tấu gì, khiến Lạc Chi Dương sững sờ, hắn sợ trong khói có độc, vội vàng nín hơi, Tôn Chính Phương thừa cơ, lão lẻn thật lẹ vào vùng khói trắng, thổi mạnh một hơi dài, vung vẩy, xua khói cuồn cuộn đẩy tới, khiến Lạc Chi Dương tưởng mình bị vây hãm giữa đám sương mù dày đặc, khói thuốc xộc vô mũi làm hắn cay cay, chảy nước mắt chan hoà. Đây là ngón "Linh Xà Bát đả" của môn "Hưng Vụ đả", trước dùng khói đặc vây khốn đối thủ, sau đó lẻn vô đám sương khói, thừa dịp xuất thủ. Tôn Chính Phương vừa thấy Lạc Chi Dương bị khói mù nhốt kín, lão vội vàng vận dụng "Xuyên Vân đả", dùng tai nghe hơi gió mà định hình, tiến lên tấn công tới tấp. Nếu là ai khác, lão nhất định thành công, đâu dè, lỗ tai Lạc Chi Dương có nhĩ lực tuyệt đỉnh, thuật "Thính Phong Biện Vị" này của hắn còn cao cường gấp mấy đối thủ. Thảng hoặc Tôn Chính Phương giữ thân mình bất động, có lẽ lão làm khó được hắn, chỉ hơi cử động, lão đã khiến Lạc Chi Dương tức thì cảm giác được, hắn từ "Phá Tiết" chuyển sang "Loạn Vũ", Tôn Chính Phương đánh hụt, cái dọc tẩu bỗng nhiên bị đè xuống, cây Không Bích vừa hất lên, đập chát chát chát một hơi mấy phát, làm nội lực lão lập tức tiêu tán, hậu chiêu vô lực, lão đành phải rút dọc tẩu về, nào ngờ, cây sáo ngọc đã lại vụt tới như chớp giật, nó quấn chặt lấy mặt trên của dọc tẩu. Tôn Chính Phương tiến không xong, lui cũng khó, lão vô cùng bối rối, khiến tiết tấu đại loạn. Lạc Chi Dương thừa dịp chuyển sang "Nhập Luật", hắn nhẹ nhàng quét sáo ngọc, đẩy mạnh cái dọc tẩu về, nghe bộp một tiếng, đầu dọc tẩu đã giáng một nhát mãnh liệt vào má trái Chính Phương. Tôn Chính Phương phải thụt lui ra sau hai bước, chỗ bị đánh rát bỏng như lửa thiêu, lão tức giận, định phản kích, nào ngờ cái dọc tẩu vừa ra, đã đụng ngay vô cây sáo, Tôn Chính Phương chợt cảm giác hổ khẩu nóng hực, đầu dọc tẩu đã bị quật ngược trở về đúng in vào gò má bên phải của lão. Da mặt lão già giờ sưng húp, trong lòng vừa giận vừa rối, lão cật lực múa cái dọc tẩu nhắm đánh lui đối thủ, nào ngờ nhất cử nhất động của lão đều không ra ngoài liệu định của Lạc Chi Dương. Gã này vụt cây sáo ngọc ngược lên trên, đập cho cái dọc tẩu bung mạnh, nó quay nửa vòng, một số thuốc lá nhồi đang cháy ngún bên trong tẩu thuốc đột nhiên bắn tung vào bộ râu rậm trên mặt Tôn Chính Phương, tức thì mùi khét lẹt toả ra do toàn bộ chòm râu bốc cháy phừng phừng. Tôn Chính Phương la thét ầm ĩ, lão vươn tay dập lửa, chẳng dè cái dọc tẩu đã vụt ngược trở về đập một phát đúng vào giữa trán lão, tàn dư trong nồi thuốc trút lên đầu khiến tóc tai lão bén lửa cháy rừng rực như một bó đuốc. Đầu cổ, mặt mày Tôn Chính Phương giờ bị bao trùm trong lửa, lão vứt bỏ tẩu thuốc, nhào lăn ra ngoài trong một vựng khói lửa dầy đặc, được thủ hạ mau chóng đem nước đến chữa cháy. Đến khi lửa khói tắt ngúm, râu ria, tóc tai đều cháy sạch, da đầu và da mặt nám đen từng mảng, lão chật vật, rên siết không thôi. Lúc toàn bộ khói đặc tản hết, người ta thấy Lạc Chi Dương một tay vung vẩy sáo ngọc, một tay nâng dọc tẩu hút và chầm chậm nhả khói, bộ dạng và thần khí hắn khiến Tôn Chính Phương nhìn mà tức muốn nổ ruột. Tô Thừa Quang cũng không sao nhịn được cười, y nói: "Hảo tiểu tử, bản lãnh thực sự của ngươi, chẳng những biết dối trá, đấu đá cũng không tệ" Lạc Chi Dương hoan hỉ đáp: "Quá khen ... quá khen ..." Hai đại trưởng lão trước sau thua to, toàn bộ Diêm chúng từ trên xuống dưới nhất thời nhụt chí. Bọn sứ giả của chúng tự hiểu võ công thua xa hai lão, giờ nhìn cả hai đại bại thê thảm đến thế, khiến họ không dám xuất chiến, tự lượng không phải đối thủ của hắn, nhất thời cả bọn trố mắt nhìn nhau, không biết phải làm gì. Sở Không Sơn nhìn nhìn Lạc Chi Dương, ông ta suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cất tiếng gọi: "Phi Yến." Mạnh Phi Yến ứng tiếng, ả đi ra, hết sức kính cẩn. Lại nghe Sở Không Sơn bảo: "Ngươi ra dợt với hắn hai chiêu!" Mạnh Phi Yến hoảng sợ, ả vội hỏi lại: "Thế nhưng ... " Sở Không Sơn không để ả dứt lời, ông ta lạnh lùng hỏi: "Ngươi sợ chăng?" "Sợ thì không sợ.", Mạnh Phi Yến ngần ngử, ả thấp giọng nói, "Chính là rủi bị thua, đệ tử sẽ để uổng phí công trình sư phụ dạy bảo?" "Có thắng tất có bại, chẳng sao đâu.", Sở Không Sơn dừng một chút, lại hỏi tiếp, "'Tham Hoa thủ’ ngươi tập luyện đến đâu rồi?" Mạnh Phi Yến cung kính đáp: "Luyện được cũng khá. " Sở Không Sơn gật đầu bảo: "Hay lắm, ngươi hãy dùng lộ thủ pháp đó giao đấu với hắn." Mạnh Phi Yến thoáng biến sắc, ả còn dụ dự chưa bước ra, đã nghe Tô Thừa Quang cười ầm: "Sở Không Sơn, nghe nói ngươi bình sinh có bốn cái hảo: Hảo hoa, hảo tửu, hảo nhạc, hảo mỹ nữ. Ba cái đầu không kể, cái chót cùng 'mỹ nhân’, thiệt chẳng thấy có chút xíu gì nơi vị Mạnh Diêm sứ đây, Diêm bang mời ả gia nhập, căn bản là Diêm bang tự họ phá hủy tiền trình." "Nói tầm bậy tầm bạ. ", Sở Không Sơn khẩu khí lãnh đạm, "Người này hình dung đẹp hay xấu, có ăn nhặp gì tới tiền trình Diêm bang?" Tô Thừa Quang cười cười: "Để nói về dung mạo một nữ tử quá xấu, người ta thường bảo 'Mạo Như Vô Diêm' (ND: nói tắt của 'diện mạo như Chung Vô Diệm'), Diêm bang mà Vô Diêm, thì còn có thể làm trò trống gì?" (ND: Vô Diêm = không có muối) Mạnh Phi Yến cả giận nói: "Họ Tô kia, ngươi chết đến nơi còn khua môi múa mép. " Sở Không Sơn trầm ngâm một chút, ông ta cười nhạt, nói: "Ta bình sinh hảo danh hoa, hảo mỹ nhân, lại đi thu một người diện mạo như Vô Diệm làm đồ đệ, trên đời này, kẻ cười nhạo ta cũng từng có hơn một người." Tô Thừa Quang cười, tò mò: "Chuyện này nghe thật kỳ quái, trong đó tất có sự tích gì chăng?." Sở Không Sơn hỏi: "Ngươi muốn nghe?" Tô Thừa Quang vỗ tay, nói: "Đương nhiên muốn nghe." Sở Không Sơn "hừ" một tiếng, ông ta đưa ánh mắt nhìnn ra mặt sông, giọng lạnh lùng: "Hai mươi năm trước, ta bị cừu gia ám toán, trúng kì độc, đang hấp hối, may gặp Phi Yến đi ngang, đưa ta về trở lại bổn phái, lão phu mới còn sống sót đến hôm nay. Sau khi trừ khử độc chất, ta hỏi cô ấy muốn ta đền đáp gì, cô ngỏ ý muốn được bái ta làm sư phụ. Tuy trong lòng không thích, nhưng ta cũng không thể cự tuyệt, đành phải lập ra một điều kiện làm quy củ: Có thể gia nhập kiếm phái ta, nhưng không được có lời cầu cạnh nhờ cậy ta, nếu mở lời cầu xin, tình thầy trò coi như chấm dứt. Cái đó có phải là quá khó hay không?" Tô Thừa Quang lớn tiếng chê bai, "Ở đâu lại có chuyện đồ đệ không nhờ cậy sư phụ vậy?" "Thiệt cũng lạ!", Sở Không Sơn ngừng một chút, giọng lơ là, ông ta nói tiếp: "Nhập môn thật đã lâu, cho dù gặp khó khăn đến đâu, Phi Yến cũng chưa hề mở miệng cầu xin ta một câu, khi cô âý bước chân vào giang hồ, toàn là dựa vào chính năng lực của mình. Không ngờ mười ngày trước đây, cô ấy bỗng nhiên gửi thư cho ta, nói đã kết thù oán với Tây Thành, khẩn cầu ta giúp cô ấy một tay." Mọi người nghe thế, trong lòng đều ngổn ngang trăm mối, Mạnh Phi Yến mở miệng khẩn cầu, chẳng khác gì tự mình đuổi mình ra khỏi sư môn. Tô Thừa Quang ngước nhìn lên, khuôn mặt xấu xí của Mạnh Phi Yến tái mét, hai mắt ả đỏ ửng. Tô Thừa Quang rất bất bình, y hả họng la lớn: "Sở Không Sơn, ta cứ tưởng ngươi là cao nhân, nguyên lai bất quá một kẻ trông mặt bắt hình dung, một tên thất phu vô tình vô nghĩa." Sở Không Sơn còn chưa trả lời, Mạnh Phi Yến đột nhiên nhảy lên xa thuyền, đến tát Tô Thừa Quang một bạt tai, Tô Thừa Quang bất ngờ, y lấy làm lạ: "Tại sao ngươi đánh ta?" Mạnh Phi Yến rất tức giận, nói: "Ngươi mà còn vũ nhục gia sư, ta chặt phăng cái đầu của ngươi xuống." Tô Thừa Quang trừng mắt nhìn ả, y bỗng cười cười: "Cũng được, ta không đi so đo kiến thức với hạng đầu đất" Mạnh Phi Yến hít vào một hơi dài, ả đưa mắt nhìn quanh, giọng rắn rỏi, nói: "Ngoài cha mẹ, ta bình sinh chỉ kính trọng có hai người, một là gia sư, hai là Tề lão bang chủ. Lão bang chủ không chê ta xấu xí, đã giao cho ta trọng trách, ban ân lớn như ơn dưỡng dục. Nếu phải làm bất cứ gì để trả thù cho lão bang chủ, Mạnh Phi Yến dù phải rời khỏi sư môn, cũng không hối tiếc gì cả." Nói xong, ả không nhìn qua Sở Không Sơn lấy một lần, đã nhẹ nhàng tiến ra, hai tay chống eo, nói với Lạc Chi Dương: "Xích Diêm sứ giả Mạnh Phi Yến xin thỉnh giáo cao chiêu của túc hạ." Lạc Chi Dương thấy ả giữ trung trinh, hiếu nghĩa, hắn thầm bội phục, liền chắp tay nói: "Mạnh Diêm sứ, mình chỉ nên điểm đến là ngừng, không cần phải quyết chiến sinh tử."Mạnh Phi Yến khẽ gật đầu, ả xuống tấn, vào thế, hai tay tạo thành hình dạng một đoá hoa lan. Toàn bộ tư thái này nếu được một người đẹp xuất sử, nhất định nét mĩ miều sẽ gây rúng động lòng người. Có điều, hai chân Mạnh Phi Yến thô như chân voi, hông và eo to tựa một cái vại, mười đầu ngón tay chụm vào một chỗ, tựa như ta bó một bó dây mây, xoắn quyện vào nhau, chẳng thấy có chút gì vinh danh cho ngón "Thám Hoa thủ" (Thám Hoa=nâng niu bông hoa) Lạc Chi Dương đưa mắt nhìn qua, hắn gần như cười lên thành tiếng. Mạnh Phi Yến giận dữ, ả vừa thét to: "Cười cái gì", vừa vung tay ra nhanh như gió, tấn công tới. Lạc Chi Dương lắc mình né tránh, hắn trỏ cây sáo điểm vào cổ họng ả. Mạnh Phi Yến dang tay phải ra chặn đường cây sáo, bên tay trái, ngón cái và ngón trỏ thò ra, nhắm kẹp vào thân sáo. Trước thủ pháp tuyệt diệu đó, Lạc Chi Dương bó buộc phải thu hồi sáo ngọc. khi đầu ngón tay Mạnh Phi Yến xẹt ngang qua cây sáo, hổ khẩu Lạc Chi Dương hổ khẩu chợt rực nóng, hắn suýt tuột sáo ngọc, bèn mở miệng tán thưởng: "Đây là ngón 'Thám Hoa thủ' hả, nhưng không biết đang nâng niu hoa gì vậy?" "Hoa cúc.", Mạnh Phi Yến cao giọng, "Chờ xem thức ‘Thải cúc' này" Hai tay, bên tả giơ, bên hữu đè, chợt cao chợt thấp, như có câu thơ rằng: "Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn" (Hái hoa cúc mọc bên dưới hàng giậu phía đông, bình thản nom thấy Nam Sơn)". Thủ pháp này của ả rất thanh thoát tiêu sái, mang dáng dấp và phong thái một ẩn sĩ. -------------------------------------------------------------------------------------------- (ND: 飲酒 - 陶渊明 結廬在人境,  而無車馬喧。  問君何能爾?  心遠地自偏。  採菊東籬下,    悠然見南山。  山氣日夕佳,  飛鳥相與還。  此中有真意,  欲辨已忘言。 Ẩm tửu - Đào Uyên Minh Kết lư tại nhân cảnh, Nhi vô xa mã huyên. Vấn quân hà năng nhĩ? Tâm viễn địa tự thiên. Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn. Sơn khí nhật tịch giai, Phi điểu tương dữ hoàn. Thử trung hữu chân ý, Dục biện dĩ vong ngôn. Dịch thơ: (Nguyễn Hiến Lê) Uống rượu Nhà cỏ giữa nhân cảnh, Không thấy ồn ngựa xe. Hỏi ông: “Sao được vậy ?” Lòng xa, đất tự xa. Hái cúc dưới giậu đông, Thơ thới nhìn núi Nam. Khí núi ánh chiều đẹp, Chim bay về từng đàn. Trong cảnh có thâm vị, Muốn tả đã quên lời. ) -------------------------------------------------------------------------------------------- Lạc Chi Dương khen một tiếng "Hay", hắn lui ra sau mấy bước, vung sáo ngọc thành một làn bích quang, nhắm điểm vào mạch môn của ả. Chiêu điểm huyệt này tính toán thời khắc rất xảo diệu, Mạnh Phi Yến tựa như tự ý vươn tay ra cho hắn đưa sáo chấm vào. Ả kinh hãi, ú ớ, vội vã rụt tay, không ngờ Lạc Chi Dương trước "Thính Phong", sau "Phá Tiết", hắn thuộc lòng tiết tấu của ả, tức thì vận dụng tâm pháp "Loạn Vũ", cây sáo ngọc bám sát vào ả như bóng theo hình, chuyên nhắm điểm vào những chỗ yếu hại của ả. Mạnh Phi Yến vung hết hai tay ra chụp sáo ngọc, có điều, tiết tấu của ả đang bị dẫn dắt, trảo nào trảo nấy đều vồ vào quãng không. Ả liên tục thất thủ, bất giác tâm hoảng ý loạn, Lạc Chi Dương đang định thừa cơ đưa ả "Nhập Luật", bất ngờ Sở Không Sơn lạnh lùng nói: "Đồ ngu ngốc! Ngươi chỉ biết có mỗi 'Thải Cúc thức’ thôi sao?" Mạnh Phi Yến trong đầu máy động, ả chợt thay đổi thủ pháp, biến chiêu thức nhanh như gió táp mưa sa, đầy khí thế cuồng nộ. Đột nhiên tiết tấu đối thủ thành khẩn trương, những hậu chiêu mà Lạc Chi Dương sắp đặt sẵn trong đầu trở thành vô dụng tuốt tuột, hắn đành phải thu hồi sáo ngọc, vừa tránh né, vừa cười cười, hỏi: "Giờ thì nâng niu hoa gì thế?" "Liễu hoa.", Mạnh Phi Yến ra tay càng nhanh hơn lên, thân hình ả quay cuồng như một con lốc xoáy, như vòi rồng từ trên trời cao vụt mạnh xuống mà hút nước ... Lạc Chi Dương giật mình, hắn chợt hiểu, nghĩ bụng "Đây hẳn là ngón "Khinh Cuồng Liễu Nhứ Tuỳ Phong vũ’ chăng?" Lộ võ công "Dương Nhứ thức" này, tất cả tiết tấu biến hóa, mở, đóng, chuyển, hợp ... đều hoàn toàn khác biệt "Thải Cúc thức" Lạc Chi Dương đành phải làm lại từ đầu, hắn vừa hoạch định được cách đối phó, lại chợt nghe Sở Không Sơn ho khan một tiếng, nhắc ả: "Chiết Mai thức." (bẻ nhành mai) Mạnh Phi Yến vâng lời, ả biến chiêu, mỗi thức xuất sử mang hình dạng quỷ quái, chỉ chăm chăm chụp lấy sáo ngọc, ả pha lẫn vào đấy những đòn tiểu cầm nã nhắm bẻ mấy ngón tay Lạc Chi Dương. Bây giờ, tiết tấu lại đột biến, Lạc Chi Dương không theo kịp, hắn nhất thời luống cuống tay chân. Mạnh Phi Yến thừa dịp vận dụng "Quyết Liên thức", cổ tay ả xoay tròn, chưởng ảnh biến ảo, hệt như có vô số hoa sen từ đáy giếng phun vọt lên, Lạc Chi Dương chỉ hơi sơ ý, bắp tay bên trái có gặp trắc trở, Mạnh Phi Yến mừng húm, ả vận khí vào năm ngón tay, nhắm chế ngự huyệt "Khúc Trì", đâu dè, nghịch khí trong Lạc Chi Dương đã di chuyển huyệt đạo, hắn giãy mạnh một phát, thoát được chiêu cầm nã của ả. Lạc Chi Dương lui nhanh ra sau hai bước, hắn cúi đầu nhìn, thấy bắp tay hằn vết bấu của năm ngón, đồng lúc, Mạnh Phi Yến sử chiêu "Vãn Hạnh thức" đầy nét hù hoạ, thủ pháp ả nhẹ nhàng xảo diệu, khiến Lạc Chi Dương phải lập cập lui liên tục. "Tham Hoa thủ" bắt nguồn từ "Liên Hương quyền", gồm mười hai lộ, dựa theo cách ngắt, cách cầm, cách nâng mười hai chủng loại hoa khác nhau. Tuỳ loại hoa, thủ pháp phong cách cũng biến hóa, cái nặng cái nhẹ, cái lơi cái gắt ... hết sức kỳ diệu. Sở Không Sơn nhãn lực cao minh, ông ta nhìn ra thủ thắng của Lạc Chi Dương dựa vào tiết tấu, cho nên ông không ngừng lên tiếng chỉ điểm, bày cho Mạnh Phi Yến mọi cách biến hóa thủ pháp, một khi thủ pháp biến đổi, tiết tấu cũng đổi, Lạc Chi Dương không thích ứng kịp, đành phải thay đổi theo ả. Tâm pháp 'Linh Phi kinh' đặt nặng vào tự thân là chính, mình có bất động, mới có thể đồng hóa tiết tấu đối thủ, Mạnh Phi Yến luôn thay đổi cực nhanh, Lạc Chi Dương phải theo ả, dĩ nhiên tự hắn làm loạn trận cước của hắn. Một khi rối loạn, "Chỉ Qua ngũ luật" cũng thành vô dụng. Mạnh Phi Yến một lúc thay đổi chín loại thủ pháp, "Phàn Lý" (vin cây mận), "Phân Lê" (tách hoa lê), "Tụ Đào" (gom hoa đào), "Phù Lan" (nâng hoa lan), hoặc khinh hoặc trọng, hoặc khéo hoặc vụng, khi ả sử đến lộ thứ mười "Trích Lăng thức" (hái bông súng), Lạc Chi Dương cước bộ bỗng loạng choạng, để lộ sơ hở, Mạnh Phi Yến thừa cơ, ả vung ba ngón tay thô kệch dài ngoằng chộp vào cánh tay phải của hắn, Lạc Chi Dương từng nếm qua đau khổ, hắn vội rụt tay về, không ngờ Mạnh Phi Yến giương đông kích tây, ả tức thì vươn tay phải chụp dính lấy cây sáo ngọc. Lạc Chi Dương sợ sáo Không Bích bị chấn gãy, trong nguy cấp, hắn vận nội lực định sử một chiêu "Côn Bằng chưởng" đánh vô Mạnh Phi Yến. Nội lực kích động, nghịch khí nhất thời bốc lên, chưởng kình vừa nhả ra, kình khí bỗng co rút thật mạnh ngược trở về.. Lạc Chi Dương rú to một tiếng, thân mình hắn bay bổng ra đàng sau, khi hắn chạm đất, miệng hộc máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, hắn đã bất tỉnh nhân sự. Chợt trong một tiếng thét kinh hoàng, có một người vẹt đám đông lao ra, chạy đến đàng trước thân thể Lạc Chi Dương. Khi mọi người nhìn kỹ lại, đó là một cô gái mặc giả thôn nữ, tuy quần áo cô giản dị, nhưng phong thái xinh đẹp, dung mạo cô kiều diễm, hệt một đoá thủy phù dung vừa hé nở. Lam Vân, Liên Hàng thấy rõ nữ tử, cả hai đồng thanh gọi to: "Tiểu thư!" Thủy Liên Ảnh cũng không nhìn gì đến hai nữ tỳ, cô tháo bỏ thanh kiếm Chân Cương, xốc thân mình Lạc Chi Dương ngồi dậy, cô đưa tay thăm mạch hắn. Hai cô nha hoàn thấy thế bèn cầm binh khí đến đứng che chắn cho hai người. Lạc Chi Dương đột nhiên trúng thương, Mạnh Phi Yến cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, ả nhìn đến cây sáo ngọc trong tay, thấy nó lấp lánh màu ngọc bích, đúng là một vật quý, ả đang định cất nó đi, bỗng cảm giác hổ khẩu bị kéo căng, một làn kình khí xộc từ thân sáo vô tay làm ả bị chấn động, còn chưa hiểu gì, hổ khẩu ả buốt nhức, sáo ngọc đã tuột khỏi tay, bay vút ra. Mạnh Phi Yến hoảng hốt, dựa theo ánh trăng, ả nhìn kỹ, thấy cây sáo đang bị rất nhiều sợi tơ trắng mảnh quấn vào, ả chợt rùng mình, khi ả ngoái trông ra, kịp thấy một đoàn người vẹt đám đông lểnh mểnh tiến ra, người dẫn đầu giương tay phải lên, cây sáo ngọc tức thì bay về, nằm gọn trong tay ông ta. Tô Thừa Quang biến sắc, y hô to: "Vạn sư huynh... ", khi y nhìn thấy nữ tử theo sau Vạn Thằng, y bực tức la lớn: "Thu sư tỷ, thì ra tất cả đều đã đến đây rồi sao?" Cả tám chủ bộ hiện có mặt trên đảo, Thạch Xuyên tay chân dài, có nhiệm vụ cõng một lão già, đệ tử Diêm bang nhìn thấy lão này, chúng hè nhau kêu gọi: "Tiền trưởng lão... " Lão già đúng là một trong ba trưởng lão, vị Tỉnh trưởng lão Tiền Tư này nghe tiếng bang chúng gọi mình, lão chỉ cúi gằm mặt, ủ rũ. Sở Không Sơn nhìn sang, ông ta lớn tiếng hỏi: "Lương Tư Cầm đâu, lão ta không đến sao?" Vạn Thằng không trả lời, Mộc Hàm Băng cười cười: "Chỉ là một chuyện nhỏ, đâu cần nhọc sức đại giá thành chủ!" Sở Không Sơn sa sầm nét mặt, ông lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?" Mộc Hàm Băng đáp: "Bất tài Mộc Hàm Băng, đứng đầu Thủy bộ. " Sở Không Sơn hơi cúi đầu, ông ta nhoáng mình một cái, đã nhảy xuống, đến đứng bằng bặn trên đất xong, ông quài tay rút ra một thanh mộc kiếm đen nhánh, cất giọng sang sảng, bảo: "Cả lũ bẩy đứa các ngươi, lên hết đi!" Thạch Xuyên, Bặc Lưu nhìn nhau, cả hai bỗng cười ầm Sở Không Sơn nhíu mày hỏi: "Hai các ngươi cười cái gì?" Bặc Lưu vui vẻ đáp: "Sở Không Sơn, ta cười ngươi ngồi đáy giếng ngó lên, không biết trời cao đất rộng." Sở Không Sơn" hừ" một tiếng, hươi kiếm tính nhảy đến, Vạn Thằng đột nhiên khoát tay, nói: "Chậm đã." Sở Không Sơn trợn mắt, lạnh lùng hỏi: "Là sao?" Vạn Thằng nói: "Sở Không Sơn, ông cùng thành chủ tuy không thâm giao, nhưng cũng không cừu hận gì, việc gì ông phải khổ sở đi gây hấn cùng Tây Thành ta? Đao kiếm không có mắt, hôm nay ông thắng không nói làm chi, lỡ sẩy tay, chẳng phải ông đem thanh danh một đời sổ toẹt đi hay sao?" Sở Không Sơn lắc đầu: "Ở đời, có nhiều chuyện không làm không được, năm đó ta trúng độc sắp chết, nếu không được tiểu đồ đây cứu giúp, đã sớm mất mạng rồi. Ta nhận cô ta làm đệ tử, với điều kiện, nó mà ngỏ lời nhờ cậy, xong việc, tình thầy trò sẽ dứt. Suốt hai mươi năm qua, nó chưa từng cầu xin gì nơi lão phu, giờ đây, nó nhờ cậy ta, lão phu phải thủ tín mà giữ lời hứa. Quý phái lợi hại, ta không phải không biết, chỉ là, cái mạng này, ta đã đem giao phó cho nó rồi." Mọi người nghe giải thích, đều bị động dung, Mạnh Phi Yến trong lòng quá cảm động, ả quỳ thụp ngay xuống, rơi lệ nói: "Đồ nhi bất hiếu, khiến sư phụ thân hãm hiểm địa. " Sở Không Sơn cũng không nhìn nhõi gì đến ả, ông lạnh lùng bảo: "Nói những lời vô nghĩa đó làm gì? Hừ, ta có nhiều đệ tử, nhưng đạt thành tựu võ học, chẳng đứa nào bằng ngươi, từ giờ trở đi, ta cho phép ngươi tự lập môn hộ, truyền dạy võ công bổn môn." Nghe sư phụ nói vậy, Mạnh Phi Yến giật mình, trong lòng ả càng thêm chua xót, cố tật 'coi mặt bắt hình dung' đã ăn sâu bén rễ trong đầu ông, cho dù hôm nay ông đối đầu cái chết vì lời hứa, ông cũng không để ả được ở lại môn phái Thiên Hương. Vạn Thằng ngẫm nghĩ, rồi nói: "Sở Không Sơn, trước khi mình tranh hơn thua, ta còn một việc phải làm cho dứt". Là tông sư một phái, Sở Không Sơn không tiện cù nhầy thọc gậy bánh xe, ông đành phải nói: "Cũng được, ngươi cứ tự nhiên." Vạn Thằng đưa mắt quét một vòng, y cất cao giọng, hỏi: "Hiện giờ trong Diêm bang, ai có thể làm chủ?" Bọn thủ lãnh Diêm bang đưa mắt nhìn nhau, hai đại trưởng lão đại bại không còn manh giáp, mất hết nhuệ khí, bốn vị sứ giả địa vị kém, cũng khó có thể làm chủ. Đang còn do dự, Thuần Vu Anh lên tiếng: "Mạnh Diêm sứ đánh bại cường địch rửa nhục, công lao này thật to lớn, có thể tạm thay chúng ta làm chủ." Những người khác cũng thấy y nói có lý, họ rùng rùng ủng hộ ý kiến đó. VạnThằng quay qua hỏi Mạnh Phi Yến: "Tô sư đệ nằm trong tay quý bang, Tiền trưởng lão hiện bị phái ta giữ, mỗi bên tạm lùi một bước, lấy một đổi một, Xích Diêm sứ giả nghĩ sao?" Mạnh Phi Yến còn đang ngần ngừ, Vương Tử Côn mặt câng câng, lớn tiếng nói ngay: "Đâu có lý đâu mà làm vậy! Tô Thừa Quang giết chết bang chủ, nếu mình tha mạng cho nó, ở trên cõi linh thiêng, bang chủ nhất định tức uất lên được!" Mọi người nghe lão bàn, hè nhau tán thưởng lão. Vạn Thằng cười nhạt: "Nói vậy, các vị bất chấp sinh tử của Tiền trưởng lão?" Vương Tử Côn liếc sơ qua Tiền Tư một cái, y bình thản nói: "Tiền trưởng lão từng chịu ơn Tề bang chủ rất đậm, nếu phải chết cho ngài, cũng hợp lý thôi." Tiền Tư giận cành hông, y trợn ánh mắt toé lửa vào Vương Tử Côn. Vạn Thằng xoay chuyển ý nghĩ, ông lại hỏi: "Ý Mạnh Diêm sứ là sao?" Mạnh Phi Yến suy nghĩ một chút, ả khẽ gật đầu rồi cất cao giọng, nói: "Đồng ý, một đổi một." Vương Tử Côn tức thì nổi giận, y hét to: "Mạnh Phi Yến, miệng ngươi vừa ra rả nói chịu ơn lớn của Tề bang chủ, tại sao đến lúc rốt ráo, lại buông tha cừu nhân như vậy?" Mạnh Phi Yến lắc đầu: "Ta thả Tô Thừa Quang, quyết không phải vì đã quên cừu hận. Mà là trước thả hắn, cứu Tiền trưởng lão, rồi sau sẽ quyết đấu một trận thư hùng cùng tám bộ Tây Thành." Nghe mấy câu đó cuả ả, toàn thể Diêm chúng từ trên xuống dưới đều hăng máu, chúng hè nhau hô lớn: "Không sai, trước thả người, sau đó báo thù... Quyết không để tụi chúng nó toàn mạng mà đi khỏi nơi đây..." Tiền Tư chợt thấy có cơ sống sót, lão bày tỏ cảm kích trong ánh mắt trao về Mạnh Phi Yến, trước giờ, lão vẫn xem thường nữ tử này, nào ngờ cận kề cái chết, lại được ả ra tay tương trợ, trong một thoáng thời gian ngắn, tâm tư lão rối rắm nhiều tư vị phức tạp. Mạnh Phi Yến lại quay qua hỏi Vương Tử Côn: "Vương Diêm sứ nghĩ sao" Vương Tử Côn lạnh lùng nói: "Ý kiến số đông đã vậy, lão phu còn nói được gì!." Thạch Xuyên giải khai huyệt đạo cho Tiền Tư, Thuần Vu Anh cũng hươi đoản kích cắt đứt dây trói Tô Thừa Quang, gã này vừa duỗi duỗi cánh tay, vừa cao giọng hỏi: "Vạn sư huynh, đã tìm thấy nữ tử trên lầu quán Trích Tinh chưa?" VạnThằng lắc đầu, thở dài: "Nàng kia không biết bằng cách gì, đã mất tăm mất tích như làn gió thoảng!" Tô Thừa Quang nhăn tít lông mày, y chuyển ánh mắt dọ hỏi sang Thuần Vu Anh, gã này nói: "Cũng chưa có gặp lại Hoa Diêm sứ" Tô Thừa Quang tràn trề thất vọng, y nhảy xuống xa thuyền, đi đến trước Lạc Chi Dương, hỏi: "Hắn thế nào?" Thủy Liên Ảnh trầm ngâm một chút, cô đứng dậy, quay về phía Thu Đào: "Sư phụ, ngài đến xem thử thương thế của hắn." Thu Đào đến gần, bà thăm mạch Lạc Chi Dương, bỗng sắc mặt đại biến, bà buột miệng, la lớn: "Đây là Dương kháng tuyệt mạch, làm sao mà nó vẫn còn sống?" Sắc mặt trắng bệch, Thủy Liên Ảnh vội hỏi: "Có cách gì chữa khỏi không?" Thu Đào bặm môi, bà suy tư một lúc lâu rồi bực dọc, bà nói: "Có thể chữa khỏi tình trạng này, trên đời chỉ duy nhất một người." Thủy Liên Ảnh vội hỏi: "Ai thế?" Thu Đào xua xua tay với cô, bà đột nhiên đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị, bà trầm giọng nói: "Liên Hàng, Lam Vân, bảo vệ Liên Ảnh, đừng tách rời ta quá xa." Hai nữ tì vâng dạ, họ ngước nhìn lại, thấy đệ tử Diêm bang, binh khí trong tay, đang chầm chậm áp sát tới gần, rõ ràng muốn lấy nhiều thủ thắng. Thủy Liên Ảnh nhìn nhìn Lạc Chi Dương, ánh mắt có nét hoảng hốt, cô hỏi nhỏ: "Sư phụ, còn hắn thì sao?" Thu Đào lướt sơ ánh mắt vào cô, thần thái có chút ngạc nhiên, bà gật đầu nói: "Đem hắn theo luôn!" Chợt nghe Sở Không Sơn lớn tiếng: "Phi Yến, ngươi tạm bảo Diêm chúng lui ra, để ta đến xem bản lãnh nhân vật Tây Thành tới đâu." Mạnh Phi Yến thoáng do dự, rồi ả phất tay ngăn Diêm chúng. Sở Không Sơn một tay chống eo, ông ta dòm dòm cả tám chủ bộ, nói: "Bọn ngươi đồng loạt lên, hay muốn chơi xa luân chiến?" Thạch Xuyên "phì" một tiếng, đáp trả: "Ngươi mà cũng xứng cho tất cả bọn ta cùng tiến lên?", y động thân, tính đi ra. VạnThằng đưa tay ngăn y lại, ông nói: "Thành chủ không có đây, hãy nghe lệnh ta.", rồi ông quay sang Sở Không Sơn, chậm rãi nói: "Thiên bộ Vạn Thằng, xin lĩnh giáo thần kiếm của Thiên Hương phái." Sở Không Sơn từng chứng kiến thủ đoạn ông ta giật sáo ngọc, bèn gật đầu hỏi: "Võ khí của ngươi là tơ tằm?" Vạn Thằng nói: "Đã để túc hạ chê cười. " Sở Không Sơn nâng cây hắc mộc kiếm lên, dùng một ngón trỏ gõ vào, nghe rổn rảng âm thanh sắt đá chạm nhau. Ông cất cao giọng, nói: "Hồi đó, thanh Thiết Mộc kiếm này từng được tổ tiên bản phái dùng luận kiếm cùng tổ sư quý phái, nét phong lưu cũ ấy đến giờ vãn còn, cách biệt đà hơn trăm năm, nay Thiên Hương kiếm lại một lần nữa được lĩnh giáo thần công của Tây Côn Lôn." Vạn Thằng gật gật đầu, ông đưa Không Bích cho Thu Đào, dặn: "Trả sáo lại cho đứa nhỏ kia, Tây Thành ta chịu ơn nó, đừng để nó bị tổn hại thêm." Thu Đào đón nhận sáo ngọc, bà thấp giọng nói: "Kẻ đối đầu lợi hại, Vạn sư huynh phải ngàn vạn lần thật cẩn thận." VạnThằng chầm chậm bước ra khỏi hàng, ông nhìn vào Sở Không Sơn, chắp tay nói: "Đắc tội.", đôi tay áo vung lên, từ trong bay ra hai luồng sáng trắng. Sở Không Sơn nhấn nhẹ gót chân, ông ta khẽ khàng lui ra sau, rồi ông nhảy lên trên không, uốn mình, vung Thiết Mộc kiếm, nghe soạt soạt mấy tiếng, hai dải tơ đã bị Thiết Mộc kiếm chặt đứt. Vạn Thằng tách năm ngón tay ra, múa chúng lên, khúc tơ còn sót bỗng gấp khúc, lượn sát qua mộc kiếm, đâm sột, xuyên tay áo Sở Không Sơn. Sở Không Sơn quài tay kiếm, chặt một nhát, phần tơ bên ngoài tay áo lại đã bị cắt đứt. Thiết Mộc kiếm nhìn cục mịch xấu xí, nhưng khi được "Thiết Mộc thần công" phả vào, nó thừa sức chặt sắt cắt ngọc, cưá đứt sợi lông măng thổi vô, còn tơ tằm của Vạn Thằng cũng chứa đầy nội lực "Chu Lưu Thiên kình", kình khí này chạm phải "Thiết Mộc thần công" thì bị rã như băng tuyết vào lửa, mất tăm mất tích. Hai người vừa vào cuộc, Vạn Thằng hơi đắc thế, Sở Không Sơn dòm dòm vào ống tay áo thủng lỗ chỗ, giọng nhạt nhẽo, hỏi: "Những sợi tơ mảnh mai của túc hạ, thế dày đặc tựa như ẩn chứa kiếm khí, hay là túc hạ đang sử một lộ kiếm pháp?" Vạn Thằng cười, đáp: "Nhãn lực Sở tiên sinh rất cao, lộ công phu đó của kẻ bất tài này chính là 'Thiên La Nhiễu Chỉ kiếm’." Sở Không Sơn quan sát những dây tơ mảnh mai của Vạn Thằng, trong đầu không khỏi ớn: "Tơ tằm này mới chí nhu đã chuyển sang thành chí dương, vừa đi thẳng, vừa gấp khúc, được dùng trong một lộ kiếm pháp, ắt hẳn có dư sức mà thiên biến vạn hóa, bữa nay mình không cẩn thận, coi chừng bị lật thuyền chỗ nước cạn, thua vào tay đệ tử Lương Tư Cầm mất." Nghĩ vậy, ông ta hả miệng quát thét một tràng dài, tay áo bên trái vung lên, mộc kiếm trong tay phải quét ra, một nhu một cương, thế như sét đánh ngang mày, Vạn Thằng lập tức giơ tay, tơ tằm phá không, xoát xoát xoát như mưa phùn đêm xuân, sợi tơ khi đi thẳng, khi uốn khúc, lúc nhanh lúc chậm, cứng như sắt thép, mềm mại như nước, biến hóa vô cùng phức tạp, thật đúng với cái tên gọi "Thiên La" (ND: lưới trời). Sở Không Sơn hươi kiếm, vung tay áo , mộc kiếm vẽ lên nhiều đoá hoa kiếm, cái lớn, cái nhỏ, cắt đứt đoạn tơ rằm, còn tay áo thì quét nhanh, mạnh như mưa rào, như gió bão, thổi cho cát bay đá chạy, Vạn Thằng di chuyển nhanh đến khó thấy nhân ảnh, những làn kiếm bằng tơ tằm khi chạm phải kình lực từ tay áo, nhất thời tan rã, bắn ngược trở về, Mạnh Phi Yến xem đến thích chí, ả không ngớt lời tán thưởng: "Chiêu thức 'Vụ Lí Khán Hoa' (ND: vụ lí = ở trong sương mù) này thật tuyệt!" Sở Không Sơn chiếm thượng phong, vừa vung kiếm, vừa quét ống tay áo, ông dấn từng bước, từng bước tiến sát vô, đầy uy thế bức bách, Thần sắc ngưng trọng, Vạn Thằng ra tay mỗi lúc một nhanh hơn, ông múa hai tay lên cao xuống thấp, tung tơ tằm bay nhanh tựa sao băng, tựa chớp giật, cước bộ nhảy múa những bước huyền ảo khôn lường. Sở Không Sơn cũng biết nhìn người, thấy đối thủ mỗi giơ tay nhấc chân đều ẩn tàng một lộ thủ pháp cực tinh diệu, cơ xảo như máy trời, thế nuốt trăng sao, luồn lách những kẽ hở của kình khí từ tay áo, đối thủ đã đưa những sợi tơ cực mảnh mai mà đột nhập, chúng cứng nhọn như kim thép, dầy đặc tựa bụi gai dại. Nếu kiếm pháp Sở Không Sơn thiếu kín kẽ, ông ta đã bị những tơ nọ đâm cho thủng lỗ chỗ như tổ ong. Khoảng cách giữa hai người càng rút ngắn lại, tốc độ ra tay càng tăng, chỉ còn thấy một bóng xanh hoà một bóng trắng thoăn thoắt như quỷ mị, trong bóng đêm, đã thành một vầng sương mù của kiếm quang, họ hợp vào rồi tách ra, khó phân biệt nổi ai với ai. Sở Không Sơn vốn tự phụ kiếm pháp cao cường, giao đấu đã lâu mà không thắng, nhìn đến những người phe Tây Thành, trong đầu ông ta chợt nảy sinh tư vị vừa phiền vừa rối: "Mới rồi, mình khoa trương như trời, bây giờ, chỉ mỗi một Thiên bộ cũng không xong, còn đâu ý tưởng lấy một địch tám, đàn áp cả tám bộ Tây Thành?" Suy nghĩ vậy, thân pháp ông đột nhiên trở thành gấp gáp, ông vận dụng tuyệt kỹ bản phái là "Danh Hoa Mỹ Nhân kiếm", đường kiếm mềm mạo hoa mỹ, khi thì như ngàn hoa nở rộ, lúc giống hạnh hoa trong mưa, thân pháp ông biến hoá vô cùng tận, có lúc ngông cuồng như Quý Phi quá chén, đôi khi e ấp tựa Tây Tử nhíu mày, lúc lại hé nở tựa đoá sen vừa ngoi nước vươn lên, khi thì mượt mà như giọt mưa vuốt rèm, khi thời cứng cỏi quyết ý, lúc lại yểu điệu đa tình, kiếm đến kiếm đi, như người thần hươi bút vẽ tranh. Thủ pháp của Vạn Thằng dựa theo ngón "Tinh La Tán thủ"(ND: dùng tay đan sao trời thành lưới) tinh diệu tuyệt vời của Tây Côn Lôn "Lương Tiêu , xem chừng không thua sút "Danh Hoa Mỹ Nhân kiếm" bao nhiêu. Có điều Vạn Thằng tuổi cao mới học võ, dẫu hết lòng tu tập cần mẫn, tu vi ông chung quy không theo kịp tổ sư, còn may tơ mềm được phóng từ ngón tay dẻo dai, bất cứ nơi đâu cũng xuyên thấu, khi được ông dung nhập vào kiếm pháp, đã tạm bù lại phần nào sự thiếu kém tu vi. Song phương tận dụng tuyệt kỹ, qua lại hơn trăm chiêu. Sở Không Sơn nội lực hồn hậu, kiếm thế mở rộng, khiến Vạn Thằng do sa sút nội lực, xuất thủ không còn linh hoạt như ban sơ. Sở Không Sơn thừa thế đi một đường khoái kiếm, cây Thiết Mộc dệt một màn tinh quang, ẩn lấp trăng sao, quay cuồng hỗn loạn, ép cho màn bạch quang của tơ tằm bị rút nhỏ xuống còn dưới hai thướ., Đến nước này, kiếm thế vừa bức vừa cắt, uy lực tơ tằm mất chỗ phát huy, Vạn Thằng chỉ còn trông vào "Tinh La Tán thủ" miễn cưỡng chống đỡ. Các chủ bộ kia cuả Tây Thành tức thì kinh hãi, Bặc Lưu máy động trong đầu, y đột nhiên bước ra một bước, áp sát vô hai người. Hai đại cao thủ đang trong thế giằng co, toàn thể nội khí, tâm chí, đều căng lên như dây đàn, khi chợt cảm giác ngoại lực, Sở Không Sơn đảo mắt nhìn, thấy là Bặc Lưu, ông tức thì giật mình. Bặc Lưu thân hình còn chưa động, khí thế đã bột phát, Sở Không Sơn sợ bị y đánh lén, bèn bỏ qua Vạn Thằng, hươi Thiết Mộc đâm vô Bặc Lưu. Dự tính của ông ta là buộc Bặc Lưu né nhát kiếm mà tạm bị đẩy lui, rồi sẽ quay trở lại với Vạn Thằng. Đâu ngờ Bặc Lưu không tránh né thì chớ, y ngược lại, còn đưa thân mình vươn tới, nghe 'sột' một tiếng, mũi kiếm Sở Không Sơn đã đâm trúng vô bụng y, thanh Thiết Mộc hệt như đem chọc xuống một vùng đầm lầy cuốn hút, đang ấn vào một chỗ rỗng không. Sở Không Sơn vừa thấy không ổn, ông định rụt kiếm, trong cơ thể Bặc Lưu chợt nẩy sinh một luồng hấp lực, ghì chặt lấy mộc kiếm. Sở Không Sơn vừa hãi vừa bực, ông thét to, rung cổ tay lên, nội kính thế như cuồng long, mãnh hổ ào ào tuôn vào cơ thể Bặc Lưu. Ông mải thu hồi mộc kiếm, đã quên phứt mất đại địch trước mắt. Vạn Thằng thừa cơ tiến vào, mấy trăm sợi tơ khí thế như mưa rào, úp chụp lấy Sở Không Sơn. Sở Không Sơn không làm gì khác hơn được, ông đành buông kiếm lui về phía sau. Khi đó, màn ánh sáng bạc hiện loe loé đầy mắt, chỗ nào cũng có tơ tằm, Sở Không Sơn không thể trốn tránh, ông đành gồng mình vận "Thiết Mộc thần công" chống chọi kình khí của tơ, Đột nhiên, ngân quang triệt tiêu, hình ảnh toàn trường hiện rõ trở lại, Sở Không Sơn vừa lùi được mấy bước, ông chăm chú nhìn sang, Vạn Thằng đang khoanh tay đứng đấy, dáng vô sự, còn Bặc Lưu đã té lăn ra ngoài hơn một trượng, tay y giữ kiếm Thiết Mộc, khóe miệng ứa ra một dòng máu nho nhỏ. Y mạo hiểm đoạt lấy thanh Thiết Mộc, chưa kịp hóa giải kình lực ẩn chứa trong thân kiếm, rốt cục đã lãnh nội thương không nhẹ. Sở Không Sơn hai tay trống trơn, mặt tái mét, mang danh kiếm khách lừng danh đương thời mà bị người đoạt mất cây bảo kiếm tổ truyền, nỗi nhục to tát này thật khó kham chịu. Đương nhiên, Vạn Thằng thắng cũng không quang minh, nói Sở Không Sơn một chọi một, thật tình ông ta đã phải đối đầu hai người, tuy vậy, sau trận chiến kinh hồn này, Sở Không Sơn nhuệ khí giảm nhiều, ông ta rốt cuộc không còn dám xem nhẹ tám bộ Tây Thành nữa. Mạnh Phi Yến thấy tình thế có diễn tiến không hay, ả sắc giọng hô lớn: "Kết 'Thần Hàm đại trận'!" Đệ tử Diêm bang vâng lệnh, họ tản ra, di chuyển thành trong ngoài hai tầng, mỗi tầng lại có hoặc ba, hoặc năm nhóm, tầng trong có ba, án theo tam tài, do Tỉnh trưởng lão Tiền Tư chủ trì Thiên trận, Thổ trưởng lão Cao Kì chủ trì Địa trận, Hải trưởng lão Tôn Chính Phương đảm nhiệm Nhân trận. Tầng bên ngoài án theo ngũ hành, có Vương Tử Côn chủ trì trung ương Thổ trận, Mạnh Phi Yến giữ mặt nam là Hỏa trận, Thuần Vu Anh nắm Thuỷ trận phương bắc, Đỗ Dậu Dương chủ trì Mộc trận bên đông, nhưng ngũ hành lại thiếu Kim thuộc phương tây, chưa có ai lo liệu. "Sư phụ. ", Mạnh Phi Yến gọi to, "Bạch Diêm sứ giả không có đây, mời người thay thế giữ Kim trận phương tây". Sở Không Sơn có chút do dự, ông nghĩ thầm, "kiếm Thiết Mộc kiếm rơi vào tay Bặc Lưu, nếu dựa sức một người, thật khó lòng đoạt lại", nên đã chậm rãi đi vào trong đám Diêm chúng. Vạn Thằng quét ánh mắt một vòng, thấy đầu người lô nhô đầy kích thích, đằng đằng sát khí, ông trầm giọng nói: "Trận chiến hôm nay có tầm quan trọng sống còn, nhưng vì Diêm bang chưa phải đại ác, tránh giết chóc theo lời thành chủ dạy bảo. cho nên khi giao chiến, mọi người tự bảo vệ là chính, vạn bất đắc dĩ, không được giết người." Mọi người lẳng lặng gật đầu, Vạn Thằng nói thêm: "Lam Vân, Liên Hàng, hai ngươi bảo vệ cho Liên Ảnh cùng thiếu niên này, theo sát bên ta, đừng để xảy chuyện lầm lỡ." Hai cô gật đầu. Tô Thừa Quang gượng cười, gịọng bực tức, "Vạn sư huynh, việc này do đệ gây nên, làm nhọc sức chư vị, thật hổ thẹn quá." "Nói chi những lời ủ rũ đó?", VạnThằng bình thản nói, "Tám bộ đồng sinh cộng tử, đâu phải mới từ hôm nay đâu? Hồi đó, xông pha vạn dặm khói lửa chống hàng ngàn thiết kỵ, cả tám người chúng ta đều chẳng chút sợ hãi, đây chỉ Diêm bang, có gì ghê gớm?" Mấy câu nói đó ông dùng nội lực phát ra, như hổ gầm rồng hú, làm rúng động tâm can, Tô Thừa Quang hơi biến sắc, y hít vô một hơi, chắp tay đáp: "Sư huynh nói thật phải, Thừa Quang xin nghe lời dạy bảo." VạnThằng cười cười, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, ông loe loé ánh mắt sắc lẻm, bỗng ông giơ tay lên cao, lớn tiếng ra lệnh: "Chu Lưu bát cực, tả phân hữu hợp." Tám chủ bộ theo lệnh mà phát động, đứng án theo tiên thiên bát quái, tay trái hướng vào trong, tay phải đưa ra ngoài, hai chân không trụ theo chữ đinh hoặc chữ bát, cả tám quây thành một vòng tròn. Trong tiếng bước chân rầm rập, trận thế của Diêm bang đã phát động, tam tài làm chủ, ngũ hành làm mắt, binh khí loang loáng sáng, vòng vây mỗi lúc một chặt. Tôn Chính Phương đột nhiên hô lớn: "Ngô Diêm thắng tuyết. " (muối của ta trắng hơn tuyết), hơn trăm tên bang chúng, đao kiếm trong tay, cuồn cuộn từ trong trận xông
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang